• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.

Chap 43

11 Bình luận - Độ dài: 8,494 từ - Cập nhật:

Đó chính là một màn tàn sát không hơn không kém.

Dù cho là thương nhân, nếu chỉ là buôn bán nhỏ lẻ thì còn có thể hiểu được, nhưng một kẻ ở vị trí cấp cao trong một thương hội lớn mà lại tự thân rèn luyện thể xác, huống hồ là rèn luyện đến mức có thể chiến đấu với yêu quái, thì điều đó quả thực là chuyện không tưởng. Không, nếu là kẻ đảm nhận chức vụ trong bộ phận cảnh vệ của thương hội thì lại là chuyện khác, song ít nhất tại nơi này không hề có ai đảm nhiệm chức vụ như thế, vì vậy bàn đến điều đó cũng chỉ là vô nghĩa.

……Dù sao đi nữa, tình huống hiện tại có thể xem là một ví dụ quý giá cho việc điều gì sẽ xảy ra nếu ném một con yêu quái vào giữa đám thương nhân.

「GyaaAAAAAaaAAAa!!?」

「Khốn kiếp! Nó… nhanh quá… ughgya!!?」

Một tên đàn ông bị con quái vật đột ngột xuất hiện lao đến, dẫm nát vai mà rú lên đau đớn. Một tên đàn ông khác đứng bên cạnh liền lập tức rút súng ra bắn để phản kích, nhưng ngay sau đó bàn tay cùng khẩu súng bị chém toạc. Những ngón tay bị chém đứt rơi xuống đất cùng khẩu súng, gã ôm lấy cổ tay đang tuôn máu mà gục xuống.

「Hí…… chạy—!?」

Vì quá sợ hãi mà quay lưng bỏ chạy là một nước cờ tệ hại. Con yêu quái, đang trong quá trình biến dị, phát ra những âm thanh nhầy nhụa từ cơ thể, lao đi với tốc độ như một con sư tử, thu hẹp khoảng cách chỉ trong chớp mắt rồi vung vuốt chém kẻ bỏ chạy. Thần kinh bị cắt đứt khiến nửa người bất toại, hắn ta ngã xuống đất co giật từng cơn.

Nó tựa như ngựa, tựa như sư tử, như thằn lằn, như sói, lại giống côn trùng, mà cũng phảng phất bóng dáng cá. Hai yếu tố khác nhau vẫn đang chồng chéo, lồng ghép vào nhau trong cơ thể con quái vật, khiến thân xác nó từng khoảnh khắc lại bị hủy diệt, tái sinh rồi lại cấu tạo lại, và chính hình dạng ấy khiến tất thảy mọi người đều nhìn nó với ánh mắt đầy ghê tởm, ánh mắt bị nuốt chửng bởi sợ hãi.

『GuuuUUUUuuu…… GYAOOOOOooo!!!!』

「A… u……」

Con quái vật quay đầu lại và gầm lên vang dội. Đối với Kayo, đang ngây dại nhìn chằm chằm vào hình dạng đó, không theo kịp biến chuyển của tình hình, tiếng gầm ấy nghe như thể là giận dữ, là tuyệt vọng, là ai oán, hay là đau đớn.

……Dù rằng, với những kẻ còn lại, thì chỉ thấy kinh tởm mà thôi.

「Kh…!? Đáng ghét……!」

「Ể…? Kya… không!?!」

Trong khi con quái vật bắt đầu điên cuồng tấn công đám đàn ông tại hiện trường, Kurayoshi liền nhân lúc hỗn loạn ấy mà bắt đầu hành động.

Ẩn mình vào góc khuất tầm mắt con quái vật bằng ngọc Magatama lấy được từ Đàn Chính Đài, hắn bịt miệng Kayo rồi lôi nàng trốn vào bóng đêm. Với Kurayoshi, chỉ cần giữ được Kayo thì có vô vàn cách xoay sở. Ngoài đám người đi theo đến đây, hắn vẫn còn có nhiều thuộc hạ khác. Kayo là con tin duy nhất không thể thay thế được ở nơi này, chính vì vậy Kurayoshi đã định bắt cóc nàng rồi thoát khỏi đây…

『GuuuOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, con quái vật như bay vụt lên trời rồi chắn ngang đường đi của Kurayoshi. Dường như vẫn chưa quen với cách điều khiển cơ thể, nó đáp đất với lực quá mạnh khiến bụi đất tung mù mịt, rồi trượt dài trên mặt đất trước khi dùng chân khựng lại. Hình dạng như thể là tổng hợp của nhiều sinh vật khác nhau ấy phát ra tiếng gầm dữ dội, điên cuồng. Chỉ riêng ánh mắt của dị vật toát ra sát khí ấy cũng đủ khiến Kurayoshi bất giác chùn người, ngay cả Kayo dù không bị nhìn trực tiếp cũng không khỏi rùng mình.

「Chết tiệt!? Có ai đó mau— khốn kiếp!」

Hắn lập tức quay lại định ra lệnh cho ai đó, nhưng vô ích. Phía sau chỉ là cảnh tượng địa ngục. Có kẻ bị chém rụng mũi, tai, hoặc ngón tay, cổ tay. Có kẻ bị rạch toạc bụng, lưng, vai hay chân thì bị đạp nát. Đám thuộc hạ nằm sõng soài, máu me đầm đìa, rên rỉ trong đau đớn, không một ai còn đủ sức để nghe lệnh và hành động.

『Grrruuuu………!!』

「Guh……!!?」

Kurayoshi đang sững sờ trước thảm cảnh phía sau thì bừng tỉnh bởi tiếng gầm đó. Quay lại phía trước, con quái vật đang chậm rãi, bằng bốn chân, áp sát hắn cùng Kayo. Động tác ấy, hoàn toàn là bản năng săn mồi của loài thú ăn thịt, từng chút một, từng chút một…

「Khốn, khốn, khốn kiếp!! Đồ quái vật!! Nếu ngươi dám… dám làm gì thì con nhãi này… aaaaAGGHH!!?」

Kurayoshi vội vã rút đoản kiếm ra, dí sát vào cổ Kayo để đe dọa. Nhưng ngay giây tiếp theo, cái lưỡi dài ngoằng vươn ra từ chiếc miệng há to như muốn xé toạc, kéo theo cả vành tai trái lẫn phần thịt vai của hắn. Động tác rình mồi của con quái vật chỉ là giả trá. Thực chất nó đang tranh thủ thời gian để 「cải tạo」 lại thân thể vốn không có vũ khí tầm xa. Và đòn tấn công khi Kurayoshi lộ sơ hở vì sợ hãi, là một đòn đánh bất ngờ hoàn hảo.

「Ughh………!!?」

「Hí…!?」

Phần thịt vai cùng vành tai bị xé toạc, đau đớn khiến lão thương nhân đánh rơi đoản kiếm. Máu văng tung tóe cả lên y phục của Kayo, khiến nàng thét lên khe khẽ.

Trong khi đó, con quái vật dường như chưa quen với cấu tạo mới của phần đầu đã được 「tái sinh」 và 「biến đổi」 chỉ trong một thời gian ngắn. Cái lưỡi dài không rút lại được, cứ lủng lẳng, nhớp nháp chất nhầy đỏ đen, loay hoay muốn thu lại vào trong miệng đang há to hết cỡ mà chẳng được. Và Kurayoshi, dù không phải chiến binh, nhưng là một thương nhân, hắn không bỏ lỡ cơ hội đó.

