• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.

Chap 35

45 Bình luận - Độ dài: 7,421 từ - Cập nhật:

Trong lòng đô thành rộng lớn, khu vực tập trung nhiều tư dinh của tầng lớp dân thường trung lưu nhất chính là phía đông và phía nam của nội kinh…… khu vực được gọi là Đông Kinh và Nam Kinh.

Không, nếu nói cho chính xác hơn thì vì phía bắc là nơi tập trung dinh thự, kho tàng của giới quý tộc, chư hầu và thương nhân phú hào, cùng với các cơ sở liên quan đến chính quyền; còn phía tây lại là khu công nghiệp, các phố nghề và xưởng thủ công tập trung san sát, cho nên việc để các tầng lớp dân chúng còn lại cùng những cơ sở phục vụ họ dồn về phía đông và nam cũng là điều tất yếu. Xét về mặt địa lý, việc đông và nam khó phòng thủ cũng không phải là chuyện hoàn toàn vô can. Mà thôi, dù sao thì cũng không thể trơ mắt nhìn mà bỏ mặc được, nên ở phía đông và phía nam đô thành vẫn có khá nhiều đền chùa, miếu mạo được xây dựng, phòng khi hữu sự có thể dùng làm thành lũy cố thủ tạm thời.

……Nói hơi lạc đề rồi nhỉ. Tóm lại, đối với Tachibana Kayo tôi phải hộ tống lần này, thì khu chợ ở Bắc Kinh là nơi cô đã lui tới không chỉ một hai lần, còn Tây Kinh vốn mang đậm sắc thái phố nghề thì lại chẳng mấy hợp với chốn vui chơi của con gái. Vậy nên, địa điểm mà cô sẽ ghé thăm lần này chỉ có thể là một trong hai nơi, Tây Kinh hoặc Nam Kinh. Nói cách khác……

「Ha…… Tuy có mấy lần đi ngang qua bằng xe bò, nhưng trực tiếp bước đi ngắm nhìn thì quả là mang một không khí khác hẳn, nhỉ?」

Ngó ra ngoài qua khe hở của chiếc ichimegasa. Kayo thốt lên như trầm trồ cảm thán.

Trong số các khu chợ đông tây nam bắc được Triều đình phê chuẩn, khu rộng lớn nhất, hỗn tạp nhất nhưng cũng sôi nổi nhộn nhịp nhất chính là Đông Thị. Bởi vì nơi đây là để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của đại đa số thường dân cư trú trong kinh thành, thế nên như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.

Trong khu phố được quy hoạch chỉnh tề như bàn cờ, các cửa hàng nối tiếp nhau san sát tiệm gạo, tiệm rau củ, hàng cá, cửa hàng vải vóc, tiệm sách, tiệm hớt tóc, hiệu thuốc, nhà tắm công cộng, tiệm hoa, quán ăn bình dân, quán rượu, cùng vô số cửa hàng tạp hóa và quầy hàng rong…… Từ vật dụng thiết yếu đến hàng hóa xa xỉ, từ sản phẩm trong nước đến kỳ trân dị bảo từ phương xa và hải ngoại, đủ loại mặt hàng đều chen chúc nhau mà bày bán. Những người buôn bán rong thì vừa cầm hàng hóa trong tay vừa len lỏi qua phố xá để mời chào khách. Người đông là thế, nhưng bởi có binh lính của đội Kebiishi  [note72649], cơ quan phụ trách trị an trong kinh thành, tuần tra đều đặn nên an ninh cũng không đến nỗi tệ.

Thế nhưng, dẫu sao đó cũng chỉ là theo chuẩn mực của giới bình dân trong kinh thành. Đối với giới quý tộc, chư hầu, trừ yêu sư, thương nhân phú hào tập trung tại khu Bắc Kinh, thì cho dù là Đông Thị phồn vinh bậc nhất đất nước, vẫn khó lòng gọi là một nơi khiến người ta muốn tìm đến. Chính vì vậy, Kayo cũng chỉ từng đi ngang qua bằng ngưu xa mà thôi, còn việc trực tiếp bước xuống phố như thế này để quan sát ngắm nghía e rằng đây là lần đầu. Mà cũng phải thôi, đi ngưu xa thì chỉ cần nhìn thấy gia huy là người đi đường sẽ lập tức dạt ra nhường lối, im phăng phắc mà.

「Đầu tiên thì, chúng ta nên tham quan chỗ nào đây, Yuzu?」

「Không có bản lĩnh gì cả nhỉ? Chính anh là người tuyên bố sẽ dẫn đường cơ mà, xin mời cứ làm tròn bổn phận đi.」

Khi tôi lên tiếng hỏi, thiếu nữ liền đáp lại với giọng điệu rõ ràng là hờn dỗi đến mức ta vẫn nhận ra được dù bị chiếc mũ rộng vành che mất khuôn mặt……Cái này thì quả thật không thể phản bác rồi.

(Mặc dù nói vậy nhưng……)

Tôi vừa cân nhắc kỳ vọng của cô, vừa để tâm tới mấy kẻ đóng vai trò giám sát đi theo, mà một lần nữa lên kế hoạch cho ngày hôm nay.

Đối với Tachibana Kayo, lần ra ngoài này hẳn là đã được mong chờ và kỳ vọng từ lâu. Không phải theo nghĩa tình cảm trai gái gì mà chỉ đơn thuần là thú vui tiêu khiển mà thôi.

Dù sinh ra trong một gia tộc thương nhân giàu có, cô không có địa vị công danh như chư hầu hay quý tộc, nhưng cách người khác đối đãi với cô chắc chắn cũng không khác là bao.

Huống hồ cha cô lại thuộc loại quá mức cưng chiều con gái… Có lẽ trước đây cô cũng từng giả trang để lẻn ra ngoài chơi với thường dân (dù nói vậy chứ dân trong kinh thành này vốn cũng thuộc hạng trung lưu trở lên so với cả nước), nhưng có lẽ vì thân phận và trách nhiệm nên cô chẳng thể tự do chơi bời được bao nhiêu. Nếu mượn lời bà lão nữ hầu kia thì cha cô kiêm Hội trưởng thương hội, sẽ không vì chiều con mà chấp nhận làm chuyện gây mất lòng. Những chuyến dạo chơi của cô hẳn chỉ dừng lại ở mức xem cho biết mà thôi.

(Cũng có thể làm như vậy một lần nữa, nhưng mà…)

Dù sao thì công việc hộ tống gia tộc Onizuki trong đợt thượng kinh lần này cũng sắp kết thúc rồi. Chỉ còn khoảng một tháng nữa là tôi sẽ trở về lãnh địa của Onizuki, để lại vài người lưu lại làm nhiệm vụ hậu phương. Nếu muốn thì tôi có thể làm qua loa rồi chia tay luôn. Nhưng mà…

(…Không thể để chuyện dở dang ảnh hưởng đến nhân vật chính được)

Dù khả năng không cao, nhưng cũng không loại trừ khả năng cô sẽ ghét nhà Onizuki hơn vì tôi. Mà phải nói, Thương hội Tachibana này có nhiều món hàng hiếm vô cùng quý giá.

Ngay cả nếu không tính đến chuyện đó, thì nếu chẳng may chọc giận cô, e rằng người cha lúc nào cũng mềm lòng với con gái của cô, sẽ gây đủ thứ áp lực lên nhà Onizuki. Khi đó thì địa vị của tôi trong gia tộc ấy sẽ bị lung lay, thậm chí có thể vô tình tự cắm death flag cho chính mình.

