Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [COMPLETED]

Chương 209: Siêu nhân

7 Bình luận - Độ dài: 7,056 từ - Cập nhật:

Duck: Căng quá :D

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Sau khi lục soát khắp phòng 28, Erde căng thẳng cau mày và ôm đầu bối rối.

“...Không thể nào!? Sao lại không tìm thấy chứ?”

Dù đây là một căn phòng tương đối rộng dành cho các nhân vật cấp cao trong Thành phố sử dụng, nhưng nó cũng không to tới mức ngang một dinh thự, lại càng không phải kiểu phòng có nhiều lối đi ẩn. Erde đã chủ quan khi cho rằng chỉ cần kiểm tra hết tất cả các phòng là xong. Nhưng hắn bắt đầu sốt ruột sau khi rà soát mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy Hikaru đâu.

Nếu như bình thường thì hắn chỉ cần dùng thiết bị thu thập thông tin tiên tiến là được, bất kể đối phương có chui hẳn vào trong tường cũng không thành vấn đề. Thế nhưng các hạt khuếch tán dày đặc trong phòng đã khiến phương án đó trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Mặt khác, vì là một siêu nhân nên Erde thích sử dụng giác quan của bản thân để dò tìm hơn nên hắn đã không mang theo các thiết bị quá hiện đại.

(...Bình tĩnh lại nào. Mình đã bỏ sót điều gì chăng?)

Erde tự nói với mình và cố giữ cái đầu lạnh.

(Căn phòng này chỉ có một lối ra. Bên ngoài thì có Torpa và Sazalt canh gác rồi. Việc lén lút trốn ra ngoài là bất khả thi. Nhất định cô ta vẫn đang trong phòng. Chắc chắn mình đã bỏ qua một điều gì đó không ngờ tới. Nhưng là gì mới được...?)

Hắn đưa mắt quan sát căn phòng một lần nữa, vừa để trấn tĩnh, vừa để tìm kiếm manh mối. Ánh mắt Erde chợt dừng lại ở phòng két sắt, nơi hắn kiểm tra đầu tiên.

(Chẳng lẽ....)

Erde bước đến gần căn phòng đó, đưa tay chạm vào cánh cửa bị méo hẳn đi. Vì bị biến dạng nặng nên nó chỉ hơi khép lại chứ chưa đóng hoàn toàn. Erde gồng sức để cạy mạnh cánh cửa thêm lần nữa.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Erde chạm phải ánh mắt Hikaru, người đang ẩn nấp bên trong đó.

 ------

Khi Erde đang phá cửa phòng, Hikaru cũng từng có ý định cố thủ trong phòng két sắt – nơi cũng đóng vai trò như một phòng trú ẩn khẩn cấp.

Thế nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cô gạt đi. Bởi lẽ nếu đối phương đủ sức phá cửa chính thì cửa phòng két sắt này cũng sẽ không cầm cự được lâu. Hikaru lập tức đánh giá lại tình hình và quyết định sẽ mạo hiểm. Thay vì trốn trong nơi an toàn nhất thì cô sẽ dùng chính phòng đó làm mồi nhử để kéo dài thời gian.

Đầu tiên, Hikaru đặt chiếc váy của mình kẹp vào giữa cửa phòng két, tạo cảm giác như cô đang trốn bên trong. Sau đó cô nhét chiếc áo khoác vào khe cửa phòng ngủ ở cuối phòng và lặng lẽ chui vào một cái tủ khoá gần phòng két, nín thở ẩn mình.

Chưa đầy một phút sau, Erde phá cửa bước vào. Nhìn thấy vạt váy bị kẹp ở cửa phòng két, hắn lập tức tiến đến và bắt đầu cạy cửa ra.

Từ trong tủ, Hikaru quan sát tất cả. Cô nín thở, cố gắng kiềm chế cơ thể đang run lên vì căng thẳng. Trong lòng thầm mừng vì kế hoạch bước đầu đã diễn ra suôn sẻ.

Khi Erde phá được cửa phòng nhưng không thấy ai bên trong, hắn cau mày nhìn quanh rồi bắt gặp chiếc áo khoác mắc ở cửa phòng ngủ. Bị đánh lạc hướng, hắn lập tức chuyển sang kiểm tra căn phòng đó.

Thấy vậy, Hikaru quyết định dấn thêm một bước. Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi tủ, từng cử động đều được tính toán kỹ lưỡng rồi lén quay trở lại phòng két và trốn vào bên trong.

Dù phần nhiều là nhờ may mắn, nhưng kế hoạch của Hikaru đã thành công.

Trước hết, việc khiến Erde tin rằng cô đang trốn trong phòng két sắt đã khiến hắn sơ suất và không kiểm tra kỹ càng những dấu hiệu xung quanh. Nhờ vậy mà hắn đã không phát hiện Hikaru đang trốn ngay bên cạnh.

Sau đó cô còn dụ hắn kiểm tra phòng ngủ, nơi có vô số đồ đạc như giường, tủ hay quần áo, từ đó khiến việc kiểm tra mất thời gian hơn. Tận dụng khoảng trống quý giá ấy, Hikaru đã lặng lẽ quay về ẩn nấp trong phòng két.

Việc cô di chuyển chậm rãi và nhẹ nhàng cũng góp phần vào thành công này. Dù các hạt khuếch tán trong phòng khiến thiết bị thu thập thông tin bị ảnh hưởng, nhưng khả năng phát hiện chuyển động vẫn không suy giảm nhiều, thậm chí nó còn hỗ trợ thêm bởi hiệu ứng màng lọc tốc độ cao. Chính vì vậy nên nguyên nhân giúp Erde cảm nhận Akira lúc trước là vì cậu đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Nếu khi ấy Hikaru sợ hãi chạy thẳng vào phòng két thì chắc chắn Erde đã cảm nhận được khí tức đó ngay và tóm cô trong phát một.

