• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 33: Tên phản diện của ta(5)

6 Bình luận - Độ dài: 2,282 từ - Cập nhật:

33— Tên phản diện của ta(5)

Tập đoàn Kang Yoon. Một doanh nghiệp quy mô lớn luôn nằm trong top đầu trong các lĩnh vực kinh doanh của Hàn Quốc.

Khởi đầu từ ngành công nghiệp quốc phòng[note73024], Kang Yoon đã không ngừng mở rộng phạm vi hoạt động sang nhiều lĩnh vực như năng lượng, phân phối, công nghiệp nặng[note73025], xây dựng, tài chính và văn hóa. Riêng số lượng công ty con mang tên Kang Yoon đã vượt quá con số 80.

Tại Học viện Quân sự Han-yul, sức ảnh hưởng của Tập đoàn Kang Yoon cũng không hề kém cạnh. Đồng hồ thông minh và tai nghe mà học viên đeo là những ví dụ điển hình. Hơn nữa, Các thiết bị khoa học và vũ khí tại các cơ sở huấn luyện chủ yếu do chính tập đoàn này sản xuất.

Vì vậy, Tập đoàn Kang Yoon là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày, sức ảnh hưởng của nó thực sự rất lớn. Giống hệt hình ảnh mà chúng ta thường thấy ở các tập đoàn lớn.

Tuy nhiên…

Mặc dù sở hữu quyền lực và sự giàu có vô song, Tập đoàn Kang Yoon vẫn có một yếu điểm – con trai thứ hai của Kang Ho-yeon, Kang Tae-hoon.

Kang Tae-hoon, một thức tỉnh giả hạng A hiếm hoi được sinh ra trong gia tộc Kang. Khi sức mạnh của cậu lần đầu tiên được phát hiện, cả gia đình đã bùng nổ trong lễ ăn mừng. Hơn nữa, cả quốc gia cũng đặt nhiều kỳ vọng vào cậu.

Châu Âu có Arna Kristin Dotir, và Hàn Quốc có Kang Tae-hoon — đó là câu nói thường thấy.

Nhưng theo thời gian, hành động của Kang Tae-hoon ngày càng khiến công chúng cảm thấy thất vọng. Không phải vì cậu ta thiếu năng lực, năng lực của cậu đã được chứng minh đầy đủ, thậm chí còn thể hiện rõ qua điểm trúng tuyển vào Học viện quân sự Han-yul.

Vấn đề nằm ở nhân tính của Kang Tae-hoon. Từ thuở nhỏ, người ta đã xì xào những tin đồn rằng cậu thiếu khả năng cảm nhận và xử lý cảm xúc.

Hành vi của cậu ta không giống những người khác. Cậu giống như một quả bom di động sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào, vung vẩy sức mạnh một cách bừa bãi khi bị kích động.

Ngoài ra, tính cạnh tranh cực độ của cậu khiến cậu ghét việc mình mất bất cứ thứ gì — dù đó là đồ vật, vị trí hay địa vị.

Do tính cách lập dị của mình, Kang Tae-hoon đã gây ra một số vụ việc bê bối. Chỉ có các vụ lớn mới được xuất hiện trên phương tiện truyền thông, nhưng khi xem xét kỹ, người ta sẽ phát hiện ra nhiều hành vi còn sai trái hơn của cậu.

Nếu cậu ta không xuất thân từ một gia đình giàu có, cậu ắt hẳn đã vào tù từ lâu rồi.

Kang Tae-hoon, học viên đứng thứ hai gây tranh cãi tại Học viện quân sự Han-yul, vẫn tiếp tục có những hành vi tương tự ngay sau khi trở về trường.

Điều đầu tiên cậu làm là tiếp cận học sinh đứng đầu, Arna. Ý định của cậu rất đơn giản — hạ bệ Arna và tự mình trở thành học sinh đứng đầu.

Đó chính là thứ tinh thần cạnh tranh méo mó của cậu ta.

Tuy nhiên…

“Cậu vát mặt đến đây làm quần què gì thế hả? Cậu bị điên à?”

“Thái độ gì kia? Đây có phải là cách cậu chào đón người đến giúp mình không đấy?”

“Giúp ư? Nếu 'giúp' của cậu có nghĩa là khiến mọi chuyện thêm phức tạp thì đúng thật ha!”

