Dinh thự Rovenne, sáng ngày thi
Tôi dậy lúc 5 giờ sáng, Như mọi ngày tôi bật dậy sẵn sàng khởi động cho ngày mới nhưng tiếc thay, hôm nay trời lại đổ mưa.
Toang thật rồi! Cứ chạy thế này trong mưa dễ trượt ngã lắm! Kỳ thi tại Học viện Hoàng gia bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối, chỉ cần có mặt trong khung giờ đó.
Với 10.000 thí sinh, ban tổ chức nới lỏng thời gian khá nhiều, nhưng tôi không muốn đến muộn và trigger flag “nhân vật phụ thất bại” ngay từ đầu!
Tôi thay bộ đồ ngủ ra, khoác lên mình cái áo mưa màu xanh navy, Oke giữ nhịp sinh hoạt là trên hết!
Mẹ đã đợi sẵn ở cửa chính, dáng người thanh thoát trong áo blouse trắng ngà mái tóc nâu đậm búi gọn “Cẩn thận nhé” mẹ nói, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén "Hôm nay vẫn chạy bộ sao?”
“Vâng” tôi đáp, cố giữ giọng tự tin dù mưa vẫn rào rào ngoài sân.
“Chạy là để khởi động hàng ngày, mà hôm nay là ngày quan trọng con muốn giữ nhịp độ bình thường để tinh thần luôn ổn định.”
“Fufufu, trưởng thành hẳn rồi đấy” mẹ cười, nụ cười ấm áp của mẹ đã buff thêm tinh thần cho tôi “Đi cẩn thận nhé, mẹ đi chuẩn bị bữa sáng cho con đừng để mẹ thấy lương khô nữa, nghe chưa?”
Mưa rào rào, biến đường phố Hoàng Đô thành một map thử thách đầy cạm bẫy, trượt ngã là tiêu đời! Với Ma thuật Tăng Cường Thể Chất bật ON khiến mọi thứ càng rủi ro gấp bội.
Nhất là sơ sẩy trong lúc kiểm soát ma lực, một cú bước hụt thôi cũng đủ khiến tôi bị chấn thương nặng.
May mà đôi ủng da quái vật tôi mang, có độ bám dính và chống thấm vượt xa giày thể thao ở kiếp trước.
Gear ngon thế này, không hổ danh là thế giới fantasy! Nhưng mưa thế này dù có ủng xịn, tôi vẫn không dám lơ là một cú trượt thôi là đủ để trigger flag “game over”!
Để an toàn, tôi giảm ma lực xuống mức tối thiểu nhưng vẫn đủ để giữ tốc độ.
Bí kíp là liên tục “scan” mặt đường—đánh giá độ trơn góc nghiêng và vũng nước quy trình nghe đơn giản, nhưng thực tế thì như debug code liên tục.
Kỹ năng này là sở trường của “Allen” trui rèn qua hàng tháng chạy bộ.
Tôi lao qua màn mưa, mỗi bước chạy là một nhịp điệu hoàn hảo tôi thích luyện tập những ngày mưa thế này như vượt thử thách mở màn trong game vậy, mưa lạnh buốt tạt vào mặt áo mưa xanh navy phấp phới, nhưng tôi không chùn bước tư duy coder kêu gào: Cứ giữ nhịp, không để flag chấn thương phá save point! Ngày thi quan trọng tôi sẽ không để mưa cản bước!
Sau buổi vung kiếm ngoài sân, mồ hôi còn chưa khô tôi bước vào phòng ăn của dinh thự Rovenne kỳ nghỉ xuân đã khép lại và hôm nay ngày thi tại Học viện hoàng gia, chị Rose đã dậy, khác với hôm kia còn luộm thuộm hôm nay chị diện chiếc váy xanh non ôm dáng điểm xuyết ruy băng trắng tinh khôi, làm nổi bật làn da sáng và mái tóc hồng nhạt tết gọn gàng.
Điểm nhấn? Chiếc khăn choàng nâu—món quà tôi tặng khi chị dẫn đi Kinh đô.
Hôm qua, tôi định nghỉ ngơi cho kỳ thi nhưng áy náy vì drama ký túc xá, nên nhờ chị dẫn đi chơi tiện tay tặng chiếc khăn làm quà cảm ơn.
Ai ngờ chị xúc động đến rơi nước mắt…thôi, không nhắc nữa tôi biết khăn hợp với tóc chị, nhưng giả vờ không nhận ra để tránh bị kéo vào side quest tình cảm.
