Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.
Kết chương - Hậu
49 Bình luận - Độ dài: 9,069 từ - Cập nhật:
Canh ba giờ Sửu.
Tại một góc trong khu nội cung rộng lớn của triều đình, nơi đặt quốc nha Đàn Chính Đài, một nam nhân ngồi nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ. Trong lúc ngắm nhìn, hắn rót rượu nho ngoại quốc từ một chiếc bình cũng ngoại quốc vào chiếc ly thủy tinh đặt bên cạnh.
Dường như trong ly thủy tinh từ trước đã có sẵn đá, nên khi được rót vào thứ rượu đỏ ấy, ly rượu khi cầm lên liền phản chiếu ánh trăng, khiến chất lỏng bên trong tỏa sáng một cách tuyệt mỹ, huyền ảo như kính vạn hoa.
……Mà tất cả những thứ đó, từ ly thủy tinh, rượu nho, đến cả những viên đá lạnh, đều là hối lộ mà hắn nhận từ một thương nhân nào đó.
「Rượu mơ thì trong nước cũng có, nhưng rượu nho thì do không trồng nho nên tất nhiên chỉ có hàng ngoại nhập. Đặc biệt loại này nghe đâu được ủ suốt hơn nửa thế kỷ. Vị rất có chiều sâu đấy, ngươi có muốn thử một ly không?」
Nam nhân ấy… chính là người giữ chức Thiếu phó của Đàn Chính Đài, quay đầu lại như đang giải thích, hướng lời mời về phía một thiếu niên đã đứng lặng phía sau phòng làm việc từ bao giờ, chính là con cờ của hắn, Kamui.
「Thôi thôi, tại hạ xin phép từ chối. Dù sao thì cũng tửu lượng kém lắm. Đến cả loại rượu đục ngọt nhẹ ít cồn còn uống là gục ngay. Hơn nữa, nhìn tình hình bây giờ đi, làm sao mà có tâm trạng uống rượu cho được, nên xin cáo từ.」
Kamui vung tay cười gượng từ chối lời mời, thoạt trông có vẻ đùa cợt, nhưng ẩn sau đó là sự cảnh giác rõ rệt. Thực tế, Kamui chưa bao giờ tùy tiện cho bất kỳ thứ gì mà người trước mặt đưa vào miệng, và cũng không có ý định thay đổi điều đó trong tương lai. Vì kẻ trước mắt, cái kẻ khoác lớp vỏ quan viên kia, chính là loại đối tượng cần phải luôn đề phòng như thế.
「Hừm. Vậy thì thật đáng tiếc.」
「Mà nói đi cũng phải nói lại, lúc này mà còn thong thả chuyện trò được sao? Ngài nhìn ra ngoài thử xem. Cảnh tượng kia có đáng để ngắm trăng nữa đâu chứ?」
Thật vậy, bên ngoài tòa nhà không hề yên bình như lời nói bông đùa. Dị biến vốn khởi phát một cách tự nhiên từ khoảng một khắc trước, đến lúc người ta nhận ra thì mọi sự đã quá muộn. Ban đầu là các vệ binh tuần tra, rồi đến đám cận vệ giả dạng kiểm tra, tiếp đến là các trừ yêu sư, samurai... Chẳng rõ từ lúc nào, trụ sở Đàn Chính Đài đã bị bao vây bởi hàng trăm binh lính, bố trí nghiêm ngặt để không ai bên trong có thể thoát ra.
Còn trong quốc nha ấy, không biết từ bao giờ, tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người họ trong phòng làm việc này………
「May mà bọn chúng vẫn chưa biết ta có mặt ở đây. Nhờ ngài đấy, thân xác này mới được tiện lợi như vậy.」
Zừ zừ, như muốn khoe khoang, Kamui, kẻ đã hòa làm một với bóng đêm, nói bằng giọng có phần lộ vẻ trình diễn. Vốn dĩ hắn, với kỹ nghệ của người Emishi, đã là một tồn tại hơi lệch khỏi thế giới loài người, nhưng kể từ khi bí mật phản bội lòng trung thành và thân phận cũ để chuyển sang phục vụ người, không, thực thể trước mặt, bản chất hắn càng trở nên xa lạ với con người hơn bao giờ hết.
「……Hừm, có vẻ ta đã bị bán đứng rồi. Nhưng nghĩ đến thân thế cái thân xác này thì cũng là kết cục hợp lý thôi.」
Nhìn về vòng vây bên ngoài, vị Thiếu phó lẩm bẩm như chuyện không liên quan đến mình.
Có rất nhiều kẻ đã ít nhiều dính líu đến việc buôn lậu của Tachibana Kurayoshi. Vị Thiếu phó này tuy có can dự sâu hơn đôi chút, nhưng rốt cuộc, những kẻ còn lại để che giấu hoặc giảm nhẹ tội của mình đã quyết định chọn hắn, một viên quan xuất thân bình dân, không chút thân thế, làm vật hiến tế. Vốn đã đầy tội lỗi, giờ đây lại bị đổ thêm đủ thứ tội danh có thật lẫn không, chắc hẳn hắn sẽ phải gánh chịu một hình phạt kinh hoàng khi bị bắt giữ.
「……Thế thì sắp tới lúc bọn họ đột kích rồi nhỉ?」
「Ngài định làm gì? Nếu cần, tại hạ có thể dùng lực lượng mình để đưa ngài đào thoát.」
Trong lúc tình hình căng thẳng, Kamui vẫn lên tiếng hỏi với vẻ như chỉ là phép lịch sự, trong khi vị Thiếu phó thì vẫn giữ thái độ nhàn nhã, ung dung quan sát mọi chuyện.
「Không cần. Làm thế thì lại chẳng thú vị chút nào.」
Thiếu phó đáp tỉnh bơ. Cứ như thể chuyện không hề liên quan đến mình. Mà trên một phương diện nào đó, quả thực đối với hắn, chuyện đó chẳng khác gì chuyện người ngoài.
「Dù sao thì ta cũng đã chuẩn bị thân xác kế tiếp rồi. Cái thân xác này giờ chẳng còn tác dụng gì nữa. Ngược lại, để lại nó như thế còn khiến bọn họ thêm nghi ngờ lẫn nhau hơn đấy.」
Chính sự nghi kỵ ấy sẽ càng làm cho đất nước này mục ruỗng. Kẻ đáng lẽ bị gán tội lại bị sát hại bởi thế lực nào đó... Con người vốn là loài sinh vật luôn sợ hãi cái bóng của chính mình. Chính vì trong lòng có điều khuất tất, nên họ mới nghi ngờ, cảnh giác, dè chừng lẫn nhau. Đó chính là vai trò được giao cho hắn, kẻ đã được lệnh trà trộn vào tầng lớp thượng tầng kinh đô này.
Bằng khoảng thời gian dài đến mức người phàm không thể nào nhận thức nổi, hắn từng bước từng bước khiến bộ máy lãnh đạo quốc gia này mục nát, gieo rắc mầm mống nghi kỵ, làm phai mờ quy tắc và luật pháp. Kẻ tài giỏi nào nổi lên, sẽ bị hắn kéo ngã, hoặc tha hóa………
「Ừm. Quả thật là một hương vị sâu sắc. Dù là một lão già đầy chấp niệm và rắc rối, nhưng ít ra ánh mắt nhìn hàng hóa của lão là thật.」
Kẻ từng ra lệnh thủ tiêu vị lão thương nhân ấy thì thào, giọng điệu thong dong như thể nói chuyện về ai khác.
