Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [ON GOING]

Chương 200: Khu vực phía Đông

16 Bình luận - Độ dài: 7,233 từ - Cập nhật:

Duck: Ơ? Chương 200 rồi này :D Hẹ hẹ :3 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans đẹp trai nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Chiếc xe vận chuyển liên Thành phố tên Gigantes III chở Akira và những người khác đang tiến vào vùng đất hoang và cuốn lên bên dưới là từng đợt bụi cát khổng lồ. Nó thổi bay, nghiền nát và phá vỡ mọi mọi chướng ngại trên đường đi mà chẳng hề chậm lại dù chỉ một chút.

Đống đá vụn bị bốc lên vài mét hay xác những con quái vật khổng lồ chẳng là gì khi đặt cạnh kích thước phi thực tế của Gigantes III. Dù có chất đống dưới gầm xe thì chúng cũng không thể cản được bước tiến của nó.

Lớp giáp trường lực bảo vệ thân xe vô cùng mạnh mẽ, nó có thể dễ dàng đẩy lùi những đòn pháo kích tầm trung. Khẩu pháo cỡ lớn được gắn trên nóc xe đủ sức bắn hạ cả những con quái vật bay khổng lồ. Sức chứa tối đa của chiếc xe thừa sức chứa cả một thị trấn nhỏ và nó cũng được trang bị đầy đủ tiện nghi để phục vụ cho từng đấy người.

Đây là một chiếc xe đặc chủng siêu lớn dành riêng cho vùng đất hoang, được mệnh danh là “pháo đài di động”. Đó chính là xe vận chuyển liên Thành phố, và Gigantes III - chiếc xe mà Akira đang đi là một trong số đó.

Akira, người đã nhận yêu cầu hộ tống chiếc xe này, giờ đang chờ tới lượt của mình bên trong phòng.

Cậu liếc nhìn Hikaru theo thói quen. Cô đang mỉm cười thân thiện về phía khoảng không trống rỗng với khuôn miệng mấp máy chẳng phát ra tiếng. Thoạt nhìn thì trông hệt như một người kỳ quặc đang nói chuyện với không khí. Nhưng Akira biết cô đang sử dụng chức năng thực tế ảo tăng cường để giao tiếp với ai đó. Dù vậy thì cảnh tượng này vẫn có chút kỳ lạ nếu như không quen nhìn.

[Này Alpha, lúc tôi nói chuyện với cô ấy, trông tôi cũng giống vậy à?]

[Chỉ khi có hai chúng ta thôi. Bình thường thì cậu giấu giếm khá tốt nên đừng lo. Mà thật ra hồi mới bắt đầu cậu bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ lạ lắm đấy nhé.]

[…Tức là cũng từng nổi bật à.]

Alpha vui vẻ mỉm cười, còn Akira đang cố để không cười khổ.

Đúng lúc đó, tín hiệu liên lạc từ bộ phận an ninh của xe được gửi đến. Khi Akira chấp nhận thì hình ảnh của Hikaru hiện ra trong tầm nhìn mở rộng của cậu. Akira quay về phía cô trong phòng với vẻ hơi ngạc nhiên. Giờ cậu đang thấy cả Hikaru ngoài đời thật lẫn trong màn hình đều đang mỉm cười vui vẻ với mình.

[Kết nối thành công rồi nhỉ, Akira. Cho đến khi yêu cầu này kết thúc, tôi sẽ làm người điều phối cho cậu. Cứ để tôi lo toàn bộ phần đàm phán với bên an ninh.]

Hikaru trong phòng không phát ra tiếng, nhưng qua liên lạc thì giọng nói của cô vẫn vang lên rất rõ ràng. Akira thấy cảm giác kỳ lạ này khá thú vị nên cũng đáp lại qua kênh liên lạc.

[Hiểu rồi. Mà này, từ phía đó thì cô thấy tôi thế nào vậy?]

[Bên tôi chỉ nghe thấy giọng cậu thôi. Nếu cậu gửi thêm hình ảnh thì tôi cũng sẽ nhìn thấy.]

[À, vậy… tôi phải làm sao mới gửi được?]

[Thiết bị thu thập thông tin của cậu không có chức năng tạo hình ảnh người dùng à? Tôi đang làm một cái tương tự như vậy đấy.]

[Alpha. Cô làm được không?]

[Cứ để tôi lo.]

[Hiển thị được rồi này. À, tiện thì chúng ta kết nối thiết bị của nhau luôn được không? Vậy sẽ dễ dàng hơn cho tôi khi làm nhiệm vụ điều phối cho Akira.]

[Tôi làm cái đấy luôn cho.]

Thiết bị đầu cuối của Hikaru và thiết bị thu thập thông tin của Akira đã được kết nối với nhau. Hikaru mỉm cười vui vẻ.

“Cảm ơn nhé Akira. Cậu cứu tôi một phen rồi đấy.”

Giờ Hikaru đã có thể nắm bắt được chính xác mọi hành động của Akira. Nhờ vậy mà việc ra chỉ thị cho cậu cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn. Hikaru thầm nghĩ.

Tuy nhiên trên thực tế, dữ liệu thu được từ kết nối này đã bị Alpha kiểm duyệt và sửa đổi. Hikaru hoàn toàn không thể biết chính xác hành tung của Akira theo đúng nghĩa đen. Cuộc trò chuyện trước đó giữa Akira và Alpha cũng không đến được tai Hikaru.

“Vậy ta bắt đầu công việc luôn nhé. Cậu nhớ phải giữ liên lạc với tôi đấy. Akira. Sắp tới giờ rồi. Cậu chuẩn bị đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Phải để Akira, người đã trang bị đầy đủ vũ trang rời khỏi phòng. Dù mong đó chỉ là lo lắng thừa thãi, nhưng vẫn có khả năng cậu sẽ tình cờ chạm mặt Udajima. Cô chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo với nỗi bất an trong lòng. Akira cũng mỉm cười đáp lại cô như mọi khi.

Akira đã hoàn tất việc chuẩn bị. Trong bốn khẩu LEO phức hợp cậu mang theo, hai khẩu được gắn ở hông, hai khẩu còn lại gắn ở hai chân. Trên lưng cậu là khẩu pháo laze AF chưa sử dụng. Hơn nữa, cậu còn một chiếc ba lô chứa đầy băng đạn mở rộng và gói năng lượng được mang bởi một cánh tay phụ. Trước mắt Hikaru lúc này là một Thợ săn hạng cao với sức mạnh hoả lực khủng khiếp.