Hikaru đã làm tất cả những gì có thể. Việc trốn trong tủ cũng rất dễ bị phát hiện. Đây là một ván cược. Nhưng cô đã thắng.

Cô đã đánh lạc hướng thành công Erde, khiến hắn lãng phí thời gian tìm kiếm khắp nơi trong phòng mà không hề hay biết rằng người hắn đang tìm lại đang trốn ở nơi đầu tiên mà hắn kiểm tra.

Thế nhưng, dù có cố gắng đến mấy thì cuối cùng Hikaru vẫn bị phát hiện. Vì đã dùng váy và áo làm mồi nhử nên giờ cô chỉ còn mỗi bộ đồ lót mặc trên người. Đối mặt với Erde, Hikaru gượng cười và nói với vẻ nửa đùa nửa thật.

“...Anh có thể đóng cửa lại được không? Tự tiện mở cửa phòng có một cô gái chỉ mặc nội y không thế này chẳng phải hơi vô duyên sao?”

“Lẽ ra tôi nên nói “xin lỗi” mới đúng, nhưng tiếc là giờ tôi đang rất vội.”

Erde điềm tĩnh đáp lại rồi nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô.

793540a8-63a5-4884-b264-a3d23894fd47.jpg

“Mời cô đi cùng tôi. Tôi không hoan nghênh bất cứ hành vi chống đối nào đâu. Nếu không nghe lời thì e rằng phần từ cổ trở lên của cô sẽ phải vận chuyển bằng thiết bị duy trì sự sống đấy.”

Hikaru thở dài đầy khoa trương, như thể cuối cùng cô cũng đã chịu đầu hàng.

“...Được rồi. Tôi sẽ đi. Nhưng cho tôi hỏi một điều thôi. Nếu đã dám tập kích cả đoàn xe vận chuyển liên Thành phố thế này thì hẳn các người là bên theo chủ nghĩa Kiến Quốc rồi, đúng chứ? Nếu vậy thì... tại sao lại nhắm vào tôi?”

“Cô đang giả bộ ngây thơ à? Hay là cô thực sự xem nhẹ giá trị bản thân tới mức đó?”

“Tôi không bao giờ xem nhẹ giá trị của mình. Có thể tôi bị coi thường vì còn rất trẻ, nhưng tôi đã dùng thực lực của chính mình để gạt phăng mọi lời dèm pha và đạt được vị trí hiện tại. Nhưng... vị trí đó đâu đáng để làm lớn chuyện tới mức này đâu, đúng không?”

“Về điểm đó thì nhận thức của chúng ta khác nhau rồi. Có thể cô không hài lòng với vị trí của mình, nhưng với chúng tôi thì cô có tầm quan trọng đặc biệt.”

“Nhưng....”

Cả hai như đang nói về hai chủ đề khác nhau. Hikaru hoàn toàn nhận ra sự lệch pha đó. Dẫu vậy cô vẫn cố tình không làm rõ hiểu lầm. Vì cô cần câu thêm thời gian. Vì cô muốn moi thêm thông tin từ đối phương. Điều đó đồng nghĩa với việc ít nhất ở thời điểm hiện tại, mạng sống của cô không gặp nguy hiểm gì quá lớn.

Nếu giờ lên tiếng giải thích rõ ràng và làm sáng tỏ mọi chuyện thì rất có thể hắn sẽ nhận ra cô chẳng còn giá trị gì nữa và không ngần ngại ra tay. Chính vì thế nên Hikaru cố gắng kéo dài thời gian bằng cách tiếp tục nói chuyện.

Nhưng Erde không dễ bị dắt như vậy. Hắn nhanh chóng nhận ra ý đồ của Hikaru khi cắt ngang câu chuyện, nắm lấy tay cô và kéo mạnh ra khỏi phòng két.

“Chi tiết để sau. Giờ đi thôi.”

Vậy là hết thật rồi sao? Cuối cùng Akira vẫn không tới kịp ư? Hikaru thoáng nghĩ như vậy, nét mặt cô hơi chùng xuống đầy căng thẳng,

Nhưng đúng lúc ấy, Erde đột nhiên quay về phía cửa phòng. Chưa tới một giây sau, Akira lao thẳng vào bên trong.

Ngay từ khi bắt đầu tìm kiếm Hikaru, Erde đã nhận ra có một trận chiến lớn đang diễn ra ngoài hành lang. Nhưng hắn không hề bỏ đi để ứng chiến. Vì chính hắn đã ra lệnh cho thuộc hạ ở lại cầm chân đối phương, và quan trọng hơn là hắn hoàn toàn tin vào khả năng của Torpa và Sazalt.

Dù cảm nhận rõ trận chiến đang rất căng thẳng, nhưng Erde vẫn chắc mẩm rằng phần thắng sẽ nghiêng về phía Torpa. Hắn cho rằng chúng chỉ đã mất thời gian đôi chút mà thôi.

Và đúng lúc hắn tìm thấy Hikaru thì cảm giác về trận chiến ấy bỗng dưng biến mất.

Xong rồi sao? Dù có hơi mất thời gian nhưng cuối cùng đám Torpa đã thắng. Nhờ có chúng câu giờ mà mục tiêu đã bị phát hiện. Giờ chỉ cần rút lui là xong.

Erde đã nghĩ vậy. Nhưng rồi điều mà hắn không ngờ tới đã xảy ra. Một luồng khí tức, với tốc độ cực nhanh đang lao thẳng từ hành lang về phía căn phòng.

Không phải người của ta.

Khi ý nghĩ đó vừa lướt qua trong đầu thì Erde lập tức quay đầu nhìn về phía cánh cửa.