「Guoh………! Đồ yêu nghiệt chết tiệt!!」

Kurayoshi nghiến răng chịu đau, rút ra khẩu súng dự phòng, tay kia vẫn ôm lấy vai, rồi nổ súng. Ngay trong khoang miệng nó.

Tiếng súng nổ vang cùng lúc máu bắn ra tung tóe. Con quái vật gào lên đau đớn. Bề mặt thân thể thì miễn bàn, nhưng khoang miệng dường như không đủ cứng rắn để chịu nổi. Nó lùi lại vì đau đớn tột cùng.

「Hah! Có hiệu quả! Có hiệu quả rồi đó đồ hạ đẳng ghê tởm! Khốn kiếp! Đồ khốn! Lần tới ta sẽ bắn vỡ sọ ngươi! Và rồi… rồi thì… hahaha! Ta sẽ chẻ ngươi ra bán lẻ từng phần!!」

Lần đầu tiên gây được thương tích nghiêm trọng cho con quái vật khiến Kurayoshi nở nụ cười điên loạn. Nụ cười ấy vừa để chế giễu, vừa để che giấu nỗi đau và sợ hãi.

「Chết đi, chết đi…!!」

Hắn chuẩn bị bóp cò phát súng còn lại của khẩu súng hai nòng…

『………』

Chỉ trong khoảnh khắc, từ lúc bị bắt cóc cho đến thời khắc này, một thức thần vẫn luôn lén lút ẩn mình, thậm chí qua mặt cả Botan, cũng là thức thần tháp tùng theo, đã âm thầm tiếp cận khẩu súng lục của Kurayoshi. Rồi, ngay khoảnh khắc kế tiếp, nó niệm một chú nguyền nhỏ...

「Gya!?」

Ngay khi bóp cò, thuốc súng phát nhiệt và phát nổ, khiến khẩu súng phát nổ theo ngay tại chỗ. Nòng súng vỡ tung, mảnh kim loại găm vào tay khiến các ngón tay của Kurayoshi bị thổi bay.

「Ngón tay… ngón tay của ta…!? Uwaa!!?」

Kurayoshi ôm lấy bàn tay bê bết máu, rên rỉ trong đau đớn, thì ngay sau đó một cảm giác lơ lửng bất thường ập đến. Không phải ảo giác.

Con quái vật đã tự cắn đứt lưỡi mình. Và rồi, nó cắn vào y phục của lão thương nhân đang tuôn máu. Hắn bị nâng lên không trung bằng chính thân thể mình.

「Đ-dừng lại! Dừng lại, đồ quái vật!!? Gyaa…!!?」

Kurayoshi giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng con quái vật vung hắn lên, quật hắn như một món đồ chơi. Nhiều lần, nhiều lần như thế… Rồi…

Nó ném hắn vào bức tường của kho hàng.

「Gyaaa!? Dừng lại!! Dừng lại… aghh… aghhhii!!!?」

Tiếng xương gãy vang lên liên hồi. Tiếng vải rách tả tơi. Cơ thể bị va đập, bầm tím, máu từ vết thương trên tay văng tứ phía. Và rồi…

「Guh………!!?」

Lão thương nhân bị quăng xuống như rác rưởi, chỉ còn biết co giật, rên rỉ. Chưa chết, nhưng đã hấp hối. Ít nhất thì, hắn không còn đủ sức tự mình rời khỏi đây.

「…………」

Con quái vật cúi xuống, gầm khẽ đầy khó chịu. Nhưng ngay sau đó, mất hết hứng thú với lão già thoi thóp, nó quay gót.

Và… dừng ánh mắt ở chỗ Tachibana Kayo.

「……!?」

Dưới ánh nhìn sắc lạnh ấy, Kayo bất giác run đôi vai, thế nhưng nàng không hề bỏ chạy khỏi đó. Không, đúng hơn là, nàng không thể bỏ chạy. Trước một tồn tại như vậy, với đôi chân run rẩy này mà có cố gắng trốn thoát thì cũng chỉ bị bắt lại ngay lập tức, chuyện đó khỏi cần phải nói cũng đã rõ ràng rồi.

『Grrrrrrrr……』

Trong tiếng gầm gừ trầm đục, từng bước một, nó từ tốn tiến về phía Kayo. Chẳng mất bao nhiêu thời gian để khoảng cách giữa cả hai thu ngắn lại. Chẳng rõ từ khi nào, yêu quái đã đứng ngay trước mặt nàng, rồi cứ thế cúi xuống nhìn nàng từ trên cao. Thế nhưng… chỉ có vậy thôi.

Tĩnh mịch… đúng vậy, là một sự tĩnh mịch đến rợn người. Chỉ còn hơi thở khẽ khàng của con quái vật vọng lại trong không gian. Bị áp lực vô hình từ đối phương đè nén, Kayo vẫn cố gắng gom góp chút dũng khí, chậm rãi mấp máy môi mình.

「Tomobe… san…?」

Ánh mắt đỏ rực dõi xuống từ trên cao, cái đầu nghiêng nghiêng tựa như đang quan sát nàng, Kayo bấu víu vào chút hy vọng mong manh, khẩn cầu, như thể đang cầu nguyện mà lên tiếng gọi.

Thế nhưng………

「Ngươi đang làm gì vậy, hả!?」

「Ể!? A, á…!?」

Tiếng quở trách vang lên ngay bên tai. Trong khoảnh khắc kế tiếp, con quái vật trước mắt liền nhảy chồm tới như một loài thú ăn thịt vồ lấy con mồi…nhưng rồi bị một lớp bảo hộ vô hình cản lại.

『GUOOOOOOO!!!??』

Một âm thanh chát chúa như kim loại bị xé toạc vang lên, rồi tiếp đến là tiếng gầm rú đầy giận dữ và đau đớn của con quái vật. Bị kết giới ngăn cản việc nuốt sống thiếu nữ, yêu quái phát cuồng, lại một lần nữa lao đến… song mưu đồ ấy vẫn bị ngăn chặn bởi kết giới.

「Nghe cho kỹ!!? Cái trâm cài tóc và vòng tay đó, tuyệt đối đừng có buông tay đấy!!」

「Ể!? N-nhưng mà…!!?」

「Ngươi sẽ bị nó ăn sống đấy biết không!?」

Kayo hoảng loạn trước lời ra lệnh của thức thần đang ngồi trên vai mình, nhưng Botan nghiêm khắc cảnh báo. Làm sao có thể trông mong nói lý lẽ được với con quái vật kia, thứ đang cố xé toạc kết giới trừ tà trước mắt nàng cơ chứ? Nếu Kayo lỡ tay vứt bỏ pháp cụ, thì ngay khoảnh khắc ấy, nàng chắc chắn sẽ bị nó xé xác mà thôi. Chính vì thế mà Botan mới phải nghiêm khắc răn đe đến vậy.

