Duck: Lên top 1 hako thì bùm :D Cơ mà vẫn đang bùm rồi ấy chứ? :D
Nếu có cảm nhận về bộ truyện hoặc về độ đẹp trai của trans thì hãy để lại một đánh giá nhé :3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Akira và Hikaru đã mua xe máy xong và quay trở lại bến đỗ của Gigantes III. Mặt trời cũng đã khuất bóng từ lâu. Dù đang là buổi tối nhưng hoạt động vận chuyển hàng hoá vẫn đang được gấp rút tiến hành để kịp cho chuyến đi bắt đầu lúc nửa đêm.
Bên trong nhà kho khổng lồ của đoàn xe vận chuyển liên Thành phố, từng dãy vũ khí hình người lần lượt tiến vào bên trong. Những người mặc đồ gia cường hạng nặng, thứ không thể đi vào bằng lối thông thường, cũng đang nối đuôi theo sau.
Akira và Hikaru cũng phải lên xe từ chỗ này vì xe máy không thể mang vào trong phòng được. Cả hai dừng xe tại bãi đỗ đã được Hikaru sắp xếp từ trước nằm trong nhà kho.
“Vậy là xong rồi. Ta về phòng thôi, Akira.”
“À, cô cứ về trước đi. Tôi muốn chỉnh lại vài thứ trên xe đã rồi về sau.”
“...Vậy thì tôi cũng ở lại luôn.”
Hikaru đáp lại và nở một nụ cười dịu dàng, cô không muốn rời mắt khỏi Akira dù chỉ một chút. Akira hơi ngạc nhiên nhìn lại.
“Không cần đâu mà. Cô không nhất thiết phải ở lại với tôi đâu.”
“Không sao hết. Tôi là người phụ trách của Akira mà.”
“...Ra vậy.”
Akira cười nhẹ rồi bắt đầu kiểm tra và hiệu chỉnh lại chiếc xe. Trong lúc Alpha, cô trợ lý ảo của cậu tiến hành xâm nhập và giành quyền kiểm soát hệ thống điều khiển thì Akira sẽ kiểm tra cảm giác lái thực tế.
Cậu xem chiếc xe như một phần mở rộng của bộ đồ gia cường, thao tác như một cánh tay phụ gắn thêm và thử dịch chuyển thân xe khoảng 1mm để cảm nhận rõ sự khác biệt so với chiếc xe cũ.
Cậu kết nối hệ thống cảm biến của xe với thiết bị thu thập thông tin của bộ đồ, đồng thời tiếp nhận dữ liệu từ cả hai hệ thống đó để nhận diện xung quanh. Thông tin thu thập được sẽ dẫn truyền vào não thông qua năng lực của Người kết nối với Cựu thế giới và giúp nâng cao độ phân giải thực trong ý thức.
Cậu kích hoạt thiết bị tạo giáp trường lực của xe, một chức năng mà xe cũ không có và dần làm quen với việc sử dụng nó trực tiếp bằng ý niệm mà không cần thông qua thiết bị trung gian như bảng điều khiển hay đầu nối dữ liệu.
Nếu tính cả các linh kiện và tuỳ chọn nâng cấp thì chiếc xe mới này đã tiêu tốn của Akira gần 3.8 tỷ Aurum. Để có thể khai thác toàn bộ tiềm năng của trang bị mới này thì cậu đang luyện tập với sự nghiêm túc tuyệt đối.
Tuy nhiên trong mắt Hikaru, tất cả những gì Akira đang làm lại chẳng có gì đặc biệt. Chiếc xe và cánh tay phụ chỉ nhúc nhích chút xíu, giáp trường lực thì yếu ớt khi cứ hiện ra rồi biến mất.
Chẳng có gì thú vị để nhìn và cô chỉ mong Akira kết thúc nó sớm. Nghĩ vậy, Hikaru bắt đầu vô thức nhìn xung quanh.
Đúng lúc đó từ lối vào nhà kho, một nhóm người mang trang bị vũ trang hạng nặng bước vào. Trong số đó cũng có kẻ mặc đồ gia cường và trang bị được thiết kế đồng bộ khiến họ trông chẳng giống một đội Thợ săn chút nào, mà là một đơn vị đặc nhiệm thực thụ.
Trong nhóm người ấy, chỉ có hai người là ăn mặc khác biệt. Một là người đàn ông mặc vest và người còn lại là một cậu thiếu niên đội mũ trùm.
Cậu thiếu niên nhìn xung quanh với vẻ thích thú, đôi mắt tỏ rõ sự tò mò như đang tận hưởng một chuyến tham quan hơn là tham gia một nhiệm vụ nghiêm túc.
Hikaru ban đầu có phần xem nhẹ hai người trông có vẻ lạc lõng giữa đội quân vũ trang nặng nề kia, nhưng cô cũng nhanh chóng mất hứng và quay lại nhìn Akira đang tiếp tục buổi luyện tập với chiếc xe.
Một người thì thảnh thơi không có việc gì làm, còn người kia thì đang tập trung cao độ để điều khiển chiếc xe máy mới.
Ngay lúc ấy, nhóm của cậu thiếu niên kia lặng lẽ đi ngang qua họ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu thiếu niên đội mũ trùm đã quay đầu lại, ánh mắt dừng ở chỗ Akira và Hikaru.
Cậu chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ quan sát. Nhưng ánh mắt ấy – lại chẳng hề đơn giản như vậy.
------
Cậu thiếu niên đội mũ trùm, Shiro, vẫn giữ ánh mắt như tình cờ hướng về phía Akira và Hikaru. Lúc đó, người đàn ông mặc vest bên cạnh cậu là Harmers gọi lại.