Và đúng như linh cảm mách bảo, kẻ xuất hiện ở đó không phải bất kỳ ai trong nhóm Torpa mà là Akira.

Đối với người bình thường như Hikaru thì cô thậm chí còn chưa kịp nhận ra Akira đã tới. Nhưng với Erde, kẻ có khả năng thao túng nhận thức thời gian thuần thục thì từng chuyển động dù là nhỏ nhất của Akira, đặc biệt là khẩu súng đang dần giương lên để nhắm thẳng về phía họ, đã hiện rõ mồn một trong tầm mắt.

Trong thế giới như bị đóng băng bởi sự tập trung tột độ, Erde bắt đầu suy tính.

(Này, nếu mày cứ thế mà nổ súng thì cô ta cũng sẽ đi theo đấy. Hắn không nhận ra cô ta đang đứng ngay cạnh mình ư? Không.... Hắn biết. Chỉ cần nhìn ánh mắt hắn là hiểu. Vậy chẳng lẽ... đây là một đòn hư chiêu để dụ ta tránh xa khỏi mục tiêu giải cứu sao? Hắn nghĩ ta sẽ lùi lại theo phản xạ rồi buông cô ta ra? Hay đơn giản là hắn không định bắn thật?)

Sau một chuỗi những suy luận dài diễn ra trong vài tích tắc ngắn ngủi, Erde rút ra kết luận cuối cùng.

(Không, hắn định bắn thật!)

Ngay lập tức, Erde tung một cú đá hình vòng cung. Mũi chân hắn không hề chạm tới Akira mà nó chỉ vung qua không khí trước mặt. Nhưng từ chân hắn, một sóng xung kích vô hình đã toả ra như sấm sét.

Akira bị hất văng đi như thể vừa trúng phải một đòn tấn công vô hình.

Ngay khoảnh khắc ấy, Erde tận dụng khoảng trống hiếm hoi. Hắn đẩy mạnh Hikaru vào lại bên trong phòng két sắt rồi sức mạnh siêu phàm của mình để đóng sập cánh cửa lại. Cánh cửa vốn đã bị cong vênh trước đó giờ lại bị cưỡng chế đóng lại thô bạo tới mức bị kẹt hoàn toàn.

Với sức mạnh của người bình thường thì cánh cửa giờ đây là một bức tường không thể vượt qua.

Hikaru, người bị nhốt chặt bên trong căn phòng đó không thể thoát ra ngoài được nữa.

------

Akira xông vào phòng số 28 và lập tức chĩa súng về phía Erde. Dù thấy cả Hikaru cũng đang ở đó nhưng cậu không hề do dự. Nhưng đúng lúc ấy, một cú đá bất ngờ bay trúng khiến Akira bị hất văng đi. Va chạm mạnh tới mức không những làm cong mà còn cắt đứt cả một thanh dầm thép lớn bên trong bức tường, tạo thành một vết rạn nứt dài như một đường kẻ đậm trên đó. Không phải đòn dạng tập trung vào một điểm mà là tấn công diện rộng.

Sức mạnh của cú đá đã để lại một vết lõm dài trên tường phòng. Thế nhưng Akira gần như không bị thương. Ngay khi Erde có dấu hiệu chuẩn bị tung chiêu, Alpha đã tăng công suất của bộ đồ gia cường lên, một giáp trường lực bảo vệ được cường độ cao bật lên trong tích tắc để chống lại cú va chạm, đồng thời cô điều khiển Akira giúp cậu né tránh.

Tuy vậy, Akira không thể né hoàn toàn. Tuy bị hất văng về phía tường phòng, nhưng cậu không bị đập mạnh mà tiếp đất bằng cả hai chân trên đó và cố gắng giữ vững tư thế. Cậu cũng không làm rơi hai khẩu súng trên tay và sau đó nhẹ nhàng đáp xuống sàn.

[...Alpha, tôi hỏi để xác nhận lại thôi, vừa nãy tôi bị hắn đá thật à?]  

[Đúng vậy. Hắn sử dụng một kỹ thuật đặc biệt, lợi dụng đặc tính của các hạt khuếch tán để truyền lực cho cú đá.]

[Chơi bẩn thật....]

Akira nhăn mặt trước tình huống khó hiểu đó, đạn thì chỉ bay được vài mét, còn đá đấm thì lại có thể vượt ngoài tầm bắn.

Akira và Erde tiếp tục đối đầu. Khi Akira vừa đáp xuống sàn và đang trong thế hạ thấp trọng tâm, Erde cũng vừa kịp nhốt Hikaru lại trong phòng két. Những yếu tố ấy khiến cả hai không lập tức giao chiến, thay vào đó là thăm dò phản ứng của đối phương.

Erde khinh miệt nhìn Akira.

“Mày đến đây không phải để cứu mà là để giết cô ta sao? Thà để cô ta chết còn hơn là bị kẻ địch bắt sống à? Quả đúng là một lựa chọn thực dụng đúng kiểu bọn Tập đoàn.”

Akira cau mày. Dù bị mỉa mai như vậy nhưng cậu cũng phần nào nhận ra đối phương đang hiểu nhầm điều gì đó.

“...Tao định bắn làm sao để không giết cô ấy thôi. Có thể mất cái tay hay cái chân gì đấy thật, cơ mà tao có mang thuốc hồi phục nên cô ấy không chết được đâu. Rơi vào tình thế này rồi thì cứu người lành lặn cũng đâu có dễ dàng gì.”

“Hừm. Nhưng tao chỉ nghe thấy mày nói là “nếu chết cũng chẳng sao” thôi.”

Alpha chợt xen ngang.

[Thì đúng là vậy mà. Nếu Akira chết để cứu Hikaru thì sẽ rắc rối lắm nên cách nghĩ đấy cũng đâu có sai.]

