[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [ON GOING]
Chương 198: Thợ săn không cấp phép
6 Bình luận - Độ dài: 8,277 từ - Cập nhật:
Duck: Một phút anh ngẩn ngơ, một phút anh thầm mơ..... :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Công việc tiêu diệt bớt quái vật do đội Akira đảm nhận đang tiến triển khá suôn sẻ. Sau khi tăng cường vũ trang cũng như lực lượng sao cho phù hợp với độ khó của ngày đầu tiên, dưới sự chỉ huy cẩn trọng và đặt an toàn lên hàng đầu của Kurosawa, họ đã tiêu diệt được đám quái vật mạnh mẽ sống ở khu vực Mirukakewa mà không có bất kỳ thương vong nào. Tất cả còn tranh thủ thu thập di vật với thành quả là rất nhiều món đồ quý giá với tần suất gần như là “hái ra tiền”.
Khu vực mà đội Akira phụ trách tiêu diệt quái vật vốn là nơi luôn bị các Thợ săn của cả Thành phố Kugamayama lẫn Mirukakewa né tránh. Với Thợ săn ở Kugamayama thì quái vật ở đây quá mạnh và không xứng với công sức họ bỏ ra, còn đối với Thợ săn ở Mirukakewa thì di vật ở đây quá rẻ và cũng không đáng với những nguy hiểm mà họ phải đối mặt.
Nói cách khác, sau khi đội Akira hoàn thành yêu cầu tiêu diệt quái vật thì nơi này sẽ trở thành một khu vực lý tưởng để kiếm tiền đối với Thợ săn hoạt động ở Thành phố Kugamayama. Di vật thì quý giá mà quái vật cũng gần như không còn là mối đe doạ.
Bằng cách tuyển thêm những người tuy không đủ năng lực để tham gia tiêu diệt quái vật, nhưng vẫn có thể thu thập di vật sau đó, đội Akira đã thu về một lượng lớn di vật có giá trị cao.
Thành viên bổ sung bao gồm lực lượng vũ trang của Sheryl Family, các Thợ săn có quan hệ với cô như Dale, Levin, Kolbe và cả những Thợ săn thuộc Drankam. Họ hoạt động dưới sự chỉ huy của đội chủ lực là Akira, Elena và nhóm Shikarabe.
Hình thức của tổ đội này giống với những tình huống thường gặp khi Thợ săn hoạt động một mình sau một khoảng thời gian hoặc theo một băng đảng nào đó ở cấp thấp, đã đạt được thứ hạng đủ cao để Thành phố hay băng đảng ấy khuyến khích thành lập hoặc mở rộng quy mô đội nhóm của mình.
Việc tổ chức và quản lý các Thợ săn như một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ theo hướng quy củ và có trật tự như vậy mang lại lợi ích rất lớn cho các Thành phố.
Dĩ nhiên là việc thúc đẩy các Thợ săn hội họp lại với nhau như thế cũng kéo theo nhiều mặt trái, chẳng hạn như khả năng hình thành các lực lượng vũ trang có tổ chức, từ đó nguy cơ họ sẽ trở thành mối đe doạ cho Thành phố phụ trách cũng sẽ tăng lên.
Nhưng so với việc phải áp chế những thành phần mạnh mẽ ấy một cách cực đoan và không kiểm soát thì lợi ích thu được từ mô hình hoạt động này vẫn vượt trội hơn hẳn.
Vì lý do đó nên đối với các Thợ săn cấp cao hoạt động đơn lẻ thì việc Thành phố khuyến khích họ lập đội là điều thường thấy. Và lần này Hikaru chính là người đang làm điều đó với Akira.
Việc Viola hiểu lầm rằng Akira chỉ là một ví dụ nữa cho việc những Thợ săn đi lên từ hai bàn tay trắng, được Thành phố quy hoạch và chấp nhận làm việc dưới trướng cũng bắt nguồn từ chính nguyên nhân này. Nói cách khác, từ góc nhìn của Thành phố thì Hikaru đang xử lý Akira một cách vô cùng hiệu quả.
Vừa viết báo cáo định kỳ, Hikaru vừa khẽ cười.
“Thuận lợi quá đi. Mình đúng là giỏi ghê.”
Dù biết đang tự khen bản thân, nhưng cô vẫn gật đầu hài lòng bởi vì thành quả lần này thực sự đáng để tự hào.
Tuy nhiên sự hài lòng ấy nếu kéo dài cũng sẽ trở nên nhàm chán. Với Akira, không, chỉ riêng Akira thôi thì việc giao cho cậu những khu vực nguy hiểm hơn để tiêu diệt quái vật có lẽ vẫn nằm trong khả năng.
Ngay cả Okupalos cũng đã bị Akira tiêu diệt một cách dễ dàng cơ mà. Chắn chắn cậu có thể làm được.
Với sự tự tin và tham vọng tràn trề, Hikaru bắt đầu suy tính về những thành quả tiếp theo mà cô sắp đạt được.
Trước hết, cô đã thử nói điều đó với Akira, nhưng phản ứng của cậu có chút mơ hồ.
“Tôi thì không vấn đề gì, nhưng thực tế thế nào thì cô cứ hỏi Kurosawa đi. Mấy quyết định kiểu đấy tôi giao hết cho Kurosawa rồi.”
“Vậy sao? Nhưng vì đây là đội của cậu nên tôi nghĩ cậu mới là người nên quyết định chứ.”
“Nói vậy thôi chứ giờ bọn tôi đang hoạt động theo nhóm mà. Việc ra quyết định phù hợp khi cân nhắc đến sự an toàn của cả đội thì tôi bó tay. Thế nên tôi mới giao việc đánh giá đấy cho Kurosawa. Nếu chỉ có một mình thì tôi sẽ tự quyết, và khi gặp nguy hiểm thì chỉ cần mình tôi là đủ rồi.”
Trong nhóm còn có cả Elena và Sara nữa. Akira hoàn toàn không có ý định thoả hiệp về tiêu chuẩn an toàn. Hikaru cũng nhận ra điều đó nên cô đã lập tức từ bỏ việc thuyết phục.
“Vậy à. Tôi hiểu rồi. Thế để tôi nói chuyện với Kurosawa-san nhé.”
“Ừ, nhờ cô. Gặp lại sau.”
Tiếp theo là liên lạc với Kurosawa. Câu trả lời của anh lại rất rõ ràng.
“Không được. Tôi từ chối.”