Không, nếu chỉ vậy thì vẫn còn đỡ. Vấn đề lớn hơn là việc đó có thể làm tôi khó lòng tiếp xúc và hỗ trợ nhân vật chính khi có biến. Như thế thì rắc rối to. Một khi để nhân vật chính rơi vào cảnh bị đánh què hoặc bị giam giữ, thì với thực lực của tôi, chẳng thể nào cứu được. Tôi chỉ còn cách trông cậy vào nhân vật chính để cứu lấy quốc gia này, và để làm được vậy, tôi phải nhổ sạch mọi flag tai ương ngay từ khi mới nhú. Trở ngại trong việc hỗ trợ là điều nhất định phải tránh.

「Vậy thì…… nếu không chê, tôi xin được đảm trách việc dẫn đường lần này. Trước hết…… chỗ kia, tiểu thư thấy sao?」

Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ mà lên xong kế hoạch, tôi liền chỉ tay về phía một rạp kịch rồi cất tiếng như vậy.

-

Từ xưa đến nay, nghệ thuật biểu diễn vẫn luôn mang ý nghĩa chính trị đối với những kẻ nắm quyền lực trong thiên hạ.

Chỉ cần nhìn vào các ghi chép lịch sử là rõ, ngay từ ban đầu, nghệ thuật biểu diễn vốn là một phần của các nghi thức và lễ hội, rồi theo thời gian dần được đơn giản hóa, thế tục hóa và đại chúng hóa, để cuối cùng trở thành hình thức giải trí. Mặt khác, giới cầm quyền lại cho rằng những hình thức giải trí ấy sẽ làm suy giảm ý chí lao động của dân chúng, thậm chí đôi lúc còn dẫn đến phê phán chính quyền, nên đã nhiều lần tìm cách đàn áp. Tuy vậy, theo dòng chảy của thời đại, không ít trường hợp các loại hình nghệ thuật ấy lại được chấp nhận và ngược lại, trở thành một phần của văn hóa được quốc gia bảo hộ.

Và điều đó, ở thế giới này, tại quốc gia này, Phù Tang quốc, cũng không phải là ngoại lệ.

So với các loại hình nghệ thuật mang đậm tính lễ nghi được lưu truyền từ cổ đại như nhã nhạc hay thần nhạc, vốn được Triều đình bảo hộ và yêu chuộng, thì tại quốc gia này, những loại hình nghệ thuật khác thường bị nhìn nhận với một địa vị thấp hơn. Có chăng, chỉ có Noh, dựa trên các sự tích lịch sử hay thần thoại, là còn được giới quý tộc hay các gia tộc lãnh chúa chấp thuận. Còn như Sarugaku [note72652], với nét đặc trưng mang đậm chất hài kịch, hay Kabuki [note72653], với nội dung trần tục đậm tính châm biếm và hơi hướm phàm tục, thì lại bị xem là quá tục tĩu và ít khi được các nhân vật tai to mặt lớn công khai thừa nhận yêu thích. Đến mức, tùy theo nội dung, đôi lúc còn bị truy xét xử lý.

Thế nhưng, đúng như câu 「trên có chính sách, dưới có đối sách」, cũng như lịch sử đã từng chứng minh, cuối cùng giới cầm quyền cũng không thể nào triệt để loại bỏ được loại hình giải trí này. Bởi lẽ, đây là một thời đại mà sự giải trí còn rất hiếm hoi. Kabuki là một trong những thú tiêu khiển ít ỏi của dân chúng, và là cách xả bớt bức bối trong lòng, dù muốn phủ nhận hoàn toàn cũng là điều bất khả.

Hơn hết, ngay trong nội bộ giới cầm quyền cũng có không ít người âm thầm thưởng thức Kabuki.

(…Thì ra là vì thế nên mới đến xem với bộ dạng đó à…)

Trong khán phòng rộng lớn của rạp Kabuki, lác đác xuất hiện những nhóm người đội nón tu sĩ Komuso  [note72655] hay Ichimegasa của phụ nữ. Các cô gái, phu nhân đội nón che mặt, được bao quanh bởi những người đàn ông lưng thẳng tắp, đặt kiếm bên cạnh như đang hộ vệ. Chắc hẳn là người của gia tộc lãnh chúa nào đó. Có thể là tiểu thư hay phu nhân của gia chủ, cũng có thể là người tình bí mật hay tình nhân lén lút. Trang phục không có gia huy, hẳn là để không bị nhận diện là thuộc gia tộc nào.

…Chính tại rạp Kabuki, gần giống như xem điện ảnh ở thế giới hiện đại, là nơi tôi đã lần đầu tiên đề nghị với Kayo đến xem.

Tất nhiên, dù là Kabuki đi nữa thì nội dung cũng muôn hình vạn trạng, không phải cái gì cũng phù hợp. Những vở quá ồn ào hay dung tục thì hiển nhiên là không thích hợp. Cân nhắc đến thành phần khách mời, tôi đã lựa chọn vở diễn lấy tình yêu làm trung tâm, hướng tới đối tượng nữ giới. Như vậy không khí sẽ yên tĩnh hơn vì số lượng nữ khách tăng lên. Mà, nói đúng ra thì… không hẳn là tôi tự tay lựa chọn.

(…Xem ra cô bé cũng rất chăm chú thưởng thức nhỉ)

Tôi liếc nhìn Kayo đang ngồi ngoan ngoãn không nói một lời từ nãy đến giờ, hoàn toàn tập trung vào nội dung vở kịch. Câu chuyện là một mối tình trái giai cấp, kể về một cô gái nghèo bị mẹ kế và chị em cùng cha khác mẹ ngược đãi, được một chàng samurai trẻ tuổi dũng cảm cứu thoát khỏi yêu quái và dần nảy sinh tình cảm. Xen lẫn trong đó là vấn đề gia tộc rối ren và những âm mưu, khiến câu chuyện trở nên khá sống động.

(Đúng kiểu 「phim truyền hình buổi trưa」 nhỉ)

Đem diễn cho một cô bé xem như thế này có ổn không, tôi cũng từng nghĩ vậy. Nhưng mà con gái đâu có mộng mơ như nam giới thường nghĩ. Họ là sinh vật mạnh mẽ hơn nhiều. Nhất là trong cái thế giới này. Trẻ con cũng thừa hiểu rằng cuộc đời chẳng ngọt ngào gì.

Ngay từ lúc nảy sinh tình yêu trái giai cấp thì bản thân vở kịch Kabuki này đã là một thứ kỳ ảo khó tin đối với lẽ thường nơi đây. Trong thế giới này, yêu đương tự do vốn hiếm hoi, càng đừng nói đến việc kết duyên trái giai cấp, điều đó chẳng khác nào chuyện trong mơ, và dù đôi bên có thật lòng yêu nhau đi chăng nữa, kết cục thường chẳng có gì ngoài bất hạnh cả. …Ví dụ điển hình là cha mẹ của Anego-sama ấy?

