[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [COMPLETED]
Chương 206: Khẩn cấp vĩnh viễn
11 Bình luận - Độ dài: 10,958 từ - Cập nhật:
Duck: Chạy đi các cháu ơi, bão tới :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Trong lúc Akira đang tiếp tục làm yêu cầu hộ tống trên nóc Gigantes III thì Hikaru chợt gọi tới.
[Akira. Tôi vừa phát hiện có vật thể lạ từ trên trời rơi xuống ở khu vực xung quanh đây. Cậu nhớ cẩn thận một chút nhé.]
“Hiểu rồi.... Trời nhiều mây quá nên tôi chẳng thấy gì cả, nhưng chắc là có thứ gì đấy ở trên kia thật. Nguy hiểm quá....”
Akira ngước nhìn lên bầu trời nhưng chỉ thấy một lớp mây dày đặc che kín và chẳng nhìn rõ được gì. Mặc dù vậy, vì lời cảnh báo của Hikaru nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm nên cậu nghĩ rằng nếu có gì đó rơi xuống thì chắc cũng không phải chuyện quá nguy hiểm.
[Alpha. Cô có thấy gì không?]
[...Tôi có.]
[Thật hả? Trên đấy có thứ gì đó thật sao? Liệu có phải là thứ giống “hòn đảo” mà chúng ta thấy lúc đi không?]
[Akira. Đề cao cảnh giác.]
Alpha nghiêm túc nói khiến Akira giật mình. Cậu lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu. Người bình thường vẫn luôn mỉm cười kể cả khi đối mặt với lũ Giant Bugs xuất hiện từ tổ của chúng như Alpha giờ lại không hề cười. Chỉ vậy thôi cũng khiến Akira lập tức hiểu rằng có một mối đe doạ thực sự đang đến gần.
“Hikaru! Tình hình sao rồi?”
[Hả? Tôi chỉ bảo là có vật thể lạ rơi xuống nên bảo cậu để ý thôi, không cần phải cuống lên như thế đâu.... Khoan đã! Có rất nhiều phản ứng ở phía trên! Chúng đang tới đấy!]
Là một nhân viên Thành phố, Hikaru hiểu rõ khả năng dò tìm của hệ thống trên xe vận chuyển liên Thành phố này là mạnh tới mức nào. Nhưng Akira lại phát hiện ra sự hiện diện của chúng còn sớm hơn cả hệ thống đó. Điều này khiến Hikaru không khỏi kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng tập trung theo dõi những phản ứng trông có vẻ là địch đang tiến lại gần ấy.
Và rồi một trong những phản ứng đó bất ngờ xuyên thủng tầng mây và rơi xuống. Là một vũ khí hình người màu trắng khổng lồ.
[Không có tín hiệu nhận dạng! Akira! Có thể xem đó là địch!]
“Tôi hiểu rồi!”
Cỗ máy màu trắng ấy đáp xuống mặt đất cách xe của Akira khoảng 200 mét. Để giảm tốc độ rơi một cách tối đa, hệ thống đẩy vốn đã hư hại một phần từ trước đã bung hết công suất và khiến các mảnh vỡ và gạch đá vụn xung quanh bắn lên tung toé.
Dù tránh được việc bị phá huỷ hoàn toàn do va chạm mạnh, nhưng thứ khổng lồ kia vẫn chưa thể cử động ngay lập tức. Lúc này Akira, các Thợ săn khác cùng với vũ khí hình người trên nóc xe đều đã đưa nó vào tầm ngắm.
Việc còn lại là đồng loạt khai hoả và cỗ máy trắng kia sẽ bị phá huỷ ngay lập tức. Tình hình hiện tại là vậy.
Nhưng còn nhanh hơn cả Akira và các Thợ săn đó, một thế lực khác đã tấn công nó trước. Từ trên tầng mây bị xé toạc, vô số đĩa bay màu đen bất ngờ xuất hiện. Chúng xoay tròn với tốc độ chóng mặt rồi lần lượt lao thẳng về phía mục tiêu như những lưỡi dao biết bay. Chỉ trong chớp mắt, tất cả đã chém nát thứ khổng lồ kia thành từng mảnh.
Sau khi tiêu diệt mục tiêu, chúng nhanh chóng đổi hướng và nhắm đến những cỗ máy trắng khác còn nguyên vẹn. Xung quanh đoàn xe, hàng loạt cỗ máy không rõ danh tính đang lần lượt đáp xuống rồi vừa bay lên, vừa lao vào giao chiến kịch liệt với những chiếc đĩa bay đen đang tấn công kia.
Akira nhíu mày đầy căng thẳng và phân vân không biết nên làm gì.
“Hikaru. Làm sao bây giờ? Có được phép nổ súng không? Nếu có thì nhắm vào ai? Bọn màu trắng à? Hay màu đen? Hay cả hai?”
[Đ-Để... tôi xem....]
Hikaru không thể trả lời ngay. Các Thợ săn được thuê để hộ tống đoàn xe được cấp quyền tự quyết nhất định trong việc chọn mục tiêu. Nhưng đối phương lần này lại là những cỗ máy không rõ danh tính, đột ngột xuất hiện xung quanh và chẳng hề gửi mã nhận dạng. Dù đó có là đơn vị của Sakashita Heavy Industries đi chăng nữa thì việc tấn công chúng cũng không phải là vấn đề.
Tuy nhiên, điều đáng chú ý ở đây là những cỗ máy màu trắng chưa hề đả động gì về phía này. Còn đám đĩa bay màu đen kia cũng chỉ tập trung tấn công bọn màu trắng đó và hoàn toàn chẳng ngó ngàng tới đoàn xe hay đội của Akira.
Nếu hành động thiếu suy nghĩ trong tình huống này thì rất có thể họ sẽ khiến chúng tấn công lại. Trận chiến vốn đang giữa hai phe trắng và đen kia nhiều khả năng sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến ba bên và kéo cả đoàn xe vào vòng xoáy bạo lực.
Vì vậy các Thợ săn đều ngần ngại bóp cò. Chỉ cần nhận lệnh “bắn” từ bên an ninh của xe thôi thì họ sẽ lập tức khai hoả. Nếu thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy khả năng bị tấn công thì họ cũng sẽ không do dự mà bóp cò.
Nhưng hiện giờ cả hai điều kiện đó đều chưa xảy ra.
Tất cả đã lên nòng, mục tiêu cũng đã định, nhưng chẳng ai dám làm bước tiếp theo.
------
Chỉ huy đoàn xe cũng đang lưỡng lự không kém gì các Thợ săn về việc nên ra lệnh tấn công hay không.
Tiêu diệt cả phe trắng lẫn phe đen – đó mới là cách tốt nhất để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tất cả. Ông đã sớm nghĩ về quyết định đó trong đầu.
Nhưng cả hai phe đều cực kỳ mạnh, điều đó chỉ cần nhìn qua là thấy rõ. Hiện giờ đôi bên đang giao tranh và tự làm suy yếu lẫn nhau. Nếu vậy thì có nên trì hoãn tấn công lại một chút không? Có nên đợi cho đến khi cả hai phe suy yếu rồi mới ra tay để đảm bảo an toàn và tiết kiệm nhân lực không?
Suy nghĩ đầy lý trí ấy đã khiến người chỉ huy đó chần chừ trong việc hạ lệnh. Nhưng chính sự chậm trễ ấy lại là cái bẫy đã được giăng sẵn.
Và khi ông nhận ra điều đó thì mọi thứ đã quá muộn.
Tình thế lập tức biến chuyển.
Một cái bóng khổng lồ bất ngờ bao trùm cả đoàn xe.
------
Dù trời đang âm u nhưng bây giờ vẫn đang là ban ngày, ấy vậy mà xung quanh Akira đột nhiên tối sầm lại như vừa đi vào một bóng râm cực lớn. Cảm thấy có điều bất thường, Akira ngẩng đầu nhìn lên và ngạc nhiên nhận ra một trần nhà khổng lồ đang che kín bầu trời, dù cho rõ ràng cậu vẫn đang đứng ở bên ngoài.
“...Hả?”
Trên “trần nhà” ấy có một cái khe lớn. Từ bên trong đó, vô số đĩa bay màu đen đang liên tục được phóng ra. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Akira bỗng hiểu ra bản chất thực sự của thứ đang lơ lửng trên đầu mình kia. Cậu lẩm bẩm, giọng như đang không muốn tin vào những gì mình đang thấy.
“...Đừng nói với tôi, cái đó là... quái vật nhé?”
[Ừ. Đó là quái vật trên bầu trời đấy và nó đang hạ cánh xuống mặt đất rồi.]
Câu trả lời lạnh lùng của Alpha, của người mà cậu hy vọng sẽ phủ nhận suy đoán mà cậu lỡ buột miệng thốt ra ấy khiến nét mặt Akira lập tức trở nên nghiêm trọng và khó chịu. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cô nói tiếp như muốn dội thêm gáo nước lạnh vào mặt cậu.