“Xin lỗi để con chờ” mẹ bước vào, bưng khay bữa sáng trên bàn là một bữa tiệc thịnh soạn: salad xanh mướt bánh mì nướng vàng ruộm phô mai tan chảy giăm bông thơm lừng trứng bác mềm mịn, và… lương khô truyền thống! Item thần thánh xuất hiện Mắt tôi sáng rực như nhặt được loot hiếm, khiến mẹ ngẩn người nụ cười dịu dàng thoáng chút bất lực: “Vẫn trẻ con thật.” mẹ nói, giọng ấm áp như buff hồi mana.
“Allen-kun, đáng yêu quá~!” Chị Rose tiếp lời, nghiêng người về phía tôi mắt lấp lánh như vừa tìm được trigger event hiếm.
Ugh, toang thật nếu mất tinh thần trước kỳ thi! Gia đình tôi chỉ là quý tộc tỉnh lẻ, tài sản vừa đủ vượt tầng lớp thấp chẳng đủ tiền thuê đầu bếp xịn ở kinh đô mẹ tự tay nấu mọi bữa, mỗi món đều toát lên tình thương của mẹ.
Tôi gạt debuff từ chị Rose, tập trung vào cục lương khô yêu thích—item cứu cánh giúp tôi giữ nhịp trước kỳ thi, Oke tinh thần đã hồi phục sẵn sàng phá đảo nào!
“Vậy, mẹ tiễn con đến cổng dinh thự thôi. Cố lên nhé!” Mẹ đứng ở cửa chính ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy kỳ vọng.
Quý tộc thường được cha, quản gia, hay gia sư hộ tống đến tận cổng Học viện Hoàng gia trong ngày thi—một truyền thống xa xỉ mà chỉ nghĩ thôi, tôi đã thấy rùng mình! Thật đấy mất mặt trước đám thí sinh khác thì tiêu đời! Hôm qua, tôi đã dốc hết kỹ năng thuyết phục từ logic coder đến biểu cảm chân thành để cả nhà đồng ý để tôi tự đi. May mắn thay, chiến lược thành công!
“Với cách cư xử của con, mẹ hiểu sao cha cho con tự đến Kinh đô” mẹ nói, nụ cười nhẹ thoáng chút tự hào. Cha lập công lớn rồi! Đồng minh chiến lược của tôi không làm tôi thất vọng.
Gánh nặng được gỡ bỏ, tôi nhẹ nhõm hơn bao giờ hết như nhân vật chính vừa tháo được debuff tâm lý trước boss fight. Oke, giờ không có event xấu hổ nào phá hỏng tinh thần của tôi nữa! Tư duy coder kêu gào: Mưa lất phất ngoài kia như thử thách mở màn, nhưng kỳ thi này, mình sẽ vượt qua!
“Con đi đây!”
Mưa lạnh tạt vào mặt, nhưng tôi siết chặt ba lô, cảm nhận mana trong cơ thể lưu chuyển đều đặn. Không để bất kỳ flag tâm lý nào cản bước! Tôi sải bước, đôi ủng da quái vật bám chặt mặt đường, sẵn sàng đối mặt với Học viện Hoàng gia—dù là mưa, đám thí sinh, hay chính kỳ thi khắc nghiệt này.
Tôi thong thả bước trên con đường lát đá của Kinh đô, nén ma lực sau buổi tập kiếm buổi sáng hướng thẳng đến Học viện Hoàng gia. Đúng 9:50, tôi đặt chân trước cổng chính—thời gian tính toán hoàn hảo! Khu thi chưa đông lắm tốt rồi, tránh được đám đông đầu giờ! Đến muộn chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là mẹo né đám thí sinh nghe hướng dẫn sớm, kiểu “phải đi từ 7 giờ để tránh rắc rối”. Hừ, nếu không phải học viện không gần nhà, tôi đã đến từ sớm rồi.
Len qua đám thí sinh được cha mẹ cổ vũ ầm ĩ, tôi vượt qua cánh cổng khổng lồ của Học viện—cao chót vót, khắc rune ma pháp lấp lánh, như cổng thành trong anime fantasy. bước thẳng đến lều tiếp tân trên con đường lát đá bóng loáng. Một cô gái trẻ trong đồng phục xanh navy mỉm cười, đặt công cụ ma thuật hình cầu lên tay tôi họ đo ma lực bằng công cụ ma thuật. “2488, ấn tượng đấy! Cậu đi thẳng theo lối lát đá, làm theo hướng dẫn đến khu thi thực hành.” tiếp tân mỉm cười.