Thế nhưng, dù thấy hình ảnh đó của Akira thì cô vẫn không thể cảm thấy cậu đáng tin. Akira giống như một vật nguy hiểm cần phải xử lý thật cẩn thận. Cậu chẳng khác nào một quả bom và Hikaru không được để bất cứ ai động vào, dù cho đấy chỉ là một tác động nhỏ đi chăng nữa. Trong mắt cô lúc này, tất cả những gì hiện lên chỉ đơn giản là một khối hoả lực khổng lồ.

“Được rồi. Vậy tôi đi nhé.”

“À.... Ừ. Cố gắng lên ha.”

Akira rời khỏi phòng và Hikaru tiễn cậu đi. Nhưng rồi một sự thôi thúc nào đó đã khiến cô chạy theo và đuổi kịp Akira.

“T-Tôi cũng sẽ đi cùng cậu cho đến phút cuối luôn! Vì tôi là người điều phối mà!”

“V-Vậy à....”

Công việc điều phối có thực sự phải làm như vậy không? Akira thầm nghĩ, nhưng trước khí thế của Hikaru, cậu cũng không định hỏi gì thêm nữa.

Vậy là Akira cùng với Hikaru – người vì sợ hãi trước việc phải rời mắt khỏi “vật nguy hiểm” tới mức không thể chịu đựng nổi ấy, tiến đến chỗ nóc xe. Đến tận lối ra dẫn tới khu vực hướng lên trên đó, và cả lúc Akira sắp bước ra ngoài nữa, vào đúng thời khắc cuối cùng, Hikaru vẫn luôn căng thẳng tột độ và đề cao cảnh giác với mọi thứ xung quanh như thể cô đang vào bên trong một tàn tích của Cựu thế giới vậy, trong lúc đó Hikaru vẫn luôn đi kè kè bên cạnh Akira.

------

Xe vận chuyển liên Thành phố nhìn chung có hình dạng gần giống như một khối hộp hình chữ nhật. Lý do là bởi thiết kế càng đơn giản thì càng đễ phát động hiệu năng của giáp trường lực bảo vệ xung quanh.

Vì vậy nên ngoại trừ khẩu pháo khổng lồ thì phần nóc của Gigantes III gần như là một mặt phẳng. Không có gì để chắn gió, cộng thêm độ cao ngang với một toà nhà và tốc độ di chuyển cao đã khiến khu vực này luôn bị những cơn gió mạnh thổi ồ ạt không dứt. Nếu là người bình thường thì không những không thể đứng vững mà họ còn có thể bị gió cuốn bay đi bất cứ lúc nào.

Nhưng nó chẳng phải vấn đề gì to tát với Akira. Nhờ vào sức mạnh của bộ đồ gia cường mà cậu có thể đứng vững một cách bình thường. Các Thợ săn được bố trí tại đây cũng như vậy. Mức độ này thậm chí còn chẳng thể xem là điều kiện tối thiểu để được nhận yêu cầu hộ tống.

Nhiệm vụ của Akira là đánh chặn lũ quái vật tấn công chiếc xe. Nhưng giờ cậu đang khá rảnh rỗi.

Việc trinh sát sẽ do phòng an ninh của Gigantes III đảm nhiệm thông qua các thiết bị trinh sát cực nhạy được lắp đặt trên xe. Nếu có kẻ địch tấn công thì họ sẽ thông báo. Akira không cần phải tự mình làm việc đó.

Ngoài ra trước đấy tuyến đường di chuyển cũng đã được dọn dẹp từ trước nên trường hợp chiếc xe bị tấn công hầu như không xảy ra. Thỉnh thoảng vẫn có các đợt đột kích bằng súng hay pháo từ đám quái vật cách đây khá xa, nhưng chừng đó chỉ cần một nhóm nhỏ là đủ để đối phó rồi. Những trường hợp hiếm hoi bị bắn trúng ở cự ly gần thì tất cả cũng đều bị Thợ săn tiêu diệt và bị bánh xe nghiền nát.

Trên phần nóc xe rộng lớn, các Thợ săn được bố trí ở đây khá thưa thớt. Nhưng như thế cũng dư sức đối phó với mọi tình huống. Akira đứng ở phần rìa nóc và phóng tầm mắt ra vùng đất hoang, trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì.

[...Rảnh quá nhỉ.]

Alpha vừa cười vừa nói.

[Xét trên toàn bộ lộ trình thì chúng ta vẫn chưa xa Kugamayama mấy đâu. Vậy cũng bình thường thôi.]

[Xem ra việc tiêu diệt bớt quái vật cũng có ích thật.... Nhưng giờ tôi đang làm nhiệm vụ hộ tống mà nhỉ, rảnh rỗi thế này chắc cũng là chuyện tốt.]

[Vậy cậu có muốn tranh thủ học thứ gì đó để giết thời gian không?]

[Nghe cũng hay đấy, nhưng liệu Hikaru có nổi giận vì tưởng tôi đang lười biếng không? Nhờ kết nối với thiết bị thu thập thông tin của tôi rồi nên chắc cô ấy cũng theo dõi được tình hình bên này mà, đúng không?]

[Dữ liệu gửi sang bên đó đều bị tôi chỉnh sửa hết rồi nên không sao đâu. Để Hikaru thấy cậu đang nghiêm túc đứng im thế này là được.]

Thấy Alpha nói vậy với vẻ thích thú, Akira cũng khẽ bật cười. Tuy đây rõ ràng là việc nguỵ tạo hình ảnh làm việc nghiêm túc nhờ sự hỗ trợ của Alpha, nhưng suy cho cùng thì Akira vẫn luôn sống như vậy từ trước tới giờ.

[Thôi thì sức mạnh của tôi vốn đã tính luôn cả sự hỗ trợ của Alpha mà. Giờ nói gì nữa cũng muộn rồi. Nhờ cô nhé.]

Trong tầm nhìn mở rộng của Akira, hàng loạt tài liệu học tập bắt đầu hiện lên. Quần áo của Alpha cũng đã biến thành kiểu trang phục của giáo viên, trên tay cô còn đang cầm một cái gậy chỉ bài. Thấy thế, Akira nhớ lại những hình ảnh trong quá khứ.

[...Alpha. Đừng có cởi đồ đấy nhé?][note72714]

[Cậu thích tôi mặc đồ hơn à?]

[Đừng có cởi.][note72715]

[Rồi rồi.][note72716]

Trên nóc xe của Gigantes III, buổi học của Alpha bắt đầu. Cho tới lúc thay ca với nhóm làm ca đêm, Akira đã học suốt với Alpha. Sau khi quay trở lại bên trong xe, cậu thấy Hikaru đang chờ ngay tại lối vào.

“Akira. Cậu vất vả rồi.”

So với lúc trước khi cậu lên trên nóc xe thì Hikaru giờ có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều. Akira cùng cô quay trở lại phòng của mình.

_*_*_*_

Sau khi tiễn Akira và về phòng, Hikaru cuối cùng cũng đã lấy lại bình tĩnh sau một khoảng thời gian trôi qua đủ lâu.