[Akira, tập trung vào! Ta sẽ đẩy lui chúng!]
Bình thường khi nhìn Alpha, người chỉ tồn tại trong tầm nhìn mở rộng của bản thân, Akira luôn cẩn thận để không bị người khác hiểu lầm là kẻ đáng nghi. Nhưng lần này thì không thể. Vì quá ngạc nhiên nên cậu không thể nào không dán chặt mắt vào cô.
[Không không không, chuyện này không phải cứ “tập trung” là xong đâu!?]
Kẻ địch to tới nỗi bóng của nó phủ xuống như muốn che lấp cả bầu trời và nuốt gọn đoàn xe bên dưới. Làm sao có thể đẩy lùi được thứ kia chứ? Akira lắc đầu liên tục với vẻ hoảng loạn vì cho rằng điều đó hoàn toàn bất khả thi.
Lúc này Akira trông chẳng khác gì một kẻ đáng nghi. Thế nhưng vì các Thợ săn khác cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự nên chẳng ai hơi đâu để ý tới cậu. Dù thấy hành động của Akira có kỳ lạ đi chăng nữa thì họ cũng sẽ tưởng rằng cậu đang bối rối vì sự xuất hiện của con quái vật khổng lồ trên đầu. Nhờ vậy mà Akira đã may mắn thoát khỏi sự nghi ngờ.
Alpha mỉm cười nhẹ như để trấn an Akira.
[Không sao đâu. Thứ ta cần đánh bại không phải là nó.]
Thấy nụ cười ấy, Akria cũng dần bình tĩnh lại. Đúng lúc đó, chỉ thị từ phía an ninh xuất hiện.
“Toàn bộ đơn vị, chú ý! Hãy tập trung toàn lực tiêu diệt hết vũ khí hình người vừa xuất hiện xung quanh! Ít nhất phải tách chúng ra khỏi đoàn xe! Loại bỏ ngay nguyên nhân khiến lũ quái vật trên trời đáp xuống đây!”
[Vậy đấy Akira. Chúng ta bắt đầu thôi.]
[Ừ!]
Akira lập tức lấy lại tinh thần. Cậu xua tan hoàn toàn sự hoang mang vì đám quái vật xuất hiện trên bầu trời và tập trung tối đa vào trận chiến sắp tới. Với hai khẩu LEO phức hợp trên tay cùng hai khẩu khác gắn trên cánh tay phụ của xe máy, tất cả chĩa chẳng vào thứ khổng lồ màu trắng trước mặt và đồng loạt khai hoả.
Các Thợ săn khác cũng lập tức mở màn. Rất nhiều đạn, pháo, tên lửa và laze bay ra từ phía đoàn xe nhắm thẳng vào đám vũ khí hình người màu trắng đang bao vây xung quanh
Đồng thời, phía đối diện cũng bắt đầu phản công vào những kẻ vừa châm ngòi cho cuộc chiến. Để dụ lũ quái vật từ trên trời xuống và không để đoàn xe nhận ra điều đó, chúng đã cố tình không động thủ trước. Và giờ, để cuốn tất cả vào loạt đòn tấn công đang trút xuống từ trên trời, đám vũ khí hình người bắt đầu rút ngắn khoảng cách.
Chiếc đĩa bay đen cũng đuổi theo và lao về phía đoàn xe. Mục tiêu của chúng là tấn công những kẻ màu trắng kia chứ không phải xe hay Thợ săn. Nhưng việc tránh liên luỵ đến những thứ xung quanh chưa bao giờ là thứ mà chúng quan tâm.
Các Thợ săn cũng vậy. Mục tiêu của họ là đám vũ khí hình người màu trắng, nhưng trước khi các đĩa bay đen kia kịp áp sát thì họ cũng không thể tránh khỏi việc bắn vạ lây sang chúng.
Trên thực tế thì cuộc chiến đã âm thầm bắt đầu từ trước khi cỗ máy trắng kia xuất hiện. Và cuộc đối đầu đó lúc này đã bùng lên dữ dội hơn giữa ba bên là quân hộ tống đoàn xe, kẻ tập kích và đám quái vật trên trời.
_*_*_*_
Một vũ khí hình người màu trắng lao vút qua không trung và hướng thẳng về phía đoàn xe như một mũi tên, nhưng loạt đạn từ khẩu súng của Akira đã bắn trúng vào nó. Tuy nhiên, thay vì phá huỷ hay làm hư hại lớp giáp thì chỉ có những tia sáng loé lên lấp lánh tại điểm va chạm.
[...Cứng thế!? Bốn khẩu bắn cùng lúc rồi mà vẫn không xi nhê sao?]
Akira thừa hiểu sức mạnh của LEO phức hợp. Một đòn tấn công từ cả bốn khẩu, thậm chí chúng còn được tăng cường thêm sức mạnh nhờ chiếc xe mới, cộng thêm khả năng ngắm bắn cực kỳ chính xác của Alpha. Thế nhưng không những không thể phá huỷ được mục tiêu mà thậm chí cậu còn chẳng cản được bước tiến của nó. Akira không khỏi sững sờ.
Alpha bình thản giải thích.
[Nếu nghĩ đây là thứ đã dụ được một con quái vật từ trên trời xuống tận đây thì đó cũng dễ hiểu thôi. Tránh đi.]
Cỗ máy màu trắng chĩa khẩu pháo laze cầm trên tay về phía Akira. Luồng năng lượng bắn ra theo đường thẳng, xẻ đôi không trung bằng một vệt sáng đầy uy lực trước khi bay tới chỗ cậu.
Akira nhanh chóng né bằng pha tăng tốc cực nhanh của xe máy. Bề mặt tiếp xúc giữa bánh và nóc xe đã được gia cố khi kết hợp cường hoá bằng giáp trường lực, từ đó ngăn xe bị trượt. Nhờ vậy mà hai bánh xe có thể quay với tốc độ cực nhanh, cùng với động cơ công suất cao đã giúp xe đạt được vận tốc vượt xa những chiếc xe bay khác.
Luồng sáng cường độ cực mạnh kia lướt sát qua người Akira. Nếu không mặc đồ gia cường thì chỉ riêng tốc độ né thôi cũng đủ nghiền nát cơ thể cậu.
Thế nhưng giữa trận chiến của những thời khắc ấy, Akira vẫn tiếp tục ngắm bắn khi điều chỉnh thời gian nhận thức và tránh tia laze của địch.
Khai hoả khi chẳng có một điểm tựa nào rõ ràng. Nhưng nhờ có bốn khẩu súng – hai khẩu cầm tay, hai khẩu gắn trên cánh tay phụ, cùng với sự hỗ trợ căn chỉnh siêu chính xác của Alpha, Akira đã đạt tới cảnh giới kỹ năng không thua kém gì một tay thiện xạ dày dặn kinh nghiệm với từng viên, từng viên cứ thế đi trúng đích.
Thế nhưng, khoảng cách sức mạnh cốt lõi vẫn là thứ không thể vượt qua. Kể cả khi bị tấn công từ nhiều phía và đã có những hư hại rõ rệt đầu tiên thì thứ khổng lồ màu trắng ấy vẫn áp sát được Gigantes III và đáp xuống nóc xe.
Cuộc đấu súng giữa các vũ khí hình người trên đó lập tức nổ ra. Đạn cỡ lớn và tia laze bay sượt qua nhau và trúng đối phương gần như cùng lúc. Cỗ máy trắng chịu thương tổn nghiêm trọng, nhưng phía đối diện cũng không tránh khỏi tình cảnh tương tự. Trận chiến tiếp tục diễn ra trên đoàn xe vận chuyển liên Thành phố đang di chuyển tốc độ cao.
Với sự phát triển của công nghệ giáp trường lực thì lượng hoả lực mà đôi bên nhận phải đã được giảm thiểu đáng kể. Trúng đạn giờ không còn là điều “tuyệt đối phải tránh” nữa và chiến thuật dần thiên về phòng thủ hơn.
Hệ quả là các trận đấu súng giữa các vũ khí hình người ngày càng trở nên khốc liệt với đạn pháo, tên lửa và tia laze rải đầy khắp nơi. Tuy nhiên, dù phòng thủ có quan trọng tới đâu thì chỉ những người máy chiến đấu như chúng mới đủ sức chịu được các đòn tấn công ấy với vết thương “nhẹ”. Còn đối với Akira, chỉ cần trúng một đòn thôi là cậu sẽ bay màu.
Bằng mọi giá cậu không được phép đứng im một chỗ. Nghiến răng khi đi xuyên qua các kẽ hở giữa mưa bom bão đạn, Akira siết chặt cò súng. Cậu dồn hoả lực vào một điểm duy nhất bằng băng đạn mở rộng. Thế nhưng, khi thấy lớp giáp của địch vẫn đang cầm cự tốt trước loạt đạn ấy, nét mặt Akira trở nên nghiêm trọng và căng thẳng tột độ.