『GUUUUUU…… GUOOOOOOOOO!!!!!』

「Hyaa…!?」

Kayo chỉ còn biết run rẩy vì sợ hãi trước cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt. Sự khủng khiếp ấy không chỉ nằm ở hình dạng ghê rợn của con quái vật với sát khí và tử khí tràn ngập… mà còn bởi một nguyên do khác.

Pháp cụ mà nàng đang mang, đối với một món hàng bày bán ở hàng rong, thì chất lượng quả thật phi thường. Phần lớn những bùa chú hay pháp cụ rẻ tiền ngoài chợ cũng chỉ đủ sức làm lũ yêu quái hạ cấp thấy khó chịu một chút là cùng. Thế nhưng thứ mà Kayo đang giữ trong tay lại có thể tạo kết giới bảo hộ mang tính vật lý chống lại một yêu quái có lẽ đã đạt cấp trung, thậm chí còn gây thương tích cho nó.

Kết giới do pháp cụ của Kayo tạo ra không có tác dụng gì với đạn, tên, hay thương kiếm. Nhưng nếu đối phương là một con yêu thú ô uế, thì chuyện lại khác. Giờ đây, kết giới đang ngăn chặn răng nanh và móng vuốt của con quái vật, thậm chí còn thiêu đốt yêu lực của nó từ những điểm tiếp xúc.

Con yêu quái nhảy bổ vào kết giới, thế nhưng từ nơi va chạm ấy, âm thanh và mùi thịt bị thiêu cháy lan tỏa ra, rồi từng mảng da thịt phồng rộp lên như đang bị nung nấu. Kayo đã thấy rõ cảnh tượng đó. Máu đỏ rỉ ra từ những vết thương rỉ rả làm bẩn cả kết giới, rồi tự nó lại bốc khói trắng mờ mịt mà tan đi.

『GUOOOO… GRRRR… GUOOOOOOOOOOOOOO!!!???』

Con thú gầm lên giận dữ, hung tợn, dã tính… nhưng đâu đó trong tiếng gào thét ấy lại thấp thoáng nỗi bi thương. Vừa hét gào, nó vừa cào móng, nhe nanh lao vào Kayo, nhưng những thứ đó không thể chạm được tới nàng.

Tuy nhiên, Kayo vốn chẳng phải loại người có thần kinh vững vàng đến mức có thể ung dung mà đối mặt với tình cảnh này. Nhất là khi nàng biết được danh tính thật sự của con quái vật đang tấn công mình kia.

「Không… xin đừng làm vậy!! Dù có làm gì đi nữa cũng vô ích thôi! Làm ơn… xin anh hãy dừng lại!! Xin anh… xin anh đấy mà…」

Tiếng khẩn cầu thê lương chứa đựng cảm xúc vượt xa nỗi sợ hãi… Với Kayo, con quái vật ghê tởm kia đang định cắn xé, ăn tươi nuốt sống nàng, ấy thế mà… với nàng, chàng ấy lại là người mà nàng yêu, là người mà nàng không muốn làm tổn thương…

『GUH!! GRRRR… GUOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!』

「Không mà… làm ơn đấy… xin anh… đừng như vậy nữa mà……」

Kayo lẩm bẩm, nhìn qua lớp kết giới đẫm máu đỏ mà dõi theo con yêu. Đó là lời khẩn cầu.

Đau đớn lắm…dù không bị yêu quái làm tổn thương lấy một vết, Kayo vẫn cảm thấy đau đớn đến khôn cùng. Đau là bởi trái tim nàng, đau vì phải chứng kiến người ấy…  người trước mắt nàng đây đang bị thương tổn.

Và rồi, bất giác Kayo nhận ra điều bất thường. Nàng chợt nhận ra, rằng hành động của tồn tại trước mắt mình là quá bất tự nhiên.

Nghĩ lại thì đúng là vậy thật. Xét từ những hành vi nãy giờ, rõ ràng sinh vật này không phải là loại quái vật ngu ngốc không có đầu óc. Chắc chắn nó vẫn còn khả năng phân tích tình huống và chờ thời cơ. Một thứ như vậy, liệu có hành động vô ích chỉ biết liều mạng cào xé và cắn phá kết giới suốt từ nãy đến giờ hay không? Hẳn nó cũng đủ hiểu rằng điều đó là vô ích mà?

「Nếu vậy thì…」

Và rồi, khi lấy lại được bình tĩnh từ cơn hoảng loạn thu hẹp tầm nhìn, Kayo cuối cùng cũng để ý, những chiếc móng và nanh kia đang bị nứt gãy, máu từ gốc của chúng rỉ ra từng chút một. Động tác ấy không giống như muốn tấn công Kayo, mà giống như đang ra sức đập phá vào kết giới.

「――!!? Xin anh dừng lại đi!! Làm vậy… là…!?」

Kayo hét lên, gào thét. Cuối cùng, nàng cũng nhận ra. Những hành động ấy không phải nhằm gây thương tích cho nàng. Đó là, chàng ấy đang cố tự…!

「Đồ ngốc… dừng lại ngay! Ngươi sẽ chết đấy biết không…!?」

Thức thần của Botan hét lên để ngăn cản việc Kayo toan gỡ bỏ trâm cài tóc. Thế nhưng, tiếng gọi đó chẳng thể chạm đến tai nàng. Bởi giờ đây, nàng đã hiểu được chàng ấy định làm gì, không muốn chàng bị thương thêm nữa… nên Kayo, nước mắt giàn giụa, gần như vô thức định ném đi thứ đó bằng cả hai tay… Tuy nhiên, thời cơ đã vụt mất.

Bởi lẽ……

「Ara, nghịch phá dữ quá nhỉ? Làm rối tung cả lên rồi kìa.」

Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên, rồi người đó liền xuất hiện trước mắt Kayo. Khoác trên mình bộ y phục sắc anh đào rực rỡ duyên dáng, mái tóc còn óng mượt đẹp hơn cả lụa thướt tha trong gió. Hình bóng ấy vừa huyền ảo lại vừa siêu thực, đứng cạnh con quái vật đẫm máu ghê tởm, càng khiến người ta thêm ấn tượng sâu sắc……

「Nào, chàng. Giờ cũng đã khuya lắm rồi đấy. …Đi chơi như vậy là đủ rồi, đến lúc về nhà rồi chứ?」

Nàng chủ nhân khoác sắc hồng, hiện thân ngay trước mặt thiếu nữ, hướng đến thuộc hạ của mình, nay đã biến dạng thành hình thù quái đản, đồng thời cũng là người đàn ông mà nàng yêu thương nhất, mà cất lời, thản nhiên và đầy đĩnh đạc, như thể một người vợ đang gọi người chồng bao năm đầu gối tay ấp của mình trở về nhà vậy…

-

「…………」

Một thoáng yên lặng bao trùm toàn bộ nơi đó. Cả Kayo lẫn con quái vật đều sững lại trước nàng thiếu nữ đột ngột xuất hiện kia. Thế nhưng, ý nghĩa đằng sau sự cứng đờ ấy lại hoàn toàn khác biệt.

Khác hẳn với Kayo, đang đông cứng lại bởi nỗi kinh ngạc thuần túy, phản ứng của yêu quái lại xuất phát từ năng lực ứng biến trước hiểm họa được phát triển nhờ giác quan thứ sáu của loài thú.