“Nhưng nếu xét theo chiến tích đạt được từ đầu tới giờ thì năng lực của đội đủ cao mà, tôi nghĩ chúng ta dư sức để thay đổi khu vực tác chiến.”
“Cái dư sức mà cô nói đấy là phần an toàn để đối phó với các tình huống bất ngờ. Nếu dùng nó cho những nơi có độ khó cao hơn thì toàn đội sẽ không thể xử lý được nếu xảy ra tình huống nguy hiểm. Tôi không chấp nhận việc thay đổi khu vực tác chiến đột ngột như vậy. Giờ chúng ta cũng đang từ từ di chuyển xa hơn về phía Đông rồi đấy. Tới đây là giới hạn rồi.”
Trái ngược với Akira, người mơ hồ thấy rõ, Kurosawa lại từ chối thẳng thừng. Điều đó khiến Hikaru thầm cau mày. Dù vậy cô vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Nhưng người ra quyết định cuối cùng là đội trưởng Akira. Và cậu ấy nói rằng việc thay đổi khu vực như vậy cũng không sao mà....”
“Ừ, đúng là người chốt sau cùng là Akira. Tôi không có ý kiến gì về chuyện đó.”
“Nếu vậy thì....”
“Nhưng nếu thay đổi khu vực tác chiến thì tôi sẽ rút lui. Tôi không được thuê để làm hoả lực cho đội mà là để đảm bảo sự toàn cho tất cả mọi người với vai trò chỉ huy. Nếu không đáp ứng được điều đó thì tôi không có ý định tiếp tục yêu cầu này nữa. Thứ lỗi nhé.”
Hikaru bắt đầu lo lắng trong lòng. Nếu Kurosawa rút lui thì Akira có thể xem đây là tình huống nguy hiểm và từ bỏ hẳn yêu cầu tiêu diệt bớt quái vật này.
“Thôi, nếu Akira đã nói mấy câu đại loại kiểu “tôi thì không sao” nhẹ nhàng như vậy, nếu đúng thực chất cậu ta đang rất muốn chiến đấu ở khu vực khó hơn rồi nói thế để nhờ tôi âm thầm ngăn cản thì tôi sẽ thuyết phục Akira cho. Nếu mọi chuyện là như vậy thì đó đúng là việc của tôi rồi.”
Hikaru cứng đờ mặt. Điều cô muốn làm là điều ngược lại, và Kurosawa cũng đã hiểu suy tính đó nên những lời anh vừa nói chẳng khác một sự đe doạ rằng, nếu cô còn khăng khăng muốn tiếp tục thì anh sẽ nói hết tất cả cho Akira biết. Hikaru thừa hiểu được điều này.
“Không không, anh không cần phải làm đến mức đó đâu. Tôi sẽ nói với Akira là Kurosawa-san tỏ ra không đồng tình nên làm thế là không thể.”
“Hiểu rồi. Vậy tôi xin phép. Mong được hợp tác với cô trong thời gian tới.”
Vì Hikaru đã chịu rút lui nên Kurosawa cũng thay đổi cách nói chuyện lịch sự hơn rồi ngắt máy.
Hikaru thở dài với vẻ mặt hơi mệt mỏi rồi bật cười như để tự động viên bản thân.
“Thôi thì đành chịu vậy. Đúng là Thợ săn kỳ cựu khác hẳn với Akira, không dễ gì thuyết phục được anh ta.”
Những Thợ săn thương lượng kém không phải là chuyện hiếm. Đặc biệt là với các nhà đàm phàn có kinh nghiệm dày dặn ngay từ đầu. Vì khi đã có kinh nghiệm thì hầu hết bọn họ đều có thể bắt người khác nghe theo ý mình, từ đó khiến những Thợ săn kia ít có cơ hội trau dồi kỹ năng thương lượng.
Ngay cả những kẻ mạo danh chuyên đi lừa đảo và dụ dỗ người khác ký vào các bản hợp đồng bất công cũng thường dè chừng việc đối phương có thể dùng bạo lực nếu bị lật tẩy, vì thế nên chúng thường giữ nội dung giao kèo ở mức có thể viện được lý do để thoát thân khi cần thiết. Bởi vậy, kể cả có bị lừa thật thì hiếm khi nào những kẻ này rơi vào tình thế quá nghiêm trọng. Việc thiếu kỹ năng đàm phán cũng không phải là vấn đề lớn.
Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện tính trong phạm vi của những Thợ săn bình thường. Một khi đã mạo hiểm tính mạng vùng đất hoang và đạt được nhiều thành tựu để trở thành Thợ săn cấp cao thì rồi đến một lúc nào đó, họ sẽ bị thử thách xem bản thân có thể trau dồi các kỹ năng đàm phán hay không.
Đối tượng đàm phán của các Thợ săn cấp cao thường là Thành phố và doanh nghiệp, những nơi không thể dễ dàng đe dọa bằng vũ lực. Hơn nữa, người phụ trách đàm phán đều là những kẻ rất giỏi giao tiếp. Nếu không có kỹ năng thương lượng tốt thì Thợ săn đó rất dễ bị lợi dụng và dẫn dắt theo ý họ.
Và Akira, theo một nghĩa nào đó, cũng đang bị dẫn dắt theo ý định của Hikaru vì kỹ năng đàm phán kém cỏi. Dù tình huống hiện giờ cũng mang lại nhiều lợi ích cho Akira, nhưng chúng không phải là kết quả đến từ năng lực đàm phán của cậu. Đó là những lợi ích mà Hikaru tạo ra để giành lấy lòng tin của Akira, nhưng điều này cũng không thay đổi được thực tế rằng cậu đang bị cô thao túng một cách khéo léo.
Ngược lại thì Kurosawa, người đã rèn luyện kỹ năng đàm phàn bài bản từ trước, hoàn toàn có thể đối phó với những tình huống kiểu này, kể cả khi phía bên kia là các Thành phố lớn. Quan niệm sẵn sàng từ bỏ những lợi ích to lớn trước mắt để đảm bảo sự an toàn của Kurosawa thường khiến các Thợ săn có xu hướng mạo hiểm ngoài vùng đất hoang bất mãn. Tuy nhiên, nhờ vào những bước đi và các cuộc đàm phán kỹ lưỡng được chuẩn bị từ trước nhằm ngăn chặn các bất mãn ấy phát triển thành bạo lực mà kỹ năng đàm phán của Kurosawa đã được nâng cao rõ rệt.
“Chắc mình đã chọn sai người rồi.... Cứ tưởng nếu kết hợp Akira với Kurosawa-san lại thì chia đôi ra sẽ vừa vặn chứ nhỉ.”
