[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [ON GOING]
Chương 202: Những Thợ săn cấp cao
9 Bình luận - Độ dài: 7,862 từ - Cập nhật:
Duck: Vì được mọi người ủng hộ quá nên là... hẹ hẹ :D
Chắc chắn không phải vì MU vừa thua đần vcl nên làm chương cho đỡ buồn đâu, dm sao t lại làm fan cái đội này chứ :'(
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans cute nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Việc xe số 4 rơi vào tình cảnh phải xin hỗ trợ không phải là vì đội Thợ săn hộ tống thiếu năng lực. Ngược lại, chính vì họ quá mạnh nên thảm hoạ này mới xảy ra.
Lực lượng hộ tống xe số 4 được giao toàn bộ cho một đội Thợ săn lớn vốn cũng đã tham gia bảo vệ xe số 10 – khu vực khó nhất của toàn bộ đoàn xe. Đội này đã được phân chia thành các nhóm nhỏ hơn dưới quyền với thứ hạng Thợ săn dao động từ khoảng 40 đến 50 và đảm nhận nhiệm vụ hộ tống xe số 4.
Dù chỉ là nhóm cấp dưới nhưng họ không hề yếu. Được trang bị các vũ khí tối tân từ đội chính trước đó, cộng thêm năng lực đủ để đứng vững trên nóc xe số 4, họ đã tiêu diệt rất nhiều Giant Bugs và lập được nhiều chiến tích vượt xa kỳ vọng.
Nhưng chính thành quả rực rỡ ấy lại trở thành mồi lửa cho thảm hoạ. Đống xác Giant Bugs khổng lồ bị hạ gục trong thời gian ngắn đã tiết ra lượng pheromone có nồng độ cực cao. Kết hợp với hướng gió bất lợi đã khiến thứ mùi chết chóc ấy thu hút các con Giant Bugs mạnh hơn, vượt xa sức chống chịu của nhóm Thợ săn trên xe.
Dù sở hữu năng lực chiến đấu vượt trội so với Thợ săn hạng 40, nhưng họ vẫn bất lực trước lũ Giant Bugs cấp cao vừa xuất hiện. Tất cả buộc phải rút vào bên trong xe để bảo toàn mạng sống. Điều đó đã khiến sức mạnh tổng thể của cả đội bị sụt giảm nghiêm trọng. Dù đã chiến đấu điên cuồng để giữ vững chiến tuyến, nhưng các Thợ săn hạng 50 còn lại vẫn không thể đảo ngược tình thế. Tất cả cứ bị dồn ép từng chút một và rồi cuối cùng, đội hộ tống đã phải phát đi tín hiệu cầu cứu – một dấu hiệu cho thấy tình hình đã trở nên tồi tệ đến mức đáng báo động.
Xét về việc tạo ra pheromone nồng độ cao thì chính Akira cũng đã từng làm điều tương tự trên xe số 2.
Nhưng sự khác biệt nằm ở chỗ, vì ban đầu sức mạnh của Akira bị đánh giá thấp nên xe số 2 vẫn duy trì lực lượng đủ mạnh kể cả khi không có cậu. Hơn nữa, đội Thợ săn từ xe số 3 được điều sang thay thế Akira cũng đã đảm bảo rằng dù pheromone có thu hút thêm lũ Giant Bugs mạnh hơn tới đi chăng nữa thì tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Thậm chí đoàn xe còn chủ động điều chỉnh khoảng cách giữa các xe để tránh rủi ro này.
Vì thế nên sự cố trên xe số 4 không thể gọi là sai lầm của đội Thợ săn đó được. Nó chỉ là một tai nạn không may xảy ra, một đòn tấn công hiểm hóc của số phận mà không ai có thể lường trước.
------
Trên xe số 4, hai người đàn ông dẫn đầu đội Thợ săn cấp dưới đang căng mình đối mặt với đám Giant Bugs khổng lồ. Cả hai đều là Thợ săn hạng 60 – những cao thủ thực thụ không thể xem thường. Một cuộc gọi từ đồng đội vang lên từ thiết bị liên lạc.
[Tệ quá! Thôi xong rồi! Giờ tao rút đây!]
“Ờ! Đừng cố quá! Quay về bảo vệ lối ra vào! Nếu không nổi thì chui vào trong xe đi!”
[Xin lỗi nhé! Tao chuồn đây!]
Một trong hai người thở dài thườn thuọt.
“Vậy là tiến tuyến chỉ còn lại hai thằng bọn mình thôi nhỉ? Làm sao cân nổi đây!"
Người còn lại bật cười, giọng đùa cợt đáp lại.
“Mày từng bảo là làm cu li cho đám hạng 50 chán chết đấy còn gì, đúng không? Giờ được dịp quẩy tưng bừng thế này chẳng phải đúng ý mày rồi sao?”
“Tao nói thế cho vui thôi thằng ngu!”
Dù đang cãi qua cãi lại nhưng cả hai vẫn đang không ngừng đối phó với hàng loạt đòn tấn công dữ dội từ lũ Giant Bugs.
Những con côn trùng khổng lồ phun ra tia dịch hoá cứng từ cơ chế phóng sinh học. So với lũ Giant Bugs nhỏ bé vừa nãy thì đạn của chúng giờ đã to theo kiểu từ đạn súng chuyển sang đạn pháo với uy lực tăng lên gấp bội.
Chưa hết, đám quái ấy còn mở một phần lớp vỏ ngoài và bắn ra những quả tên lửa sinh học. Dù không nhanh bằng đạn pháo nhưng chúng lại có thể bám theo mục tiêu một cách chính xác và nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương để tung đòn chí mạng.
Chỉ riêng hoả lực của một con thôi cũng đã đủ khiến bất kỳ đội Thợ săn tầm thường nào bị xoá sổ trong chớp mắt. Nhưng ở đây, xe số 4 đang đối mặt với sáu con quái vật cấp cao như thế. Hơn nữa, chúng đều lao tới tấn công không chút sợ hãi hay do dự, cứ như một đạo quân được chỉ huy hoàn hảo vậy. Hàng loạt đòn tấn công điên cuồng bao trùm nóc xe số 4, biến nơi đây thành một địa ngục ngoài đời thực.
Giữa lằn ranh sinh tử ấy, hai người đàn ông kia vẫn thừa hơi nói chuyện phiếm với nhau, xen lẫn trong đó là vài câu càu nhàu. Nếu không có họ thì chiến tuyến đã sụp đổ từ lâu.