「…Mà nghĩ lại thì, cha mẹ của con bé cũng từng như thế…」

Bất chợt, hình ảnh cha mẹ của Kayo đang ngồi bên tôi hiện lên trong đầu. Khiến tôi không khỏi băn khoăn liệu có nên rút lại suy nghĩ ban nãy hay không. Dù gì thì đối với cặp đôi ấy, qua các ngoại truyện hay tài liệu khác cũng có thể thấy rằng người cha, dù cuồng con gái nhưng đồng thời cũng rất tài giỏi, đã khéo léo bảo vệ gia đình. Mà, dù là một người cha như thế, cũng chẳng thể làm gì khi đụng mặt một con hồ ly biến óc người thành pudding. Đáng tiếc là, không gì chống lại được bạo lực cả, đành chịu vậy.

(Rồi khi tránh được bi kịch đó thì lại rơi vào cái vai trò lố bịch thế này. Quả thật chẳng ai biết trước cuộc đời sẽ xoay vần thế nào…)

Tôi khẽ thở dài, không để cô bé bên cạnh nhận ra. Dù sao đi nữa, làm sao có thể thản nhiên mà bỏ mặc một đứa trẻ mồ côi đơn độc bị đám lão già lôi ra làm trò tiêu khiển, hay bị ép làm công cụ tiếp khác (ngụ ý mờ ám) cho các ông lớn. Cuối cùng bị biến thành nhân vật trong mấy cuốn doujin trắng đục đêm Giáng Sinh thì quả thật không thể nhắm mắt làm ngơ được. Tuy có phần mỏi mệt, nhưng tôi không hối hận. Không, đúng hơn là, tôi không muốn hối hận.

…Thôi thì, theo cảm xúc kiếp trước, thì đây là một vở diễn khá thực tế. Nhưng theo cảm quan của thế giới này, thì lại ngọt như đường phèn. Với tôi, một gã đàn ông mà nói, có phần hơi khó nuốt. Dù vậy, vở kịch cũng kết thúc sau khoảng một khắc. Việc thời lượng ngắn hẳn là có cân nhắc đến đặc điểm khán giả. Không phải là không có trường hợp khác, nhưng hôm nay thì những cặp thiếu niên nam nữ trẻ tuổi lại đặc biệt dễ thấy.

(Kết thúc với việc cả hai đến được với nhau và sống hạnh phúc… Đúng là đặc trưng của câu chuyện.)

Ngoài đời thì hiếm lắm mới có chuyện kết thúc viên mãn. Có lẽ vì vậy mà trong truyện, người ta lại càng khao khát cái kết tốt đẹp. Nhất là với những thiếu nữ đến xem vở tình cảm thế này, lại càng dễ thấu hiểu.

「Thật sự là rất thú vị đấy! Thành thật mà nói, ban đầu em hơi lo vì cứ tưởng Gonbei-san không biết gì về mấy vở diễn thế này, nhưng mà lo hão rồi, may quá!」

 Sau khi rời khỏi rạp trong dòng người dân chúng, Kayo lên tiếng khen, nhưng lời lẽ thì phải nói là khá tàn nhẫn. Nét mặt tươi cười của cô bé lại càng khiến lời nói ấy trở nên tàn nhẫn hơn.

「…Được tiểu thư ban lời khen, thật là vinh hạnh vô cùng」

Ta cúi đầu sao cho không quá kiểu cách. Dẫu sao thì cũng không có công trạng gì lớn đến mức phải được khen như vậy. Lý do tôi có thể chọn được vở diễn phù hợp khiến cô bé hài lòng, một phần là vì trong nguyên tác game cũng có sự kiện hẹn hò với các nữ chính tại rạp hát. Và lý do còn lại là…

「Đúng là dẻo miệng」

Một giọng nói đều đều nhưng lạnh lùng thì thầm bên tai, phát ra từ một chú chim ruồi chỉ lớn bằng đầu ngón út đang đậu trên vai, chính xác hơn là một thức thần mang hình dạng đó, được ẩn đi để không bị ai phát hiện.

「Hahaha… Thật ngại quá, Botan-dono」

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, tôi cũng đáp lại bằng giọng đủ nhỏ để không ai nghe thấy. Quả thật là một chuyện khiến người ta áy náy. Đối với cô thì việc giúp đỡ chuyện như thế này hẳn là vô cùng vớ vẩn.

Bởi đây là trong nội đô. Dù hiểu rằng khó có chuyện gì xảy ra, nhưng để phòng bất trắc, tôi đã nhờ ông lão Matsushige hỗ trợ. Và người được cử thay là cháu gái của lão, Matsushige Botan hay đi cùng ông. Trong game chính thì chỉ xuất hiện như một nhân vật phụ không có hình ảnh, nhưng đến ngoại truyện tiểu thuyết và truyện tranh thì lại được gán cho một tạo hình cùng bối cảnh bi lụy đậm chất utsuge. Không ngờ lại là cô đến, chứ không phải lão già kia.

「...Ngươi đang nghĩ chuyện kỳ lạ gì đó phải không?」

「Tôi nào dám」

Botan hỏi qua thức thần bằng giọng có phần bất mãn. Tôi chỉ đơn là đang gợi lại sự thật thôi mà.

「Vậy thì, Gonbei-san. Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?」

Không hề hay biết về cuộc trao đổi giữa tôi và Botan, Tachibana Kayo quay lại hỏi bằng vẻ mặt đầy mong đợi. Như thể muốn nói 「hãy tiếp tục làm ta vui đi nào」, cái thái độ đúng kiểu đứa trẻ tinh nghịch… Nào nào, điểm đến tiếp theo là gì đây nhỉ?

-

Suất ăn này, đối với thường dân mà nói, có thể xem là một chút xa xỉ. Cơm lươn nướng với nước sốt đậm đà thấm vào từng hạt cơm, bên trên phủ trứng thái sợi, lại đặt thêm một miếng lươn nướng to bản vàng óng, rồi rắc thêm tam diệp và tiêu Nhật. Mì soba thì dĩ nhiên là mì nóng vì đang mùa đông, bên trên có hành thái nhỏ và tempura cá sông. Kèm theo đó là dưa muối và trà xanh đi kèm.

「Haa... đây là, sao...」

Khi nhìn thấy suất ăn mà người phục vụ mang tới, Kayo ánh lên vẻ tò mò rõ rệt. Đó chính là ánh mắt ngây thơ đầy khát khao của một tiểu thư khuê các đối với hương vị của dân dã.

Lươn hay soba, ở kiếp trước đều là món xa xỉ mỗi khi ra ngoài ăn uống, tất nhiên, đó là ở Nhật Bản thế kỷ 21.

Còn ở thời Edo, nơi là mô hình của bối cảnh trong 「Yamiyo no Hotaru」, tempura, soba hay lươn vốn dĩ là món ăn của thường dân. Dù không đến mức bị coi khinh, nhưng cũng hiếm khi được dâng lên bàn tiệc của giới quý tộc hay lãnh chúa.

(Mà lại là tiểu thư Thương hội Tachibana nữa... có lẽ cô còn ăn nhiều món ngoại nhập hơn cả món Nhật. Nếu thế thì tần suất ăn những món này càng hiếm hoi hơn.)

Cô không hẳn là người sính Tây, nhưng vì đặc thù công việc và huyết thống bên ngoại, khả năng này rất cao. Nhìn phản ứng của thiếu nữ trước mặt, tôi có thể khẳng định rằng phán đoán ấy không sai. Vậy thì…

「Thôi, bắt đầu ăn thôi ạ. Món vừa mới dọn ra, để nguội sẽ mất ngon đấy」

「Ah, vâng! Đúng vậy nhỉ!!」

Chúng tôi chắp tay, nói 「itadakimasu」, rồi bắt đầu thưởng thức món ăn đã dọn ra.

