Web Novel
Chương 49 - Khoảng lặng. Thời gian thẩm tra vui vẻ
1 Bình luận - Độ dài: 3,266 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 19
Địa Điểm: Tầng 1, Hành lang
Lời Khuyên của Hiền Triết: 2
Haak, haak.
Tôi thức dậy với một cơn chóng mặt không hề nhẹ.
Cái quái gì vừa xảy ra vào lúc đó vậy? Tôi đã gặp “Ngài”, và thông báo của Khách Sạn đã bị nhiễu, nhưng không phải theo cái cách mà nó đã diễn ra trong “Trại Súc Vật”.
Khi nhìn lại sự thay đổi bên trong Trại Súc Vật, nó cũng gần tương tự với việc Khách Sạn đã thay đổi tên của căn phòng, vì chúng tôi đã tiến tới “màn tiếp theo”, hay còn gọi là ‘Giai đoạn 2’.
Lần này thì cái sự nhiễu loạn đó trông giống như là hệ thống đã bị “hack”. Chắc chắn đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Thêm nữa thì, chính xác là tôi đã nhìn thấy những gì? Ngai vàng Thiên Lý, và chủ nhân của thế giới này.
Quan trọng hơn hết là, một cụm sáng vàng đã và đang ngấm dần vào cơ thể tôi.
Ánh sáng. Ánh sáng. Ánh sáng.
Tôi có thể cảm thấy một cơn bão ánh sáng đang nổ ra trong đầu tôi. Tôi rùng mình, và ôm đầu bằng cả hai tay.
Chính lúc đó thì một ai đó đã nắm lấy tay tôi.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ bây giờ thôi, thì đừng nghĩ về cái gì hết”.
“Ahri, cô cũng thoát ra rồi à”
“Anh chắc cũng không biết tôi phải trải qua những gì đâu. Tôi cũng định cho anh ăn đấm ngay khi thoát khỏi đó, nhưng tôi nghĩ là anh cũng gặp phải vấn đề của riêng mình”.
Một ai đó khác cũng nắm lấy tay tôi, cùng với đó là một cảm giác sảng khoái, giống như tôi được nhúng đầu vào xô nước lạnh, và cơn đau đầu dần biến mất.
“Ôi chà. Cô đã làm gì vậy? Có phải đó là một tính năng khác của chiếc vòng tay không?”
“Và cô định làm gì sau khi biết thông tin đó hả Ahri?” Songee hỏi lại với giọng lạnh tanh, rồi buông tay tôi ra.
“...”
“Cảm ơn em nhé Songee. Nhưng anh cũng tò mò. Em đã làm gì khi nãy vậy?”
“Không có gì to tát lắm. “Giác quan” của anh, em nên gọi thế nhỉ? Chúng bị ảnh hưởng một chút nên em đã điều chỉnh lại. Tuy nhiên em không phải bác sĩ nên chắc là sẽ không được hoàn hảo lắm.”
“Anh có thể khẳng định là nó tuyệt vời hơn cả việc đi gặp bác sĩ”
Sau khi cơn đau đầu đã dịu đi một chút, tôi đứng dậy, nhìn quanh và thấy mọi người, bao gồm Songee và Ahri đều đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo âu.
Mọi người đều lặng lẽ rút lui về phòng 105, tựa như họ cũng biết tôi đang phải chịu cơn đau đầu.
Kể cả trên đường về thì tôi cũng chịu những cơn đau đầu co giật, và Songee phải liên tục giúp tôi ổn định lại tinh thần.
Đã bao lâu rồi mình phải chịu cảnh giày vò như thế này? - Tôi tự hỏi.
Một nghi ngờ dần hình thành trong đầu tôi khi chúng tôi trở về Phòng 105. Rằng mọi người có ổn không? Nó có thể hơi trễ cho suy nghĩ này, nhưng chẳng phải mọi người cũng đều đã trải qua những cái chết đầy đau đớn sao?
“Mọi người ổn chứ? Seungyub có thể không sao vì em ấy bị tẩy não, nhưng anh Jinchul và em Songee chẳng hạn, đều chết thảm đúng không?”
“Thật sự thì” anh Jinchul đáp, “Anh thấy cậu phải đau đớn như vậy còn khó hiểu hơn”
“Cái gì? Anh ổn chứ?”