「Nói đến chấp niệm… chuyện tên đầy tớ kia thì sao? Tiếc là không moi được gì từ miệng hắn, có nên tiếp cận lại không?」
Như chợt nhớ ra, Kamui hỏi về tên đầy tớ nhà Onizuki, bị Yêu Mẫu khét tiếng để mắt tới, cũng chính vì thế mà lọt vào tầm ngắm của thực thể trước mắt.
「Ta đã đọc ký ức của hắn rồi. Biến chất khá thú vị đấy. Hắn còn ữ được bản thân giữa tình huống đó đã là kỳ lạ, nhưng điều khiến ta hứng thú hơn chính là bản thân sự biến đổi ấy. Không ngờ chỉ nhờ máu của cô ta mà lại thành ra như vậy………」
Thiếu phó lập tức tỏ rõ hứng thú. Như một đứa trẻ tò mò, hắn để lộ thái độ thực lòng bị thu hút.
Thật sự thì điều đó rất đáng quan tâm. Hắn quá hiểu rõ cái gọi là máu của vị đọa thần kia. Thời Đại Loạn năm xưa, không ít kẻ từng bị máu nàng ta vấy bẩn. Nhưng phần lớn đều kết thúc một cách nhàm chán, những trường hợp biến đổi đặc biệt thì cũng vẫn lặp lại trong khuôn mẫu. Ấy thế mà… lần này, cả cách biến hóa lẫn tinh thần của tên đó lại khác hoàn toàn so với những ví dụ trước đây. Chắc chắn đây sẽ là một đối tượng nghiên cứu cực kỳ hấp dẫn.
「Vậy thì………」
「Không, khoan đã. Giờ thì chưa nên.」
Dù có hứng thú cũng không thể vội vàng hành động. Mọi thứ, cũng như rượu nho, đều cần thời gian ủ. Nếu chỉ vì hứng thú mà lao vào ngay thì chẳng khác nào loài thú không đầu óc.
Đúng vậy, một chút thời gian chín muồi sẽ làm nổi bật hương vị nguyên bản. Một chút công phu và kiên nhẫn, đó mới là thứ khiến vật liệu thêm đậm đà, phong phú và lôi cuốn. Hắn vốn là kẻ thích để dành phần thú vị đến cuối cùng.
「Chà, mà… hửm, có vẻ bắt đầu rồi?」
Toan tiếp tục nói thêm vài lời, nhưng biến cố đã khiến hắn phải dừng lại. Qua khung cửa sổ, có thể thấy đội ngũ vệ binh tràn vào từ cổng chính tầng một như nước vỡ bờ. Có vẻ màn cuối đã khởi động.
「Ừm. Vậy cứ theo kế hoạch chứ?」
「Phải rồi. Hãy khiến bọn chúng rối loạn và hoang mang nhất có thể. À, suýt quên mất.」
Nói đoạn, như chợt nhớ ra điều gì, Thiếu phó quay đầu lại.
「Con chim kia, đem theo luôn đi. Có thể dùng làm truyền tin được đấy…………」
Vừa dứt lời, một cơn chấn động nhẹ truyền khắp thân thể hắn. Hắn cúi nhìn ngực mình một cách thản nhiên……… Một lỗ thủng to tướng đã xuyên qua bụng hắn.
「………Thật là, chí ít cũng báo trước một tiếng chứ? Suýt nữa thì chưa kịp truyền lời đã không nói được rồi đấy.」
「À à, xin thứ lỗi. Lệnh ngài, tại hạ xin nhận.」
Giữa tình cảnh không hợp để đùa giỡn, đầu của Thiếu phó bị thổi bay ngay sau đó. Máu, xương và não văng tung tóe lên tường và cửa sổ phía sau. Phần thân không đầu, không bụng ấy đổ nhào xuống ghế, thoạt nhìn như thể đang ngồi.
「Nào nào……… vậy, là ngươi đấy à?」
『Là ngươi đấy à! Là ngươi đấy à!』
Con vẹt phương Tây được lấy ra khỏi lồng lên tiếng. Không rõ nó có hiểu những gì hắn nói hay không, nhưng điều có thể khẳng định là gương mặt nứt toác với hàng trăm chiếc răng như lưỡi cưa, cùng vô số chiếc lưỡi như xúc tu đang ngọ nguậy khiến người ta sởn gai ốc.
「Ue. Đừng có mà làm loạn đấy nhé?……Thôi, đi nào?」
Nghe ngóng âm thanh ầm ĩ của vô số bước chân đang dần tiến lên tầng trên, Kamui vừa nói vừa hòa mình vào bóng tối cùng con vẹt trên tay.
Khi quân lính triều đình, dưới danh nghĩa truy bắt kẻ phạm pháp, xông vào phòng làm việc, thì tất cả những gì còn lại chỉ là một xác chết thê thảm đến mức không thể trích xuất ký ức.
-
Đoàn xe gồm ngưu xa, xe ngựa và những người đi bộ đang tiến bước chậm rãi trên con đường núi phủ đầy tuyết trắng rơi lặng lẽ. Con đường Bắc Sơn Trung Đạo do triều đình chỉnh trang tuy không phải là nơi hiểm trở, nhưng trước cái lạnh thấu xương và lớp tuyết dày đặc tích tụ, bước chân của đoàn người cũng không thể không chậm lại. Thực tế là, vì tuyết đọng quá dày mà cuối cùng cỗ xe ngựa dẫn đầu đã không thể tiếp tục di chuyển.
「Chết tiệt, không thể đi tiếp được nữa, dừng đội hình lại ngay!!」
「Mấy tên khuân vác và đám tạp dịch, mau dọn tuyết! Này, đám hành ẩn và đầy tớ, đừng lơ là cảnh giới xung quanh!!」
Một trừ yêu sư thuộc phân gia của nhà Onizuki hét lớn. Trong lúc đang ra lệnh cho bọn người hầu, hắn bỗng chú ý đến một cái bóng. Hắn đã… nhận ra nó.
「Này, ngươi đang làm cái gì vậy!? Nếu có thời gian đứng ngây ra ở chỗ đó thì mau làm phận sự của mình... là... ư...?」
Vừa chạy đến gần cái bóng đó, vị trừ yêu sư càng tiến lại thì càng rõ ràng hơn sự thật. Chỉ khi còn cách nó khoảng hơn hai mươi bước, hắn mới nhận ra, đó không phải là một bóng người, mà đúng nghĩa là một cái 「bóng」. Một cái bóng có đường nét nhòe nhoẹt như bị làm đục đứng yên trên nền tuyết trắng.
『……………』
Trong im lặng, cái bóng đó bắt đầu phình to, lúc đầu chậm rãi, nhưng rồi càng lúc càng tăng tốc. Trong mười giây đầu tiên, nó chỉ từ cỡ một thanh niên lớn lên bằng một cỗ xe ngựa, nhưng chỉ mười giây sau nữa, nó đã to bằng một căn nhà nhỏ, và rồi tiếp tục phình to như một quả đồi.
「Là… là Norikoshi Nyudou (乗越入道) à!!?」
Một tên trong đám tạp dịch vừa nhận ra thì lập tức hét lên kinh hoàng. Và điều đó cũng là sai lầm chết người. Bởi vì từ lúc ấy, gần như không còn cách nào để ngăn chặn sự khổng lồ hóa của yêu quái này nữa rồi.
Yêu quái này là loại bóng ma sẽ càng lớn lên mỗi khi có ai đó nhìn thấy nó. Trái lại, nếu chỉ một người bắt gặp, thì vẫn còn cách ứng phó.