(Ah, đúng là không phát ra tiếng thật.)

Nhìn Kayo cố gắng ăn mì soba bằng đũa mà không phát ra chút âm thanh nào, tôi bất giác nghĩ vậy. Không phải là vấn đề noodle harassment, nhưng mì thì vốn rất dễ tạo ra tiếng động. Nhìn cô nàng cố ăn sao cho tự nhiên mà không phát ra âm thanh, có thể đoán rằng đây là lần đầu tiên cô ăn soba.

「Ờm, xin đừng nhìn ta ăn nhiều như vậy có được không? Ta biết mình không thông thạo phép tắc ăn uống kiểu này... nhưng mà, bị nhìn chằm chằm thế này cũng chẳng dễ chịu chút nào cả.」

Có vẻ nàng đã nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn, Kayo hơi xấu hổ lên tiếng. Phải rồi, với một thiếu nữ, bị người khác mình ăn uống thì nào có gì đáng vui đâu.

「Xin lỗi. Nhưng cũng không cần phải để tâm đến thế đâu. Giờ phút này, người ngồi đây là ‘Yuzu’ mà. Với lại, ở quán ăn thế này, không có nhiều người quá khắt khe với cách ăn uống đâu.」

Tôi vừa nói vừa liếc nhìn về phía bàn khác. Nhìn thấy mấy gã đàn ông vừa cười lớn vừa bàn luận về kịch trong nhà hát, rồi thoải mái húp mì soba sùm sụp. Không thấy chút nỗ lực nào trong việc giữ gìn sự yên tĩnh. Tiếng húp mì nghe rõ mồn một.

「...Tuy không cần phải giả vờ thanh tao, nhưng như vậy thì cũng hơi quá thật.」

Ăn uống vui vẻ là điều tốt nhất, nhưng cũng cần đảm bảo không gây khó chịu cho người xung quanh. Mặc dù, nhìn ở một khía cạnh khác, thì cũng có thể nói là do họ quá mải mê nói chuyện.

「Rồi, mình cũng nên ăn thôi...」

Tôi mỉm cười nhẹ rồi bắt đầu ăn soba. Dù không rõ ràng, nhưng âm thanh húp mì vẫn vang lên phần nào. Ừm, ngon thật đấy. Từ khi sinh ra ở thế giới này, đây chắc là lần đầu tôi ăn soba. Tempura cá sông cũng giòn tan, tạo nên cảm giác tuyệt vời ở đầu lưỡi. Trời ạ, nhớ quê đến phát khóc rồi này…

「………Phù, phù… hamu…sụp…」

Nhìn thấy cảnh đó, Kayo cũng thổi nhẹ mì như nhịp tim của một chú chim sẻ, rồi như quyết tâm dốc hết can đảm, cô dùng chiếc miệng nhỏ nhắn của mình hút lấy sợi mì. Âm thanh phát ra cũng nhỏ nhắn, đáng yêu như chính đôi môi ấy.

「Mmm... ham, hafu!!」

Gương mặt cô đỏ bừng vì âm thanh chính mình phát ra, nhưng rồi như đã quyết tâm, cô tiếp tục ăn hết mì mà chẳng còn bận tâm đến âm thanh nữa. Sau đó, như để che giấu sự xấu hổ, cũng như bị cơn đói lôi kéo, cô chuyển sang món cơm lươn.

(Ăn khỏe thật. Mà, đúng là đang tuổi ăn tuổi lớn mà...)

Tôi từng lo cô có ăn hết được không, nhưng nhìn cô ăn đầy hào hứng thế này khiến tôi nhớ đến cô em gái ở quê nhà. Yukine dù là con gái mà cũng ăn ngấu nghiến thế đấy. Nhưng... so sánh như vậy với Kayo thì cũng hơi thất lễ.

「Vậy thì, mình cũng... ồ, quả nhiên ngon thật.」

Tôi cũng gắp một miếng lươn nướng cho vào miệng. Vị đậm đà của sốt ngọt thấm vào miếng lươn khiến tôi vô thức thốt lên cảm thán. Ở kiếp trước, lươn thường gắn liền với mùa hè, với ngày Doyo no Ushi [note72650], nhưng thật ra, đó chỉ là chiến lược quảng bá của thời Edo để bán được lươn vào mùa hè, giống như chuyện thương mại hóa Giáng sinh hay Valentine vậy. Vốn dĩ, mùa lươn ngon là từ thu sang đông, vì lúc đó thịt béo và xương mềm.

(Hơn nữa, vì là món dân dã nên giá cả cũng phải chăng.)

Ở thời Edo thực tế, cá béo dễ hỏng nên bị coi là hạ cấp, còn cá thịt trắng thì được ưa chuộng hơn. Và ở xứ Phù Tang này, cũng mô phỏng từ lịch sử, lươn với lượng mỡ cao cũng không được giới quyền quý ưa thích.

「...Món lươn có hợp khẩu vị không?」

「Eh? Ah, vâng. Hơi béo một chút, nhưng ta thấy cũng không tệ lắm」

「Vậy thì tốt rồi. ...Mà, có vẻ đến sớm hơn dự kiến nhỉ」

「Hả? A...」

Trước lời nói của tôi, Kayo nghiêng đầu khó hiểu, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa.

Từ phía tiệm đồ ngọt đối diện, một nhân viên bước tới nói vài lời với người phục vụ bên này, rồi tiến về bàn chúng tôi. Tôi lấy số tiền mặt đã nhận từ Kayo trước đó đưa cho họ, và một món mới được bày lên bàn.

「Đây là... dango sao?」

Trên chiếc đĩa nhỏ là những viên bánh dango phủ sốt đường tương, mitarashi dango. [note72651]

「Là món tráng miệng đấy. Tôi nghĩ là tiểu thư chưa từng ăn dango xiên như thế này bao giờ nhỉ?」

「V-vâng. Quả thật đúng như vậy」

Dango bình thường thì không nói, nhưng loại dango xiên thường được ăn khi đi dạo hay đứng ăn, rất có thể cô chưa từng có cơ hội ăn. Huống hồ là mùa đông, nên ăn đồ ấm áp sẽ hợp hơn. Vì thế, mitarashi dango là lựa chọn hợp lý. Nhìn phản ứng của cô, xem ra lựa chọn đó không sai.

「Thật kỳ diệu. Từ nãy đến giờ, toàn là những món ta chưa từng ăn qua. Dù thực ra, ta cũng từng vài lần trốn ra ngoài như lần này...」

 「Không vui lắm đúng chứ?」

「...Vâng. Chẳng lẽ anh đang đọc tâm trí ta sao?」

Cô bé nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Quả nhiên, những lần cô vi hành trước đây, những kẻ đi theo chỉ lo tránh rắc rối nên chẳng để cô tiếp xúc với ẩm thực hay trò chơi của thường dân.

「...Làm gì có chuyện đó. Nếu thật vậy thì tôi đã chỉ chọn soba hoặc lươn rồi」

 「Thấy chưa, đúng là anh đang đọc tâm trí mà!」

Cô cười khúc khích như một đứa trẻ. Không cần đọc tâm trí thì chuyện đó tôi vẫn đoán được thôi.