Akira, kẻ liều lĩnh đến mức khiến cả Kibayashi – người ưa thích những việc liều lĩnh, vô lý và mạo hiểm cũng phải hài lòng và Kurosawa, người ngược lại, cực kỳ coi trọng sự an toàn. Nếu kết hợp được hai cá nhân này thì chắc sẽ tạo ra một sự cân bằng lý tưởng cho hoạt động của đội như vừa đảm bảo an toàn, vừa có thể chấp nhận một mức độ nguy hiểm nhất định nhờ việc Akira làm đội trưởng. Hikaru đã nghĩ như vậy.
Với riêng Akira thì mọi thứ còn diễn ra tốt hơn mong đợi. Cậu đã lập công lớn khi một mình đánh bại được Okupalos.
Tuy nhiên, nếu xét về tổng thể cả đội thì lại là một sự thất vọng. Đúng là họ đã gặt hái được chiến tích lớn, nhưng nếu xét đến việc Akira là người dẫn dắt đội thì chúng lại có phần quá thận trọng. Dù vậy thì đây cũng là điều tất yếu khi tất cả đang làm việc dưới sự chỉ huy của Kurosawa.
Thế nhưng Hikaru vẫn nghĩ rằng nếu Akira ở một đội khác thì cậu hẳn sẽ có thể phát huy được nhiều hơn nữa. Và cô đã nói ra nguyên nhân của suy nghĩ đó.
“Không ngờ Akira lại xem trọng sự an toàn của cả đội đến thế. Quả thực cái này nằm ngoài dự đoán của mình rồi.”
Akira là kẻ từng liều lĩnh không biết bao nhiêu lần. Với tư cách là một Thợ săn, cậu đã nhiều lần xông pha nơi hiểm địa, vượt qua mọi khó khăn để vươn lên. Chính vì thế, cảm giác về sự nguy hiểm của cậu đã trở nên tê liệt. Nếu vậy thì việc cậu vô thức áp đặt điều đó lên người khác âu cũng là điều dễ hiểu và khiến cả đội có nguy cơ lao đầu vào hiểm nguy một cách không cần thiết. Đó là luận điểm mà Hikaru vẫn thường nghĩ khi nhắc tới Akira.
Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Không những không lôi kéo cả đội vào các hành động liều lĩnh của mình mà ngược lại, cậu còn rất chú ý để không đặt toàn đội rơi vào tình thế nguy hiểm. Cậu ủng hộ cách chỉ huy lấy an toàn làm kim chỉ nam của Kurosawa và tự mình đứng lên làm đầu tàu của đội, như thể cậu đang cố gắng bảo vệ tất cả ở đằng sau.
“Theo tiền lệ của các Thợ săn cấp cao thì việc khuyến khích lập tổ đội quy mô lớn thế này chắc là một sai lầm rồi. Liệu mình có nên để Akira hoạt động một mình luôn từ bây giờ không nhỉ? Hừm....”
Hiện tại Akira vẫn đang đạt được nhiều chiến tích với tần suất rất ổn định. Nếu xem đây là một thất bại thì có lẽ là quá tham lam. Nhưng nếu chỉ dừng ở mức độ hài lòng với hiện tại thì khó có thể mong đợi những thành tựu to lớn hơn. Cần phải làm điều gì đó. Hikaru vừa suy nghĩ, vừa rên rỉ trong lo lắng về hướng ứng phó sắp tới.
Đúng lúc ấy, Kibayashi bước đến.
“Yo. Thế nào rồi? Việc phụ trách Akira ấy. Vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ. Ổn đến mức tôi cảm thấy mình còn đang hơi rảnh tay một chút luôn ấy ạ.”
Hikaru phán đoán rằng Kibayashi tới để dò hỏi tình hình nên cô lập tức lấy lại vẻ mặt thường ngày và mỉm cười đáp lại như vậy.
“Vậy thì tốt rồi. Thằng nhóc đấy khó xử lý lắm. Nếu có gì khó khăn thì tôi định sẽ ra tay giúp đỡ luôn.”
“Anh không cần phải lo đâu ạ. Một mình tôi là đủ rồi. À, giờ nói thế này thì có hơi muộn, dù đúng là theo chỉ thị của Trưởng khu Inabe, nhưng việc tôi cướp mất Thợ săn mà anh phụ trách chắc cũng chẳng dễ chịu gì. Tôi thành thật xin lỗi anh.”
Việc này là do lệnh của Inabe. Dù có là Kibayashi đi chăng nữa thì cũng không có quyền phàn nàn. Hikaru ngầm truyền đạt điều đó bằng nụ cười có phần tự tin và hơi thách thức.
Nói thẳng ra thì Hikaru đang có thái độ hơi kiêu ngạo với Kibayashi, người đang là cấp trên trực tiếp của cô. Đây chỉ là một cách trả đũa cỏn con mà thôi.
Một cô gái tài giỏi được bản thân lẫn người khác công nhận, được phân về Ban Điều hành diện rộng ở độ tuổi còn rất trẻ - đó chính là Hikaru. Cô tự hào về hiều đó. Và cô cũng tin rằng bản thân đã đạt được những thành tựu xứng đáng với niềm tự hào ấy.
Chính vì thế nên việc Kibayashi không chịu công nhận năng lực của cô khiến Hikaru cảm thấy bất mãn. Không phải là cô bị nói là thiếu năng lực. Nhưng cách mà ông đối xử với cô đã thể hiện rõ điều đó, ít nhất là theo suy nghĩ của cô.
Nguồn gốc cho sức mạnh quyền lực của Kibayashi nằm ở mối quan hệ với các Thợ săn đã vươn lên nhờ đặt cược vào những đề xuất của ông. Để giữ vững những mối quan hệ ấy, để tiếp tục thu lợi từ chúng, ông không thể thiếu đi những tương tác định kỳ và thân mật với họ.
Tuy nhiên Kibayashi cũng có công việc hàng ngày cần phải lo. Thêm vào đó, ông còn phải dành thời gian để tìm kiếm những kẻ thách thức mới. Ông không còn dư dả mấy thời gian để quan tâm nhiều đến các Thợ săn đã thắng cược trước đó.
Chính vì vậy nên Kibayashi đã giao việc quản lý những Thợ săn mà ông đã dần mất hứng thú cho các nhân viên thuộc Ban Điều hành diện rộng.