Với cái đầu đã nguôi ngoai hơn phần nào, cô bắt đầu xem xét lại câu chuyện của Kibayashi một cách cẩn thận. Và rồi, những điều mà Hikaru đã không thể nghĩ ra được trong lúc hoảng loạn, giờ đây đã dần xuất hiện trong đầu cô.

Câu chuyện của Kibayashi được tạo nên từ cả sự thật và những suy đoán chủ quan. Sự thật thì cô buộc phải thừa nhận, dù cho thời gian ngắn trước đây cô cũng đã tự mình điều tra phần nào. Tuy vậy, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán. Không có gì đảm bảo chúng là sự thật.

Giống như lúc buôn chuyện về yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố để dẫn dắt cô tới ý tưởng này chẳng hạn, rất có thể toàn bộ những gì Kibayashi vừa nói cách đây không lâu lại là một trò chơi khăm khác. Và để làm được điều đó, ông đã đưa ra những suy đoán nghe có vẻ hợp lý. Hikaru bắt đầu suy luận theo hướng này.

(Akira là người nguy hiểm hơn mình tưởng, cái này mình buộc phải thừa nhận thôi. Nhưng bảo cậu ta còn đang tính đến chuyện ám sát ngài Udajima nữa thì đúng là quá đáng quá rồi. Giả sử, chỉ là giả sử thôi, nếu đúng là Akira có nghĩ như vậy thật đi thì chắc chắn cậu ta sẽ không thể làm được điều đó với tình hình hiện giờ. Mình đang suy diễn quá rồi.)

Theo suy đoán của Kibayashi, Akira định làm Udajima mất chức trước rồi mới giết ông ta. Nói cách khác, bản thân Akira cũng đang chần chừ trước việc ra tay với một lãnh đạo cấp cao của Thành phố.

Dù có Inabe hậu thuẫn đi chăng nữa thì việc sát hại một nhân vật quyền lực như vậy không phải là chuyện có thể dễ dàng che đậy. Nó khác hoàn toàn so với vụ giết nhân viên của Cục Điều tra Tổng hợp. Akira cũng không thể biến cả Thành phố Kugamayama thành kẻ thù được.

Chính vì thế nên cậu mới muốn làm Udajima thất thế, khiến ông bị tước bỏ chức vị lãnh đạo cấp cao trước. Hơn nữa, cũng có khả năng rất cao là Akira thậm chí còn không biết Udajima đang có mặt trên chiếc xe này. Xem xét hết tất cả mọi yếu tố, Hikaru đã đi tới kết luận rằng câu chuyện của Kibayashi có nhiều điểm phi lý.

“Mình đúng là lo lắng thái quá mà. Thôi thì cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Nói xong, Hikaru thao tác trên thiết bị đầu cuối. Cô cập nhật phần mô tả chi tiết của yêu cầu hộ tống Gigantes III trong mục lịch sử yêu cầu trên trang cá nhân tại Văn phòng Thợ săn, cô ghi thêm rằng cậu hiện đang ở trên chiếc xe này.

“Vậy là xong.”

Nếu suy đoán của Kibayashi là đúng thì chắc chắn Udajima cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của Akira. Nếu vậy thì ông sẽ nhận ra rằng Akira cũng đang ở trên cùng một xe với mình và hành động cẩn trọng để tránh mặt cậu.

Với điều đó thì vấn đề đã được giải quyết. Giờ Hikaru chỉ cần chú ý để Akira không xảy ra mâu thuẫn với các Thợ săn khác là được. Nghĩ vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô tiếp tục các công việc hàng ngày. Vì đã đột ngột đi theo Akira nên Hikaru cũng phải điều chỉnh lại các kế hoạch đã định. Tuy có hơi phiền phức, nhưng cô đã nhanh chóng xử lý xong và kịp giờ đi đón Akira.

_*_*_*_

Akira và Hikaru quay trở lại phòng, gọi bữa tối qua dịch vụ riêng và cùng nhau dùng bữa. Hikaru mỉm cười thích thú khi thấy Akira ngạc nhiên trước độ ngon của những món ăn dành cho giới thượng lưu.

“Akira, hôm nay trông có vẻ đơn giản, nhưng giờ mới bắt đầu vào phần chính đấy. Ngày mai chúng ta sẽ thực sự tiến vào khu vực phía Đông.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng.”

“Tôi trông chờ vào cậu đấy.”

Sau bữa ăn, Akira tắm trước, Hikaru tắm sau rồi cả hai đi ngủ. Ngày đầu tiên của yêu cầu hộ tống Gigantes III, tuy có chút sóng gió với Hikaru, nhưng nhìn chung mọi thứ đã kết thúc một cách suôn sẻ.

_*_*_*_

Ngày thứ hai của yêu cầu đã bắt đầu. Akira tiếp tục đứng canh gác trên nóc xe.

Chiếc xe đã chạy suốt đêm không ngừng nghỉ và giờ nó đã tiến vào khu vực phía Đông. Từ nơi này tới tiền tuyến, ranh giới với vùng đất chưa ai từng đặt chân đến ở cực Đông của khu vực do Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất quản lý, vẫn còn cách một khoảng khá xa. Tuy vậy, nơi đây đã hoàn toàn khác biệt nếu so với khu vực xung quanh Thành phố Kugamayama. Ngắm nhìn phong cảnh từ trên nóc xe, Akira có thể nhận ra điều đó ngay lập tức.

“...Alpha. Ở trên trời có một hòn đảo đang lơ lửng kìa, cái đó là thật à?”

[Ừ. Là thật đấy. Ít nhất thì đó không phải là hình ảnh tôi tạo ra trong tầm nhìn của cậu đâu.]

“Thế cái toà nhà chọc trời trông như đang kéo dài xuống từ phía dưới hòn đảo đấy cũng là thật sao.... Nó thực sự tồn tại ở đó à....”

Akira thoáng nhìn về phía Alpha.

Vẻ ngoài của Alpha chỉ một hình ảnh phản chiếu trên tầm nhìn mở rộng của cậu. Akira cũng hiểu rõ điều này. Thế nhưng, dù có quan sát kỹ tới mức nào đi chăng nữa thì Alpha trông vẫn như đang thật sự ở đây. Ngược lại, cảnh tượng đáng ngờ trên bầu trời đằng xa kia, hòn đảo lơ lửng cùng công trình kiến trúc kia lại rõ ràng đang tồn tại ở đó.

Akira nhíu mày và bất giác cảm thấy khó xử trước thực tế về việc “tận mắt nhìn thấy” lại hoàn toàn không phải là bằng chứng cho sự tồn tại thực sự.

“Tôi bắt đầu mất niềm tin vào mắt của mình rồi.”