Đội Thợ săn giờ đã chia thành hai nhóm. Một là hậu phương dựng tường chắn di động để bảo vệ lối ra vào – con đường rút lui cuối cùng, và hai là tiến tuyến với nhiệm vụ đối mặt với kẻ địch. Nhóm tiền tuyến đang thực sự gồng gánh cả đội khi họ đã hạ gục từ 15 con Giant Bugs khổng lồ ban đầu giờ đã hạ xuống chỉ còn 6 con. Và hai người đàn ông này chính là trụ cột, những người góp công lớn vào chiến tích ấy.
Dù sở hữu sức mạnh đáng gờm là vậy nhưng họ vẫn không thể lật ngược tình thế. Dưới cơn bão tấn công của lũ Giant Bugs, cộng thêm việc các đồng đội đang lần lượt rút lui và chỉ để lại hai người họ đơn độc chống đỡ thì tình hình lúc này đã trở nên tồi tệ đến tuyệt vọng.
“Nói nghiêm túc nhé, nếu đã căng thế này rồi thì giờ rút luôn thôi nhỉ? Tiền tuyến chỉ còn mỗi tao với mày thôi mà. Thế là đủ cớ rồi.”
Dù cả đội hộ tống có rút lui thì xe vận chuyển liên Thành phố vẫn sẽ được bảo vệ bởi lớp giáp trường lực cực kỳ bền bỉ. Xe sẽ không thể bị phá huỷ ngay lập tức.
Tất nhiên là nếu không ai phòng thủ thì thiệt hại nhận về là không thể tránh khỏi. Dù không đến mức bị đục thủng hoàn toàn, nhưng những hư hỏng cần sửa chữa sẽ tăng vọt. Và nếu để lũ quái vật này tự do hoành hành quá lâu thì ngay cả lớp giáp ấy cũng sẽ bị phá huỷ. Đó chính là lý do vì sao các Thợ săn như họ lại có mặt ở đây.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, rút lui sẽ không để lại hậu quả gì quá nghiêm trọng. Nghĩ vậy, người kia ra đề nghị.
Người còn lại thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
“...Không, dù có muộn hay hết giờ đi chăng nữa thì tao vẫn muốn vùng vẫy đến phút cuối. Nếu mày thấy quá sức thì rút đi, tao không trách đâu.”
“Mày ra vẻ làm cái mẹ gì vậy? Vì lo cho mày nên tao mới nói thế đấy!”
Cả hai cười sảng khoái và tiếp tục lao vào trận chiến. Nếu gọi hỗ trợ thành công thì chiến thắng, không thì thua. Nhưng ít nhất cả hai muốn biến thất bại thảm hại này trở thành một trận thua sát nút. Với chút niềm kiêu hãnh lẫn bướng bỉnh, cả hai chĩa vũ khí vào lũ côn trùng.
Đúng lúc ấy, một con Giant Bugs bất ngờ trúng một phát pháo laze từ xa. Lớp vỏ ngoài của nó nổ tung, để lộ phần thịt bên trong bị xé toạc. Nhưng chừng ấy là chưa đủ để giết nó.
Cả hai bất giác quay về phía nguồn cơn của đòn tấn công. Ở rìa nóc xe số 4, Akira đang giương khẩu pháo laze như muốn ra hiệu đã sẵn sàng chiến đấu.
“Thợ săn hỗ trợ đến rồi kia.... Khoan đã, hướng đó... là người từ xe số 3 à? Trời đất ạ, tự tin quá đà hả? Muốn chết sớm hay sao mà liều thế cơ chứ!”
“Không, mày nhìn kìa. Ở khoảng cách này mà vẫn gây được sát thương như vậy thì cũng không phải dạng vừa đâu. Hàng xịn đấy. Có khi cậu ta bị điều sang xe số 3 vì lý do gì đấy thôi, hoặc là một tay hỗ trợ như một bọn mình từ xe số 1 sang rồi giờ được cử gấp sang đây.”
“Ừ, chắc vậy.”
Con Giant Bugs bị bắn lập tức chuyển mục tiêu và phóng hàng loạt tên lửa sinh học về phía Akira. Đồng thời, nó rời khỏi vị trí để áp sát cậu và bỏ qua hai Thợ săn trước mặt.
“Dù thế nào thì vẫn còn tác dụng làm mồi nhử.”
“Ừ. Mà mày nghĩ chúng ta sẽ bị chọc quê vì được Thợ săn hỗ trợ cứu không?”
“Mày nói cái gì thế? Tình hình đã thê thảm đến mức này rồi mà còn lo bị khịa vì mấy chuyện nhỏ nhặt ấy thì chỉ tổ phí sức!”
“...Haha, đúng thế thật!”
Cả hai nhìn nhau cười sảng khoái với khí thế đang dâng lên ngùn ngụt. Không chút do dự, họ lao vào đám Giant Bugs giờ chỉ còn năm con, với tất cả sức mạnh và quyết tâm như lúc ban đầu.
_*_*_*_
Sau chuỗi hành trình đầy bất ngờ từ xe số 2 sang xe số 4, Akira vẫn giơ khẩu pháo laze AF vừa bắn xong, nét mặt thoáng vẻ căng thẳng.
[...Trúng thẳng mặt rồi mà chỉ được thế thôi sao?]
Khi mở rộng góc bắn để tạo đòn tấn công diện rộng, cậu từng thiêu rụi lũ Giant Bugs to cỡ xe hơi. Khi thu hẹp góc bắn và quét nhanh để tạo đòn tấn công dạng tia thì cậu cũng đã từng chém đôi những con to cỡ xe buýt.
Lần này là đòn tập trung toàn bộ uy lực vào một phát bắn tối đa. Như khi hạ con Okupalos, cậu tin rằng nó có thể xuyên thủng cơ thể khổng lồ của kẻ địch. Nếu không xuyên được thì ít ra cũng phải hạ gục được. Dù lũ quái này có mạnh cỡ xe số 5 đi chăng nữa thì chắc chắn chúng sẽ không thể chịu nổi một phát pháo laze như thế. Vì đã nghĩ vậy nên Akira càng bất ngờ hơn khi tính toán của cậu đi chệch hướng.
[Alpha, chúng mạnh hơn tôi tưởng nhiều. Giờ tính sao đây?]