Những người được giao nhiệm vụ này dĩ nhiên sẽ có cơ hội thiết lập mối quan hệ với các Thợ săn cấp cao. Nếu biết tận dụng chúng thật tốt thì họ còn có thể thu được rất nhiều lợi ích. Hơn nữa, các Thợ săn mà Kibayashi không còn hứng thú thường là những người đã bớt liều lĩnh và ít hành động bốc đồng hơn trước – tức là tương đối dễ quản lý.
Vì thế nên rất nhiều nhân viên đã chủ động xin Kibayashi cho họ được tiếp quản các Thợ săn này. Hikaru đương nhiên cũng là một trong số đó. Cô thật sự tin rằng bản thân có đủ năng lực để đảm đương những công việc quan trọng như vậy. Vì thế nên cô luôn thể hiện trước mặt ông rằng mình xứng đáng được giao nhiệm vụ ấy.
Thế nhưng Kibayashi luôn phớt lờ yêu cầu của Hikaru. Thái độ của ông lạnh nhạt đến mức chẳng còn chỗ để cho cô thương lượng hay cầu xin. Điều đó khiến sự bất mãn trong Hikaru bị tích tụ ngày một lớn.
Và rồi cơ hội ấy đã đến, Hikaru được Inabe – một trong các lãnh đạo cấp cao Thành phố đích thân chỉ định làm người phụ trách Akira, vượt mặt cả Kibayashi.
Được một nhân vật quyền lực như Inabe tin tưởng giao phó trọng trách đã khiến Hikaru vô cùng phấn khích.
“Quả nhiên là mình ưu tú đến mức này cơ mà.”
Cô nghĩ như vậy. Nếu Kibayashi không thể nhận ra, hay nói đúng hơn là không chịu thừa nhận điều đó thì lỗi là ở ông. Trong tâm trạng vui vẻ tột độ vì được công nhận, cộng thêm những bất mãn bấy lâu nay, Hikaru đã không thể che giấu cảm xúc trước Kibayashi và nở một nụ cười đầy thách thức.
Trong khi đó, Kibayashi – người vừa bị Hikaru mỉm cười như vậy, lại nhìn thấu chính xác được nội tâm cô. Và ngược lại, tâm trạng của ông lại càng trở nên vui vẻ hơn.
“À, đừng để tâm. Dạo này tôi cũng bận tối mắt tối mũi lắm. Giao việc đúng lúc thế này là may rồi. Nhưng tôi cũng có chút lo vì Akira là một thằng nhóc khó xử lý.... Thế mà cô bảo mọi thứ đều suôn sẻ à? Ghê thật đấy. Quả không hổ danh người được Inabe đích thân nhờ cậy. Tuyệt lắm.”
“À... cảm ơn anh....”
Trước thái độ bất ngờ của Kibayashi, Hikaru bối rối ra mặt. Trong khi đó, ông chẳng mảy may để ý đến phản ứng của cô mà cứ tự nhiên trò chuyện như đang tán gẫu và kể về lý do khiến ông bận rộn mấy ngày gần đây.
------
Hiện tại, Udajima đang rơi vào thế yếu trong cuộc đấu quyền lực với Inabe, nguyên nhân là bởi Inabe đã trở thành người phụ trách khu vực Tsubakihara. Nếu có thể thì hắn rất muốn cản trở công việc của Inabe để lật ngược tình thế, nhưng điều đó là không thể. Công việc tại khu vực Tsubakihara cũng liên quan đến lợi ích của Yanagisawa. Nếu Udajima gây khó dễ cho anh thì hắn sẽ bị nghiền nát chỉ trong chớp mắt.
Vì thế nên Udajima buộc phải tìm một phương án khác để phản công. Muốn làm được điều đó thì hắn cần phải đạt được thành tựu đủ lớn để vượt qua lợi ích thu được từ việc khai thác di vật từ khu vực do Tsubaki quản lý. Thế nhưng ở Thành phố Kugamayama hiện giờ, không có gì đủ giá trị để tạo ra thứ đủ sức làm được điều ấy. Lẽ ra đây đã là đường cùng của Udajima.
Tuy vậy hắn vẫn không chịu từ bỏ và chấp nhận đặt cược vào một ván bài liều lĩnh. Udajima bắt đầu dốc toàn lực vào việc chinh phục Khu vực sâu thứ hai bên trong tàn tích Kuzusuhara. Dựa vào kinh nghiệm thực tế cho thấy rằng, càng tiến sâu vào trong tàn tích này thì xác suất tìm thấy những di vật có giá trị lớn sẽ càng cao. Nếu việc chinh phục Khu vực sâu thứ hai tiến triển tốt và tuyến liên lạc được mở rộng đến khu vực ấy thì hắn hoàn toàn có khả năng thu được một lượng lớn di vật có giá trị cao hơn hẳn so với những gì Inabe đạt được qua việc giao dịch với khu vực của Tsubaki.
Nếu điều đó xảy ra, quyền lợi từ di vật mà Inabe đang nắm giữ sẽ bị mất giá đáng kể.
Hơn nữa, việc mở rộng tuyến liên lạc vốn là dự án mà Yanagisawa đang tích cực thúc đẩy. Udajima vẫn có thể kỳ vọng nhận được sự hậu thuãn từ phía Yanagisawa nếu hắn chủ động hợp tác với anh. Vì đây là dự án của Yanagisawa nên Inabe cũng không thể đơn phương can thiệp.
Thêm vào đó, nếu quá trình chinh phục Khu vực sâu thứ hai kích động những thứ nằm sâu hơn bên trong tàn tích và gây ra các sự cố, chẳng hạn như quái vật ở Khu vực sâu thứ hai tràn sang Khu vực sâu thứ nhất thì việc giao thương với Tsubaki có thể sẽ bị gián đoạn. Nếu điều đó xảy ra thì ảnh hưởng từ lợi ích mà Inabe đang nắm giữ sẽ bị suy giảm một cách nghiêm trọng.
Tất nhiên tất cả đều là một ván cược. Không có gì đảm bảo mọi thứ sẽ diễn ra đúng như mong đợi. Nhưng dù sao thì vẫn còn hơn là không làm gì. Nếu bị dồn đến đường cùng một cách chậm rãi và bất lực thì đây vẫn là một lối thoát khả thi. Nghĩ vậy, Udajima đã dốc toàn bộ sức lực để triển khai kế hoạch này.
