[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [COMPLETED]
Chương 211: Thành quả sau trận chiến khốc liệt
12 Bình luận - Độ dài: 6,737 từ - Cập nhật:
Duck: Bão tan rồi và hết vollllllll :D Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ :D
Ai chưa tim, cmt và đánh giá thì làm đê, có mất gì đâu nèo :3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Bên trong hành lang đẫm máu, nơi vô số xác chết nằm rải rác xung quanh, Harmers - người đứng sau thảm cảnh đó, để lộ nét mặt có phần mệt mỏi.
“...Vậy là xong rồi à. Cũng mất thời gian đấy chứ.”
Với Harmers, tuy là câu nói dành cho kẻ địch nhưng cũng có thể xem đây là một kiểu khen ngợi, một lời tán dương hiếm hoi. Thực tế thì những xác chết kia khi còn sống đã thể hiện sức mạnh xứng đáng có được sự công nhận ấy.
Đó là xác của các thành viên trong đội của Erde. Việc đánh bại đội quân của Sakashita Heavy Industries và tới được tận hành lang trước phòng số 3 là đã đủ để khẳng định thực lực của chúng. Về mặt cá nhân thì từng người trong số đó có thể kém hơn Erde một chút, nhưng nếu xét về sức mạnh tổng thể thì cả đội hoàn toàn vượt trội hơn hắn.
Vậy mà một mình Harmers đã tiêu diệt toàn bộ đội của Erde. Hơn nữa, dù trên hành lang quanh phòng số 3 có vài vết nứt nhỏ nhưng nơi đây không hề sụp đổ như căn phòng diễn ra trận chiến giữa Akira và Erde. Điều đó chứng tỏ Harmers đã không để cho đội Erde có cơ hội tự tung tự tác, làm ảnh hưởng đến khu vực xung quanh. Tất cả đã bị hạ gục trước khi kịp để lại dấu vết. Một siêu nhân của Sakashita Heavy Industries thực sự có thể làm được điều đó.
Tất nhiên là ngay cả Harmers cũng không thể kết thúc trận chiến này mà không nhận về chút thương tổn. Vẻ mặt mệt mỏi của anh là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Lúc ấy Melshia tiến lại gần và Harmers lập tức nhận ra cô.
“Là Thợ săn tiếp viện à? Tôi không nhớ là đã yêu cầu người hỗ trợ tới đây. Mau qua giúp phòng điều khiển hoặc phòng 28 đi.”
“Phòng điều khiển thì xong rồi. Người của tôi cũng đã tới phòng 28. Tôi chỉ ngó qua xem tình hình bên này chút thôi.... Nhưng trông có vẻ ổn rồi nhỉ.”
Các Thợ săn trong xe đã được nhóm Thợ săn bên ngoài giải cứu và đưa về phòng điều khiển. Một nhóm trong đội của Melshia cũng đã di chuyển tới phòng 28. Lời giải thích của cô không có điểm nào đáng ngờ. Harmers cũng nhận định như vậy nhưng vẫn đứng chắn ngang để ngăn cô tiến lại gần hơn, vì vai trò bảo vệ Shiro của anh.
“Bên này không có vấn đề gì đâu. Ở đây giờ đang nằm dưới sự quản lý của Sakashita Heavy Industries. Mong cô rời đi cho.”
“Tôi biết mà. Anh không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”
“Thành thật xin lỗi. Vì vừa xảy ra vụ tấn công nhắm vào Tập đoàn nên chúng tôi đang trong trạng thái đề cao cảnh giác.”
Không khí xung quanh Harmers hiện vẻ căng thẳng rõ rệt và mang hàm ý cảnh báo. Thấy vậy, Melshia ngoan ngoãn quay về. Và rồi cửa phòng số 3 mở ra cùng với cái đầu của Shiro.
“Xong rồi hả? Ù uôi, ghê quá đi.”
Dù tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn khốc ngoài hành lang, nhưng Shiro vẫn giữ giọng điệu vô tư thường ngày. Harmers thở dài.
“Shiro. Vào lại phòng đi.”
Shiro thản nhiên quan sát xung quanh. Sau đó cậu quay lại nhìn Harmers và nói với giọng hơi bông đùa.
“Máu me nhiều thật đấy. Anh có ổn không thế? Mặt mày trông tái mét luôn rồi kìa.”
“Không sao hết. Là máu dây lên thôi.”
“Thật không đó~? Không phải anh đang gắng quá đấy chứ~? Có ổn thật không dợ~?”
Thái độ của Shiro khiến Harmers bắt đầu phát cáu.
“Được rồi, về phòng đi. Giờ không phải lúc đùa giỡn đâu.”
Thấy vậy Shiro cũng thôi không pha trò nữa mà nghiêm túc đáp lại.
“Không, tôi nói thật đấy, anh có thực sự ổn không vậy? Giờ người bảo vệ tôi chỉ còn mỗi anh thôi đúng không? Giờ lỡ có một đợt tấn công khác với quy mô tương tự thế này thì anh phải đảm bảo thể trạng của mình ở mức tốt nhất chứ. Đừng có cầm cự tạm thời bằng thuốc hồi phục nữa mà hãy đến phòng y tế điều trị đàng hoàng đi. Khi anh nghiêm túc thì tôi không thể biết là anh thật sự ổn hay chỉ đang có tỏ ra như vậy.”
Nghe đến đây, Harmers thoáng cau mày.
Đúng như Shiro nói, anh cũng muốn đảm bảo bản thân ở trạng thái tốt nhất. Nhưng Harmers lại không muốn dẫn Shiro theo tới phòng y tế.