Cậu từng nói những lời đầy tự tin trước mặt Hikaru, nhưng nếu pháo laze AF cũng không hạ được chúng thì rút lui có lẽ là lựa chọn duy nhất. Akira phân nửa đã nghĩ vậy.
Nhưng Alpha đáp lại với giọng tỉnh bơ như chẳng có gì đáng lo.
[Có vẻ ta bắn hơi xa quá thôi. Nhưng nhờ phát vừa rồi mà tôi đã tính được mức độ giảm uy lực. Akira, lại gần hơn đi!]
[…Làm vậy có giải quyết được gì không?]
[Có chứ. Dịch cơ thể của lũ Giant Bugs đó tạo ra hiệu ứng suy giảm cực mạnh, nhưng nó được dàn trải khá rộng và mỏng. Chỉ cần đến đủ gần thì ta có thể hạn chế được tác động đó xuống mức tối thiểu.]
Sương mù không màu không chỉ cản trở liên lạc và do thám thông tin mà còn làm giảm tầm bắn và uy lực của súng đạn. Lũ Giant Bugs cũng tiết ra chất tương tự và đã khiến sức mạnh pháo laze AF của Akira suy giảm đáng kể. Alpha giải thích ngắn gọn như vậy.
Nghe xong Akira gật đầu, nhưng rồi cậu chợt thắc mắc.
[Nhưng lũ Giant Bugs khổng lồ đó từng bị pháo laze của xe bắn hạ mà, đúng không? Nếu bắn từ xa để rồi bị giảm uy lực thì sao nó lại làm được?]
[Đúng vậy. Thế nên họ mới cần khẩu pháo có kích thước siêu lớn, loại chỉ xe vận chuyển liên Thành phố mới đủ sức lắp đặt thôi.]
Akira gật gù như đã hiểu.
Cần lưu ý rằng khẩu pháo của xe được tối ưu hóa cho sức mạnh cực đại, với ngưỡng đầu ra tối thiểu cao đến mức không thể dùng để đối phó quái vật tiếp cận xe ở cự ly gần. Nếu khai hoả thì cả xe lẫn quái đều có nguy cơ bị thổi bay.
Ý tưởng lắp nhiều khẩu pháo nhỏ hơn đã bị bác bỏ vì sự thiếu linh hoạt và không hiệu quả về chi phí. Với sức mạnh có thể kiểm soát và cơ động trong mọi tình huống thì Thợ săn vẫn là lực lượng cơ động và kinh tế nhất. Cho tới hôm nay, Thợ săn vẫn là phương án được sử dụng rộng rãi ở khu vực phía Đông.
[Akira, chúng bắt đầu di chuyển rồi. Đi thôi!]
[Hiểu rồi!]
Akira chuyển từ pháo laze AF sang hai khẩu LEO phức hợp và chạy thẳng về phía con Giant Bugs đang hừng hực xông đến. Cậu xả đạn liên tục, nhắm vào đống tên lửa sinh học đang lao vun vút về phía mình từ mọi hướng.
Những quả tên lửa trúng đạn lập tức nổ tung, gây chấn động làm rung chuyển không khí và tạo nên những cơn cuồng phong. Dù sức mạnh đã suy giảm vì bị đánh chặn từ trước, nhưng dư chấn lan ra vẫn cho thấy sức mạnh kinh hoàng của chúng.
Akira buộc phải bắn hạ tất cả. So với tia dịch thì tên lửa này chậm hơn, nhưng bù lại là khả năng bám đuôi cực kỳ chính xác. Trông chờ chúng tự lạc đường hay bắn nhầm mục tiêu là điều gần như không thể.
Còn chưa kể đến một số tên lửa không lao thẳng mà đáp xuống nóc xe, mọc chân và di chuyển đầy linh hoạt khi lẩn trốn đằng sau đống xác Giant Bugs nằm la liệt khắp nơi, rồi bất ngờ tấn công bằng những cú tự nhảy bắn nhanh như chớp.
Độ bền của chúng cũng vượt xa lũ côn trùng ở xe số 2. Tuy bắn vài phát có thể làm lệch được quỹ đạo, nhưng với khả năng tự điều chỉnh thì chúng nhanh chóng quay lại và tiếp tục nhắm vào Akira. Cậu phải liên tục chĩa súng lên trời, ra đằng trước, ra sau lưng và bắn không ngừng nghỉ.
Lợi dụng khoảnh khắc Akira sơ hở vì đang bận đối phó tên lửa, con Giant Bugs kia liên tục bắn ra những phát tia dịch chuẩn xác. Không thể để trúng được. Akira liều mạng né tránh. Những viên đạn khổng lồ sượt qua, xuyên thủng cả đống xác gần đó và nghiền nát chúng thành tro bụi.
Cứ nổ súng, tránh né và chạy. Nếu cứ duy trì tình trạng này thì sớm muộn gì Akira cũng sẽ bị hoả lực áp đảo của kẻ địch nhấn chìm. Hiểu được điều đó, cậu chủ động rút ngắn khoảng cách. Gần như ngay lập tức, bằng sức mạnh của bộ đồ gia cường, Akira đã áp sát con quái chỉ với vài bước chân. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng dưới loạt đòn tấn công như vũ bão của con quái thì quãng đường ấy tưởng chừng như dài vô tận. Cảm giác thời gian bị kéo giãn bởi sự tập trung tột độ khiến mỗi bước chân của Akira như gắn chì, cậu chậm chạp trong một thế giới gần như đứng yên.
[Mới một con mà đã thế này rồi! Vậy mà bên kia còn thêm năm con nữa, là địa ngục hay gì à!?]
[Có vẻ căng thẳng lắm, nhưng họ vẫn đang cố xoay sở đấy.]
[Cứ cố là xoay sở được sao!? Năm con cùng tấn công như thế cơ mà!?]
[Nếu đủ mạnh thì sẽ ổn thôi. Họ đang làm được mà. Với lại…]
[Với lại gì?]
[So với trận chiến ở xe số 10 thì ở đây vẫn còn nhẹ nhàng chán, đúng không?]
[…Đúng thế!]
Nếu muốn sớm đặt chân đến xe số 10 thì Akira không thể chùn bước ở đây - nơi chỉ là hòn đá lót đường trong quá trình đó. Với ý chí ấy, cậu tự đốc thúc bản thân để khơi dậy tinh thần. Akira dồn toàn bộ quyết tâm vào cơ thể chậm chạp của mình và ép nó bứt tốc.
[Tinh thần tốt lắm!]
