“Này, cậu kia! Lại đây làm bài kiểm tra xem nào!” Giọng ông râu lởm chởm vang lên, sắc bén như lưỡi kiếm ma pháp, lấn át cả tiếng đất lầy nhão nhoẹt dưới chân thí sinh.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, sải bước về phía các giám khảo trông hiền lành hơn, lòng thầm nhủ: Ai lại ngu ngốc nhảy vào hang cọp cơ chứ? Anh lễ tân trẻ tuổi đã nói tôi được tự do chọn giám khảo, vậy sao tôi phải chọn con đường khó? Tư duy coder lên tiếng: Né flag nguy hiểm, ưu tiên path dễ nhất! Tôi nhắm đến một giám khảo thân thiện ở góc sân, nơi đám thí sinh ít chen chúc hơn.
Nhưng ông râu lởm chởm không buông tha. Giọng ông ta cao vút, như boss phụ kích hoạt phase hai: “Đồ cứng đầu, cậu nghe thấy ta đúng chứ? Đừng có lờ ta đi! Cậu đậu rồi, dừng lại ngay đi, chết tiệt!”
Hả? Đậu rồi?! Lời ông ta như một chiêu stun bất ngờ, khiến tôi khựng lại, kiếm gỗ trong tay suýt tuột. Đầu óc tôi quay mòng mòng, như server quá tải. Đậu mà không cần đấu sao? Có bug gì ở đây không vậy?
Ông râu lởm chởm, mặt vẫn cáu kỉnh, tiến lại gần, bộ râu rối như tổ quạ rung lên theo từng bước. “Trời ạ, cậu chắc hẳn là thằng nhóc đó nhỉ, Kẻ chạy vòng quanh Học viện suốt ba ngày qua? Cậu biết người ta đồn về cậu thế nào không?”
??? Bộ não coder của tôi treo máy. Sao ông ta biết tôi chạy quanh Học viện? Quan trọng hơn, chạy bộ mà cũng gây tin đồn sao? Đây là thế giới fantasy hay drama học đường vậy?!
Thấy tôi bối rối, ông ta thở dài, xoa thái dương như chữa cơn đau đầu sau trận nhậu. “Cậu coi thường an ninh Học viện quá đấy. Nghĩ không chạm vào tường là ổn sao? Có quá nhiều kẻ ngu ngốc với ý đồ xấu lảng vảng trước kỳ thi. Người phụ trách an ninh như ta được báo ngay khi một thằng nhóc lạ mặt chạy với tốc độ bất thường quanh tường học viện.”
Tốc độ bất thường? Tôi không nghĩ mình chạy nhanh đến thế đâu! Nhưng có lẽ tôi bất cẩn khi chạy vòng quanh để khảo sát địa hình trước thi. Ở quê nhà Rovenne, chúng tôi chẳng có gì ngoài đồng cỏ và bò, nên tôi không ngờ Học viện lại có hệ thống giám sát xịn vậy. Chắc là công cụ ma thuật kiểu camera CCTV thời trung cổ hay đại loại thế!
“Đúng là tôi chạy quanh Học viện” tôi thừa nhận, giọng cẩn trọng. “Có vấn đề gì không?”
Ông ta khoát tay, như xua đi lỗi hệ thống nhỏ. “À, chuyện đó? Nhiều chuyên gia đã phân tích hình ảnh và kết luận cậu chỉ là thằng nhóc nhà quê ngây ngô chạy lung tung. Không có vấn đề gì cả.”
Hả, đoán trúng phóc? Họ thực sự có thiết bị ghi hình à?! May mà tôi không dại dột trèo tường để nhìn trộm bên trong, nếu không đã có trigger flag “kẻ khả nghi”! Từ lâu rồi nhưng mà… nhiều chuyên gia là sao? Họ mở hội nghị để phân tích tôi chạy bộ à?
“Dù sao” ông ta nói tiếp, “đó là cách ta biết về cậu. Ta xem hình ảnh và màn chạy thực tế của cậu. Theo ta, cậu có kỹ năng, nên với bài kiểm tra thực hành, cậu đậu.”
Đậu chỉ vì chạy bộ?! Tôi chớp mắt, cố xử lý mớ thông tin rùm ben này. Họ đánh giá khả năng của tôi chỉ qua vài vòng chạy? Phân tích sức mạnh mà dễ thế sao? Cheat hay bug vậy? Cảm giác ngờ ngợ dâng lên, như khi debug code mà gặp lỗi không lý giải được. “Tôi không nghĩ việc chỉ nhìn ai đó chạy bộ là biết khả năng của họ được...”
Ông ta thở dài, ánh mắt như nhìn một NPC chậm hiểu. “Ừ, bình thường thì không thể. Nhưng cậu… cậu chạy trong mưa lất phất, lại đúng ngày thi! Cậu nghĩ gì vậy? Nếu không đạt mức mana tối thiểu thì sao? Dù ta đoán đó là lý do cậu đến muộn để hồi mana.” Ông dừng lại, lẩm bẩm. “Lão Godorfun còn cá rằng hôm nay cậu cũng chạy bộ, và cậu làm thật.”