Ngay trước mặt Kang Tae-hoon, kẻ nổi tiếng là một tên gây rối điển hình, Arna vẫn không hề nao núng. Đúng hơn là giờ đây cô chỉ tập trung vào người bệnh nhân mặc áo màu trắng — Shin Yoon-seong.

“Này… hai người…”

Kang Tae-hoon lên tiếng nhưng họ lờ luôn cả cậu đi và tiếp tục đấu khẩu.

“Cậu tốt nhất là nên giải thích hết với mọi người ở đây! Nhanh lên!”

“Giải thích gì cơ?”

“Mối quan hệ của chúng ta!”

“À, vậy ý cậu là đang nói đến mối quan hệ khó tách rời của hai ta, phải hơm?”

"Hícccc… Cậu cố ý khiêu khích tôi đấy hả? Muốn tôi chém cho cậu thành Gojo luôn không?”

Thật kỳ lạ. Trong suốt cuộc đời mình, cậu chưa bao giờ bị coi thường đến mức này, cậu thường khiến người khác phải cúi đầu hoặc quỳ gối trước mình cơ mà.

Bây giờ Kang Tae-hoon đang thực sự bị phớt lờ sao? Tất cả đều tại "thằng thìa" kỳ quặc này xuất hiện à?

Tại sao? Tại sao chuyện này lại khó chịu đến vậy?

“Này. Tụi mày đang giỡn mặt với tao đấy à? Sao dám nói chuyện thản nhiên như thế trước mặt tao? Rốt cuộc tụi mày đang làm cái vẹo gì thế hả?”

Nhưng dù cậu ta có cố tỏ ra bặm trợn đến đâu, lời nói của cậu cũng chẳng lọt vào tai ai. Cứ như thể hai người này đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cậu vậy.

“Nhanh lên và nói đi! Về việc chúng ta không quen biết gì nhau cả!”

“Cậu đang nói khùng nói điên gì thế, nãy giờ tôi nghe chả hiểu gì luôn ấy.”

“Ugh… Cậu cần ăn một đấm để tỉnh táo lại không hả? Nghiến chặt răng vào ngay đi! Tôi sắp đấm—”

“GAHAAAAA… Nghe tao nói đi chứ, lũ khốn nạn này!”

Cuối cùng, Kang Tae-hoon đành phải hét lên lớn nhất có thể. Cuối cùng, họ cũng nhìn về phía cậu.

“Có chuyện gì vậy? Bạn học Kang Tae-hoon, bạn vẫn còn ở đây à?”

“…”

Arna chớp mắt và nghiêng đầu tò mò. Như thể cô không thể hiểu tại sao cậu vẫn còn ở đây.

Điều đó chỉ làm cậu thêm bực mình.

Và rồi đòn kết liễu đến từ Shin Yoon-seong.

“Arna, đây là cách cậu đối xử với khách khứa của mình sao? Cậu cũng nên tỏ lòng tôn trọng tối đa với họ cho đến tận lúc họ rời đi chứ. Sao cậu không đưa tiền taxi cho cậu ta thử xem?”

“À, đúng rồi nhi. Tôi vô trách nhiệm quá. Để tôi kiểm tra ví…”

Arna ngay lập tức bắt đầu lục túi, thực ra là tìm ví.

“Này… Tao là Kang Tae-hoon đến từ Tập đoàn Kang Yoon, tụi mày nghĩ tao đứng đây chỉ vì tiền taxi rẻ mạt sao?”

“Giá taxi dạo này bao nhiêu vậy ta? Bạn học Kang Tae-hoon, bạn sống ở đâu?”

“Nghe tao nói đi chứ, đồ khốn nạn!”

Làm sao lại có người dám rút ví trước mặt Kang Tae-hoon? Ngay trước mặt một người đại diện cho khối tài sản khổng lồ? Đây có phải là cố ý không?

“Có vẻ như cậu vẫn chưa muốn đi. Chắc là cậu muốn dùng bữa tối với chúng tôi nhể.”

"TAO ĐẾT CẦN ĂN CÙNG CHÚNG MÀY…"

“À, vậy thì tính sao đây ta? Bọn tôi cũng đã ăn trưa rồi, Nhưng tụi mình vẫn có thể ghé mấy quán lề đường để ăn chút gì đó đấy. Cậu có thích tteokbokki không?”