“Shiro. Có chuyện gì vậy?”
“Hử? À không, chẳng có gì đâu.”
“Nếu chẳng có gì thì đừng có nhìn chằm chằm vào người khác. Đừng có tự rước hoạ vào thân.”
Dù chỉ là ánh nhìn lướt qua trong thoáng chốc, nhưng Harmers vẫn biết được chính xác hành động ấy. Shiro nhận ra điều đó và thầm đề cao cảnh giác hơn, nhưng bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ mặt tươi cười và tự nhiên đáp lại.
“Rồi rồi. Tôi sẽ cẩn thận mà. Chỉ là thấy có người mặc đồng phục của Thành phố Kugamayama nên tôi hơi tò mò thôi. Dù sao ta cũng sẽ phải nhờ vả bên đó một thời gian mà, đúng chứ?”
“Việc cậu đến Kugamayama vẫn chưa được thông báo cho bên đó. Trông bọn họ cũng không có vẻ gì là nhận ra cậu. Không liên quan gì hết. Mọi việc cứ để tôi xác nhận. Dù là chuyện nhỏ nhặt thì cũng đừng có liếc ngang liếc dọc.”
“Ầy, đừng nghiêm trọng quá như thế chứ. Lâu lắm rồi tôi mới được ra ngoài mà, lại còn được đi tới Thành phố khác nữa. Cho tôi tận hưởng chút không khí du lịch thôi cũng có làm sao đâu, đúng không?”
“Đang làm nhiệm vụ thì hạn chế ra ngoài là điều hiển nhiên. Nếu muốn tận hưởng không khí du lịch thì dùng VR tham quan cho thoả thích đi.”
Ở khu vực phía Đông, từ thời kỳ Cựu thế giới đã có rất nhiều danh lam thắng cảnh được tạo nên bằng công nghệ tiên tiến. Những kiến trúc tráng lệ xây dựng trên các hòn đảo bay lơ lửng giữa trời là một trong số những điểm đến nổi tiếng.
Thế nhưng, chỉ có một số rất ít người thuộc tầng lớp giàu có ở phía Đông mới thực sự được đặt chân tới những nơi ấy. Thậm chí ngay cả việc rời khỏi những Thành phố có tường thành vững chắc và đến một Thành phố lân cận thôi cũng là chuyện tiềm ẩn nhiều nguy hiểm vì ngoài bức tường luôn luôn có quái vật rình rập.
Bởi vậy nên du lịch đã trở thành một loại hình giải trí xa xỉ và cực kỳ tốn kém ở khu vực này. Và để phần nào đó thoả mãn nhu cầu ấy, du lịch thực tế ảo VR đã trở thành một lựa chọn phổ biến. Dù chỉ là mô phỏng nhưng nó cho phép người dân sống trong những bức tường khép kín kia phần nào giải toả được sự tù túng, cộng thêm giá cả phải chăng đã khiến nó được đông đảo người dùng ưa chuộng.
Tuy nhiên Shiro lại thẳng thừng lắc đầu với vẻ mặt như muốn nói rằng “Anh chẳng biết cái gì cả”.
“Không ăn thua. Mấy cái đó với bọn tôi chẳng khác nào mấy tấm ảnh bưu thiếp hết. Thứ thiếu ở đây là lượng thông tin, là cái gọi là chiều sâu cảm giác ấy. Cơ mà không phải tôi chê ảnh bưu thiếp đâu đấy nhé? Thứ đó cũng mang một chất riêng, kiểu cảm giác khi chạm vào tờ giấy hay nét hoài niệm nào đó cũng tuyệt lắm chứ bộ. Nhưng nói tóm lại, du lịch VR cũng chỉ là một đống dữ liệu hình ảnh thô kệch, nhạt nhẽo và vô hồn thôi.”
“Thì chỉ cần nâng độ nhạy của thiết bị lên là được?”
“Nâng thì nâng chứ cái gì cũng phải có giới hạn chứ. Mà với bọn tôi như vậy vẫn chưa đủ đâu. Trừ khi thay toàn bộ hệ thống tiếp nhận cảm giác trong người thành loại chuyên dụng cho VR như mấy tên cyborg ấy thì may ra. Nhưng dù có làm vậy đi nữa thì giới hạn thiết bị vẫn là thứ không thể vượt qua.”
“Vậy sao? Tôi nghe nói gần đây thiết bị dòng thấp cũng đã khá xịn rồi mà....”
“Không không, làm sao mà sánh được với thế giới thực chứ. Với bọn tôi thì là khác biệt một trời một vực luôn đấy.”
Shiro tiếp tục thao thao bất tuyệt với vẻ mặt đầy tự tin.
“Với lại nâng cấp đến mức đó thì nguy hiểm lắm. Nhìn chung thì chẳng khác nào để người khác chiếm quyền kiểm soát cả năm giác quan của mình còn gì. À mà này, có phải mấy gã bị mấy nội dung người lớn dụ dỗ nên mới định lắp thiết bị tương thích như thế không nhỉ? Đừng có dại nha. Ngay cả mấy hãng sản xuất chính quy còn xảy ra sự cố nữa là, giờ dính thêm cả hàng chợ đen nữa thì chắc kết nối sai một phát thôi là ngất tại chỗ luôn, thậm chí là lên chầu ông bà thẳng cẳng ấy chứ đùa. Còn nếu thật sự muốn vừa đảm bảo an toàn tuyệt đối, vừa có được cảm giác chân thật như đời thực thì chắc chỉ có mấy gã quái nhân đam mê tới mức cấy thêm một bộ năm giác quan phụ bằng công nghệ mở rộng cảm giác, rồi dùng cái bộ giác quan dự phòng đó để trải nghiêm thôi. Làm tới cỡ đó mới tạm gọi là ổn.”