[...Quái thật! Cứng đến mức này sao!? Alpha! Có chắc là hiệu quả không thế!?]
[Đương nhiên. Đến lúc rồi.]
Đúng như lời Alpha nói, loạt đạn liên hoàn của Akira nhắm duy nhất vào một điểm đó cuối cùng đã cho thấy kết quả.
Vị trí trúng đạn đã bị tác động liên tục và khiến giáp trường lực của cỗ máy trắng dần suy yếu. Và rồi thời khắc tới hạn đã đến. Lớp giáp bắt đầu vỡ toạc ra, kéo theo sự mất cân bằng trong chuyển động của cả phần thân to đến nực cười ấy.
Cảm nhận rõ sự hiệu quả từ đòn tấn công của bản thân, Akira cầm chặt khẩu súng trong tay. Nhưng cậu vẫn đang rất căng thẳng.
Bắn đến mức đấy rồi mà chỉ bị thương thế thôi sao? Phải mất bao lâu mới hạ được nó chứ? Ý nghĩ chợt thoáng qua ấy khiến Akira càng thêm nóng ruột.
Nhưng trái lại, Alpha chỉ mỉm cười nhẹ.
[Tốt. Đã xong.]
[Alpha, cô đang nói cái gì thế...?]
Ngay lúc Akira còn đang hoài nghi, một đĩa bay đen bất ngờ lao vụt qua cậu. Như thể đã chờ đợi thời khắc này từ lâu, nó lao thẳng vào cỗ máy màu trắng đang mất thăng bằng.
Với lực va chạm cực mạnh, chiếc đĩa bay ép sát thân mình vào đối thủ rồi xoay tròn dữ dội. Các lưỡi dao bên rìa ngoài kia găm sâu vào cỗ máy trắng và cắt nó thành hai mảnh trong tích tắc.
Thứ màu đen kia không hề chậm lại khi lập tức bỏ qua những gì còn sót lại phía sau và hướng tới mục tiêu tiếp theo. Trên đường đi, một vũ khí hình người của bên hộ tống đã bị chặt đứt nguyên cánh tay, một Thợ săn xui xẻo khác thì xuống suối vàng ngay tại chỗ.
[Akira. Còn 92 con nữa.]
[...À ừ.]
Nếu trúng đòn đó thì chắc cậu cũng sẽ lên hương theo anh ta. Akira nghiêm mặt trước hình ảnh ấy, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục chiến đấu. Chiếc xe máy lập tức tăng tốc. Gần như đồng thời, một tia laze cường độ cao sượt qua người cậu.
Nhờ phản xạ thần sầu mà Akira lập tức nhìn về phía nguồn cơn của đòn tấn công. Ở rìa nóc xe, một vũ khí hình người màu trắng khác vừa hạ cánh và đang chĩa khẩu pháo laze về phía cậu.
[Tiếp theo là nó. Nhanh lên nào.]
[Rõ!]
Nhờ xe máy mà Akira có thể phóng đi vun vút trên nóc xe rộng lớn. Những tia laze bắn ra theo đường thẳng và quét theo phương ngang đều bị né một cách điêu luyện trong không gian ba chiều, tất cả nhờ vào khả năng di chuyển trên không trung của Sylpheed A3. Akira dần rút ngắn khoảng cách với mục tiêu.
Ngay khi định ngắm bắn, Alpha chợt ngăn cậu lại.
[Akira, lần này dùng kiếm đi.]
[Gì cơ? Dùng thứ đó à?]
[Ừ.]
[...Hiểu rồi.]
Akira cất khẩu súng bên tay phải tay rồi với tay lấy một món vũ khí gắn trên thân xe – là một cái chuôi kiếm không lưỡi. Phần chuôi này khá dài, có thể nắm bằng cả hai tay và một sợi cáp năng lượng dày dẫn từ phía dưới nối liền với thân xe.
Akira cắm phần đầu trên của chuôi kiếm vào bộ phận kết nối trong một thiết bị hình hộp chữ nhật gắn trên cánh tay phụ của xe. Khi rút ra, từ cái chuôi hiện lên một lưỡi kiếm bằng kim loại lỏng, sáng rực và sắc bén.
Thiết bị hình hộp kia chính là bình chứa kim loại lỏng, đồng thời cũng là máy tạo hình. Lưỡi kiếm được làm ra cực kỳ mỏng nhưng cứng và mang lực cắt đáng kinh ngạc. Thậm chí nếu xét về độ hiệu quả thì nó hoàn toàn có thể chém được cả giáp trường lực. Về độ sắc thì nó dư sức sánh ngang với những thanh kiếm do Cựu thế giới chế tạo.
Tuy nhiên cái giá phải trả cho thứ sức mạnh điên rồ ấy là mức năng lượng tiêu thụ khổng lồ cần để duy trì lưỡi kiếm sau khi được tạo ra. Vì vậy, dù là vũ khí cận chiến nhưng nó vẫn yêu cầu phải kết nối với xe có bình năng lượng dung tích lớn. Không chỉ vậy, hệ thống này còn phải đảm bảo nguồn cấp liên tục và ổn định khi mức năng lượng lớn chảy qua cáp dẫn.
Nói cách khác, để tận dụng tối đa sức mạnh của loại vũ khí này thì người dùng buộc phải điều khiển xe hoặc ô tô trong lúc vẫn giữ kết nối với thanh kiếm bằng cáp năng lượng. Điều đó đồng nghĩa với việc là họ sẽ phải vừa lái xe, vừa vung kiếm giữa chiến trận. Dù điều kiện sử dụng ngặt nghèo là vậy nhưng hiệu năng của nó vẫn rất vượt trội.
Tại khu vực phía Đông, nơi súng ống là lựa chọn phổ biến hơn cả thì vẫn có số ít kẻ dị biệt dám chọn cách đấu cận chiến bằng kiếm. Và người thoả mãn được điều kiện khắt khe ấy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dẫu vậy nhà phát triển vẫn nghĩ rằng “Nếu là các Thợ săn cấp cao, những kẻ đã vươn lên một đẳng cấp nào đó thì ắt hẳn sẽ có một số người sở hữu tài năng đặc biệt để sử dụng thuần thục nó”. Trước quan điểm ấy, vũ khí này đã được phát triển và đưa ra thị trường. Nhưng kết quả là doanh số vô cùng thảm hại.
Quá dị biệt, quá kén người dùng.
Dù có sức mạnh tuyệt vời đến mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ bị đem bán xả nếu như ế hàng. Giá gốc ban đầu lên tới hàng trăm triệu Aurum giờ đã phải giảm mạnh, thậm chí sau đó bên sản xuất còn phải tiếp hạ giá thêm vì chẳng ai thèm đoái hoài tới nó.
Ngay cả Akira cũng sẽ không mua nếu như Alpha không đề xuất. Tức là ở thời điểm ra mắt thì đây là một món hàng xa xỉ vượt ngoài tầm với của cậu. Và giờ đây cậu đang cầm nó bằng tay phải.
Vung thanh kiếm có độ dài vượt quá chiều cao, Akira phóng đi trên chiếc xe máy và lao thẳng về phía mục tiêu. Với Alpha cầm lái, chiếc xe tận dụng triệt để khả năng bay để phô diễn những pha di chuyển đầy phức tạp trong không gian.
Vốn không quen với những chuyển động phi tuyến và bất quy tắc nên vũ khí hình người màu trắng lập tức bị rối loạn. Nó cố gắng bắn vào Akira nhưng chẳng có thứ gì đi trúng đích.
Những tia laze uy lực chỉ sượt ngang qua người Akira, thiêu đốt bầu trời, thiêu rụi nóc xe và thiêu chết những kẻ không may nằm trên đường bắn. Và rồi, khi khoảng cách đã đủ gần, Akira lao vụt qua bên cạnh cỗ máy màu trắng, đồng thời vung mạnh lưỡi kiếm đang phát ra ánh sáng màu xanh trắng bên tay phải. Nó chém ngang phần mắt cá chân của cỗ máy. Ngay khi kết thúc đòn tấn công, lưỡi kiếm vỡ vụn vì sức mạnh của nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi chảy ra thành chất lỏng, dần bốc hơi và biến mất hoàn toàn.
Lưỡi kiếm bạc ấy ngay từ đầu chỉ là vũ khí dùng một lần. Dựa trên tiền đề đó, Alpha đã điều chỉnh hệ thống một cách chính xác tuyệt đối để lưỡi kiếm đạt được sức mạnh tối đa ngay tại thời điểm tung đòn.