“...Không được. Tôi không thể rời mắt khỏi cậu.”
“Vậy tôi đi cùng anh tới phòng y tế là được chứ gì?”
“Cũng không được. Nhiểu khả năng kẻ tấn công đã có mặt trên xe từ trước. Rất có thể hắn vẫn đang cải trang thành hành khách hoặc Thợ săn bên trong đây. Để cậu tiếp xúc với người khác một cách bất cẩn như vậy là rất nguy hiểm.”
“Hoá ra là thế.... Vậy thì được rồi! Làm thế này đi!”
Nói xong Shiro bắt đầu tự tin trình bày như thể bản thân vừa nghĩ ra một kế hoạch siêu đẳng cấp. Nghe xong nội dung kế hoạch ấy, Harmers lộ vẻ khó xử.
“...Không, cái đó thì hơi quá rồi. Mà nếu làm vậy thì thân phận của cậu cũng sẽ bị lộ. Việc mang cậu đi vốn là chuyện tuyệt mật....”
Trước sự phản đối của Harmers, Shiro chỉ cười nhẹ.
“Không sao đâu. Chuyện xảy ra tới mức này rồi thì kiểu gì chẳng bị lộ. Với lại cái vấn đề có gây liên luỵ hay không ấy, ngay từ lúc tôi có mặt ở đây thì mọi chuyện đã quá trễ để bàn luận rồi, đúng không? Đừng bận tâm đến mấy thứ đó nữa.”
Nghe xong, Harmers cũng khó lòng phản bác. Sau một hồi do dự, anh đã tự đưa ra quyết định.
“...Dù là để điều trị đi chăng nữa thì việc tôi tạm thời không thể bảo vệ cậu cũng là chuyện nghiêm trọng nên tôi không thể tự ý quyết định được. Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Còn cậu mau quay về phòng đi.”
“Oke~”
Shiro ngoan ngoãn quay về phòng. Sau khi cánh cửa đã đóng chặt, Harmers mới gọi cho cấp trên.
------
Trong lúc Harmers đang được điều trị tại phòng y tế, Shiro tươi cười chào đón các Thợ săn được cử tới để thay thế anh làm nhiệm vụ bảo vệ cậu.
“Tôi là Shiro. Rất mong được mọi người giúp đỡ.”
Đáp lại lời chào của cậu là những khuôn mặt cau có và vài tiếng tặc lưỡi đan xen. Harmers chỉ biết thở dài. Thái độ đó vốn không phù hợp khi đứng trước mặt một nhân vật quan trọng của Sakashita Heavy Industries. Nhưng anh cũng thể trách họ được, bởi chính anh cũng ý thức được rằng mình đang ép họ làm một việc quá đáng.
Để loại bỏ khả năng có kẻ địch trà trộn trong Thợ săn được cử đến, Shiro đã yêu cầu chỉ tuyển chọn các cyborg, thậm chí cậu còn đòi quyền kiểm soát cơ thể họ.
Nếu làm đến mức đó thì quả thật kể cả khi có kẻ địch trà trộn vào thì chúng cũng không thể động đến Shiro. Nhưng việc giao quyền kiểm soát cơ thể cyborg của mình cho người khác là một điều cực kỳ khó chấp nhận. Nó chẳng khác nào họ đang giao phó sinh mạng và quyền tự do của mình vào tay người khác, một hình thức giam giữ khắc nghiệt không thua kém gì tù nhân mang món nợ khổng lồ.
Ấy vậy mà Shiro đã ép họ phải chấp nhận bằng quyền lực của Tập đoàn Sakashita. Nếu từ chối không khéo thì họ sẽ lọt vào danh sách đen của một trong năm Tập đoàn lớn nhất. Nói cách khác, các Thợ săn ở đây hoàn toàn không có quyền từ chối.
Dĩ nhiên, vì bị buộc phải chấp nhận điều kiện khắc nghiệt như vậy nên phần thưởng dành cho họ cũng rất hậu hĩnh. Việc được nhận ân sủng từ Sakashita là một lợi ích lớn. Thế nhưng đây vẫn là chuyện khiến họ cau có và khó chịu ra mặt.
Với biểu cảm như muốn nói “Tôi hiểu cảm giác ấy”, Harmers tiếp lời.
“Vậy tôi giao thằng nhóc này cho các cậu một lúc. Shiro! Tuyệt đối không được gây rắc rối đấy!”
“Okeee~”
Trước câu trả lời nhẹ tênh của Shiro, Harmers lại thở dài thêm lần nữa rồi rời đi để tới phòng y tế. Tuy là bị ép buộc nhưng công việc vẫn là công việc. Hơn nữa đây còn là nhiệm vụ từ Sakashita. Không thể lơ là được. Với tinh thần trách nhiệm cao độ, các Thợ săn bắt đầu nghiêm túc làm nhiệm vụ bảo vệ Shiro.
Một trong số các Thợ săn, là người đang tuần tra hành lang, nhận được cuộc gọi từ Shiro. Không thể làm ngơ, anh nghe máy. Hình ảnh của Shiro lập tức hiện ra trên tầm nhìn mở rộng.
Anh khó chịu nhìn cậu.
“Cái gì thế?”
“À thì tôi đang thấy chán quá ấy mà. Chơi game không? Tôi sẽ kết nối với thiết bị trong phòng cho anh chơi tẹt ga luôn. Tôi sẽ không để Harmers phát hiện ra đâu, cứ yên tâm.”
“Không cần.”