Shiro trông như thể có thể nói suốt đêm cũng không hết chuyện. Harmers thì mệt mỏi ra mặt và nhăn nhó đáp lại.
“Thôi đủ rồi, im mồm đi.”
“Rồi rồi~”
Shiro cười toe toét và ngoan ngoãn im lặng.
Trong lòng cậu thầm mỉm cười đắc ý, chỉ cần thế là đủ để đánh lạc hướng câu chuyện khỏi nhóm Hikaru. Tạm thời xem như cậu đã khéo léo xoay chuyển được tình thế.
_*_*_*_
Vì bị bầy Giant Bugs lớn hơn dự kiến tấn công và lực lượng phòng thủ thiếu hụt nghiêm trọng nên đoàn xe vận chuyển liên Thành phố vốn đã định hoãn khởi hành để bổ sung lực lượng giờ đã có thể theo đúng lịch trình nhờ sự bổ sung quân lực từ Sakashita Heavy Industries.
Một trong những chiếc xe đó - Gigantes III đang băng qua vùng đất hoang và đặt trên nóc tới tận bốn vũ khí hình người được trang bị hoả lực hạng nặng. Tất cả đều là các mẫu được Thợ săn của Thành phố Zegelt sử dụng và hiệu năng của chúng hoàn toàn khác biệt nếu so với những mẫu mà Akira từng thấy ở Thành phố Kugamayama.
Đứng trên nóc xe để ngắm bình minh, Akira không khỏi trầm trồ khi ngẩng đầu nhìn chúng.
“Ồ.... Nhìn lực thật đấy.”
Hikaru, người đang được Akira ôm chặt lấy cũng nhẹ nhàng đồng tình.
“Cũng phải thôi, đây là hàng bán ở Thành phố Zegelt mà. So với mấy con Shirousagi của Yashima Heavy Steel hay Black Wolf của Yoshioka Heavy Industries thì chúng nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, cả về giá lẫn hiệu năng.”
“Chuẩn thật.... Mà này Hikaru, cô không cần phải cố đi theo tôi đâu?”
Mặc dù đây đã là lần thứ hai và đỡ hơn lần trước, nhưng việc trèo lên nóc xe thế này vẫn khiến Hikaru sợ hãi. Akira thấy rõ rằng cô đang cố gắng chịu đựng.
Hikaru đỏ mặt và hơi lớn tiếng đáp lại.
“Không sao hết! Tôi cũng muốn ngắm bình minh mà!”
“Rồi rồi, tôi biết.”
Thật ra lý do Hikaru bám theo lần này cũng giống lần trước, là để không rời mắt khỏi Akira. Tuy nhiên so với lúc đó thì giờ nguyên nhân ấy cũng đã giảm đi ít nhiều.
Trước đấy Akira cũng từng đề nghị dùng giáp trường lực từ xe máy của mình để chắn gió cho Hikaru. Nhưng khi cô hỏi “Làm sao mang xe lên nóc được?” thì Akira lại tỉnh bơ đáp “Chạy dọc thân Gigantes III rồi phóng lên thôi”. Kết quả là đề xuất ấy đã bị bác bỏ.
Vậy nên lần này cả hai lại ôm lấy nhau như một cặp tình nhân trước ánh nhìn của người ngoài.
Mặt trời dần ló rạng. Hikaru thả hồn vào cảnh tượng rực rỡ ấy và thấy rằng nó thật xứng đáng để cô trèo lên tận nóc xe. Cảm giác bớt bỡ ngỡ so với lần đầu đã giúp cô thảnh thơi tận hưởng nhiều hơn, thậm chí Hikaru còn muốn đắm chìm trong dư âm của sự nao lòng này lâu hơn nữa.
Thế nhưng khoảnh khắc đó đã bị phá vỡ bởi một người không mời mà đến, Shiro.
“Yo, hai người cũng lên đây ngắm bình mình à?”
Shiro cùng Hammers xuất hiện trên nóc xe. Cả hai trông như đang mặc thường phục, nhưng việc có thể đii lại thoải mái giữa những cơn gió mạnh trên nóc xe đã chứng tỏ rằng họ đang mặc những bộ giáp có khả năng nguỵ trang như một bộ quần áo bình thường, hoặc là họ sở hữu năng lực thể chất ngang với những bộ giáp đó.
Việc những người như vậy chủ động tiếp cận khiến Hikaru lập tức cảnh giác. Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy may mắn vì đã quyết định đi theo Akira. Không để lộ sơ hở, cô nhanh chóng ra chỉ thị cho Akira qua sóng liên lạc riêng.
[Akira, để tôi ứng phó. Cậu đừng nói gì hết. Nếu bị hỏi thì chỉ cần trả lời “đã được chỉ thị không nói chuyện riêng trong lúc làm nhiệm vụ” là được.]
[Tôi hiểu rồi.]
Sau khi cảnh báo Akira như vậy, Hikaru quay sang Shiro với vẻ khó hiểu và cố tình để lộ một chút cảnh giác.
“...Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“À không, tôi cũng lên đây ngắm bình minh thôi. Dù gì thì cũng phải ngắm trực tiếp mới hay chứ nhỉ? Cái gã này nè, anh ta cứ bảo tôi “nhìn từ cửa sổ phòng là đủ rồi còn gì” đấy. Nghe có chán không cơ chứ, đúng là chẳng hiểu cái gì sất. Nói thẳng ra thì cái đó có phải cửa sổ đâu mà chỉ là cái màn hình giả làm cửa sổ thôi. Ngắm bình minh qua đấy thì thiếu hụt dữ liệu trầm trọng luôn. Phải không?”