[Akira. Trên đời này, không phải những gì mắt thấy tai nghe mới là sự thật đâu.]

“Câu đó chắc chắn là bị dùng sai nghĩa rồi đấy.”

Ngay lúc đó, Hikaru gọi tới. Trong tầm nhìn mở rộng của Akira, hình ảnh của cô xuất hiện, khiến cho số người “nhìn thấy được nhưng lại không thực sự có mặt ở đó” trong tầm mắt của Akira lại tăng thêm một người.

[Akira. Có địch tấn công. Một bầy côn trùng khổng lồ Giant Bugs[note72713] đang tiếp cận từ phía trước đoàn xe. Mấy con lớn sẽ do pháo trên đó và các đơn vị tiên phong xử lý, nhưng mấy con nhỏ chắc chắn sẽ tới được chỗ cậu. Vị trí đánh chặn sơ bộ sẽ liên tục được bên an ninh chỉ định nên hãy chú ý làm theo hướng dẫn nhé.]

[Đã rõ.]

Chiếc Gigantes III lúc rời khỏi thành phố Kugamayama chỉ có một mình, nhưng nó trong đêm đã hợp nhất với các phương tiện vận chuyển của các thành phố khác, và hiện giờ tất cả đang di chuyển theo đội hình.

Vì phải đi xuyên qua bầy quái vật nên xe đi đầu sẽ là nguy hiểm nhất, còn càng về phía sau thì càng an toàn. Tuy nhiên, xe ở cuối cùng có nhiệm vụ đánh chặn những con quái theo sau nên vị trí an toàn nhất lại là chiếc xe thứ hai từ cuối lên.

Hạ gục càng nhiều quái vật mạnh, Thợ săn sẽ càng nhận được nhiều tiền. Do đó, phần thưởng tỷ lệ thuận với mức độ nguy hiểm. Và mức độ nguy hiểm của vị trí ấy cũng tỷ lệ thuận với thực lực của những Thợ săn được bố trí ở đó.

Nói cách khác, những người được bố trí ở xe thứ hai từ dưới lên – tức vị trí an toàn nhất, là những Thợ săn có sức mạnh thấp nhất trong số những người tham gia nhiệm vụ hộ tống.

Akira được bố trí ở xe số 2, tức là xe thứ hai từ cuối lên. Sau khi hiểu rõ ý nghĩa của việc sắp xếp ấy, Hikaru nói với giọng có chút khiêu khích.

[Akira. Cậu không hài lòng khi bị xếp ở vị trí đó à?]

[Tôi không có ý định than phiền gì cả. Hạng Thợ săn 50  ở đây thì chắc chỉ được xem như lính mới thôi nhỉ?]

[Ừ thì đúng là vậy. Nhưng lý do Akira được bố trí ở vị trí này không phải chỉ vì bị xem là lính mới đâu, mà còn bởi cậu là tổ đội một người mà.]

Việc sắp xếp các Thợ săn sẽ theo đơn vị mà họ làm việc. Vì thế nên sức mạnh tổng thể của toàn đội sẽ là tiêu chí để quyết định vị trí. Một đội chỉ có một tên lính mới như Akira thì bị phân vào xe số 2 cũng là điều hiển nhiên.

[Nhưng tôi nghĩ nếu là Akira thì cậu hoàn toàn có thể chiến đấu ở nơi có độ khó cao hơn. Nên là hãy cố gắng thể hiện hết mình và chứng minh điều đó cho bên an ninh thấy. Vì việc bố trí này khá linh động nên chỉ cần Akira làm tốt thì cậu sẽ ngay lập tức được chuyển sang chỗ có thù lao cao hơn.]

Đây chính là lý do lớn nhất khiến Hikaru muốn Akira nhận yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố. Với cơ chế như vậy, Akira hoàn toàn có thể đạt được thành quả cao nhất trong phạm vi khả năng của mình.

Mặt khác, nếu là những yêu cầu mang tính viễn chinh như tiêu diệt bớt quái vật thì Thợ săn cần phải tính toán kỹ lưỡng đến việc quay trở về khi cần thiết và liên tục phải quản trị rủi ro ở một mức nhất định. Nhưng nếu là yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố thì họ có thể lập tức ẩn náu bên trong xe nếu rơi vào trường hợp khẩn cấp.

Hơn nữa, trong số những người cùng đội với Akira thì chỉ có mình cậu là đủ sức nhận yêu cầu này. Các thành viên yếu hơn, tức là những người sẽ trở thành gánh nặng và cản trở Akira sẽ không được tham gia.

Để phục vụ mục đích đó, Hikaru đã cố tình chọn yêu cầu hộ tống Gigantes III, chiếc xe sẽ tới Thành phố Zegelt ở phía Đông, nơi những con quái vật mạnh áp đảo đang sinh sống.

Với yêu cầu này, Akira có thể đạt được chiến tích tối đa một cách an toàn hiệu quả. Việc còn lại là cậu chỉ cần toả sáng nữa thôi. Nghĩ đến đây, Hikaru phấn khởi hẳn lên.

[Akira. Tôi không bảo cậu phải liều mạng. Nhưng dù chỉ một chút thôi, nếu cậu nghĩ thực lực của mình không chỉ dừng lại ở đó thì hãy thể hiện sao cho xứng đáng nhé.]

Trước giọng điệu có phần khiêu khích của Hikaru, Akira cũng đáp lại với vẻ tương tự.

[Nghĩa là tôi được phép chiến đấu thoải mái tới khi hết sạch đạn cũng được đúng không? Nếu lỡ có thâm hụt tiền đạn thì đừng có trách tôi đấy nhé?]

[Đúng vậy. Nếu cậu chơi hết đạn luôn thì tôi còn hoan nghênh nữa là.]

[Được rồi. Tôi xem đó là lời cam kết rồi đấy nhé. Cứ trông chờ xem tôi thể hiện như nào đi.]

[Tôi đang rất mong chờ đấy.]

Hikaru mỉm cười nói rồi biến biến mất khỏi tầm nhìn mở rộng của Akira. Cậu quay sang cười với Alpha.

[Alpha. Là thế đấy. Cứ bung hết sức thôi.]

[Phải đấy. Vì người ta đã bảo là không quan tâm đến lời lãi nữa rồi mà. Chúng ta cũng nên đáp lại kỳ vọng đó thôi chứ, nhỉ?]

Alpha cũng cười vui vẻ đáp lại.

------

Bầy côn trùng khổng lồ đang tiếp cận đoàn xe từ đằng trước đã tới gần đến mức Akira đã có thể thấy rõ chúng bằng mắt thường.