Hả?! Cá cược về tôi?! Tôi suýt sặc (may mà tôi không uống nước). Trong một khoảnh khắc hoảng loạn, tôi tưởng Fey nhà phát minh điên nào đó đã chế ra công cụ đo năng lượng siêu xịn và gửi đến đây. Nhưng không, chỉ là một vụ cá cược thôi! Học viện này đúng là trung tâm drama!
Ông ta xoa thái dương mạnh hơn, như cơn say đang hành. “Cậu biết huấn luyện trong mưa nguy hiểm thế nào không. Độ tinh tế trong thao túng mana phải ở cấp độ khác biệt. Hôm nay, cậu hoàn thành chạy vòng quanh Học viện trong 1 giờ 40 phút, so với 1 giờ 28 phút hôm qua. Không phải đứa trẻ 12 tuổi nào cũng làm được với tốc độ này trong ngày mưa đâu.”
Hmm… Tôi quyết định không nhắc đến việc sáng nay tôi chạy thêm 12 vòng đồi phía đông nam, hứng khởi vì mưa, thay vì 10 vòng thường. Nói ra chỉ tổ phức tạp!May không có camera ma thuật nào gần ngọn đồi đó, nhỉ?
“Đó là cách ta xác nhận độ tinh tế của cậu trong Ma thuật Cường Hóa Thể Chất qua hai ngày qua” ông ta nói, với giọng chắc nịch. “Dù còn thắc mắc về việc giảm tốc độ, có thể là do thể lực hay lượng mana, mà ta chưa kiểm tra.”
Râu lởm chởm nở nụ cười dữ tợn, như boss chuẩn bị tung chiêu cuối. “Đó là lý do cậu đậu. Nhưng ta vẫn cần chấm điểm. Tung cú đánh tốt nhất của cậu, dù chỉ một đòn—”
Chance!
Không để ông ta nói hết, tôi dồn toàn bộ mana, kích hoạt Ma thuật Cường Hóa tối đa, lao tới thu hẹp khoảng cách trong tích tắc như skill ultimate, và tung cú chém từ trên xuống. Đất lầy rung lên dưới chân, kiếm gỗ xé gió, nhắm thẳng ông ta.
Nhưng ông ta né dễ dàng, kỹ thuật chân điêu luyện như dancer pro, xoay người tránh cú chém.
'Tch, đẳng cấp vượt xa mình!'
Không còn cách nào, tôi quyết định chơi lớn đánh nhanh thắng nhanh, liều mạng như nhân vật chính all-in trong arc kịch tính.
Ông ta giữ thân trên trong tư thế xoay, vung kiếm gỗ ngang nhắm tôi. Dự đoán được! Tôi chặn được bằng kiếm gỗ, cố ý giả vờ mất thăng bằng, để lực đẩy kiếm của mình ra xa. Không như chị Rose, mình không biết thả lực để tạo sơ hở! rủi ro mất kiếm rất cao, nhưng đó là cách duy nhất để lừa ông ta.
Cơ thể ông ta hơi nghiêng sang trái, mất lực bật lại như kỳ vọng. Giờ hoặc không bao giờ! Tôi tung chiêu thật một cú đá vòng cao, nhắm chính xác vào bên phải đầu ông ta, mana dồn vào chân như skill critical.
“Grrr!” Ông ta lắc người, né cú đá trong gang tấc, chỉ để nó lướt qua trán với tốc độ chóng mặt. Ông ta lùi lại nhanh như chớp, mắt lấp lánh như vừa tỉnh rượu. Tôi giật lấy một thanh kiếm gỗ từ thí sinh gần đó, vào thế, hơi thở dồn dập.
“…Thằng nhóc hỗn xược!” Ông ta gầm, nhưng khóe miệng nhếch lên. “Cú chém lúc nãy…là mồi nhử, đúng không?”
“Công nhận dù ông không phản công ngay” tôi đáp, cố giữ giọng tỉnh dù tim đập thình thịch. “Nhưng tư thế của ông sẵn sàng phản đòn. Tôi muốn giới hạn lựa chọn của ông, dù chỉ chút ít.”
Hừ, ông ta say xỉn, lại cáu vì thua cược (dù không phải lỗi của mình)! Không đời nào ông ta để mình đánh trúng dễ dàng. Tôi liếc ông ta, cố đọc ý định như debug code đối thủ.
Ông ta bật cười giọng khàn khàn. “Ai lại tấn công trước khi nói chuyện xong? Chẳng phải phép lịch sự là nói ‘Tôi hiểu’ hay ‘Bắt đầu’ sao?”
