Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.
Chap 34
4 Bình luận - Độ dài: 6,804 từ - Cập nhật:
Hội trưởng của thương hội Tachibana, Tachibana Kageki, tuy rằng trong những việc ngoài sở trường thì có thể không nói đến, nhưng tuyệt đối không phải là một thương nhân bất tài. Trái lại, hẳn có thể được xếp vào hàng xuất chúng.
Sau khi thất bại trong cuộc đấu đá quyền lực nơi hoàng cung và bị đuổi khỏi kinh thành, gia tộc Tachibana vốn tưởng sẽ suy tàn như một dòng họ quý tộc suy bại. Thế nhưng, nhờ vào uy tín và các mối quan hệ xuất phát từ dòng dõi cao quý, gia tộc đã tái thiết bằng cách kinh doanh lương thực cơ bản như gạo, rồi đến hải sản và muối từ ngôi làng chài nơi tổ tiên từng sinh sống. Ngay sau đó, như một sự tiếp nối, họ bắt đầu buôn bán hàng hóa ngoại lai, và nhờ đó mà vươn lên trở thành một thương gia lớn. Trải qua hàng trăm năm, Tachibana đã xác lập được vị thế của mình như một trong mười đại thương hội lớn nhất trong Phù Tang Quốc.
…Tuy nhiên, thịnh suy là lẽ thường của thế gian, và sự trì trệ tất yếu sẽ dẫn đến suy tàn. Gia tộc Tachibana chỉ lo duy trì hiện trạng và bảo vệ quyền lợi vốn có mà ngồi yên hưởng thụ, đến khi phụ thân vì cú sốc thất bại trong việc kinh doanh mà mạch máu đứt ra chết đột ngột, khiến Tachibana Kageki còn rất trẻ đã bị đẩy lên làm gia chủ bù nhìn, thì lúc đó khoản nợ đã vượt quá lợi nhuận. Không những vậy, cả trong và ngoài nước, các thương hội lâu đời cạnh tranh với họ cũng bị những thương nhân mới nổi và đầy tiềm năng xâm phạm biết bao nhiêu lợi ích. Ấy vậy mà chỉ trong một đời, Kageki đã vực dậy cơ nghiệp, nên không thể xem thường thực lực của y.
Việc đầu tiên mà y làm khi nhậm chức chủ gia tộc là đổi tên thương hội. Từ cái tên Umishioya (Nhà Muối Biển), hắn đổi thành Thương hội Tachibana. Đó là biểu hiện cho quyết tâm cải tổ toàn diện trong quản lý.
Dĩ nhiên, chỉ thay bảng hiệu thôi thì chẳng có nghĩa lý gì. Y còn tích cực thực hiện cải cách nội bộ. Việc tái cơ cấu kinh doanh, thay đổi phương pháp quản lý tài sản, xóa bỏ hoàn toàn tình trạng hối lộ và móc nối bên trong, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ chứng minh y là một thương nhân phi thường.
Đặc biệt là trong việc chiêu mộ và đào tạo nhân tài, có thể nói là rất đáng chú ý. Vốn dĩ hàng ngoại nhập là mặt hàng chủ lực, nhưng y lại tích cực tuyển dụng người phương Tây hay người từ đại lục có hiểu biết hoặc kỹ năng về tình hình và văn hóa bản địa, thậm chí nếu cần thiết còn không ngần ngại đưa họ lên làm cán bộ chủ chốt trong thương hội. Có người nói việc đổi tên từ phong cách truyền thống của Phù Tang là 「Cửa tiệm」 (屋号) sang phong cách phương Tây là 「Thương hội」 (商会) cũng chính vì lý do đó.
Đồng thời, hắn cũng thay đổi lớn trong việc đào tạo người dân Phù Tang. Trước đây, ở nhiều thương hội, người ta thuê nhân công bằng cách cho đi học việc, trong đó nếu giữ lại được hai trong số năm người thì đã được coi là may mắn. Nhưng y lại áp dụng hệ thống đào tạo tiên tiến theo thuật ngữ Nam Man gọi là 「manual」, đồng thời cải thiện đãi ngộ.
Tất nhiên, việc này không phải vì nghĩ cho người làm thuê, mà là để đảm bảo nguồn nhân lực chất lượng, ngăn ngừa tình trạng bỏ trốn, tham ô hay bị thương hội khác giành giật, vốn là vấn đề lớn ở nhiều nơi, đồng thời giảm chi phí và rút ngắn thời gian đào tạo.
Y đã đích thân đối mặt, thuyết phục trực tiếp các trưởng lão bảo thủ trong tộc từng muốn điều khiển mình như con rối, cũng như các cán bộ thương hội từ thời cha và ông nội. Nếu không thuyết phục được thì y ép họ về hưu. Sự quyết liệt ấy, cùng với tầm nhìn sắc bén trong cải cách và quyết đoán dứt khoát, ngay cả khi thực hiện những cải cách cấp tiến như vậy mà vẫn giữ được sự thống nhất của thương hội, không để chia rẽ nội bộ, không mất lòng tin từ các đối tác cũ, mà còn mở rộng quy mô kinh doanh, năng lực lãnh đạo, tài ăn nói,... tất cả đều khiến cho trong lẫn ngoài thương giới, hầu như chẳng ai còn nghi ngờ gì về năng lực của Tachibana Kageki với tư cách một thương nhân.
…Dĩ nhiên, cho dù là một thương nhân cực phẩm, thì điều đó cũng không bảo đảm y hoàn hảo trong những lĩnh vực khác, đặc biệt là với tư cách một con người. Bất kỳ ai cũng có khuyết điểm. Và y cũng không phải là ngoại lệ.