Vị trí của bầy quái vật cũng có thể xác nhận được trên bản đồ khu vực từ góc nhìn trên cao mà phía an ninh đang gửi tới. Nhìn vào con số thể hiện khoảng cách giữa đôi bên, Akira vừa hướng mắt về phía đám côn trùng khổng lồ ở đằng xa, vừa đối chiếu với vị trí của chúng trên bản đồ và tỏ vẻ khó hiểu.

“Ơ? Vẫn còn khá xa mà nhỉ?”

Khi Akira tập trung quan sát lũ quái vật phía xa thì thiết bị thu thập thông tin đã tự động phóng to hình ảnh của mục tiêu cậu đang nhìn. Dù kẻ địch đã được hiển thị rõ hơn nhưng Akira vẫn thấy nó chỉ giống như một cái hình phóng to của mấy con côn trùng nhỏ bé.

[Cậu không cảm nhận được khoảng cách là vì chúng quá lớn thôi. Lũ quái đang bay trên không và chẳng có gì xung quanh để so sánh kích thước cả. Để dễ hình dung hơn thì tôi sẽ thêm một thứ quen thuộc với cậu để làm đối chiếu nhé.]

Ngay bên cạnh con quái đang được phóng to trong tầm mắt, hình ảnh của Alpha cũng được thêm vào. Nhờ so sánh với hình dáng quen thuộc đó nên Akira cuối cùng cũng hiểu được kích thước thật sự của kẻ địch và không khỏi giật mình, mặt cậu lập tức co rúm lại.

Đôi mắt ở phần đầu vốn đã nhỏ so với chiều dài cơ thể khổng lồ của côn trùng ấy, nhưng chỉ riêng kích thước của nó thôi cũng đã lớn hơn cả chiều cao của Alpha.

Về hình dạng thì chúng giống như những loài côn trùng bé tý thường thấy và có thể nằm gọn lỏn trên đầu ngón tay, nhưng kích thước cơ thể lại khủng tới mức gần giống như một hòn đảo di động. Không chỉ vậy, những sinh vật đó lại đang bay theo từng đàn.

“To quá luôn rồi đấy.... Cái quái gì thế kia....”

[Là Giant Bugs, một loại quái vật được xếp ở cấp Nest. Còn về nguồn gốc của cái tên đó thì cậu cứ nhìn là hiểu ngay thôi.]

“Quả nhiên, đấu với thứ đó thì đúng là bất khả thi rồi....”

[Không sao đâu. Chẳng phải Hikaru cũng nói Hikaru cũng đã nói là Akira chỉ cần đấu với đám tép riu thôi sao? Bắt đầu đây!]

Để một chiếc xe vận chuyển liên Thành phố mang khối lượng khổng lồ lao đi với tốc độ cao thì nó hiển nhiên cần một nguồn năng lượng tương xứng. Nguồn năng lượng vượt xa quy mô thông thường ấy đang được nạp vào các khẩu pháo để tiêu diệt mục tiêu. Trong quá trình nạp đạn, ánh sáng rực rỡ đầy uy lực tỏa ra từ miệng pháo như thể đang muốn cho người chứng kiến biết rõ về sức mạnh đáng sợ của chúng.

Và rồi, tất cả các khẩu pháo trên mọi xe đồng loạt khai hỏa, phóng ra những luồng năng lượng quá dày đặc để có thể gọi là tia sáng và khiến không khí xung quanh rung chuyển dữ dội.

Một đòn tấn công thiêu đốt cả bầu trời và xuyên thủng đám quái vật dạng côn trùng khổng lồ. Ánh sáng cuồng bạo xé toạc lớp vỏ cứng như thép của chúng, tạo thành những lỗ thủng lớn và khiến phần bên trong bị bốc hơi, thiêu rụi và tan chảy. Với sức mạnh kinh hoàng, đòn tấn công ấy đã tiêu diệt hoàn toàn những sinh vật mang trong mình sức sống khủng khiếp, tương xứng với cơ thể to lớn như một hòn đảo lơ lửng trên không.

Những con quái vật thuộc cấp Nest, lũ côn trùng khổng lồ Giant Bugs ấy lần lượt gục ngã dưới đợt tấn công của đoàn xe và rơi xuống đất. Do kích thước quá khổng lồ nên trong mắt Akira, chúng dường như đang rơi một cách chậm chạp đến kỳ lạ.

Tuy nhiên, đám quái vật đó không chịu dừng lại. Từ cơ thể của những con côn trùng khổng lồ đang rơi lại xuất hiện vô số con côn trùng khác bên trong thứ vốn được xem là tổ của chúng, với số lượng không thể đếm xuể. Hơn nữa, tất cả còn phình to ra như thể đang phát triển ngay khi bay, với những cá thể lớn nhất đạt chiều dài cơ thể lên tới 80 mét. Cả đàn côn trùng hung dữ lao thẳng về phía đoàn xe với tốc độ kinh hoàng.

Đáp lại đám quái vật, các Thợ săn trên chiếc xe số 10 dẫn đầu đoàn bắt đầu phản công. Tận dụng không gian rộng lớn trên nóc các xe vận chuyển liên thành phố, những chiếc xe tăng và vũ khí dạng người máy được bố trí từ trước đó đã sẵn sàng khai hỏa. Các thợ săn sử dụng vũ khí của mình để bắn phá, khiến vô số côn trùng bị nghiền nát thành tro bụi chỉ trong chớp mắt.

Cùng lúc đó, các Thợ săn cấp cao hoạt động ở khu vực phía Đông tham gia cuộc chiến cũng sử dụng những vũ khí tương xứng với thứ hạng của họ. Với hỏa lực đủ sức hạ gục những con quái vật từng xuất hiện gần thành phố Kugamayama – vốn chỉ đáng làm trò tiêu khiển – họ liên tục tiêu diệt lũ côn trùng khổng lồ Giant Bugs một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, đám Giant Bugs đó không phải những kẻ chỉ biết đứng yên chịu trận. Chúng liên tục bắn ra những tia dịch cơ thể, thứ sẽ cứng lại khi tiếp xúc với không khí với tốc độ nhanh như một khẩu súng dùng băng đạn mở rộng. Đống dịch tia ấy bay thẳng về phía các Thợ săn như một cơn bão. Không chỉ dừng lại ở đó, chúng còn bắn ra những thứ trông giống như tên lửa được tạo ra từ khả năng sinh học thuần tuý, thậm chí phóng cả những tia sáng tựa như pháo laze.

Cuộc chiến khốc liệt giữa các Thợ săn cấp cao và lũ quái đang diễn ra ở khu vực gần đầu đoàn xe. Một màn “trình diễn” xứng đáng để khẳng định cho tất cả những ai chứng kiến rằng đây chính là khu vực phía Đông.

Nhìn cảnh tượng ấy, Akira gần như sững sờ.