Hê, điểm ma lực thế này là ngon rồi! Tôi gật đầu, cố giấu nụ cười đắc ý đi, và tiếp tục sải bước. Trước mắt hiện ra một bãi cỏ khổng lồ, nơi hàng ngàn thí sinh đứng chen chúc, lo âu như NPC chờ phán xét.
Thật đấy, vòng loại ma lực tàn nhẫn quá! Sau 10 giờ, Học viện sẽ chọn 3000 người có ma lực cao nhất; dưới ngưỡng đó, loại thẳng tay, không được thi tiếp. Hiểu sao họ làm thế—10.000 thí sinh thi thực hành cả ngày chắc crash hệ thống mất! Những ai vượt ngưỡng, như tôi được đi thẳng không phải đứng chờ trên bãi cỏ đầy căng thẳng kia.
Tôi bước trên lối đá, cảm nhận ánh mắt ghen tị từ gần 9000 thí sinh phía sau. Một người vào, một người ra—Đến tòa nhà trắng phấn phía cuối con đường, với những ngọn tháp nhọn vươn lên trời, một hướng dẫn viên mặc áo choàng ma pháp chỉ tay: “Pháp sư rẽ phải, chuyên ngành khác rẽ trái.”
Tò mò liếc sang bên phải, nơi vài thí sinh Pháp sư đang lẩm nhẩm chú ngữ, tôi nhanh chóng rẽ trái, lòng thầm cảm ơn quyết định chọn Kỵ sĩ. Tiếng hò reo từ bãi cỏ phía sau vang lên, như đám mob trong game bị kích động vậy. Ôi trời, mình sẽ tiêu đời nếu bị kẹt trong đám đông đó!
Sân thi Kỵ sĩ trải rộng như một đấu trường khổng lồ, phủ lớp đất đen lầy lội sau cơn mưa sáng. đất mềm nhũn bám chặt vào đôi ủng da quái vật, như thể tôi vừa bước vào một map RPG lỗi địa hình, đầy debuff trơn trượt. Thật đấy, trượt chân lúc này là tiêu đời! Tôi vừa đi vừa tinh chỉnh mana trong đầu.
Tôi tiến đến khu tiếp nhận, mắt dán chặt vào hàng kiếm gỗ xếp đầy trên giá. “Chọn vũ khí, rồi đến giám khảo bất kỳ trên sân” anh chàng tiếp nhận, một sinh viên thân thiện với nụ cười tươi, nói sau khi tôi khai tên.
"Ai cũng được sao?” Tôi nhướn mày, tay cầm một thanh kiếm gỗ vừa tay, cân nặng hoàn hảo như được thiết kế riêng.
“Vâng, thí sinh đấu với nhau.”
Hể, sinh viên năm ba hỗ trợ à? Tốt thôi, không phải đấu với giám khảo tôi quan sát sân thi nơi hàng trăm thí sinh lượn lờ. mỗi người chọn giám khảo theo kiểu “cảm tính”. Số thí sinh quanh mỗi giám khảo chênh lệch rõ rệt. Gần khu trung tâm, một giám khảo trẻ tuổi, nụ cười thân thiện, bị vây kín bởi hàng trăm thí sinh chen chúc, Nhưng ngay gần khu tiếp nhận, một ông râu rối trung niên đứng đó, mặt nhăn nhó, cáu kỉnh như boss phụ say xỉn vừa bị kéo ra khỏi tửu quán. Tiêu đời nếu chọn sai giám khảo! Chỉ mười thí sinh dám lảng vảng gần ông ta.
"Dừng màn trình diễn kém cỏi đó, và xéo về nhà đi!” Ông râu rối xua tay đuổi một thí sinh, giọng gầm gừ như rồng phun khói. mặt mày tái mét, lủi thủi rời đi, Ha, tự trách mình thôi! Không thấy ông ta nguy hiểm như boss ẩn sao? Bộ não coder của tôi cười khẩy: Thần thi cử loại người thiếu chiến lược ở mọi thế giới!
Giống vòng ma lực, thi thực hành sẽ loại 2000 trong số 3000 thí sinh, chỉ 1000 người được vào vòng lý thuyết. Thành công phụ thuộc vào quyết đoán và kế hoạch—một bài học khắc cốt từ 700 năm cay đắng của nhà Rovenne. Cảm ơn tổ tiên đã dạy ta cách né flag thất bại! Tôi phớt lờ ông râu rối, mắt quét sân để tìm giám khảo khác—ai đó vừa nghiêm khắc vừa công bằng, không quá đông để tránh chờ lâu.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, sắc lạnh như kích hoạt cutscene bất ngờ: “Thí sinh Allen Rovenne, đến đây!”


0 Bình luận