Có thể chia khuyết điểm của y thành hai điều lớn. Một là, người vợ của y.
Tachibana Kageki, dù có suy bại đến đâu, cũng vẫn là người thừa kế của một thương gia danh giá. Từ nhỏ hắn đã có nhiều ứng cử viên làm hôn thê, đến khi đột ngột được đưa lên làm chủ gia tộc trước năm hai mươi tuổi thì từ các đại thương hội khác cho tới giới quý tộc và các lãnh chúa đều đưa ra lời cầu hôn. Người trong tộc cũng thi nhau tiến cử ai đó cho tốt. …Nhưng y từ chối tất cả.
Cuối cùng, sau khi hoàn tất cuộc cải tổ và thanh lọc, phục hưng thương hội Tachibana, người mà y cưới làm vợ lại là một cô gái gốc Nam Man từng làm nữ tỳ và là cô gái tiếp khách tại trụ sở chính của thương hội từ thuở nhỏ. Có người đồn rằng, đó là để giành được sự tín nhiệm từ nhân viên phương Tây, hoặc để tránh việc bị các gia tộc thế lực khác can thiệp hay áp đặt thông qua hôn nhân. Nhưng, dù là vì lý do gì đi nữa, việc y cưới một cô gái không rõ gốc gác ấy làm vợ đã khiến không ít người bất mãn.
Và lý do còn lại chính là…… Tachibana Kageki, tuy là một thương nhân khôn khéo và tính toán như vậy, nhưng lại nuông chiều con gái duy nhất của mình đến mức khó tin…
-
Vào khoảng giữa trưa tháng Chạp, một người đàn ông tranh thủ lúc rảnh rỗi giữa công việc, lặng lẽ men theo hành lang dinh thự gia tộc Tachibana, một tòa nhà giao hòa giữa kiến trúc Nhật và Tây phương được xây liền kề với thương hội, vừa đi vừa tìm kiếm ai đó.
「Kayo~ con ở đâu vậy? Cho papa nhìn mặt một chút đi nào~ Papa mang đến cho con một món quà rất tuyệt vời đây~!」
Người đàn ông trung niên với bộ râu rậm, mặt mày rạng rỡ, khom lưng xuống vừa nói những lời ngọt ngào như mèo kêu vừa lang thang khắp dinh thự để tìm con gái, thật lòng mà nói, cảnh tượng ấy đủ khiến người ta rùng mình lùi bước. Thế nhưng, các nữ tỳ và người làm trong dinh thự dù chứng kiến vẫn chẳng ai dám mở miệng góp ý lấy một câu. Họ chỉ có thể miễn cưỡng giữ mặt mũi, không dám thốt nên lời. Ai cũng sợ nói điều không phải rồi bị đuổi việc. Bởi vì, một khi đã liên quan đến con gái thì lý trí và sự minh mẫn của vị thương nhân lão luyện này hoàn toàn không còn đáng tin cậy.
Đây chính là bộ mặt thật của Tachibana Kageki, người đã phục hưng Thương hội Tachibana chỉ trong một đời, khi trở về làm một người cha. Trong tay ông lúc này là tấm lụa thêu hoa văn đại lục, nếu dùng để may kimono hay bất cứ thứ gì cũng đều sẽ toát lên vẻ sang trọng tuyệt mỹ. Đây là một món quà được tặng từ một thương nhân đại lục thân thiết. Nếu đem bán, chỉ riêng món này cũng đủ nuôi sống một gia đình bình dân suốt mười năm.
Tuy vậy, đối với Kageki, thường ngày cứ có thời gian là lại mua sắm đủ thứ hàng quý hiếm hay xa xỉ chẳng vì lý do gì chỉ để tặng con gái, thì món quà lần này cũng chẳng phải thứ gì đặc biệt. Tuần trước thôi, ông còn tặng con gái một sợi dây chuyền xa hoa nạm đầy ngọc trai cỡ lớn.
「Thưa Chủ tịch, đến giờ rồi ạ. Ngài còn cuộc đàm phán với Thiếu tướng Cận vệ…」
「Kayo~? Con trốn đâu rồi hả? Làm ơn, ra đây cho papa gặp chút đi mà~!」
「Trời ạ, đúng là cái con người này…!」
Thư ký, một người lai giữa đại lục và xứ Phù Tang. chỉ liếc qua chiếc đồng hồ lên dây kiểu Tây đeo trên cổ tay rồi ôm đầu thở dài.
Chủ tịch đâu phải là kẻ ngu dốt hay vô năng. Trên cương vị thương nhân, ông quả thực là người xuất sắc. Hơn thế nữa, ông còn là người đã thuê cô, một kẻ từng bị ép làm tạp vụ trong kỹ viện ở Dejima [note72621], nơi cả khách lẫn kỹ nữ đều xem thường, mà không chút thành kiến, đánh giá bằng thực lực, đến mức bây giờ còn tin tưởng giao phó cả việc quản lý sổ sách. Cô biết điều đó. Biết rất rõ là đằng khác. Thế nhưng…
(Dù vậy… cũng nên có giới hạn chứ…)
「Haa…」 Cô buông một tiếng thở dài như mệt mỏi tận tâm can. Khác với những đại thương nhân thường trộn lẫn tài sản riêng với tiền quỹ của cửa tiệm, ông vẫn phân biệt rạch ròi giữa chi tiêu cá nhân và tài sản cá nhân. Ở mặt này thì ông đúng là người biết chừng mực. …Thế nhưng, một đứa con gái còn nhỏ mà lại bỗng dưng đòi nguyên một rương tiền vàng mà không thèm giải thích lý do, vậy mà ông ta lại đồng ý ngay rồi cho người mang từ kho ra, vậy thì có nên không chứ? Ít ra cũng nên hỏi xem con định dùng vào việc gì…
Huống hồ, ba tấm lụa mà ông định tặng con gái lần này, nếu đem bán cho phu nhân hay con gái của một vị lãnh chúa hay đại thần nào đó, cũng phải được giá ít nhất là trăm lạng vàng. Vậy mà ông chẳng mảy may do dự, cứ thế đem tặng cho con. Trong khi đến giờ, những món đã tặng trước đây còn chưa được dùng tới nửa. Đúng là làm cha mê con đến mù quáng cũng phải có điểm dừng.