Bản năng của yêu quái, cảm giác của nó, và cả những mảnh ký ức còn sót lại mơ hồ đang lên tiếng kêu gào. Rằng sự tồn tại đang đứng trước mặt kia nguy hiểm đến mức nào.

Ngay cả khi đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn và mơ hồ, nó vẫn nắm bắt được tình cảnh của bản thân. Trong nó lúc này, hai luồng sức mạnh đang quấn lấy nhau, nuốt chửng nhau, gặm nhấm nhau, và khiến nó rơi vào một tình thế không sao vãn hồi.

………Dẫu cho chủng tộc của nó vốn được đặt nền tảng huyết thống thần thú linh thiêng, con yêu quái nay đã bắt đầu tha hóa, dần sa đọa thành một con thú hỗn chủng xấu xí không còn xứng đáng mang danh hiệu ấy.

Cân bằng trong thân thể nó đã hoàn toàn sụp đổ, lớp vỏ bọc nhân dạng bên ngoài tựa như cái kén đã hoàn toàn bong tróc, thế nhưng bản chất bên trong vẫn còn vô cùng non nớt……Hơn nữa, chính vì bị ép buộc phải thức tỉnh, bị ép buộc phải cải tạo cơ thể, mà bản thân sự tồn tại ấy trở nên như một đứa trẻ dị dạng, chưa phát triển đúng nghĩa. Trong lúc này, tinh thần nó điên đảo giữa yêu và người, bản chất của nó dao động giữa linh và yêu, từng tế bào trong cơ thể không ngừng trải qua cái chết và tái sinh, biến chất rồi lại tiêu vong. Toàn thân bị cơn đau tột độ giày vò, thần trí như sắp phát cuồng. Trong cơn mê sảng ấy, một phần lý trí yếu ớt vẫn cố gắng suy nghĩ, và rồi………yêu quái đã đưa ra quyết định.

『GUUOOOOOOO!!!』

Ngay sau tiếng gầm hung tợn, yêu quái lao đến. Tuy nhiên, do thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ, nên động tác của nó hoàn toàn thiếu đi sự sắc bén, chậm chạp đến mức với người bình thường thì còn có thể bất ngờ, chứ với Aoi thì chỉ là trò chậm rì không đáng nhắc đến. Thật vậy, nếu muốn, nàng hoàn toàn có thể dễ dàng lấy mạng con quái vật gớm ghiếc này chỉ bằng một cái vung tay. Và………Aoi đã lựa chọn đón nhận cú cắn đó mà không hề chống cự.

「Ngươi điên rồi sao!? Ngươi còn tỉnh táo không đấy!!?」

Trước hành động của Aoi, để mặc cho yêu quái cắn vào vai mà không tránh né, Botan gào lên qua thân xác thức thần. Đó là điều mà nàng tuyệt đối không thể lý giải nổi. Với Aoi có thể tránh né, có thể hóa giải, thậm chí có thể hoàn toàn phản đòn và nghiền nát đối phương về tro bụi, thì việc để bản thân bị cắn như vậy hoàn toàn là hành động không thể hiểu nổi.

Kayo cũng giống vậy, nàng nhìn cô gái mang sắc hồng bị cắn xé trước mắt với vẻ mặt ngây dại. Không, không phải. Không phải vì bị cắn không kháng cự được mà ngạc nhiên………mà là vì…

「Ara,tội nghiệp ghê. Sửa lại lời đi nhé. Có phải là ta bị ăn tươi nuốt sống đâu. Cùng lắm thì chỉ là cắn yêu một cái thôi」

Aoi điềm nhiên nói thế với cả hai người. Và nếu nhìn kỹ thì lời nàng không hề nói dối. Dù bị cắn rõ ràng như vậy, vai áo của nàng chỉ có chút vết máu thấm nhẹ ra.

Nếu đây là cú cắn thực sự, thì lượng máu đó đã không chỉ là thế. Không, rất có thể cả phần vai cùng cánh tay đã bị ngoạm đứt hoàn toàn rồi. Chưa kể, trong số máu hiện diện trên vải ấy, chưa chắc toàn bộ là máu của Aoi. Rất có thể là máu từ vết thương ở đầu lưỡi mà con yêu quái tự cắn đứt.

Ra vậy, nghĩ theo hướng đó thì đúng là vết thương lần này cùng lắm cũng chỉ là 「cắn yêu một cái」mà thôi. Nhưng mà, làm sao có thể biết được điều đó trước khi bị cắn cơ chứ………

「Ta biết chứ. Đối với ta, thì biết」

Không cần dồn chút sức nào. Aoi chỉ đơn giản buông lời như thể đang nói về một lẽ dĩ nhiên, một chân lý tầm thường. Điều đó cho thấy nàng tin tưởng 「chàng」đến mức nào……không, là nàng đang chứng minh lòng tin của mình.

「A……uu…………」

Và những lời đó, sự thật ấy, như lưỡi kiếm vô hình xuyên thấu tim gan Kayo. Nàng thiếu nữ kia không hề do dự, không sợ hãi, chẳng cần biết chuyện trước sau, đã dứt khoát chọn như thế. Bản thân nàng liệu có thể làm được như vậy?

……Câu trả lời đã hiện rõ trong chính vật chú cụ trên tay nàng, và khi hiểu ra điều ấy, Kayo không thể nào chống lại được cơn mặc cảm tự ti và cảm giác thất bại, khiến đôi chân nàng rũ xuống mà ngồi bệt ngay tại chỗ.

「…………」

Aoi chỉ liếc qua Kayo một cái, rồi ngay lập tức quay đầu đi như thể đã hết hứng thú. Thật ra điều đó là thật. Với nàng hiện tại, chuyện đi an ủi Kayo chỉ nằm ở cuối bảng ưu tiên. Có những việc quan trọng hơn cần phải làm.

「Ara ara, chỉ cần rời mắt khỏi chàng một chút là đã thành ra thế này. Có khi thiếp nên xích chàng lại luôn thì hơn nhỉ?」

Aoi khẽ bật cười 「kusu kusu」 sau khi buông lời ấy, lời mà chẳng rõ là đùa hay thật. Yêu quái, chàng ấy không đáp lời. Chàng chỉ đứng đó, cứng đờ, trong trạng thái như sắp chạm vào vai nàng mà lại không chạm hẳn, dường như đang dồn hết sức để chịu đựng điều gì đó. Không, điều ấy vốn đã quá rõ ràng. Với yêu quái, để mặc một thiếu nữ tràn đầy linh lực lại không có chút kháng cự nào ở ngay trước mặt là chuyện không thể chấp nhận. Aoi hiểu rất rõ rằng toàn bộ phần lý trí ít ỏi còn lại trong chàng ấy đang dốc hết để đè nén bản năng đang gào thét.

Vì vậy………

「Thịt của ả đàn bà đó chắc hẳn hôi hám như xác thối, lại còn khó ăn, nhưng……nhẫn nhịn đi nhé」

Vừa vuốt ve mái đầu chàng đầy trìu mến, vừa cất lời như thì thầm, rồi ngay sau đó, Aoi rút ra từ vạt áo viên hắc đan ấy và đẩy tay vào giữa những chiếc răng nanh nhọn hoắt, nhét nó thẳng vào cổ họng con quái vật.

