Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [COMPLETED]

Chương 207: Trận chiến bốn bên

11 Bình luận - Độ dài: 12,332 từ - Cập nhật:

Duck: Điều gì tuyệt vời hơn 1 chương gần 11k từ ạ? Là thêm 1 chương khác hơn 12k từ :D

Combat liên tục :D Cứu cái cột sống của t với :'( 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Đoàn xe liên tục bị cuốn vào cuộc chiến ác liệt giữa lực lượng hộ tống và những vũ khí hình người màu trắng. Akira cũng dốc toàn lực chiến đấu với sự hỗ trợ của Alpha. Dù chưa tự tay tiêu diệt được bất kỳ con nào, nhưng cậu đã khiến không ít vũ khí hình người bị hư hại nghiêm trọng.

Nhiều Thợ săn xung quanh không khỏi kinh ngạc trước khả năng chiến đấu của Akira. Tuy nhiên sự kinh ngạc ấy không hoàn toàn xuất phát từ sức mạnh của cậu, mà chủ yếu là do họ thắc mắc tại sao một người như vậy lại được bố trí ở xe số 2. Dẫu vậy điều đó đồng thời cũng chứng minh rằng Akira đang làm việc vượt xa kỳ vọng của đội hộ tống.

Về phần mình, Akira cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên trước sức mạnh của những Thợ săn khác.

Có người sử dụng chức năng bay của bộ đồ gia cường để lơ lửng giữa không trung, rồi từ trên lưng bắn ra hàng loạt tia laze về phía những cỗ máy màu trắng. Một người khác thì điều khiển vũ khí hình người và một mình đơn độc tác chiến cùng lúc với nhiều kẻ địch mà vẫn chiếm thế thượng phong. Thậm chí còn có Thợ săn vung một thanh kiếm khổng lồ vượt xa chiều cao của họ và chém đôi kẻ địch chỉ trong một đòn.

Hơn nữa, những cỗ máy màu trắng mà họ chiến đấu không hề yếu như những con sắp cạn năng lượng mà Akira từng đối mặt. Chúng vẫn đủ sức để chiến đấu với tốc độ cao mà chỉ cần nhìn qua thôi cũng có thể nhận ra sức mạnh gần như áp đảo mọi thứ ấy.

[...Thợ săn ở xe số 10 đúng không phải hạng tầm thường....]

Việc cho Thợ săn mạnh lên đầu xe giờ đã không còn nhiều ý nghĩa nữa. Đội từ xe số 10 đã tản ra khắp nơi để chiến đấu với các cỗ máy trắng. Chính nhờ vậy mà đoàn xe mới tránh được nguy cơ bị phá huỷ hoàn toàn.

Tuy nhiên không phải lúc nào họ cũng ngăn chặn được hết các mối nguy đang bủa vây. Hai xe đã bị phá huỷ sau khi trúng phải chùm ánh sáng dội xuống từ các khẩu pháo cỡ đại trên bầu trời. Và rồi thứ ánh sáng tử thần ấy lại tiếp tục giáng xuống một chiếc xe khác. Cỗ máy trắng ở đó lập tức bị nuốt chửng bởi nuồng năng lượng mạnh mẽ và biến mất trong chớp mắt. Sóng xung kích từ vụ nổ cũng khiến ánh sáng ấy lan rộng và bao trùm cả chiếc xe.

[Khốn khiếp! Lại thêm một cái nữa sao!?...Hả?]

Akira rủa thầm vì nghĩ rằng lại thêm một chiếc xe nữa ra đi và lòng cậu tràn ngập sự lo lắng. Nhưng khi ánh sáng tan dần, trước mắt cậu là hình ảnh chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn, chứng minh cho sự kiên cường của nó.

[Ồ! Tuyệt quá! Nó vẫn trụ được kìa!]

Alpha mau chóng giải thích thêm.

[Có vẻ như họ đã dồn toàn bộ năng lượng còn lại vào giáp trường lực, từ đó nâng cao đáng kể khả năng phòng thủ của xe. Tuy có những điểm bất lợi, nhưng để chống lại đòn tấn công ấy thì buộc phải làm vậy thôi.]

[Bất lợi ư? Là gì chứ?]

[Một số loại giáp trường lực khi tăng công suất có thể trở thành khu vực bị cách ly sóng thông tin. Điều đó ảnh hưởng đến quá trình liên lạc bên trong xe. Cậu để ý không, tín hiệu kết nối với Hikaru đã bị ngắt rồi đấy còn gì?]

[Ồ, đúng thật. Nhưng nếu chỉ đến mức đó thôi thì đâu có sao....]

[Và đương nhiên là khi chuyển hết năng lượng sang giáp trường lực như vậy thì tốc độ của xe cũng sẽ giảm xuống.]

Vì đang dồn cả lượng năng lượng cần cho việc di chuyển vào giáp để phòng thủ nên giờ các xe chỉ còn lăn bánh theo quán tính. Vận tốc của chúng vẫn đang tiếp tục giảm dần.

[Thì chuyện đó cũng đâu có gì nghiêm trọng....]

[Vì thế nên hiện giờ đoàn xe không thể cắt đuôi lũ quái vật được nữa. Chúng đang bắt đầu từ khắp nơi đổ về chỗ này rồi.]

Vừa nói Alpha vừa chỉ tay về phía trước, nơi bầu trời bị che khuất bởi một màn bụi mù dày đặc đang cuồn cuộc bốc lên. Điều đáng sợ hơn cả là phạm vi của nó rất lớn và không hề có dấu hiệu sẽ tan đi. Nguồn cơn đứng sau sự kỳ lạ ấy chính là một đàn quái vật khổng lồ.

Quái vật càng to thì càng mạnh, đó là lẽ đương nhiên. Nhưng mạnh không đồng nghĩa với nhanh. Sự chậm chạp khiến chúng không thể né đòn, nhưng đổi lại là một cơ thể mang sức chịu đựng gần như không tưởng, một sự bù trừ hoàn hảo cho khả năng di chuyển thiếu linh hoạt.

Và bởi lũ quái vật cục mịch ấy không dễ đối phó nên cách tốt nhất để tránh giao tranh là cắt đuôi chúng bằng tốc độ. Đoàn xe vận chuyển liên Thành phố vốn được thiết kế để di chuyển với vận tốc cực cao qua vùng đất hoang cũng chính vì lý do này. Chỉ cần chạy đủ nhanh thì sẽ không chạm trán với đám quái vật đó.

Thế nhưng giờ đây, vì năng lượng đã bị dồn hết cho giáp trường lực nên tốc độ của đoàn xe đã giảm tới mức không thể cắt đuôi chúng được nữa. Nhìn từ xa, các Thợ săn hoàn toàn có thể nhìn thấy đàn quái vật khổng lồ đang từ từ áp sát, dù nói là từ từ nhưng tốc độ của chúng nhanh hơn cả một chiếc ô tô thông thường.

[Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà còn....]

Akira buột miệng nguyền rủa. Và rồi ngay trong tầm mắt cậu, một sinh vật khổng lồ trông như một con côn trùng lai với một pháo hạm, mang nhiều chân như đoàn tàu đang bắt đầu khai hoả khẩu đại bác cực đại của mình. Viên pháo khổng lồ đến mức tưởng như chỉ có trên phim kia bay đi bằng khối thuốc súng sinh học nổ phía sau và lao thẳng vào mạn sườn của một chiếc xe.

Dù vậy đoàn xe vốn đã được gia cố để chống lại đợt pháo kích từ lũ quái trên trời nên đòn tấn công ấy không thể phá huỷ được nó. Tuy nhiên chiếc xe vẫn phải tiêu tốn thêm năng lượng để duy trì lớp giáp phòng thủ.

Một con côn trùng khổng lồ cùng loại khác giương cao họng pháo. Lần này mục tiêu của nó là bầu trời, cụ thể là không gian nơi các đĩa bay màu đen đang hoạt động.

Quái vật không đứng về phe nào. Với chúng thì bất cứ thứ gì bị xem là mối đe doạ đều sẽ là mục tiêu. Những vật thể khổng lồ đang lơ lửng trên đó liên tục bắn xuống những chùm sáng huỷ diệt xuống mặt đất mà chẳng có bất kỳ ngoại lệ nào. Đối với lũ quái vật thì kẻ vừa bắn ra thứ ánh sáng vô trách nhiệm ấy chính là địch.

Quả đạn pháo bay lên cao và đâm thẳng vào “bầu trời”. Nhưng khi khói lửa tan đi, hiện ra ở đó vẫn là một bức tường vững chãi chẳng có lấy chút hư hại nào. Với những con quái vật thống trị bầu trời thì đòn tấn công ấy chẳng khác gãi ngứa là mấy.

Tuy nhiên, việc bị tấn công rõ ràng như vậy đã khiến chúng xem đám sinh vật dưới kia là kẻ thù. Những luồng sáng tử thần từ các pháo đài bay lập tức quét sạch mặt đất. Và từ các kẽ hở trên “bầu trời” đó, từng chiếc đĩa bay đen lần lượt xuất hiện và lao thẳng xuống để tấn công lũ quái vật.

Vậy là chiến trường vốn đã hỗn loạn với ba phe là đoàn xe, quái vật tấn công và lũ quái thống trị bầu trời – nay lại thêm đám quái vật dưới mặt đất đã biến nơi đây thành một cuộc chiến bốn bên khốc liệt chưa từng thấy.

Đạn pháo của tất cả các bên bay loạn xạ khắp nơi, đi cùng ánh lửa loé lên không dứt như muốn đốt cháy khu vực xung quanh. Akira nhìn khung cảnh chẳng khác gì địa ngục ấy và chợt nghĩ.

[...Hả? Này Alpha. Chuyện này... chẳng phải lại có lợi cho chúng ta sao?]