Dù sở hữu cơ thể có thể chịu đựng vô vàn thử thách đi chăng nữa, nhưng nếu để tâm trí khuất phục trước những đau đớn và khó khăn thì sức mạnh đạt được cũng chỉ dừng ở mức tầm thường. Để trở nên mạnh mẽ thì cần một ý chí tương xứng. Nhìn thấy sự kiên định của Akira, Alpha mỉm cười hài lòng.
Akira tiếp tục bắn. Đám tên lửa sinh học từ trên trời và phía trước lao tới như muốn nghiền nát cậu. Cậu xả đạn không ngừng, dùng hai khẩu LEO tạo nên một cơn sóng thần bằng đạn để càn quét và đè bẹp chúng.
Akira tiếp tục né tránh. Những phát tia dịch với uy lực đủ nghiền nát đống xác chết la liệt chỉ bằng dư chấn, nhưng nhờ sự hỗ trợ của Alpha mà cậu đọc vị hoàn toàn quỹ đạo và lách nhẹ qua từng phát bắn. Đạn pháo liên tiếp xé toạc không khí, xuyên thủng xác chết nhưng lại chẳng thể chạm nổi Akira.
Cậu vẫn chạy. Bộ đồ gia cường bộc phát sức mạnh phi thực, đôi chân Akira tung hoành như muốn đạp thủng lớp giáp cứng cáp của nóc xe. Cậu tăng tốc, nhảy lên, đá vào các bệ đỡ giáp trường lực tạo ra trên không trung, lao đi như bay và vượt qua cả không gian. Mặc cho luồng gió cứ rít lên hai bên tai, tốc độ của cậu chẳng hề chậm lại mà thậm chí còn nhanh đến mức khiến những cơn cuồng phong ấy như va phải một hòn đá tảng.
Trong thế giới mà thời gian gần như ngưng đọng, nơi mỗi giây trôi qua tưởng như vô tận, Akira chiến đấu điên cuồng. Con đường tuy dài mà ngắn để tới được chỗ của con Giant Bugs ngoại cỡ kia cuối cùng cũng đã bị cậu chinh phục.
[Akira! Làm thôi!]
[Ừ!]
Akira bắn hạ đống tên lửa sinh học, lẻn vào điểm mù của tia dịch và áp sát con Giant Bugs. Với sự hỗ trợ của Alpha, pháo laze AF trên lưng cậu bắt đầu nạp năng lượng ngay cả khi chưa mở ra, một thao tác vượt ngoài tiêu chuẩn an toàn mà nhà sản xuất khuyến cáo. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Chớp lấy khoảnh khắc hiếm hoi, Akira buông hai khẩu LEO và chuyển sang pháo laze AF vừa được triển khai đúng thời điểm và giương lên.
“Bay đi!”
Từ nòng pháo, một luồng năng lượng bùng nổ, nhưng không phải dạng uy lực tối đa từ xa, mà là một cột sáng khủng khiếp ở cự ly gần. Như một thanh kiếm ánh sáng, nó xuyên thủng con Giant Bugs dài hơn 40 mét, để lại một lỗ thủng to gấp đôi Akira.
Những phần còn lại cháy đen và trở nên nóng giòn tới mức không chịu nổi cơn gió quét tới sau đó rồi vỡ tan. Cơ thể khổng lồ của con quái sụp đổ và rơi xuống đống xác chết của đồng loại bên dưới.
Một con Giant Bugs cấp cao đủ để khiến Thợ Săn hạng 60 phải khổ sở đã bị Akira hạ gục.
Nấp sau cái xác khổng lồ vừa rơi xuống nóc xe, Akira thở hắt ra.
“…Được rồi. Mãi mới ăn được.”
[Chúc mừng cậu nhé! Giờ thì tạm nghỉ chút đi nào.]
Alpha mỉm cười tán dương chiến công của Akira. Nghe thế, cậu nhíu mày tỏ vẻ vẻ khó hiểu.
“…Vẫn chưa xong mà, đúng không?”
Dù cũng biết bản thân vừa đại thắng, nhưng Akira thừa hiểu rằng cậu mới chỉ hạ được một con trong đàn. Cuộc chiến với lũ Giant Bugs vẫn chưa kết thúc. Nghĩ vậy, Akira thắc mắc. Alpha đáp lại, giọng bình thản.
[Ừ, nhưng sẽ xong ngay thôi.]
Cô chỉ tay về phía lũ Giant Bugs còn lại. Akira nhìn theo.
Trong chớp mắt, vô số tia laze sắc bén đồng loạt xuyên thủng đám Giant Bugs còn lại trên xe số 4, không chừa một con nào.
Nhờ Akira đã dụ bớt một con Giant Bugs nên tình hình của hai Thợ săn kia đã cải thiện từ 6 đấu 2 thành 5 đấu 2. Với nỗ lực không ngừng nghỉ, họ vẫn có thể tiếp tục xoay sở và đưa tỷ lệ xuống còn 4 đấu 2.
Nhưng đây đã là giới hạn.
“Hết thời gian rồi….”
Trước lũ Giant Bugs vẫn còn nguyên sức mạnh, hai Thợ săn dừng lại như thể ý chí chiến đấu đã cạn kiệt. Họ thở dài đầy thất vọng.
Lũ Giant Bugs lập tức chớp cơ hội và lao vào tấn công. Nhưng đã quá muộn. Những tia laze mang uy lực khủng khiếp đồng loạt xuyên thủng chúng và hạ gục tất cả chỉ trong một đòn.
Người ra tay không ai khác chính là Melshia – cấp trên của hai người đàn ông đó. Với sức mạnh từng tung hoành ở đầu đoàn xe, cô dễ dàng quét sạch đám Giant Bugs mà Akira và hai người kia phải vật lộn khổ sở. Sau khi kết thúc đợt pháo kích từ trên không, Melshia đáp xuống cạnh cả hai. Thấy cô, họ lập tức đứng thẳng, phong thái chỉnh tề như một phản xạ tự nhiên.
Hai Thợ săn đó từng mong rằng sẽ xử lý tình hình được trước khi cần đến sự can thiệp của đội cấp cao, dù biết điều đó gần như là bất khả thi. Thời gian cuối cùng cũng đã cạn và sự xuất hiện của Melshia như một dấu chấm hết cho sự nỗ lực ấy.
Melshia mỉm cười nhẹ hỏi hai người họ.
“Tình hình thiệt hại thế nào?”