『Guoo…!!?』

Chỉ trong khoảnh khắc, thứ nửa thần thú cố gắng phản xạ để nôn viên đan dược ra. Thế nhưng Aoi đã mạnh tay đóng chặt quai hàm lại. Dù răng nanh cắm sâu vào vai nàng, nàng cũng không hề bận tâm, không một biểu hiện biến sắc, chỉ siết lấy cái miệng đang phản xạ để mở ra ấy bằng cánh tay trắng mảnh mai. Viên thuốc chỉ có một. Nếu để nó nôn ra, thì lần này thực sự không còn cách nào khác. Điều đó, Aoi tuyệt đối không thể để xảy ra.

『Guuuuuuuu… Guô… Ôô… Ọeee!!?』

「Không được đâu. Không được nôn ra. Phải nuốt vào……nuốt trọn nó đi」

Nàng ôm chặt lấy thân thể đang giãy giụa trong tuyệt vọng, cố giữ không để chàng ấy nôn ra. Từ kẽ răng, nước bọt và dịch vị trào ra không ngớt, làm bẩn tay áo và váy nàng. Đã vậy, vì quằn quại trong đau đớn, hàm răng ấy bắt đầu cắm sâu hơn vào vai Aoi………

「Không sao đâu. Nếu là thiếp thì không thành vấn đề. Vậy nên đừng có nôn ra, được chứ?」

Thế nhưng, Aoi không chút khó chịu, không màng đến cơn đau ở bả vai, chỉ điềm tĩnh lên tiếng. Dù sao thì những chuyện sắp tới cũng đâu có khác là bao. Quan trọng hơn cả, nàng không hề sợ chuyện bị vấy bẩn hay bị thương vì chàng ấy. Không, có lẽ nàng thậm chí chẳng hề xem đó là 「vấy bẩn」 hay 「bị thương」nữa.

Và rồi……thời khắc đó rốt cuộc cũng đến.

「Tới rồi………」

Khi chắc chắn rằng nó đã nuốt viên thuốc, và ngay sau đó bắt đầu rên rỉ đau đớn từ trong bụng, Aoi chuẩn bị sẵn sàng. Rồi……ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng buông hai tay đang siết chặt miệng nó ra.

『GUOOOOOO…………!!!?』

「Hí…!?「

Trước cảnh tượng máu tuôn xối xả từ miệng con quái vật, Kayo vô thức bật thét lên.

Không, không chỉ có máu. Trong dòng lũ máu ấy còn có cả nội tạng, xương cốt. Một cảnh tượng kinh hoàng như thể nó đang ói ra tất cả mọi thứ bên trong cơ thể………

Về phần Aoi, đang đứng đối mặt và đón nhận cơn thịnh nộ ấy, nàng vẫn không hề đổi sắc. Nàng chỉ chờ, và rồi khoảnh khắc đó cũng đến.

Thứ gì đó to lớn bị phun ra, và ngay trong lúc toàn thân nàng bị máu và thịt bắn tung tóe, Aoi vươn tay ôm lấy nó. Gần như đồng thời, con quái vật, đã nôn ra toàn bộ những gì trong người, gục xuống chết hẳn. Lặng lẽ chìm vào biển máu.

「Ah………」

Kayo không thể thốt nên lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kinh hoàng ấy. Rồi bỗng nhiên, nàng cuối cùng cũng nhận ra vật mà Aoi đang ôm lấy là gì.

「Tomobe… san…?」

Nhìn thấy người đang nằm trong tay Aoi, trong tư thế được bế như một nàng công chúa, Kayo thốt lên. Toàn thân người ấy nhuộm đỏ bởi máu, trần truồng không một mảnh vải, mái tóc đã dài hơn so với lúc trước, tuy vẫn bất tỉnh, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, người đó chính là người mà Kayo đem lòng yêu mến…

「Tomobe sa…」

「Tiểu thư nhà Tachibana, đúng không?」

Kayo vừa định bất giác thét gọi tên chàng thì liền bị cắt ngang bởi một câu hỏi lạnh lùng. Dù chẳng lớn tiếng, nhưng câu nói ấy lại lạnh thấu xương và phảng phất vẻ nham hiểm, đủ để chặn đứng tiếng kêu ở cổ họng Kayo và hoàn toàn thu hút lấy sự chú ý lẫn ý thức của nàng.

「Ngươi cứ yên tâm. Trước khi tới đây, ta đã dùng nghi thức báo tin cho phụ thân của ngươi rồi. Không lâu nữa ông ta sẽ đến chỗ ngươi thôi. Dẫn theo không ít nhân lực đâu.」

Giọng nói ấy như đang giễu cợt, như đang khinh bỉ, nhưng đồng thời lại phảng phất nỗi buồn và sự ganh tị.

「Shiro.」

「Hiyaa… v-vâng ạ!!」

Cô bé tiểu hồ ly được lệnh nấp trong bóng tối từ nãy đến giờ hốt hoảng chạy lại khi nghe tiếng gọi. Trên hông nàng là một thanh tiểu đao, trên tay là tấm áo choàng. Cả hai đều là vật dụng của chàng, từng bị bọn thích khách tước đoạt, nay đã được Aoi thu hồi lại.

Aoi dùng áo khoác của mình lau bớt máu trên thân thể đầy thương tích của chàng, sau đó quấn chặt lấy người chàng trong tấm áo choàng, che giấu đi dung mạo và hình dáng ấy.

「Giờ thì, xử lý hậu sự nào…」

Từ ống tay áo của nàng, vô số lá bùa loại thuật thức đơn giản…thoắt bay ra. Chúng lần lượt bám lên đầu đám đàn ông đang rên rỉ ngã gục khắp nơi, lập tức tước đoạt đi ý thức của chúng, đồng thời cải biến một phần ký ức. Một số lá bùa khác thì bám lên xác con quái vật đang chìm trong vũng máu… và lập tức phát hỏa.

「Kyah!?」

「Thứ này không thể để lại được. Đành chịu vậy thôi.」

Ngọn lửa dữ dội bùng lên thiêu rụi thịt máu của con quái vật đã trở thành 「vỏ xác」. Khi còn sống thì chưa chắc, nhưng giờ đây, sau khi đã nôn ra bản thể, nó chỉ còn là một đống thịt thừa. Không còn yêu khí, linh khí, thậm chí thần khí phảng phất cũng chẳng còn, việc thiêu hủy nó hoàn toàn không gặp trở ngại.

「T-tiểu thư……」

「Phải. Mau hơn ta tưởng. Trước khi phiền toái ập đến, chúng ta rút lui thôi.」

Shiro động đôi tai hồ ly bồn chồn gọi chủ nhân, Aoi liền hiểu được điều nàng muốn báo và lập tức ra lệnh. Kayo cũng nghe thấy nhiều tiếng bước chân vọng lại từ đằng xa. Có lẽ là...

「À, suýt thì quên mất.」

Lời của Aoi buộc dòng suy nghĩ của Kayo phải dừng lại.

「Ể…?」

Ngay lập tức, cơ thể Kayo không nhúc nhích được nữa. Một loại thôi miên bằng ngôn linh thuật. Dù ý thức vẫn rõ ràng, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không cử động được. Đang hoang mang vì chuyện đó, Kayo cuối cùng cũng nhận ra.