“Đừng khách sáo thế chứ. Tôi còn cả game VR dành riêng cho cyborg nữa đấy. Vừa chơi vừa ăn thoải mái, thậm chí cả sếch luôn cũng được. Nó thật tới mức đã có người chuyển cả quyền kiểm soát cơ thể cho hệ thống chỉ để nâng độ nhạy lên cơ, nhưng rồi sau đó lại bị ăn phốt luôn. Bình thường chắc ai cũng thấy sợ khi làm thế, nhưng giờ chơi thì lại hợp lý quá còn gì?”
Đối với những người mang cơ thể máy như cyborg thì việc thoả mãn các nhu cầu ăn uống hay tình dục là điều rất quan trọng. Hầu hết các cơ thể máy dùng trong chiến đấu đều không có chức năng ấy, vì vậy trong các nhiệm vụ kéo dài, rất nhiều người đã đau đầu tìm cách giải toả bản thân. Thậm chí có kẻ còn liều mình khi trao cả quyền kiểm soát cơ thể chỉ để được thoả mãn những nhu cầu ấy.
Nói thật lòng thì người đàn ông kia cũng thấy hứng thú với lời mời của Shiro. Nhưng với tư cách là một Thợ săn cấp cao, anh đã dùng đạo đức nghề nghiệp mạnh mẽ của mình để từ chối.
“Biến đi cho khuất mắt tao. Ép người khác phải bảo vệ mày là quá đủ rồi, giờ còn định phá đám nữa à?”
Người đàn ông vừa nói vừa trừng mắt nhìn Shiro. Trước thái độ ấy, Shiro cũng lập tức thay đổi thái độ.
“Thế à. Được thôi, xin lỗi vì đã làm phiền anh nhé.... Vì biết mình sai nên tôi mới nói thế mà. Vậy làm việc cho đàng hoàng vào ha. Mà tiện đây để tôi cho anh xem lại bản ghi trận chiến lúc trước. Toàn bộ đội của Sakashita bị quét sạch luôn. Nếu không cẩn thận thì anh cũng sẽ bị mấy tên như thế tấn công đấy. Làm việc cho nghiêm túc vào nhé, rõ chưa?”
Dứt lời, Shiro biến mất khỏi tầm nhìn mở rộng của người đàn ông.
Ngay sau đó, quyền truy cập vào bản ghi đã được gửi tới. Nếu đã là công việc thì anh không thể nào phớt lờ được. Hơn nữa, việc biết trước sức mạnh của kẻ địch luôn là điều quan trọng. Người đàn ông khẽ thở dài rồi kết nối vào bản ghi.
Khung cảnh chiến đấu giữa thuộc hạ của Erde và đội quân của Tập đoàn Sakashita lập tức hiện lên trước mắt anh. Nhờ quyền kiểm soát cyborg đã được giao cho Shiro nên hình ảnh hiển thị đã chồng lên chính hành lang mà anh đang đứng, tạo một cảm giác chân thực tới mức không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.
“...Mạnh thật....”
Đội Sakashita quả không hổ danh là lực lượng tinh nhuệ. Những người lính mạnh mẽ ấy lần lượt bị thuộc hạ của Erde hạ gục. Mà xác họ giờ vẫn còn nằm rải rác khắp nơi vì hành lang vẫn chưa được dọn dẹp hết.
“Gã ta... đã một mình giết hết bọn này sao....”
Người đàn ông không khỏi dựng tóc gáy khi chứng kiến sức mạnh của Harmers. Đúng lúc ấy, anh nhận được cuộc gọi từ Shiro. Chỉ là một lời xin lỗi ngắn gọn kèm theo quyền truy cập vào một trải nghiệm thực tế ảo. Đó là một bữa ăn.
Đang trong giờ làm việc nên sếch là điều cấm kỵ, nhưng chỉ ăn thôi thì chắc không sao.
Nghĩ vậy, anh kết nối vào trải nghiệm. Một lon coca và một chiếc hamburger xuất hiện lơ lửng giữa không trung.
Anh đưa tay ra cầm lấy chúng và cho vào mồm. Dù cơ thể máy không có vị giác, nhưng hương vị của món ăn vẫn đang tràn ngập khắp nơi trong miệng anh.
“Ngon thật đấy....”
Cảm giác ngon miệng đã phần nào làm dịu đi tâm trạng cau có của anh. Vừa thưởng thức chiếc hamburger và lon coca – những thứ mà cơ thể thật không bao giờ nếm được, người đàn ông tiếp tục xem lại trận chiến khốc liệt kia trong im lặng.
_*_*_*_
Akira từ từ mở mắt và tỉnh dậy trên một chiếc giường màu trắng. Bộ đồ gia cường đã được cởi bỏ, thay vào đó là một bộ quần áo đơn giản.
Ngồi bên cạnh giường là Alpha, cô đang mỉm cười dịu dàng.
“Akira. Chào buổi sáng. Cậu ngủ ngon chứ?”
Thấy nụ cười ấy, Akira phần nào yên tâm rằng tình hình hiện giờ không còn nguy hiểm nữa. Cậu mỉm cười nhẹ đáp lại.
“Ừ. Ngủ đã đời luôn. Đây là đâu vậy?”
“Phòng y tế trên xe.”
Sau khi được các Thợ săn tiếp viện hỗ trợ mang ra khỏi phòng số 28 tan hoang, Akira đã được sơ cứu tại đây. Và rồi cậu bị đặt lại trên giường như thế này lúc nào chẳng hay.