「Chỉ có soba với cơm thì không sao, nhưng với độ tuổi ấy mà ăn thêm cả dango thì hơi quá thật.」

Một tiếng thì thầm nhẹ vang bên tai. Đúng vậy. Nghĩ lại thì tôi nên nhận ra điều đó trước khi gọi suất ăn. Gọi cả một suất đầy đủ, rồi thêm dango, đến lúc món ra rồi mới nhận ra thì đúng là... Tôi cũng vì quá phấn khích với món soba và cơm lươn lâu ngày mới được ăn nên quên mất chuyện dạ dày của đối phương. May mà Kayo ăn khỏe hơn dự tính. Nhưng mà... nếu biết trước thì có thể nhắc tôi một tiếng cũng được mà?

「Lần này, nhiệm vụ của ta là hỗ trợ bảo đảm an toàn cho các ngươi, không phải trông trẻ.」

Giọng Botan-sama điềm tĩnh vang lên lạnh lùng. Phải rồi, biết thế còn mong chờ gì nữa...

「...Nếu không ăn hết cũng không sao đâu. Cố quá không tốt đâu.」

Tôi thở dài trong lòng vì không nhận được sự hỗ trợ từ Botan, rồi nói với Kayo. Không ăn hết thì không tốt, nhưng bắt người ta gượng ép ăn cũng chẳng ra gì.

「Đúng vậy, ba xiên thì đúng là hơi nhiều thật. Ưm... đúng rồi!」

Nàng tiểu thư trầm ngâm một chút, rồi bỗng nở nụ cười vui vẻ. Rồi cô lấy một xiên mitarashi dango, đưa về phía tôi…

「Nào, ahn~ đi!」

Cứ như đã từng làm chuyện này nhiều lần, cô làm động tác đầy tự nhiên và lên tiếng như lẽ thường tình. Thậm chí còn thêm chút tinh nghịch và mê hoặc nữa chứ.

「...Yuzu, chuyện này chỉ nên làm với người thân thiết thôi đấy.」

「Ta biết chứ? Phụ thân và mẫu thân ngày nào cũng làm mà.」

「À, vậy sao.」

Một đôi vợ chồng hạnh phúc, cũng tốt thôi. Nhưng vì thế mà nên nhận ra đi, giữa tôi và cô đâu phải mối quan hệ để làm mấy chuyện như thế chứ.

「? Đây là hẹn hò mà? Giữa hai người đang hẹn hò thì đâu có gì lạ?」

「Cô thực sự nghĩ thế à?」

「Gonbei-san, nhiệm vụ lần này của anh là phục vụ ta hết lòng mà, đúng không?」

「Đe dọa à?」

「Là nhờ vả đấy.」

Với nụ cười đáng yêu đầy tinh quái, nàng tiểu thư đáp lại. Con nhóc tiểu quỷ này. Bảo sao trong doujinshi lại toàn bị dằn vặt thê thảm.

「...Ta nói trước, với thái độ đó thì e là có kéo cũng không lay chuyển nổi cô ta đâu」

Qua thức thần, tiểu thư nhà Matsushige khẽ đưa lời khuyên với vẻ chán chường. Cảm ơn vì lời khuyên nhé. Nội dung thì đúng là chán thật đấy. Vậy thì…

「...Có một điều kiện」

「Là gì vậy?」

「Xin hãy làm chứng cho tôi sau này」

Tức là về những người của Onizuki hay Tachibana đang theo dõi khung cảnh này, và cả những bản báo cáo sẽ được gửi đi nữa. Phản ứng của tôi? Mong là họ là tôi phải miễn cưỡng đón lấy viên dango mà cô đưa. Hả? Mùi vị của mitarashi dango ấy à? Ngon đến tức điên người đấy chứ…

-

Rắc, âm thanh chiếc chén trà vỡ vang vọng khắp nơi. Vài bóng người xung quanh không kìm được mà ngoảnh đầu nhìn về phía đó. Đồng thời, họ nhất thời bị khí thế tỏa ra từ cô thiếu nữ y phục màu hồng đào đang đứng ở đó làm cho nghẹt thở.

「……Ara, chẳng hay cái chén này bị hư hỏng từ trước chăng. Vỡ mất rồi. Mang cho ta cái khác cùng với khăn lau đi.」

Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, khí thế dị thường ấy liền tan biến không để lại chút dấu vết nào. Nàng thiếu nữ ung dung, thong thả, đoan trang ra lệnh cho người hầu gần đó. Quá đỗi tự nhiên, những người chứng kiến cũng bắt đầu nghi hoặc cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.

……Chỉ duy nhất thiếu nữ hồ ly đứng hầu bên cạnh là mồ hôi nhỏ giọt trên trán, biết rõ rằng đó tuyệt đối không phải là do linh cảm hay ảo giác, và cũng nhận ra chủ nhân của mình, người đang dùng động tác duyên dáng lau tay, nơi thẳm sâu trong lồng ngực đang sôi trào cuộn cuộn như nham thạch, cơn xúc động dữ dội đang bốc lên, sục sôi, gào thét trong câm lặng.

「Pya…」

Một tiếng kêu nhỏ, có phần đáng yêu vô thức phát ra từ cô nàng Bạch Hồ. Tuy là hậu nhân bán yêu và vẫn còn nhỏ tuổi, nàng ta đã bị dán đầy bùa phong ấn yêu lực và linh lực dưới lớp y phục. Thế nhưng, cảm giác tê rần khó chịu do bùa chú gây ra, hay những ánh nhìn khinh khi và hiếu kỳ mà nàng phải chịu đựng trong buổi yến tiệc này vì thân phận bán yêu, tất cả đều chẳng là gì so với nỗi sợ hãi nàng dành cho cơn bất bình của chủ nhân. Nước mắt lưng tròng, nàng lặng lẽ nhận khăn lau người hầu và bắt đầu lau tay của chủ nhân, vốn đã ướt do trà xanh của Aoi.

「……Thật là nhàm chán」

Aoi, sau khi đã được lau tay sạch sẽ, phớt lờ nội tâm rối bời của thiếu nữ hồ ly, thốt lên với giọng nhỏ nhẹ nhưng lạnh lẽo đến tận xương tủy, rồi đưa mắt nhìn khắp quang cảnh xung quanh. Trong khung cảnh không mấy thay đổi và mang đến cảm giác quen thuộc như đã thấy đâu đó trước đây, nàng buông một tiếng thở dài đầy chán chường.

Với Onizuki Aoi, đại nội Hoàng thành, Phong Lạc Viện, là nơi vẫn còn in đậm trong ký ức. Bởi lẽ chỉ vài tháng trước, tại nơi đây, nàng đã được ban thưởng và thăng chức để đổi lấy thi thể của phân thân hồ ly sát cánh bên mình.

Phong Lạc Viện, với khu vườn rộng lớn được bao quanh san sát những dãy nhà, là nơi tổ chức yến tiệc và nghi lễ của Triều đình và Thiên hoàng. Đây cũng là địa điểm diễn ra các sự kiện như phong chức cho văn võ bá quan, lễ hội theo tiết, lễ bắn cung, đua ngựa, sumô, và ca vũ thần nhạc.