Akira lẩm bẩm khi nhìn thấy những cỗ máy trắng đang bị dính đạn lạc từ phía mặt đất. Việc đống pháo đài bay kia bắt đầu nhắm vào lũ quái vật dưới đất đã khiến xác suất các cỗ máy trắng quanh đoàn xe bị nhắm giảm đi rõ rệt.

Nhưng Alpha khẽ lắc đầu.

[Không đâu, Akira. Ngược lại mới đúng.]

[Sao chứ?]

[Ban đầu ta chỉ cần hạ hết những con màu trắng là có khả năng bọn quái trên không sẽ rút lui. Nhưng giờ cả đám quái vật dưới này cũng bị xem là mục tiêu rồi. Nếu muốn chúng rút lui thì cần phải dọn dẹp cả lũ đó nữa.]

[Hừm... nhưng ít ra thì khả năng đoàn xe bị cuốn vào các đợt pháo ánh sáng từ trên đó cũng giảm rồi còn gì?]

[Hiện tại thì đúng là vậy.]

Nói xong Alpha lại chỉ tay về đằng xa. Theo hướng đó là một đàn sâu khổng lồ dài chừng trăm mét đang gầm rú lao thẳng về đây với khói bụi bốc lên mù mịt.

[Nếu chỉ có những con quái tấn công từ xa thôi thì cậu nói cũng có lý. Nhưng thực tế lúc này có không ít đám quái như thế kia đang lao tới tận đây. Tất nhiên là chúng cũng bị lũ quái trên trời đưa vào tầm ngắm. Nhưng một khi đã áp sát được thì pháo ánh sáng từ trên cao kia sẽ càng dễ liên luỵ tới xe của chúng ta.]

Tuy không nhanh bằng xe vận chuyển liên Thành phố, nhưng với thân hình khổng lồ, lũ quái vật ấy lại có tốc độ đủ đáng gờm để đe doạ bất cứ ai. Chúng không thèm né tránh mà cứ thế lao thẳng với ý đồ rõ ràng là đâm trực diện vào mục tiêu. Nếu để lũ quái đó tới gần thì dù có bị khẩu pháo trên trời tiêu diệt đi chăng nữa thì hậu quả cũng sẽ lan sang cả đoàn xe.

Chưa kể đến việc những con quái vật ấy vừa chậm vừa dai sức. Để tiêu diệt tất cả trước khi để chúng kịp áp sát là chuyện vô cùng khó khăn.

[Chết tiệt! Giữa cái mớ hỗn loạn thế này rồi mà còn phải lo vụ đó nữa sao...!]

Không, đây không phải tình thế thuận lợi. Mọi thứ lúc này đang trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Hiểu rõ điều đó, Akira nghiến răng, siết chặt nắm đấm và gằn giọng một lần nữa, như để trút giận và cũng là để quyết tâm hơn giữa chốn địa ngục rực lửa.

------

Sự tham gia của đàn quái vật quy mô với không tưởng dưới mặt đất đã khiến trận hỗn chiến vốn đã ác liệt nay còn trở nên kinh khủng đến mức khó ai có thể tưởng tượng nổi.

Từ trên cao, những pháo đài bay không ngừng bắn xuống những chùm tia năng lượng như muốn xới tung hoang mạc. Hàng trăm con quái vật khổng lồ biến thành tro bụi trong khoảnh khắc, những vụ nổ lớn liên tiếp đánh bay xác chúng lên không trung rồi rơi xuống như một cơn mưa tràn ngập trong mùi tanh của máu thịt và chết chóc.

Chưa dừng lại ở đó, vô số đĩa bay chiến đấu đen kịt như bóng ma lao xuống từ bầu trời, chém xuyên qua đàn quái vật như những lưỡi dao gió. Mỗi nhát chém để lại một vệt dài xác quái vật bị nghiền nát, biến vùng đất hoang thành một mồ chôn vô tận.

Thế nhưng lũ quái vẫn chưa bị quét sạch. Từ đằng xa, đám tiếp viện liên tục tràn đến như thác lũ. Từng con từng đàn cứ lũ lượt kéo đến trải kín cả mặt đất, tất cả là hậu quả của việc tuyến đường hiện tại vẫn chưa được dọn dẹp kỹ càng trước đó.

Ban đầu đoàn xe không đi theo lộ trình này. Thi thể khổng lồ của một con Giant Bugs cấp tổ đã chặn ngang đường cũ nên phía đoàn xe buộc phải đổi hướng khẩn cấp. Họ biết rõ tuyến đường mới tiềm ẩn vô số quái vật, nhưng với lực lượng đã được tăng cường nhờ sự hỗ trợ của Sakashita Heavy Industries thì họ tự tin rằng sẽ không có vấn đề gì. Nếu chỉ có bọn quái vật ở trên mặt đất thì đúng là không thành vấn đề thật.

Bên an ninh của đoàn xe không có bất kỳ sai sót nào. Dù có là ai cũng khó mà trách họ không tiên liệu trước được chuyện các cỗ máy màu trắng kia sẽ dẫn theo cả bầy quái vật từ trên xuống và mở cuộc tập kích. Đây là một tình huống vượt xa mọi trường hợp mà con người có thể dự đoán.

Trong tình thế tưởng lạ mà quen này với Akira, cậu vẫn chiến đấu bằng tất cả những gì mình có.

Cậu bắn từng phát pháo laze AF về phía đàn quái vật đang ùn ùn kéo tới. Loại pháo này không có nhiều tác dụng với lũ màu trắng, nhưng với đám sâu khổng lồ thì lại là cơn ác mộng. Mỗi tia sáng quét qua là một con trúng đòn và bị đục thủng nguyên một lỗ lớn ngay giữa cơ thể.

Còn với những con nhỏ hơn thì dù có kích thước ngang với một chiếc xe hơi nhưng Akira vẫn tiếp tục dùng khẩu LEO phức hợp và xả đạn không ngừng nghỉ. Bão đạn bay tới nghiền nát từng con thành trăm mảnh, máu văng tung toé khắp hoang mạc khô cằn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Akira đã tiêu diệt rất nhiều quái vật. Nhưng so với quy mô khủng khiếp của cả đàn thì nó cũng chỉ như muối bỏ bể. Tuy vậy những đòn tấn công đó rất đúng lúc và kịp thời. Nhờ sự tinh toán liên tục theo thời gian thực của Alpha mà từng phát bắn của Akira đều nhằm mục đích câu giờ để đàn quái không thể áp sát đoàn xe quá sớm.

Chỉ cần một con lọt qua thôi, chỉ cần một kẻ may mắn sống sót và kịp áp sát thì tất cả sẽ bị cuốn vào đòn tấn công chết người từ trên cao. Alpha tính toán chính xác đến từng giây từng phút, căn chỉnh từng hành động, hướng dẫn Akira thực hiện loạt bắn phản công một cách hiệu quả và tối ưu nhất. Mồ hôi giờ đã thấm đẫm trên trán, nhưng Akira vẫn nghiến chặt răng và dùng hết sức mình để đáp ứng tất cả.

Dù có bắn cho đến khi đôi tay rã rời thì kẻ địch vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm. Nếu không tiếp tục duy trì hoả lực thì chúng sẽ càng lúc càng đông. Quân tiếp viện của địch là vô tận. Akira cứ siết chặt cò súng, nã từng viên đạn, từng phát pháo và giữ vững chiến tuyến giữa cơn đại hồng thuỷ quái vật đang tràn tới như ngày tận thế.

Lượng đạn mà cậu bắn trong trận chiến này đã vượt xa lúc Akira chiến đấu với Giant Bugs, là gấp đôi, thậm chí là gấp ba lần.

Ấy vậy mà cậu vẫn chưa hết đạn.

Đằng sau sự phi lý ấy là cả một kế hoạch bí mật được vạch ra bởi chính Hikaru.

Trong trận chiến với Giant Bugs, Hikaru đã phải mang ba lô đạn cho Akira và nếm trải nỗi sợ kinh hoàng. Cô thề rằng sẽ không bao giờ để bản thân làm chuyện đó thêm một lần nào nữa. Chính vì thế nên khi tới Thành phố Zegelt để bổ sung đạn dược, Hikaru đã mua sẵn nhiều loại băng đạn mở rộng có dung lượng siêu lớn, tất cả chỉ để nhằm mục đích tránh việc phải tự tay tiếp tế đạn giữa chiến trường.

Lượng đạn Hikaru chuẩn bị ở lượt đi vốn cũng thuộc loại dung lượng lớn. Nhưng đó chỉ là khái niệm xét theo tiêu chuẩn của Thành phố Kugamayama. Với các Thợ săn hoạt động ở khu vực trung tâm ở phía Đông, thứ gọi là “dung lượng lớn” ấy còn lâu mới đủ dùng.

Ở Kugamayama vẫn có thể tìm thấy loại băng đạn mở rộng tiêu chuẩn cao dành riêng cho các Thợ săn ở khu vực phía Đông. Tuy nhiên lượng hàng có sẵn là rất ít, cộng thêm việc chỉ ưu tiên cấp cho những người đã đặt hàng từ trước nên Akira đương nhiên là không nằm trong số đó.

Hơn nữa, giá của chúng cũng vượt xa loại phổ thông. Dù hợp đồng đã quy định chi phí đạn dược sẽ bên ra yêu cầu chi trả, nhưng với tư cách là nhân viên hành chính Thành phố thì Hikaru cũng không thể thản nhiên cấp cho Akira những món hàng xa xỉ như vậy.

Ấy thế mà lần này Hikaru lại bất chấp tất cả, đem cả cảm xúc cá nhân lên bàn cân và vung tay chi tiền.

Akira đã hạ gục vô số Giant Bugs trong trận chiến vừa rồi. Nếu muốn kỳ vọng cậu mang về nhiều chiến tích còn khủng hơn thế nữa thì đây rõ ràng là một khoản đầu tư cần thiết. Hikaru vừa thầm an ủi bản thân bằng lý do nghe có vẻ hợp lý ấy, vừa âm thầm vượt mức ngân sách và đặt mua hàng loạt vật tư đắt đỏ nhất có thể.