Nói cách khác, nếu bị nhiều người đồng thời nhìn thấy, việc ngăn cản sự khổng lồ hóa gần như bất khả, và càng phình to thì nó lại càng mạnh hơn, khiến cho yêu quái đại yêu này trở thành một tai họa khủng khiếp đối với những đoàn người đông đúc.
『………!!!』
Và rồi cái bóng bắt đầu bước đi. Nó tiến về phía đoàn người đang di chuyển trên con đường núi tuyết, như thể muốn giẫm nát tất cả. Tuyết bị hất tung lên, nuốt chửng và cuốn bay cả người lẫn xe. Và…ngay khoảnh khắc tiếp theo, cái đầu của yêu quái đã bị đá bay, rồi bị vặn xoắn mà đứt lìa hoàn toàn.
『……!!!???』
Không phát ra nổi một tiếng rên, nhưng rõ ràng biểu hiện cho thấy nó đang bối rối, hoang mang. Norikoshi Nyuudou, một trong những đại yêu đáng lẽ phải nằm trong hàng ngũ thượng đẳng, đã bị giết chỉ bằng một cú đá, đầu lìa khỏi cổ, ngã gục trên nền tuyết với một tiếng động rung trời, rồi xẹp xuống như một quả bóng vỡ.
「Ara ara, chán quá đi mất. Đã giải quyết xong rồi sao?」
「C-chuyện vừa rồi là sao vậy… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?」
Từ ô cửa nhỏ trên ngưu xa giờ đây đã trở thành một Mayoiga, Onizuki Aoi và Tachibana Kayo mỗi người lẩm bẩm một câu. Đặc biệt là Kayo, trông vẻ mặt như chẳng hiểu gì đang diễn ra.
「Ờ, ừm… Tomobe-san. Cái vừa rồi… ta thấy một cái bóng đen xuất hiện rồi… rồi cái đầu…」
Rồi Kayo quay sang hỏi tôi, đang đứng cạnh ngưu xa.
「Tôi cũng không nhìn rõ, nhưng có vẻ như yêu quái tấn công đã bị đá văng đầu rồi」
「Bị… đá văng đầu sao…?」
Kayo còn đang tỏ vẻ không thể tin được thì chính người đã gây ra chuyện ấy lại xuất hiện với vẻ mặt hớn hở.
「Hahaha, xin lỗi vì đã khiến mọi người náo động. Tiểu thư Tachibana. Chuyện nhỏ thôi, chỉ là một con yêu quái xuất hiện, nên lão phu đích thân ra tay giải quyết, xin tiểu thư yên tâm… Lạnh quá! Mau mang thêm chăn đến đây!」
Onizuki Uemon thân hình mập mạp, mặc áo dày, lắc lư tiến về phía ngưu xa và oang oang tuyên bố. Vì sự việc xảy ra ở kinh thành lần trước, nên trong suốt chuyến đi lần này, mỗi khi chạm trán yêu quái, lão đều tự mình ra mặt, giết gọn trong tích tắc. Tuy nhiên, vì sợ lạnh, mỗi lần rời ngưu xa, lão đều quát tháo trút giận lên đám thuộc hạ. Dẫu vậy……
(Quả đúng là trưởng lão nhà Onizuki. Mặt thì như vai phụ, nhưng sức mạnh thì bá đạo thật.)
Nói thật thì con yêu quái vừa rồi, dù tôi có chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào đi nữa, cũng chẳng thấy có cửa thắng. Vậy mà ông ta chỉ đá một cú là giết được… Với những bước đi như có tàn ảnh kia, ngay cả nhân vật chính cũng chưa kịp vào thế chiến đấu đã bị hạ gục rồi. …Dù nếu là đấu với Gorilla-sama hay anego-sama thì chắc lại ăn đòn phản công trong hai khung truyện ngay thôi.
「……Tính ra thì đây là lần thứ mấy rồi? Xin mạn phép nói thật, không ngờ quốc đạo lại bị yêu quái tập kích nhiều đến vậy, chẳng lẽ vùng Bắc Địa lại là ma giới đến thế sao…?」
Otsuru, nữ hầu đứng cạnh Kayo, khẽ lên tiếng. Nếu tôi nhớ không lầm thì kể từ lúc rời khỏi kinh thành đến nay, đã gần hai mươi ngày trôi qua, và số lần bị yêu quái tấn công, tính cả lần này, đã là mười tám. Nếu tính luôn những lần tôi không để ý mà mọi việc đã được giải quyết, thì chắc chắn vượt quá hai mươi. Tính ra gần như ngày nào cũng bị tập kích.
「Không, có là Bắc Địa đi nữa, bình thường cũng không xảy ra nhiều vụ tấn công thế này. Có lẽ là do mùa đông, lũ yêu quái đói bụng thì phải」
Không hẳn là ngủ đông, nhưng với lũ yêu sống bằng cách ăn thịt người, mùa đông là thời điểm con người ít di chuyển, dẫn đến con mồi ít hơn. Đặc biệt vùng Bắc Địa bị tuyết phủ kín, nên người dân thường không rời khỏi nhà được dán bùa chú trừ khi thật sự cần thiết. Cả quốc đạo cũng vậy, các trạm gác, trạm nghỉ và binh lính triều đình trú đóng ở các trạm dừng chân cũng chẳng mấy khi chịu đi tuần trong mùa tuyết phủ này.
Không có người để ăn, cũng không bị ai săn lùng, trong hoàn cảnh đó, nếu yêu quái thấy một đoàn mấy chục người, bao gồm cả con mồi thượng hạng như trừ yêu sư, thì chuyện gì xảy ra cũng đã rõ. Dù đây là lần đầu tôi tham gia vào đoàn hồi hương trong mùa đông, và từ đám đầy tớ đi trước tôi đã nghe nói không biết bao nhiêu lần về sự nguy hiểm của quốc đạo thời điểm này. …Mặc dù, giờ chẳng còn ai trong số họ còn sống.
「Hahaha, chẳng cần lo lắng đến thế đâu! Đám yêu quái tầm thường như vừa rồi, chỉ cần ta ra tay thì như các người thấy đó! Dù đã về quê nhiều năm rồi, nhưng tối đa cũng chỉ có một hai tên đầy tớ hay tạp dịch bị ăn thịt thôi. Thôi nào, đừng lo lắng quá!」
Uemon nói lớn để trấn an, hay đúng hơn là để dỗ dành Kayo đang lo lắng, hơn là trả lời Otsuro. Ừ, đúng là vậy đó… (ánh mắt xa xăm)
(Mà nói đi cũng phải nói lại…)
Tôi liếc nhìn về hướng con yêu quái vừa bị hạ, rồi quay người bước đi.
「Tomobe?」
「Có lẽ do yêu quái vừa rồi mà bên đó cũng bị thiệt hại ít nhiều. Thần định đi hỗ trợ ạ.」
Dù không đến mức có người chết, nhưng giữa lúc tuyết đã khó đi, lại thêm một lượng tuyết lớn bị đá tung như tuyết lở, thì thể nào cũng có người bị vùi lấp nhẹ, hoặc xe bị hư hại. Phải xử lý chuyện đó thôi.
「Gì cơ!? Ngươi không cần phải làm thế! Mau quay lại xe bò theo đúng mệnh lệnh...」
「Không sao. Cứ để hắn đi đi. Dù có ở đây hay không thì mức độ an toàn cũng chẳng thay đổi bao nhiêu đâu.」
Tôi là người được cắt cử ở lại cạnh xe bò để hộ vệ Kayo, nên khi tôi định rời đi, Uemon tỏ vẻ khó chịu ngăn lại. Nhưng lời ngăn đó lập tức bị gorilla-sama đạp văng bằng một mệnh lệnh sắc như dao chém.