Việc điều trị chỉ đơn giản là tiêm thuốc hồi phục là xong. Nhìn theo một góc độ nào đó thì cách chữa này khá qua loa. Nhưng nhờ sử dụng loại thuốc hồi phục cao cấp có sẵn trong phòng y tế của xe vận chuyển liên Thành phố nên ít nhất thì mạng sống của cậu không còn gặp nguy hiểm gì đáng kể.
Có hai lý do chính khiến họ không tiến hành điều trị triệt để. Thứ nhất là còn rất nhiều người khác cũng đang cần được chữa trị. Thứ hai, vì chẳng ai kỳ vọng Akira có thể quay lại chiến đấu tiếp. Hợp đồng hộ tống của Akira đã bị Hikaru huỷ bỏ với lý do là cậu đang bị thương và cô đã đề nghị rút lui khỏi yêu cầu.
Hikaru lúc này đang ngồi làm việc bên chiếc ghế đặt cạnh giường. Khi thấy Akira đã tỉnh lại, cô liền dừng tay.
“Akira, cậu tỉnh rồi à. Cậu thấy thế nào? Dù đã được điều trị qua rồi cơ mà....”
Akira ngồi dậy và khẽ vận động cơ thể. Không thấy đau đớn gì. Cả hai tay cậu vẫn còn nguyên vẹn.
“Không sao cả.”
“Vậy thì tốt rồi. Nhưng để đảm bảo thì cậu vẫn nên tới bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn khi về tới Thành phố Kugamayama. Còn giờ cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Ngay sau đó Hikaru bắt đầu giải thích tình hình rằng hiện tại cậu không được xem là thành viên hộ tống nữa mà chỉ là hành khách bình thường. Cứ thong thả chờ trên xe cho tới khi về đến Kugamayama là được. Nghe đến đây, Akira thở phào một hơi thật dài.
Công việc của mình đã kết thúc – cậu nghĩ vậy và thả lỏng cơ thể. Nhưng trái lại, Hikaru lại tỏ vẻ hơi căng thẳng.
“...Hử? Có chuyện gì sao?”
“À... ừm... trước hết thì tôi nên cảm ơn cậu trước đã nhỉ. Akira, cảm ơn cậu đã cứu tôi. Nhờ có cậu mà tôi đã không phải chết.”
“...? À ừ. Không có gì đâu.”
Akira hơi ngạc nhiên vì Hikaru lại căng thẳng như thế chỉ để nói lời cảm ơn. Nhưng tất nhiên Hikaru không căng thẳng chỉ vì điều đó.
“Rồi thì... ừm, cậu còn nhớ không? Lúc đấy tôi có nói là “chuyện gì tôi cũng sẽ làm” ấy. Rồi cậu bảo là phải trả công xứng đáng đúng không? Giờ... tôi muốn bàn cụ thể về phần thưởng ấy....”
Chuyện gì cũng sẽ làm. Hikaru đúng là đã nói như vậy. Nhưng nếu nói là cô thực sự có thể làm bất cứ điều gì thì rõ ràng là không thể. Giả sử như Akira ra yêu cầu kiểu “Hãy tuyên chiến với Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất đi” thì dù có chết cô cũng không thể làm được. Rốt cục thì lời nói ấy cũng chỉ là một lời hứa mang cảm xúc nhất thời khi cô nói ra trong giây phút nguy cấp mà thôi.
Thế nhưng Hikaru đã trót hứa như vậy. Dù chỉ là hứa miệng nhưng hứa vẫn là hứa. Thoả thuận vẫn là thoả thuận. Và hơn hết, cô đã đổi lời hứa đó để bắt đối phương phải đánh liều cả mạng sống.
Nếu nuốt lời thì chuyện gì sẽ xảy ra? Hikaru còn chẳng muốn nghĩ tới điều đó, vì đối phương là một người đủ sức đánh bại cả Erde. Lời thoả thuận miệng kia lại chẳng hề có ranh giới hay giới hạn nào. Nếu sơ suất thì sức mạnh ấy sẽ chĩa mùi dùi về phía cô.
Để giữ trọn vẹn lời hứa, để đảm bảo bản thân toàn mạng trở về, Hikaru buộc phải tìm mọi cách thu hẹp phạm vi của cái gọi là “chuyện gì cũng được” ấy thành một thứ có giới hạn và thực tế. Chính vì áp lực đó nên cô không giấu nổi sự căng thẳng. Và Hikaru cũng đang bắt đầu hiểu rõ việc xử lý một Thợ săn hạng cao thực sự đáng sợ tới mức nào.
“...Vậy về chuyện trả công xứng đáng mà cậu nói ấy, cụ thể thì... cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Hikaru vừa nói vừa cố ý hướng suy nghĩ của Akira về phía tiền bạc, cô đang ngầm phân định rằng phần thưởng “chuyện gì cũng làm” nên được quy đổi thành một khoản tiền cụ thể.
Cô tin rằng Akira chắc chắn sẽ không đưa ra những con số phi lý kiểu như “một ngàn tỷ Aurum”. Hikaru bắt đầu bằng cách gợi ý về tiền vì cô muốn giới hạn phạm vi phần thưởng lại. Nếu Akira yêu cầu số tiền vượt quá khả năng thì cô sẽ cố gắng thương lượng để giảm nó xuống, hoặc đề xuất một loại phần thưởng khác có giá trị tương đương. Đấy là kế hoạch mà Hikaru đang tính đến.
Nhưng Alpha bất ngờ xen ngang.
[Akira, người ta đã nói là “chuyện gì cũng làm” rồi đấy. Cậu nên tận dụng cơ hội này để nhờ cô ấy làm nhiều việc có ích hơn. Dù sao thì Hikaru cũng là nhân viên Thành phố mà nên chắc chắn cô ấy sẽ làm được nhiều thứ mà người bình thường không thể đâu.]