[...Ờ thì đúng là thế thật....]

Akira cũng có ý định làm mọi thứ có thể để cứu Hikaru. Tuy nhiên, trong những gì gọi là “mọi thứ có thể” ấy không bao gồm việc cậu phải đánh đổi mạng của mình.

Ở trong phòng két sắt, Hikaru đã nghe hết được cuộc trò chuyện căng thẳng ấy. Cô vui vì Akira đã tới cứu, nhưng cô cũng chẳng hề muốn bị thương tái mức phải điều trị tái sinh, lại càng không muốn bị giết nhầm. Hikaru nhăn mặt thầm mong Akira đừng nói những câu đùa ác ý đó nữa.

Lúc này, Akira hỏi ngược lại.

“Sao bọn mày lại cố chấp bắt Hikaru cho bằng được vậy? Đống rắc rối ngoài xe kia cũng chỉ là kế nghi binh thôi đúng không? Tới mức đó luôn à?”

“Ý mày là chống lại Sakashita Heavy Industries là hành động ngu xuẩn sao? Bọn mày vẫn kiêu ngạo như xưa nhỉ.”

Bọn chúng vừa tấn công một xe vận chuyển liên Thành phố do Sakashita vận hành, đây rõ ràng là hành vi tuyên chiến với Tập đoàn. Akira cũng hiểu điều đó. Nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đồng nhất trong câu chuyện mà hai bên muốn nói tới.

Nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của Akira, Erde nhanh chóng nhận ra cậu đang bối rối. Hắn suy đoán nguyên nhân và nhanh chóng đi tới kết luận.

“...Ra là vậy. Mày không phải vệ sĩ của cô ta đúng không? Mày là một Thợ săn và mày chỉ đơn giản là làm theo mệnh lệnh và tới cứu cô ta thôi nhỉ? Bọn mày chỉ gọi là từng quen biết thôi.”

“Ừ, đúng thế....”

Dù vẫn ngạc nhiên ra mặt, nhưng Akira gật đầu xác nhận. Cậu tới để cứu Hikaru, nhưng đúng là cậu không phải vệ sĩ của cô. Thấy phản ứng  đó, Erde càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

“Mày đủ mạnh để hạ được đám Torpa. Tao từng nghĩ mày là vệ sĩ của cô ta và tạm thời độc lập tác chiến để xử lý tình hình bên ngoài. Nhưng chắc không phải vậy rồi. Mày chỉ là thằng bị điều đến mà chẳng biết cái gì cả. Được thôi, tao sẽ nói cho mày biết.”

“Biết cái gì?”

“Cô ta là một Người kết nối với Cựu thế giới thuộc Tập đoàn Sakashita.”

“...Cái gì?”

Thông tin quá đỗi bất ngờ khiến Akira vô thức buột miệng, cậu không khỏi sửng sốt. Tiếp đến, giọng nói hoảng loạn của Hikaru vang lên.

“Không đời nào có chuyện đó!!”

Dù hiểu rằng việc phủ nhận mạnh mẽ như vậy sẽ khiến tình hình tệ hơn, nhưng giờ Hikaru không thể kiềm chế được bản thân nữa. Cô đang quá bất ngờ.

[Alpha, cô nghĩ sao? Có thật là vậy không?]

[Chưa bàn tới chuyện thật hay giả, nhưng hắn không nói dối. Hẳn là hắn có lý do đủ sức nặng để tin rằng Hikaru là một Người kết nối với Cựu thế giới của Sakashita.]

[Đúng là vậy.... Nếu không phải thì đâu phải làm lớn chuyện đến mức này.]

Dù vẫn còn hoang mang, nhưng Akira vẫn dè dặt hỏi lại.

“...Nhưng Hikaru nói không phải mà?”

“Nếu cô ta gật đầu thừa nhận thì chắc chắn mày sẽ rút lui. Nhiệm vụ của mày là hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố chứ không phải bảo vệ một Người kết nối với Cựu thế giới của Sakashita. Mày không có nghĩa vụ phải liều mạng để cứu cô ta.”

Không sai. Akira không có nghĩa vụ ấy. Erde tiếp tục.

“Vì vậy tao sẽ đề nghị một chuyện. Hãy rút lui đi. Chỉ cần mày rút lui thì tao sẽ không đối đầu với mày. Mày hiểu rõ sức mạnh của tao mà, đúng chứ?”

Dù chỉ mới giao chiến trong chớp nhoáng, nhưng Akira thừa hiểu kẻ đứng trước mặt mình vô cùng nguy hiểm. Erde bồi thêm.

“Hãy suy nghĩ thực dụng như một Thợ săn đi. Việc bắt giữ một nhân vật quan trọng của Sakashita được giao cho tao, bởi vì tao có sức mạnh. Và tao cũng quyết tâm để hoàn thành nó, kể cả có phải chết. Dù mày được thuê với giá bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng không đáng để phải đối đầu với tao đâu.”

Nghe đến đây, Hikaru bắt đầu hốt hoảng.

Cái chết là điều không thể tránh khỏi trong nghề Thợ săn. Bởi đây là công việc đem sinh mạng của chính mình ra để đổi lấy tiền. Chính vì vậy nên yếu tố đánh giá một nhiệm vụ có xứng đáng hay không luôn phải được thực hiện với một cái đầu lạnh, tàn nhẫn và khắc nghiệt. Những Thợ săn cấp cao thì lại càng có xu hướng làm việc như vậy. Bởi lẽ vùng đất hoang này chằng khoan dung tới mức để những kẻ mềm lòng sẵn sàng dấn thân vào những nhiệm vụ không xứng đáng – vừa dễ chết, vừa ít tiền thưởng sống sót trở về.