「N-Nhưng mà, Aoi này. Chúng ta còn có khách quý... cần phải có biện pháp phòng bị đầy đủ...」
「Ara, một tên đầy tớ trong tay ta mà được chú đánh giá cao đến thế, thật là vinh hạnh quá đi.」
Chưa kịp dứt lời, Uemon đã bị gorilla-sama dội ngược bằng một nụ cười đầy châm biếm và mỉa mai. Cô ta giương tay áo, che đi nụ cười hiểm độc, thể hiện rõ bản tính của cô.
「Hửm………!?」
「Kayo-san cũng không có ý kiến gì chứ?」
「Tôi vốn đâu có quyền hành gì đâu. Nếu là lệnh của tiểu thư Aoi thì xin cứ tùy ý xử trí.」
Rồi, trước khi Uemon kịp phản kháng thêm lần nữa, Gorilla-sama đã khéo léo chặn đứng mọi đường lui bằng cách khiến Kayo nói ra lời xác nhận. Và đòn kết liễu cuối cùng là……
「Nếu bảo là cần vẹn toàn, vậy thì thưa chú, chú hãy thay cho đầy tớ kia mà hộ tống chiếc xe này đi. Chẳng lẽ chú lại yếu hơn cả tên Tomobe sao?」
Tôi có cảm giác như tất cả những lời cay nghiệt ấy chỉ là để được nói ra câu này mà thôi. Bị nói tới nước đó, dù có là ông chú sợ lạnh cũng không thể làm ngơ mà vứt bỏ sĩ diện được.
Tức là, ít nhất là trong lúc còn đang giậm chân tại đây, Uemon cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời khiêu khích kia mà thôi……
「Chuyện là vậy đó. Mau mau đi đi cho xong việc」
「Vâng!」
Không thể phản bác, chỉ biết rên lên 「gư gư」 đầy uất nghẹn, ông chú lặng lẽ đứng bên cỗ ngưu xa, trong khi vị công chúa khỉ đột thì thản nhiên hạ lệnh như thể chẳng có chuyện gì. Tôi không chịu nổi bầu không khí nơi đó, liền rón rén chuồn đi. Tôi không muốn trở thành nơi để trút giận.
…Bàn chân lún sâu tới mắt cá trong tuyết, thở hổn hển đôi chút, tôi cuối cùng cũng đến được nơi cần đến. Công cuộc cứu hộ đã bắt đầu, những kẻ đầy tớ và nô bộc bị chôn sống trong tuyết bị kéo lên liên tục như nhổ củ cải, rồi được quấn trong chăn lông đưa đến sưởi bên đống lửa nhóm vội. Trong khi đó, xe ngựa và ngưu xa bị gãy trục đang được sửa chữa, còn ngựa hay bò trẹo chân thì bị xử lý kết liễu ngay tại chỗ.
「Magoroku, ngươi không sao chứ!?」
Tôi vừa lảo đảo vừa gọi lớn về phía một tên đầy tớ mà tôi quen biết từ hồi còn dưới cống ngầm.
「Dạ, dạ! Tôi chỉ bị tuyết phủ nhẹ trên đầu thôi ạ. Mà… MARI!?」
Magoroku lảo đảo tìm kiếm xung quanh như kẻ mất hồn, rồi vừa phát hiện ra liền biến sắc, lao đi như tên bắn. Giữa tuyết trắng, một bóng người dường như bị văng khỏi xe ngựa do cú va chạm khi yêu quái tấn công, đang nằm bất động…
「Mari!? Mari, em có sao không!?」
「Mau đưa cô ấy vào lại trong xe ngựa. Gió thế này lạnh quá… Đợi một chút.」
Tôi cùng Magoroku đưa bóng người đó quay lại bên trong xe ngựa, sau đó chạy ngay đến đống lửa tập trung những người bị tuyết nuốt lạnh đến cứng người.
「Xin lỗi, cho tôi lấy hai, ba hòn đá nóng được không!?」
Tôi lấy mấy hòn đá đã được đốt nóng đang chất bên đống lửa, bỏ vào một túi vải, rồi quay trở lại xe ngựa.
「Đá nóng đây, ôm trong lòng cho ấm người. Chăn lông… Hình như có chăn dự phòng để phòng khi gặp sự cố thì phải…」
Tôi đưa đá nóng và chăn lông dự phòng trong xe cho Magoroku và người mà anh ta đang chăm sóc để họ làm ấm cơ thể.
「Ổn không? Nếu vẫn lạnh thì ta sẽ lấy thêm chăn lông cho…」
「K-không… Tôi ổn rồi, Tomobe-sama. Được ngài quan tâm đến hạng người thấp kém như tôi, thật đội ơn ạ…」
Cái lạnh mùa đông phương Bắc quá khắc nghiệt. Huống hồ chiếc xe ngựa này còn chẳng phải là Mayoiga gì cả, gió lạnh cứ thế len lỏi qua từng khe hở mà không chút nhân nhượng. Tôi muốn họ sưởi ấm thêm cũng là vì thế… Nhưng người đang cuộn mình trong tầng tầng lớp lớp vải vóc trên thùng xe lại đáp lời với giọng run rẩy vì lạnh, mang chút ngại ngùng.
Một thiếu nữ trông thuần khiết, rụt rè. Có lẽ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi? Mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng nhợt nhạt thiếu sức sống. Dù đôi mắt đang khép lại, nhưng cho dù có mở ra thì ánh sáng cũng chẳng được phản chiếu trong đôi đồng tử ấy, chỉ có sự đục ngầu, vô hồn.
Đây là em gái của Magoroku, người được tuyển làm đầy tớ mới cho nhà Onizuki, nói đúng hơn là cho công chúa khỉ đột. Tên là Mari. Từ bé đã mất ánh sáng đôi mắt do tai nạn, lại thêm đôi chân yếu ớt, phải dựa vào anh trai chăm sóc mới sống được đến giờ. Khi rơi khỏi xe ngựa lúc nãy, do không nhìn thấy gì, lại không có gậy chống, nên chẳng thể đứng lên nổi, chỉ có thể bò lết trên tuyết mà thôi.
「Đừng khách sáo. Mùa đông Bắc Địa khác hoàn toàn Trung Thổ đấy. Magoroku, ngươi cũng nên cẩn thận vào. Nứt nẻ da là chuyện không đùa đâu?」
「V-vâng! Đại nhân, tôi xin lỗi nhiều!」
Khi tôi ném cho cái chăn, Magoroku liền cúi đầu với vẻ mặt vô cùng áy náy, đúng như lời nói.
(Lẽ ra nếu không liên lụy đến mình thì hai người đã chẳng cần phải đến nơi như thế này… Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn rồi.)
Tôi mang trong lòng cảm giác tội lỗi khó diễn tả khi phải để Magoroku cùng cô em gái khiếm khuyết trải qua một chuyến hành trình dài như thế… Nhưng nghĩ lại, với đám yêu quái sinh sôi dày đặc dưới cống ngầm, thì chuyện người anh bị ăn thịt chỉ là sớm muộn. Nếu không có anh, người em gái mù loà kia cũng chẳng thể sống nổi… Tuy nói thế, nhưng lấy điều đó để biện minh cho tình cảnh hiện tại thì cũng chỉ là hành vi tự hợp lý hóa cho bản thân mình mà thôi.