[Ừm... đúng là vậy nhỉ.]
Akira khẽ gật gù suy nghĩ rồi nhìn thẳng vào Hikaru.
“Hikaru, cô nói là sẽ làm bất cứ điều gì nhỉ. Vậy nghĩa là tôi muốn nhờ chuyện gì cũng được đúng không?”
“...Ờ, ờm, thôi thì... cậu cứ nói thử xem.”
Hikaru gượng cười và cố tránh thừa nhận trực tiếp.
“Vậy tôi nói luôn nhé. Hikaru, trước giờ tôi vẫn nhờ cô mua trang bị giúp đúng không? Lần này tôi muốn cô tìm cho tôi một bộ thật mạnh. Nếu được thì là loại chiến đấu cho tiền tuyến luôn nhé.”
“T-Trang... trang bị cho tiền tuyến sao....”
Hikaru thầm xem xét tình khả thi của yêu cầu đó. Và cô đi tới kết luận là nó vô cùng khó. Biểu cảm của Hikaru cũng phản ánh rõ ràng suy nghĩ ấy.
Thấy vậy, Akira khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng nói tiếp.
“Không, tôi cũng đâu nghĩ là chỉ cần bảo muốn là có được ngay đâu. Tôi chỉ muốn cô cố gắng chuẩn bị thứ gì đó tốt nhất có thể thôi.”
Bản thân bộ trang bị hiện tại của Akira đã có giá khoảng 5 tỷ Aurum. Dù tối tân là vậy và còn có cả sự hỗ trợ từ Alpha, nhưng Akira vẫn chỉ thắng được Erde một cách đầy may mắn. Nếu đấu trăm trận thì chắc cậu sẽ thua cả trăm, chênh lệch về sức mạnh giữa đôi bên là điều không thể chối cãi.
Akira hiểu rõ vấn đề đó. Để đề phòng khi gặp lại tình huống tương tự thì lần này cậu muốn trang bị không còn điểm yếu nữa. Cậu muốn lấp đầy khoảng cách lớn đến tuyệt vọng ấy không phải bằng vận may mà là bằng sức mạnh thật sự. Để làm được điều đó thì Akira cần Hikaru nỗ lực hết sức có thể.
“Tôi tự thấy lần này mình cũng kiếm được kha khá. Cô dùng hết số tiền đó để lo trang bị cho tôi cũng được. Cô bảo là sẽ làm bất cứ điều gì mà, đúng không? Vậy thì hãy mang cái tinh thần đấy ra mà cố gắng cho tôi đi.”
Một yêu cầu rất thực tế - “hãy làm hết khả năng có thể”. Trước lời đề nghị ấy, Hikaru nở một nụ cười chắc nịch và mạnh mẽ.
“Được rồi. Dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng tôi mà. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Vậy là được rồi chứ?”
“Ừ. Nhờ cả vào cô đấy.”
Trang bị tiếp theo nhất định sẽ mạnh hơn bây giờ. Nghĩ vậy, Akira cũng mỉm cười nhẹ.
“...Cơ mà vụ vừa nãy đúng là căng thật.”
“...Ừ, đúng là căng thật đấy....”
Sau khi cả hai cùng thốt lên một câu cảm thán trước tình cảnh hiện tại, Hikaru nói với giọng nửa đùa nửa thật.
“Nhưng Akira cũng từng nói là cậu hay gặp những chuyện ngoài dự tính mà. Tôi làm sao biết được là mình lại bị cuốn vào một vụ khủng khiếp như thế này chứ. Cậu thật là... chẳng có tý may mắn nào nhỉ.”
“Này khoan đã, kẻ bị hắn nhắm tới là cô đấy chứ? Vụ lần này chẳng phải tôi mới là người bị vạ lây sao?”
“Ơ kìa, làm gì có chuyện đó. Tôi là người may mắn mà, Akira mới là người đen đủi đấy.”
Akira và Hikaru, hai người vừa thoát chết khỏi một tai hoạ khôn lường trong gang tấc, giờ đang cười nói và tranh cãi xem ai mới là người xui xẻo hơn. Cùng nhau vượt qua hiểm nguy, cùng sống sót tại cùng một nơi, sợi dây duyên nợ giữa họ dường như đã được thắt chặt thêm một chút.
_*_*_*_
Sau khi vượt qua một hành trình đầy gian khổ, Gigantes III chở theo Akira và Hikaru cuối cùng đã quay trở lại Thành phố Kugamayama. Tại khu bến đỗ khổng lồ, Akira cùng Hikaru bước xuống xe.
“Vậy là trở về an toàn rồi .... À không, nói “an toàn” thì có hơi miễn cưỡng nhỉ.”
“Ừ, lần này đúng là quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Mà này Akira, cậu thật sự không tới bệnh viện à?”
“Ừ, không sao đâu. Dù gì thì tôi cũng được chữa trị rồi mà.”
Trong suốt khoảng thời gian sau khi huỷ bỏ yêu cầu, Akira đã nghỉ ngơi trong phòng y tế. Ngoài sự mệt mỏi tinh thần ra thì cậu cũng đã hồi phục thể chất gần như hoàn toàn. Nếu muốn hồi phục cả về tinh thần nữa thì Akira muốn về nhà sớm hơn là nằm lại bệnh viện.
Sau đó Hikaru tiễn Akira tới tận toà nhà Kugama. Ở sảnh tầng một, nơi tiếp giáp giữa Trung khu và Hạ khu, Hikaru dừng bước và chào tạm biệt.