「Hmm, kỳ lạ thật. Thường thì giờ này con bé phải ra rồi chứ. Lạ thật đấy. Mình có làm gì khiến con bé giận chăng…?」
Kageki cau mày, nét mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc khi vẫn chẳng thấy bóng dáng con gái đâu. Gương mặt ấy lúc này hệt như khi ông đang đàm phán một thương vụ lớn hay đang vắt óc nghĩ cách đối phó với mưu kế của đối phương. Nói cách khác, giờ đây ông đang tập trung suy nghĩ về tung tích của con gái với mức độ nghiêm túc ngang ngửa khi bàn đại sự.
Tóm lại, đúng là lãng phí tài năng không thể nào cứu vãn.
「Ara? Nghe nữ tỳ nói nên mới tới xem thử, ai dè… Mình này, chuyện này là sao vậy?」
Ngay khi đó, từ cuối hành lang, một vị phu nhân bước ra, vận kimono mang hoa văn ngoại quốc. Mái tóc màu mật ong, đôi mắt lục thẫm ánh lam hơi rũ, ánh nhìn dịu dàng đổ dồn lên người chồng. Khuôn mặt mang nét đẹp Tây phương ấy không ai khác chính là phu nhân nhà Tachibana—Tachibana Ayai.
Về xuất thân, bà là hậu duệ thế hệ thứ hai trong số những di dân Nam Man. Tuy cha mẹ nàng đều sinh ở ngoài Phù Tang, nhưng bà lại là người sinh ra và lớn lên ở Phù Tang, cũng không nói được ngoại ngữ. Trừ nét đẹp trên gương mặt, thì bà chẳng khác nào một người Phù Tang chính gốc. Với nhan sắc ấy, khi còn là tiểu thư của thương hội, nàng được yêu thích từng có không ít công tử quyền quý ngỏ ý cưới làm thiếp hay vợ lẽ. Thế nhưng, nàng đều khéo léo từ chối và chẳng mấy chốc đã nhận lời cầu hôn của Kageki, chuyện này đã trở thành giai thoại nổi tiếng trong thế gian.
「Ồ, là Ayai à!? Em có biết Kayo đang ở đâu không? Ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu cả…」
Ngay sau cái ôm chào hỏi như lẽ đương nhiên, Kageki sốt sắng hỏi han vợ mình về tung tích của cô con gái với vẻ mặt đầy lo âu. Trước sự lo lắng ấy, phu nhân mỉm cười thật tươi, nụ cười từng làm say lòng biết bao vị khách khi bà còn là tiểu thư bảng hiệu của thương hội, và vui vẻ gật đầu rồi đáp lời chồng.
「Mình cứ yên tâm đi. Không có chuyện gì cả đâu nhé? …Con bé chỉ là đang đi lén đi hẹn hò một chút thôi mà!」
Câu nói tưởng chừng chẳng có gì to tát đó của phu nhân khiến không khí trong gian nhà ngay lập tức đóng băng. Người chồng thì hoàn toàn cứng đờ, đến cả tấm lụa trong tay cũng buông rơi xuống nền đất. …Vẻ mặt ông giờ đây hoàn toàn không còn chút biểu cảm nào. Một sự im lặng nặng nề đến ngột ngạt bao trùm khắp nơi.
Và người thư ký, với ánh mắt xa xăm, khẽ thở dài buông thõng người, trong lòng chỉ còn sự xác tín. 「Aah… Vậy là hôm nay coi như bỏ rồi…」
「…………」
Và rồi, trong khung cảnh ấy, không một ai nhìn thấy được hình bóng của một tạp dịch trong dinh thự, đã chứng kiến toàn bộ sự việc với vẻ mặt lạnh lùng, lặng lẽ rời khỏi nơi đó, trở về phòng mình, buộc thư vào chân chim bồ câu đưa tin đang được giấu kín, rồi thả nó bay đi.
-
Dưới bầu trời quang đãng hiếm có đối với tiết trời cuối tháng Chạp. Tuy có hơi se lạnh, song nếu ở trong kết giới của kinh đô thì cũng chẳng phải điều gì quá đáng ngại. Trái lại, với tiết trời mát mẻ như vậy, có thể nói là một ngày lý tưởng để ra ngoài. Với bách tính sinh sống nơi kinh đô này, hẳn là một ngày thời tiết đẹp. Phải, ít nhất là với bách tính nơi kinh đô mà nói thì là như vậy.
「Mệt quá đi...」
Đó chính là cảm xúc đã đeo bám tôi suốt lúc vừa tỉnh dậy sáng hôm nay. Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới, tôi buông thõng đôi vai, ngồi ủ rũ ở hiên nhà cuối dinh thự nhà Aimi.