Và như một dạng “tiên đoán” gần như hoàn hảo, những tính toán của Hikaru đã phát huy tác dụng. Chính nhờ những băng đạn dung lượng siêu lớn cực đắt ấy mà giờ Akira có thể càn quét rất nhiều quái vật mà chẳng cần về xe để tiếp tế. Nếu chỉ dùng loại bình thường thì đạn của Akira đã cạn từ lâu rồi.

Việc tiếp tế đạn trên chiến trường cũng chẳng dễ dàng gì. Để mang đạn ra ngoài thì phải mở cửa xe. Nhưng chỉ cần hé mớ một chút phần nóc xe thôi là lớp giáp trường lực xung quanh cũng sẽ suy yếu. Bên an ninh của đoàn xe buộc phải thận trọng hết mức có thể trong việc xác định lúc nào nên mở cửa để tiếp tế.

Theo một cách hiểu nào đó thì Hikaru đã “vô tình” chuẩn bị đúng loại trang bị hoàn hảo cho một tình huống mà không ai có thể lường trước. Chính điều ấy khiến Akira không khỏi thắc mắc trong lúc vẫn đang xả đạn bằng cả hai tay.

[...Này Alpha. Lúc đi đạn của Hikaru chuẩn bị cũng vừa đủ dùng nhỉ. Giờ thì lại là là mấy băng đạn siêu khủng không cần nạp này nữa chứ. Chẳng lẽ Hikaru đã đoán trước được chuyện này rồi sao?]

Alpha cười và nhẹ nhàng phủ nhận.

[Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Nếu Hikaru thực sự biết trước chuyện này thì ngay từ đầu cô ấy đã không lên xe rồi.]

[...Ừ, cũng phải nhỉ. Nếu là tôi thì tôi cũng chẳng muốn dính líu gì tới cái xe này đâu.]

[Còn nếu Hikaru thực sự “biết trước” được điều gì đó thì chắc là kiểu “Với Akira thì mấy vụ bất ngờ thế này đằng nào chả gặp”. Chính cậu đã nói vậy mà, đúng không? Rằng bản thân hay gặp mấy tình huống ngoài dự tính ấy? Và nó hiệu nghiệm thật ha?]

Nói xong, Alpha mỉm cười trêu chọc. Akira cũng chỉ biết cười phá lên xen chút cay đắng, như thể cậu đã buông xuôi trước số phận trớ trêu luôn rình rập mình.

Một tràng cười đầy dứt khoát vang lên cùng tiếng gầm rú của động cơ, Akira hét lớn.

[...Đúng thế đấy! Vậy thì giờ tôi sẽ chứng minh cho cả thế giới thấy tôi còn mạnh cái vận rủi chết tiệt này!]

[Thế mới là Akira chứ.]

Alpha đáp lại với giọng đầy tin tưởng. Akira lái xe máy băng qua bầu trời với tốc độ kinh hoàng, để lại dư ảnh mờ nhạt giữa ánh sáng chói loà của chiến trường bên dưới. Hai tay liên tục siết cò, cặp súng liên tục xả đạn như thác đổ, tạo thành một cơn mưa chết chóc trút xuống đám quái vật.

Lượng đạn mà Akira bắn ra đã vượt xa cả những gì mà người ta có thể gọi là “đáng kinh ngạc”. Nhờ vào băng đạn mở rộng dung lượng siêu lớn này, thứ gần như vượt mọi quy tắc thiết kế tiêu chuẩn, cậu đang một mình tạo ra hoả lực mang sức mạnh khủng khiếp đến không tưởng.

Phía trước là bầy quái vật đang che phủ gần như toàn bộ vùng đất hoang. Mỗi con, mỗi bước tiến của chúng, đều là hiện thân của cái gọi là “vận rủi” mà Akira đã từng đối mặt vô số lần trước đây. Nhưng giờ cậu không còn là người chỉ biết im lặng chống đỡ nữa. Cậu chủ động lao lên, chủ động bắn hạ từng mảnh ghép của thứ “vận rủi” ấy, từng kẻ tạo nên tai ương đang kéo đến đó.

Akira sẽ tự mình chứng minh cho tất cả. Rằng dù vận rủi có lớn đến đâu, dù nghịch cảnh có chất đầy như núi thì cậu vẫn sẽ mạnh hơn. Cậu sẽ sống sót, sẽ chiến thắng, như một lời phủ định đanh thép trước số phận tàn khốc.

Và thế là trong một ngày hỗn loạn như bao ngày, Akira lại tiếp tục nghênh chiến với một kẻ thù quen thuộc mang tên “vận rủi” với tất cả lòng quyết tâm và tinh thần không bao giờ chịu khuất phục của bản thân.

------

Trận chiến ác liệt vẫn tiếp diễn.

Xét đến việc không có thêm chiếc xe nào bị phá huỷ, cũng như việc sơ tán hành khách và vật tư từ các xe bị hư hại nặng đã hoàn thành suôn sẻ thì phía đoàn xe vẫn đang duy trì chắc chắn thế cửa trên.

Và từ góc nhìn của phe vũ khí hình người màu trắng thì đó là điều hiển nhiên.

Toàn bộ đội hình của chúng đang dần tiến đến bờ vực bị tiêu diệt hoàn toàn. Theo lẽ thường thì cuộc tập kích đã thất bại thảm hại.

Lựa chọn rút lui ngay bây giờ cũng chẳng có gì là khó hiểu.

Thế nhưng những cỗ máy màu trắng ấy vẫn không hề có dấu hiệu sẽ rút lui. Tất cả chỉ lặng lẽ, cứng đầu và tiếp tục mù quáng lao vào trận chiến.

------

Sau khi đã bắn một lượng đạn nhiều đến khó tin, Akira nhanh chóng thay băng đạn rỗng từ hai khẩu súng của mình. Dù không cần tiếp tế thêm đạn, nhưng việc thay băng vẫn là điều buộc phải làm.

Vừa băng qua nóc xe, Akira vừa thuần thục hoàn tất thao tác rồi lập tức chĩa nòng súng trở lại về phía kẻ thù.

[Alpha! Tình hình thế nào rồi!?]

[Còn 23 cỗ máy màu trắng. Đám quái vật dưới kia thì vẫn chưa có thay đổi gì đáng kể.]

[Còn 23 con nữa à.... Vậy là sắp xong rồi.]

Nếu tiêu diệt được toàn đội quân màu trắng kia thì đám quái vật trên trời sẽ chỉ tập trung vào lũ quái dưới mặt đất thôi. Tuy mạnh là vậy những chúng khá chậm chạp. Lúc đó đoàn xe chỉ cần nhờ các Thợ săn cầm chân lũ quái rồi tăng tốc cắt đuôi chúng là được. Chiến thắng đã ở ngay trước mắt. Nghĩ vậy, Akira củng cố quyết tâm.

Ngay lúc đó, các chùm sáng quét ngang qua lũ quái dưới vùng đất hoang bỗng phát sáng rực rỡ hơn hẳn.

Pháo đài bay của đám quái vật trên trời đã tăng công suất cho đòn tấn công. Nguyên một vùng rộng lớn lập tức bị nuốt chửng trong biển ánh sáng, tiếp đến ngay sau đó là một vụ nổ lớn làm rung chuyển cả đất trời.

Không còn là những đòn tấn công tập trung vào một điểm như trước, lần này là một đường sáng trải dài và chia nhỏ năng lượng ra khắp vùng. Dù chưa đến mức tạo ra hiện tượng sương mù không màu đặc trưng của một vụ phản ứng năng lượng siêu đậm đặc, nhưng sức công phá của luồng ánh sáng vừa phát nổ đó đã tăng lên rõ rệt.

Những con quái vật chưa bị xoá sổ hay cháy đen nhờ đứng ở rìa vụ nổ cũng bị sức ép thổi bay. Dù có thân hình to ngang một tòa nhà cao tầng, nhưng chúng vẫn bị hất văng lên không trung nhẹ như không.

[Alpha! Chuyện gì vậy!?]

[Vì đám quái vật dưới đất mãi không giảm bớt nên có vẻ lũ quái trên trời đã quyết định nâng quy mô tấn công lên rồi.]

[Khốn khiếp!]

Vừa mới thấy chiến thắng trong tầm tay thì tình hình lại thay đổi đột ngột, Akira cau chặt mày đầy căng thẳng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe máy bất ngờ tăng tốc dữ dội dưới sự điều khiển của Alpha. Akira giật mình, nhưng cậu không hỏi lý do. Một con bọ khổng lồ không cánh bị sóng xung kich hất tung lên không trung đang văng về phía cậu.

Con quái có chiều dài khoảng 150 mét, quá to lớn để có thể đánh chặn một cách bình thường. Akira dốc toàn lực lái chiếc xe lượn vòng trên không trung để né cú đâm mang khối lượng khổng lồ ấy. Con bọ sượt qua sát bên cạnh cậu và rơi thẳng xuống nóc xe.

Và đó không phải là con duy nhất. Rất nhiều quái vật tương tự đang rơi xuống xung quanh đoàn xe. Nhiều con chết vì va chạm mạnh khi tiếp đất, nhưng vẫn khá nhiều con còn sống. Những Thợ săn xung quanh lập tức hành động để tiêu diệt tất cả.

Con quái lao về phía Akira cũng chưa chết. Dù tránh được phát bắn trực diện, nhưng nó vẫn bị ảnh hưởng bởi sóng xung kích và bị quật mạnh xuống nóc xe. Vết thương khá nặng và khiến nó chậm chạp hơn. Tuy vậy con quái vẫn còn sống.

Nụ cười biến mất trên gương mặt Alpha.

[Akira! Phải tiêu diệt con đó ngay! Nếu để nó trở thành mục tiêu tiếp theo của pháo ánh sáng thì cả đoàn xe sẽ bị xoá sổ đấy!]

[Rõ!]

Nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình thông qua biểu cảm của Alpha, Akira nghiến chặt răng với vẻ nghiêm trọng. Trên chiếc xe đang cưỡng chế đổi hướng trên không trung, cậu điều khiển đồng thời cả hai tay lẫn cánh tay phụ gắn trên xe để xả đạn liên tục.

Sử dụng khẩu LEO phức hợp được nâng cấp đáng kể về cả độ bền lẫn sức mạnh, Akira dồn toàn bộ lượng năng lượng còn lại để tấn công, mức tiêu hao đủ để phá huỷ cả khẩu súng. Đạn C lúc này đã đạt công suất cực đại.

Những viên đạn đó mạnh đến mức chỉ cần trúng một phát thôi thì chính Akira cũng sẽ chết ngay lập tức. Cậu cứ thế bắn dồn dập đến mức gần như muốn vét sạch những gì còn lại bên trong băng đạn mở rộng.

Sức công phá vô cùng khủng khiếp. Lớp vỏ ngoài cứng như giáp trường lực của con quái vật khổng lồ ấy dần bị nghiền nát, xuyên thủng và bị phá huỷ hoàn toàn.

Tuy nhiên so với cơ thể khổng lồ dài hơn 150 mét kia thì mức thương tổn ấy chẳng thấm tháp vào đâu. Ít nhất thì cũng chưa thể giết chết nó ngay. Nếu cứ tiếp tục tấn công thế này không sớm thì muộn con quái cũng sẽ tiêu đời. Nhưng giờ Akira không có thời gian đâu để nghĩ về chuyện đó.

Cậu nhăn mặt khi nhận ra đòn tấn công của mình không gây được thiệt hại gì đáng kể.

Ngay lúc đó từ kẽ hở trên trời, một loạt đĩa bay tấn công màu đen xuất hiện dày đặc. Không chỉ có pháo ánh sáng mà cả lũ quái vật trên không cũng đang bắt đầu tăng cường quy mô tấn công. Một phần trong số các đĩa bay màu đen kia đang lao thẳng về phía Akira và đội của cậu.

Làm một mình không hiệu quả, nhưng nếu mấy cái đó tham gia thì chắc sẽ giải quyết được, Akira đã thầm nghĩ như vậy và giãn cơ mặt một chút.

Nhưng đúng lúc đó, một chiếc đĩa bay màu đen đang tới bất ngờ bị bắn hạ bởi tia laze của một cỗ máy màu trắng.

Trong lúc Akira còn chưa hết bất ngờ thì vài chiếc nữa cũng bị bắn rơi. Rồi những chiếc đĩa bay đen còn lại bắt đầu chuyển hướng mục tiêu từ con quái khổng lồ sang tấn công con màu trắng đó.

Nếu nó bị tiêu diệt luôn cũng chẳng sao, Akira đã nghĩ vậy. Nhưng trái lại, cỗ máy kia liên tục né tránh đòn tấn công từ đám đĩa bay.

[...Chết tiệt! Alpha! Làm sao bây giờ!?]

[Hết cách rồi Akira. Chúng ta sẽ phải làm một việc vô cùng điên rồ, cậu chấp nhận chứ?]

[Nếu không còn lựa chọn nào khác thì làm thôi.]

Alpha cười nhẹ như đang đùa trong tình huống chẳng có chút hài hước nào.

[Cơ mà cũng có cách để mỗi Akira chạy thoát khỏi đây đấy chứ? Dù gì thì cậu cũng có cái xe bay này mà, nhỉ?]

Akira cũng nhẹ giọng đáp lại như để tung hứng với trò đùa của cô.

[Hừm, không được đâu.]

Rồi cả hai cùng bật cười như thể đã đưa ra quyết định và hướng về phía trước.

[Đi thôi nào!]

[Ừ!]

Chiếc xe tăng tốc và tiếp tục lao đi giữa không trung. Nó đáp xuống lưng của một con côn trùng khổng lồ rồi quay ngược lại và hướng khẩu pháo laze AF về phía cỗ máy màu trắng, mở góc bắn tối đa và khai hoả.

Khẩu pháo laze AF được kết nối với bình năng lượng và cáp truyền của xe. Lượng năng lượng khổng lồ - thứ không thể cung cấp chỉ bằng các gói năng lượng thông thường đã được dồn hết vào loại đạn mua ở Thành phố Zegelt và giải phóng thành một luồng sáng chói loà. Ánh sáng ấy nuốt chửng cỗ máy trắng và những chiếc đĩa bay đen bao quanh nó trong tích tắc.

Thế nhưng cỗ máy trắng lại chẳng hề hấn gì. Nó vốn dĩ được thiết kế để chống lại các đòn tấn công năng lượng, hơn nữa đây cũng không phải một đòn đánh tập trung vào một điểm. Vì phạm vi bắn quá rộng nên sức mạnh đã bị phân tán ít nhiều và khiến uy lực không còn đủ để đe doạ chúng nữa.

Tuy vậy đòn tấn công này vẫn có tác dụng. Sau khi hứng trọn phát pháo, các đĩa bay màu đen đã chuyển mục tiêu từ cỗ máy trắng sang Akira.

Thứ khổng lồ vốn đang thu hút sự chú ý của các đĩa bay để từ đó ngăn chúng tấn công Giant Bugs đã nhanh chóng quay khẩu pháo laze sang nhắm vào đám đĩa bay để dụ chúng trở lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, khẩu pháo đó đã bị Akira bắn trúng. Một loạt đạn chính xác nhắm trúng thời điểm ngay trước khi khẩu pháo khai hoả, khi lớp giáp trường lực ở họng pháo vừa bị vô hiệu hoá để mở đường cho tia laze.

Nhờ có sự hỗ trợ ngắm bắn của Alpha mà Akira đã thực hiện cú bắn ấy bằng khẩu súng gắn trên cánh tay phụ của xe. Sau đó cậu đổi sang khẩu súng cầm tay từ pháo laze AF sang LEO phức hợp, mặt hơi đanh lại.

[...Này Alpha. Tôi biết bắn xong mới hỏi thế này thì hơi muộn, cơ mà động tới mấy cái đĩa bay đen đó có sao không vậy?]

[Không sao đâu. Chúng chỉ là thiết bị tấn công dùng một lần thôi. Dù có hạ bao nhiêu cái đi nữa thì cậu cũng không vào tầm ngắm của mấy khẩu pháo trên trời kia đâu.]

[...Vậy à. Tôi hiểu rồi.]

Nếu Alpha đã nói thế thì chắc chắn là vậy. Akira tự nhủ với lòng mình và xoá tan nỗi lo rằng bản thân sẽ trở thành mục tiêu của mấy pháo đài bay.

Lúc này Akira đang nén thời gian nhận thức lên tới cực hạn. Trong thế giới nơi mà mọi thứ đang trôi cực kỳ chậm ấy, Akira thấy vô số đĩa bay màu đen đang xoay tròn với tốc độ cao và hướng thẳng đến chỗ cậu.

Akira đã biết rõ sức mạnh của chúng. Nếu để bản thân dính đòn trực diện thì không những bị chém đôi mà cậu còn có thể bị nghiền nát thành tro bụi. Thế nhưng Akira vẫn bật cười đầy khí thế.

[Akira, giờ mới là lúc bắt đầu. Chuẩn bị tinh thần đi nhé.]

[Ừ. Đó là việc của tôi mà!]

Trước tình cảnh hiện tại, để vượt qua vận rủi một lần nữa, để đánh bại nó, Akira đã quyết tâm và chuẩn bị tinh thần.

Ngay khoảnh khắc ấy, thế giới phản chiếu trong mắt Akira bỗng trở nên rõ nét như thể cậu đang ở một thế giới khác. Độ phân giải thực mà bộ não cậu tiếp nhận đã tăng vọt đến mức không thể tin được. Akira có thể thấy những lưỡi dao đang xoay tít tắp bên viền ngoài của các đĩa bay màu đen, cậu có thể theo dõi chuyển động của từng cái một. Thậm chí cả đầu nhọn sắc bén của từng lưỡi dao cũng hiện rõ trong mắt cậu. Tầm nhìn của Akira không hề bị mờ đi ở rìa mà ngược lại, vì quá nét nên thế giới trước mắt cậu trông như đang phát sáng, nó chẳng những không thu hẹp mà còn đang mở rộng hơn bao giờ hết.

Việc thao tác độ phân giải thực vốn luôn phải có sự hỗ trợ của Alpha giờ đã được nâng lên một bậc nhờ chính nền tảng kỹ năng mà Akira tự mình xây dựng. Cậu đã có thể tự kích hoạt nó ở một mức độ nhất định. Và lần này độ phân giải ấy đang được đẩy lên mức rất cao.

Nhưng đây không phải là lý do duy nhất. Trong trận chiến ở tàn tích Kuzusuhara, Akira đã từng nhận và uống một viên thuốc con nhộng từ Tsubaki. Đó là một loại dược phẩm hồi phục do Cựu thế giới sản xuất, nhờ đó mà Akira đã có thể quay trở lại trạng thái chiến đấu từ tình trạng cận kề cái chết. Và bộ phận được chữa trị mạnh mẽ nhất chính là bộ não của cậu.

Akira là một Người kết nối với Cựu thế giới, nhưng năng lực truyền tin của cậu lại kém xa so với người khoẻ mạnh thời xưa.

Và viên thuốc kia, nếu xét theo tiêu chuẩn y học của Cựu thế giới, đã xem sự yếu kém ấy là “vết thương” và tiến hành điều trị. Tuy chưa hồi phục hoàn toàn nhưng khả năng truyền tin của Akira đã được cải thiện đáng kể.

Nếu Akira chấp nhận lời đề nghị của Tsubaki thì phần băng thông được tăng cường dùng để truyền tin đó sẽ được đùng để thiết lập đường truyền mật giữa cả hai. Nhưng vì Akira đã từ chối nên lượng băng thông đó đã chuyển hết thành năng lực truyền tin cơ bản của riêng cậu.