Akira chính là một Thợ săn cấp cao như thế. Cậu nhiều khả năng sẽ rút lui nếu thấy nhiệm vụ không đáng để liều mạng. Chính vì lo sợ điều đó nên Hikaru đã tuyệt vọng khẩn cầu.

“Akira! Chờ đã! Đừng rút lui mà! Cứu tôi với! Làm ơn! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!”

Nếu bị Akira bỏ rơi thì chắc chắn Hikaru sẽ bị những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc bắt cóc. Một kết cục tồi tệ là không thể tránh khỏi. Hikaru tuyệt vọng cầu xin trước nỗi sợ hãi tột cùng ấy.

Akira vốn cũng không định bỏ mặc Hikaru. Tuy nhiên, vì phải chiến đấu với một kẻ địch không lường trước, tức đồng nghĩa với việc phải đối mặt với vận rủi có thể ập xuống bản thân, Hikaru hoặc cả hai – nên cậu yêu cầu trả thêm một khoản tiền tương xứng.

“...Phải trả công xứng đáng cho tôi đấy!”

“T-Tôi... tôi hiểu rồi!”

Vậy là giao dịch hoàn tất. Giờ Akira đã có nghĩa vụ phải giúp Hikaru. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng với Erde.

“Giờ ít ra phần thưởng cũng xứng đáng rồi phải không?”

Erde chỉ hờ hững đáp lại.

“Không, vẫn không xứng đâu. Phán đoán sai lầm đấy sẽ khiến mày phải trả giá bằng cái chết và hối hận dưới địa ngục.”

Ngay lúc đó, Erde đã từ bỏ ý định khiến Akira bằng rút lui bằng lời nói. Khí tức của Erde thay đổi rõ rệt và Akira cũng cảm nhận được điều đó.

[Akira. Hãy cẩn thận. Đối thủ lần này là một siêu nhân đấy.]

[Siêu nhân à.... Nghe có vẻ mạnh đấy.]

Cậu đã nghe từ này ở đâu đó rồi. Một danh từ thường dùng để ví von hay ám chỉ một sức mạnh phi thường một cách đùa vợt và khá viển vông. Nhưng đây là lần đầu tiên mà cậu phải đối mặt với kẻ thật sự được gọi là “siêu nhân”.

Và đúng thật lần xui xẻo này phiền toái tới mức vượt ngoài sức tưởng tượng. Akira nghĩ vậy và hít thật sâu, chuẩn bị tinh thần để vượt qua thử thách.

Erde thì lại đang rất gấp. Dù chỉ có một mình, nhưng việc một Thợ săn ngoài xe đã tới được tận đây cũng đồng nghĩa rằng những kẻ khác cũng sắp sửa đến nơi. Hắn phải mang Hikaru rời khỏi đây trước khi điều đó xảy ra. Vì vậy hắn chẳng hơi đâu để nhàn nhã nói chuyện với Akira.

Thế nhưng hắn vẫn cố gắng đối đáp và cố thuyết phục cậu rút lui, vì hắn cho rằng trong tình huống cấp bách hiện tại, chấp nhận bỏ chút thời gian để thương lượng vẫn đáng hơn. Vì là kẻ đã đánh bại đám Torpa nên chắc chắn Akira không phải kẻ yếu. Dù chỉ thoáng giáp mặt nhau qua cú đá vừa rồi thôi cũng khiến hắn cảm nhận rõ thực lực của Akira. Vì vậy hắn chọn nói lý lẽ, dùng sự hợp tình hợp lý của một Thợ săn để khuyên Akira rút lui. Nếu thuyết phục được thì sẽ nhanh hơn là giết. Hắn đã tính toán như vậy.

Kết cục là khoảng thời gian Erde bỏ ra để nói chuyện với Akira đã hoá công cốc. Mọi thứ đã bị phí phạm thì giờ phải bù lại bằng mạng sống. Đánh đổi tính mạng, hắn quyết hạ sát cậu trong thời gian ngắn nhất có thể. Với quyết tâm ấy, Erde lao về phía Akira.

Cậu cũng đáp trả khi lao lên tiếp đón. Đối phương có thể tung đòn sóng xung kích chỉ với một cú đá, trong khi khẩu súng của cậu đã bị suy giảm tầm bắn nghiêm trọng vì hiệu ứng của màng lọc tốc độ cao. Nếu không rút ngắn khoảng cách thì cậu thậm chí còn không thể chiến đấu một cách nghiêm túc được.

Một bên là siêu nhân, một bên là người mặc bộ đồ gia cường giúp khả năng thể chất đạt tới mức ngang ngửa siêu nhân. Cả hai đều dốc toàn lực lao vào nhau và thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt. Dù xét theo thời gian thực thì đó chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với cảm nhận của cả hai, những kẻ đang thao túng thời gian nhận thức thì đó cũng chỉ là vài nhịp thở mà thôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, Akira bóp cò còn Erde tung quyền. Hàng loạt viên đạn và sóng xung kích bay tới, tạo thành một vụ nổ vang vọng khắp căn phòng và bay loạn xạ trong không gian hẹp.

------

Bên trong phòng két sắt đang rung chuyển dữ dội bởi ảnh hưởng từ trận chién giữa Akira và Erde, Hikaru đang cố gắng chịu đựng sự sợ hãi.

Dù thật lòng nghĩ bản thân may mắn khi bị nhốt trong căn phòng kiên cố này, nhưng cô chẳng thể nào cảm thấy yên tâm. Ngay cả việc lén nhìn tình hình bên ngoài qua kẽ hở cánh cửa thôi cũng khiến cô mường tượng ra cảnh bản thân sẽ chết ngay tức khắp bởi áp lực luồn qua nó. Cô không dám lại gần cánh cửa ấy và chỉ có thể thu mình nép vào một góc sâu bên trong căn phòng chật hẹp và cầu mong bản thân được an toàn.