Vừa phàn nàn với Harmers, Shiro vừa quay sang Hikaru như muốn tìm kiếm sự xác nhận. Dù không hoàn toàn hiểu ý, nhưng Hikaru cũng đoán được cậu đang muốn nói rằng “hình ảnh thì không thể nào bằng đồ thật được” nên mỉm cười đồng tình.
“Vâng, đúng là vậy. Dù sao thì cũng phải tận mắt nhìn thế này mới có cảm xúc chứ.”
“Chuẩn luôn. Leo lên tận nóc xe này cũng bõ công lắm chứ đùa đâu. Cậu cũng nghĩ vậy đúng không?”
Shiro quay sang hỏi cả Akira. Tuy cũng đồng ý với suy nghĩ đó, nhưng cậu vẫn giữ đúng chỉ thị của Hikaru.
“Xin lỗi, tôi đã được chỉ thị không nói chuyện riêng trong lúc làm nhiệm vụ.”
“Làm nhiệm vụ á? Chứ không phải đang hẹn hò sao? Hai người ôm nhau thắm thiết thế cơ mà?”
Akira thấy câu đó rất hợp lý, nhưng cậu vẫn im lặng đúng như mệnh lệnh. Hikaru cũng cảm thấy như bị chọc đúng tim đen nên chẳng nghĩ ra được lời phản bác nào. Mặt cô hơi đỏ lên và cũng im lặng đáp lại.
Đúng lúc ấy, Harmers xen vào với vẻ mệt mỏi.
“Shiro. Ngắm bình minh xong rồi, giờ quay về thôi. Dù có đang làm việc hay hẹn hò thì cũng đừng làm phiền người khác. Nào, đi thôi.”
“Ể, cho tôi ở lại thêm chút nữa đi mà....”
“Nếu còn đứng lỳ ra đấy thì tôi sẽ chặt hai chân cậu rồi lôi về.”
Trước lời đe doạ lạnh tanh của Harmers, Shiro đành đầu hàng ngay lập tức.
“Rồi rồi, tôi biết rồi mà. Gặp lại sau nhé.”
Vẫn giữ vẻ tếu táo đến phút cuối, Shiro rời đi cùng Harmers.
“Tên đó rốt cuộc là sao vậy?”
“Chắc là... một hành khách siêng năng giống cậu thôi, kiểu chịu khó leo lên tận nóc xe chỉ để ngắm bình minh ấy?”
“Hành khách à.... Hừm....”
Nghe không thuyết phục lắm, Akira liền làm điều cậu hay làm trong những lúc thế này, đó là hỏi Alpha.
[Alpha, cô thấy sao?]
[Không cần để tâm đâu.]
[Vậy à, tôi hiểu rồi.]
Vốn dĩ Akira cũng chẳng quá để ý đến chuyện đó, nên khi Alpha nói vậy thì cậu càng thêm yên tâm bỏ qua.
Lúc ấy Hikaru lên tiếng thúc giục, với gương mặt dần đang dần đỏ lên.
“Akira... ừm... giờ tôi cũng muốn về....”
Sau khi bị nói là đang hẹn hò thì cô bắt đầu ý thức rõ ràng về việc bản thân vẫn đang bị Akira ôm chặt thế này trên nóc xe suốt. Để giữ bình tĩnh, cô cần nhanh chóng quay trở lại bên trong.
“Hả? À, được rồi, chúng ta về thôi.”
Cả hai vào lại trong xe. Vốn chẳng nghĩ gì sâu xa, Akira vẫn ôm chặt Hikaru để cô không bị gió thổi bay cho tới khi họ xuống được bên dưới an toàn, mặc cho má Hikaru lúc này đã hơi ửng đỏ.
_*_*_*_
Shiro quay trở lại căn phòng xa hoa và kiên cố, nơi vừa là chỗ ở, cũng vừa là nơi giam lỏng cậu. Trong lúc dùng bữa, Shiro vừa trầm ngâm suy nghĩ về Akira và Hikaru.
(...Là ai trong số họ? Hay cả hai? Không, có khi nào mình đã nhầm và thực ra chẳng có ai trong số đó liên quan cả?)
Dù đang mỉm cười với vẻ hài lòng khi thưởng thức bữa ăn ngon vượt xa cả những nhà hàng cao cấp kia, nhưng lưỡi cậu từ lâu đã chẳng còn bất ngờ trước hương vị ấy nữa.
Để không bị mê hoặc bởi sự tinh tế của món ăn, và cũng để khẳng định nụ cười trên môi chỉ là diễn kịch, Shiro giữ đầu óc tỉnh táo và tiếp tục nghiền ngẫm.
(...Phản ứng ở kho chứa khi ấy là do mình nhìn nhầm sao? Có thể là họ đang mang theo thiết bị đầu cuối tương thích với Cựu thế giới và mình đã hiểu nhầm chăng? Nhưng mình mà lại phạm phải một sai lầm như thế ư...? Nhưng nếu đó không phải nhầm lẫn, nếu đó là thật... thì chắc chắn phải có phản ứng gì đấy mới đúng....)
Trong tầm nhìn mở rộng của Shiro, danh sách hành khách trên đoàn xe vận chuyển liên Thành phố hiện lên. Tên của Akira và Hikaru cũng có ở đó.