Một cú chém cực hạn, gói gọn toàn bộ ưu điểm của một vũ khí siêu cấp và cực kỳ chuyên biệt. Lực chém của nó mạnh đến mức có thể chiến thắng lớp giáp trường lực cực kỳ cứng cáp của vũ khí hình người màu trắng – thứ vốn chịu được loạt đạn từ 4 khẩu LEO phức hợp, chỉ với một đòn duy nhất.
Cỗ máy màu trắng bị chém cụt cả hai chân, phần thân lơ lửng giữa không trung và chỉ còn lại phần mắt cá trên mặt đất. Tuy vậy nó vẫn chưa bị phá huỷ hoàn toàn. Dù cơ thể đã bị mất thăng bằng nghiêm trọng, nhưng thứ khổng lồ ấy vẫn cố gắng sử dụng hệ thống đẩy để lấy lại thế đứng.
Đúng lúc đó, Alpha ra lệnh.
[Akira, tiếp theo ta sẽ dùng pháo laze AF.]
Dưới sự chỉ dẫn của Alpha, khẩu pháo laze AF vốn đã được nạp đầy năng lượng, bắt đầu triển khai và trồi ra từ sau lưng Akira. Cậu lập tức đổi vũ khí, giương họng pháo lên và ngắm thẳm vào phần thân của cỗ máy trắng trước mặt.
[Chết đi!!]
Một nguồn năng lượng mãnh liệt phóng ra từ khẩu pháo laze AF và đâm thẳng vào kẻ địch. Thế nhưng nó vẫn được bảo vệ bởi giáp trường lực cực kỳ kiên cố. Dù đang lơ lửng và bị áp lực từ phát bắn đẩy lùi, nhưng vũ khí hình người ấy gần như không hề hấn gì.
[Chuyện quái quỷ gì thế này!? Bắn gần thế rồi mà vẫn không xi nhê sao!?]
Trước sự cứng đầu đến đáng sợ của kẻ địch, Akira kinh ngạc thốt lên. Alpha vẫn bình tĩnh giải thích.
[Chúng ta ưu tiên việc đẩy lùi thay vì tiêu diệt hoàn toàn. Với lại, có vẻ như loại này được thiết kế đặc biệt để chống lại các đòn tấn công dạng năng lượng.]
[Ra là vậy!]
Akira gật đầu, giờ cậu đã hiểu tại sao lúc đầu Alpha lại dùng khẩu LEO thay vì pháo laze AF để hạ con đầu tiên. Nhưng một câu hỏi khác lại nảy ra trong đầu cậu.
[Nhưng có đẩy vậy thì thế nào nó cũng quay lại được thôi mà? Mục tiêu cuối cùng của ta là không cho nó áp sát xe chứ đúng không?]
Pháo laze AF chỉ có thể đẩy được đối phương. Súng LEO thì phải bắn hàng trăm, hàng ngàn viên đạn thì may lắm mới làm tổn hại nó được đôi chút. Vậy mà giờ Akira lại cố gắng đẩy kẻ địch ra xa, dẫu biết rằng đánh cự ly gần là cách duy nhất để hạ được chúng.
Akira không hiểu mục đích thực sự là gì. Alpha lúc này đáp lại với giọng nghiêm túc.
[Ta không cần phải ra đòn kết liễu. Chỉ cần tách chúng ra khỏi đoàn xe là được, phần còn lại sẽ được xử lý ổn thoả thôi.]
[À... ra là vậy!]
Cuối cùng Akira cũng đã hiểu. Mục tiêu không phải là hạ những cỗ máy màu trắng đó mà là đảm bảo đoàn xe không bị cuốn vào cuộc tấn công từ lũ quái vật đang bay lượn trên bầu trời kia.
[Chỉ cần làm vậy thì mọi thứ sau đó sẽ bị tiêu diệt dần thôi nhỉ?]
[Ừ. Kịp rồi.]
Pháo laze AF ngừng bắn. Khẩu pháo đã được điều chỉnh để ưu tiên duy trì thời gian bắn thay vì sức công phá, giúp đảm bảo áp lực và đẩy vũ khí hình người đó ra xa khỏi đoàn xe trong thời gian lâu nhất có thể.
Và khi Alpha nói “kịp rồi” thì Akira cũng thầm đoán rằng thứ kia sắp bị tiêu diệt. Mọi thứ xảy ra đúng như dự tính, nhưng không theo cách mà cậu nghĩ. Akira cứ đinh ninh rằng nó sẽ bị chém nát bởi đĩa bay đen như con trước. Nhưng rồi ngay giây tiếp theo, một luồng sáng cực mạnh từ trên cao ập xuống và nuốt chửng hoàn toàn vũ khí hình người màu trắng. Dòng năng lượng khổng lồ ấy khiến nó bốc hơi trong tích tắc.
Dẫu là một cỗ máy có khả năng phòng thủ gần như vô song trước các đòn tấn công năng lượng, vậy mà những gì còn sót lại sau đòn tấn công ấy là một khoảng không tĩnh lặng đến rợn người, như thể nó vừa bị xoá sổ hoàn toàn khỏi thế giới này vậy.
Ngay khoảnh khắc luồng sáng ấy chạm đất, một vụ nổ năng lượng cực đại lập tức xuất hiện.
Sức công phá quá khủng khiếp khiến không khí xung quanh như bị nén lại tới cực hạn, tạo ra hiện tưởng suy giảm chấn động tương tự như khi dùng đầu đạn hạt nhân – một làn sương mờ không màu với mật độ siêu dày toả ra như muốn nhấn chìm khu vực xung quanh.
Ngay tâm vụ nổ, một phần của thế giới như bị khoét sâu theo hình cầu, tất cả mọi thứ bên trong đó đã hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài khối cầu ấy, sóng xung kích đã suy yếu và biến thành một cơn cuồng phong dữ dội. Dù chỉ là tàn dư của vụ nổ nhưng nó vẫn đủ sức làm rung lắc cả đoàn xe khổng lồ.
Trước cảnh tượng kinh hoàng ấy, Akira gần như chết lặng. Nhưng rồi như chợt bừng tỉnh, cậu ngước nhìn lên trời. Ở tận cao tít trên kia, ngay dưới tầng mây dày đặc đang bao phủ bầu trời là một khẩu pháo lơ lửng khổng lồ hình cầu.
[...Là cái đó bắn ra sao?]
[Ừ. May là chúng ta bắn kịp.]
Chỉ cần chậm trễ một chút thôi thì đòn tấn công kia sẽ nhắm thắng vào đoàn xe nơi Akira đang đứng. Hiểu rõ điều đó, cậu mặt cắt không một giọt máu.
Tiếp đến, một đoàn xe khác phải hứng chịu đòn tương tự. Vũ khí hình người bên đó lập tức bốc hơi. Và ngay cả chiếc xe vận chuyển, thứ được bảo vệ bởi giáp trường lực kiên cố ngang với những bức tường bên trong Thành phố, cũng bị phá huỷ nặng nề. Chấn động từ đòn tấn công ánh sáng đó phát ra từ vụ va chạm lan toả khắp vùng và truyền sóng xung kích đến tận chân trời.
[Bên đó... hình như không kịp rồi.]
[...Alpha, còn lại bao nhiêu con vậy?]
[78.]
[Vẫn còn nhiều thế cơ á!?]
[Thế nên tôi mới nói là phải nhanh lên rồi còn gì!]
[Hoá ra “nhanh lên” của cô là vậy hả!?]
Chỉ một câu “nhanh lên” thôi nhưng chứa đựng không biết bao nhiêu tầng nghĩa đằng sau. Giờ Akira đã nắm được tình hình, cậu không kìm được cảm xúc mà hét lên như muốn xả giận.
[Phải nhanh lên. Lần tới chưa chắc đã kịp đâu.]
Akira hét trong trạng thái nửa hoảng loạn, nửa phẫn uất.
[Tôi biết rồi! Con nào tiếp đây!?]
[Kia kìa.]
[Rõ!]
Vì những người phía trước chưa chắc còn cứu kịp nên Akira vặn ga và lao đi hết tốc lực.
_*_*_*_
Trong phòng chỉ huy của đoàn xe, các báo cáo về tình hình và mệnh lệnh vang lên liên tục như những tiếng quát tháo đầy hỗn loạn.
“Xe số 4 bị hư hại nặng rồi! Không thể tự di chuyển được nữa!”
“Dùng cánh tay chuyển hàng của xe số 5 để kéo nó đi! Nhanh chóng sơ tán toàn bộ hành khách trên xe! Nếu tình hình không cho phép thì bỏ xe số 4 sau khi sơ tán xong!”
“Xe số 5 cũng đang bị các khẩu pháo của quái vật trên trời kia nhắm tới! Nếu trúng đạn thì giáp sẽ không trụ nổi đâu!”