Vốn dĩ, được mời đến nơi này là một vinh dự tột bậc. Thực tế, hầu hết những người được mời tới buổi dạ yến lần này đều là các công tử danh gia vọng tộc, đứng đầu các gia tộc quý tộc có tước vị từ ngũ vị trở lên, hoặc các trừ yêu sư có địa vị tương xứng. Với Aoi, một thiếu nữ tuổi chưa đầy đôi mươi, được mời đến nơi này là nhờ vào truyền thống của gia tộc Aimi, lời tiến cử của Uemon, và công lao nàng lập được dạo gần đây. Lẽ ra nàng phải cảm thấy vinh dự và biết ơn… nếu như nàng là một người có cảm quan thông thường.

……Thế nhưng, Onizuki Aoi không phải là người có cảm quan thông thường. Đối với nàng, so với việc tiêu tốn thời gian vô nghĩa tại nơi này, được quan sát chàng tiếp đãi cô tiểu thư đáng ghét kia, rồi áp đặt hình ảnh ấy lên chính mình để mơ tưởng về những lần gặp gỡ với chàng, còn có ý nghĩa gấp ngàn vạn lần. Thực tế là, nàng đã và đang làm điều đó thông qua thức thần. Vũ điệu mỹ miều do các miko và nữ quan biểu diễn trước mắt, hay những món ăn lộng lẫy trên bàn tiệc, đối với nàng đều chỉ là những thứ không đáng để tâm.

「Thế nào rồi? Aoi-dono, buổi tiệc hôm nay thấy sao?」

Chủ gia tộc Aimi lên tiếng hỏi, sau khi liếc nhìn vũ điệu đang diễn ra trong khu vườn. Mặc dù tâm tư của ông ta chắc chắn vẫn còn phẫn uất vì khu vườn quý báu bị nàng phá hoại tan tành, nhưng việc đó không liên quan gì tới lúc này. Đối với ông ta, điều quan trọng là việc được kết giao với Onizuki Aoi, một trừ yêu vừa có dòng dõi, vừa tài năng, dung mạo xuất chúng, lại mới được phong chức, và phô bày điều đó cho thiên hạ. Vì lý do ấy, chuyện khu vườn bị tàn phá chỉ là chuyện nhỏ.

「Thật là một buổi tiệc hoa lệ và tuyệt diệu. Thú thật, một tiểu nữ có địa vị thấp hèn lại xuất thân nơi thôn dã như ta, chỉ sợ mình không phù hợp với chốn này, khiến lòng không khỏi áy náy.」

「Hahaha, đúng là khiêm tốn quá rồi.」

「Dĩ nhiên là vậy, lão già thối,「 Aoi thầm nguyền rủa trong lòng, nét mặt vẫn giữ nụ cười tươi rói. Tự nhiên là nàng sẽ không để lộ ra ngoài.

Vì rốt cuộc, trong tương lai, tất cả thuộc về Onizuki đều sẽ thuộc về chàng ấy, và nàng sẽ là người vợ bên cạnh hôn phu của mình. Để không khiến chàng mất mặt trước công chúng, nàng đã sớm học thuộc mọi nghi thức và lễ nghi trong thiên hạ. Chỉ vì không muốn làm chàng phiền lòng, nàng mới nhẫn nhịn mà tham dự buổi tiệc này. Chứ nàng tuyệt đối không có ý định vì một buổi tiệc ngoài trời nhỏ nhặt như thế mà tỏ ra bối rối hay để mất mặt.

Mà nói là 「tiểu nữ nơi thôn dã「 cũng chỉ là lời khiêm tốn cho phải phép, bởi các nhân vật quyền quý trong buổi tiệc này chắc hẳn sẽ chẳng mấy ai chủ động bắt chuyện với nàng.

(Dù sao thì họ cũng chỉ muốn trò chuyện với hắn chứ chẳng phải ta.)

Nàng liếc nhìn sang, thấy thúc phụ, Onizuki Uemon, cùng vài vị công khanh và gia chủ trừ yêu đang vừa cầm chén rượu sake, vừa trò chuyện rôm rả. Mà thật ra, nói là trò chuyện rôm rả thì hơi sai. Aoi không cần nghe nội dung cuộc nói chuyện, cũng không cần đọc khẩu hình miệng, nàng đã phần nào đoán ra được họ đang bàn về chuyện gì.

Uemon, tuy không phải người mạnh nhất trong dòng dõi trực hệ của gia tộc Onizuki, nhưng trí óc linh hoạt và cái miệng dẻo quẹo của ông ta thuộc hàng nhất nhì trong tộc. Lão lợn ham nước đường và thịt kho ấy là bậc thầy trong việc kiếm và quản lý tiền bạc của gia tộc Onizuki. Mà những kẻ tụ tập xung quanh ông ta cũng toàn một ruột, thế nên nội dung câu chuyện cũng chẳng khó đoán.

「Quả là thất sách. Đất Bắc Thổ toàn là núi rừng nguyên sơ, vốn tưởng có thể khai thác gỗ mà kiếm lời, ai dè…」

「Ta nghe nói rồi. Bọn man di ngoài biên tấn công nơi khai thác gỗ phải không?」

「Không thuê hộ vệ sao?」

「Có thuê chứ. Ban đầu là để phòng yêu quái. Nhưng rốt cuộc thì tất cả đều bị tiêu diệt. Đúng là phiền phức, tin đồn lan nhanh thật. Dù đã tuyển thêm nhân công khắp nơi nhưng vẫn không đủ người.」

「Lũ man di đó thật đáng phẫn nộ. Không chỉ không chịu thần phục từ thời xưa, giờ lại còn chống lại chúng ta, còn muốn cướp của cải nữa chứ.」

「Thật là vô pháp vô thiên. Phải tiến hành chinh phạt thôi. Chúng ta nên dâng tấu thỉnh Thiên hoàng ban chiếu phong Tướng quân để khuất phục đám man di đó.」

Nghe đến đó, Aoi liền rút tâm trí khỏi cuộc trò chuyện của lũ heo ấy. Vừa vì nàng không quan tâm, vừa vì trước mặt nàng lại xuất hiện thêm một vị khách không mấy thú vị khác.

「Ồ, chẳng phải là nhị tiểu thư gia tộc Onizuki đây sao? Rất hân hạnh được gặp. Tại hạ là…」

Một vị công tử trẻ tuổi, xuất thân từ gia tộc trừ yêu sư nào đó, bắt đầu lời chào hỏi khách sáo và những lời hoa mỹ chẳng có gì mới mẻ. Đối với thanh niên ấy, Aoi chỉ đơn giản đưa tay áo che miệng và đáp lễ theo đúng khuôn phép, không bước lệch một ly ra khỏi hình thức lễ nghi.

(Lại nữa rồi. Không phải bực mình mà là mệt mỏi đến phát chán.)

Dưới lớp tay áo là nụ cười khách sáo, còn trên gương mặt nàng là vẻ lạnh nhạt vô cảm. Các công tử của gia tộc trừ yêu, các công tử con nhà quyền quý, con cháu lãnh chúa, cứ lần lượt đến gặp nàng như lẽ đương nhiên. Aoi hiểu rất rõ lý do.

Xét về dòng dõi, tài năng, tài sản, nhan sắc vượt trội và thân hình nảy nở đến mức có thể thấy rõ dù đang mặc kimono kín đáo, tất cả đều hội tụ ở nàng. Nếu thêm vào đó là vai diễn 「thiếu nữ thuần khiết từ thôn quê mới đến kinh thành「, thì việc các nam tử lũ lượt bu lấy cũng là điều dễ hiểu. Đối với Aoi, tất cả chỉ là một điều tất yếu mà nàng coi đó như một sự thật tất yếu.