“TAO ĐÃ NÓI LÀ ĐẾT CẦN RỒI… TỤI MÀY ĐIẾC À…”

Mời tteokbokki cho một người có địa vị như Kang Tae-hoon ư? Đồ ăn lề đường mà dân thường hay ăn ư? Lại còn thể hiện cái thái độ bố thí nữa chứ?

Não bọn này bị giãn hết rồi à!

Không còn cách nào khác. Lựa chọn duy nhất là cho hai đứa điếc này thấy chính xác Kang Tae-hoon là ai ngay tại đây và lúc này.

“Oy, nhìn cho kỹ… Xem người của Tập đoàn Kang Yoon sống thế nào…”

Kang Tae-hoon rút điện thoại thông minh ra và thực hiện cuộc gọi.

Và ngay sau đó.

Vrom—!

Một chiếc xe limousine tiến vào khuôn viên trường. Nó đến ngay trước mặt Kang Tae-hoon mặc dù cậu chỉ vừa gọi nó cách đây vài phút.

“Oa… một chiếc xe limousine kìa… Tôi chưa bao giờ thấy chiếc nào lớn như thế này luôn…”

“Hừ.”

Cuối cùng, bọn chúng cũng đã cảm nhận được sức mạnh và quyền lực của tôi. Nhìn đôi mắt lấp lánh đầy thương hại của chúng kìa, khiến tôi cảm thấy tụi nó thật thảm hại.

Ngay cả học viên đứng đầu cũng không thể trải nghiệm được việc ngồi trên một chiếc xe siêu cấp vip pro như này đâu.

Nhưng đừng vội nghĩ tới đây là hết, còn nhiều thứ để khoe nữa cơ.

“ tteokbokki là cái thá gì? Tụi mày nghĩ tao sẽ ăn cái loại thức ăn rẻ tiền đó trong khi gia đình tao lại đang điều hành một nhà hàng khách sạn ngay gần đó sao?”

RẦM—!

Tài xế xe limousine mở cửa sau. Kang Tae-hoon bước vào xe một cách oai vệ trước mặt mọi người.

“Haha. Dành cả đời đi taxi ăn tteokbokki đi nhá. Còn tao, đi thì đi xe sang ăn thì ăn cao lương mỹ vị, sống vậy mới là sống chứ!”

Vrum—!

Chiếc xe limousine bắt đầu di chuyển, và tất nhiên, ánh mắt của các học viên cũng dõi theo nó. Ánh mắt ghen tị của họ đều hướng về Kang Tae-hoon.

Thật phấn khích. Cảm giác như mọi cơn giận dữ đã bị cuốn trôi bởi sự tôn trọng trong những cái nhìn đó. Cuối cùng, cậu cũng cảm thấy thỏa mãn hơn.

“….”

Nhưng tại sao?

Tại sao cậu lại nhàn nhã đi trên chiếc xe limousine?

Nghĩ lại thì, có một điều cậu cần phải làm với Arna…

“À”

Đúng rồi!

Trận đấu đánh giá!

Chết tiệt! Mình bị tụi nó dắt mũi rồi!

Hai tên đào lửa khốn kiếp đấy!!!

!

***

Sau khi nhận một cú sút từ Arna, thời gian nằm viện của Shin Yoon-seong đã bị kéo dài một cách không cần thiết.

Đồ quái vật vứ bệu đó! Cô ta đá nhẹ hơn tí thì làm sao chứ?

Tuy nhiên, thật may mắn khi toàn bộ câu chuyện đã được đưa ra ánh sáng.

Bây giờ thì đã rõ lý do tại sao Arna lại nổi cơn thịnh nộ như vậy. Tất cả là do những tin đồn được lan truyền khắp nơi.

Thật nực cười khi nghe mọi người tung tin đồn: rằng tôi có scandal với Arna, và lý do tôi phải nhập viện là do ân ái với cổ quá mãnh liệt. Họ nghĩ tôi là loại người như vậy à?

Và những người mù quáng tin vào những điều vô lý như vậy cũng có vấn đề tương tự. Làm sao tôi có thể có mối quan hệ lãng mạn với Arna khi nghĩ đến những gì tôi đã làm với cô ấy?