Chính vì vậy nên giờ đây Akira đã có thể chịu được thao tác “nâng độ phân giải thực”, thứ mà trước đây trong trận chiến với người máy tự động của Cựu thế giới ở tàn tích Khu thương mại Iida, tuy mới sử dụng vài giây mà đã khiến cậu hôn mê tận năm ngày trời.

Dù có sở hữu thể chất siêu nhân, nhưng nếu tốc độ nhận thức chỉ dừng ở mức ngang người thường thì cơ thể đó cũng chỉ hoạt động được trong giới hạn con người mà thôi.

Thế nhưng Akira không chỉ sở hữu thể chất hơn người nhờ bộ đồ gia cường, mà cậu còn có thể thao túng thời gian nhận thức lẫn độ phân giải thực theo ý mình. Cả thể chất lẫn tinh thần của cậu giờ đều đã chạm ngưỡng của một siêu nhân.

Các đĩa bay đen lao về phía Akira với tốc độ khủng khiếp. Nhưng cậu đã nhìn thấu hoàn toàn quỹ đạo của chúng, rồi bất ngờ tung một cú đá mạnh vào khoảng không bên cạnh.

Bằng cách lợi dụng chức năng tạo điểm tựa trên không trung của bộ đồ gia cường, Akira đá vào một “bệ đỡ” tạm thời và dùng phản lực dội lại để né sang ngang cùng chiếc xe, thoát khỏi đường bay của chiếc đĩa màu đen.

Nó sượt qua người Akira, đâm sầm vào lớp giáp ngoài của một con côn trùng khổng lồ phía sau và cắm sâu vào đó, rạch một đường dài lên lớp vỏ cứng cáp. Nhưng cuộc tấn công không chỉ dừng lại ở đó, kẻ địch không chỉ có một con. Những đĩa bay đen khác tiếp tục tràn tới tấn công Akira.

Akira lái chiếc xe chạy vòng vòng trên lưng con bọ khổng lồ, khéo léo né tránh các đòn tấn công bay đến bằng những động tác vừa nhanh nhẹn, vừa chính xác như một diễn viên nhào lộn.

Mỗi lần né thành công thì những lưỡi dao xoay cực nhanh kia thì nó lại tiếp tục cắt xuyên qua lớp vỏ của con côn trùng khổng lồ, để lại hàng đống vết rạch sâu hoắm.

Akira lướt sát qua chiếc đĩa bay xoay dọc trục đang lao tới từ phía trước và tránh được nó chỉ nhờ vài phần trăm giây dịch người qua một bên.

Ngay sau đó, một cái khác xoay ngang trục lập tức tiếp cận, nhưng Akira mau chóng lái xe đi lên một con dốc vô hình, thứ được tạo ra nhờ giáp trường lực bao quanh lốp xe để né đòn.

Những cuộc tấn công tiếp tục dồn đến từ mọi hướng trước, sau, trái, phải, trên, dưới. Akira điều khiển hai bánh xe một cách độc lập tạo nên những chuyển động phức tạp và linh hoạt để lần lượt tránh né tất cả.

Những kỹ thuật nhào lộn mà cậu từng làm trong trường lái thử ở Thành phố Zegelt giờ đã được nâng lên một tầm cao mới. Với những động tác uốn lượn khéo léo đầy nghệ thuật, Akira không ngừng né tránh tất cả những chiếc đĩa đen đang liên tục lao tới chỗ cậu.

Không chỉ vậy, Akira còn đá vào các đĩa bay đó tại những thời điểm áp sát chúng. Dù không đủ để tiêu diệt ngay lập tức nhưng chừng đó vẫn dư sức làm lệch quỹ đạo bay. Chiếc đĩa màu đen trúng đòn bị chệch hướng và lao thẳng vào một con sâu khổng lồ đằng sau, cắm mạnh vào lớp giáp cứng như thép và để lại một vết cắt rất sâu.

Con quái vật ấy đã bị hàng loạt chiếc đĩa bay đen chém khắp toàn thân, biến lớp vỏ ngoài của nó thành một bức tranh loang lổ những vết thương. Thấy vậy Akira nói.

[Alpha, con quái không động đậy nữa rồi này. Ta đã hạ được nó rồi đúng không?]

[Không, nó vẫn chưa chết đâu. Nó chỉ đang thu mình lại để phòng thủ nên trông có vẻ im im vậy thôi.]

[...Sống dai thật!]

Akira nhăn mặt trước sức sống phi thường của con quái vật to lớn nhưng chậm chạp này. Sau đó cậu xả súng bằng cả hai tay.

Khẩu súng gắn trên xe đồng loạt khai hoả, cả ba họng súng cùng nhắm vào một điểm duy nhất, là miệng pháo laze của cỗ máy trắng.

Vẫn như lần trước, cậu đợi đến khoảnh khắc giáp trường lực của khẩu pháo bị vô hiệu để khai hoả.

Vũ khí của cỗ máy trắng cực kỳ bền, nhưng khi bị tấn công vào điểm yếu tận hai lần thì nó đã không thể nào chịu nổi nữa. Khẩu pháo lập tức bị phá huỷ hoàn toàn.

Cỗ máy trắng vứt bỏ khẩu pháo hỏng và rút ra một thanh kiếm laze. Nó kéo theo đám đĩa bay đằng sau đang truy đuổi như kền kền thấy xác thối và lao thẳng về phía Akira.

Trên lưng con côn trùng khổng lồ, Akira liên tục di chuyển để né tránh đang đợt tấn công đang bủa vây, nét mặt dần trở nên căng thẳng.

[...Nó định xông thẳng tới luôn sao? Alpha, giờ nên làm gì đây?]

Akira vốn hy vọng trong lúc đang cố hạ gục con quái thì những Thợ săn khác sẽ xử lý thứ màu trắng kia. Cậu nghĩ rằng ít nhất nó sẽ rút lui để giữ khoảng cách sau khi bị mất vũ khí tấn công tầm xa.

Nhưng cậu không ngờ rằng nó lại chọn lao thẳng tới và kéo theo cả đống đĩa bay đen đằng sau.

[Akira, chúng ta sẽ dùng kiếm. Chuẩn bị đánh giáp lá cà nhé.]

[Kiếm... cái đó sao!?... Hiểu rồi!!]

Trong thoáng chốc Akira đã nghĩ điều đó thật điên rồ. Nhưng nếu Alpha đã nói vậy thì chắc chắn đó là lựa chọn tối ưu nhất.

Cậu nhanh chóng cất hai khẩu súng rồi nắm lấy chuôi kiếm được nối với một dây cáp năng lượng to bằng cổ tay. Akira cầm chắc chuôi kiếm vào thiết bị tạo hình.

Ngay lập tức, phần tiếp xúc của thiết bị tách ra làm hai, một ánh sáng chói đến nhức mắt tuôn trào qua khe hở. Trước hiện tượng kỳ lạ chưa bao giờ thấy đó, Akira không khỏi kinh ngạc, nhưng cậu vẫn giữ chặt chuôi kiếm và rút nó ra.

Ngay khi lưỡi kiếm bắt đầu thành hình, cỗ máy tạo nên nó lập tức phóng ngược ra sau. Tựa như rút kiếm ra khỏi cái vỏ vô hình khổng lồ, phần lưỡi làm bằng kim loại kéo dài trên bầu trời cứ vậy mà hình thành.

Sau khi hoàn tất tạo hình thì như một sợi dây chun, cỗ máy lập tức bị kéo ngược lại về phía chiếc xe. Trong tay Akira lúc này là một thanh đại đao dài hơn 10 mét.

[Để đối đầu với thứ đó thì ít nhất cũng phải mang vũ khí tầm này mới xứng. Tôi đã dùng toàn bộ lượng kim loại lỏng còn lại rồi. Akira, giờ chúng ta mới thật sự bắt đầu đấy.]

[Ừ!]

Akira giương thanh kiếm bạc khổng lồ ánh lên đầy sắc lạnh khi vẫn đang ngồi trên chiếc xe máy. Trước mặt cậu là một vũ khí hình người màu trắng đang áp sát, tay giơ cao một thanh kiếm còn dài hơn cả thanh của Akira.

Kẻ ra đòn trước là thứ khổng lồ kia với lưỡi kiếm laze ánh sáng, một loại kiếm laze được cấu thành từ năng lượng mật độ cao được nén lại bằng giáp trường lực và toả sáng rực rỡ. Lưỡi kiếm ấy thiêu đốt không khí và bổ thẳng về phía Akira. Dù bị điều khiển bởi một cơ thể máy khổng lồ cao tới tận 20 mét nhưng cú chém ấy lại nhanh tới mức vượt xa tốc độ mà con người có thể tạo ra.

Nhưng Akira đã tránh được đòn đó nhờ vào kỹ năng lái xe điêu luyện của Alpha. Lưỡi kiếm laze xé toạc lớp vỏ cứng của đám côn trùng, nó cắt xuyên qua và thiêu đốt cả phần thịt bên trong.

Ngay sau đó Akira cũng tung đòn phản công. Cậu vung thanh đại đao phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, dùng toàn bộ năng lượng của bộ đồ gia cường, lợi dụng thêm tốc độ của chiếc xe và dồn tất cả sức mạnh vào cú chém nhắm thẳng vào phần thân của cỗ máy màu trắng. Nhưng nó đã bị chặn lại.

Phản chấn từ cú va chạm dội ngược về phía Akira làm cậu suýt làm rơi thanh kiếm. Akira cố hết sức nắm chặt lấy phần chuôi, tay cậu run lên đi kèm tiếng ken két vì sức nặng kinh khủng ấy.

[Akira! Nhất định không được đánh rơi nó đâu đấy!]

[Biết rồi mà!]