(Thật chẳng có gì thú vị cả, đúng là nhàm chán. ……Ngay cả nhân vật chính mà cũng đang rảnh rỗi thì thật là nực cười.)

Vừa xã giao với công tử trước mặt, Aoi vừa đưa mắt nhìn về phía đó.

Từ chỗ nàng ngồi, cách khoảng hơn trăm bước, phía chính điện của Phong Lạc Viện, qua lớp màn che của ngai vàng, có thể thấy một bóng dáng nhỏ nhắn. Xét theo kích thước, đó hẳn là một đứa trẻ tầm mười tuổi. Dù có lớp rèm che, cũng thấy rõ chủ nhân ngai vàng đang tỏ ra chán chường.

Người đứng bên cạnh cậu bé ấy, chính là vị quan đại thần, thực chất đang cai trị quốc gia thay cho cháu trai mình, là một lão già tuổi đã cao với những nếp nhăn sâu hoắm. Chỉ cần nhìn qua diện mạo, đã đoán được ông ta không phải kẻ dễ đối phó. Ngay cả Uemon cũng chẳng dám tùy tiện bắt chuyện với ông ta, đủ thấy ông ta lợi hại thế nào.

Hai bên ngai vàng còn có hai vị quan nam đứng hầu. Bên trái là một vị lão nhân tao nhã với bộ râu mép trắng được chăm chút kỹ lưỡng, Tả Đại thần, thủ lĩnh đứng đầu các cơ quan chính quyền. Bên phải là một thanh niên trắng trẻo tuổi chỉ ngoài ba mươi, tay cầm quạt lông công… Hữu Đại thần, xuất thân từ một dòng họ cao quý quản lý bát tỉnh và các phủ huyện.

Ngoài ra, ở một góc xa hơn, có một người đàn ông cao lớn với thân hình cường tráng nổi bật ngay cả khi mặc kimono, đứng trầm lặng, chính là Quốc Quân Tổng Tư Lệnh, thống lĩnh các đạo quân bảo vệ vùng Trung Thổ, thống lĩnh bốn đại tướng quân, tập hợp binh sĩ tứ phương, Đông Di, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch,... chinh phạt yêu quái, phản loạn và ngoại xâm trong thiên hạ. [note72654]

Bốn người đó, cùng nhau, được xưng tụng là Tam Công Nhất Tướng nắm giữ quyền lực tối cao tại xứ Phù Tang. Thiên hoàng mới lên ngôi từ khi mới hơn nửa tuổi, từ đó đến nay đã mười năm sống dưới sự giám hộ của bọn họ, luôn luôn nghe theo mọi mệnh lệnh, đóng ấn ban chỉ. Với tình hình như vậy, chẳng ai nghĩ rằng Thiên hoàng có thể kháng cự lại họ. Có lẽ điều duy nhất trong lòng cậu bé lúc này là mong cho buổi tiệc toàn người lớn và chuyện khó hiểu này sớm kết thúc. Aoi không phải người trung quân, nhưng điều đó thì nàng có thể đồng cảm.

(Mà thôi, chuyện đó để sau. Vẫn còn khoảng hai canh giờ nữa. Đúng là dài dằng dặc.)

Nàng vẫn tiếp tục gật gù phụ họa, ánh mắt chẳng hề mảy may biểu lộ cảm xúc, thở nhẹ một cái sau lớp tay áo. Và để xoa dịu khoảng thời gian vô vị chẳng khác nào khổ hình này, Aoi một lần nữa dùng thức thần, khởi động thú vui duy nhất của nàng. Dồn ý thức vào con mắt thức thần đang ẩn thân, chia sẻ tầm nhìn với nó…

「………Hả?」

Đôi mắt của nhị tiểu thư gia tộc Onizuki hiện lên hình ảnh bên trong một hiệu sách nơi góc phố trong kinh thành, nơi người nàng yêu và con nhóc ngu ngốc, ngờ nghệch kia, vừa tình cờ gặp nhau khi cả hai cùng khoác áo choàng mùa đông. Và Aoi, trong khoảnh khắc đó, đã vô thức bật ra một tiếng lạnh lẽo đầy sát khí.