“Chắc tôi tiễn cậu tới đây thôi. Mà này, nói trước cho cậu biết luôn nhé, tôi không có ý định ra khỏi bức tường nữa đâu. Một lần là quá đủ rồi.”
Hikaru cười và nói với vẻ đùa cợt. Akira cũng gượng cười đáp lại.
“Tôi biết mà.”
“Vậy một lần nữa... Akira, cảm ơn cậu nhiều. Về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”
“Ừ, Hikaru cũng vậy.”
Thế là xong, yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố, một hành trình chứa đấy những điều khổng thể lường trước với cả Akira lẫn Hikaru đã kết thúc. Họ chia tay nhau khi Hikaru quay trở lại bức tường, còn Akira thì hướng ra ngoài.
Phía sau Akira còn có một người nữa cũng bước đi theo. Một cậu thiếu niên đội mũ trùm gần như kín mặt. Sau khi nhìn Akira với vẻ đầy tò mò, cậu lặng lẽ hoà mình vào đám đông trong Hạ khu của Thành phố Kugamayama.
_*_*_*_
Tại phòng y tế trên xe vận chuyển vừa cập bến Thành phố Kugamayama, Harmers khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Đủ thứ chuyện xảy ra... nhưng cuối cùng cũng đến nơi an toàn rồi.”
Trong suốt hành trình, Harmers luôn duy trì trạng thái sẵn sàng để có thể lập tức chạy tới chỗ Shiro nếu như có chuyện gì xảy ra, anh vừa điều trị vừa để mắt tới tình hình. Dù có một cuộc tập kích quy mô tương tự lần trước thì chỉ cần hy sinh một số Thợ săn để câu giờ là được. Anh vẫn tin bản thân có thể kịp thời đến ứng cứu trong trường hợp đó. Nhưng dù vậy, việc không ở bên cạnh Shiro khiến anh không khỏi bồn chồn. Chính vì vậy nên hơi thở mà Harmers buông ra ấy mang theo cả một sự nhẹ nhõm sâu sắc.
Sau đó anh tới phòng số 3, nơi nhóm Thợ săn đang nghỉ ngơi và lên tiếng tỏ lòng biết ơn.
“Các cậu vất vả rồi. Nhiệm vụ hoàn thành. Tất cả có thể về.”
Nghe xong, các Thợ săn trong phòng cũng đồng loạt thở phào. Dù là Thợ săn cấp cao thì việc hộ tống nhân vật quan trọng của Sakashita Heavy Industries vẫn là một nhiệm vụ nặng nề. Áp lực tinh thần là cực kỳ lớn. Được giải thoát khỏi gánh nặng ấy, tất cả đều không giấu được sự nhẹ nhõm trong từng tiếng thở dài.
Ánh mắt họ nhìn về phía Shiro đang ngồi trên sofa.
“Nhiệm vụ kết thúc rồi. Trả quyền kiểm soát cơ thể cho bọn tôi đi.”
“Được thôi. Tôi vừa chuyển lại rồi đó.”
Sau khi xác nhận quyền kiểm soát đã được trả lại, nhóm Thợ săn bỗng trông nhẹ nhõm hơn hẳn. Họ vươn vai, nắm chặt rồi thả lòng bàn tay để cảm nhận cơ thể thực sự đã hoàn toàn trở về dưới quyền kiểm soát của họ.
Ngay lúc ấy, Harmer tỏ vẻ khỏ hiểu. Rồi nó nhanh chóng chuyển thành nghiêm trọng.
“...Này, Shiro đâu rồi?”
“Hả? Ý anh là sao? Cậu ta ngồi ngay kia còn gì?”
Các Thợ săn đáp lại với vẻ ngạc nhiên rồi chỉ tay về phía ghế sofa trống không.
Khuôn mặt Harmers ngày càng cau có hơn, anh nhanh chóng đeo cặp kính chuyên dụng lên.
Là một siêu nhân, Harmers không thích dùng các loại thiết bị thông tin dạng kính áp tròng hay biện pháp cấy ghép mở rộng nhãn cầu. Vì vậy để có được tầm nhìn mở rộng thì anh luôn phải sử dụng các thiết bị hỗ trợ chuyên biệt như vậy.
Qua tầm nhìn hiển thị trên kính, trước ghế sofa mà mắt thường chẳng thấy ai, giờ lại hiện rõ hình ảnh Shiro đang cười toe toét, chắp hai tay trước mặt như đang xin lỗi.
Các Thợ săn khác cũng lập tức nhìn sang Harmers khi thấy phản ứng của anh và vội vã kiểm tra lại Shiro. Và rồi tất cả kinh hoàng nhận ra hình ảnh mà họ thấy suốt từ nãy tới giờ chỉ là thực tế ảo tăng cường.
“...Thực tế ảo tăng cường ư!? Từ khi nào chứ!?”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bức tường căn phòng hoá trong suốt, hiện ra quang cảnh bên ngoài. Ở đó một vũ khí hình người đang vẫy tay chào về phía Harmers. Từ cỗ máy ấy, Harmers nhận được một cuộc gọi.
“Xin lỗi nhé! Tôi đi dạo chút đây! Lâu lắm mới được ra ngoài mà! Cho tôi tận hưởng tý cũng đâu có sao! Mà anh đừng trách mấy người đó đấy nhé? Trong tình trạng không có quyền kiểm soát cơ thể thì việc tôi hack được là chuyện đương nhiên thôi! Làm sao mà họ phát hiện ra nổi chứ! Hơn nữa nhiệm vụ của họ là hộ tống mà! Chứ có phải ngăn tôi bỏ trốn đâu! Khác với anh đấy!”