(Nhân viên từ Thành phố Kugamayama và một Thợ săn địa phương à? Cả hai đều nhận yêu cầu hộ tống đoàn xe này.)
Liệu việc họ đi cùng một chỗ có phải chỉ là trùng hợp? Hay còn mang ẩn ý gì khác? Shiro nghĩ mãi mà vẫn không tìm được câu trả lời thoả đáng.
(Nếu Thành phố Kugamayama đã nắm được thông tin gì đó về mình và đang cố gắng tiếp cận trong bí mật thì mình có thể lợi dụng chuyện đó. Nhưng... nếu họ không biết mặt mình thì sao? Cơ mà như thế thì cái thái độ dửng dưng kia lại càng vô lý.)
Giả sử đúng như thế, hoặc nếu như khác đi thì.... Shiro cật lực lục tìm mọi khả năng có thể xảy ra.
(Cuối cùng cũng được ra ngoài. Không thể bỏ lỡ cơ hội này. Mình phải làm gì đó....)
Shiro biết rõ vị thế của bản thân là đặc biệt tới mức nào. Những món ăn thượng hạng, căn phòng sang trọng, sự bảo vệ nghiêm ngặt, tất cả đều là nhờ vào ân sủng từ Tập đoàn Sakashita – là những thứ mà người thường dù có liều cả mạng sống cũng chưa chắc có thể chạm tới.
Thế nhưng, Shiro sẵn sàng vứt bỏ tất cả chúng. Bởi cậu có việc nhất định phải hoàn thành.
Ánh mắt cậu lướt qua Harmers, người được giao nhiệm vụ hộ tống cậu. Vừa mạnh mẽ, vừa ranh mãnh, một kẻ giám sát cực kỳ phiền toái mà cậu buộc phải qua mặt bằng mọi giá. Nhưng đáng tiếc chẳng có kế hoạch nào khả thi loé lên trong đầu Shiro.
Chỉ cần tận dụng khoảng thời gian khi bọn họ vẫn còn nghĩ cậu đang hí hửng vì lần đầu được ra ngoài, chỉ cần họ lầm tưởng cậu đang mải mê tận hưởng chuyến đi như một vị khách du lịch, chỉ cần trong lúc ấy có điều gì đó xảy ra.
Shiro bất giác thầm cầu nguyện cho một điều bất ngờ như thế.
Biểu cảm hơi thay đổi để lộ chút tâm tư trong lòng đó của Shiro lập tức bị Harmers phát hiện ra.
“Shiro. Có chuyện gì sao?”
“Hả? Không có gì đâu.”
“...Vậy à. Dù sao thì cậu cũng ngoan ngoãn một chút đi cho tôi nhờ.”
“Ừ ừ, tôi biết mà.”
Shiro nhẹ nhàng đáp với nét mặt tươi tỉnh như mọi khi. Cậu nở nụ cười đầy tự nhiên và che giấu hoàn toàn những dao dộng trong lòng mình.
_*_*_*_
Vào giờ giao ca, thay vì đi từ lối ra vào ở nóc xe như mọi khi, Akira lại đến nhà kho nơi cậu để xe máy của mình. Akira leo lên xe đã được chuẩn bị sẵn sàng và nói với Hikaru.
“Được rồi, Hikaru. Mở ra đi.”
Dưới sự điều khiển của cô, bức tường bên ngoài nhà kho bắt đầu mở ra.
“Akira, tôi cứ hỏi lại cho chắc thôi.... Cậu thật sự thấy ổn chứ?”
Lao ra ngoài từ bên trong một phương tiện vận chuyển liên Thành phố đang di chuyển bằng một chiếc xe máy hai bánh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy điên rồ, làm vậy chẳng khác nào tự sát. Dù biết rõ thứ Akira đang ngồi lên kia có khả năng chạy trên không trung, nhưng Hikaru vẫn không khỏi lo lắng. Và khi nhìn thấy nét mặt đầy bất an của cô thì Akira cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Cậu xác nhận lại.
[...Alpha, ổn cả chứ?]
[Ổn mà. Cậu cứ yên tâm đi.]
Được trấn an như vậy, Akira xua tan mọi lo lắng và mỉm cười xoa dịu Hikaru.
“Ổn mà. Tôi đi đây.”
Nhìn nụ cười không chút do dự ấy của Akira, Hikaru cũng dần cảm thấy an tâm hơn phần nào.
“Vậy... Akira, cố lên nhé.”
Được Hikaru tiễn đi, Akira vặn ga và lao vút khỏi nhà kho. Cậu tăng tốc ngay bên trong đó rồi thẳng tiến bay ra ngoài. Với xe bình thường thì kết cục sau đó sẽ là một cú rơi thẳng xuống vùng đất hoang đầy nguy hiểm. Nhưng chiếc xe của Akira được trang bị chức năng chạy trên không.
Hai bánh xe tạo ra một mặt đường vô hình bằng giáp trường lực trong không khí. Lốp xe quay nhanh và bám chặt vào con đường ấy để tiếp tục tăng tốc. Rồi giống như khi ôm cua gấp trên mặt đất, Akira nghiêng mạnh thân xe trên không trung. Tại điểm tiếp xúc giữa bánh xe và giáp trường lực, những tia lửa chuyển hoá từ lực va chạm tạo thành vệt sáng như dấu phanh kéo dài trong không trung.
Trên mặt phẳng không tồn tại mà những vệt sáng ấy vẽ nên, Akira trượt bánh sang ngang, đổi hướng tiến thẳng về phía mạn sườn của Gigantes III. Cậu nâng bánh trước lên, điều chỉnh trục xe trùng với vỏ ngoài của thứ khổng lồ kia rồi tiếp đất ngay trên đó và tiếp tục tiến về phía trước.