Thứ đang phát ra tiếng két ấy thực ra không phải cơ thể cậu mà là bộ đồ gia cường. Còn cơ thể thật của Akira đang phải chịu áp lực vượt xa giới hạn cho phép. Máu thịt và xương cốt bên trong tưởng như đang biến dạng và sắp nổ tung, nhưng nó vẫn đang được miễn cưỡng giữ hình dáng con người nhờ sức ép của bộ đồ gia cường.

Tuy cơ thể đang bị thương trầm trọng như vậy nhưng nhờ vào lượng lớn thuốc hồi phục mà Akira đã uống cả trước và trong suốt trận chiến nên cậu vẫn có thể tiếp tục chiến đấu bằng cách dùng thuốc chữa trị ngay lập tức.

Kiếm tuy chưa gãy nhưng đã sứt mẻ một phần, nguyên phần lưỡi đã găm đầy vết rạn. Nhờ năng lượng được cấp từ xe mà nó có thể tự tan chảy và tái tạo lại nhờ kim loại lỏng. Ngoài phần diện tích bị mất đi thì lưỡi kiếm đã nhanh chóng lấy lại hình dạng gần như hoàn hảo.

Dù là bên công hay bên thủ thì cả hai đều đã bị cú va chạm vừa rồi làm loạng choạng đôi phần. Chính lúc ấy, những chiếc đĩa bay màu đen ào ạt lao đến. Sự khác biệt về kích thước bắt đầu bộc lộ rõ rệt từ đây.

Bằng một cách thần kỳ nào đó mà Akira vẫn né được các đòn tấn công. Dù đang lái một chiếc xe máy cỡ lớn nhưng sự cơ động lại cực kỳ điên rồ, đi cùng với Alpha hỗ trợ đắc lực. So với những cỗ máy trắng khổng lồ thì Akira nhỏ bé hơn nhiều. Nhờ thân hình gọn nhẹ mà cậu dễ dàng lách qua các khe hở của đám đĩa bay màu đen giao nhau trên không trung, thậm chí Akira còn vung lưỡi kiếm để hất văng vài con đi để thoát thân.

Những cỗ máy màu trắng thì không được may mắn như vậy. Chúng không thể di chuyển linh hoạt như bình thường khi thế cân bằng bị phá vỡ. Với thân hình đồ sộ kia, chúng hoàn toàn không có khoảng trống hay kẽ hở nào để tránh hàng đống đĩa bay đen đang bay tới. Bị trúng đòn trực diện, lớp vỏ ngoài của cỗ máy liên tục bị những lưỡi dao xoay với tốc độ cực cao cắt chém không ngừng.

Thế nhưng chừng đấy thôi vẫn chưa đủ để phá huỷ nó. Nếu chỉ thế thôi mà đã bị tiêu diệt thì đòn tấn công trước đấy của Akira đã phải chém đôi nó ra từ lâu rồi. Những cỗ máy màu trắng vẫn trụ vững nhờ lớp giáp trường lực được nén tới cực đại, đủ để chịu được cả những đòn chém từ các đĩa bay.

Không chỉ cứng cáp mà một cỗ máy khác còn cưỡng chế để tự đứng dậy bất chấp thế đứng chao đảo rồi lại vung kiếm laze tấn công Akira một lần nữa.

Akira cũng vung kiếm đáp trả. Hai thanh đại đao khổng lồ va thẳng vào nhau. Tại điểm va chạm, lớp giáp năng lượng định hình lưỡi kiếm vỡ tung thành từng tia sáng như pháo hoa bắn rực rỡ ra tứ phía.

Cuộc giao tranh đã chuyển thành một trận đấu kiếm dữ dội. Chém dọc, chém ngang, vừa né vừa đỡ đòn của các đĩa bay đen, Akira và cỗ máy trắng ấy không ngừng đối mặt nhau trên lưng một con côn trùng khổng lồ dài hơn 150 mét. Một bên là người và xe, một bên là vũ khí hình người – cả hai lao đi như gió trên cơ thể của sinh vật khổng lồ, vung lưỡi kiếm cỡ đại, cuốn theo cả các đĩa bay đen vào trận chiến.

Mỗi lần ra chiêu là thanh kiếm của Akira lại sứt mẻ đi một chút. Mỗi nhát chém đều làm mất một phần diện tích rất nhỏ. Và cứ thế nó liên tục tan chảy rồi tái tạo lại. Tuy nhiên quá trình ấy không thể phục hồi hoàn toàn phần đã mất. Vì vậy mà lưỡi kiếm vốn dài mười mét ban đầu giờ đã bị rút ngắn lại chỉ còn lại khoảng bảy mét.

Dù có chém bao nhiêu đi chăng nữa thì cỗ máy trắng kia vẫn không gục ngã. Thậm chí giữa lúc bị những đĩa bay cày xới lớp giáp ngoài, nó vẫn tung ra một đòn phản công sắc đến rợn người.

Akira xoay sở chống đỡ được nó. Khi không thể né, cậu dùng chính lưỡi kiếm để làm trượt đòn đi, chỉ cần tránh được cú chém trực diện là đủ. Không có chỗ cho sai lầm. Nếu không nhờ những chiếc đĩa bay đen kia quấy phá thì chắc cậu đã bị chẻ đôi từ lâu rồi.

(Mạnh quá...! Liệu có kịp không...?)

Nếu không bị giới hạn thời gian thì Akira vẫn có thể chiến đấu thong thả hơn. Phe đen nhắm vào đám quái vật dưới mặt đất và phe trắng. Akira chỉ việc luồn lách, dùng chính những kẻ tấn công mình phải giáp mặt với đối thủ cân sức hơn rồi cứ thế vừa tránh vừa chiến đấu.

Và rồi một sự việc đã khiến Akira ngày càng sốt ruột. Một con quái vật khổng lồ rơi xuống đất cách khá xa đoàn xe giờ đang bị các khẩu pháo trên trời nhắm tới.

Chùm sáng từ trên không giáng xuống thổi bay toàn bộ khu vực. Sóng xung kích lan rộng và quét thẳng qua Akira lẫn kẻ địch. Các đĩa bay đen quanh đó cũng bị đánh văng đi trong tích tắc.

Khi những cái đĩa bay đáng ghét kia đã tạm thời biến mất, cỗ máy trắng lập tức đổi cách chiến đấu. Nó chuẩn bị tung ra một đòn tấn công hiểm hóc hơn nữa, điều tưởng chừng như không thể với thân hình ngoại cỡ ấy.

[Khốn khiếp thật chứ...!]

Akira nghiến răng. Phát bắn tiếp theo rất có thể sẽ trúng xe của cậu. Không chỉ phải đối mặt với cỗ máy trắng mạnh mẽ mà giờ Akira còn phải cảnh giác với hiểm hoạ trên đầu mình. Akira không khỏi nguyền rủa cả hai thứ chết tiệt đang chực chờ nuốt chửng cậu.

Ngay lúc đó, một biến số khác lại ập đến. Con bọ khổng lồ mà cậu đang đứng trên lưng, kẻ đã bất tỉnh sau cú tiếp đất xuống nóc xe đột ngột thức dậy.

Theo bản năng, nó vẫn ở thế thủ dù cho đang bất tỉnh. Nhưng ngay khi lấy lại được ý thức, mặc cho những vết thương đang rỉ ra dịch thể, với sức sống mạnh mẽ đến phi lý, nó lập tức tung người dậy hất văng Akira và cỗ máy trắng ra khỏi lưng.

Nó giương cặp chân trước đa khớp với móng vuốt sắc nhọn rồi quét ngang đầy lạnh lùng về phía cả hai.

Tuy khá chậm chạp nhưng nó chỉ đúng nếu xét tới khả năng di chuyển. Còn khi tấn công kẻ địch đang đứng ngay trước mặt thì con quái này đủ nhanh để trở thành mối đe doạ. Lực quán tính khổng lồ đã tạo nên cơn cuồng phòng ngay sau đòn tấn công ấy về phía cả hai.

Thế nhưng Akira và vũ khí hình người màu trắng vẫn né thành công nhờ những động tác cực kỳ linh hoạt.

Akira lướt qua không trung bằng xe máy với vẻ căng thẳng.

[Chẳng phải nó sắp chết rồi sao!?]

[Đúng là nó sắp chết thật. Nhưng miễn là chưa chết thì nó vẫn có thể vùng lên được. Chỉ vậy thôi.]

[...Đây là quái vật ở phía Đông sao!? Khủng khiếp thật!]

Vào khoảnh khắc đó, một chiếc đĩa bay đen từng bị đánh văng liền quay trở lại. Nó không chỉ nhắm vào Akira và cỗ máy trắng mà còn tấn công cả con bọ khổng lồ.

Phe hộ tống đoàn xe, phe tập kích, lũ quái trên bầu trời và dưới mặt đất. Cuộc chiến giữa bốn thế lực ấy vốn đã bùng nổ từ trước. Nhưng giờ đây, ngay tại nơi này, một trận chiến hỗn loạn khác cũng bắt đầu giữa Akira, cỗ máy trắng, đĩa bay đen và con bọ khổng lồ.

------

Cuộc hỗn chiến giữa bốn phe vẫn tiếp diễn. Giữa trận loạn chiến cuồng bạo, Akira vẫn sống sót nhờ tận dụng tối đa mọi thứ có trong tay, khẩu pháo laze AF ở tay phải, lưỡi kiếm năng lượng ở tay trái, xe máy cùng súng LEO phức hợp gắn trên cánh tay phụ.

Khắp xung quanh là xác của những chiếc đĩa bay đen bị phá huỷ và một cái chân trước khổng lồ của con bọ kia đang nằm ngổn ngang. Thế nhưng kẻ địch vẫn chưa hết, vẫn còn nhiều đĩa bay đang hoạt động và những cái chân còn lại của con quái vẫn đang không ngừng uy hiếp Akira, chúng đều là các mối đe doạ chết người.

[Alpha, tình hình sao rồi?]

[Còn 11 cỗ máy trắng nữa. Lượng quái vật dưới kia cũng đang giảm dần rồi.]