“Thử nghĩ về mọi thứ chúng ta trải qua đến giờ phút này xem. Tất cả kí ức một đều đáng sợ khủng khiếp, và nó cũng chẳng phải nói quá nếu nó đang ám ảnh chúng ta như là chấn thương tâm lý. Nhưng mà xét trên phương diện rằng chúng ta đều hầu như là bình thường, anh nghĩ rằng Khách Sạn đã tự động xóa bỏ những cảm xúc tiêu cực cho chúng ta”
“Chị đồng ý với những gì Jinchul nói”, chị Eunsol thêm vào. “Chưa một ai nói gì, nhưng chẳng phải chúng ta đều cảm giác như vậy sao? Kể cả khi chị chết một cái chết đáng sợ tới buồn nôn, cảm giác như là chị không phải là người trải nghiệm nó ngay sau khi rời khỏi căn phòng của Khách Sạn. Nó cho chị cảm giác rằng chị đang đọc 1 quyển sách. Tất nhiên, nó cũng chẳng phải kí ức vui vẻ gì và chị cũng không muốn nhìn lại nó, nhưng chị chưa bao giờ gặp phải triệu chứng nghiêm trọng như em, Kain”.
“Em nghĩ em có thể bổ sung gì đó”
Và giờ, Ahri là người lên tiếng.
Nó cũng chẳng phải gì đó đáng kinh ngạc. Người tốt nhất chúng ta nên hỏi về “sự kiện siêu nhiên” là Ahri hoặc ông Mooksung.
“Cục Quản Trị đã nói chuyện với những người tham gia Khách Sạn vài lần, và họ đều trả lời tương tự anh Jinchul và chị Eunsol. Những chuyện xảy ra có tệ thế nào đi nữa thì một khi ra khỏi phòng chơi, mọi cảm xúc sẽ chỉ như những con chữ trên tờ giấy, và không ai phải chịu tổn thương tâm lý.” Bên cạnh đó, Khách Sạn cũng sẽ gửi một bác sĩ tới và điều trị các chấn thương về chân, tay, nội tạng, thậm chí hồi sinh chúng ta từ các Căn Phòng Nguyền Rủa, nên chúng ta có thể khẳng định rằng họ có khả năng chữa trị cả chấn thương tâm lí. Vậy nên, anh Kain à. Cơn đau của anh hiện tại không phải là từ Khách Sạn."
“Vậy thì nó là do đâu?”
“Em nghĩ anh có thể tự mình đoán ra, phải không? Để em nói thật, em có thể cảm thấy một nguồn sức mạnh đáng sợ trong người anh. Chính xác thì anh đã nhận được gì vậy?”
Như vậy là tôi đã nhận được gì đó, và thứ đó có vẻ là nguồn gốc cơn đau đầu này.
“Ta đã ban cho con ánh sáng”. Và ánh sáng đã tiến vào cơ thể tôi ngay khi tôi nghe được những lời đó.
“Nào nào, dừng lại ở đây thôi. Chị cũng nghĩ bản thân Kain không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra đâu, và chúng ta cũng sẽ không nhận được câu trả lời rõ ràng kể cả khi ép em ấy. Giờ cơm tối cũng đến rồi, chúng ta nên ăn gì đó rồi nói chuyện sau.” Chị Eunsol nói.
“Chị ấy nói đúng đó. Và chúng ta cũng nên sắp xếp lại thứ tự. Chẳng phải có người cần trả lời câu hỏi trước anh Kain sao?”
Những lời của Songee đã làm bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Em ấy đã duy trì một thái độ cảnh giác đối với Ahri toàn bộ thời gian kể từ khi tiến vào Trại Súc Vật, và giờ tôi cũng có ấn tượng như vậy.
Mặc dù tôi vẫn luôn muốn né tránh các xung đột tiềm tàng ở trong Khách Sạn do việc nó luôn luôn thử thách chúng tôi, nhưng đây đã là giọt nước tràn ly. Che giấu thông tin ở đây sẽ làm lòng tin giữa các thành viên biến mất.
Theo lẽ tự nhiên, 6 cặp mắt nhìn về phía Ahri và ông Mooksung.