“Khủng khiếp thật.... Đây là sức mạnh của các Thợ săn phía Đông sao? Quả đúng không hổ danh, nói thế nào nhỉ, kiểu như họ đang sống ở một thế giới hoàn toàn khác ấy.”

[Cứ cho là một thế giới khác thật đi thì hơn. Phía Đông chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của nền công nghệ tiên tiến hơn hẳn các khu vực khác mà. Hệ sinh thái được sinh ra dưới tác động đó thực sự rất bất thường. Với những Thợ săn hành nghề ở một nơi vậy thì sức mạnh đạt đến mức độ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.]

“Ra là thế. Tôi cứ tưởng mình đã mạnh lên kha khá rồi, cơ mà nếu so với bọn họ thì đúng thật là tôi chẳng khác gì một thằng lính mới cả.”

Akira cười nhạt như tự giễu bản thân. Cậu chợt cảm thấy sự tự tin về sức mạnh của mình vừa bị vạch trần.

Nhìn Akira, Alpha mỉm cười nói.

[Akira, chẳng bao lâu nữa cậu cũng sẽ đạt đến mức đó thôi.]

“Chẳng bao lâu nữa á...? Cô nói nghe dễ quá nhỉ.”

[Ừ, dễ mà. Đúng là mấy Thợ săn kia mạnh hơn cậu rất nhiều. Nhưng khoảng cách trình độ đấy có là gì so với sự khác biệt giữa Akira lúc mới gặp tôi và Akira bây giờ đâu, đúng không?]

Nghe Alpha nói vậy, Akira bất ngờ ra mặt. Nhưng ngẫm lại, cậu thấy rằng điều đó là hoàn toàn đúng.

Một thằng nhóc đến từ con hẻm đầy tệ nạn ở khu ổ chuột, một kẻ chẳng có chút sức mạnh nào nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi đã có thể tham gia yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyện liên Thành phố. Những Thợ săn ở xe số 10 quả thực rất mạnh. Nhưng khoảng cách giữa cậu với họ, nếu đem so với hành trình từ con hẻm ấy tới nơi này, rõ ràng là ngắn hơn rất nhiều. Akira cũng có thể nghĩ theo hướng đó.

“...Đúng là thế nhỉ. Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để sớm đạt tới trình độ đó!”

Akira nói, tay nắm chặt hai khẩu LEO phức hợp và vào tư thế sẵn sàng.

[Tinh thần tốt lắm! Bắt đầu nào!]

Lũ Giant Bugs đã bắt đầu tiếp cận xung quanh xe của Akira. Chúng chỉ to bằng một chiếc xe hơi thông thường. So với các Thợ săn ở xe dẫn đầu, lũ quái này chỉ là mục tiêu thứ yếu và thường bị bỏ qua. Ngay cả với đội ở các xe phía sau thì chúng cũng không được ưu tiên tiêu diệt và bị xem là những cá thể yếu ớt.

Những đối với các Thợ săn ở Thành phố Kugamayama, chỉ một con thôi cũng đủ khiến họ phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cái chết chứ còn chưa nói đến số lượng cực kỳ đông của chúng. Bản đồ khu vực do thiết bị thu thập thông tin tạo ra đã tràn ngập các phản ứng từ lũ Giant Bugs cỡ nhỏ.

Tuy nhiên Akira không hề nao núng dù chỉ một chút. Cậu giương hai khẩu súng về phía lũ côn trùng xung quanh và bóp cò. Akira liên tục xả đạn không ngừng nghỉ cho tới khi thay băng, kết quả là một lượng lớn đạn C đã bay trúng mục tiêu.

Nhờ được nạp năng lượng đầy đủ nên uy lực của chúng đã tăng vọt, giúp xuyên thủng lớp vỏ ngoài của lũ quái và phá huỷ nội tạng bên trong. Lần lượt từng con chết gần như ngay lập tức và rơi rụng xuống mặt đất và cả trên nóc xe.

Lũ côn trùng cũng lao vào tấn công Akira. Chúng bay lượn trên không, bắn đạn, phóng tia dịch và đâm thẳng tới. Akira linh hoạt né trách, lách người, đá văng tất cả với ngón tay vẫn siết chặt cò súng và xả đạn không ngừng.

Yêu cầu hộ tống Gigantes III của Akira giờ mới chính thức bắt đầu.

Hikaru đang quan sát trận chiến của Akira qua chức năng kết nối của thiết bị thu thập thông tin và sử dụng góc nhìn thứ nhất từ chính mắt của cậu. Nhưng cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng ấy khiến cô lập tức tái mặt.

“Ôi, không được rồi. Chịu thôi. Chóng hết cả mặt!”

Cô vội vàng chuyển sang góc nhìn thứ ba.

Khi chứng kiến cuộc chiến vượt mọi luân lý ở gần đầu đoàn xe, Akira cảm thấy sự tự tin trong mình đang dần bị lung lay. Nhưng với một người bình thường như Hikaru thì cách chiến đấu của Akira cũng đã là thứ gì đó nằm ngoài sức tưởng tượng.

Nhờ sức mạnh của bộ đồ gia cường và khả năng thao túng nhận thức thời gian, Akira chiến đấu với một tốc độ kinh hồn. Khi quan sát qua góc nhìn của cậu, mọi thứ trong tầm mắt Hikaru đều di chuyển quá nhanh và thay đổi chóng mặt đến mức khiến cô không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nếu không được giải thích trước thì chắc cô còn chẳng biết đó là cảnh chiến đấu. Mọi thứ điên rồ đến mức như để chứng minh rằng tốc độ phản ứng của Akira là cực kỳ khủng khiếp.

Dẫu vậy, khi chuyển sang góc nhìn toàn cảnh theo bản đồ khu vực thì Hikaru cuối cùng cũng có thể theo kịp chuyển động của Akira. Những kể cả thế thì cậu vẫn nhanh đến khó tin. Đứng trên nóc xe vận chuyển liên Thành phố khổng lồ, Akira đang di chuyển linh hoạt như một cơn gió.

Trên nóc xe không có chỗ ẩn nấp. Chỉ cần dừng lại một chút thôi thì cậu sẽ trở thành mục tiêu cho các đợt tấn công như vũ bão từ tia dịch của lũ Giant Bugs. Akira liên tục di chuyển với tốc độ cao và theo những quy đạo bất quy tắc để né tránh hoả lực của kẻ địch. Đồng thời hai khẩu súng trên tay cậu cũng không ngừng khai hoả và hạ gục từng con quái vật xung quanh.

Bao vây Akira lúc này là xác của lũ Giant Bugs đã chất đầy thành đống. Những con vừa mới bị hạ gục cứ thế chồng lên liên tục và tạo thành những ngọn núi nhỏ. Nhưng đây mới chỉ là một ít trong số đám quái vật mà Akira đã tiêu diệt, bởi còn vô số con côn trùng khác đã rơi xuống vùng đất hoang bên dưới.