「Thế nhưng mà, đại nhân. Cũng chẳng phải chuyện gì xấu lắm đúng không? Nghe bảo toàn bộ chi phí phía bên kia chịu rồi còn gì? Bình thường có muốn cũng không hưởng được cái xa hoa thế này, há chẳng phải là dịp tốt để hưởng thụ sao?」
Người đang nói với tôi đầy vẻ nghi hoặc ấy chính là kẻ từng làm người dẫn đường trong lần lạc vào cống ngầm nọ.Tên hắn là Magoroku. Lớn hơn tôi vài ba tuổi, thân hình gầy guộc, làn da rám nắng, nhưng cơ thể lại khá rắn chắc. Từ sau vụ việc ở cống ngầm, nơi ấy bị cấm lui tới khiến hắn thất nghiệp, thế là được Gorilla-sama thuê làm tạp vụ. Giờ thì hắn cùng gia quyến sống luôn trong túp lều dựng ở góc khuôn viên dinh thự. Tuy vẫn mặc áo vải bông như trước, nhưng nhờ có tiền trợ cấp nên từ bộ đồ cũ rách nát đầy vết bẩn, giờ cũng đã đổi sang đồ mới lành lặn hơn đôi chút.
…Mà, chuyện bị Gorilla-sama kéo về hẳn là liên quan đến thân thể của tôi. Dù lời hắn nói chẳng thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng xem như là một loại bảo hiểm, nên người ta vẫn muốn giữ hắn trong tay. Nghĩ lại thì, cứ bị gọi 「đại nhân」bởi người lớn tuổi hơn, thật sự chẳng quen chút nào.
「Ngươi nói nhẹ nhàng thật đấy. Vai trò lần này là hộ vệ cho một tiểu thư ngang ngược đấy nhé? Làm sao mà lơ là được」
Nội dung trong lá thư viết bằng bút tích nắn nót mà bên kia gửi tới, à không, là Uemon gửi tới, dù được trình bày bóng bẩy, đầy hình thức và khá dài dòng, nhưng nếu lược bỏ đến chín phần thì rốt cuộc cũng chỉ là 「muốn vi hành dạo phố, cho mượn một người làm hộ vệ」. Hơn nữa, lại còn chỉ đích danh tôi với điều kiện yêu cầu chi tiết. Đã vậy, như để bồi thường vụ rắc rối ở cống ngầm hôm nọ, họ còn quẳng nguyên cả hộp tiền ngàn lượng làm phí thuê người. Với con heo tham tiền ấy thì khỏi trông mong câu trả lời là không.
「C-cố lên nhé, Tomobe-san!」
Cô bé bán yêu bạch hồ nhỏ giọng động viên, vẻ mặt lo lắng như muốn an ủi tôi.
「Ừ, à… Mà hơn cả ta, chính em mới cần cố gắng đấy. Hôm nay tiểu thư đang mất hứng lắm đó」
Uemon không ngu. Biết Gorilla-sama sẽ bực bội khi món đồ chơi của mình bị đem ra dùng mà không xin phép, nên hắn đã chuẩn bị trước biện pháp ứng phó. Chẳng biết từ bao giờ, Gorilla-sama đã được mời tham dự yến tiệc trong hoàng cung, và dĩ nhiên đến lúc này cũng chẳng thể từ chối. Mấy ngày gần đây cô ấy đã cực kỳ cáu gắt. Ngày làm việc của tôi lại trùng với ngày diễn ra yến tiệc, điều đó chắc chắn không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Và tệ hơn nữa là người đi theo hộ tống cô ấy hôm nay lại chính là Shiro. Đúng là vận rủi. Có thể bị trút giận bất cứ lúc nào.
(Chỉ mong không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi…)
Trong nguyên tác game, nhân vật Onizuki Aoi là kiểu người cực kỳ yêu thích việc trói buộc người khác, ép buộc kẻ khác phục tùng, đùa giỡn trong lòng bàn tay, độc chiếm mọi thứ. Ấy vậy mà lại vô cùng ghét bản thân bị trói buộc, bị sai khiến, bị thao túng, hay việc người khác đụng vào thứ thuộc về mình dù chỉ một chút.
Phần tính cách ấy một phần đến từ hoàn cảnh sống, nhưng phần còn lại thì e là thuộc về bản chất bẩm sinh. Bởi vì cô ta là thiên tài, là huyết thống danh gia vọng tộc, là người cực kỳ thông minh. Vì thế nên từ tận đáy lòng luôn coi thường những kẻ xung quanh, thấy thiên hạ đều ngu ngốc, tầm thường, chán ngắt. Nhất là với hoàn cảnh sống như vậy…
(Nếu là nguyên tác thì giờ chắc đã thành án mạng rồi cũng nên…)
Chính vì quá kiêu ngạo nên cô không thể chịu đựng được việc rơi vào bẫy của kẻ khác, vì chán ghét xung quanh nên càng bám chặt lấy món đồ chơi mà mình vừa mắt. Cũng bởi từng bị người mà mình dốc lòng yêu thương phản bội đến thảm hại, nên mới yêu theo cách đầy ích kỷ, đơn phương, đầy cưỡng ép, muốn trói buộc, chiếm hữu, kiểm soát đối phương.