Cạch, cây quạt trong tay Aoi khẽ nâng cằm Kayo lên. Trước mặt nàng là một thiếu nữ với mái tóc màu đào, khuôn miệng lạnh lùng khẽ nhếch lên như đang thẩm định gia súc, nhìn xoáy vào Kayo bằng ánh mắt không chút ánh sáng.

「Ah… uaa………」

「Ara, đâu đến mức phải sợ như vậy chứ? Cứ yên tâm, ta là người khoan dung, sẽ không ăn thịt ngươi đâu. Ta chỉ muốn ngươi hứa với ta một điều thôi」

「Hứa… sao…?」

「Phải.」

Lời nói của Aoi khiến Kayo càng thêm rối bời. Nàng hồi hộp, bồn chồn chờ đợi điều sắp được nói ra, thoáng liếc nhìn chàng trai đang được Aoi bế trong tay, rồi lại lập tức dồn sự chú ý về phía nàng ấy, chờ nghe tiếp.

「……Nếu lo cho chàng ấy, thì chuyện tối nay, mọi chuyện đã xảy ra với chàng, hãy giữ im lặng. Đúng vậy nhỉ… cứ nói là đám tạp nham kia đã nhốt một con yêu quái để buôn bán trong kho phủ, và nó đã trốn thoát, như vậy là ổn chứ? Dù sao thì bọn chúng cũng đã từng làm chuyện tương tự rồi mà.」

Aoi khẽ hất cằm về phía đám đàn ông ngã gục đằng sau lưng để ra lệnh tạo dựng một câu chuyện bịa đặt.

「Chuyện đó là………」

「Ngươi làm được, đúng chứ? Nếu không, ta sẽ phải giao chàng ấy cho Âm Dương Liêu đấy. Mà ta nói trước, một khi giao cho nơi đó rồi thì không bao giờ có thể trở lại làm người được nữa đâu.」

Chỉ nhìn thoáng qua là Aoi đã nhận ra. Bởi lẽ, thứ chàng ấy đã dung hợp không chỉ một, mà còn là hai loại dị tố cực kỳ quý hiếm. Nếu để đám học giả ở Âm Dương Liêu trông thấy, chắc chắn chúng sẽ hân hoan mà giải phẫu, thí nghiệm đến tận cùng. Ánh sáng mặt trời…chàng sẽ không bao giờ được thấy lại.

「Vậy là… tức là tôi phải nói dối sao………」

「Ngươi làm được, đúng không?」

「Uugh………」

Ánh mắt híp lại của Aoi chứa đầy uy áp khiến Kayo cứng người. Nếu không kìm được, có lẽ nàng đã tiểu tiện ra đôi chút. Một cô bé non nớt, chưa từng học qua kỹ năng chiến đấu hay chịu được sát khí, thế mà vẫn chưa bất tỉnh, ấy là vì Aoi đã nương tay.

「Trả lời đi.」

「………V-vâng.」

Trước lần nhắc nhở thứ ba của Aoi, Kayo chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc buộc phải thốt ra điều nàng ấy muốn nghe. Bản năng mách bảo nàng rằng đây là lần nhắc nhở cuối cùng, không, là lời cảnh cáo cuối cùng. Và nàng cũng hiểu rõ, rằng sự phi lý ấy, nếu xét theo tính cách của nữ nhân trước mặt, thực ra vẫn còn là rất khoan dung...

「Fufu, xem ra đã bớt ngạo mạn đi nhiều rồi đấy. Ta thích những đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy lắm……Thật ra thì, ta hoàn toàn có thể ép ngươi quên sạch mọi thứ cơ đấy. Nhưng chàng ấy không thích những chuyện như vậy lắm, nên ta tha cho ngươi lần này.」

「Ah……!?」

Khi lời ấy dứt, thuật pháp giam cầm cũng biến mất, khiến Kayo ngã quỵ rồi ngồi phịch xuống đất.

「Chuyện dài thì để sau hẵng nói, tiểu thư Tachibana. ……Tạm biệt nhé.」

Nàng công chúa tóc màu đào vừa ôm lấy người thương trong tay, vừa khẽ mỉm cười lạnh lẽo, như tiện thể phô ra cả dấu vết bị cắn ở vai …Với nụ cười chiến thắng tuyệt mỹ ấy, nàng quay bước.

「Ah…」

Aoi rời đi với dáng vẻ thanh nhã như một nàng công chúa bước ra từ truyện tranh. Còn lại chỉ là Kayo, nhìn theo bóng lưng nàng ấy, chỉ còn lại cảm giác thảm hại tột cùng, tội lỗi, vô thường, tuyệt vọng, trống rỗng, và mất mát.

Bởi vì… chẳng phải như vậy sao? Dù đã nhận ra tình cảm của mình, dù người ấy đã liều mạng đến ba lần để bảo vệ nàng, vậy mà… khi đến thời khắc quyết định, nàng vẫn không thể tự mình lựa chọn để bảo vệ chàng. Người đã cứu lấy người nàng yêu, đổ máu vì chàng, lại là một nữ nhân khác. Và khi chàng bị đưa đi, nàng chẳng thể lên tiếng, cũng chẳng có quyền gì để ngăn cản. Quá đỗi ngu ngốc, quá đỗi thảm hại… Như thể nàng chính là một nữ phụ đáng ghét trong truyện tình lãng mạn, không biết điều mà chen vào giữa hai nhân vật chính vậy.

…Một kẻ hạ đẳng, một tồn tại bi thương không bao giờ có được tình yêu.

「Hức… u… ư a… aaaaaa…」

Đây không phải là câu chuyện tình yêu của mình, nàng không có cái quyền đó. Nhận ra điều đó, thiếu nữ ấy bật khóc nức nở, trái tim tan vỡ theo mối tình đầu non nớt vừa mới chớm nở của mình…

-

「T-t…tiểu thư………」

「Cứ mặc kệ đi. Dù sao thì tên thương nhân ngốc nghếch kia cũng sẽ lập tức chạy tới thôi mà.」

Aoi nhếch môi cười lạnh, đầy vẻ giễu cợt. Đúng vậy, chẳng cần thiết phải lo lắng làm gì. Con bé ấy có người đứng về phía nó. Có gia đình thật sự quan tâm đến nó. Vậy nên, bản thân nàng không cần phải phí công lo lắng thêm nữa.

………Vì cô ta còn may mắn hơn nàng rất nhiều.

「………」

Bàn tay siết chặt lấy thân hình chàng thêm một chút. Đó là cảm xúc của thù hận, của niềm vui, và cả sự đố kỵ. Suốt từng ấy thời gian, nàng chẳng có ai trong gia đình đứng về phía mình, chẳng ai vì nàng mà tồn tại. Việc chàng đã cứu lấy nàng khiến tim nàng như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Ấy vậy mà, người như chàng lại vì con bé ấy mà ra nông nỗi tả tơi như thế này, điều đó khiến nàng cay đắng không thôi………

「Không, không phải vậy… mà là… là vết thương trên vai của tiểu thư……」

Tiểu hồ ly rụt rè, ngập ngừng lên tiếng hỏi.