“Tăng công suất tối đa cho giáp trường lực trên toàn bộ xe! Không cần giảm tốc hay duy trì giáp nữa! Với tốc độ hiện giờ thì ta không thể cắt đuôi bọn chúng đâu! Nếu giáp không chịu được thì làm vậy cũng vô ích! Dồn toàn bộ năng lượng còn lại của xe để vượt qua tình thế này!”
“Khẩu pháo số 16 bị phá huỷ rồi! Số 18 và 29 cũng đang bị hư hại nặng hơn dự kiến!”
“Tất cả các khẩu pháo phải ngừng sử dụng ngay khi hệ thống ngắm gặp trục trặc! Tuyệt đối không được bắn lên trời! Nếu bị con quái to đùng trên đầu kia xem là kẻ thù thì coi như xong đời đấy!”
Khi mọi người trong phòng chỉ huy đang căng mình đối phó với tình hình, một giọng nói lo lắng vang lên như muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Hệ thống của xe số 2 phát sinh sự cố rồi! Tường ngoài của kho A3 đang mở ra! Không thể cản lại được! Hệ thống đóng mở đã bị xâm nhập!”
“Cái gì!?”
Quái vật trên không đang nhắm vào các vũ khí hình người màu trắng như mục tiêu chính nhưng đợt pháo kích. Nếu cỗ máy đó chỉ ở bên ngoài xe hay trên nóc thì các Thợ săn còn có thể đẩy lui chúng. Nhưng nếu tường ngoài mở ra và để tất cả lọt vào trong xe thì vô phương cứu chữa.
Cả đoàn xe sẽ bị cuốn theo các đợt tấn công của con quái vật kia và nổ tung.
Sự căng thẳng trong phòng chỉ huy bùng lên tới đỉnh điểm.
------
Vì không muốn rời mắt khỏi Akira nên Hikaru vẫn nán lại ở nhà kho một lúc, để cô có thể đón Akira ngay khi cậu quay về.
Nhưng sau khi biết được tình hình bên ngoài kia thông qua Akira, Hikaru bắt đầu cảm thấy bản thân nên quay về phòng thì tốt hơn. Dẫu vậy cô vẫn còn hơi chần chừ.
Đúng lúc ấy, xe bất ngờ rung lắc dữ dội. Dư chấn từ đợt pháo kích của con quái vật trên trời đã lan tới tận đây. Đến lúc này Hikaru mới buông xuôi.
“Á! Không chịu nổi nữa rồi! Mình phải quay về thôi!”
Khi vừa nghĩ và xoay người tính rời đi thì cửa nhà kho mở ra. Shiro và Harmers bước vào. Shiro nhận ra Hikaru, nét mặt cậu thú vị thấy rõ.
“Ồ? Có người đến trước rồi sao? Hữu duyên gặp lại luôn này. Cô đang làm gì ở đây vậy?”
Hikaru lập tức tỏ thái độ cảnh giác.
“Tôi mới là người phải hỏi câu đó mới đúng. Đây là khu vực cấm người không phận sự tới cơ mà?”
“Ối chết. Harmers, anh đã xin phép người ta chưa vậy?”
“Đời nào....”
Harmers thở dài đầy ngán ngẩm.
Hikaru định báo cáo sự việc cho bên an ninh của đoàn xe ngay lập tức. Nhưng cô không thể. Chức năng đó đã bị vô hiệu hoá.
“G-Gì... gì vậy chứ?”
Hikaru hoảng hốt, Shiro chợt tiến lên một bước và nở nụ cười như chẳng có gì.
“Nào nào, bình tĩnh lại chút đi. Bọn tôi không phải kẻ khả nghi đâu nên cô đừng vội vã mách cấp trên như thế chứ.... À không, giờ bọn tôi trông rất khả nghi mà?”
Hikaru lùi lại giữ khoảng cách theo phản xạ. Việc báo cáo được thao tác qua giao diện trong tầm nhìn mở rộng của cô, tức là Shiro không thể nào biết cô đang làm thế được. Vậy mà cậu lại biết Hikaru vừa định báo cáo, thậm chí cậu còn biết luôn cả việc cô không thể làm vậy.
Hikaru lập tức nhận ra kẻ vừa vô hiệu hoá hệ thống thông báo đó chính là cậu trai đứng trước mặt cô. Sự cảnh giác trong ánh mắt Hikaru ngày càng rõ ràng hơn.
“Các người... rốt cuộc là ai hả?”
Harmers lại thở dài rồi lấy thiết bị thông tin ra và gửi thông tin danh tính của mình cho Hikaru.
“Chúng tôi là người của Sakashita Heavy Industries. Chúng tôi có mặt ở đây vì công việc. Tôi là Harmers, thuộc Bộ phận An ninh của Tập đoàn.”
Thông tin được gửi tới đã xác minh danh tính đúng thật là người thuộc Sakashita. Hikaru vội vàng đứng nghiêm lại.
“X-Xin thứ lỗi! Tôi là Hikaru, thuộc Ban điều hành diện rộng của Thành phố Kugamayama ạ!”
“Còn tôi là....”
“Im lặng.”
Harmers ngắt lời Shiro và chỉ tay về phía cậu.
“Không cần bận tâm đến thằng này đâu. Nói đúng hơn thì cô không nên biết gì về cậu ta thì tốt hơn. Tôi cũng khuyên cô đừng nên tò mò làm gì. Hiểu rồi chứ?”
“V-Vâng....”
“Cảm ơn. Giờ cô cũng nên quay về đi. Ở đây khá nguy hiểm. À, về chuyện tự ý vào khu vực cấm thì chúng tôi sẽ chủ động liên hệ và giải quyết với bên an ninh của đoàn xe sau. Cô không cần phải làm gì hết. Được chứ?”
“V-Vâng, vậy tôi xin phép rút lui ạ.”
Hikaru cúi đầu thật sâu chào họ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà kho. Bước chân lẫn tốc độ của cô đều không giấu nổi sự bối rối.
Là người của Sakashita Heavy Industries – một trong Ngũ đại Tập đoàn. Chỉ vậy thôi là đủ để Hikaru hiểu rằng bản thân tuyệt đối không được thất lễ. Hơn nữa, cô cũng thầm đoán rằng có thể Shiro là một nhân vật quan trọng đến mức cần được hộ tống và Harmers chính là người vệ sĩ ấy. Với sự nhạy bén và đầu óc phân tích sắc sảo, Hikaru đã nhận ra điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù mang trong mình khát vọng vươn lên mạnh mẽ, nhưng Hikaru vẫn chưa có đủ bản lĩnh để đối mặt thoải mái với những người ở tầng lớp quá cao như vậy. Cô chỉ còn cách bỏ đi với dáng vẻ gần như là muốn chạy trốn khỏi nhà kho.
Shiro dõi theo bóng lưng đang vội vã rời đi ấy của Hikaru, khoé miệng khẽ vênh lên đầy thích thú rồi chậm rãi quay lại.
“Chà, đến lúc bắt tay vào việc rồi.”
“Shiro.... Cậu thực sự định làm thế sao?”
Harmers nói với vẻ không thoải mái cùng sự phản đối hiện rõ trên khuôn mặt.
“Dù là tình huống khẩn cấp thật, nhưng những gì cậu sắp làm chẳng khác ăn trộm là mấy đâu.”
Shiro nhẹ nhàng đáp lại, như thể đó chỉ là chuyện thường ngày.
“Thì cũng đành chịu thôi, tình huống khẩn cấp mà.”
“Nhưng nếu cứ vịn vào lý do “khẩn cấp” để biện minh cho mọi hành động thì trật tự sẽ sụp đổ từ gốc rễ. Chính trong khủng hoảng như vậy thì ta lại càng phải giữ vững những nguyên tắc.”
Shiro cười khẩy, cậu khẽ nhún vai đầy ngạo mạn.
“Thế thì anh cứ thử rao giảng mấy câu đạo lý đấy ở phía Đông xem sao. Ở đó khẩn cấp là chuyện cơm bữa luôn.”
Trước lời phản bác ấy, Harmers thoáng cau mày đầy bực bội.
Ở phía Đông, nơi mà nghề săn quái đóng vai trò chủ đạo trong nền kinh tế, nhưng từ góc nhìn của Cựu thế giới thì đó chẳng khác nào một xã hội mà việc ăn trộm được hợp pháp hoá. Những kẻ tự xưng là Thợ săn ấy đã phá huỷ các hệ thống phòng thủ tự động, thứ được gọi là “quái vật” rồi đột nhập vào những “tàn tích” – là các cửa hàng, nhà kho của Cựu thế giới để cướp đi “di vật”, tức là hàng hoá và vật phẩm từ thời xưa.
Không phải chỉ một hay hai lần. Họ làm thế cả chục, cả trăm lần. Có lúc thì đi theo nhóm lẻ tẻ, lúc đi thì theo tổ chức, cứ thế cứ thể mà chẳng có điểm dừng.