Tình huống đang là 2v6, và không khí càng căng thẳng hơn nữa.
“Phụt, bầu không khí này là gì vậy? Em cũng định chia sẻ mọi thông tin cần chia sẻ hôm nay thôi mà, vậy nên đừng nhìn em như vậy. Tại sao chúng ta không nên đi ăn gì đó trước đã nhỉ?”
“Ừ, chúng ta nên ăn gì đó trước. Chúng ta không nên cãi nhau ở đây, phải không? Chỉ có điều là bọn chị cần biết vài điều cần biết thôi. Đi nào”
May mắn thay, bầu không khí dần được giải tỏa nhờ sự dẫn dắt của chị Eunsol.
***
Eunsol có cảm giác rằng toàn bộ người tham gia Khách Sạn đều xả nỗi bực dọc của họ vào đồ ăn. Cho dù có chửi thề với Khách Sạn 30 lần 1 ngày đi nữa thì chúng đều biến mất mỗi khi giờ ăn đến. Mỗi món ăn ở đây đều ngon một cách đáng ngạc nhiên.
Những món ăn ở Khách Sạn thỉnh thoảng là tổ hợp những món yêu thích của mọi người, hay đôi khi là theo 1 chủ đề xuyên suốt, và bữa tối hôm nay mang chủ đề BBQ.
Những tảng thịt đa dạng đang được nấu trên một cái lò lớn, và cái lò này hoàn toàn tự động nên tất cả việc chúng tôi phải làm là ăn.
Bên cạnh đó, cũng có vài thứ chúng tôi học được khi ở đây đã được vài tuần.
Một trong số đó là tận dụng những “nhân viên phục vụ thẹn thùng”
Khi mà chúng tôi không biết cách tối ưu nhất để tận dụng họ thì mọi người thường đi ra khỏi vòng mỗi khi hết đồ ăn thức uống. Nhưng một lúc nào đó thì chúng tôi khám phá ra rằng chúng tôi không cần ra khỏi phòng. Chỉ cần khuất tầm nhìn của mọi người là đủ - nếu bạn muốn một cốc nước mới hay thêm món nào đó thì tất cả những gì cần làm là đặt cái cốc hay cái đĩa xuống gầm bàn rồi bê lên.
Eunsol không thể ngừng cái cảm giác vui sướng trong khi đang chiêu đãi bản thân những lát cừu hoàn hảo với vỏ ngoài giòn còn bên trong vẫn giữ được độ mềm và màu hồng medium - rare, ăn kèm thạch bạc hà.
Là tiểu thư Tập đoàn Daeyang, cô ấy nghĩ mình đã nếm qua tất cả sơn hào hải vị trên đời này, nhưng những gì Khách Sạn cung cấp phải thuộc vào hàng cực phẩm.
Nhờ vậy, mọi người đã dần bình tĩnh lại.
Thật tuyệt vời, cho dù cô ấy luôn cảm thấy cần có một cuộc đối thoại mở với 2 đặc vụ thuộc Cục Quản trị Tai Ương, nhưng cô ấy không thể biến cuộc đối thoại này thành xung đột giữa các thành viên.
Suy cho cùng thì Khách Sạn vẫn là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Xung đột nội bộ là một vấn đề lớn, nhưng để thêm dầu vào lửa, thì hai đặc vụ sở hữu những sức mạnh họ chưa thể xác định. Quyết định đối đầu họ chưa chắc đã là khôn ngoan.
Giờ là thời điểm tốt nhất để làm việc đó. Thức ăn làm cho mọi người vui vẻ, và đó là lí do những chủ đề nhạy cảm thường tốt nhất là được thảo luận bên một bàn ăn ngon.
“Rồi! Giờ thì tôi nghĩ mọi người cũng đã ăn uống no say rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu hỏi han nhau vài câu chứ?”
Ahri hạ thìa xuống, gần như là đang chờ câu nói đó
“Hmm. Giờ đến lúc thẩm vấn ông và tôi phải không?”
“Thấm vấn? Đừng gọi nó là như vậy chứ. Bọn chị không tìm kiếm tội phạm nào cả, chỉ là gợi ý mọi người mở lòng với nhau một chút thôi.”
“Okay”.