…Ừ, đúng! Tôi đỏ mặt, nhớ lại mấy lần bị chị Rose bất ngờ lao vào đánh đập. Ước gì chị ấy cũng báo trước như thế! Nhưng tôi nhanh chóng gạt đi, giữ vẻ mặt cứng cỏi.
“Haa, kệ đi,” ông ta khoát tay, như game kết thúc event. “Bài kiểm tra thực hành xong. Như ta đã nói, Cậu… À, cậu tên gì? Cậu đậu rồi. Đi ăn trưa đi. Bài thi lý thuyết bắt đầu giữa trưa. Nhớ rằng thí sinh đậu thực hành không được rời khỏi khuôn viên trước 3 giờ chiều. Đến tòa nhà trắng cậu thấy từ cổng chính cách đây 5 phút.”
“Cảm ơn nhiều! Tên tôi là Allen Rovenne!” Tôi đáp rành mạch, áp dụng chiến thuật từ kiếp trước lúc phỏng vấn: trả lời rõ ràng, tạo ấn tượng sảng khoái. Hoàn hảo!
Phù! Thoát móng vuốt râu lởm chởm rồi! Tôi trả kiếm gỗ cho thí sinh gần đó, nói cảm ơn, và rời sân thi, lòng nhẹ như vừa clear boss bất ngờ.
---
Trên đường đến tòa nhà thi lý thuyết
Bước qua bãi cỏ khổng lồ, tôi lướt qua một đám thí sinh ồn ào, mặt mày từ lo âu đến phấn khích. Một anh chàng lạ mặt đến bắt chuyện với tôi: “Này, kỳ thi thế nào?” Tôi nhún vai, đáp gọn: “Đơn giản thôi, thí sinh đấu với nhau.”
Gần đó, một cô gái trong khá dễ thương, tóc nâu buộc đuôi ngựa, mỉm cười ngượng ngùng. Cơ hội kết bạn đây rồi! Tôi ghé sát, thì thầm: “Giám khảo râu lởm chởm gần quầy tiếp tân đang cáu vì say xỉn. Né ông ta đi.” Cô ấy gật đầu, mắt sáng lên vì cảm kích. Hy vọng gặp lại nếu cô ấy đậu!
Cho bữa trưa, tôi lấy khẩu phần khẩn cấp hương salami từ ba lô—item cứu đói yêu thích! Cắn một miếng, vị mặn đậm lan tỏa, như buff “Tập trung +5”. Thủ đô Hoàng gia đúng là trung tâm đổi mới, đến khẩu phần khẩn cấp cũng có hương vị salami! Dù mình vẫn thích vị nguyên bản hơn…
---
Tòa nhà thi lý thuyết, giữa trưa
Tôi bước vào tòa nhà trắng phấn, với những hành lang rộng rãi, tường khắc rune ma pháp sáng nhè nhẹ, như studio anime cao cấp. Không khí im phăng phắc, chỉ nghe tiếng bước chân và tiếng giấy lật. Các bài thi lý thuyết—Vật lý, Lý thuyết Ma thuật, Địa chính trị & Lịch sử, Chiến lược Quân sự & Chính trị, Ngôn ngữ học— được phát đồng thời. Tôi giải quyết theo thứ tự sở trường, bắt đầu từ Lý thuyết Ma thuật, môn tủ của mình.
Câu hỏi khó hơn các năm trước, nhất là Chiến lược Quân sự, nhưng không đến mức bất khả thi.
Cứ bình tĩnh, như debug code: không biết thì skip, đừng đoán mò! Tôi hoàn thành sớm, kiểm tra lại đáp án, liếc đồng hồ: chưa đến 3 giờ chiều. Hoàn hảo, không trigger flag bất cẩn!
Bài thi không có gì bất thường. Mọi thứ kết thúc nhanh gọn, đúng như bản chất của các bài thi học thuật: biết thì trả lời, không biết thì chịu. Tôi nộp bài, rời tòa nhà, cảm giác như vừa clear một dungeon cấp B vậy.
---
Rời Học viện, chiều muộn
Bước ra cổng chính, tôi hít sâu, ánh nắng chiều xuyên qua mây mưa, chiếu lên con đường lát đá lấp lánh. Kỳ thi kéo dài ba tháng chuẩn bị của tôi đã kết thúc. Học viện Hoàng gia, cảm ơn vì drama, nhưng ta vượt qua rồi! Tôi mỉm cười, sải bước về dinh thự Rovenne, lòng nhẹ nhõm như nhân vật chính hoàn thành arc đầu tiên.
Giờ chỉ cần chờ kết quả thôi. Allen Rovenne, mày làm tốt lắm!
__________________________________________________________________________________________
Trans lỏ: Mấy nay bản dịch của tôi không đạt chất lượng nên ngồi dịch lại mấy lần ae đọc thử xem chất lượng tốt hơn chưa vậy:)))


7 Bình luận