Điều đó thể hiện rõ ràng qua nguyên tác game. Trong truyện, Gorilla-sama khi đối mặt với âm mưu thì luôn hành xử vô pháp vô thiên, chẳng buồn bận tâm đến thể diện, cứ thế mà dùng vũ lực giải quyết. Dù lúc ấy chưa có tình cảm với nhân vật chính, nhưng cô ta cũng không đến nỗi bạc đãi món đồ chơi ấy. Và rồi khi bắt đầu yêu hắn, thì chẳng thèm đếm xỉa đến cảm xúc của đối phương, chẳng hề tin tưởng, chỉ một mực giam giữ hắn trong tay, không cho phản bội, lấy đi quyền sống chết, rồi áp đặt lên đó một thứ tình yêu cực đoan và độc đoán.
Việc một người như cô hôm nay lại chịu gượng gạo kiềm chế, dù có khó chịu cũng không động thủ, chỉ điều đó thôi đã đủ để gọi là kỳ tích. Thú thật thì tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ không biết lúc nào sẽ xảy ra thảm kịch. Gorilla-sama, giờ đây lại dịu bớt như vậy, cũng thật ngoài dự đoán.
「………」
「Tomobe-san? Có chuyện gì vậy……?」
「Không, chỉ là… Có thể em sẽ cảm thấy khó chịu một chút, nhưng đừng bận tâm nhé?」
Đang mải suy nghĩ về sự khác biệt giữa Gorilla-sama trong nguyên tác game và hiện tại thì Shiro nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi. Tôi lập tức kéo ý thức về thực tại, rồi nhẹ giọng dặn dò. Dù khả năng có kẻ nào dám động vào một bạch đinh xa lạ là rất thấp, nhưng vì cô ấy là bán yêu nên cũng nên cảnh giác trước.
「V-vâng… Em hiểu rồi……」
Trước lời nhắc nhở của tôi, Shiro gật đầu một cái, gương mặt căng thẳng. Có lẽ… dọa hơi quá rồi?
「Kyaa!? Đ-đừng mà, xin anh dừng lại! Fuhh……」
Tôi liền thả lỏng bầu không khí căng thẳng bằng cách xoa rối mái tóc cô bé, nghịch ngợm đôi tai cáo kia. Shiro rên rỉ, vừa ngượng ngùng, vừa nhột, vừa tỏ ra giận dỗi. Dĩ nhiên không phải thật sự giận, mà còn có chút vui vẻ nữa là khác.
「Thật là can đảm đấy, đại nhân. Ai lại dám chơi đùa kiểu đó với đầu của bán yêu chứ?」
「Có gì ghê gớm đâu nào…? Shiro là đứa bé ngoan, đến cả côn trùng còn chẳng nỡ giết」
Trước lời trêu chọc của Magoroku, tôi vừa nựng Shiro vừa trả lời. Vì là bán yêu nên hắn vẫn có phần e ngại cô ấy. Điều đó cũng không thể trách được… Nhưng ít nhất, Shiro lúc này không phải là ác nhân. Tôi chỉ mong hắn có thể dần quen với cô bé. Không cần phải như mấy nhánh Bad Ending, không cần bị dày vò, bị ngược đãi, rồi rơi vào bóng tối. Chỉ cần cô ấy có thể sống như một người bình thường, hạnh phúc như bao người khác là đủ.
「………Thôi, đùa vậy đủ rồi. Người của họ đến đón rồi đấy」
Tôi ngừng tay, lẩm bẩm. Từ phía bên kia khu vườn của dinh thự, có thể trông thấy bóng một đầy tớ nhà Aimi đang tiến về phía này.
Nhìn vị trí của mặt trời thì đúng là cũng đến lúc rồi. Thật lòng mà nói thì chẳng hề vui vẻ gì… Nhưng công việc vốn dĩ là thế. Dù lao động là vinh quang, thì cũng chẳng phải thứ dễ chịu gì.
「À mà, suýt quên. Cầm lấy này. Hôm trước anh làm phiền em, xin lỗi nhé. Nhớ ăn cho cẩn thận đấy?」
Nói như sực nhớ ra điều gì, tôi lấy từ trong áo ra một túi kẹo, đưa cho Shiro. Bên trong là những viên kẹo tắc. Là quà tạ lỗi cho việc hôm trước lấy cô bé ra làm bia đỡ vụ tiểu thư thương hội nọ. Mùa đông nên chọn vị này, để phòng cảm lạnh.
…Nhân tiện, tiền mua kẹo là từ số tiền được cấp tạm cho công việc hôm nay. Nhận nguyên cả hộp tiền ngàn lượng mà đến một lượng, à không, một nửa cũng chẳng chảy về tay mình. Đây là kiểu công ty đen gì vậy? Hả? Có tiền phụ cấp là tốt rồi hả? Đúng là xã hội phong kiến rác rưởi, cần phải cách mạng mới được (cảm giác sứ mệnh trỗi dậy).
「Mà, mình đang nghĩ cái gì ngu ngốc thế không biết…」
「Vâng……?」
「Không có gì đâu, chỉ là thấy đời đúng là chỉ xoay quanh tiền bạc thôi」
Tôi bỏ lại lời ấy cho cô bé Bạch Hồ và người dẫn đường đang nghiêng đầu khó hiểu, rồi cúi đầu chào người hầu tới đón, sau đó bước đi. Ừ thì, kẻ không làm thì không ăn, thế thôi…
-
「Ah, Tomobe-san! Hôm nay trời đẹp thật đấy, quả là một ngày lý tưởng để ra ngoài mà!」
Tại cổng sau của dinh thự nhà Aimi, thiếu nữ kia hăng hái cất lời không chút ngượng ngùng. Từ một cỗ ngưu xa không hề mang huy hiệu, rõ ràng để tránh gây chú ý, Tachibana Kayo bước xuống, mỉm cười ngọt ngào với tôi, vừa ló đầu ra khi được gia nhân gọi tên.