「…Sắp đến dinh thự rồi. Cố chịu thêm chút nữa thôi. Trong đó ấm như kinh thành vậy. Có khi họ còn chuẩn bị sẵn cả bữa tiếp đón rồi, nên mong chờ một chút cũng được đấy.」
「Đại nhân, còn cái xe thì…」
「Chưa hỏng đến mức không cứu được. Chắc tên đánh xe bỏ trốn đâu đó, tìm lại hắn rồi sửa cùng là xong. Đừng gắng sức quá, cứ chăm em gái đi. Chính ngươi trông cũng lạnh run rồi đấy?」
Nói rồi, tôi nhảy xuống xe ngựa, đảo mắt nhìn quanh khu vực vẫn còn nhốn nháo, bắt đầu tìm kiếm tên đánh xe hẳn đã vứt cả xe, cả hàng, cả người mà bỏ chạy ngay khi nhìn thấy yêu quái.
…Khoảng hai canh giờ sau, đoàn xe mới lại bắt đầu chuyển bánh.
-
Phía bên kia quan ải Bạch Mộc Hà thuộc Trung Địa, là một thế giới của tuyết trắng và băng giá, nơi ấy được gọi như vậy.
Mùa đông kéo dài, mặt đất đóng băng, dãy núi hiểm trở nối tiếp nhau, khu rừng sâu nơi yêu quái và dã thú lang thang, cùng với đám người man di Emishi thì khép kín bài xích người ngoài… Trong bốn phương đất thuộc Trung Địa, Bắc Địa là nơi khó sinh sống nhất, nơi thiên nhiên khắc nghiệt lan rộng.
Tất nhiên, dù vậy con người vẫn sinh sống ở đó. Họ đốt cỏ, khai phá rừng, săn bắt dã thú và yêu quái, chinh phạt người man di, cày xới đất đai và dựng xây nhà cửa. Những cánh rừng cổ thụ mọc lên từ thuở xa xưa mang lại nguồn gỗ quý dồi dào. Chính vì nơi đây đã lâu không có dấu chân con người nên núi rừng và biển cả cũng phong phú sản vật. Một vài mỏ sắt, mỏ vàng trên núi cũng đã được khai thác. Tuy là vùng đất khắc nghiệt, nhưng không phải là đất cằn cỗi vô dụng.
Thành thị phồn hoa nhất tại Bắc Địa là Shirooku. Đây cũng là nơi triều đình đặt Bắc Trấn Phủ, lãnh thổ trực thuộc triều đình. Dân số vượt quá mười vạn, chính là trung tâm của Bắc Địa, danh xứng với thực.
Và từ nơi đó, mất khoảng một đến hai ngày đi bộ, là nơi tọa lạc của tòa dinh thự kia. Dinh thự nguy nga hoàn toàn lệch tông với quy mô thôn làng gồm khoảng một nghìn năm trăm nông dân bên dưới, trông như nhìn xuống cả thôn từ đỉnh núi, chính là nơi cư ngụ của một gia tộc trừ yêu cai quản vùng đất này.
Tên của gia tộc trừ yêu ấy là Onizuki. Cái thung lũng này… cũng mang tên Quỷ Nguyệt Cốc. Về mặt huyết thống, họ là hậu duệ của những người đã từng diệt trừ quỷ dữ và là khởi nguồn cho tên gọi của thung lũng này. Ít nhất trong Quỷ Nguyệt Cốc và các thôn xung quanh, gia tộc này có ảnh hưởng chẳng khác nào thần linh.
Và rồi, tách khỏi tuyến đường chính dẫn đến thành Shirooku, đội ngũ của Thương hội Tachibana cũng tách đoàn, đi thêm một ngày rưỡi. Vượt qua con đường phủ tuyết suýt nữa khiến người ta trượt ngã, đoàn người cuối cùng cũng đến được thung lũng ấy.
Trước mắt tuy không tới mức trắng xóa… nhưng trong cơn tuyết rơi dày đặc, tầm nhìn quả thực rất kém. Khi tiến vào thung lũng, dân làng và những phu dịch được huy động bởi lệnh của phủ Onizuki đã đứng sẵn, cầm lồng đèn làm cột mốc dẫn đường. Không biết đã phải chờ đợi bao nhiêu giờ… Đoàn người hồi hương từ kinh đô dựa vào ánh sáng lồng đèn của dân chúng mà đi qua thôn làng, rồi tiến thẳng đến cổng phủ Onizuki.
「Chờ đã. Trước khi vào phủ cần phải kiểm tra.」
Nhưng không thể vào phủ ngay được. Các Trừ yêu sư và đầy tớ của gia tộc đang trú trong phủ chặn đoàn người lại trước cổng, bắt đầu kiểm tra người và hành lý. Đó là để đề phòng việc có nguyền vật bị lẫn trong hành lý, hoặc có kẻ trong đoàn đã bị yêu quái trá hình thay thế.
「Các ngươi…là những gương mặt lạ. Có phải là những người đã được thông báo không?」
Một trừ yêu sư trong gia tộc hỏi với vẻ mặt nghiêm khắc khi thấy Magoroku và cô em gái được anh ta cõng trên lưng. Đặc biệt là những người mới do Gorilla-sama đưa về, vì không rõ lai lịch nên càng phải thẩm tra kỹ. Vị trừ yêu sư trung niên này sở hữu Ma Đồng chuyên dụng để kiểm tra, có thể dễ dàng nhìn thấu cả sự ngụy trang tinh vi của yêu quái. …Mà, chuyện ông ta không nhận ra sự xâm nhập của Bích Quỷ thì xin hãy bỏ qua. Ả điên đó dù sao cũng là kẻ có thực lực thật sự.
「Hừm, được rồi. Mau vào đi」
「D- Dạ…」
Magoroku, vừa ôm lấy cô em gái mù lòa vừa dịu dàng an ủi, vừa nở một nụ cười khúm núm, lách qua nhóm kiểm tra.
「Đợi đã, ngươi kia… là bán yêu được truyền tin nhắc đến?」
「D- Dạ vâng!!」
Shiro, bị kéo xuống từ xe bò, bị người kiểm tra trừng mắt, sợ đến run lẩy bẩy. Có khi còn cắn trúng lưỡi. Run rẩy, Shiro lén ngước mắt nhìn người kiểm tra, gương mặt lộ rõ bất an. Có lẽ cô bé đang nghĩ rằng mình có thể sẽ bị tiêu diệt ngay khoảnh khắc tiếp theo.
「…Thưa tiểu thư, không thể được. Vừa rồi cũng vậy, giờ đến cả bán yêu như thế này cũng được người thu nhận sao. Nếu để những kẻ xuất thân không rõ ràng như vậy liên tục được đưa vào phủ Onizuki danh giá này thì sẽ làm mất đi thanh thế. Xin người hãy lưu tâm.」
「Ngươi nói xong chưa? Trước khi lải nhải thêm nữa, hãy mau quyết định là cho vào hay không?」
Đối đáp lại lời trách cứ nặng nề của người kiểm tra, Gorilla-sama chẳng khác gì đang khiêu khích mà lên tiếng thản nhiên.
「…Bán yêu kia, mau vào đi.」
Sau một lúc im lặng, người kiểm tra ra lệnh ngắn gọn với thái độ lạnh lùng. Dù run rẩy, Shiro cũng ngoan ngoãn nghe lời, quay lại ngưu xa.
「Vậy là được rồi. …Nào, đi tiếp đi.」
Gorilla-sama nói thế rồi bình thản ra lệnh cho người điều khiển ngưu xa như thể đó là chuyện đương nhiên.
「Xin hãy chờ đã, thưa tiểu thư. Tên đầy tớ bên trong xe vẫn chưa được kiểm tra.」
Người kiểm tra nói, chỉ về phía tôi, đang trong xe để làm hộ vệ cho Aoi. Nhưng đáp lại lời hắn là một ánh nhìn lạnh lẽo.