Như vậy, cuộc thẩm vấn bắt đầu
***
Ahri là người đầu tiên lên tiếng.
“Tôi nghĩ tốt nhất là để tôi nói về bản thân tôi. Sau đó, mọi người có thể hỏi tôi những gì cần thiết. Tôi cũng muốn biết mọi người muốn hỏi tôi cái gì, và từ đó đã đưa ra 3 ý chính. 1, Tôi là ai? 2, Mục tiêu của tôi là gì? 3, Sức mạnh của tôi là gì? Trước tiên thì, tôi được sinh ra ở khách sạn này”
…
Tuyên bố đầu tiên đã khiến mọi người chết lặng.
“Mẹ của tôi đã được chọn bởi khách sạn một thời gian lâu trước đây, và sinh ra em ở đây. À , đừng hiểu nhầm, cô ấy muốn sinh ra tôi. Và trong khi đang lớn lên ở đây, tôi… đã nhận được vài sức mạnh, trốn thoát và quay lại đây. Mọi người sẽ hỏi, “Tại sao lại quay lại cái nơi chết giẫm này?” và điều đó dẫn đến câu hỏi thứ 2. Tôi muốn giải phóng mẹ tôi khỏi Khách Sạn. Nếu có thể, hồi sinh. Nếu không thể thì tôi muốn giải phóng cô ấy khỏi vòng tuần hoàn khổ đau và để cô ấy ra đi thanh thản. Cuối cùng thì mọi người cũng lờ mờ đoán được “Phước lành” của tôi là gì phải không? Tôi khá chắc mọi người biết thôi miên là gì. Nó có vài hiệu ứng liên quan tới tâm lý, và em cần sử dụng máu của mình để sản sinh hiệu lực mạnh hơn. Chúng ta đã có người ở đây uống máu tôi hai lần rồi, nên anh ấy sẽ biết tôi đang nói về cái gì. Tôi nghĩ đấy là tất cả rồi. Có ai có câu hỏi gì không?”
“Tôi hiểu phần đầu và thứ hai. Tôi chúc cô những điều tốt đẹp nhất, và hi vọng cô có thể cứu lấy mẹ cô”, Songee nói, “Nhưng, phần thứ ba cần giải thích thêm. Tôi nhớ rõ ràng cô “bay vào” chụp lấy cổ tôi. Nếu tôi không nhầm về ý nghĩa của từ “thôi miên” thì nó không bao hàm việc “bay lượn” cả”
“Chúng ta hãy cứ cho rằng tôi cũng có vài vũ khí bí mật đi”
“Tại sao cô lại đang kết thúc câu chuyện mà không trả lời câu hỏi này?”
“Vậy thì sao? Cô cũng giải thích mọi thứ với chúng ta mỗi khi cô học được một cái gì mới từ cái vòng tay sao? Khi đó, khi cô chữa trị cho Kain, cô cũng không nói gì với cả nhóm, phải không?”
“Tại sao cô lại đột nhiên chuyển hướng chủ đề sang tôi? Tôi không cố ý che giấu gì cả. Tôi vẫn đang cố hiểu thêm về cái vòng tay ngay bây giờ, do đó mà tôi kh-”
“Ngay từ đầu”, Ahri ngắt lời “Tại sao tôi lại phải nói cho cô toàn bộ năng lực của tôi? Tôi đã cố tình đe dọa hay làm gì cô chưa?”
CHOANG!
“CHỜ ĐÃ!!! Ahri, Songee, cả hai bình tĩnh đi. Chúng ta không nên cãi nhau ở đây. Hãy nói về tất cả những thứ cần chia sẻ để mọi người có thể tin tưởng lẫn nhau - đó là mục đích của cuộc trò chuyện này. Làm ơn đừng quên nó. Khách Sạn này là một địa ngục và chúng ta là 8 thành viên trên cùng 1 con tàu. Mọi thứ đã khó khăn sẵn kể cả khi chúng ta đoàn kết với nhau, vậy thì xích mích có thể giải quyết được gì chứ?”
Bàn ăn trở nên im lặng sau khi Eunsol quát lên.