Trang phục cô mặc để bí mật dạo chơi trong kinh thành là một kiểu gọi là tareginu [note72622].
Đội một chiếc ichimegasa [note72620], bên dưới là lớp tarenigu trắng được may liền, khéo léo giấu đi nét đẹp nổi bật và ấn tượng đặc trưng của cô dưới lớp vải nhạt màu. Để chống lại cái lạnh mùa đông, cô quàng thêm một dải khăn như chiếc khăn choàng quanh cổ, và vận một bộ kimono lấy sắc lục làm chủ đạo. Giày thì không phải là zori [note72623], mà là đôi bốt bằng lông, đúng chất tiểu thư của một thương hội chuyên buôn hàng ngoại nhập. Nhìn thoáng qua, chẳng khác nào một cô nương nhà khá giả trưng diện xuống phố. Dù không thể nói là hoàn toàn bình dân, nhưng nếu so với việc ngồi trên cỗ ngưu xa treo gia huy Tachibana lừng lẫy đi vào chợ, thì bộ dạng này quả thật đáng mừng hơn gấp trăm lần. Quan trọng nhất là... đáng tiếc thay, bộ đồ lại vô cùng hợp với cô.
「Vâng. Quả thật là như vậy.」
Tôi đưa ra một lời đáp hết sức vô thưởng vô phạt. Thế nhưng thiếu nữ con nhà thương gia liền phồng má như sóc và phụng phịu.
「Đáng ra phải nói hôm nay trông Kayo rất hợp bộ đồ này mới đúng chứ! Nếu thêm chút đỏ mặt hay thở dài nói ra thì càng hoàn hảo nữa cơ!」
「Quả thực rất hợp với người, thưa tiểu thư Kayo」
「Thêm chút cảm xúc nữa cơ mà!」
Kayo nhăn mặt khó chịu, ánh mắt đầy trách móc nhìn tôi. Và rồi cô đưa mắt nhìn bộ dạng tôi lúc này, khuôn mặt càng trở nên bất mãn hơn.
「Còn cái dáng vẻ kia là sao vậy? Được dịp hẹn hò riêng với ta mà lại chẳng có chút phong tình gì cả?」
「Đây là chuyện riêng tư. Hơn nữa, không phải hẹn hò, mà chỉ là đi dạo quan sát thôi ạ」
Và vai trò của tôi trên danh nghĩa là giám sát, hộ vệ kiêm người khuân vác.
Do mang danh hộ vệ nên phục sức của tôi cũng được chọn kỹ để không gây chú ý. Đội ichimegasa là chuyện đương nhiên, thêm vào đó là chiếc áo choàng có tác dụng gây nhiễu nhận thức, khiến người khác khó nhận ra gương mặt hay giọng nói của tôi. Nếu lỡ như thân phận của Kayo bị bại lộ thì ít nhất cũng không ai biết tôi là ai, từ đâu tới. Cũng là để chiều theo cách nói chuyện thân mật của nàng đối với một kẻ đầy tớ như tôi từ nãy tới giờ.
Tuy cô tuyên bố là chỉ có hai người, nhưng thực tế thì làm gì có chuyện ngớ ngẩn đến vậy. Hai người đi với nhau mà một bên là đầy tớ thì càng không thể có chuyện đó. Thực tế là Uemon đã cử người của nhóm ẩn hành đi theo giám sát, và có lẽ bên đó cũng cử người theo dõi từ xa. Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ thành đại họa, cho nên việc đổ hết trách nhiệm lên một mình tôi là điều không thể xảy ra. Quả thực, ngoài những người do chính tôi yêu cầu, tôi còn cảm nhận thấy những ánh mắt mơ hồ, rất mơ hồ, đang dõi theo mình. Mờ nhạt tới mức nếu không chú ý thì chẳng thể nhận ra được…
「Nhân tiện xin nhắc lại, tên của tiểu thư hôm nay là Yuzu, còn tôi là Gonbei. Xin người đừng quên ạ 」
Ở thế giới này, cái tên mang ý nghĩa quan trọng. Lại còn là xã hội giai cấp. Kẻ hạ cấp sẽ tránh trùng tên với bậc quyền quý và con cháu họ, ngược lại, người thân quen có thể được phép mượn tên đó mà dùng.
Ở kinh thành, thiếu nữ mang tên Kayo là vô cùng hiếm hoi, và lại càng không thể gọi công khai là tiểu thư. 「Yuzu」,– đó là cái tên dành riêng cho vị tiểu thư này trong ngày hôm nay.
「Cái tên Gonbei đó thì quá chung chung rồi còn gì? Anh lấy từ ‘Gonbei vô danh’ ra đúng không?」
「Nhưng đó là cái tên phổ biến, nghe không kỳ quặc. Cũng chẳng để lại ấn tượng gì」
Cũng giống như 「John Doe」 ở vùng nói tiếng Anh hay 「Hans Schmidt」 ở Đức, cái tên 「Gonbei vô danh」 là cách gọi một nhân vật phổ thông trong thế giới tiền kiếp của tôi, Nhật Bản. Và ở thế giới này, cách dùng tên ấy cũng giống hệt.
「Nhưng mà, nghe nhạt nhẽo quá đi…」
Kayo thở dài đầy bất mãn mà chẳng buồn giấu giếm. Cũng phải, nhưng nếu có phàn nàn thì hãy nói với… không, là với Uemon và những người lên kế hoạch. Tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi, còn từng chi tiết trong kế hoạch là do họ soạn ra mà.