Những hành vi ngang nhiên ấy ở khu vực phía Đông lại được Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất công nhận là “không có vấn đề”. Một vùng đất nơi những điều phi lý được khoác lên mình lớp vỏ hợp pháp, nơi mà lẽ thường và những điều phải đạo đã bị lãng quên từ lâu.
Và giờ đây, trong một tình huống khẩn cấp, giữa vùng xám của chuẩn mực và sống còn, Shiro sẵn sàng bước qua ranh giới mà người khác vẫn còn đang đắn đo ấy.
Có hai lý do chính được viện dẫn để biện minh cho hành động này. Một là kết luận rằng Cựu thế giới đã diệt vong. Hai là việc công nhận rằng hiện tại đang là một tình huống khẩn cấp. Vì thế nên chẳng sao cả. Vì thế nên đành chịu thôi.
Nghề săn quái được hợp thực hoá về mặt đạo đức ở phía Đông, tức là ở thời điểm hiện tại, được dựa trên hai lý do đó.
Tuy nhiên, cả “kết luận” lẫn “sự công nhận” đó rốt cuộc cũng chỉ do Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất tự tiện quyết định. Chính vì vậy nên những nhân cách quản lý thuộc hệ thống trị phía Cựu thế giới – vốn đại diện cho trật tự xưa cũ, luôn có nhiều ác cảm đối với tổ chức này. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho việc đàm phán với những nhân cách ấy trở nên vô cùng khó khăn.
Mà Sakashita Heavy Industries chính là một trong năm Tập đoàn lớn tạo thành Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất ấy. Nói cách khác, Shiro và Harmers thuộc về phía đã tự tiện tuyên bố cái gọi là “khẩn cấp vĩnh viễn ấy”, họ đã, đang và sẽ luôn lợi dụng điều đó để thực hiện các hành vi cướp bóc nhắm vào Cựu thế giới. Với một người như vậy thì việc lên mặt giảng giải hay chất vấn đạo đức kẻ khác trong tình hình này quả thực khiến người ngoài không khỏi buột miệng nói rằng “Mày có tư cách gì để nói chuyện đó với họ chứ?”.
“Giờ cậu định phê phán cả hệ thống này đấy à?”
Trước ánh mắt có phần sắc bén của Harmers, Shiro vẫn điềm nhiên đáp lại với vẻ đùa cợt.
“Không không, bản thân tôi cũng thấy điều đó là cần thiết để sinh tồn ở một nơi đầy rẫy quái vật như khu vực phía Đông mà. Ta cũng đâu còn cách nào khác đâu, đúng không? Mà nếu đã chấp nhận điều đó rồi thì chuyện lần này cũng làm gì đáng để đặt lên bàn cân. Tổn thất sao? Tất nhiên là sẽ có rồi. Nhưng nếu làm chừng này thôi thì để Sakashita bồi thường sau là xong mà, đúng chứ?”
“Ừm... nói vậy thì... cũng đúng.....”
Không nghĩ ra được câu phản biện nào đủ sắc, Harmers đành im lặng. Shiro liền nhân cơ hội đó nói tiếp, giọng vẫn dửng dưng như không.
“Chứ còn gì? Để tôi làm rõ quan điểm luôn nhé, tôi cũng chẳng thích làm mấy chuyện như này đâu. Nhưng tôi cũng không muốn chết. Nếu anh muốn ra ngoài xử lý lũ kia thì tôi sẵn sàng dừng lại ngay. Còn không thì tôi chỉ đang tính tới chuyện điều quân viện trợ vì trông tình hình lúc này có vẻ khá tệ rồi thôi. Sao nào, quyết định đi.”
Cuối cùng Harmers cũng đành chấp nhận thực tế. Nếu để bản thân rời khỏi vị trí hộ tống Shiro để trực tiếp tham chiến thì chắc mọi chuyện bên ngoài sẽ được giải quyết. Nhưng anh không thể làm vậy.
“...Hiểu rồi. Làm đi.”
“Oke. Thế là tôi được cho phép rồi nha~”
Shiro mỉm cười đầy tinh quái như thể cố tình đẩy hết trách nhiệm sang cho Harmers rồi bắt đầu sử dụng sức mạnh của mình.
Trong kho chứa nơi cả hai đang đứng, có rất nhiều vũ khí hình người đang được xếp hàng ngay ngắn. Những cỗ máy này không dùng để hộ tống đoàn xe, mà là hàng hoá đang được vận chuyển về Thành phố Kugamayama, do Thành phố này đã mua từ khoản tiền kiếm được qua giao dịch với Tsubaki.
Chúng là các mẫu người máy chiến đấu chuyên dụng cho tiền tuyến và được chế tạo để đáp ứng các cuộc chiến khắc nghiệt. Tất nhiên là không ai được phép tự tiện sử dụng chúng ngay cả khi đoàn xe có đang bị tập kích như thế này đi chăng nữa. Thêm vào đó, các thiết bị này đều được bảo vệ bởi lớp bảo mật nghiêm ngặt tới nỗi người thường không thể nào kích hoạt được. Việc sử dụng đòi hỏi quá trình xác thực rất khắt khe.
Vậy mà giờ đây toàn bộ lớp bảo mật ấy đã bị phá vỡ. Các cỗ máy bắt đầu đồng loạt khởi động. Không dừng lại ở đó, cả phần tường ngoài của kho chứa, thứ vốn chỉ có thể mở từ hệ thống điều khiển trung tâm của đoàn xe, cũng đang bắt đầu tách ra.
Ngay sau đó, từng cỗ máy lần lượt trang bị đầy đủ vũ khí rồi xếp hàng bay qua bức tường đang mở và lao ra chiến trường.
Việc nhà kho bị mở ra do sự xâm nhập từ bên ngoài, cùng với việc các vũ khí hình người đang được vận chuyển tự nhiên xuất kích khiến cả phòng chỉ huy náo loạn.
Có thể kẻ địch đã nguỵ trang và lén đưa các đơn vị cơ giới khác của chúng lên xe từ trước. Khi nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất ấy, gương mặt vị chỉ huy dần méo mó và căng thẳng vì lo lắng. Đúng lúc đó, một cuộc gọi từ Harmers được gửi tới.
“Tôi là Harmers, thuộc Bộ phận An ninh của Tập đoàn Sakashita. Tình trạng bất thường ở kho chứa sẽ do chúng tôi xử lý. Mong các vị thông cảm cho.”
“...Tôi có thể hiểu là những cỗ máy đó thuộc phe ta đúng không?”
“Đúng vậy. Mặc dù đang trong tình huống khẩn cấp, nhưng việc tự ý kích hoạt hàng hoá đang vận chuyển là trách nhiệm của Sakashita. Chúng tôi cũng sẽ giao quyền điều khiển chúng cho phía các anh.”
“...Nếu vậy thì chúng tôi xin ghi nhận sự hợp tác này trong tình thế khẩn cấp hiện tại.”
Cuộc gọi với Harmers kết thúc. Hành động của Shiro và Harmers rõ ràng là đã vi phạm hàng loạt điều khoản an ninh của đoàn xe, nhưng viên chỉ huy ấy quyết định sẽ xử lý linh hoạt tình hình. Bởi vì nếu đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Sakashita thì phần lớn mọi chuyện đều có thể cho qua được.
------
Sau khi ngắt máy với phòng chỉ huy, Harmers quay sang nhìn Shiro. Khi ấy cậu cũng đã hoàn tất công việc của mình. Không chỉ vũ khí hình người mà cả những thiết bị nhiều chân hay máy bay cộng tác, tất cả những thứ có thể xem là chiến đấu được trong kho đều đã bị Shiro chiếm quyền điều khiển và đưa ra chiến trường.
Chứng kiến sự thuần thục ấy, Harmers một lần nữa tường tận năng lực thực sự của Shiro.
(...Đối với cậu ta thì cả hệ thống điều khiển của xe vận chuyển liên Thành phố lẫn cơ chế nhận dạng của các vũ khí hình người dành cho tiền tuyến chẳng khác mấy thứ làm ra cho có. Nói vậy có hơi tự mãn nhưng việc cấp trên phái mình đi làm vệ sĩ cho cậu ta đúng là cũng có lý do cả.)
Shiro là một “Người kết nối với Cựu thế giới” trực thuộc Tập đoàn Sakashita Heavy Industries. Cậu đã từng trải qua khoá huấn luyện chuyên sâu do Tập đoàn này tổ chức,và đặc biệt tinh thông trong lĩnh vực xử lý thông tin, bao gồm cả những hoạt động mang tính phá hoại công nghệ cao.
Các hệ thống xử lý thông tin ở phía Đông vốn có độ bảo mật rất cao, phần lớn là nhờ vào việc tích hợp công nghệ của Cựu thế giới vào lõi hệ thống. Giao tiếp mã hoá qua “Cựu thế giới” – vốn là mạng lưới truyền thông từ thời kỳ trước, cũng như các cơ chế xác thực dựa trên đó đều được sử dụng rộng rãi khắp phía Đông, nó như một lớp bảo vệ bất khả xâm phạm đối với các công nghệ thời nay.