Trận chiến thực sự giữa Akira và Erde còn chưa tới một phút, nhưng căn phòng giờ đã trở thành đống đổ nát.

Toàn bộ đồ đạc lẫn nội thất bên trong bị tàn phá tới mức chẳng còn nhận ra hình dạng ban đầu. Các bức tường bên trong gần như đã bị phá huỷ hoàn toàn và biến phòng số 28 thành một không gian mở. Căn phòng duy nhất còn nguyên vẹn là nơi Hikaru đang trú ẩn.

Hệ thống kết nối với thiết bị thu thập thông tin của Akira đã được khôi phục. Dù tín hiệu vẫn khá nhiễu do các hạt khuếch tán vẫn đang tiếp diễn, nhưng vì khoảng cách tương đối gần nên đường dây liên lạc với hoạt động được. Nhờ vậy mà Hikaru phần nào nắm được tình hình ngoài kia.

Tuy nhiên, cô không thể hiểu được diễn biến trận chiến giữa Akira và Erde. Chính xác hơn là với một con người bình thường thì cô không thể nào bắt kịp tốc độ giao tranh giữa những siêu nhân với nhau, hay một Thợ săn có thể đánh ngang cơ với một kẻ như vậy. Thứ cô cảm nhận được chỉ là sự huỷ diệt không ngừng, như thể hai cỗ máy trông giống người kia đang đánh nhau dữ dội trong một không gian chật hẹp và kiên cố.

Cảm nhận rõ rệt điều đó qua cửa phòng két, Hikaru cuối cùng cũng thật sự hiểu được ý nghĩa của việc quản lý các Thợ săn hạng cao.

(...Quản lý Thợ săn hạng cao là phải ngăn chặn những kẻ như thế nổi điên sao. Thảo nào Kibayashi lại quyền lực như vậy.)

Nếu được sử dụng đúng cách thì họ có thể đem lại sự thịnh vượng cho nền kinh tế Thành phố. Nhưng nếu xử lý không khéo thì họ chẳng khác nào quả bom hạng nặng có thể thổi bay tất cả. Những người có khả năng kiểm soát họ buộc phải được trọng dụng dù tính cách vấn đề đi chăng nữa.

(...Không thể nào! Mình không làm nổi đâu! Mình đã quá ngây thơ rồi!)

Bên ngoài kia là một thế giới nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô không thể nào kiểm soát được “quả bom” đó. Người có thể điều khiển thứ ấy mà vẫn vui vẻ như Kibayashi thì chắc chắn là đầu óc của ông có vấn đề rồi. Hikaru nghĩ vậy và quyết định rằng nếu lần này tai qua nạn khỏi thì cô sẽ không quản lý Thợ săn hạng cao nữa.

Nhưng trước hết, để có thể sống sót trở về, cô cầu mong Akira sẽ chiến thắng.

Erde tung một cú đấm. Cú đấm mang sức mạnh siêu nhân của hắn nhanh tới mức tạo ra một màng lọc tốc độ cao, thứ gần giống như một bức tường vô hình kiên cố bất ngờ hiện ra trước nắm đấm ấy tạo ra một lực cản khủng khiếp dội ngược lại cánh tay của Erde.

Nếu là một viên đạn thì dù có xuyên qua được bức tường vô hình đó thì toàn bộ động năng cũng sẽ bị triêu tiêu và làm nó rơi xuống đất.

Nhưng cú đấm của Erde thì khác. Từ cẳng tay, bắp tay, vai, eo cho tới chân – toàn bộ sức mạnh của cơ thể đều được dồn vào để đẩy nắm đấm về phía trước, phá vỡ bức tường được tạo ra bởi hiệu ứng ấy. Sóng xung kích tạo ra từ đòn tấn công xé toạc lớp không khí chứa đầy các hạt khuếch tán và lao thẳng về phía Akira.

Akira chỉ tránh được cú đấm đó trong gang tấc. Không phải vì cậu nhìn thấy đòn đánh và phản ứng kịp thời, mà đơn giản là do cậu đã dùng toàn bộ khả năng có thể để tránh và chừng đấy cũng chỉ vừa đủ thoát khỏi hướng tấn công.

Dù vậy Akira vẫn không thể né được dư chấn. Cú đấm sượt qua ngay bên cạnh Akira tạo ra một luồng sóng xung kích dữ dội. So với cú đấm trực tiếp thì nó chỉ như một cơn gió nhẹ, nhưng cái “nhẹ” ấy vẫn đủ sức làm gãy và nghiền nát thanh dầm thép bên trong bức tường.

Akira gồng mình chịu đựng dư chấn đó nhờ vào giáp trường lực của bộ đồ gia cường. Cậu dồn hết sức lực để không bị thổi bay, đồng thời nổ súng nhắm vào Erde từ bên hông.

Bắn phía trước là vô ích. Erde đang lao tới chỗ Akira với tốc độ cực cao và chính điều đó đã khiến không khí phía trước hắn bị nén lại. Nhờ vậy mà ngưỡng kích hoạt màng lọc tốc độ cao hạ xuống và các viên đạn Akira bắn ra bị cản lại bởi bức tường vô hình ấy và không thể tiếp cận được mục tiêu.

Nói cách khác, chừng nào Erde còn chủ động áp sát thì Akira chỉ có thể phản công lại sau khi đã né được đòn của hắn từ trước đó. Khi thoát chết trong gang tấc, cậu chỉ có thể bắn từ góc độ và cự ly vừa đủ mà viên đạn có thể xuyên qua. Bất chấp tất cả những nỗ lực ấy, Akira cũng không gây được thương tích gì đáng kể cho Erde.