(Dù sao đi nữa, nếu để mặc thế này thì cô ấy cứ dỗi mãi mất…)
Tôi khẽ thở dài, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Uemon vừa đếm tiền trong rương vừa ra lệnh cho tôi. Nhiệm vụ của tôi là đưa tiểu thư đi dạo trong bí mật, để cô tận hưởng tối đa cuộc dạo chơi mà không để lại dù chỉ một vết thương nhỏ. Đương nhiên, nếu cô cứ giữ vẻ mặt bất mãn lộ liễu như thế thì tôi cũng sẽ khốn đốn. Mấy người giám sát sau này chắc chắn cũng sẽ báo cáo lại.
Vì vậy, để lấy lòng cô, có đôi khi cũng cần đến những màn tiếp đãi như thế này.
「Tiểu thư. À không, Yuzu. Xin thất lễ」
Sau khi nhẹ nhàng di chuyển đến nơi có thể tạm khuất khỏi tầm nhìn của người giám sát, tôi quỳ cung kính quỳ một chân xuống, rồi bắt chước cách của các hiệp sĩ phương Tây, nắm lấy cánh tay trắng trẻo mảnh mai của cô qua lớp găng tay.
「Eh…?」
Kayo khẽ giật mình, rõ ràng không thể ngờ tới hành động có thể bị coi là vô lễ như vậy. Cô sững người, khuôn mặt thoáng ngơ ngác nhìn tôi.
Nếu là bình thường, hành động ấy ít nhất cũng đã ăn đủ đòn, chưa nói đến chém đầu… Nhưng lần này là nhiệm vụ đặc biệt, nên việc chạm nhẹ như thế vẫn nằm trong giới hạn được phép. Ngày hôm trước, tôi đã bị ép phải cẩn thận tẩy rửa… không, phải nói là khử trùng kỹ càng. Dù có đeo găng tay đi nữa mà vẫn bắt tôi làm thế, thật là…
「Xin thứ lỗi vì không thể đáp ứng toàn bộ nguyện vọng của tiểu thư. Thay vào đó, hôm nay xin cho phép kẻ này hết lòng tiếp đón tiểu thư để người có thể tận hưởng trọn vẹn cuộc dạo chơi. Kính mong người lượng thứ」
Tôi cố tình diễn hết sức trịnh trọng, đưa mặt lại gần mu bàn tay cô. …Tất nhiên, không đến mức hôn tay.
Dù gì thì nàng cũng khá ưa thích tôi (như món đồ chơi), và tôi cũng biết trong các tài liệu phụ và truyện ngắn, cô rất mê tiểu thuyết tình cảm và những chuyện hiệp sĩ phương Tây. Vậy nên, dù có phần hơi lố bịch, nhưng nếu chiều theo sở thích ấy mà tỏ ra nhã nhặn cầu xin thì có lẽ… Và may mắn thay, suy đoán đó của tôi đã đúng.
「…Muu, vậy là hứa rồi đó nhé?」
「Vâng, tôi xin thề」
Sau một thoáng lặng thinh, nàng tiểu thư đáp lại với giọng điệu có chút ngại ngùng nhưng cũng đầy vui vẻ. Dù cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tôi chắc rằng trong lòng cô nàng giờ đang háo hức như trẻ nhỏ. Thật ra không nên để cô có thiện cảm quá mức, nhưng đành vậy. Dù sao thì việc cô vui vẻ trở lại là một sự nhẹ nhõm với tôi.
「Mà này, cái áo choàng đó cũng chẳng hợp gì hết, ít nhất thì anh cũng nên tháo cái mũ ra chứ?」
「Không, xin thứ lỗi ạ」
Ngay khi vừa định với tay tới mũ tôi, với động tác vô cùng tự nhiên nhưng cực kỳ rõ ràng, tôi lập tức né tránh cánh tay đó như một cơn gió lướt qua…
-
「Xem ra đi rồi nhỉ.」
「Đuổi theo thôi……」
Hai nam nhân phát hiện ra hai bóng người từ xa, vừa bàn bạc vừa bắt đầu cất bước.
『Ẩn hành chúng』khác với『Hạ nhân chúng』ở chỗ không hề bị tẩy não về mặt tư tưởng hay bị ngu hóa tập thể. Trái lại, khác với bọn đầy tớ phần lớn xuất thân từ hạng tiện dân hay nô lệ, bọn họ không như thế.
Làm công tác phá hoại, trinh sát, điều tra, bám đuôi, ám sát… 『Ẩn hành chúng』phải hoàn thành những nhiệm vụ ấy trong hoàn cảnh biến động liên tục, khi bị cô lập hoặc không thể liên lạc, nên từng cá nhân đều được yêu cầu có năng lực ứng biến linh hoạt và sự mềm dẻo cao độ.
Chính vì vậy, bọn họ không được giáo dục tư tưởng gì cả, mà ngược lại, thường được chọn từ những người có linh lực khá cao, quá đáng tiếc nếu đem dùng rồi vứt, và thường được tuyển chọn từ những hộ nông dân trung lưu tự canh hay từ những phân gia xa xôi của các gia tộc lớn. Cũng có trường hợp con rơi của các gia đình trừ yêu sư, là kết quả của mối quan hệ với con gái nông dân hay nô tỳ ở các thôn làng, bị ném vào đây.