“Nhiều người bị thương nặng cần nhập viện dài hạn ạ. Trong thời gian làm nhiệm vụ, họ đã không thể quay lại chiến tuyến ạ.”
“Còn người chết?”
“Hiện tại chưa có ạ. Những người được đưa vào trong xe cũng chưa có báo cáo nào về tình trạng đã xấu đi ạ.”
Trước gương mặt căng thẳng của hai Thợ săn, Melshia khẽ thở dài.
Thấy vậy cả hai người đàn ông kia không khỏi lo lắng, nhưng rồi cô hạ giọng.
“Thôi, không có ai chết thì tạm xem như là đạt yêu cầu tối thiểu. Nhưng tại sao không liên lạc xin hỗ trợ từ bọn ta trước mà phải để bên an ninh cử người tới hả?”
“Xin lỗi ngài, là do chúng tôi đã đánh giá sai ạ. Chúng tôi nghĩ vẫn chưa cần xin hỗ trợ từ phía ngài, nhưng chắc bên an ninh đã cho rằng tình hình tồi tệ hơn những gì chúng tôi thấy nên mới cử người đến trước ạ.”
“Vậy à. Lần sau nhớ cân nhắc kỹ và hành động sớm hơn. Để người ngoài điều Thợ săn tới hỗ trợ thế này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng đội đấy.”
“Vâng ạ!”
“Thôi, ta giao lại chỗ này cho hai cậu.”
Melshia nói xong rồi rời đi. Nhận được đánh giá “đạt yêu cầu tối thiểu” – đủ để giữ cái đầu trên cổ từ cô, hai Thợ săn ấy thở phào nhẹ nhõm.
------
Đám Giant Bugs mà Akira phải vật lộn mãi mới hạ được một con, vậy mà giờ tất cả đã bị quét sạch trong chớp mặt. Cậu không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Đỉnh thật.... Bốn con lận mà bị xử hết trong một nốt nhạc luôn....”
[Các Thợ săn ở xe số 10 đã hoàn thành nhiệm vụ nên họ đã bắt đầu đi hỗ trợ các xe khác. Xong rồi đấy.]
Hiện tại lũ Giant Bugs từ xe số 7 đến xe số 9 vẫn đang bị truy quét, nhưng với sức mạnh của các Thợ săn xe số 10 thì chuyện đó chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Vì ưu tiên hỗ trợ đội của mình nên Melshia đã một mình đầu đoàn xe và tới xe số 4 trước.
“Vậy người vừa làm chuyện đó đến từ xe số 10 à. Tôi mất bao công sức mới hạ được một con, thế mà họ... đúng là mạnh thật. Trang bị cũng khủng nữa, không biết phải mất bao nhiêu tiền mới mua được chúng nhỉ?”
[Chắc chắn không phải là vài đồng bạc lẻ đâu.]
Chẳng cần Alpha nói thì Akira cũng thừa biết. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra. Vài đồng bạc lẻ ư? Alpha đã từng nói rằng 10 tỷ Aurum lưu hành trong doanh nghiệp kia cũng chỉ là “đồng bạc lẻ”.
Vậy nghĩa là để sở hữu một bộ trang bị như thế thì cần ít nhất là hơn 10 tỷ Aurum, hoặc một khoản tiền tương đương nhưng là bằng Colon. Hiểu ra điều đó, Akira khẽ thở dài.
“Vậy hoá ra trang bị của tôi chỉ là đồ rẻ tiền mua bằng mấy đồng bạc lẻ thôi sao. Hèn gì mà khổ sở nãy giờ.”
Để có được trang bị khủng như họ thì cậu cần bao nhiêu tiền? Còn chưa kể đến những món đồ mạnh mẽ bị giới hạn mua bởi thứ hạng Thợ săn nữa. Cậu cần phải nâng hạng tới đâu? Cả tiền và hạng, cậu thiếu cả chì lẫn chài. Nghĩ vậy, Akira thở dài như tự chế giễu bản thân.
Nhìn cậu, Alpha mỉm cười và nói tỉnh bơ như mọi chuyện chẳng có gì to tát.
[Thì ta cứ mua trang bị xịn như họ là được thôi, Akira. Không sớm thì muộn.]
Nghe Alpha nói vậy, Akira lập tức thay đổi cách suy nghĩ. Cậu thôi ủ rũ vô ích và mỉm cười sảng khoái.
“Ừ, đúng rồi nhỉ. Cứ cố mà xoay sở thôi!”
[Đúng vậy. Ta cứ thế xoay sở thôi!]
Cậu luôn tìm cách để vượt qua mọi thứ, từ trước tới giờ mọi thứ vẫn như vậy. Tuy sự lạc quan ấy chẳng có căn cứ gì xác đáng, nhưng so với việc tự nhấn chìm bản thân trong nỗi thất vọng thì làm thế tốt hơn nhiều. Nghĩ vậy Akira cười tươi.
Đúng lúc đó, Melshia tiến đến chỗ cậu.
“Cậu là Thợ săn hỗ trợ phải không? Xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé, tại đám đàn em vô dụng của tôi cả. Tôi là Melshia. Còn cậu?”
“Tôi là....”
Akira định trả lời như bình thường thì đúng lúc đó, Hikaru chợt xen vào qua thiết bị liên lạc với giọng cực kỳ hoảng loạn.
[Akira! Im ngay cho tôi! Ngậm mồm lại! Làm ơn đấy! Đừng có nói gì lung tung!]
[Hikaru?]
[Xin cậu đấy! Im lặng giùm tôi cái đi! Cứ để tôi lo phần giao tiếp, cậu đừng nói gì cả!]
Thái độ khẩn thiết của Hikaru khiến Akira ngẩn người ra và thoáng vẻ bối rối. Nhận thấy sự kỳ lạ đó trên gương mặt cậu, Melshia tò mò hỏi.
“Sao thế?”
“À... xin lỗi, tại cô điều phối viên của tôi đang gào lên bảo tôi cấm nói chuyện riêng từ nãy đến giờ. Chắc tôi đành im lặng vậy.”
Melshia mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như thể vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị.
“Cậu có bí mật gì hả?”
“....”
Nếu phải chọn giữa có hoặc không thì chắc Akira nghiêng về phía có hơn. Nghĩ vậy, cậu im lặng đáp lại. Và biểu cảm ấy không qua nổi mắt Melshia.