Sự chênh lệch sức mạnh căn bản giữa đôi bên là quá rõ ràng.

Hàng loạt viên đạn bắn thẳng mặt Erde. Akira điều chỉnh khẩu LEO phức hợp đến mức gần giới hạn để không làm hỏng hoàn toàn nhưng vẫn có thể phát huy tối đa sức mạnh rồi liên tục xả ra những viên đạn C có sức công phá cực mạnh cho tới khi vét sạch băng đạn mở rộng.

Dù vậy vết thương mà Erde phải chịu chỉ là vài vết trầy da nhẹ. Nó chẳng khác nào vết muỗi đốt và không ảnh hưởng gì đến khả năng chiến đấu của hắn. Thậm chí vết trầy ấy còn đang nhanh chóng lành lại nhờ hiệu quả của thuốc hồi phục mà Erde đã uống từ trước.

Thành quả rõ ràng duy nhất của loạt đạn vừa rồi là số lỗ thủng trên bộ đồ bảo hộ vốn đã rách nát của Erde giờ đã tăng thêm vài cái nữa. Hắn ngay lập tức tung một cú đá bằng cách vòng chân ra sau. Nếu trúng phải thì Akira chắc chắn sẽ chết ngay lập tức. Cậu liền nhảy lên không trung với tốc độ siêu nhanh để né cú đá. Akira đáp lên trần nhà và chĩa thẳng hai khẩu súng vào Erde.

Nhưng trước khi kịp khai hoả thì hắn đã tung một quyền về phía Akira. Đòn tấn công tuy không chạm tới chỗ cậu đang đứng, nhưng sóng xung kích từ lòng bàn tay của Erde vẫn truyền đi và chạm đến trần nhà.

Một vết lõm khổng lồ hiện ra cùng hình bàn tay khổng lồ do tác động của sóng xung kích. Akira lại kịp nhảy sang ngang để né đòn tấn công ấy trong gang tấc. Sóng xung kích đã giảm phần nào uy lực vì phải lan truyền đi xa, nhưng nếu trúng phải thì cơ thể cậu sẽ bị ép mạnh vào trần nhà và ngay khoảnh khắc không thể cử động ấy, Akira chắc chắn sẽ bị Erde tung đòn kết liễu và chết.

Dù là đánh trực diện hay dùng sóng xung kích thì chỉ cần trúng một đòn của Erde thôi là Akira sẽ chết. Sự khác biệt duy nhất chỉ là chết ngay lập tức hay chết sau một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.

Akira dùng trần nhà làm điểm tựa, chạy lướt trên đó với tốc độ cao và buông cả hai khẩu súng trên tay. Cùng lúc ấy, khẩu pháo laze AF hiện ra trước mặt cậu. Năng lượng đã được tích sẵn. Không chút do dự, Akira lập tức khai hoả.

Luồng sáng đốt cháy các hạt khuếch tán trong không khí, xuyên phá mọi thứ trên đường đi và bắn trúng Erde trong nháy mắt.

Tuy nhiên đòn tấn công đó đã bị hắn chặn lại chỉ bẳng một tay. Lòng bàn tay Erde cháy xém nhưng cũng chỉ có vậy. Akira nhăn mặt, trong lòng căng thẳng cực độ.

[Mạnh đến vô lý! Cơ thể con người thôi mà làm được tới mức này sao!? Thế bị gọi là siêu nhân cũng chẳng sai!]

Dù bị chặn lại nhưng Akira vẫn không nghĩ đòn tấn công vừa rồi là vô ích. Nhưng dù vậy thì cậu vẫn cảm thấy bất an, cậu cần một kết quả rõ ràng hơn là chỉ thấy vẻ đau đớn thoáng qua trên gương mặt kẻ địch.

Tính đến giờ Akira đã bắn trúng Erde ba lần bằng pháo laze AF. Cả những phát bắn liên tục từ đạn C của khẩu LEO phức hợp cũng vậy. Nếu tất cả đều vô dụng thì cậu thật sự không còn con bài nào khác.

Ý nghĩ ấy khiến Akira lo lắng tột độ và khiến cậu buộc phải xác nhận lại.

[Alpha! Đòn tấn công của tôi có hiệu quả thật không vậy!?]

[Tất nhiên rồi. Cả đạn C lẫn tia laze đều làm tổn hại đối phương. Đừng rên rỉ nữa mà cố gắng chịu đựng đi.]

[Hiểu rồi!]

Akira để khẩu pháo lại ra sau lưng, đồng thời bắt lấy khẩu LEO phức hợp đang lơ lửng trước mặt. Pháo laze AF không thể bắn liên tục được. Trong lúc chờ khẩu pháo sạc lại, cậu buộc phải cầm cự bằng loạt đạn C từ khẩu LEO.

Nó có tác dụng, Alpha đã khẳng định như vậy. Nghĩ thế, Akira xua tan sự hoảng loạn và lo âu trong mình, lấy lại tinh thần và tiếp tục chiến đấu.

Cậu dự đoán Erde sẽ lại vừa tấn công, vừa tận dụng hiệu ứng của màng lọc tốc độ cao để đỡ đạn rồi lao thẳng về cậu như từ nãy đến giờ. Và lần này Akira cũng chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng nghênh chiến.

Nhưng thay vì áp sát Akira, Erde lại thực hiện một động tác bất ngờ.

Hắn tung một đòn chém bằng tay ngay tại chỗ như đang quét ngang qua không khí trước mặt.

Sóng xung kích ấy truyền đi qua các hạt khuếch tán, biến thành một nhát chém vô hình nhắm thẳng vào Akira. Đòn tấn công mà mắt thường không thể thấy. Nó cũng không thể bị phát hiện bằng các thiết bị cảm biến hay giác quan mở rộng thông thường. Nhưng trong tầm nhìn mở rộng của Akira, nhờ khả năng phân tích của Alpha mà hình ảnh đòn chém mang tính huỷ diệt ấy hiện lên rất rõ ràng.