Dù sao đi nữa,『Ẩn hành chúng』khác xa với『Hạ nhân chúng』về năng lực, giá trị, huống chi là đãi ngộ. Họ không phải là những kẻ rẻ tiền có thể tùy tiện sử dụng rồi bỏ. Do đó, phần lớn các thành viên của『Ẩn hành chúng』khinh thường『Hạ nhân chúng』. Thế nhưng……
「Làm giám sát thì còn hiểu được, chứ trợ giúp cho một tên đầy tớ thì thật là……」
Một trong hai người của Ẩn hành chúng, đang che giấu khí tức nhờ ẩn hành thuật và cải trang thành dân thường trong kinh đô, khẽ bực bội tặc lưỡi. Giám sát thì còn chấp nhận được, nhưng không ngờ lại rơi vào tình cảnh thế này…!!
「Thật là trơ trẽn mà. Cả tiểu thư Aoi cũng vậy, chẳng rõ nó làm cách nào mà lọt được vào mắt xanh của người nữa」
Người còn lại cũng đồng tình với câu nói đó. Bọn họ chẳng biết chi tiết cụ thể gì. Dù là Hạ nhân chúng hay Ẩn hành chúng, thì việc bị kiểm soát thông tin là giống nhau.
Thế nhưng, suy xét theo lẽ thường thì chuyện một tên đầy tớ vô năng, chẳng có tài cán gì đặc biệt, lại được tiểu thư Aoi trực hệ gia tộc Onizuki, đang là ứng cử viên kế thừa gia tộc, chấp nhận cho làm thuộc hạ thân cận, là điều không thể nào xảy ra. Huống chi, lại còn không rõ bằng cách nào mà được bổ nhiệm làm hộ vệ cho con gái của một thương gia giàu có. Như vậy thì, khả năng cao nhất chính là tên đầy tớ đó không có liêm sỉ mà tự tiến cử bản thân… suy nghĩ ấy quá đỗi hợp lý.
Một tên đầy tớ mà lại vọng tưởng đến mức đó… Việc『Ẩn hành chúng』cảm thấy chán ghét cũng là điều dễ hiểu. Và việc chủ gia lại bỏ mặc một kẻ nguy hiểm như thế cũng khiến họ mang đầy bất mãn và bất an. Với một con người của Phù Tang quốc, nơi mà thân phận, huyết thống và xuất thân quyết định tất cả, thì đó cũng là phản ứng hết sức bình thường. Dĩ nhiên, nói đi cũng phải nói lại, họ vẫn sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách chuyên nghiệp và tận tâm.
「Cả hai đang đi vào khu dân thường đúng như dự đoán…… Quẹo ở góc phố rồi. Chúng ta cũng đi thôi.」
Một trong hai người của『Ẩn hành chúng』nói thế rồi giục đồng đội, bước nhanh hơn. Tuy nhiên…….
「Sao vậy? Không thấy trả lời gì cả………」
Cảm thấy nghi hoặc vì không nhận được phản ứng, người đàn ông của『Ẩn hành chúng』quay ánh nhìn về sau lưng. Nhưng, người đồng đội lẽ ra phải ở đó lại chẳng còn bóng dáng đâu cả.
「……!?」
Phản xạ ngay lập tức, hắn áp lưng vào vách đất và rút đoản đao từ trong ngực áo. Để tăng cường cảnh giác, hắn bắt đầu chuẩn bị triển khai thức thần đơn giản, đưa mắt quét quanh và dồn toàn bộ ngũ giác để tìm kiếm mọi khí tức khả nghi. Quả là một thành viên『Ẩn hành chúng』thuộc gia tộc Onizuki. Không hề bối rối, chỉ trong khoảnh khắc đã hành động đến mức này, thực đáng khen ngợi.
Thế nhưng…… rốt cuộc cũng chỉ đến thế thôi.
「Gugh………!?」
Gã đàn ông bật lên một tiếng rên rỉ nhỏ. Chính xác thì hắn định cất tiếng thật to để báo động dị thường xung quanh. Nhưng điều đó không thành. Hơi thở phun ra từ cổ họng chỉ toàn trào qua vết thương bị cắt rách, phát ra những tiếng khò khè.
「Không có thù hận gì đâu, chỉ là đang làm việc thôi. Đành rủa cái số xui của ngươi đi vậy?」
Tiếng nói thì thầm vang lên bên tai. Trong khoảnh khắc đó, gã đàn ông hiểu ra rằng mình đã bị kẻ nào đó khống chế từ phía sau và đâm vào cổ họng. Thế nhưng, đằng sau lưng lẽ ra chỉ là bức tường đất kia mà……?
「Ah……gu…………」
Trong cơn mê man dần kéo đến, hắn cố gắng xoay chuyển suy nghĩ để báo cáo tình hình. Nhưng đã quá muộn rồi. Nỗi đau, máu chảy và thiếu dưỡng khí khiến hắn chẳng còn thời gian để tập trung suy nghĩ.
Mà dù có nghĩ đến việc gửi thức thần đơn giản đi chăng nữa thì cũng vô ích. Hắn không biết, nhưng cả hai bàn tay của mình đã bị chặt lìa từ cổ tay. Dù không như vậy, thì dưới tay kẻ sát nhân này, một hai thức thần đơn giản cũng sẽ bị vô hiệu hóa trước khi kịp truyền tin.
……Dù là thế nào đi nữa, thì cũng đã muộn rồi. Gã đàn ông『Ẩn hành chúng』trợn trắng mắt, tay rũ xuống, lìa đời.
「…………」
Cái bóng chầm chậm, kèm theo thi thể『Ẩn hành chúng』trong tay, lặng lẽ chìm vào trong bức tường đất. Sau khi bóng người và『Ẩn hành chúng』biến mất vào trong tường, thứ còn sót lại chỉ là vài giọt máu đỏ rơi trên nền đất………


4 Bình luận