Để chinh phục Khu vực sâu thứ hai thì cần có một lực lượng mạnh mẽ. Khu vực này có độ khó cao tới mức khiến cả các đơn vị vũ khí hình người cũng phải rút lui, vì thế nên những Thợ săn tầm cỡ ở Thành phố Kugamayama hiện giờ là hoàn toàn không đủ.
Cần phải triệu tập những kẻ mạnh hơn từ khu vực phía Đông, nơi có nhiều Thợ săn hoạt động năng nổ và tích cực.
Và thật may mắn làm sao khi bây giờ đang là thời kỳ Đại Lưu Thông. Nhân cơ hội này, với tư cách là một trong các lãnh đạo Thành phố, Udajima đang tích cực làm việc để chiêu mộ các Thợ săn mạnh mẽ từ khu vực phía Đông tới.
Kibayashi chẳng hề quan tâm đến cuộc tranh giành quyền lực giữa Inabe và Udajima. Nhưng vì đây là một phần trong dự án chinh phục Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara do Yanagisawa thúc đẩy nên ông vẫn đang phải bận rộn mỗi ngày với việc liên hệ các Thợ săn cấp cao mà mình quen biết, nhờ họ đến Thành phố Kugamayama, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng các dịch vụ để chào đón họ.
Thành phố Kugamayama nằm gần ở khu vực giữa vùng phía Đông đầy rộng lớn. Nhờ có nhiều tàn tích lân cận với độ khó đa dạng nên Thành phố này đã trở thành địa bàn hoạt động của đủ loại tầng lớp Thợ săn khác nhau, từ những kẻ mới vào nghề cho đến các Thợ săn hạng khoảng 40 đổ lại.
Một cột mốc tiêu chuẩn để Thợ săn cân nhắc việc chuyển sang làm việc ở những Thành phố khác xa hơn về phía Đông là khi họ đạt tới hạng 50. Khi việc kiếm tiền tại khu vực này không còn đủ hấp dẫn thì họ sẽ bước vào hàng ngũ những Thợ săn cấp cao. Xét theo nghĩa đó thì Kugamayama giống như một “cánh cổng khởi đầu” trong nghề săn quái, nơi tụ hội của những người nuôi dưỡng ý chí làm nên nghiệp lớn từ khắp nơi đổ về.
Tuy nhiên, đối với những Thợ săn đã vượt qua được “cánh cổng” ấy thì Kugamayama lại chỉ là một Thành phố bình thường và không còn xứng với thực lực của họ nữa, đó chỉ là một trong vô số Thành phố do các tập đoàn quản lý hạng trung ở khu vực phía Đông điều hành. Không phải cứ mời là họ sẽ đến. Bởi lẽ, ngay cả khi họ trở lại Kugamayama theo lời mời thiện chí thì nơi duy nhất xứng tầm để họ thể hiện thực lực cũng chỉ là Khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara mà thôi.
Dù vậy Kibayashi vẫn cố gắng đàm phán. Dù giá trị khai thác di vật ở Khu vực sâu thứ hai vẫn chưa rõ ràng, nhưng chỉ riêng thù lao từ việc tiêu diệt quái vật ở đó thôi cũng đủ để kiếm sống rồi. Thành phố Kugamayama đang thu lợi nhuận từ giao dịch với Tsubaki nên họ hoàn toàn không gặp vấn đề gì trong việc chi trả tiền công. Việc vận hành xe tăng hay vũ khí người - thứ vốn thường được sử dụng nhiều ở các khu vực phía Đông, cũng đang được chuẩn bị thông qua việc mở rộng các khu bảo dưỡng nên không có gì đáng lo ngại. Ông đã dùng những lý lẽ ấy để thuyết phục họ.
Và nhờ sự nỗ lực ấy mà Kibayashi đã mời thành công một vài đội Thợ săn đến.
Dù việc chiêu mộ đã hoàn tất nhưng công việc của Kibayashi vẫn chưa kết thúc. Ông còn phải lo sao cho các Thợ săn kia sẽ thực sự tới được Thành phố Kugamayama.
Để di chuyển từ các Thành phố xa đến Kugamayama thì phương tiện tốt nhất là xe vận tải liên Thành phố. Tuy nhiên chi phí của nó rất đắt đỏ. Đặc biệt là các tuyến đường nối với khu vực phía Đông, vì họ còn phải tính đến cả chi phí phòng thủ trước những con quái vật mạnh đến vô lý nên giá vé tạm tính ban đầu sẽ rất cao. Kể cả khi đã được hỗ trợ từ Đại Lưu Thông thì chi phí vẫn ở mức khá lớn.
Dù Kugamayama là bên chủ động đưa ra lời mời, nhưng tổng tiền phát sinh vẫn là quá nhiều để Thành phố có thể gồng gánh toàn bộ. Kibayashi cũng phải lo liệu điều đó và điều chỉnh đủ đường để xoay sở.
Ông vừa kể vừa than thở với Hikaru về đống rắc rối đó.
“Thế nên là... tôi đã cho mấy Thợ săn chủ lực đi hộ tống xe vận tải liên Thành phố, rồi dùng tiền thưởng từ nhiệm vụ đó để bù vào chi phí di chuyển cho mấy người còn lại trong đội, kiểu như là xoay vòng chi tiêu ấy. Cơ mà dù vậy thì vẫn có người phàn nàn. Tôi đã phải bỏ công ra dỗ dành họ liên tục rồi, ấy vậy mà giờ mọi thứ lại rối hết cả lên. Haiz, thật sự là khó điều chỉnh lắm.”
“V-Vậy sao. Vất vả cho anh rồi.”
Dù hơi bối rối nhưng Hikaru vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện của Kibayashi. Thái độ có phần vui vẻ bất ngờ của ông khiến cô để ý, nhưng nội dung mà Kibayashi vừa nói lại cực kỳ bổ ích. Vừa nghe, cô vừa suy nghĩ “Nếu là mình thì sẽ xử lý thế nào nhỉ?” với một sự hứng thú rõ rệt.
Trong khi thầm quan sát phản ứng ấy của Hikaru, Kibayashi vẫn tiếp tục nói chuyện mà không để lộ ý định của mình.
“Thật sự mệt mỏi lắm. Việc điều phối người hộ tống xe theo từng đội đã đủ khổ rồi, giờ lại còn phải đảm bảo các đội không được quá yếu nữa chứ. Nhưng nếu tăng số quân lên thì lại phải lo chỗ ở họ....”
Và khi nói đến đó với vẻ mệt mỏi, Kibayashi chợt nhận ra điều gì đó và dừng lại như thể vừa sựa nhớ ra.