“Kuhum. Thật là một bầu không khí đáng sợ. Trước tiên, để ta xin lỗi quý cô Songee vì Ahri đã thật sự đã hơi quá đà. Ta hi vọng cháu không hiểu lầm - Ahri có thể che giấu cái gì đó, nhưng đó chắc chắn không phải vì cô ấy muốn hãm hại cháu hay gì cả. “Cục quản trị” của chúng ta là một tổ chức có rất nhiều bí mật, và năng lực của nhân viên bao gồm trong đó. Nếu cháu cảm thấy chúng ta không đáng tin thì cháu có thể đặt niềm tin vào “Cục Quản Trị”. Kể từ khi “Đại Tai Ương” giáng xuống, chúng ta vẫn đang hết sức nỗ lực để giải tỏa nỗi bất an”.
“Để tôi bổ sung” Anh Jinchul lên tiếng “Xét về mặt tổng quát, tôi hiểu chị Eunsol muốn nói gì. Chúng ta chắc chắn không thể cãi nhau ở đây, nhưng sẽ khó để xây dựng niềm tin khi mọi người đều có bí mật. Tôi tin bác Mooksung đây cũng cần nói gì đó về bản thân”
“Phải. Điều đó cũng làm mọi thứ dễ hơn với ta. Giống như Ahri, ta sẽ nói về việc ta là ai, mục tiêu của ta và năng lực của ta. Ta không được sinh ra trong khách sạn giống Ahri. Ta chỉ là một người bình thường, không rõ bằng cách nào đó đã làm nhân viên tại Cục Quản Trị. Mục tiêu của ta cũng tương đối rõ ràng. Ta nghe theo lệnh từ Cục. Ta không có mục tiêu cá nhân giống như Ahri - mục tiêu của Cục là mục tiêu của ta. Sau khi phát hiện ra Khách Sạn có khả năng “cân bằng thực tại”, Cục đã cử chúng ta vào trong. Ta không biết đó là Di Sản hay Phước Lành, nhưng mục tiêu của ta là kiếm được vật có khả năng đó
“Một sức mạnh có thể cân bằng được thực tại? Đó có thể là gì?”
“Ta bảo rồi, ta không biết. Kể cả Cục cũng không biết. Ta chỉ có thể nói rằng, chúng ta đã nhận được một “lời tiên tri” cho rằng nó cực kì hữu dụng”
“Bằng cách nào đó thì cảm giác như càng nghe lời của ông thì chúng ta càng có nhiều câu hỏi hơn?”
“Còn năng lực của ta thì ta cũng sẽ thành thật. Ta không có gì cả. Không gì trừ cái tab giao tiếp mọi người đã biết”
Không giống như trường hợp của Ahri, mọi người đều gật đầu. Eunsol lên tiếng:
“Thật ra thì cháu cũng nghĩ thế. Khi chúng ta còn trong Trường Học đó thì cháu cũng quan sát bác không ít”
“Một tiểu thư trẻ tuổi stalk ta hả. Thật đáng xấu hổ”
“Đặc biệt là ngày cuối. Cháu thấy bác chết chỉ trong một khắc khi kẻ thù đang chĩa súng vào chúng ta, và điều đó khiến cháu nghĩ rằng, “À, ông bác chẳng có gì cả””
“Ta hơi chạnh lòng đó. Cháu nói với ta rằng, cháu không nghi ngờ ta vì ta vô dụng à”
“Bác có thể đừng thêm mắm dặm muối được không chứ”
“Nếu ta có thể bào chữa… chờ đã, điều này đúng thật lạ! Cứ như là ta đang bào chữa cho sự vô dụng của ta. Thôi thì, để ta tiết lộ rằng thật sự rất hiếm người có năng lực đặc biệt như Ahri, kể cả trong nội bộ Cục. Phần lớn chỉ là người bình thường đã được huấn luyện và biết nhiều hơn người bình thường một chút.”
“Uhmm” Đó là khi Seungyub lên tiếng “Có một điều mà em muốn nói từ nãy tới giờ”
“Cái gì vậy Seungyub?”
“Anh Kain đang trông lạ lắm”
Để đáp lại, thì các ánh nhìn đổ vào Ahri và Mooksung tới giờ vì luồng thông tin mới dần chuyển hướng sang Kain.
Họ đang nhìn thấy một cậu trai trẻ đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt toàn bộ cơ thể.


1 Bình luận