[Vậy mấy Thợ săn khác có trông chờ được gì không?]

[Tiếc là khá khó đấy.]

[Tại sao chứ?]

[Bên bọn họ còn thảm hơn nhiều.]

[Ra vậy....]

Thực tế thì cỗ máy trắng mà Akira đang đối mặt là con yếu nhất trong số những con còn lại. Lũ quái dưới mặt đất cũng chỉ còn một con trên nóc xe và không có dấu hiệu quân tiếp viện sẽ tới. Chính vì vậy nên Akira mới trụ được một mình cho tới giờ.

Cậu hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình là “ít thê thảm” hơn so với những người khác, nhưng không vì thế mà cậu nghĩ bản thân may mắn. Akira nhăn mặt đầy căng thẳng.

[Nhưng nếu cứ để thế này thì nguy to đấy!? Chẳng phải bọn trên trời kia sắp bắn pháo tiếp rồi sao?]

Những khẩu pháo trên không kia có xu hướng ưu tiên nhắm vào lũ quái vật dưới mặt đất, nhưng chúng vẫn đưa các cỗ máy trắng vào tầm ngắm.

Khi lượng quái vật đã giảm thì sự ưu tiên ấy có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Thêm vào đó, các cỗ máy trắng cũng đang dần ít đi nên khả năng cao mục tiêu tiếp theo sẽ chính là thứ mà Akira đang đối đầu.

[Đúng vậy. Không còn cách nào khác đâu Akira. Lần này sẽ hơi mạo hiểm một chút, cậu có sẵn sàng không đấy?]

Alpha nói với vẻ thách thức. Akira cũng nhếch môi đáp lại bằng nụ cười chắc nịch.

[Còn phải hỏi nữa sao? Lúc nào chẳng sẵn sàng. Làm luôn đi.]

Nếu không may thì pha đặt cược này có thể khiến cậu mất mạng. Nhưng Akira không phải kẻ sợ hãi số phận bản thân. Cậu thừa hiểu rằng nếu Alpha đã nói vậy thì không đặt cược mới là con đường nguy hiểm hơn.

[Được lắm. Thế thì bắt đầu nhé!]

Chiếc xe phóng đi trên không trung với tốc độ khủng khiếp, tiến thẳng về phía cỗ máy trắng. Vẫn như mọi khi, Akira lao tới rồi lướt qua kẻ địch để tung một đòn chém nhanh như chớp. Tuy nhiên lần này thì khác.

Biểu cảm của Akira bỗng chuyển sang sững sờ.

[Alpha!?]

Chiếc xe không còn di chuyển theo đường vòng để lướt qua nữa mà cậu đang đâm thẳng mặt cỗ máy màu trắng kia.

[Akira! Chặn đòn đi!]

[R-Rõ!]

Trước cách tấn công khác thường này, cỗ máy trắng tung lưỡi kiếm laze chém thẳng xuống. Akira gồng mình, nâng lưỡi kiếm lên để cản đòn tấn công ấy trong tích tắc.

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe lao thẳng vào cỗ máy màu trắng.

Một cú va chạm tốc độ cao khi đã đẩy giáp trường lực của xe lên giới hạn tối đa. Những con quái vật tầm thường không chỉ bị hất văng đi mà còn có thể bị đâm nát xác. Thế nhưng lớp giáp của vũ khí hình người kia vẫn chẳng hề hấn gì. Ngược lại, phần thân của chiếc xe còn bị méo đi một chút.

Tuy nhiên mục đích của Alpha không chỉ là cú tông trực diện đó. Ngay sau khi va chạm, bánh sau của xe vẫn không ngừng quay. Nhờ chức năng bay trên không, chiếc xe đã tạo một điểm tựa vững chắc bằng giáp trường lực để từ đó đẩy thật mạnh toàn bộ thân xe tiến về phía trước.

Với công suất của một chiếc xe máy cao cấp giá hơn 3 tỷ Aurum, Alpha đã cưỡng chế sức mạnh của xe để vượt qua chênh lệch khối lượng với cỗ máy màu trắng. Thứ khổng lồ cao hơn 20 mét kia bị đẩy lùi ra sau ngay trên không và không thể chống lại được một chiếc xe máy bé xíu.

Vốn dĩ những vũ khí hình người bay tự do trên bầu trời thường được thiết kế để đạt vận tốc cao nhất khi di chuyển về phía trước. Tiếp đến là hai bên trái phải, còn di chuyển theo chiều ngược lại luôn là chậm nhất. Bởi vì khi muốn tấn công kẻ địch bằng xe thì cấu trúc thiết kế này sẽ mang lợi thế lớn nhất cho việc chiến đấu.

Thế nhưng chính sự chênh về tốc độ di chuyển đó lại khiến cỗ máy màu trắng kia không thể tách ra khỏi chiếc xe máy đang áp sát nó. Vì xe đang tiến về phía trước, còn nó thì bị đẩy ra sau, cộng thêm việc vận tốc của xe lúc này lại còn đang nhanh hơn đáng kể.

Cỗ máy trắng vung thanh kiếm ánh sáng và nắm đấm cùng lúc hòng tách chiếc xe máy đang bám trên người ra bằng vũ lực.

[Akira! Chặn nó lại! Không cần phải tấn công đâu!]

[Rõ!]

Đối đầu với lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ và những cú đám to bự chảng, Akira kiên cường chống trả bằng thanh kiếm bạc đã ngắn đi phân nửa và khẩu pháo laze AF. Cậu chủ động chém trực tiếp vào kiếm của đối phương và trượt phần lưỡi lên trên để làm lệch hướng đòn tấn công và khiến nó bật ra một bên. Với những cú đấm đang lao đến, Akira điều chỉnh góc bắn và khai hoả một luồng ánh sáng dữ dội.

Làm vậy tuy vẫn chưa thể khiến cỗ máy trắng kia chịu thương tổn, nhưng ít nhất cũng đủ để cậu đẩy lui được nó.

Sau khi đỡ được toàn bộ đòn tấn công của kẻ địch bằng một cách nào đó, Akira vẫn giữ được thế thượng phong và tiếp tục đẩy lùi cỗ máy trắng.

[Alpha! Đẩy nó như này xong rồi thì làm gì nữa?]

[Tiếp tục đẩy đi rồi xử lý cả đám một lượt luôn.]

[Xử lý kiểu gì mới được chứ?]

[Để nó làm mồi cho thứ kia.]

Alpha chỉ tay về phía trước. Trên tầm nhìn mở rộng của Akira, phía sau vũ khí hình người màu trắng là hình ảnh trong suốt của một con bọ khổng lồ hiện ra.

Cỗ máy trắng kia cũng nhận ra điều đó. Nó vùng vẫy dữ dội và cố gắng gỡ chiếc xe máy đang găm chặt vào thân. Nhưng mọi đòn tấn công đều đã bị Akira chặn đứng. Nó vung thân mình thật mạnh với hy vọng sẽ thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng Alpha điều khiển xe máy một cách điêu luyện và quyết không để nó thoát. Trong lúc đó, khoảng cách giữa đôi bên với con bọ khổng lồ ngày càng được rút ngắn.

[Giờ là lúc quyết định đấy! Cố lên nào!]

[Hiểu rồi!]

Cuối cùng Akira và Alpha đã nằm trong tầm với của đôi chân trước khổng lồ của con bọ. Những cái chân đa khớp uốn cong đầy linh hoạt và mạnh mẽ ấy đang lấy đà với ý định quật ngã mọi thứ trước mặt. Nhưng trước khi để nó kịp hành động, hai khẩu súng gắn trên cánh tay phụ của xe đã nhắm thẳng vào điểm yếu nhất trên cặp chân đó, nơi bị đánh dấu bởi các đĩa bay đen từ trước đấy và đã yếu hơn bao giờ hết rồi khai hoả với công suất tối đa.

Hàng loạt viên đạn C bắn trúng đích đã chặt gãy hoàn toàn cái chân đang vung xuống.

Không chịu bỏ cuộc, con bọ há miệng rộng tới mức khiến nguyên phần đầu bị biến dạng rồi lao tới định cắn nát Akira và cỗ máy màu trắng cùng một lúc.

Akira cũng không chần chừ dù chỉ một tích tắc. Vừa đánh chặn các đòn tấn công từ cỗ máy trắng, cậu vừa dốc toàn lực đẩy mạnh chiến xe hơn nữa hòng đẩy kẻ địch trước lao thẳng vào miệng con quái.

Và rồi ngay sau đó, khi con bọ đã tới đủ gần, nó dập hàm đớp trọn lấy cả hai.

Bị khối lượng khổng lồ từ cả trên và dưới ép xuống như muốn nghiền nát tất cả, nhưng nói đúng hơn thì kẻ bị nghiền nát là cỗ máy trắng. Nhờ sự khác biệt về kích cỡ mà Akira đã tránh được thảm kịch ấy.

Còn thứ khổng lồ kia dù đã bị cắn dập nguyên phần đầu và gãy nát cả hai chân nhưng nó vẫn chưa gục ngã. Nó vẫn vung kiếm chống cự quyết liệt và chém nát mọi thứ bên trong miệng con bọ.

Akira tránh những đòn tấn công ấy rồi nhìn ra ngoài.

(Thành công rồi...! Giờ chỉ cần thoát ra thôi...!)

Kế hoạch dùng con quái để loại bỏ cỗ máy trắng đã thành công. Việc còn lại chỉ còn là nhanh chóng thoát ra khi miệng nó chưa thể khép lại hoàn toàn do vướng phải phần thân máy quá cứng.

Nghĩ vậy, Akira bất giác mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười ấy chợt cứng lại.

Từ bên trong cái miệng đang khép dần, cảnh tượng bên ngoài hiện ra khiến Akira chết lặng. Vô số đĩa bay đen đang phủ kín bầu trời. Chúng đã khoá mục tiêu vào Akira, cỗ máy trắng và cả con quái vật khổng lồ đang gặm lấy cả hai. Khi tất cả đang tập trung ở một chỗ như vậy thì việc chúng đổ dồn hết về đây là điều tất yếu.