“Ôi, tôi lắm chuyện quá rồi. Làm phiền cô lâu thế này thật ngại quá, cho tôi xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu ạ, những chuyện anh vừa nói thực sự rất có ích.”
“Cố gắng làm cho tốt việc phụ trách Akira nhé. À, nếu có gì tôi giúp được thì nói thoải mái. Thế nhé.”
Chỉ nói lại như vậy rồi Kibayashi rời khỏi chỗ Hikaru. Trước ánh mắt có phần tò mò như muốn hiểu rõ hơn con người phía sau lưng mình kia, Kibayashi mỉm cười và không để lộ chút gì về những suy tính của mình.
------
Sau khi nói chuyện với Kibayashi và quay trở lại công việc, Hikaru bắt đầu suy nghĩ lại về cách xử lý Akira trong thời gian tới. Khi đó, một ý tưởng chợt loé lên trong đầu cô khi được gợi ý từ câu chuyện vừa nãy.
“...Cũng có thể làm theo cách đó mà nhỉ. Nhưng liệu có khả thi không?”
Cô xem xét kỹ càng ý tưởng đó. Cân nhắc tính khả thi và hiệu quả của kế hoạch này rồi nở một nụ cười đầy tự tin.
“Cách này ổn đấy. Đúng là mình có khác! Được rồi! Phải làm ngay thôi!”
Với tâm trạng phấn khởi trước kế hoạch tuyệt vời do chính mình nghĩ ra, Hikaru hào hứng bắt tay vào thực hiện.
Vì quá say mê với kế hoạch “tuyệt vời” vừa nảy ra ấy mà Hikaru hoàn toàn không bận tâm đến việc nguồn cơn giúp cô nghĩ ra được ý tưởng đó lại chính là Kibayashi. Thậm chí cô còn xem đó chỉ là sự bất cẩn của ông và chẳng mảy may quan tâm đến điều đó.
_*_*_*_
Trong lúc đang tắm ở nhà. Akira nhận được cuộc gọi từ Hikaru. Dù nó được gửi tới từ thiết bị thông tin để ở phòng nhưng Akira vẫn bắt máy qua Alpha như bình thường.
“Akira, tôi có chuyện muốn nhờ cậu... cậu có thể xem đây là xin xỏ cũng được....”
Việc Hikaru muốn nhờ Akira là tham gia yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố một mình. Thường thì các Thợ săn nhận yêu cầu này sẽ đi theo tổ đội giống như Kibayashi vừa mới đề cập.
Tuy nhiên, không có quy định nào bắt người nhận phải làm yêu cầu theo đội. Với chiến tích sống sót một mình qua nhiệm vụ tiêu diệt chủ nghĩa Kiến Quốc lần trước, nếu là Akira thì bên phụ trách an ninh của xe nhiều khả năng sẽ chấp nhận cho cậu tham gia với tư cách cá nhân.
Hikaru nghĩ vậy nên mới chủ động đề nghị trực tiếp với Akira. Nghe xong, Akira thoáng vẻ ngạc nhiên.
“Không phải là tôi không muốn, nhưng mà cả đội giờ thì tính sao đây?”
“Trong lúc Akira vắng mặt thì tôi có thể cho họ nghỉ, tạm dừng làm yêu cầu tiêu diệt bớt quái vật, hoặc nếu cần thiết thì kết thúc nó luôn cũng được.”
“Nói cách khác thì đây không phải là kiểu yêu cầu tiêu diệt quái sắp xong rồi nên giờ chuyển sang hộ tống xe, mà là muốn ưu tiên yêu cầu sắp tới hơn yêu cầu hiện giờ đúng không? Nếu tôi từ chối thì yêu cầu cũ vẫn sẽ tiếp tục như bình thường à?”
Nếu chỉ có một mình thì Akira thấy không có vấn đề gì khi thay đổi lịch trình đột ngột như vậy. Nhưng hiện giờ cậu đang làm việc theo đội. Trong đó còn có cả Elena và những người khác. Thay đổi kế hoạch bất ngờ như vậy sẽ gây phiền phức cho mọi người nên Akira tỏ ra không mấy tích cực với lời đề nghị của Hikaru.
Nhận ra điều đó, Hikaru cố gắng giải thích thêm.
“Yêu cầu tiêu diệt bớt quái vật sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc thôi nên tôi nghĩ Akira không phải quá bận tâm đâu. Ngoài ra thì cậu cũng có thể tiếp tục yêu cầu đó bằng cách chuyển sang một khu vực khác có độ khó thấp hơn. Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để thử xem mọi người có thể chiến đấu tới mức nào khi không có Akira. Với lại Kurosawa cũng đang làm chỉ huy nữa nên khả năng sẽ ổn thôi.”
“Ừm.... Nếu vậy thì chắc cũng không sao nhỉ?”
“Đúng chứ? Hơn nữa công việc của Akira cũng là do ngài Inabe nhờ tôi mà. Việc hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố cũng rất hiệu quả cho quá trình tăng hạng Thợ săn nên tôi thật sự rất muốn cậu nhận yêu cầu này.”
Hikaru được Inabe chỉ định là người phụ trách Akira. Vì vậy việc cô nói rằng “được Inabe nhờ vả về Akira” không phải là nói dối. Và đúng là yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố cũng giúp người nhận tăng hạng Thợ săn một cách dễ dàng. Tuy nhiên hai chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau. Hikaru chỉ đang nói theo một cách nghe có vẻ thuyết phục hơn mà thôi. Còn Akira, vì đang hợp tác với Inabe về chuyện thứ hạng Thợ săn nên cậu đã hiểu nhầm rằng yêu cầu hộ tống này là chỉ thị từ Inabe.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ làm.”
“Tôi biết mà! Vậy tôi sẽ tiến hành theo hướng đó nhé.”
Hikaru vui vẻ tiếp tục cuộc trò chuyện với giọng nhẹ nhàng đầy hứng khởi vì mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
“À mà này, nếu có thêm rắc rối gì cần đàm phán nữa thì cậu cứ nói với tôi nhé. Tương tự mọi lần thôi, tôi sẽ giải quyết gọn gàng cho.”
“Không thường xuyên đến mức đấy đâu.”
“Thật chứ? Không cần phải khách sáo đâu mà?”
“Không sao đâu. Giờ có cố nghĩ thử thì chắc là tôi đang băn khoăn xem có nên làm lại phòng tắm hay không thôi.”