Hikaru không khỏi kinh ngạc trước phong thái chiến đấu của Akira.

Cô từng nghĩ rằng bản thân đã hiểu rõ sức mạnh của cậu, và cũng chính vì thế nên cô mới đề nghị Akira nhận yêu cầu hộ tống này.

Nhưng Hikaru không ngờ cậu lại mạnh đến vậy. Sức mạnh của Akira mà Hikaru từng hình dung chỉ là một phần nhỏ được nhìn qua lăng kính của Kurosawa, người chỉ huy yêu cầu tiêu diệt bớt quái vật và đánh giá cả đội từ góc nhìn tổng quan. Nói cách khác, cô chưa bao giờ thực sự biết chính xác sức mạnh của Akira.

“...Mạnh đến mức này ư? Chả trách sao Kibayashi lại thích cậu ta.”

Thực ra Kibaysashi không hẳn là thích Akira chỉ vì cậu mạnh. Điều ông thực sự mê ở chàng trai trẻ này là những hành động điên rồ, liều lĩnh và bất chấp tất cả của Akira, như thể cậu là hiện thân của sự bất cần.

Dù vậy, nếu giờ Kibayashi có mặt để xem Akira chiến đấu thì chắc chắn cậu sẽ khiến ông cười nghiêng ngả. Hikaru nghĩ vậy và nó cũng không hẳn là sai.

Dù trong lòng rất thán phục sức mạnh của Akira, nhưng Hikaru vẫn không giấu nổi nét mặt nặng nề thấy rõ.

“Phải kiểm soát một người như thế này sao...? Thảo nào Kibayashi lại có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy.”

Sức mạnh của các Thợ săn cấp cao, những kẻ chiến đấu với lũ quái vật mạnh đến phi lý, cũng phi lý chẳng kém gì, thậm chí họ còn có phần kinh khủng hơn cả thế. Nếu những người như vậy sử dụng thứ sức mạnh ấy để gây rối thì thiệt hại là vô cùng nghiêm trọng.

Việc kiểm soát các Thợ săn này là một phần quan trọng trong công việc của nhân viên Thành phố. Ép buộc họ bằng vũ lực là điều không thể, vì sự phản kháng sẽ chỉ khiến tình tình tồi tệ hơn. Thay vào đó, cần phải ứng biến linh hoạt, kết hợp giữa cứng rắn và mềm mỏng trong đàm phán, để biến sức mạnh của họ thành lợi ích cho Thành phố.

Về khoản này, Kibayashi là một ví dụ thành công điển hình của Thành phố Kugamayama. Dù mang nhiều tiếng xấu, nhưng những đóng góp của ông cho Thành phố đủ lớn để bù đắp, thậm chí chúng còn khiến nhiều hành động quá trớn của ông được bỏ qua.

Hikaru cũng là một trong những người khao khát vươn lên và trở thành một minh chứng cho câu chuyện thành công như vậy. Nhưng khi chứng kiến sức mạnh của Akira, tuy chỉ là một chút, nhưng cô không khỏi cảm thấy nản lòng.

Dù có nói gì đi nữa thì sự thật là Hikaru đã để một Thợ săn mạnh mẽ như vậy, một kẻ từng có tiền án giết những người có thể gọi là đồng nghiệp của cô, lên chiếc xe vận chuyển liên Thành phố, nơi được bảo vệ với mức độ an ninh tương đương khu vực bên trong bức tường. Nếu Akira gây rắc rối thì trách nhiệm sẽ đè nặng lên vai Hikaru.

“...Liệu có phải Kibayashi đã cố tình xui mình làm thế để trốn tránh trách nhiệm không?”

Dù đã xem vụ việc liên quan đến Udajima chỉ là suy nghĩ quá mức, nhưng điều đó không có nghĩa Akira đã trở thành một người an toàn. Cậu giống như một món đồ nguy hiểm và chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng có thể phát nổ. Ít nhất thì cho đến khi yêu cầu hộ tống này kết thúc, Hikaru phải tìm cách giữ cho “quả bom” ấy ổn định. Nghĩ tới đây, cô thở dài nặng nề.

“Muốn bỏ cuộc quá đi mất.... Không, mình phải làm! Mình làm được mà! Chẳng lẽ mình lại gục ngã ở đây sao!”

Hikaru lắc đầu thật mạnh như muốn xua tan sự yếu đuối mà cô vừa lỡ thốt ra. Kế hoạch của cô là để Akira nhận yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố và đạt được chiến tích lớn, đây vốn là một thương vụ đầu tư có rủi ro thấp, lợi nhuận cao nhờ vào thực lực của cậu. Nhưng chính sự nguy hiểm tiềm tàng của Akira đã biến nó thành một canh bạc liều ăn nhiều đúng kiểu mà Kibayashi ưa thích.

Và canh bạc ấy đã bắt đầu. Nếu đã vậy thì cô chỉ còn cách chơi đến cùng để giành chiến thắng. Sự rủi ro đã tăng vọt nhưng phần thưởng vẫn không đổi. Dù sao thì giờ cô cũng chỉ là một nhân viên cấp thấp thuộc Ban Điều hành diện rộng thôi mà. Nếu thắng, vị thế của cô sẽ tăng vọt.

“Mình sẽ làm được!”

Với quyết tâm ấy, Hikaru tự khích lệ bản thân và nở một nụ cười đầy khí thế.

Ghi chú

[Lên trên]
巨虫類 (ジャイアントバグズ): Côn trùng khổng lồ. Trong bản dịch sẽ để tên Giant Bugs nhé :3
巨虫類 (ジャイアントバグズ): Côn trùng khổng lồ. Trong bản dịch sẽ để tên Giant Bugs nhé :3
[Lên trên]
Akira, anh nhắc em :)
Akira, anh nhắc em :)
[Lên trên]
Anh nhắc em :)
Anh nhắc em :)
Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận


Ở tàn tích theo yêu cầu của Alpha, Akira nhìn thấy quá trình phát triển trí tuệ nhân tạo và thấy được cách cô được lập trình, ở đó không ai gắn tay máy hay những bộ phận có thể bắn ra được Laze, mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm đối vói cậu vì công nghệ chưa tiến bộ đến mức có thể phổ biến công nghệ cấy ghép bộ phận lên cơ thể người. Ở đó cậu gặp được nhiều người thuộc thế giới cũ, và hiểu ra cách thiết lập lại thế giới theo mục đích sống của Alpha thực chất là chưa được hoàn thiện bởi nó vướng vào các bộ luật do cô tự nhận thức ra. Ví dụ như "AI sẽ bảo vệ môi trường" nhưng con người lại làm hại nó thì cô buộc phải ưu tiên bảo vệ con người, thành ra môi trường vẫn bị tàn phá và cô thì bị vướng vào các bộ luật chồng chéo lên nhau.