Dứt lời, cỗ máy khẽ vẫy tay rồi chuẩn bị bay ra ngoài tường rào. Nhưng Harmers không phải kẻ có thể dễ dàng để yên như vậy.
“Đừng có coi thường ta!”
Dù chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng thể trạng hiện tại không còn ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu của Harmers nữa. Anh gầm lên giận dữ, dùng cơ thể siêu phàm của mình phóng về phía cỗ máy. Phá vỡ bức tường đang hiển thị khung cảnh bên ngoài, anh tiếp tục xông qua cả bức tường hành lang ngay trước mặt, thậm chí đâm xuyên luôn cả vỏ của xe rồi lao thẳng lên không trung để đuổi theo cỗ máy.
Những Thợ săn bị bỏ lại trong phòng chết lặng nhìn theo cái lỗ lớn thông ra tận bên ngoài. Vũ khí hình người mà Shiro điều khiển chính là một trong những mẫu tiên tiến nhất, nó từng được phóng ra từ nhà kho theo lệnh của Shiro khi đoàn xe vận tải liên Thành phố bị các cỗ máy màu trắng tấn công trên vùng đất hoang. Tuy có vài vết hư hại, nhưng khả năng chiến đấu vượt trội vẫn còn nguyên vẹn và giờ nó đang di chuyển cực nhanh qua bầu trời.
Harmers vẫn đang đuổi theo nó. Quả không hổ danh là một siêu nhân khi tốc độ phi thường của anh khiến khoảng cách đôi bên cứ dần thu hẹp lại.
“Shiro! Bỏ cuộc đi! Cậu không thoát được đâu! Nếu giờ kịp dừng lại thì tôi chỉ giam giữ cậu theo tiêu chuẩn thôi! Mau dừng lại!”
Tiếng hét đầy giận dữ vang lên, nhưng cỗ máy vẫn không có bất kỳ phản ứng nào và tiếp tục tiến về phía trước. Tất nhiên Shiro không tấn công lại Harmers, nhưng cậu không hề có ý định dừng lại. Tuy nhiên, việc bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Như lẽ tất yếu, Harmers cuối cùng đã đuổi kịp. Anh nhảy lên trên không, lao thẳng tới, bám chặt vào thân cỗ máy và dùng sức mạnh kinh hoàng cạy tung khoang điều khiển với nụ cười hung tợn.
Nhưng bên trong lại trống trơn.
“...Cái gì!?”
Harmers đã hoàn toàn sập bẫy trong kế hoạch của Shiro. Việc cậu phái vũ khí hình người đi ra từ nhà kho chỉ là để chiếm quyền điều khiển từ trước. Yêu cầu các vệ sĩ là những cyborg và buộc phải có quyền kiểm soát cơ thể họ là để phục vụ mục đích che giấu sự đào tẩu của bản thân bằng thực tế ảo tăng cường. Việc khuyên Harmers đi điều trị cũng chính là để đưa anh, người có thể nhìn thấu trò mèo này, rời mắt khỏi Shiro.
Việc Shiro cố tình khiêu khích Harmers và dụ anh đuổi theo cỗ máy cũng là một phần trong kế hoạch. Trong lúc lợi dụng lúc Harmers đang mải bám theo nó thì cậu sẽ mau chóng thoát thân.
Dù có dùng nguỵ trang quang học để ẩn mình hay xoá dấu vết khỏi các thiết bị giám sát thì vẫn không loại trừ khả năng một siêu nhân như Harmers sẽ phát hiện ra khí tức. Để đảm bảo bản thân trốn thoát một cách trơn tru, Shiro đã dụ Harmers đi xa tới mức không còn cảm nhận được sự hiện diện của cậu nữa. Shiro đã tính toán tới cả điều đò.
“Chết tiệt!”
Harmers gầm lên đầy giận dữ và đấm thẳng vào khoang điều khiển đang mở. Chỉ một đòn ấy thôi mà cỗ máy lập tức nổ tung từ bên trong. Bị hất văng lên không trung nhưng Harmers vẫn rất điềm tĩnh, chỉ là khuôn mặt anh lúc này đã trở nên vô cùng u ám. Harmers tiếp đất gọn gẽ rồi lấy thiết bị liên lạc ra với vẻ đầy căng thẳng. Anh vừa chạy về phía Thành phố Kugamayama, vừa thiết lập kết nối khẩn cấp.
“Báo động khẩn cấp! Shiro đã bỏ trốn! Chúng tôi đã thất bại trong việc bắt giữ hắn! Hắn vẫn còn ở khu vực quanh Thành phố Kugamayama! Lập tức phong toả toàn bộ khu vực!”
Ngay sau khi nhận được tin, các đơn vị thuộc Sakashita Heavy Industries lập tức thiết lập mạng lưới tìm kiếm bao trùm toàn bộ khu vực nội thành và ngoại ô Thành phố Kugamayama. Nhưng họ vẫn không thể tìm thấy Shiro.
_*_*_*_
Tại một khu nhà trọ giá rẻ ở khu vực quận dưới Thành phố Kugamayama, nơi được nhiều Thợ săn lui tới, Shiro đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, gương mặt mang vẻ nghiêm túc đến bất ngờ, khác hắn với thái độ mà cậu từng trưng ra trước mặt Harmers.
“...Giờ thì mình có thể tự do hành động một thời gian rồi. Cơ hội thế này... sẽ không bao giờ có lần thứ hai. Phải làm gì đây? Nghĩ đi....”