「………Fufufu, đúng là khôn lỏi thật nhỉ.」

「Fweeee!? T-thần đâu có đâuu…!?」

Trêu chọc Shiro đang cuống cuồng giải thích, Aoi khẽ bật cười rồi tiếp tục bước đi… Nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không hư vô. Nàng lườm, nàng chăm chăm dõi mắt vào đó. Và rồi… nàng cảnh cáo.

「Phải rồi, lời cảnh cáo đó cũng dành cho ngươi đấy. Nếu ngươi dám hé lộ điều gì không nên nói với lão già đó… thì ta sẽ không tha đâu. Nhớ kỹ lấy.」

-

「………?」

Trong lúc đang chia sẻ thị giác với thức thần để thu hồi Magatama , Matsushige Botan bất giác ngửa người ra sau, rồi ngồi sụp xuống ghế phía sau như bị ai đẩy mạnh.

「Khư...!? Dùng nhãn thuật thông qua thức thần sao...! Ngươi giỏi thật đấy...!!」

Liếc nhìn bàn tay đang co giật, Botan tặc lưỡi. Khác với Kayo, sự tê liệt này là do nhãn thuật gây ra… nhưng dù thông qua thức thần, lại còn có biện pháp chống lại linh thuật, vậy mà lại bị đánh bại dễ dàng đến thế sao...!

「Với lại… hãy giữ bí mật với ông nội sao? Thật là nực cười. Chẳng lẽ lại bắt ta làm ngơ trước thứ đó sao...?」

Nhớ lại hình dạng dị biến của tên đầy tớ kia, khuôn mặt Botan nhăn nhó. Một yêu cầu phi lý đến mức không thể chấp nhận được. Nàng từng tưởng tượng một khi bị máu của tà thần tai tiếng kia ký sinh, cuối cùng cũng sẽ trở thành một thứ quái vật chẳng ra gì, nhưng kết quả lại vượt xa cả sự tưởng tượng quái gở nhất. Có lẽ là do tác dụng của dược liệu, hoặc nguyên liệu cấu thành dược liệu đó nữa…

「Chỉ vì là một bản thể chưa hoàn thiện nên mới dừng lại ở mức độ đó…Nhưng chẳng lẽ lại định cứ thế mà bỏ mặc sao!」

Con người không thể và không nên trở thành thứ gì khác ngoài con người. Dẫu có làm điều đó, cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Chính vì thế, một tồn tại không có phương pháp chữa trị, thậm chí kéo dài sự sống cũng khó khăn, theo Botan mà nói, nếu hoàn cảnh cho phép thì nên xử lý ngay tức khắc. Ai lại chịu khuất phục trước những lời đe dọa như thế chứ…?

「Này này, vậy thì phiền thật đấy?」

「Hi...!?」

Ngay khi nghe thấy giọng nói vang lên bên tai, Botan mới nhận ra mình đang bị một cánh tay ôm từ phía sau, vòng qua cổ. Một chiêu thức được thực hiện nhờ vào ẩn hành thuật cao cấp, đánh lừa cả ngũ quan.

Phản xạ tức thì, Botan ép buộc hùng yêu đang ngủ gật trong phòng tỉnh dậy bằng trận pháp. Đại yêu nhờ bùa chú cắm trong đầu liền lập tức thức tỉnh, gần như đồng thời nhe nanh, giương vuốt lao tới...

「Chó nhà thì nên ngoan ngoãn đi」

「Gya...!?」

Chỉ một khoảnh khắc sau, mặt con hùng yêu bị một cái neo nện thẳng vào, ngã gục.

「Ukyuu~~...」

「Chậc, vô dụng!」

Hùng yêu ôm cái mũi đang chảy máu vì bị gãy, mắt rưng rưng. Ngay lúc đó, ý chí chiến đấu của con thú này đã hoàn toàn bị dập tắt. Botan nhìn con gấu thảm hại ấy với ánh mắt khinh miệt như đang nhìn một kẻ ăn hại, rồi lại tặc lưỡi.

「Nào... À thì, ta cũng có chuyện muốn nhờ ngươi đấy? Có thể khoan báo cáo với lão già ấy được không nhỉ?」

Kẻ vừa nện con hùng yêu như không có gì xảy ra quay lại đối mặt với Botan. Và không chút ngần ngại, mùi rượu, mùi nữ giới, mùi dâm dục thoang thoảng toả ra từ Akagami Aoko, ngỏ lời cầu khẩn Botan. Mà thực ra, nếu ả muốn thì có thể xé toạc cổ nàng ngay lập tức bất kỳ lúc nào.

「……!? Mùi nồng quá rồi đó!? Đây là thái độ của kẻ đang cầu xin người khác sao...!!?」

「Chứ còn gì nữa. Đó là thái độ của một con quỷ khi cầu xin người khác đấy」

Việc một con oni nhờ vả người khác, xét cho cùng, chẳng khác gì đe dọa.

「Có vẻ cần phải cập nhật lại từ điển rồi đấy…!? Mà sao ngươi lại trong tình trạng động dục thế kia hả!!?」

Botan nhăn mặt, nói như muốn nôn ra. Thực ra, với một người thể trạng không quá mạnh như nàng, mùi đó quả thực khiến người ta không muốn ngửi lâu. Hơn thế, nàng hoàn toàn không hiểu nổi lý do tại sao con oni này lại phát tình tới mức toả ra thứ mùi hăng nồng như thế.

「Này này, chẳng phải hưng phấn là điều hiển nhiên sao? Được chứng kiến một cảnh tượng tuyệt vời như vậy cơ mà. Muốn xem lại không? Quần lót vẫn còn ướt sũng đấy...」

「Không xem!! …Mà khoan, thức thần của ngươi cũng còn sống à? Ở đâu thế? Ta chẳng cảm nhận được chút nào?」

「À, ta chen vào thị giác của thức thần nhà ngươi rồi ngồi xem ké thôi」

「……!?」

Botan sững người trước lời nói như thể chẳng có gì đặc biệt đó. Dám nói là mình lén nhìn thị giác của thức thần người khác sao? Nói thì dễ nghe thật đấy. Nếu không phải vì đây là lời của ả oni này, nàng đã xem như là đang khoác rồi. Việc Akagami Aoko tinh thông linh thuật vẫn còn ghi lại trong hồ sơ.

「………Thôi được rồi. Nhưng mà, thật bất ngờ đấy. Ta cứ tưởng khi ngươi nhìn thấy thứ đó thì sẽ phát điên lên cơ」

Việc con oni này từng tuyên bố muốn được anh hùng giết chết là điều Botan đã biết từ khi ả tự ý sống tại đây. Chính vì thế, nàng cho rằng nếu ả thấy tên đầy tớ kia biến thành quái vật thì sẽ nổi điên, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì. Cũng bởi vậy mà nàng mới định âm thầm xử lý trước khi mọi chuyện đến tai ả…

「? À, nhớ lại thì lúc đầu ta cũng hơi thất vọng đấy. Mất công để mắt tới cậu ta, vậy mà lại bị phản bội thê thảm. Đúng là không nên dây vào dòng máu quái vật đó. ………Nhưng mà này?」

Nói đến đó, ả oni bật cười. Khoé miệng nhếch rộng như muốn rách toạc, hưng phấn đến tan chảy, miệng thòng lòng nước dãi. Như thể đang nhìn một món cao lương mỹ vị, ả bật cười khoái trá.