Không dừng lại ở đấy, Akira tiếp tục lái xe để leo lên. Cho đến khi tới mép của nóc xe, tức điểm kết thúc của bức tường đó, cậu nâng bánh sau lên để giảm tốc, giữ cho bánh trước móc thẳng vào cái mép đó và dừng lại ở tư thế chỉ bám bằng một bánh. Sau đó cậu từ từ tiến lên chỉ với bánh trước. Khi bánh sau đã lên được nóc xe, Akira nhẹ nhàng hạ nó xuống và đáp đất an toàn.
Hikaru đã chứng kiến toàn bộ hành động ấy từ đầu đến cuối qua thiết bị thu thập thông tin mà cô kết nối cùng Akira với góc quan sát gần như đang chia sẻ cùng tầm nhìn với cậu. Xét theo cảm nhận của bản thân thì những gì Hikaru thấy chỉ đơn giản là điên rồ. Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy mình thật may mắn khi trước đó đã bác bỏ ý tưởng dùng xe máy để ngắm bình minh.
------
Ca trực của Akira trôi qua một cách yên bình và không có biến cố gì xảy ra.
Thỉnh thoảng vẫn có vài con quái tấn công, nhưng nhờ có Sakashita Heavy Industries hỗ trợ mạnh mẽ với những vũ khí hình người đầy uy lực được triển khai tới tận xe thứ hai trong đoàn là Gigantes III đã khiến lũ quái kia chẳng còn là mối đe doạ gì đáng kể nữa.
Akira ngồi trên xe và trông có vẻ khá rảnh rỗi. Cậu dùng khẩu LEO phức hợp gắn trên cánh tay phụ của xe để bắn hạ từng mục tiêu nhỏ lẻ xuất hiện, dù cho số lượng là quá ít và chẳng bõ để cậu giết thời gian.
Dù là vậy thì những viên đạn C được nạp năng lượng trực tiếp từ bình năng lượng cỡ lớn trên xe, cộng thêm sự hỗ trợ chính xác của Alpha trong việc điều chỉnh cường độ nạp vẫn thể hiện uy lực vượt trội.
Tuy chẳng đủ để giết thời gian là thế, nhưng Akira cũng không rảnh tới mức tham gia các buổi học của Alpha. Vì vẫn có khả năng bị tấn công bởi đám Giant Bugs nên cậu không thể dốc toàn lực để luyện tập được, dù có thuốc hồi phục đi chăng nữa thì chiến đấu trong tình trạng kiệt sức vẫn là điều không nên.
Kết quả là Akira gần như chẳng phải làm gì nhiều cho đến khi ca trực kết thúc. Cậu gọi Hikaru để mở cửa nhà kho rồi lái xe máy trượt dọc theo sườn bên của xe và quay trở lại bên trong. Sau đó cả hai cùng rời đi và về phòng nghỉ.
Khi Akira vừa ăn tối vừa trò chuyện cùng Hikaru, cả hai bắt đầu nhắc tới cuộc tấn công của bầy Giant Bugs trên đường đi lúc sáng.
“...Ể? Mấy con đấy bình thường không xuất hiện ở khu vực đó à?”
“Ừ. Chính vì thế nên lần này đoàn xe mới phải chịu thiệt hại nghiêm trọng thế này. Nghe nói có khá nhiều Thợ săn phải nhập viện rồi. Có lẽ vì vậy nên để đề phòng trường hợp bị tập kích lần nữa thì họ đã tăng cường lực lượng hộ tống từ đầu luôn.”
“Ra là thế....”
Nghe đến đây Akira trầm ngâm, nét mặt thoáng vẻ đăm chiêu.
“Akira? Cậu sao thế?”
“Không, chỉ là.... Tôi thấy mình hay gặp mấy tình huống bất ngờ kiểu đó. Cảm giác như “lại nữa à” ấy.”
“...Nói mới nhớ, lúc cậu hạ Okupalos cũng vậy nhỉ. Nó cũng không phải loại quái thường xuất hiện ở đấy đâu.”
“Đúng chứ?.... Quả nhiên, tôi chắc chắn là chúa xui xẻo rồi.”
Thấy Akira hơi rũ vai xuống, Hikaru cố gắng động viên cậu.
“Ờ thì... chuyện đó không phải là do Akira xui đâu, mà là vì cậu mạnh quá mới đúng chứ?”
“...Ý cô là sao?”
“Tôi biết nói thế này có hơi phũ, nhưng.... Thợ săn tuy kiếm được nhiều tiền thật đấy, nhưng họ cũng dễ chết lắm đúng không? Ai cũng điều đó hết, thế nhưng vẫn có người tiếp tục làm nghề này chỉ đơn giản là vì nó quá hời. Dù đã biết rõ điều đó nhưng họ vẫn chết, rất nhiều người vẫn chết.”
Quả thực không sai. Nếu bỏ qua yếu tố sống còn thì Thợ săn đúng là một nghề hái ra tiền. Chính vì thế nên nhiều người thuộc tầng lớp nghèo khó đã xem việc trở thành Thợ săn là cách duy nhất để vươn lên.
“Nhưng đâu phải ai chết rồi cũng muốn chết như thế đâu. Ai mà chẳng muốn cố gắng bảo vệ mạng sống của mình theo cách riêng? Thế mà họ vẫn chết đấy thôi. Tức là họ chết trong những tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự tính.”