Shiro không hề lạc quan cho rằng bản thân có thể trốn tránh khỏi sự truy bắt của Sakashita được lâu. Chính vì vậy, để không lãng phí khoảng thời gian cực kỳ quý giá này, cậu đang cố gắng vắt kiệt tâm trí để suy nghĩ.
Vì lý tưởng mà cậu quyết tâm theo đuổi, một điều quan trọng đến mức khiến nhân vật chủ chốt như cậu, một kẻ từng là Người kết nối với Cựu thế giới của Sakashita, lại dám liều lĩnh phản bội và đào tẩu khỏi tổ chức ấy. Cậu phải biến nó thành hiện thực bằng mọi giá.
_*_*_*_
Trở về nhà, Akira liền chạy đi tắm. Khi bước vào phòng tắm đã được cải tạo lại, cậu không khỏi thốt lên đầy kinh ngạc.
“Ồ.....!”
Việc tu sửa phòng tắm đã hoàn tất. Dù không hề có những nội thất hào nhoáng hay xa hoa, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thiết kế tao nhã chất lượng căn phòng này thôi là đủ để nhận ra rằng đây là một không gian hoàn toàn khác so với trước đây. Bồn tắm lúc này cũng sáng bóng đến lấp lánh.
Tất nhiên đó chỉ là về mặt hình thức. Nếu nhờ Alpha thì cậu có thể tái hiện một khung cảnh còn lộng lẫy hơn thế này gấp nhiều lần trong tầm nhìn mở rộng. Akira hiểu rõ điều đó nên thay vì đánh giá theo vẻ bề ngoài thì cậu vui vẻ bước vào bồn tắm để tận hưởng thứ cảm giác mà vẻ bề ngoài kia không thể mang lại.
Cậu từ từ ngâm mình trong bồn. Nhấn chìm người trong làn nước ấm được pha một loại nước tắm xa xỉ và có thành phần khác biệt hoàn toàn so với những bồn tắm thông thường, Akira để toàn bộ cơ thể mình cảm nhận trọn vẹn sự khác biệt ấy.
“Ahhh... Anhhhh....”
Mọi mệt mỏi tích tụ cả trong thể chất lẫn tinh thần cậu như đang tan ra. Akira thả lỏng cơ thể, mặt giãn ra đầy mãn nguyện, cậu buông tiếng rên yếu ớt và đầy khoái cảm.
Alpha, người vẫn tắm với cậu như mọi khi, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Akira thì mỉm cười và nhẹ nhàng ghé sát mặt vào cậu.
[Akira, trông cậu có vẻ đang tận hưởng lắm nhỉ.]
“Ừ.... Tuyệt quá... không thể cứu được nữa rồi.... Không thể quay lại với bồn tắm cũ được nữa rồi....”
Dù ngay bên cạnh là cơ thể trần trụi đầy mê hoặc của Alpha, nhưng Akira hoàn toàn chẳng có phản ứng gì. Dù trước đây cậu đã bắt đầu cảm nhận được một chút về sự quyến rũ ấy nhờ việc tiếp tục gián tiếp với cô thông qua tay giả, vì đó là bởi cơ thể của Alpha vốn chỉ là một thực thể trong không gian thực tế ảo tăng cường và hoàn toàn không thể chạm vào. Thế nhưng giờ đây, tất cả những cảm giác ấy đều đã bị cuốn trôi.
Trước sự vô cảm đến mức khiến người ta tưởng cậu là gay ấy, Alpha khẽ thở dài một tiếng.
[...Vậy thì cứ tận hưởng đi nhé. Cậu đã vất vả nhiều rồi mà.]
“Ừ....”
Vẫn giữ nét mắt sung sướng cực độ, Akira thấy sự mệt mỏi trong cậu đang được lôi ra thành một cục ngay tại chỗ rồi lập tức tan chảy theo dòng nước nóng. Cậu cứ thế đắm chìm trong khoảnh khắc tắm táp tuyệt vời ấy như chẳng muốn rời khỏi phút giây cực lạc này.
Sau khi tận hưởng trọn vẹn từng giây phút hạnh phúc trong phòng tắm. Akira bước ra với sự thoả mãn tột độ, để mặc bản thân trôi trong dư âm ngọt ngào ấy khi quay trở về phòng ngủ. Cứ thế này mà ngủ thôi. Akira tin mình sẽ ngủ được một giấc rất ngon. Nghĩ vậy, cậu vừa vào phòng là đã ngả người xuống giường và nhắm mắt lại, buông mình thả trôi theo cơn buồn ngủ đang kéo tới.
------
Ngay cả sau khi tỉnh dậy thì công việc Thợ săn vẫn tiếp tục chờ đợi Akira. Vượt qua vận rủi, sống sót qua những trận chiến sinh tử và dốc cạn toàn bộ sức lực để giành lấy phần thưởng rồi như thường lệ, lại đem hết tất cả, bao gồm cả mạng sống của mình, đặt cược cho canh bạc tiếp theo.
Và Alpha sẽ không ngăn cậu lại. Cho tới khi nào Akira hoàn thành nhiệm vụ mà Alpha đã giao phó. Mọi thứ vẫn như từ trước đến giờ, chẳng hề thay đổi.
Liệu chuyện đó sẽ còn tiếp diễn mãi về sau hay chỉ còn kéo dài được thêm một chút nữa, cả Akira và Alpha lúc này đều không thể biết được.


12 Bình luận
Thuyền này chìm khi chưa kịp ra khơi :))
Cảm ơn 👍🦆