“Vậy à. Thế thì tôi sẽ ngắn gọn thôi, cho cả cậu và cô điều phối viên đang nghe lén kia nữa. Cảm ơn vì đã trợ giúp. Bọn tôi sẽ lo mọi chuyện còn lại, cậu không cần hỗ trợ gì thêm đâu. Nghỉ ngơi đi nhé. Tạm biệt!”
Melshia nói rõ rằng cô không cần Akira hay Hikaru giúp đỡ gì nữa rồi nhanh chóng rời đi như một cơn gió thoáng qua.
Trong tầm nhìn mở rộng của Akira, cậu thấy Hikaru thở phào nhẹ nhõm, trông nó rõ ràng tới mức chẳng cần nhìn cũng biết.
“Hikaru, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
[Nói đơn giản thì cô ấy là người của một đội Thợ săn siêu mạnh, là một nhân vật cực kỳ quan trọng trong đó đấy.]
Melshia là phó đội trưởng của Dragon River – một đội Thợ săn khổng lồ. Cô đang đảm nhiệm gần như toàn bộ phần điều hành của đội, thay cho đội trưởng chuyên về chiến đấu. Thứ hạng Thợ săn của cô là 75, đủ sức một mình uy hiếp cả một Thành phố.
Hikaru biết rõ điều đó, nhưng Akira thì chẳng hay biết gì nên cậu tỉnh bơ hỏi tiếp.
“Rồi sao?”
[...Chỉ cần cậu nói chuyện với người như thế thôi là đã làm tim tôi rớt ra ngoài rồi đấy!]
Đừng tỏ ra bất lịch sự với một nhân vật tầm cỡ như vậy. Đừng bao giờ nói gì khiến cô ấy phật lòng. Nếu không biết thì đừng có nói, cứ ngậm cái mồm lại! Nếu cậu gây rắc rối thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!
Những điều mà Hikaru như muốn hét lên đó, Akira cuối cùng cũng đã hiểu. Nhưng việc cậu phải hỏi lại mới nắm được tình hình đã chứng minh nỗi lo của cô là hoàn toàn có cơ sở.
Hikaru hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười với Akira.
[Akira, cậu vất vả rồi. Cậu thể hiện xuất sắc lắm. Đúng là không phụ sự kỳ vọng của tôi mà!]
“Thì tôi đã bảo cô là cứ chờ xem rồi còn gì.”
[Tôi kỳ vọng thêm vài thứ nữa được không? Như là không gây rắc rối, không gây rắc rối và... không gây rắc rối chẳng hạn?]
Akira không nhịn được mà gượng cười.
“Tôi đâu có thích gây rắc rối đâu. Cô là điều phối viên của tôi mà, đúng chứ? Lo gì mà không được?”
[Hiểu rồi. Cứ để tôi lo cho!]
“Tôi cũng kỳ vọng vào cô đấy nhé?”
[Ừ. Cậu cứ kỳ vọng đi!]
Akira bông đùa nói và Hikaru cũng nhẹ nhàng đáp lại. Nhưng trong lòng, Hikaru thầm nghĩ rằng lần này cô sẽ dễ kiểm soát Akira hơn và nở nụ cười đắc ý.
Thấy cảnh đó, Alpha cũng mỉm cười.
Không lâu sau, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ mà đám Giant Bugs tấn công đoàn xe đã bị các Thợ săn quét sạch hoàn toàn.
_*_*_*_
Trong phòng tắm của xe, Akira đang ngâm mình và để những mệt mỏi của ngày hôm nay trôi theo dòng nước. Nước nóng hoà lẫn với hương liệu xa xỉ như đang vỗ vể cơ thể lẫn tâm trí cậu sau trận chiến khốc liệt. Akira thả mình, buột miệng nói với giọng hơi lười biếng như cho thấy bản thân đang đắm chìm trong khoảng thời gian thư thái tuyệt đối này.
“Đã thật đấy.... Thôi chết rồi. Chắc tôi không thể quay lại làm bạn với bồn tắm rẻ tiền được nữa đâu.”
Nhìn Akira như đang tan chảy trong nước thì Alpha, người cũng đang ngâm mình cùng cậu trong bồn mỉm cười.
[May là trong nhiệm vụ lần này cậu đã kịp sửa sang lại phòng tắm ở nhà rồi nhỉ?]
“Ừ. Nếu quen với cái này rồi mà về nhà vẫn phải tắm cái bồn rẻ tiền đó thì chắc tôi phải chạy sang chỗ Sheryl tắm mỗi ngày mất. Nguy hiểm thật đấy.”
Thói quen với cuộc sống tiện nghi hơn thì dễ thay đổi chứ nếu buộc phải hạ thấp tiêu chuẩn thì khó vô cùng. Akira của ngày xưa sống trong ngõ hẻm nơi ổ chuột sẽ vui mừng như trẩy hội nếu có một cái bồn tắm nhỏ. Nhưng giờ đây, cậu đã quen với cuộc sống xa hoa đến mức phiên bản Akira bần cùng ấy đã biến mất không còn dấu vết.
Sau khi tắm xong, Akira trở về phòng với tâm trạng phấn khởi. Mặc bộ đồ ngủ kiêm đồ ở nhà, cậu bắt đầu bài tập thể dục uốn dẻo người như một thói quen. Trong bộ dạng thoải mái với quần đùi áo thun, cậu cẩn thận kéo giãn cơ thể với đủ mọi tư thế để mở rộng khả năng vận động.
Khi đang đứng một chân thì chân còn lại giơ thẳng lên trời, tạo thành một đường thẳng gần như hoàn hảo và giữ thăng bằng một lúc lâu. Thấy cảnh đó, Hikaru trong phòng nói.
“Cậu dẻo ghê nhỉ.”
“Ừ, trông cũng không tệ lắm đúng không? Hồi xưa người tôi cứng như gỗ, nhưng luyện mãi đến giờ cũng dẻo được như thế này đấy.”
“Ồ, ấn tượng thật ha.”
Nghe được lời khen, Akira phấn khởi và tiếp tục khoe khoang bằng một tư thế phô diễn độ dẻo dai, mặt cậu hơi vênh lên tự hào.
“Woa, đỉnh, đỉnh!”
“Đúng chứ?”
Trong mắt Hikaru, vẻ mặt của Akira trông chẳng khác một cậu nhóc mới lớn. Chẳng ai nghĩ đây là Thợ Săn cấp cao từng lập chiến tích lẫy lừng trước đám Giant Bugs khổng lồ.