Câu này cũng đúng nốt. Dù bản chất nghề Thợ săn là đặt cược bằng cả mạng sống, nhưng chẳng ai lại tự ném mình vào chỗ chết khi mà đã biết chắc kết cục không thể sống sót. Những kẻ biết trước mình sẽ chết thường rất hiếm.
Chẳng ai muốn chết cả. Nhưng nghề này mang lại quá nhiều thứ mà trước giờ họ chưa từng có.
“Chắc mình vẫn sẽ ổn thôi nếu tiếp tục thêm một thời gian nữa” – nhiều Thợ săn vẫn mang tâm lý ấy để bám trụ với nghề. Chẳng ai dám chắc rằng tương lai mười năm sau sẽ thế nào, nhưng họ lại tin rằng ít nhất mình vẫn sống tới ngày mai. Họ tin vào điều đó dù cho chẳng có cơ sở gì vững chắc, mọi thứ đều đến từ thực tế rằng họ vẫn chưa chết, và cứ thế tiếp tục, cho tới khi cái “sự cố ngoài dự tính” kia ập đến.
“Và đối với phần lớn Thợ săn thì cái tình huống bất ngờ đó chỉ xảy ra đúng một lần trong đời. Vì họ đã chết ngay từ lần đầu tiên gặp phải mà. Thế nên xét từ góc độ của người đã chết thì mấy tình huống kiểu đó hiếm khi xảy ra lắm.”
Chỗ này có hơi gượng ép một chút. Hikaru cũng biết điều đó nhưng cô vẫn nói tiếp.
“Còn Akira thì khác. Cậu mạnh. Chính vì mạnh nên cậu mới sống sót. Sống sót rồi lại gặp chuyện bất ngờ tiếp theo. Mà mấy thứ đó thường để lại ấn tượng rất lớn nên lại càng dễ nhớ. Có lẽ vì thế nên cậu mới có cảm giác như bản thân toàn gặp chuyện ngoài ý muốn rồi nghĩ mình đen đủi đúng không?”
Việc câu chuyện ấy có đúng về mặt thống kê hay không chẳng quan trọng. Nó rốt cuộc cũng chỉ là lời an ủi. Nghĩ vậy thì sẽ nhẹ lòng hơn. Hikaru nói ra những điều ấy với suy nghĩ đó.
Và lời an ủi ấy đã có tác dụng với Akira. Cậu khẽ cười.
“...Ừ nhỉ. Cứ nghĩ như vậy đi. Dù cho tôi có xui thật đi chăng nữa thì nó cũng đồng nghĩa là tôi còn mạnh hơn cả cái xui xẻo đấy.”
Từ khi gặp Alpha, cuộc sống của cậu toàn là những biến cố bất ngờ nối tiếp nhau. Cậu đã bao lần trải qua cửa tử. Nếu gọi những điều đó là bất hạnh, là xui xẻo thì Akira cũng đã vượt qua tất cả, lần lượt từng cái một. Và cậu sẽ tiếp tục làm thế. Cậu không có ý định chịu thua trước chúng. Akira một lần nữa tự nhủ như vậy trong lòng.
“Đúng rồi đấy, cứ nghĩ như thế là được rồi.”
Thấy Akira đã vui vẻ trở lại, Hikaru cũng mỉm cười theo. Dù có bị bầy Giant Bugs tấn công tiếp đi chăng nữa thì với tinh thần ấy, cậu chắc chắn sẽ hoàn thành yêu cầu và đem về kết quả tốt. Nghĩ vậy, Hikaru cười nhẹ.
------
Ngày hôm sau đã tới. Akira lại tiếp tục nhiệm vụ canh gác trên nóc xe và ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc như hôm qua. Cho tới lúc này, thời gian trôi qua một cách yên ả không khác gì ngày hôm trước.
Không có việc gì làm, cậu vô thức ngước nhìn lên bầu trời. Trên đó, những tầng mây dày màu xám tro đang trôi lơ lửng, trông giống như một chiếc vung nồi khổng lồ đang úp lên cả một vùng trời rộng lớn.
_*_*_*_
Trên đoàn xe đang lăn bánh giữa vùng đất hoang. Tầng mây dày đặc trải dài tới tận chân trời kia như muốn phủ kín cả thế giới và chẳng để một tia nắng nào lọt qua.
Mưa ở khu vực phía Đông không đơn thuần chỉ là nước, nó còn mang thành phần giống như sương mù không màu và khiến khả năng trinh sát suy giảm nghiêm trọng khi mưa bắt đầu rơi. Những đám mây tạo ra loại mưa ấy cũng mang cùng một đặc tính.
Dự báo thời tiết cho biết rằng hôm nay trời sẽ có nhiều mây. Xác suất mưa thấp. Tầm nhìn dưới mặt đất ổn. Dù có một đàn quái vật đang thoắt ẩn thoắt hiện nơi đường chân trời, nhưng các thiết bị trinh sát tối tân gắn trên xe vẫn có thể phát hiện ra chúng từ khoảng cách rất xa.
Nếu đang ẩn trong những tầng mây kia thì đám quái vật biết bay như Giant Bugs cũng không thể thấy được mặt đất. Vì vậy nên khả năng bị phát hiện là rất thấp.
Không có gì cản trở đoàn xe. Chúng vẫn tiếp tục hành trình băng qua vùng đất hoang đúng như kế hoạch đã định.
------
Bên trên tầng mây dày đặc, ở độ cao và khoảng cách mà nếu trời quang thì chắc chắn sẽ bị đoàn xe phát hiện, đang có hơn một trăm vũ khí hình người đang lặng lẽ bay lượn. Những cỗ máy ấy có thiết kế chủ đạo là màu trắng, cao khoảng 20 mét và đều được trang bị hoả lực hạng nặng.