「Ngay khoảnh khắc ta nhìn vào đôi mắt đó, ta đã chắc chắn rồi. Không hổ là người mà ta đặt kỳ vọng!!」

Phần lớn những kẻ yêu hóa, trừ khi có chuẩn bị kỹ lưỡng hoặc thuộc chủng tộc đặc biệt, thì thường bị bản năng hoang dã, tà ác, dục vọng như dã thú lấn át lý trí và nhân cách. Nhất là khi mang trong mình máu của Yêu Mẫu, hiện thân của dục vọng, thì việc biến thành quái vật chỉ biết đến nhục dục và khát máu là điều đương nhiên.

Vậy mà sao hắn thì sao? Có lẽ là do dược vật ảnh hưởng, nhưng… ngay cả khi tính đến điều đó, hình dạng sau biến hoá, hành động khi ấy, tuy đã trở thành yêu quái, lại bị thúc đẩy bởi một cơn xung động khủng khiếp đến vậy, thế mà vẫn giữ được lý trí. Hơn hết, việc cưỡng ép biến hoá đó có lẽ cũng chỉ để cứu lấy cô gái nhỏ kia…

「Tốt, tốt lắm! Quả là tuyệt vời!! Vô cùng hoàn mỹ!!! Ta ra rồi!!!!!! Dù có chút không hài lòng, nhưng tổng thể thì ta mãn nguyện lắm!! Được chứng kiến một cảnh tượng tuyệt hảo như vậy!!」

Vẻ mặt con quỷ ngập tràn hoan hỉ tuyên bố như vậy. Thực sự, đối với ả thì đó là thứ sáng rực rỡ nhất. Biến hoá đến mức ấy trong thời gian ngắn, hẳn là phải chịu đựng áp lực tinh thần ghê gớm. Thế mà… thế mà  cậu ta lại vẫn giữ được nhân tính đến cùng. Dù hình hài có trở thành quái vật, đôi mắt ấy vẫn chứa đựng ý chí của con người, vẫn tự kiềm chế mình cho đến phút cuối. Điều đó, đối với ả oni, là điều đáng trân quý đến cuồng dại.

……Thậm chí còn khiến ả cảm thấy ngưỡng mộ.

「………Có chuyện gì sao?」

「? À không. Chỉ là đang nhớ lại một chuyện cũ thôi. Eh…hử?」

Khi Botan hỏi với ánh mắt đầy nghi hoặc tại sao ả oni đột ngột im lặng, ả liền trở lại trạng thái bình thường, đáp lại bằng chất giọng vừa ngông cuồng vừa đùa cợt như mọi khi. Và rồi, như vừa nhận ra điều gì, hắn bắt đầu đánh hơi liên tục.

「Hừm hừm hừm………」

「C-Cái gì thế? Ngươi thay đổi thái độ nhanh quá rồi đó… Ư…!? T-Thật lòng mà nói, ta thấy cực kỳ kinh tởm đấy!?」

Ả oni, bề ngoài là một mỹ nữ, nhưng lại hành xử như ông già dâm dê, đưa mũi lại gần cơ thể nàng, từ nách, cổ đến sau gáy, rồi hít lấy hít để như một con chó, khiến Botan không giấu nổi vẻ mặt khó chịu tột độ. Trong khi đó, ả oni không thèm để tâm đến lời nàng, tiếp tục ngửi thật kỹ mùi hương ấy. Và rồi… ả nheo mắt lại.

「Hể……」

「Cái, cái gì vậy chứ? Tự dưng làm ra cái vẻ mặt đó sau khi ngửi mùi cơ thể người ta là sao…」

「Không không, ta chỉ nghĩ là… chuyện này xem ra thú vị ghê ha?」

「Hi!? Uwaa…!?」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, với một động tác hoàn toàn tự nhiên, con quỷ kia liếm lên cổ của Botan. Vì quá đỗi đột ngột và mượt mà, Botan trong thoáng chốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, rồi chỉ một nhịp sau mới thất thần mà bật lên tiếng thét. Và khi nàng định lùi lại thoát thân…thì hiệu lực của kết giới vẫn còn tiếp tục, khiến nàng ngã dúi dụi.

「Hahaha, vậy thì ta đi ngủ đây. Thức khuya không tốt cho làn da đâu nha. Ngươi cũng phải chú ý đó? Đừng có chủ quan chỉ vì còn trẻ tuổi nhé?」

「Câm miệng, đồ quái vật đáng ghét!!」

「Kyau!?」

Ả oni cười khoái chí bước đi, còn thiếu nữ đang ôm đầu rơm rớm nước mắt liền dồn hết căm hờn mà mắng chửi theo bóng lưng ả.

…Ngoài ra, con gấu định giúp Botan đứng dậy cũng bị nàng đá trúng bằng gót chân như để trút giận, khiến nó cũng chảy nước mắt, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

-

「………Này này, cái hương vị này đúng là khiến người ta hoài niệm thật đấy. Ủa kìa, hắn ta vẫn còn sống sao?」

Vừa chậm rãi bước qua hành lang nơi những giá sách chật kính, Bích Quỷ vừa lè lưỡi đỏ liếm môi một đầy tà mị, vừa lẩm bẩm.

「Vị chua chua đặc trưng này, lại thêm cái ngọt gắt đến phát ngấy… hầy, khó nuốt thật đấy……… đúng là một lời nguyền khủng khiếp. Phải năm năm… không, chắc là sáu năm trước nhỉ? Tính tình thì vẫn y như cũ, xấu xa chẳng thay đổi gì. Khác hẳn với ta đây, bao dung, dịu dàng, tâm địa lại còn hiền hậu và thẳng thắn nữa!」

Chỉ từ hương vị mồ hôi vừa liếm được, ả Oni đã dễ dàng phân tích lời nguyền đang giăng lên người thiếu nữ kia. Và vừa phân tích, ả vừa buông những lời lẽ nhảm nhí mà chỉ nghe thôi cũng đủ khiến kẻ khác phải cau mày.

「Mà thôi, xét về mặt kịch bản thì cũng chẳng tệ. Dù có hơi tội cho cậu ta… nhưng cũng tiện cho kế hoạch tạo nên một anh hùng của ta mà」

Kukuku, con quỷ cười khẩy. Trong tâm trí ả lúc này, hiện lên hình bóng của một yêu quái từng được xưng là một trong 「Tứ Hung」 cùng với ả, chính thức bị tuyên bố là đã bị tiêu diệt, nhưng lại là một ác ma có tính cách vừa vặn vẹo, độc địa hiểm ác tới tột cùng………

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

10 thương nhân vs 1 bán thần thú🐧
Xem thêm
Đoạn 26 "giả trá" ?
Đúng đen còn lắm lông, tội thật
Xem thêm
@Lord of Sloth: giờ mới biết, cơ mà từ đấy tôi không thấy phổ biến lắm và có nhiều từ thay thế khác như đoạn này có thể dùng là đòn giả, đúng ngữ cảnh và dễ hiểu hơn :)))
Xem thêm
A main đen lắm rồi h còn đen hơn nx:))))
Xem thêm
cam them flag
Xem thêm