Nhưng Hikaru không băn khoăn liệu Akira thật sự là Thợ Săn mạnh mẽ hay là cậu nhóc ngây ngô kia. Cả hai đều là Akira, điều đó không phải nghi ngờ gì. Vấn đề chỉ là cô chọn tập trung vào khía cạnh nào mà thôi.
Và hiện tại, Hikaru chọn chú ý đến Akira – một Thợ Săn.
“Akira, cậu xem cái này với tôi được không?”
Hikaru nói và chỉ vào màn hình lớn trên tường. Ở đó chiếu đoạn video quay ở góc nhìn thứ nhất của Akira, ghi lại cảnh cậu chiến đấu ác liệt với lũ Giant Bugs trên nóc xe.
------
Akira cùng Hikaru xem lại trận chiến của cậu qua video. Dù Hikaru đã chỉnh lại để xem với tốc độ bình thường hay thậm chí là Akira không sử dụng khả năng thao túng thời gian nhận thức thì đoạn video này vẫn nhanh đến mức khiến cả hai không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Vì thế nên họ phải tua chậm để xem lại.
Dù vậy thì với Hikaru, nội dung của đoạn video vẫn đầy rẫy những điều vượt ngoài lẽ thường.
“Akira, có xem kỹ thế nào thì tôi vẫn thấy cậu bắn trúng kẻ địch ở ngoài tầm nhìn, thậm chí cậu còn né được cả đòn tấn công từ phía sau nữa chứ? Sao cậu làm được thế?”
“Tôi dùng thiết bị thu thập thông tin để xác định vị trí kẻ địch thôi.”
“Cái đấy thì tôi hiểu, nhưng làm sao cậu lại biết được kết quả dò tìm ấy? Trong tầm nhìn của cậu đâu có hiện cái gì đâu, đúng không?”
Nếu kết quả dò tìm được hiển thị trong tầm nhìn của Akira thì Hikaru còn có thể hiểu được. Nhưng ở đó chẳng hiện cái gì như thế cả.
“Ừm, nói sao nhỉ… kiểu như cảm nhận được, hay là nhận ra khí tức gì đó…”
Akira, người đã thực hiện việc này một cách bản năng, khi bị hỏi cụ thể rằng làm thế nào, lại không thể giải thích rõ ràng và chỉ có thể nói những điều mơ hồ. Tuy nhiên, Hikaru lại gật gù chấp nhận.
“À, hóa ra cậu cũng dùng giác quan mở rộng sao? Ừ nhỉ, với sức mạnh như của cậu thì điều đó cũng chẳng có gì lạ…”
“Ừ, đúng rồi! Đại loại thế.”
Akira đáp lại và cố tỏ ra như thể mình hiểu rõ, nhưng trong lòng lại đang cầu cứu Alpha.
[Alpha, giác quan mở rộng là gì vậy?]
Alpha giải thích.
[Là giác quan ngoài năm giác quan thông thường, một dạng giác quan thứ sáu nhân tạo ấy.]
Ở phía Đông, “giác quan thứ sáu” không mang ý nghĩa huyền bí mà là thuật ngữ thông dụng chỉ các giác quan mở rộng nhờ thiết bị bên ngoài. Ban đầu, thuật ngữ này thường được những người sử dụng cơ thể nhân tạo, kết hợp thiết bị thu thập thông tin như một phần giác quan của mình. Nhưng khi công nghệ phát triển thì ngay cả người thường cũng có thể làm được điều tương tự và thuật ngữ này cứ thế dần trở nên phổ biến.
Lợi ích của giác quan mở rộng rất đa dạng. Mở rộng phạm vi ánh sáng nhìn thấy đến tia tử ngoại hay hồng ngoại hay nhìn xuyên bóng tối. Mở rộng tầm nhìn lên 360 độ, có thể thấy phía sau lưng mà không cần quay đầu.
Và nó không chỉ dừng lại ở việc tăng cường năm giác quan. Nhận biết nguồn nhiệt từ xa và nhiệt độ của nó được gọi là giác quan nhiệt. Nhận biết chuyển động của vật thể là giác quan động. Nhận biết cấu trúc không gian ba chiều là giác quan không gian. Cảm nhận cường độ và hướng của từ trường là giác quan từ. Những giác quan này vốn khác biệt hoàn toàn so với năm giác quan thông thường, chúng chính là “giác quan thứ sáu” mà con người có thể đạt được.
Tuy nhiên, việc sở hữu các giác quan mở rộng không đơn giản chỉ là gắn thêm thiết bị cảm biến nhân tạo. Dựa trên thông tin từ những giác quan mà con người vốn không có, bộ não phải xây dựng một cơ chế xử lý nhận thức hoàn toàn mới. Độ khó của việc này vượt xa việc thêm một cánh tay hay cái chân. Trong trường hợp xấu nhất, nếu não bộ không xử lý nổi các giác quan xa lạ đó thì con người nhiều nguy cơ mất đi sự tỉnh táo.
Để giảm thiểu rủi ro, quá trình huấn luyện cơ bản cho giác quan mở rộng thường áp dụng phương pháp tiếp cận từ từ, giúp bộ não dần thích nghi với những giác quan mới.
Cụm từ “hình như” hay “gì đó” thường được sử dụng khi người ta chưa quen với giác quan mở rộng vừa được bổ sung, dẫn đến việc không thể diễn đạt cảm giác mới một cách rõ ràng hoặc khó giải thích cảm giác ấy cho những người không sở hữu nó. Nghe Alpha giải thích, Akira hiểu ra tại sao Hikaru lại phản ứng như vậy.
[À, hóa ra Hikaru nghĩ tôi đang dùng giác quan mở rộng.]
[Không phải là hiểu lầm đâu.]
[Hả?]
Alpha bước tới đứng trước mặt Hikaru, rồi chỉ vào chính mình – hay nói đúng hơn là vào Hikaru đang bị che khuất bởi hình ảnh của cô.
[Akira, cậu biết Hikaru đang đứng ở đây đúng không?]
Akira thoáng cau mày vì không hiểu ý Alpha, nhưng ngay sau đó, cậu chuyển sang kinh ngạc.
[…Tôi biết. Hả?]
Thấy vẻ kỳ lạ của Akira, Hikaru liền hỏi.
“Sao thế, Akira?”
Akira đáp lại và cố giữ vẻ bình tĩnh.
“À, không có gì.”