Tuy nhiên, mức độ bảo mật cao ấy lại trở nên vô hại trước những kẻ được gọi là Người kết nối với Cựu thế giới. Bởi lẽ nền tảng của hệ thống bảo mật hiện tại vốn dựa trên tiền đề rằng con người thời này không thể tự do kết nối với Cựu thế giới. Nói cách khác, với những kẻ có khả năng làm được điều đó thì hệ thống này lại chứa một lỗ hổng rất nghiêm trọng. Để bịt kín hoàn toàn lỗ hổng ấy thì cần trình độ công nghệ ngang ngửa với Cựu thế giới – điều mà nền kỹ thuật hiện nay vẫn chưa thể chạm đến.
Với tư cách là Người kết nối với Cựu thế giới, Shiro không chỉ sở hữu năng lực kết nối xuất sắc, mà cậu còn có những kỹ năng điêu luyện của một đặc vụ. Trong cuộc chiến về xử lý thông tin thì cậu đã lập vô số chiến tích cho Sakashita Heavy Industries.
Với một nhân lực quý báu như vậy, Sakashita Heavy Industries hoàn toàn không muốn để cậu rời khỏi các cơ sở do Tập đoàn quản lý. Shiro là nhân vật có tầm quan trọng đến mức ấy. Việc cậu phải ra mặt lần này là một ngoại lệ đặc biệt, được giám sát theo chỉ thị trực tiếp từ ban lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn.
Harmers chính là người được cử đi làm nhiệm vụ bảo vệ cho nhân vật đặc biệt đó.
Từ phía sau bức tường của nhà kho, thứ vẫn chưa kịp đóng lại hoàn toàn, một cỗ máy trắng lao tới với tốc độ cực cao. Thấy vậy, Harmers buông tiếng thở dài đầy ngán ngẩm.
“Ồ, chết rồi....”
Shiro vừa lẩm bẩm như thế thì ngay giây tiếp theo, hình bóng của Harmers biến mất khỏi tầm mắt cậu. Cùng lúc ấy, khi cỗ máy trắng chuẩn bị lao vào bên trong, một cú đá cực mạnh từ Harmers – người bằng một cách nào đó đã dịch chuyển đến vị trí ấy trong chớp mắt, giáng thắng xuống thứ khổng lồ kia. Vũ khí hình người xấu số lập tức bị phá huỷ hoàn toàn chỉ với một cú đá. Nó vỡ tung thành từng mảnh, bay văng ra xa và biến mất giữa hoang mạc.
Nhìn theo cái xác máy khổng lồ bị thổi bay với vẻ bình thản như chẳng có gì đặc biệt, Harmers vừa dè chừng khả năng có thêm kẻ địch xuất hiện, vừa lên tiếng thúc giục.
“Shiro, mau đóng nhà kho lại đi.”
“Rồi rồi, tôi đang làm đây... chờ tý.”
Khi tất cả đã khép kín hoàn toàn, Harmers lững thững quay trở lại chỗ Shiro và ra thêm mệnh lệnh.
“Với lại... để chắc ăn thì xoá bản ghi vừa rồi đi.”
“Được, xoá xong rồi đấy.”
“Tốt. Vậy về thôi.”
Shiro hoàn toàn nắm rõ tình hình bên ngoài thông qua hệ thống cảm biến và thiết bị thăm dò tích hợp trên xe. Cậu cũng thừa hiểu sức mạnh thật sự của cỗ máy màu trắng vừa xuất hiện. Vậy nên việc Shiro không hề tỏ ra ngạc nhiên trước việc nó bị Harmers tiêu diệt chỉ bằng một đòn vì đó là điều hoàn toàn dễ hiểu, vì đối cậu đấy là một cái kết hiển nhiên.
Siêu nhân – người ta gọi Harmers bằng danh xưng ấy. Bộ vest anh khoác trên người không phải là một loại đồ gia cường, mà là một trang phục bảo hộ đặc biệt. Nhưng lớp bảo hộ ấy không phải là để chống đỡ các đòn tấn công từ kẻ địch, mà là để kiềm chế sức mạnh phi thường phát ra từ chính cơ thể anh.
Chỉ bằng sức mạnh thể chất của bản thân, Harmers đã dễ dàng đánh bại vũ khí hình người mà Akira trước đó phải rất chật vật mới hạ được một con.
Nếu anh ra ngoài và tự mình quét sạch bọn chúng thì tôi sẽ dừng lại. Những lời mà Shiro từng nói đó hoàn toàn không phải trò đùa. Tuy vậy, Shiro cũng hiểu rõ rằng điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu Harmers thực sự rời khỏi đây để chiến đấu thì việc bảo vệ Shiro sẽ bị lơi lỏng trong khoảng thời gian đó. Hơn nữa, việc Harmers là một “siêu nhân” sẽ bị phơi bày trước toàn thiên hạ.
Chính vì để che giấu sự thật đó mà Harmers đã yêu cầu Shiro xoá đoạn ghi hình trận chiến vừa rồi. Miễn là vẫn có thể đóng giả làm người thường và thoải mái đứng bên cạnh đối tượng được bảo vệ - đó cũng là một trong những lợi thế nhất định của một siêu nhân.
“...À đúng rồi. Shiro, còn một việc nữa.”
“Gì thế?”
Nghe xong chỉ thị, Shiro khẽ cau mày.
“Này... anh thực sự định làm thế à? Dính líu đến người vô can như thế không phải là chuyện nên làm đâu. Chính anh cũng vừa mới nói với tôi rồi còn gì, lúc khẩn cấp mới càng phải giữ vững kỷ cương và không được hành động tuỳ tiện cơ mà.”
“Người cho phép chuyện đó là cậu đấy, nhớ không?”
“Ồ.... Phải vậy không ta?”
“Với lại, việc có kéo cô ấy vào hay không cũng không đến lượt cậu phải bận tâm. Một khi đã cậu đã có mặt ở đây rồi thì chuyện có kéo ai vào hay không cũng chỉ là sai số thôi.”
Nghe đến đây, Shiro cũng không thể đáp trả được gì.
“...Rồi rồi, hiểu rồi. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì anh nhớ phải bồi thường cho người ta đấy nhé?”
“Tất nhiên.”
Harmer thản nhiên đáp lại.
“Bồi thường” – chỉ cần thế là đủ. Quan niệm nghe có vẻ nhẹ nhàng ấy là bởi họ là bên “quyết định” như vậy. Ẩn ý trong câu nói ấy không có gì khác ngoài sự ngạo mạn đặc trưng của Sakashita Heavy Industries – một trong năm Tập đoàn lớn thống trị thế giới. Đồng thời, chính sự ngạo mạn ấy lại là minh chứng rõ ràng cho quyền lực khủng khiếp mà Sakashita sở hữu, đủ để buộc tất cả phải chấp nhận nó.
Shiro và Harmers – cả hai đều là người của Sakashita Heavy Industries. Tuy nhiên, vị thế của họ trong Tập đoàn lại hoàn toàn khác biệt.
(Mong là sự chuẩn bị này sẽ không thành công cốc....)
Trong lúc nghĩ như vậy, Shiro lặng lẽ nhìn về phía bức tường ngoài đã đóng kín của nhà kho.
_*_*_*_
Một trận chiến siêu hỗn loạn đang diễn ra ác liệt trên nóc đoàn xe vận chuyển liên Thành phố - nơi đã trở thành chiến trường chính. Tại đó, Akira đang cưỡi chiếc xe máy, lao đi vun vút trong không trung và tấn công các cỗ máy trắng từ mọi hướng.
Cậu nhắm vào một bên chân của vũ khí hình người và xả đạn từ bốn khẩu LEO phức hợp cùng lúc. Sức sát thương tập trung từ đạn C khiến cả phần giáp giúp nó bám trên nóc xe cũng bị bật ra. Tiếp đến, Akira chuyển sang bắn vào cánh tay cùng với khẩu laze mà nó vừa cầm đang rơi xuống.
Nhìn vào thứ khổng lồ màu trắng với khả năng phòng thủ rõ ràng yếu hơn hẳn so với loại kiên cố mà cậu từng hạ trước đó, Akira nở nụ cười thoả mãn.
[Ồ? Con này yếu đấy chứ!]
Nó đã mất hết tứ chi và chỉ còn sót lại phần thân đang lảo đảo giữa không trung. Akira chuẩn bị tung đòn kết liễu thì ngay lúc đó, cỗ máy đã bị một chiếc đĩa bay đen lao vào và xé nát thành từng mảnh.
[Akira, mục tiêu tiếp theo kìa.]
[Rõ!]