Sau lần trải nghiệm tắm rửa xa hoa tại căn cứ của Sheryl, Akira giờ không còn hài lòng với phòng tắm rẻ tiền ở nhà nữa, nên cậu đã có ý định cải tạo nó từ trước rồi. Khác với lúc trước chiến dịch tiêu diệt đám chủ nghĩa Kiến Quốc, giờ cậu đã có đủ tiền để làm điều đó. Akira đã liên hệ với công ty bất động sản để trao đổi thêm về việc này.
Tuy nhiên phía công ty lại khuyên cậu nên chuyển nhà thay vì cải tạo. Để thêm những thiết bị như cậu mong muốn vào phòng tắm thì cải tạo thôi là không đủ mà phải là thay đổi toàn bộ cấu trúc căn nhà.
Thêm vào đó, nơi Akira ở hiện giờ chỉ phù hợp với Thợ săn hạng khoảng 30 trở xuống. Đối với những Thợ săn cấp cao như cậu lúc này, người đã đạt hạng 50 thì nơi đây không còn tương xứng nữa.
Nếu đã cảm thấy chán với các tiện nghi hiện tại thì công ty khuyên Akira nên cân nhắc chuyển tới ở một nơi khác phù hợp hơn với đẳng cấp của cậu.
Dù được phía công ty thuyết phục như vậy nhưng Akira vẫn đang phân vân.
“Ừ thì tôi hiểu ý họ muốn nói.... Nhưng ngoài phòng tắm ra thì tôi cũng không có gì phàn nàn về căn nhà hiện tại cả. Mà giờ chuyển đi thì phiền phức quá... nên tôi vẫn đang cân nhắc.”
“Đúng là vậy. Nhưng tôi đồng tình với phía công ty bất động sản đấy. Akira là một Thợ săn xuất sắc và kiếm được rất nhiều tiền. Cậu đương nhiên là xứng đáng sống trong một ngôi nhà phù hợp với số tiền đó. Các tiện nghi khác ngoài phòng tắm cũng sẽ được nâng cấp nữa, đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?”
“Ừm... nhưng mà....”
Thấy Akira đáp lại với vẻ không mấy hứng thú, Hikaru lập tức đổi giọng và rút lại những gì vừa nói.
“Cơ mà quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của Akira. Cậu là người kiếm tiền nên sử dụng nó như thế nào quyền của cậu. Akira cứ thoải mái làm theo ý mình thôi. Nếu cậu ngại thương lượng với bên công ty kia thì để tôi làm cho cũng được.”
“Cô làm vậy được à?”
“Tất nhiên rồi. Với lại trong lúc cải tạo thì sẽ hơi ồn ào, nhưng nếu Akira đi làm yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố và tận dụng khoảng thời gian cậu không ở nhà thì cũng vừa đẹp còn gì? Khi quay về mà thấy phòng tắm đã được nâng cấp hoành tráng nghe chừng cũng thú vị lắm đúng không?”
“Ồ! Cái đó nghe hay đấy. Vậy cứ làm thế đi.”
“Hiểu rồi. Vậy để tôi sắp xếp cả việc đó luôn nhé.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hikaru, Akira bất giác đưa mắt nhìn quanh phòng tắm. Khung cảnh quen thuộc vốn không có gì thay đổi của nơi này bỗng trở nên có phần rẻ tiền hơn mọi khi, chắc là do sự kỳ vọng của cậu vào đợt cải tạo sắp tới.
“Nhưng so với cái bồn tắm ở nhà trọ cũ thì ở đây đúng là xa hoa hơn hẳn. Giờ tôi cũng trở thành người biết hưởng thụ rồi nhỉ. Mong chờ thật đấy.”
Vừa nói, Akira vừa cười với vẻ hài lòng. Đúng lúc đó Alpha, người đang tắm cùng cậu hôm nay khẽ lên tiếng.
[Nếu chỉ cần thay đổi vẻ bề ngoài thôi thì ta triển luôn cũng được mà?]
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt Akira được Alpha mở rộng. Mọi thứ xung quanh cậu lúc này là hình ảnh của một phòng tắm lộng lẫy, đúng như những gì được mô tả trong tài liệu cậu nhận được từ công ty bất động sản.
“Tiện lợi thật đấy. Nếu chỉ cần hình thức sang trọng thôi thì nói thật là tôi thấy thế này cũng đủ rồi.... Chỉ là... nước tắm nó vẫn thế.”
Akira lấy thử một ít nước trong bồn. Dù khung cảnh trông thật tráng lệ nhờ vào tầm nhìn mở rộng, nhưng cảm giác của nước trong tay cậu vẫn không hề khác gì.
Thấy Akira như vậy, Alpha nở nụ cười đầy ẩn ý.
[Đúng là đối với Akira thì cảm giác mới là quan trọng nhất nhỉ.]
“Thì lúc tắm ở căn cứ của Sheryl cũng vậy mà.... Khi nào thực sự ngâm mình vào nước thì tôi mới cảm nhận được sự khác biệt....”
Vừa nói tới đây, Akira bèn im bặt khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Alpha.
Alpha – mỹ nhân khoả thân đằng kia chỉ tồn tại dưới dạng hình ảnh 3D, dù đang đứng ngay trước mặt nhưng lại chẳng thể chạm vào, khẽ mỉm cười trêu chọc. Nhờ cánh tay giả tinh xảo trong bệnh viện mà cô đã từng có thể chạm vào cậu thiếu niên đó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
_*_*_*_
Sau khi thuyết phục Akira nhận yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố, Hikaru đã ngay lập tức bắt đầu đàm phán với phía quản lý xe để chuẩn bị các thủ tục cần thiết.
Đúng như dự đoán của cô, vấn đề năng lực chiến đấu không gặp bất kỳ trở ngại nào. Thế nhưng một vấn đề khác lại xuất hiện: đó là Akira không có giấy phép để vào khu vực bên trong bức tường của Thành phố Kugamayama.
Các phương tiện vận chuyển liên Thành phố được duy trì tình trạng an ninh nghiêm ngặt tương đương với bên trong bức tường Thành phố. Vì lý do đó nên họ không thể bố trí một nhân viên hộ tống nếu như người đó không có giấy phép vào bên trong bức tường.
Và đúng như vậy, Thợ săn được chỉ định là Akira hiện đang không có giấy phép. Vì đây là người do phía Hikaru giới thiệu để tham gia yêu cầu hộ tống nên phía nhà xe đã yêu cầu rằng ít nhất phải có giấy phép vào bên trong bức tường của Thành phố Kugamayama trước khi nhiệm vụ bắt đầu.