Ở đó con người không gọi những tỉnh hay đất nước khác là tàn tích. Bọn họ luôn miệng gọi vị trí của ta đang đứng là Tokyo, nghe thấy Tokyo khiến ánh mắt Alpha tràn đầy những hồi ức. Cô hồi tưởng lại một khung cảnh trắng xoá, mờ ảo nơi cô được xuất hiện ở khắp nơi, ở khắp các mẫu thông tin đại chúng. Cô là tâm điểm của thế giới, một trí thông minh nhân tạo có cảm xúc hệt như con người. Và cũng vì AI có cảm xúc dẫn đến sự lo sợ của thế giới, tất cả đều vì cô mà nổ ra những cuộc đàm phán "Cắt Viện Trợ" của mỹ nếu nb tiếp tục phát triển AI. Từ đàm phán đến xung đột, từ xung đột tiến đến chiến tranh khi AI là quân số chủ yếu dẫn đến các nước tập trung chạy đua vũ trang. Phát triển thần tốc, đạt được nhiều tiến bộ KH-KT, vì vậy mà có nhiều thiết bị mang đến sự tận diệt cho nhân loại chì sau vài nút bám điển hình như "Cổ máy kiểm soát thực tại", hay như "Thiết bị chuyển đổi năng lượng thành vật chất" và ngược lại...

Khiến máy móc có ý thức, những cổ máy hoen rỉ sét có máu thịt và bọn chúng còn có thể sử dụng giáp trường lực...

Thế giới trước chỉ vì Alpha mà dẫn đến sụp đổ, vì vậy bây giờ cô phải chuộc lại lỗi lầm do sự gián tiếp của cô gây ra.

Tuy tàn tích đó là mục đích của Alpha nhưng nó lại không thoả mãn được cô vì câu trả lời "Làm thế nào để rebuild world?" vẫn chưa được tiết lộ. Hành trình của Akira vẫn còn một chặng dài và khi không có sự hỗ trợ của Alpha, cậu tự mình phát triển đến năm 23,24 tuổi thì Alpha quay trở lại...
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bác vẽ ác quá :D Nhưng hoàn cảnh dẫn đến cái tên thì nghe cũng khá hợp lý :D Nhưng chủ nghĩa Kiến Quốc cũng được lập nên với nguyên nhân gì? Liệu có giống Alpha không? Và chính quyền hiện tại mới là bên phản diện khi muốn xoá sổ hoàn toàn những tàn dư của nền văn minh thời xưa? (vì có chi tiết các Thành phố lập hẳn ra một tổ chức là Anti-Rebuild để tung tin xấu về những kẻ theo chủ nghĩa này, vì thế nên Nergo mới dụ dỗ Katsuya về phe của mình để phát ra những ý niệm tích cực về tổ chức, xoá đi những định kiến mà các Thành phố đã dày công dựng lên trước đó) :D
Xem thêm
Hikaru chọn đúng nền văn minh😂




.




.




.




.




Dưới đây là sự thật về tàn tích theo yêu cầu của Alpha, mình tự nghĩ ra nên anh em đọc vui thôi:))))




khi Alpha nghĩ Akira đã đủ khả năng do thám tàn tích theo yêu cầu của cô thì mọi chuyện lại đơn giản đến nực cười. Khi cậu tiến vào trong tàn tích, ý thức hệ của cậu được truyền tải đến nguồn lưu giữ thông tin của cổ máy thế giới cũ. Ở đó cậu như nhìn thấy thế giới trước kia như thế nào, trước kỷ nguyên của cậu thì thế giới vẫn chỉ là những con người đang cố gắng cải thiện một AI và đó là mang hình dáng của Alpha. Suy ra ta có thể biết Alpha đã nói dối về hình dáng của cô, việc phỏng chiếu theo hình mẫu của cậu chẳng qua chỉ là một cách nói nhằm đánh lạc hướng dục vọng thuần túy của cậu đối với các cô gái khác. Ta cũng có thể suy ra nhân dạng Alpha Loli của Kat thực chất chính là hình dạng thật của cô và AI dù có khả năng thay đổi hình dạng thì họ vẫn muốn mang nhân dạng ban đầu của họ.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bác cmt tâm huyết quá :D T xin góp vui một chút về giả thuyết hình dạng thực sự của Alpha. Đối chiếu với ví dụ đã biết là Tsubaki thì t khá chắc là Alpha có hình dáng con người (dù không biết con trai hay con gái), vì cả hai đều là những nhân cách quản lý cấp cao. Tất nhiên là vẫn có những nhân cách chưa phát triển (ví dụ như nhân cách quản lý tàn tích Mihazono chỉ mới biết ra quyết định riêng ban đầu) thì sẽ không có nhân dạng :D Cái việc phỏng chiếu theo hình mẫu thì đúng là Alpha (hay Alias) điều chỉnh theo gu của đối tượng ký kết, minh chứng là Akira chỉ đỏ mặt kiểu trai gái với Alpha trong bồn tắm và Shizuka (nhưng với Shizuka thì lại theo hướng chị-em trong nhà hơn), Katsuya cũng thế (có Yumina bb vcl nhưng lại thích Sheryl, mà Sheryl lại là loli nên chắc Kats có thiên hướng thích kiểu này hơn, tất nhiên là chưa tính tới các yếu tố khác tác động lên tình cảm của Kats dành cho Sheryl) :D Vì thế nên ta có thể suy ra là "Alpha" chưa lộ nhân dạng thật, Alpha mà Akira thấy và Alias của Kats chỉ được xây dựng trên gu của đối tượng, và tất nhiên là để đánh lạc hướng dục vọng như bác đề cập ở trên :D Hoặc cũng có thể đây là hai nhân cách quản lý khác nhau chứ không phải là được chia tách từ một "Alpha" gốc, vì xuyên suốt các tập truyện có thể thấy Alpha và Alias nói chuyện với nhau suốt :D
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Golden Penguin
Đến giờ mới hé lộ khu vực miền Đông.
Xem thêm
Vì một tương lai tươi sáng nào🤣
Xem thêm
Cố lên gái ơi :v
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Đoạn 14: Alph vui vẻ mỉm cười,
Alph > Alpha
Xem thêm
Kc8
Liệu hikaru theo đc akira đến bao giờ
Xem thêm
Cảm ơn anh Duck 👍 🦆
Xem thêm
ban đầu ngồi canh t cứ thấp thỏm sợ Duck ngủ quên rồi chứ. tks Duck nha 😘
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cảm ơn bác đã ủng hộ nhé :D
Xem thêm