Thường thì quái vật càng lớn thì càng mạnh. Nhưng không chỉ riêng quái vật, những hiện tượng kỳ dị như sương mù không màu ở phía Đông, hay công nghệ đáng kinh ngạc của Cựu thế giới, đã làm lu mờ mọi điểm bất lợi vốn gắn liền với kích thước khổng lồ ấy.
Lý do khiến các phương tiện vận chuyển liên Thành phố mang kích thước đồ sộ đến vậy cùng là vì điều này. Xét trên nhiều phương diện, sử dụng một chiếc xe khổng lồ được thiết kế chuyên biệt để vận chuyển khối lượng lớn hàng hoá trên những hành trình siêu dài rõ ràng hiệu quả hơn rất nhiều so với việc điều động hàng trăm hay hàng nghìn chiếc xe tải thông thường. Chính vì vậy nên các đoàn xe liên Thành phố đã phát triển rất nhanh và chiếm một vị trí quan trọng trong khu vực phía Đông như hiện tại.
Nguyên lý ấy cũng được áp dụng cho các vũ khí hình người. Kích thước phổ biến của một mẫu vũ khí hạng nặng này khoảng 10 mét. Trong tiêu chuẩn đó, một đơn vị cao tới 20 mét sẽ không đơn thuần chỉ là “to gấp đôi” mà nó còn mang một ý nghĩa khác, là sức mạnh vượt trội cùng hoả lực đủ sức uy hiếp tất cả trên chiến trường.
Trước mặt đội hình những cỗ máy màu trắng đó, một con quái vật khổng lồ dài hơn trăm mét bất ngờ xuất hiện. Càng lên cao và đi xa về phía Đông thì quái vật sẽ càng nguy hiểm. Đây đã là khu vực mà những sinh vật khổng lồ và cực kỳ hung bạo như thế xuất hiện như một lẽ thường.
Thế nhưng, con quái vật ấy bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Đối với đội quân hùng hậu kia – những kẻ đủ sức xoá sổ cả một bầy Giant Bugs trong tổ của chúng thì con quái này chẳng khác nào một hòn đá bên đường. Trúng loạt pháo laze dày đặc từ nhiều hướng, thân hình khổng lồ của nó bị bắn thủng nhiều lỗ như tổ ong rồi rơi xuống và biến mất trong biển mây xám xịt.
Dẫu mạnh mẽ là vậy nhưng những cỗ máy màu trắng ấy không phải là không có tổn thất. Nhiều đơn vị đã phải chịu thương tổn với nhiều mức độ khác nhau. Có con còn mất hết tứ chi cùng vũ khí và chỉ còn sót lại phần thân cùng bộ phản lực đẩy để cầm cự trên không.
Và rồi một trong số đó đã bị một luồng sáng cực mạnh xuyên thẳng qua.
Dù được trang bị giáp trường lực cực kỳ chắc chắn, nhưng nó vẫn bị xuyên thủng như tờ giấy. Gần một phần ba khối thân máy đó đã bị xoá sổ trong tích tắc. Phần còn lại cũng dần tan rã thành từng mảnh, rơi xuống biển mây bên dưới và biến mất.
Chưa dừng lại ở đó. Một vũ khí hình người cỡ lớn khác bị tập kích trực diện bởi một thiết bị tấn công hình đĩa bay màu đen. Đường kính của nó gần bằng một nửa phần thân, viền ngoài được gắn những lưỡi dao khổng lồ quay với tốc độ cực nhanh. Những lưỡi dao ấy cứa rách giáp bảo vệ của vũ khí hình người kia một cách không thương tiếc, toé ra những tia lửa sáng chói từ điểm va chạm như pháo hoa giữa không trung.
Với đà tấn công mãnh liệt ấy, chiếc đĩa bay đen cắm sâu vào mục tiêu và chém đôi vũ khí hình người đó. Phần thân bị chẻ làm đôi và tách thành hai mảnh rồi rơi thẳng xuống tầng mây bên dưới. Nhưng không chỉ có một mà nhiều chiếc đĩa bay đen khác cũng đồng loạt lao vào, như những chiếc lưỡi hái tử thần nhắm thẳng vào các cỗ máy màu trắng kia, tất cả cứ thế mà cắt xé không ngừng.
Trên thân các vũ khí hình người ấy có vô số đĩa bay đen đang dính chặt lấy như ký sinh trùng. Để tiêu diệt chúng, các quân đồng minh khác không ngần ngại xả đạn thẳng vào đồng đội mình và chấp nhận hy sinh một đổi một. Cuộc chiến cứ như vậy diễn ra. Tuy đã đẩy lùi được kẻ địch nhưng vài cỗ máy nữa đã bị phá huỷ rồi rơi rụng như cái xác lớn xuống biển mây vô tận.
Ngay lúc ấy, đội quân đó bắt đầu thay đổi chiến lược.
Giải pháp lúc này đã rõ, là phải rút xuống dưới tầng mây, nơi tầm nhìn của địch bị hạn chế. Gần như đồng thời, toàn bộ đội quân vũ khí hình người màu trắng đồng loạt chuyển hướng, giảm độ cao và lao xuống dưới với tốc độ cực nhanh như những thiên sứ đang rơi tự do.
Và thứ đang không ngừng tập kích họ từ trên cao kia, các thiết bị tấn công hình đĩa màu đen ấy đang bị những luồng sáng phía dưới nhắm đến cũng lập tức đổi hướng, đi theo đội hình và lặn sâu vào biển mây xám đục đó và quyết truy đuổi tới cùng.


8 Bình luận