Ghi chú

[Lên trên]
Kebiishi/検非違使/Kiểm Phi Vi Sứ là chức quan ngoại lệnh trong hệ thống luật lệnh của Nhật Bản. Tên gọi này mang ý nghĩa là sứ giả (của Thiên hoàng) làm nhiệm vụ điều tra các hành vi phi pháp, trái luật, và còn được gọi tắt là "phi vi/非違". Đây là chức quan thuộc Kiểm phi vi sứ phủ. Danh xưng theo Hán ngữ của các chức "Tá" và "Úy" trong phủ này là "Đình úy". Phụ trách duy trì trị an và quản lý dân sự tại kinh đô Kyoto. Chức quan này được thiết lập từ đầu thời Heian, và đến cuối thời Heian thì cũng được đặt tại các tỉnh trong hệ thống lệnh chế.
Kebiishi/検非違使/Kiểm Phi Vi Sứ là chức quan ngoại lệnh trong hệ thống luật lệnh của Nhật Bản. Tên gọi này mang ý nghĩa là sứ giả (của Thiên hoàng) làm nhiệm vụ điều tra các hành vi phi pháp, trái luật, và còn được gọi tắt là "phi vi/非違". Đây là chức quan thuộc Kiểm phi vi sứ phủ. Danh xưng theo Hán ngữ của các chức "Tá" và "Úy" trong phủ này là "Đình úy". Phụ trách duy trì trị an và quản lý dân sự tại kinh đô Kyoto. Chức quan này được thiết lập từ đầu thời Heian, và đến cuối thời Heian thì cũng được đặt tại các tỉnh trong hệ thống lệnh chế.
[Lên trên]
Doyo no Ushi no Hi/土用の丑の日 là ngày Ushi/Sửu theo lịch Can Chi, rơi vào khoảng thời gian “Hạ chí” của mùa hè. Ngày này còn được gọi bằng những tên khác như “Doyo no Ushi” hay “Doyo Ushi”. Tại Nhật Bản, người ta có tập tục ăn lươn (unagi) như một phương pháp tăng cường sinh lực và bồi bổ cơ thể để đối phó với cái nóng gay gắt của mùa hè, và hiện tượng này còn được gọi là Doyo Unagi/土用鰻/Lươn Hạ chí. Tập tục ăn lươn vào dịp này được cho là khởi phát vào cuối thời kỳ Edo, tuy nhiên, trước đó đã tồn tại truyền thống ăn những thực phẩm có âm đầu là “u” trong ngày Ushi, tiêu biểu như dưa/Uri/瓜 và mì udon, vốn đã được tiêu thụ từ thời cổ đại.
Doyo no Ushi no Hi/土用の丑の日 là ngày Ushi/Sửu theo lịch Can Chi, rơi vào khoảng thời gian “Hạ chí” của mùa hè. Ngày này còn được gọi bằng những tên khác như “Doyo no Ushi” hay “Doyo Ushi”. Tại Nhật Bản, người ta có tập tục ăn lươn (unagi) như một phương pháp tăng cường sinh lực và bồi bổ cơ thể để đối phó với cái nóng gay gắt của mùa hè, và hiện tượng này còn được gọi là Doyo Unagi/土用鰻/Lươn Hạ chí. Tập tục ăn lươn vào dịp này được cho là khởi phát vào cuối thời kỳ Edo, tuy nhiên, trước đó đã tồn tại truyền thống ăn những thực phẩm có âm đầu là “u” trong ngày Ushi, tiêu biểu như dưa/Uri/瓜 và mì udon, vốn đã được tiêu thụ từ thời cổ đại.
[Lên trên]
Mitarashi dango (みたらし団子、御手洗団子) là một loại bánh dango được cắm vào que với số lượng từ 3–5 viên (theo truyền thống là 5) và được phủ lên bởi một lớp nước láng là nước tương ngọt. Nó đặc trưng bởi lớp nước láng bóng loáng và hương cháy thơm.
Mitarashi dango (みたらし団子、御手洗団子) là một loại bánh dango được cắm vào que với số lượng từ 3–5 viên (theo truyền thống là 5) và được phủ lên bởi một lớp nước láng là nước tương ngọt. Nó đặc trưng bởi lớp nước láng bóng loáng và hương cháy thơm.
[Lên trên]
Sarugaku (さるがく/ 猿樂) là loại hình nghệ thuật truyền thống của Nhật Bản được hình thành vào thời Muromachi. Noh (能) cho đến thời Edo vẫn được gọi là Sarugaku, và việc gọi chung Noh cùng với Kyogen (狂言) là Nogaku (能楽) chỉ bắt đầu từ thời Minh Trị trở về sau. Một trong những tiền thân của Sarugaki là sangaku , một loại hình giải trí có phần tương đồng với rạp xiếc hiện đại, chủ yếu bao gồm các màn nhào lộn, tung hứng và kịch câm, đôi khi kết hợp với múa trống. Sarugaku được du nhập từ Trung Quốc vào Nhật Bản vào thế kỷ 8 và đã hòa trộn với các truyền thống bản địa, đặc biệt là các lễ hội mừng mùa màng như dengaku.
Sarugaku (さるがく/ 猿樂) là loại hình nghệ thuật truyền thống của Nhật Bản được hình thành vào thời Muromachi. Noh (能) cho đến thời Edo vẫn được gọi là Sarugaku, và việc gọi chung Noh cùng với Kyogen (狂言) là Nogaku (能楽) chỉ bắt đầu từ thời Minh Trị trở về sau. Một trong những tiền thân của Sarugaki là sangaku , một loại hình giải trí có phần tương đồng với rạp xiếc hiện đại, chủ yếu bao gồm các màn nhào lộn, tung hứng và kịch câm, đôi khi kết hợp với múa trống. Sarugaku được du nhập từ Trung Quốc vào Nhật Bản vào thế kỷ 8 và đã hòa trộn với các truyền thống bản địa, đặc biệt là các lễ hội mừng mùa màng như dengaku.
[Lên trên]
Kabuki (歌舞伎/ca vũ kỹ) là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản. Nhà hát Kabuki được biết đến với sự cách điệu hóa trong kịch nghệ và sự phức tạp trong việc trang điểm cho người biểu diễn. Từ kabuki được cho là bắt nguồn từ động từ kabuku, nghĩa là "tựa, chống" hay "bất bình thường". Vì vậy, kabuki có thể hiểu theo nghĩa là sân khấu "tiên phong" hay "kì dị". Cách diễn đạt kabukimono (歌舞伎者) (Ca vũ kỹ giả) ban đầu dùng để chỉ những nhóm người lập dị ở chốn thôn quê hoang dã, ăn mạc kỳ cục với mái tóc lạ đời.
Kabuki (歌舞伎/ca vũ kỹ) là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản. Nhà hát Kabuki được biết đến với sự cách điệu hóa trong kịch nghệ và sự phức tạp trong việc trang điểm cho người biểu diễn. Từ kabuki được cho là bắt nguồn từ động từ kabuku, nghĩa là "tựa, chống" hay "bất bình thường". Vì vậy, kabuki có thể hiểu theo nghĩa là sân khấu "tiên phong" hay "kì dị". Cách diễn đạt kabukimono (歌舞伎者) (Ca vũ kỹ giả) ban đầu dùng để chỉ những nhóm người lập dị ở chốn thôn quê hoang dã, ăn mạc kỳ cục với mái tóc lạ đời.
[Lên trên]
Lý thuyết này có từ thời nhà Chu (cỡ 1046–256 TCN), đưa ra khái niệm "trời tròn đất vuông", coi "thiên hạ" (天下) là bao trùm gồm Hoa Hạ (華夏) ở trung tâm là người đã giáo hóa văn minh, và bao quanh là các dân tộc Tứ Di (man di mọi rợ), không phải người Trung Quốc, gồm Nam Man (南蠻), Đông Di (東夷), Bắc Địch (北狄) và Tây Nhung (西戎). Ở trong trường hợp này chắc là coi Phù Tang là trung tâm của thế gian.
Lý thuyết này có từ thời nhà Chu (cỡ 1046–256 TCN), đưa ra khái niệm "trời tròn đất vuông", coi "thiên hạ" (天下) là bao trùm gồm Hoa Hạ (華夏) ở trung tâm là người đã giáo hóa văn minh, và bao quanh là các dân tộc Tứ Di (man di mọi rợ), không phải người Trung Quốc, gồm Nam Man (南蠻), Đông Di (東夷), Bắc Địch (北狄) và Tây Nhung (西戎). Ở trong trường hợp này chắc là coi Phù Tang là trung tâm của thế gian.
[Lên trên]
Komuso/虚無僧/Hư vô tăng là những Phật tử tại gia không thuộc tăng đoàn, xuất thân từ tầng lớp võ sĩ, sống lang bạt và hay được nhìn thấy với chiếc mũ rơm che kín mặt tengai 天蓋 cùng cây sáo trúc shakuhachi, ngày nay được gọi là suizen (吹禅). Trong thời kỳ Edo (1600–1868), họ đã được chính quyền Mạc phủ trao cho nhiều quyền lợi.
Komuso/虚無僧/Hư vô tăng là những Phật tử tại gia không thuộc tăng đoàn, xuất thân từ tầng lớp võ sĩ, sống lang bạt và hay được nhìn thấy với chiếc mũ rơm che kín mặt tengai 天蓋 cùng cây sáo trúc shakuhachi, ngày nay được gọi là suizen (吹禅). Trong thời kỳ Edo (1600–1868), họ đã được chính quyền Mạc phủ trao cho nhiều quyền lợi.
Bình luận (45)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

45 Bình luận

A main đếch ổn rồi:)))
Xem thêm
Cẩn thận đến cái xác chẳng còn
Xem thêm
Tả đại thần 1 đời liêm khiết, ban đầu tưởng ổng là 1 ông già gàn dở tới khi biết sự thật về hữu đại thần thì đúng là người tốt vì đất nước.
Xem thêm
Chắc chưa vậy bro :))))
Xem thêm
@Lịch1234: lão ấy liêm thật đấy, nhìn tưởng là ông già đa nghi như tào tháo chứ ổng là người ngăn không cho simp thủ hữu đại thần làm cho đất nước diệt vong đấy.
Xem thêm
Xem thêm 37 trả lời
anh nhà về nhà xác định cmnr
Xem thêm