「Sao? Ngươi còn định để ta chờ nữa à?」
「Không, nhưng mà…」
「Nhưng mà?」
Ngay tức khắc, nhiệt độ xung quanh như hạ xuống vài độ. Luồng linh lực dày đặc xoáy cuộn quanh không gian. Nếu không có sức chịu đựng, e rằng chỉ với áp lực ấy cũng khiến người ta choáng váng.
「…Không, không có gì thưa tiểu thư. Cho qua.」
Trước ánh mắt toát lên cả sát khí, người kiểm tra cuối cùng cũng phải nhún nhường. Chọc giận vị tiểu thư khó lường này là điều mà bậc hiền trí tuyệt đối không nên làm. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ mở cổng để xe bò tiến vào.
…Và như thế, tôi được cho qua mà không cần kiểm tra.
「Haa, dù gì cũng có thể qua được kết giới, nhưng nếu bị Ma Đồng có hiểu biết kiểm tra kỹ thì không biết sẽ ra sao đâu.」
Trong chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Aoi thì thầm. Rồi cô ấy nghiêng người về phía tôi, híp mắt, lấy quạt khẽ gõ nhẹ vào má tôi.
「…Nếu để lộ ra tình trạng bên dưới kia thì phiền phức lắm đấy. Chắc chắn ngươi sẽ bị mổ xẻ ra từng mảnh, có khi còn bị đem làm vật thí nghiệm nữa cơ.」
Ghê gớm thật nhỉ? Cô nói như thể trêu đùa, ánh mắt ấy khiến người ta liên tưởng đến một loài dã thú nham hiểm, gian xảo và hung tàn.
「…Thần xin cảm tạ lòng khoan dung và sự chiếu cố của tiểu thư.」
Tôi quỳ gối đáp lời, hoàn toàn khuất phục. Bởi vì vận mệnh của tôi giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của thiếu nữ trước mắt.
「Fufu, yên tâm đi. Ta sẽ không dễ dàng buông tay đâu… À, linh khí này là…」
Aoi, đang mỉm cười đầy thích thú, bỗng nhiên nhíu mày, phát hiện ra điều gì đó.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc ngưu xa rung chuyển dữ dội. Đồng thời, cửa sổ trinh sát bị phá tung, một 「thứ gì đó」 xông vào bên trong.
「Cái gì thế này…!?」
「Cút đi.」
Tôi lập tức rút thương, chuẩn bị đối mặt với kẻ xâm nhập…nhưng Gorilla-sama đã ra tay trước. Bóng đen khổng lồ đang lao đến, bị nắm đấm của cô đánh trúng, đập thẳng vào vách trong xe bò. Lúc này, tôi mới có thể thấy rõ thân phận của kẻ xâm nhập.
「Long…!」
Sinh vật quấn quanh trong xe bò, toàn thân phủ vảy vàng hổ phách, râu dài như râu rồng, đó chính là hình ảnh của một con rồng phương Đông. Là linh thú thực thụ, Thức Thần 「Hoàng Diệu」, một trong số ít còn tồn tại, đã bị gia tộc Onizuki thu phục hơn năm trăm năm trước và hiện giờ đang phục vụ cho đệ nhất tiểu thư Onizuki.
「Tại sao… lại thành ra thế này…!?」
「Xin lỗi nhé. Vừa lúc đang huấn luyện thì nó vượt khỏi tầm kiểm soát mà nổi điên. Tha lỗi cho ta nhé, em gái」
Khi tôi còn đang chết lặng, một giọng nói trầm tĩnh đến mức dị thường vang lên từ phía sau.
「Chậc…!」
Tiếng lưỡi Gorilla-sama bật ra nhỏ nhưng vẫn nghe rõ. Tôi từ từ quay đầu lại trong căng thẳng.
Người đứng đó là đệ nhất tiểu thư Onizuki, tóc đen óng ả, vận nam phục, chính là…Onizuki Hina.
-
「………Ô kìa, thật là một màn chào đón thô bạo quá nhỉ, ane-sama? Ta thật lấy làm vui mừng khi lại được diện kiến dung nhan của chị sau bao ngày xa cách đấy」
「Xem ra cuộc sống nơi đô thành quả là thoải mái với ngươi lắm nhỉ, Aoi? Mới không gặp có nửa năm mà thân hình đã đầy đặn ra hẳn rồi thì phải?」
「Ấy vậy sao, ta cũng chẳng rõ nữa đó」
「Giá mà cả hai người các ngươi đều chết quách đi thì hay biết mấy.」
Sau khi lướt mắt nhìn thân thể mảnh khảnh như thớt gỗ của người chị như thể chế giễu,vị Gorilla-sama nọ còn cố tình khoanh tay sao cho phần ngực được nâng lên nổi bật. Ấy rõ ràng là cô đang chế giễu, một đòn khiêu khích trắng trợn.
「………!!!」
『Grừừừừừừ………!!』
Vẻ mặt không cảm xúc thoáng nhăn lại, đó là biểu cảm của Onizuki Hina. Đồng thời, tiếng gầm gừ đầy tức giận phát ra từ Hoàng Diệu. Một thức thần không chỉ sở hữu linh lực có thể đối đầu trực diện với những hung yêu vượt bậc, mà còn phát ra cả thần khí…
「Hii……!?」
Bị rồng uy hiếp, Shiro giật mình co rúm vai, sợ hãi ngồi phịch xuống đất. Tôi lập tức bước tới phía trước cô nàng bằng động tác tự nhiên nhất có thể, tránh kích động con rồng. Hina trừng mắt nhìn thẳng vào thức thần kia. Ngay tức khắc, con rồng ngừng đe doạ và lặng lẽ lùi xuống.
「……Quả là một con giun không được dạy dỗ cho ra hồn nhỉ? Với cương vị chủ nhân mà nói, chẳng phải là do chị chưa bỏ đủ công sức ra hay sao? Hãy cho nó ăn đồ tốt vào đấy. ……Mà, dẫu có cho ăn bao nhiêu chắc cũng chẳng giảm được đâu」
Aoi vừa nói, vừa gián tiếp mỉa mai, như thể nói rằng: 「Cho nó ăn chính ta đi ấy」. Nhưng trái lại, người chị chỉ tỏ thái độ dửng dưng như chẳng hề để tâm đến lời khiêu khích ấy.
「Ồ, nói về thức ăn thì ta cũng chẳng lo thiếu trong thời gian tới đâu. Ta vừa tóm được vài mồi sống còn rất tươi ngon mà」
「………?」
「À, ngươi vẫn chưa nghe gì à? Cuối năm ngoái đó. Ta đã tiến hành một chuyến viễn chinh vào vùng cấm sau khi được triều đình chuẩn thuận. Tiện thể tiêu diệt luôn hai con đầu sỏ trong đám yêu quái. Giờ thì mấy tên Ngưu Quỷ kia, ta đã chặt hết tay chân rồi, để cho thức thần này dùng làm bữa ăn」
Nghe đến đó, tôi không khỏi nín thở. Những lời thốt ra đày điềm nhiên ấy lại quá mức chấn động. Việc bắt sống Hung yêu vốn đã không dễ, lại còn là yêu quái ở vùng do triều đình cấm xâm phạm… thì chắc chắn đám yêu quái đó phải ở một đẳng cấp cực kỳ cao.