Từng chiếc đĩa đen lao vào bên trong miệng con bọ với tốc độ khủng khiếp. Và thứ đầu tiên hứng trọn cơn lốc ấy chính là cỗ máy tắng. Bị con bọ cắn và tiêu hao gần hết năng lượng, lại còn bị khoá chặt tứ chi thì dù mang sức mạnh huỷ diệt là vậy nhưng giờ đây nó cũng không thể chịu đựng được nữa. Cỗ máy trắng bị chém thành từng mảnh để rồi cuối cùng bị nghiền nát hoàn toàn bên trong miệng con bọ khổng lồ.

Sau khi cỗ máy trắng bị phá huỷ, miệng con bọ cuối cùng cũng đã đóng lại hoàn toàn. Thế nhưng lúc ấy vô số đĩa bay đen đã kịp chui vào bên trong. Chúng quay tít với những lưỡi dao cực sắc bén với tốc độ kinh hoàng và tàn phá con quái từ bên trong. Chưa dừng lại ở đó, những chiếc đĩa bay đen theo sau còn băm nát phần miệng để tiếp tục chui vào.

Dù sống dai đến phi lý, nhưng con quái vật khổng lồ giờ cũng không thể chịu đựng nổi các đòn tấn công chí mạng ấy. Nó gục xuống và kết thúc sự sống của mình.

Và rồi khi toàn bộ chiếc đĩa bay đen từng truy đuổi Akira đều đã lọt vào được bên trong con bọ, không gian xung quanh lập tức trở nên im ắng lạ thường.

Không còn sinh vật nào cử động.

Thế giới như thể vừa bị đông cứng lại trong chốc lát rồi bất ngờ chuyển động.

Một lưỡi kiếm màu xanh trắng bất chợt phóng vọt khỏi lưng con bọ từ bên trong và chém rách phần lưng đồ sộ ấy.

Sau khi lưỡi kiếm kim loại lỏng phát quang đó vỡ vụn và tan biến thì từ khe hở trên sống lưng, Akira lao ra bằng chiếc xe máy với vẻ đầy căng thẳng.

[Alpha! Giờ thế nào rồi!? Vừa nãy tôi với cô bị ngắt kết nối một chút đấy!?]

[Đúng vậy. Tôi đã bảo đây là một canh bạc rồi mà, đúng không? May là tín hiệu chỉ mất trong thời gian rất ngắn.]

[Ra là vậy! Ý cô là thế sao!?]

Akira hạ cách xuống nóc xe. Chỉ có mình cậu thoát ra và không có đĩa bay nào đuổi theo. Những con chui vào bên trong con bọ cũng không thể tránh khỏi tổn hại. Để cắt được lớp giáp siêu cứng của cỗ máy trắng thì chúng đã phải tiêu tốn một nguồn năng lượng rất lớn. Và khi bị Akira tấn công bồi thêm từ bên trong thì chúng cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt hết.

Tất nhiên là Akira đã dùng giáp trường lực của xe để ngăn bản thân tiếp xúc với dung dịch ăn mòn.

“Xử lý cả đám một lượt luôn.”

Đúng như lời Alpha nói khi nãy, cỗ máy trắng, đĩa bay đen và cả con quái vật khổng lồ nữa, tất cả đều đã bị tiêu diệt.

(Chắc mấy con màu trắng đã bị tiêu diệt hết rồi.)

Akira ngẩng đầu nhìn lên. Ở đằng đó, những chiếc đĩa bay mới xuất hiện, nhưng thay vì lại gần đoàn xe thì chúng lại lao về phía bầy quái vật còn lại đằng sau kia.

“Cuối cùng thì....”

Một khi đã tiêu diệt được đám vũ khí hình người màu trắng thì phần còn lại chỉ là tăng tốc và kéo giãn khoảng cách với bầy quái ở vùng đất hoang. Đúng như dự tính của Akira, đoàn xe đang khẩn trương rút lui khỏi khu vực nguy hiểm.

[Akira. Vẫn chưa xong đâu. Cho tới khi cắt đuôi được bọn chúng thì cậu vẫn phải tiếp tục ngăn chặn những con quái khác đấy.]

[Tôi biết rồi mà.... Chỉ còn một chút nữa thôi nhỉ.]

Akira di chuyển tới mép nóc xe. Cậu giương hai khẩu LEO phức hợp trong tay lên và xả đạn liên tục vào bầy quái vật ở đằng xa. Khi định khai hoả cả khẩu LEO gắn trên xe thì Akira bất ngờ nhận ra khẩu súng chẳng bắn ra cái gì cả.

[...Hả? Hết đạn rồi sao?]

[Không phải đâu. Nó đã bị hỏng rồi.]

[Cái gì....]

Cặp súng LEO mà Akira đang cầm được cấp năng lượng từ các hộp tiếp tế trên xe. Nhưng khẩu LEO gắn trên đó lại hoạt động thông qua cánh tay phụ và được nạp năng lượng trực tiếp từ bình năng lượng của xe.

Sau trận chiến kịch liệt vừa rồi thì chắc nó đã phải chịu hư hại nặng nề và không thể hoạt động được nữa.

Đạn C sau khi nạp năng lượng sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng đồng thời nó cũng khiến khẩu súng phải chịu nhiều áp lực hơn khi bắn.

Dù Alpha đã điều chỉnh ở mức giới hạn cao nhất có thể, nhưng trước một trận chiến khốc liệt như vừa rồi thì cô khó lòng không thể không yêu cầu một lượng hoả lực mạnh mẽ hơn.

Và khi Akira dùng nó để tiêu diệt đám đĩa bay đen bên trong con bọ khổng lồ thì khẩu súng cuối cùng đã chạm đến giới hạn chịu đựng của nó.

[Tốn kém thật đấy.... Thôi thì cứ xem như là nó đã trụ được đến phút cuối đi.]

[Cũng đúng. Nếu phải đánh đổi chừng này để giành được chiến thắng thì cũng đáng mà. Cứ nghĩ vậy đi ha. Cậu đã thắng rồi còn gì.]

[Ừ. Đó là chiến thắng của tôi.]

Trước những kẻ địch kinh khủng nhường ấy, trước cả vận xui tưởng chừng như vô tận, Akira vẫn có thể sống sót và chiến thắng. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy hân hoan và mỉm cười thoải mái.

Đoàn xe dần tăng tốc để cắt đuôi với bầy quái vật dưới mặt đất, băng qua bầu trời đen kịt ấy và tiến tới vùng đất hoang phía xa. Đám quái vật cũng không thể tiếp tục truy đuổi vì bị lũ quái trên trời tấn công. Và cuối cùng, mọi thứ đã biến mất khỏi tầm mắt Akira, để lại thứ duy nhất là đường chân trời mờ nhạt phía sau.

[Tốt quá, thế là xong. Mệt thật đấy. Chắc giờ tôi vào xe nghỉ được rồi. Để tôi gọi Hikaru mở kho chứa ra.... À đúng rồi, tín hiệu vẫn chưa có lại. Phiền thật. Tôi lại phải chờ à?]

Vì đoàn xe vừa tăng tốc nên lớp giáp trường lực bao bọc bên ngoài đang dần yếu đi. Thế nhưng vì mới dùng một lượng lớn năng lượng trong trận chiến vừa rồi nên tác dụng cách ly sóng của vỏ xe vẫn chưa hoàn toàn biến mất và cần thêm thời gian để nó tan đi.

[Để tôi thử khôi phục kết nối với Hikaru xem sao. Vỏ xe vẫn đang còn tính năng chống truyền tín hiệu, nhưng biết đâu lại có chỗ nào hở ra sau trận chiến vừa rồi thì sao. Nếu tìm thấy một khe nứt nào đó thì sẽ kết nối được.]

[Vậy nhờ cô nhé.]

Akira bắt đầu lái xe lượn vòng trên nóc để tìm kiếm khe hở. Quả đúng như dự đoán của Alpha, cậu đã tìm thấy một cái khe đủ để một người chui lọt. Từ khe hở đó có thể nhìn thấy hành lang bên trong xe.

[Tín hiệu rất yếu, nhưng đủ để nói chuyện đơn giản rồi. Có thể xoay sở được.]

[Chỉ cần bảo cô ấy mở tường ngoài ra thôi mà. Nghe thấy giọng là đủ rồi. Kết nối giúp tôi nhé.]

Cuôi cùng kết nối với Akira đã được khôi phục.

[...Akira. Tình hình chỗ cậu vẫn ổn chứ?]

[Ừ, ở đây vừa mới yên ổn được một chút.]

[Vậy... xin lỗi nhé, nhưng cậu có thể vào trong này ngay được không? Thật ra ở đây giờ cũng đang rắc rối lắm rồi.]

Dù không gào lên trong hoảng loạn, nhưng giọng nói điềm tĩnh của Hikaru vẫn khiến Akira lập tức nhận rằng bên trong xe đang gặp một mối nguy hiểm rất lớn nào đó.

Nhờ sự nỗ lực của Akira cùng các Thợ săn mà tình hình bên ngoài đã được khống chế. Nhưng bên trong đoàn xe – cuộc khủng hoảng thực sự vẫn chưa được giải quyết.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

AI MASTER
Trận này căng vl
Xem thêm
Đọc combat ngợp thở cuốn ghê thật.
Xem thêm
Combat ngợp vcd🔥🔥🔥
Xem thêm
Sếp nổ quả bom đã quá
Btw đoạn 154 tên Akira thiếu chứ a kìa sếp 🐸
Xem thêm
Ozu
Tkssss
Xem thêm
Phê chữ ê kéo dài
Xem thêm
Phê quá phê
Xem thêm
Bom này nổ hơn cả đoàn di bom
Xem thêm