Hikaru liếc nhìn Akira một cái rồi quay lại màn hình trên tường. Cử động của Hikaru bị che bởi hình ảnh của Alpha trong tầm nhìn mở rộng, nghĩa là trong tầm nhìn có ý thức của Akira, cậu không thể thấy được Hikaru. Thế nhưng, Akira vẫn nhận thức rõ ràng hình ảnh của cô.
[Alpha, chuyện này là sao?]
[Akira, cậu đã sử dụng giác quan mở rộng rồi. Chỉ là dùng trong vô thức thôi. Riêng về thị giác thì cậu đang nhận biết qua ba nguồn là mắt thường, thiết bị thu thập thông tin và sự hỗ trợ của tôi. Ba nguồn đó.]
Akira nhận thức thị giác của mình như một sự tích hợp từ các nguồn này, nhưng đồng thời cũng nhận biết chúng một cách riêng lẻ. Vì vậy, dù Hikaru có bị che khuất trong tầm nhìn tích hợp thì Akira vẫn có thể “thấy” cô mà không cần nhìn trực tiếp.
[Và không chỉ mỗi thị giác đâu.]
Alpha tiếp tục.
[Tôi thu thập thông tin từ thiết bị của cậu thông qua cậu. Trong quá trình đó, chính cậu cũng đã tiếp nhận thông tin ấy. Không phải kết quả phân tích như thông tin dò tìm mà là thông tin thô. Cậu đã liên tục rèn luyện giác quan mở rộng dựa trên thông tin đó.]
Trong trận chiến tiêu diệt phe chủ nghĩa Kiến Quốc, một trong những lý do Akira có thể chiến đấu dù đã mất đi sự hỗ trợ của Alpha chính là nhờ giác quan mở rộng vô thức này. Dù kết nối với Alpha bị ngắt nhưng Akira vẫn là một Người kết nối với Cựu thế giới. Cậu sử dụng khả năng đó để thu thập thông tin từ thiết bị, và dựa trên thông tin ấy mà cậu đã vô thức nâng cao độ phân giải thực trong nhận thức.
Tất nhiên, đó không phải lý do duy nhất giúp Akira sống sót. Nó chỉ là một phần nhỏ trong chiến thắng mà cậu đã dốc toàn lực giành được. Nhưng nếu không có quá trình rèn giũa liên tục kể từ khi sở hữu khả năng như một thiết bị thu thập thông tin ấy thì Akira chắc chắn đã chết.
[Việc vô thức thực hiện đôi khi sẽ kém hiệu quả nếu bị ép buộc ý thức và làm có chủ đích. Vì thế nên tôi chưa nói gì cả. Nhưng bây giờ, khi cậu đã sử dụng nó thành thạo đến mức này rồi thì chắc không còn vấn đề gì nữa đâu.]
[Ra vậy. Hóa ra tôi đã vô thức làm được những việc như thế. Chả trách sao Hikaru lại ngạc nhiên.]
Akira nghĩ vậy và cảm thấy hài lòng với lời giải thích.
Nhưng thực tế, những gì cậu làm được chỉ chiếm chưa tới một phần mười lý do khiến Hikaru kinh ngạc. Nếu chỉ đơn thuần là vấn đề sử dụng giác quan mở rộng, nếu bất kỳ ai làm được điều đó cũng có thể chiến đấu như Akira thì Hikaru đã chẳng ngạc nhiên đến vậy.
Với người bình thường, ngay cả việc ngắm bắn một mục tiêu đứng yên đã là khó rồi chứ huống chi là bắn trúng. Thế nhưng đối với Akira, trong những trận chiến tốc độ cao, khi vừa phải đối mặt với nhiều mục tiêu di động, vừa phải né tránh đòn tấn công của kẻ địch, trong tình huống mà chỉ một sai lầm thôi cũng sẽ dẫn tới cái chết, lại có thể bắn ra những phát đạn với độ chính xác gần ngang với bắn tỉa cùng tần suất liên tục. Chính điều đó đã khiến Hikaru phải kinh ngạc.
Trước sức mạnh ngày càng lớn của bản thân, kéo theo khoảng cách về nhận thức so với người thường đang càng thêm xa vời, Akira vẫn tiếp tục cùng Hikaru xem lại trận chiến ngày hôm nay.
------
Hikaru thả lỏng và ngâm mình trong bồn tắm để xua tan mệt mỏi của cả một ngày dài. Với vị trí thuộc Ban Điều hành diện rộng, một công việc có mức thu nhập cao thì trải nghiệm tắm rửa này vẫn đủ để khiến cô hài lòng. Tuy nhiên, khi nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm nay, cô không khỏi thở dài đầy mệt mỏi.
“…Quả là một ngày bận rộn. Kibayashi đang quản lý một đống Thợ săn như thế ư, mà không khéo còn lên đến cả hàng chục người đấy chứ. Bảo sao quyền hạn của anh ta lại lớn đến vậy.”
Rồi cô nở một nụ cười đầy tự tin.
“Nhưng mà mình cũng đang kiểm soát được Akira đến mức này rồi cơ mà. Về tài năng thì mình có thua gì Kibayashi đâu. Nếu cứ giữ phong độ này thì chắc chắn Inabe-san cũng sẽ công nhận năng lực của mình thôi. Mình sẽ làm được!”
Yêu cầu đầy rủi ro nhưng đi kèm phần thưởng lớn này, chỉ cần kiểm soát tốt Akira thì mọi thứ sẽ ổn. Cô có thể làm được. Nghĩ vậy, Hikaru tự khích lệ bản thân và lấy lại tinh thần.
Sau khi tận hưởng một buổi tắm xa hoa để nạp lại năng lượng, Hikaru trở về phòng. Akira đã ngủ say từ lúc nào. Cô vô tình nhìn sang gương mặt đang say giấc của cậu.
“Thế này thì trông Akira cũng bình thường như bao người nhỉ. Ngủ ngon nhé, Akira.”
Hikaru nằm xuống giường của mình. Để cơ thể chìm vào cảm giác buồn ngủ dễ chịu, cô nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
------
Gigantes III, chiếc xe chở Akira và Hikaru vẫn tiếp tục tiến về phía Đông khi cả hai đang say giấc nồng. Điểm đến là Thành phố Zegelt đã ở rất gần.


9 Bình luận
Đừng buồn Sếp nhá không là em lại có chương mới đọc đó hẹ hẹ hẹ.