Dù sao thì, có vẻ như tôi cần phải tiến xa hơn một bước nữa. Tôi sẽ phải tăng cường sự hành hạ của mình đối với Arna để ngăn chặn mọi hiểu lầm trong tương lai. Khi đó, mọi người sẽ không vội đưa ra kết luận như lần này nữa.

Ngoài ra…

Sau đó, việc làm sáng tỏ những tin đồn không hề khó khăn. Vì có những nhân chứng về việc tôi bị căng cơ lưng trong quá trình tập huấn, nên lời khai của họ đã giúp dập tắt nhanh chóng những tin đồn thất thiệt đó.

Nhưng…

Tôi đang tự hỏi khi nào thì bữa ăn khuya của mình sẽ đến.

Tôi đã có thỏa thuận rõ ràng với Choi Soo-eun về việc giao bữa tối mỗi tối.

Sau nhiều giờ chờ đợi, tôi vẫn chưa nhận được hộp cơm nào. Và tôi thậm chí còn bỏ bữa tối để chờ đợi.

Có lẽ tôi nên gọi điện cho cô ấy để hỏi khi nào cổ sẽ mang đồ ăn đến nhỉ.

Đúng lúc đó, cửa phòng tôi mở ra. Đồ ăn tới rồi à?

“Hửm? Không phải cô là…?”

Người bước vào không phải là Choi Soo-eun mà là cô đàn em luôn quấn quýt bên cổ.

“Tiền bối hiện tại đang bận rùi, nên em tới giao hàng thay ạ.”

“Anh hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền nhé.”

Tôi nhanh chóng chuẩn bị chiếc bàn cạnh giường và lấy thìa ra.

“Đây nhé.”

Cô thiếu nữ mỉm cười vui vẻ và đưa cho tôi túi đựng hộp cơm.

Tôi tự hỏi thực đơn hôm nay là gì. Mùi không cho biết nhiều. Thức ăn có vẻ hơi lạnh và túi không tỏa ra nhiều nhiệt.

Kệ đi. Không cần phải ấm miễn là do Choi Soo-eun nấu là được. Kể cả khi nó lạnh ngắt, chắc chắn vẫn ngon.

Trong khi cố kìm nước bọt sắp trào ra khi nghĩ đến điều đó, tôi từ từ mở nắp hộp đựng cơm ra.

“…”

Nhưng bên trong, hoàn toàn trái ngược với mong đợi của tôi…

Bên trong hộp cơm hoàn toàn trống rỗng. Ngăn còn lại cũng vậy.

Tôi liếc nhìn cô đàn em, tự hỏi liệu em ấy có mang nhầm không. Nhưng cô chỉ mỉm cười rạng rỡ.

Nhìn biểu cảm của em ấy thì có vẻ như ẻm không hề mang nhầm thứ gì cả…

“…”

Liệu đây có phải là đe doạ gián tiếp không…

ý là tôi sắp tạch hả…?

Ghi chú

[Lên trên]
defense industry: Ngành công nghiệp quốc phòng là lĩnh vực sản xuất và cung cấp vũ khí, công nghệ quân sự, thiết bị và dịch vụ cho lực lượng vũ trang và các cơ quan an ninh quốc gia.
defense industry: Ngành công nghiệp quốc phòng là lĩnh vực sản xuất và cung cấp vũ khí, công nghệ quân sự, thiết bị và dịch vụ cho lực lượng vũ trang và các cơ quan an ninh quốc gia.
[Lên trên]
heavy industry:Công nghiệp nặng là ngành công nghiệp chuyên sản xuất ra các sản phẩm quy mô lớn, nặng về khối lượng, tiêu tốn nhiều nguyên vật liệu, năng lượng và đầu tư máy móc. Đây là nền tảng cho phát triển kinh tế và công nghiệp hóa ở nhiều quốc gia.
heavy industry:Công nghiệp nặng là ngành công nghiệp chuyên sản xuất ra các sản phẩm quy mô lớn, nặng về khối lượng, tiêu tốn nhiều nguyên vật liệu, năng lượng và đầu tư máy móc. Đây là nền tảng cho phát triển kinh tế và công nghiệp hóa ở nhiều quốc gia.
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

cái giá phải trả khi đẩy con gái ngta ra đó a
Xem thêm
đăng khuya dữ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Sống giờ quỷ mà🐧
Xem thêm