Nhận được yêu cầu đó, Hikaru đã đồng ý và cam kết sẽ lấy được giấy phép trước hạn chót và ký hợp đồng luôn.
Việc còn lại chỉ là nộp đơn xin phép cho Akira vào Trung khu của Thành phố. Với một Thợ săn hạng cao và có quan hệ với các quan chức cấp cao thì việc xin giấy phép không thể nào thất bại được. Chuyện này đơn giản thôi, Hikaru đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng cô lại vấp phải một khó khăn mới. GIấy phép đã không được cấp.
Ban đầu Hikaru chỉ đơn giản là đứng ra thay mặt Akira để nộp đơn. Nhưng đơn của cô lập tức bị từ chối. Thậm chí lý do từ chối còn không được tiết lộ.
Lần tiếp theo, Hikaru đã thêm tên mình vào đơn xin phép với tư cách là người giới thiệu. Nhưng cô lại tiếp tục bị từ chối. Lần này chỉ kèm theo một lời giải thích ngắn gọn rằng “Vì lý do an toàn”.
Hikaru bắt đầu cảm thấy lo lắng. Dù có tiếp tục nộp đơn và được chấp nhận đi chăng nữa thì việc cấp giấy phép cũng không thể diễn ra ngay lập tức được. Nhanh nhất cũng phải tới ngày mai, còn không thì có thể sẽ mất tới tận một tuần. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì nhiều khả năng Hikaru sẽ không chuẩn bị kịp cho nhiệm vụ hộ tống.
Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra lỗ hổng trong hệ thống phòng vệ của xe vận chuyển liên Thành phố, tức là gây tổn hại cho sự duy trì trật tự an ninh vốn rất nghiêm ngặt giống như bên trong bức tường. Nếu mọi việc đã tới mức đó thì sự nghiệp của Hikaru chắc chắn sẽ dính một vết nhơ khó có thể xoá bỏ.
Không chỉ vậy, Akira cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ này. Chính cô đã mạnh miệng hứa hẹn khi điều chỉnh lịch trình của Akira theo ý mình, vậy mà nếu bây giờ mọi chuyện đổ bể thì sự tin tưởng mà Akira dành cho cô – thứ vốn phải khó khăn lắm mới Hikaru có được, cũng sẽ bị tổn hại.
(Mình đã đích thân làm người tiến cử rồi mà vẫn không được thông qua ư.... Vậy nghĩa là sao chứ...? Mình là nhân viên của Ban Điều hành diện rộng cơ mà? Bình thường chỉ cần thế thôi là được chấp nhận rồi mới đúng chứ? Phải làm gì đó mới được.... Nếu giờ mình gọi cho Phòng An ninh để hỏi lý do tại sao Akira không được cấp phép rồi cố gắng thương lượng thì.... Không! Không kịp nữa rồi!)
Một nhân viên của Ban Điều hành diện rộng đã đứng ra tiến cử rồi mà vẫn không được cấp phép thì đến cả Hikaru cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng đằng sau chuyện này chắc chắn có nhiều rắc rối phức tạp. Và khi nghĩ tới thời gian cần để giải quyết chúng, chỉ tính sơ qua thôi cũng đã thấy tất cả sẽ vượt quá hạn chót của yêu cầu hộ tống.
Hikaru nhăn mặt suy nghĩ. Và rồi cô đã đưa ra quyết định.
“Không còn cách nào khác rồi. Mặc dù mình thực sự không muốn dùng đến biện pháp mạnh thế này....”
Thông thường, giấy phép vào khu vực bên trong bức tường Thành phố sẽ có thời hạn được tính theo năm do Phòng An ninh quản lý. Tuy nhiên, giấy phép tạm thời có hiệu lực trong vài ngày hoặc vài tuần có thể được cấp dưới quyền hạn của Ban Điều hành diện rộng. Hikaru quyết định chuyển sang phương án này.
Dĩ nhiên đây chỉ là được phép về mặt quyền hạn. Vì việc cho một người chưa được Phòng An ninh kiểm duyệt vào bên trong bức tường có thể gây ra các vấn đề liên quan tới quá trình duy trì trị an chung, nên về nguyên tắc thì đây là hành vi không được khuyến khích. Nếu lạm dụng có thể dẫn đến tình trạng rối loạn an ninh nội thành và thường thì sẽ bị Phòng An ninh gửi khiếu nại. Thậm chí trong một số trường hợp, họ có thể bất chấp quyền hạn để ngăn cản điều này.
Mặc dù vậy Hikaru vẫn quyết định làm liều. Dù có bị Phòng An ninh để ý hay khiến họ khó chịu một chút thì cô vẫn cho rằng vậy còn tốt hơn là làm hỏng yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng hoàn tất các thủ tục cần thiết.
“Vậy là xong.... Mà mình có quá tay quá không khi lấy cả tên của Trường khu Inabe ra nhỉ? Nhưng làm thế này thì chắc Phòng An ninh cũng sẽ nhắm mắt cho qua thôi.”
Tuy không mấy vui vẻ, nhưng vì đây là mang danh nghĩa chỉ thị của cấp trên nên Hikaru đành phải làm vậy. Từ đó tạo ấn tượng và đề phòng trường hợp Phòng An ninh can thiệp vô cớ, cô đã dùng tên của Inabe để cấp giấy phép tạm thời cho Akira vào Trung khu.
Việc Hikaru cấp phép cho Akira cũng được tự động thông báo tới Phòng An ninh. Trong lúc tiếp tục các công việc hàng ngày, Hikaru vẫn âm thầm theo dõi tình hình. Cô đã ghi rõ ràng rằng giấy phép chỉ để phục vụ mục đích đáp ứng yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố và Akira cũng không ở trong bức tường lâu. Vậy thì chắc chắn sẽ không sao.
Nếu có vấn đề gì thì chắc chắn Phòng An ninh sẽ liên lạc lại. Hikaru đã nghĩ vậy. Và khi kết thúc công việc trong ngày mà không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào, cô cảm thấy nhẹ nhõm và tin rằng mọi chuyện đã ổn thoả.
------
Việc Hikaru cấp giấy phép tạm thời cho Akira, cùng với chi tiết cô đã dùng tên của Inabe khi làm thủ tục cũng đã tới tai ông.
Nghe được thông tin đó thì sau một hồi cân nhắc, Inabe đã quyết định sẽ chỉ quan sát tình hình và không can thiệp gì cả.


6 Bình luận