「Cũng nhờ thành tích ấy, chẳng mấy chốc ta sẽ được triều đình ban tặng quan vị. Chỉ là tòng lục vị thôi. ……Mà, cũng chẳng phải chuyện đáng để đem ra khoe khoang gì」
「………」
Hina cười nhạt như thể đang tự giễu. Aoi chỉ lặng thinh nghe những lời ấy. Rõ ràng đó là lời lẽ mang tính khiêu khích. Đồng thời, lời của Hina cũng có nghĩa rằng mọi công trạng mà Aoi đã lập được ở kinh đô gần như trở nên vô nghĩa.
「À, suýt quên mất màn chào hỏi. Chào mừng về nhà, Aoi」
「Ta mới là người phải nói điều đó, ane-sama. Ta đã trở về rồi」
Cả hai cất lời chào hỏi với nhau bằng giọng điệu lạnh lẽo, xa cách, tàn nhẫn. Không có lấy một chút tình thân nào dành cho người ruột thịt. Cả hai nheo mắt lại, trừng trừng nhìn nhau. Chỉ riêng việc trong một căn phòng kín có long thần hiện diện đã khiến linh lực nơi đây trở nên dày đặc, lại thêm hai bậc thầy trừ yêu sư công khai đối đầu nhau, thì bầu không khí căng thẳng đã đạt tới giới hạn… và rồi…
「……Ta làm phiền hơi lâu rồi. Giờ xin phép lui bước」
Hina quay gót rời đi, đồng thời cảm giác áp lực nặng nề cũng lập tức tan biến. Rồng cũng cuộn mình chầm chậm rời khỏi phòng qua cửa sổ quan sát.
「……!? Haa…… haa………」
Tôi suýt nữa ngã quỵ, cố gắng lắm mới không để mình đổ gục. Có vẻ vì quá căng thẳng mà tôi quên cả thở, đến giờ mới hít thở lại được sâu và dồn dập.
「Tomobe-san………!?」
「Không sao, anh ổn. Không sao cả………」
「Chàng không cần phải gắng gượng quá đâu.」
Shiro phía sau nhìn tôi đầy lo lắng, nhưng tôi vẫn gượng cười qua lớp mặt nạ để trấn an cô. Tôi vẫn còn đủ sức để giữ vẻ bình thản giả tạo này. Phải, ít nhất là vào thời điểm đó.
「À phải…suýt quên mất. Mấy hôm trước, một người trong nhóm đầy tớ được chuẩn nhận đã qua đời. Hiện chẳng còn ai phù hợp, ta đang phân vân chưa biết chọn ai thay thế. ……Tomobe, xét theo thực lực và thành tích, ta đã tiến cử ngươi rồi. Cố gắng mà làm cho tốt」
「Hả………?」
Lời của Hina, dù chỉ là một lời báo cáo lạnh lùng như đọc văn bản, lại khiến tôi lặng người. Đó không chỉ là kinh ngạc, mà còn là tuyệt vọng.
Được thăng chức xem như đã được quyết định, tôi trở thành người đứng đầu thực tế của Hạ nhân chúng, nếu không tính đến người trong tộc Onizuki hay các vị trợ thủ thân tín. Dù là tin tức như vậy, nhưng tôi chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.
Bởi lẽ, điều đó chỉ càng chứng tỏ mức độ nghiêm trọng tình trạng hiện tại của Hạ nhân chúng mà thôi……
-
Ngày hôm sau khi đoàn vừa từ kinh thành trở về dinh thự. Tôi đã trèo lên ngọn núi cách dinh và khe núi chừng nửa khắc đường. Dưới bầu trời phủ tuyết, tôi cõng hành lý sau lưng, vừa xua tuyết đang chất đống dưới chân vừa tiến lên ngọn đồi ấy.
「…………」
Tự tôi cũng thấy bản thân vừa mới về đến nhà mà đã leo lên chỗ thế này thật ngu xuẩn. Thế nhưng… từ sắc trời trên đường về cũng đủ đoán được ngày mai sẽ có bão tuyết vượt xa hôm nay. Và rồi cơn bão ấy sẽ kéo dài nhiều ngày trời... Nếu đã thế, cho dù có gắng sức một chút thì lập tức đến nơi đó sau khi về vẫn là điều cần thiết. Đó là lý do tôi cố hết sức leo lên đây ngay khi nhận được tin mấy hôm trước. Trước khi được bổ nhiệm, tôi bằng mọi giá phải đến nơi này.
「Hà… hà… sắp tới rồi nhỉ」
Tôi dừng lại một lúc, thở ra làn khói trắng trong cái rét buốt làm đôi tay tê cứng, nghỉ ngơi đôi chút rồi lại tiếp tục trèo lên con đường núi. Bước từng bậc thang đá một, chẳng mấy chốc tôi cũng đến được nơi đó.
Trên đỉnh ngọn đổi nhỏ... Trước mắt tôi là những hàng mộ bia sơ sài nối dài. Một nghĩa trang mà cả người nhà Onizuki lẫn dân làng dưới thôn đều hiếm khi lui tới...
「Khốn thật!! Cái bậc thang này đúng là dốc thật đấy... vác thêm hành lý thì đúng là khốn khổ hơn nữa」
「Khó nhọc thế thì chàng đừng leo nữa mà」
Thở dốc, tôi lầm bầm rủa thầm. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở cùng với tiếng lưỡi tặc lưỡi, tôi bắt đầu công việc cần làm . Khi mặt trời lặn, tuyết sẽ rơi dữ dội hơn. Nếu lơ là sẽ có khả năng bị lạc và chết cóng. Giờ thì, trước tiên là...
「Ờm, Yashiro đâu rồi nhỉ... à, đây rồi. Cậu thì tôi có thứ này cho cậu đây」
Tìm thấy mộ của Yashiro, tôi đặt mấy chiếc bánh gạo nướng trước bia mộ. Nếu nhớ không nhầm thì tên đó thích vị nước tương.
「Heguri thì là bánh gạo nổ, Hei thì... là kẹo Konpeito nhỉ? Loại này đắt lắm nên chỉ có chút xíu thôi, chịu khó nhé?」
「Lát nữa lén ăn thử một miếng vậy♪」
Tôi tháo gánh trên lưng xuống, lấy từ bên trong ra những món ăn yêu thích của những đồng đội cũ mà dâng lên từng ngôi mộ thân quen. Đặc biệt là Hei, ngày xưa may mắn được ăn kẹo Konpeito một lần, từ đó cứ nhắc đi nhắc lại muốn ăn nữa.
Yoi thì tôi dâng kẹo nước, Ki thì là hạt dẻ nướng, trước mộ Shikae là bánh mochi đậu nành kinako. Còn Rensen thì không hiểu sao lại thường ăn cá khô không vị, Yana thì... hình như là hồng khô nhỉ? Nếu nhầm thì cho tôi xin lỗi nhé.
「Mà, vốn dĩ không ít người dưới này cũng chẳng có thi thể được chôn đâu ha?」
Có những người không tìm thấy xác, hoặc nếu có thì cũng do phân hủy nên không thể đưa về, đành xử lý tại chỗ. Những ngôi mộ trống rỗng thế này liệu có ý nghĩa gì không... mà kể cả như vậy, không phải ai trong số họ cũng thân thiết với tôi, lại còn có người đã chết trước khi tôi đến hoặc ngay sau khi tôi nhập bọn. Với những trường hợp đó, tôi chỉ cúng bái qua loa.
「Mà quản lý gì cũng cẩu thả quá. Tuyết phủ đến mức đè sập bia mộ luôn rồi này」
Thật ra, mộ của đầy tớ thì có giữ gìn cũng chẳng để làm gì. Hòa thượng trong làng thi thoảng ghé qua cũng đã già gần đất xa trời, không thể trách họ được. Nên vào những lúc thế này, tôi đành phải tự tay dọn tuyết.