Mục tiêu kế tiếp đã mất khẩu pháo laze từ trước đó trong cuộc chiến với đám đĩa bay, nhưng nó vẫn đứng vững trên nóc xe, vung lưỡi kiếm laze khổng lồ và gắng sức đẩy lùi những thứ màu đen tuyền đang liên tục lao tới không ngừng.
Akira lao về phía cỗ máy đó. Cậu nắm chặt chuôi, kích hoạt kim loại lỏng và tạo ra một lưỡi kiếm dài hơn bốn mét. Vũ khí hình người kia đã phát hiện Akira chuẩn bị tiếp cận, nhưng vì vẫn đang phải vật lộn với những chiếc đĩa bay đen nên nó không thể phản ứng kịp.
Akira lái chiếc xe máy lướt qua bên sườn cỗ máy ấy ngay giữa không trung, đồng thời vung mạnh thanh kiếm bằng cả hai tay. Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng xanh trắng lạnh lẽo và chém phăng cánh tay của kẻ địch. Tuy bất ngờ vì có thể dễ dàng chặt đứt cánh tay đó, nhưng Akira còn bất ngờ hơn khi lưỡi kiếm vẫn còn nguyên vẹn sau đòn tấn công.
[Ồ? Con này cũng yếu sao?]
[Akira, thêm phát nữa đi!]
[Rõ!]
Chiếc xe xoay thân gần như ngay lập tức rồi lượn một vòng và tăng tốc lao thẳng về phía phần dưới bụng của cỗ máy trắng chỉ còn lại một tay. Mất đi khả năng phòng thủ, nó giờ đã không thể chống đỡ được đòn tấn công của đĩa bay đen và để lưỡi cưa xoáy kinh khủng tới mức dần dần rạch nát phần thân chính.
Từ đằng trước, chiếc đĩa đen lao tới; từ đằng sau, lưỡi kiếm của Akira vung lên. Cỗ máy màu trắng bị tấn công từ cả hai phía và khiến phần thân bị cắt rời ngay lập tức. Lưỡi kiếm của Akira lần này đã vỡ tan và biến mất trong không khí.
Tuy đã bị hạ gục nhưng cỗ máy trắng đó vẫn đứng trụ được trước đợt tấn công dữ dội của đám đĩa bay đen suốt một lúc lâu. Điều đó khiến Akira cảm thấy khó hiểu.
[...Rốt cuộc là nó cũng không yếu đến thế à?]
[Nhiều khả năng là do lượng năng lượng còn lại bên trong nó thôi.]
Khi còn đủ năng lượng thì lớp giáp trường lực bao phủ toàn bộ cơ thể cỗ máy sẽ được vận hành ở công suất tối đa. Nhưng một khi năng lượng đã cạn kiệt thì hệ thống sẽ buộc phải ưu tiên bảo vệ những bộ phận khác quan trọng hơn.
Khi bị Akira chém bay cánh tay thì nó đã lựa chọn giữ lại lớp giáp cho phần thân thay vì tay, đồng thời ưu tiên chống lại các đòn tấn công từ chiếc đĩa bay đen hơn là từ phía Akira. Nhờ vậy mà cậu mới có thể dễ dàng cắt đứt cả cánh tay nó như vậy.
Alpha nhẹ nhàng giải thích, nhưng sự thật phía sau lại vô cùng phức tạp.
Đó chỉ là lời giải thích chung chung. Thực tế thì trong khoảnh khắc hệ thống thay đổi công suất, giáp trường lực có thể để lộ ra những khoảng trống cực nhỏ, tạm thời và cực kỳ khó nhận biết, những điểm yếu lộ ra nhỏ tới mức gần như không thể nhìn thấy, xuất hiện như một vết nứt vô hình trong lớp bảo vệ.
Và chính nhờ vào vết nứt mỏng manh ấy kết hợp với lưỡi kiếm bạc của Akira chém trúng không chệch một ly đã giúp cậu đánh bại cỗ máy màu trắng đó. Chỉ riêng đòn tấn công ấy thôi cũng là tổ hợp của vô số kỹ thuật tinh vi, đến từ khả năng cảm nhận, tốc độ phản ứng cho tới độ chính xác tuyệt đối khi vung kiếm.
Còn chưa kể đến việc để có thể phát hiện đúng thời khắc mà điểm yếu ấy xuất hiện và tung một đòn đánh như vậy đòi hỏi sự phân tích cực kỳ chi tiết về kẻ địch, dựa trên lượng thông tin thu thập được từ các thiết bị cảm biến hiện đại. Một kỹ thuật cấp cao tới mức nếu thiếu đi bất kỳ giai đoạn nào cũng sẽ khiến cú vung kiếm ấy thất bại.
Một đòn tấn công hoàn hảo. Nhưng đây là chiến trường, nơi không chỗ cho những lời giải thích dài dòng. Alpha chuyển sang cảnh báo một điều quan trọng hơn.
[Mà này, cậu đừng có chủ quan vì vừa dễ dàng tiêu diệt mấy con yếu hơn đấy nhé?]
[Yếu hơn sao?]
[Nói chính xác thì... chúng là những con đã cạn kiệt năng lượng đến mức nếu không đáp xuống nóc xe thế này thì chúng gần như không thể chiến đấu được nữa.]
[...Khác biệt đến thế sao?]
[Ừ.]
Alpha vừa đáp lại, vừa chỉ tay về pía một trong những cỗ máy màu trắng khác, thứ không phải loại dưới cơ mà là một trong số các con còn nguyên năng lượng.
Một cỗ máy đang giao chiến ác liệt trên không trung và gần khu vực nối liền với một chiếc xe khác. Dù đang bị hàng chục đĩa bay màu đen truy đuổi nhưng nó vẫn linh hoạt, phản công dữ dội và đẩy phe đối địch đập mạnh vào thân xe. Không chỉ vậy, nó còn đang đánh ngang ngửa, thậm chí là có phần áp đảo hơn cả những vũ khí hình người mà Shiro vừa điều tới – thứ vốn dành riêng cho tiền tuyến với các trang bị tối tân nhất.
Thấy chuyển động nằm ở một đẳng cấp khác hoàn so với con mà mình vừa tiêu diệt, Akira nhăn mặt và e ngại nói.
[Khác biệt đến vậy sao....]
[Ừ. Nói đúng hơn thì không hẳn là dưới cơ, mà là bị thương nặng. Những con mà cậu vừa hạ vốn dĩ cũng mạnh như vậy đấy. Chỉ là chúng đã bị tiêu hao năng lượng nghiêm trọng trong trận chiến với con quái vật trên trời kia mà thôi.]
Ngay cả khi đang trao đổi bằng thần giao cách cảm, Akira và Alpha vẫn tiếp tục di chuyển. Cậu xuyên qua không trung, nổ súng, vung kiếm và liên tục kết liễu những cỗ máy gần như đã cạn kiệt năng lượng sau trận chiến sinh tử ở trên kia.
[Alpha, còn lại bao nhiêu con vậy?]
[52.]
[Nhiều quá! Không, phải nói là giảm kha khá rồi mới đúng... cơ mà vẫn nhiều quá thể đáng!!]
[Akira, than vãn không làm kẻ địch biến mất được đâu. Cố lên nào.]
Alpha mỉm cười khi nói vậy.
Trước khi trận chiến bắt đầu, nét mặt cô còn mang vẻ nghiêm nghị và căng thẳng – biểu cảm cho thấy rõ mức độ nguy hiểm của tình hình. Thế nhưng giờ cô lại đang mỉm cười. Thấy vậy, Akira cũng cười theo và dồn hết sự quyết tâm thêm một lần nữa.
[Tôi hiểu rồi!!]
Ngay cả khi Alpha không mỉm cười đi chăng nữa thì sự hỗ trợ của cô vẫn là một phần sức mạnh không thể thiếu. So với việc chiến đấu khi không có Alpha bên cạnh thì giờ Akira vẫn còn may mắn chán. Bầu trời đang bị che phủ bởi thứ khổng lồ kia cũng chẳng là gì cả.
Nếu chỉ vì kẻ địch quá mạnh mà để bản thân phải chùn bước thì chẳng khác nào đang nói rằng cậu đang ỷ lại vào Alpha. Nói dựa vào thì đúng hơn, bởi vì bản thân cậu chưa đủ mạnh và vẫn cần Alpha hỗ trợ. Nhưng ỷ lại thì không. Dựa vào sẽ khiến cậu mạnh lên, nhưng ỷ lại thì không bao giờ.
Cậu phải mạnh hơn nữa. Không phải bằng cách ỷ lại mà là dựa vào. Nằm lòng quyết tâm đó, Akira lao qua bầu trời, nâng súng lên với đôi mắt hừng hực khí thế dán chặt vào mục tiêu tiếp theo.


11 Bình luận
"Nhưng ỷ lại thì ko." Là 1 câu lun hả sếp hay trung với dưới á 🐸