Akira vừa kịp tránh trong gang tấc. Nhưng vì quá vội nên cậu đã mất thế đứng. Dù vậy, với khả năng dùng cả không trung làm điểm tựa, Akira lập tức lấy lại thăng bằng. Nhưng một khoảnh khắc ấy thôi cũng là quá dài đối với Erde, kẻ có khả năng tiếp cận trong nháy mắt bằng thể chất siêu phàm.

Khi Akira đã ổn định được tư thế thì cũng là lúc Erde đang ở ngay trước mặt cùng cánh tay đang kéo mạnh ra đằng sau như dây cung, hắn chuẩn bị tung một cú đấm chí mạng.

Không thể tránh được! Akira lập tức hiểu ra điều đó.

Cậu liền đưa súng lên nhắm thẳng vào cú đấm đang lao tới. Đó không phải là phương án tối ưu, nhưng là lựa chọn khả dĩ nhất trong tình huống ngặt nghèo này.

Khẩu súng khai hoả.

Từng loạt đạn C bắn ra với tốc độ siêu thanh, như muốn trút hết số đạn còn lại trong băng. Mỗi viên đạn đều mang lượng năng lượng tối đa có thể chứa nhờ gói năng lượng công suất lớn được lắp thêm dưới báng súng.

Đó là một đòn tấn công bỏ qua hoàn toàn độ bền của vũ khí, Akira sẵn sàng chấp nhận để khẩu súng bị phá huỷ hoàn toàn. Thậm chí sức mạnh của phát bắn ấy còn không màng đến sự an toàn của người dùng, tất cả chỉ để đổi lấy lượng sát thương tối đa nhất có thể.

Akira từng làm điều tương tự trong tận chiến tại tàn tích Kuzusahara, nhưng sức công phá lần này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Khi đó, cậu chỉ sử dụng khẩu LEO phức hợp bình thường, còn đây là phiên bản đã được nâng cấp toàn diện với những trang bị mở rộng hiệu năng cao, giúp các chỉ số cơ bản đã tăng vượt bậc. Thêm vào đó, lần này Akira còn có sự hỗ trợ của Alpha. Hệ thống điều khiển của súng thậm chí đã được viết lại hoàn toàn để tăng hoả lực tới giới hạn cuối cùng.

Thế nhưng, dù cho đã dốc hết sức như vậy, Akira vẫn không thể ngăn được cú đấm của Erde. Kể cả khi đã phải hứng trọn cơn mưa đạn mà chỉ cần một viên thôi cũng đủ xoá sổ bất kỳ con quái vật nào, Erde vẫn không hề chậm lại và gạt phăng tất cả. Tuy chỉ là dư chấn, nhưng cú đấm của hắn cũng đủ sức nghiền nát khẩu súng đã vỡ tan tành của Akira và giáng thẳng vào người cậu.

Akira bị hất văng đi rồi rơi mạnh xuống sàn. Mặt cậu vẫn hiện rõ cảm xúc rằng “Mình vừa thoát chết trong gang tấc”.

Tuy loạt đạn từ khẩu LEO không thể cản phá được cú đấm, nhưng chúng vẫn giúp giảm bớt phần nào sức mạnh của cú đấm. Đồng thời Akira cũng đã kịp thời bỏ khẩu súng đã hỏng và dồn toàn bộ năng lượng của giáp trường lực vào điểm trúng đòn để phòng ngự. Nhờ vậy mà cậu đã không chết mà chỉ chịu thương tích ở mức có thể tiếp tục chiến đấu.

Cánh tay trúng đòn đã bị gãy cả phần giáp lẫn xương bên trong nhưng nó vẫn chưa bị đứt lìa. Khẩu LEO bị phá huỷ vừa này cũng chỉ là trong số hai khẩu súng mang theo. Akira vẫn còn một khẩu khác và cả pháo laze AF. Akira vẫn có thể chiến đấu, miễn là ý chí của cậu chưa bị bẻ gãy.

Và Akira không phải kẻ dễ dàng khuất phục như vậy. Cảnh giác nhìn Erde, cậu nắm lấy cánh tay bị gãy của mình, gồng mình và dùng tay còn lại để kéo nó quay trở về vị trí cũ.

[...Cái sức mạnh quái quỷ gì thế này. Alpha, nếu tranh thủ lúc hắn sơ hở thì tôi có thể rút lui cùng Hikaru không?]

[Không thể đâu.]

[Biết ngay mà!]

Akira cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều. Cậu hỏi chỉ để củng cố suy đoán ấy và câu trả lời của Alpha là thứ cậu đã lường trước. Đối phương không đời nào để họ thoát. Akira vẫn giữ khoảng cách để tiếp tục đối đầu với Erde.

Akira không hiểu tại sao Erde lại không lao tới tấn công tiếp. Nhưng với tình hình hiện tại, khi cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau cú đấm vừa rồi thì đó lại là điều quá đỗi may mắn. Akira tập trung cao độ, cảnh giác xem chừng từng động tĩnh trong lúc chờ đợi tác dụng của thuốc hồi phục mà cậu đã uống từ trước lan toả khắp cơ thể.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Tội Hikaru. Chuyến đi nhớ đời luôn. 😆
Xem thêm
Moé, dùng tay không cản súng laze vốn có khả năng đục xuyên quái khổng lồ luôn mà
Xem thêm
sau chuyến này Hikaru có bị PTSD không nhỉ
Xem thêm
Kc8
Đánh căng
Xem thêm
Voãi òa, nhiều chap ghê, tym
Xem thêm