Sau khi phủi sạch tuyết trên phần lớn các bia mộ, tôi ghé đến ngôi mộ cuối cùng. Đứng trước một tấm bia được dựng lên có phần cẩu thả, tôi ngồi xuống.
「Lâu rồi không gặp. Người vẫn khỏe chứ... à không, nói thế kỳ quá nhỉ. Người chết rồi mà」
「Thật lưu luyến」
Nghĩ kỹ thì, đúng là cách nói chuyện với người chết nghe chẳng hợp chút nào, khiến tôi phải cười khổ. Rồi vừa cười khổ, tôi vừa bắt đầu lẩm bẩm như thể đang báo cáo tình hình hiện tại.
「Xin lỗi vì đến muộn. Trước lúc đi tôi cũng đã nói rồi, là lên kinh đấy. Ừ, là do tiểu thư đích thân chỉ định. Thật là, phiền phức không tả được. Ở đó thì khốn khổ đủ điều. Suýt chết mấy lần luôn」
「Tại chàng chứ còn ai」
Mỗi năm vào lễ Vu Lan, tôi đều tới thăm mộ một lần, nhưng năm nay không làm được nên đành phải bào chữa như thế. Vừa chào hỏi, tôi vừa than phiền về những ngày khốn đốn ở kinh thành. Dù đã chuẩn bị tâm lý vì con hồ ly đó, nhưng mọi chuyện lại vượt quá sức tưởng tượng. Suýt chết nhiều lần là thật đấy, chẳng ai báo trước gì cả.
「... Thì, dù có đủ thứ rắc rối nhưng tôi vẫn còn sống đủ tay đủ chân. Đúng là may mắn」
「Thật thế sao? Chàng nghĩ vậy thật ư?」
Ngay cả vị tiền bối mạnh hơn tôi gấp nhiều lần cũng đã thân tàn ma dại, mất cả mấy ngón tay. So với thế, việc bản thân vẫn toàn vẹn không tổn hao gì đúng là may mắn khôn cùng.
... Nhưng giờ tạm gác chuyện đó sang bên đã.
「Nào, trước tiên là chút quà biếu」
Nói thế rồi, ta lấy từ trong gánh ra một chai rượu. Rượu gạo loại rẻ tiền mua ở cửa hàng trong kinh.
「Dù là rượu dở, nhưng ít ra cũng là hàng chính quy bán ở kinh đô đấy. So với mấy thứ trôi nổi ngoài hẻm làng bên dưới thì còn khá hơn nhiều」
Tôi tự bào chữa như thể đùa cợt. Mà dẫu sao thì người đó chắc chắn cũng chẳng thèm để tâm đến lời tôi, sẽ giật lấy chai rượu rồi tu ừng ực như mọi khi. Trong cái thế giới thối nát này, rượu là thứ duy nhất giúp con người trốn tránh hiện thực... Người đó thật sự rất mê rượu mà...
「Vậy đó. Đây là rượu tôi mời, hậu bối kính dâng, đừng có kén cá chọn canh từ chối nhé?」
Nói những lời như vậy, tôi đặt chai rượu trước mộ. Không có lời đáp. Tôi biết điều đó. Cũng chẳng mong chờ gì. Rốt cuộc, đây chỉ là một nghi lễ để tôi tự thuyết phục bản thân.
Là để che giấu sự bất lực, che giấu tội lỗi trong lòng...
「………Anh trai của Shirato, người được bổ nhiệm vào chức vị Inshoku, đã chết rồi. Nghe đâu dù sống sót trong tình trạng trọng thương, nhưng vẫn phải chịu đựng suốt bảy ngày đêm rồi mới qua đời… Mới mấy ngày trước thôi」
Và tôi báo tin như một trách nhiệm. Với tôi, việc truyền lại điều ấy trước phần mộ người này là chuyện đương nhiên.
「Đã bốn năm kể từ khi người qua đời. Các tiền bối gần như không còn ai sống cả. Không thể cười nổi đâu. Cả tôi, cũng sắp được phong làm Inshoku rồi đó?」
Chuyện đó thật không thể tưởng tượng được khi người ấy còn sống. Khi ấy, tôi chỉ vừa mới tạm gọi là qua khỏi giai đoạn tập sự, còn vô số đàn anh giàu kinh nghiệm hơn tôi. Vậy mà giờ lại thế này...
「Giá như người vẫn còn sống... nhưng giờ nói cũng vô ích rồi」
「Đừng làm vẻ mặt đó mà」
Phải rồi. Nếu người ấy còn sống, mọi chuyện đã không thành ra thế này. Tôi cũng không phải ngồi vào cái ghế này. Không, phải nói là, nếu tôi không có mặt thì có lẽ không ai... ngay cả người ấy cũng...
「... Haha. Chắc nếu nhìn thấy tôi bây giờ, người sẽ đấm ta một cái mất」
「Đừng cười kiểu đó mà」
Ta bật cười. Một nụ cười khô khốc, méo mó vì đau khổ. Chắc chắn, người ấy sẽ đấm vào đầu tôi mà mắng rằng, 「Đừng ủ ê khóc lóc. Hãy làm tròn vai trò của mình vì mọi người.「
Quả thật, người đã sống đúng với những lời đó. Để càng nhiều đồng đội sống sót càng tốt, người đã vùng vẫy, gắng gượng, chống chọi trong cái hoàn cảnh tồi tệ ấy. Không oán, không hận, không ganh ghét, chỉ chăm chăm làm những gì mình có thể. Từ khi tôi bị giáng làm đầy tớ, không biết gì về thế giới, người ấy đã luôn chăm sóc, dìu dắt tôi.
Vậy mà, một người hiền lành như thế cũng chẳng thể chống lại số mệnh. Bị cuốn vào âm mưu của Onizuki Aoi và gia tộc Onizuki, cuối cùng vì tôi mà phải đánh đổi cả mạng sống, và…
「...!?」
Một cơn đau âm ỉ nhói lên trong đầu khiến tôi nhăn mặt.
「Khốn thật... Chuyện này không phải thứ đáng để quên đi mà」
「Hãy quên đi. Hãy chỉ nhìn về phía thiếp thôi」
Có lẽ lúc cuối người đã sơ suất? Do bị thương nặng nên ký ức khi đó trở nên mơ hồ. Nhờ chuyện xảy ra mới đây, khi đầu tôi gần như nổ tung, suýt thành quái vật, những ký ức rời rạc ấy càng thêm rối loạn, ta cũng phải mất một thời gian mới nhận ra điều đó.
Cả bản thân ngày càng xa rời nhân tính, nhân cách méo mó cũng thật ghê tởm... Nhưng sự thật ấy mới là điều khiến ta hối hận nhất, sợ hãi nhất, và đau buồn nhất.
「... Khốn kiếp」
Giữa nghĩa địa phủ đầy tuyết trắng, tôi ngồi xuống, cuộn tròn người lại và khẽ thốt ra một lời cay độc. Trong đầu lướt qua nào là bất an, sợ hãi, tội lỗi, cô đơn, lạc lõng…
「U… ư… ưư…………」
「………」
…Thật tiếc là, có vẻ tôi sẽ chẳng thể rời khỏi nơi này trong một lúc được.
Tôi được bổ nhiệm vào chức vị Inshoku của Hạ nhân chúng là chuyện xảy ra một tháng sau đó...


49 Bình luận
may mà cái đám này yan nhé, có mỗi anh main là còn khổ dài dài
ngày nghỉ hưu còn xa lắm