Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.
Chap 36
19 Bình luận - Độ dài: 7,682 từ - Cập nhật:
……Thời gian xin được tạm thời quay ngược lại một chút. Sau khi dùng bữa xong tại tiệm ăn bình dân, bọn tôi quyết định vận động nhẹ bằng cách dạo qua khu chợ. Vừa ngó nghiêng mấy món đồ bày bán ở các quầy hàng tạp hóa lẫn quầy rong, vừa buông vài lời trêu ghẹo. Và rồi, tôi đã may mắn, hoặc cũng có thể là xui xẻo, gặp được một nhân vật phụ từng xuất hiện trong nguyên tác game 「Yamiyo no Hotaru」.
「Oaa... Tomobe-san, nhìn này! Thế nào!? Có hợp với ta không?」
Trước một quầy hàng rong, Kayo dừng chân, từ bên dưới chiếc ichimegasa ló ra mái tóc màu mật ong lấp lánh, đúng hơn là cô đang cài một chiếc trâm lên mái tóc đó, vừa quay một vòng khoe khoang. Hương thơm ngọt ngào của quýt hương thoảng nhẹ trong không khí xung quanh.
Ngay cả khi bị ichimegasa che khuất, nét đáng yêu và sức quyến rũ có phần yêu mị vượt quá độ tuổi của cô vẫn hiện rõ... Thế nhưng, với tôi thì giờ phút này, chuyện đó không quan trọng. Mà quan trọng hơn là...
「...Trước hết, phiền cô tháo chiếc trâm đó ra và xin lỗi chủ tiệm đi chứ nhỉ?」
「…?」
Kayo nghiêng đầu, vẻ chẳng hiểu nổi tôi đang nói gì. Tiếc thay, tự tiện lấy chiếc trâm trưng bày rồi cài lên tóc mà không xin phép chủ tiệm rõ ràng là điều không nên. Nhất là khi đầu lại bị ichimegasa che đi như thế.
(Nếu là dân chuyên trộm cắp, trong tình huống như thế này, chúng hoàn toàn có thể hành động tự nhiên hơn mà chuồn đi với món đồ. Không cần thiết phải tự chuốc lấy nghi ngờ như thế.)
Ít nhất cũng nên mở miệng xin phép một tiếng. Có lẽ cái sự thiếu ý thức ấy là do cô vốn là tiểu thư khuê các mà ra. Hơn nữa...
(…Và lại còn đúng là tên đó nữa chứ. Biết cách chọn người 「đặc biệt」 thật đấy.)
Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng. Kayo có lẽ chỉ nghĩ đây là một quầy rong bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, hẳn cô cũng sẽ nhận ra sự thật. Rằng, phần lớn sản phẩm trưng bày nơi đây không đơn giản chỉ là đồ trang trí... Thực ra, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tôi đã biết rồi. Vì tôi vốn đã có một ít thông tin về tên thương nhân này từ trước, nhờ nguyên tác game.
「Xin thứ lỗi. Cô bé đi cùng tôi đã tự tiện thử sản phẩm. Chúng tôi không có ý gì khác... nhưng liệu có gây rắc rối gì cho quý vị không?」
「Hửm? À à, không sao đâu anh bạn. Chẳng đến mức có đứa nhỏ cài thử hàng rồi vui mừng một chút mà bị quy tội trộm cắp đâu.」
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, ngồi trên ghế, nhếch miệng cười đáp lại.
「Không phải là ngài thì không sao, mà là... món hàng này không linh hoạt như ngài nghĩ đâu, đúng chứ?」
「Hả...? À, ra là thế. Nhìn qua... chắc anh đang hộ tống tiểu thư nhà nào đó, hửm?」
Khi nghe giọng ta hạ thấp một cách đáng ngờ, tên trung niên nghiêng đầu, rồi khi nhận ra khuôn mặt tôi bị lớp áo choàng che đi khiến việc nhận dạng trở nên khó khăn, hắn nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Tôi biết rất rõ hắn vốn cực kỳ ghét bỏ những người xuất thân là Trừ yêu sư, bất kể đó là công việc hiện tại hay quá khứ.
「Một pháp sư bán đồ trộm lén nhỉ? Không ngờ ngươi lại có gan mở quầy ngay giữa chợ ở kinh thành vào ban ngày thế này... Vậy mấy tên Kebiishi đang làm cái trò gì không biết?」
Bên tai, con ong mật thở dài đầy thất vọng xen lẫn khinh miệt. Không, ừ thì đúng là hắn là dân làm ăn chui, nhưng mà cũng không thể đánh đồng với đám bán hàng rẻ tiền vớ vẩn kia đâu nhé?
Gã thương nhân lang thang này là một NPC đặc biệt, xuất hiện ngẫu nhiên ở các nơi trong game theo một xác suất thấp trong một số sự kiện. Gia tộc hắn từng là gia tộc trừ yêu danh giá, nay đã sa sút, bị người đời chê bai.
Masukura Tsuya, theo cốt truyện, là một thương nhân du mục thường xuyên xuất hiện, đồng thời kiêm luôn nghề tay trái là chế tạo và buôn bán các loại chú cụ không qua sự chấp thuận của Triều đình. Trong game, hắn là một trong số ít NPC bán các món đồ hiếm cực kỳ hữu dụng.
Tuy nhiên, trừ một vài route cốt truyện nhất định, việc gặp được hắn vốn đã là việc khó khăn. Thời gian đầu, trên các diễn đàn chia sẻ hướng dẫn chơi game, người ta còn cho rằng đó chỉ là tin vịt. Để hiểu mức độ khó đó, hãy tưởng tượng bạn phải tìm một hòn đảo huyền thoại trong một tựa game săn quái vật nổi tiếng toàn cầu, nhưng độ khó tăng gấp mười lần. Mà nói trước, nhà phát triển đã vá lỗ hổng chỉnh RNG từ lâu rồi, đừng mơ mà reset gì cho phí công.
Đổi lại, hàng hóa mà hắn bán ra rất xứng đáng với tần suất xuất hiện hiếm hoi đó. Những món đồ mà pro-gamer từng dùng để trang bị cho nhân vật chính trong một cuộc thử nghiệm đánh boss cực khó cũng đều được mua từ gã này... Dù cuối cùng vẫn thất bại.
(Không ngờ lại gặp hắn vào lúc này. Nếu đây là trong game thì đúng là mừng, nhưng với mình bây giờ thì chẳng có ích gì cả.)
Các chú cụ do hắn chế tạo, mặc dù có thể sử dụng tốt đến tận cuối game, nhưng giá cả cũng rất chát. Trong game, nếu người chơi gặp hắn khi chưa có đủ tiền ở giai đoạn đầu, thì coi như xui tận mạng. Chưa kể, với xuất thân hiện tại là đầy tớ cho gia tộc Trừ yêu, tôi chẳng mong gì sẽ được hắn đối đãi thân thiện như đối với nhân vật chính đầy thiện cảm kia.
Dù sao đi nữa, với bản tính hay nghi ngờ người khác, thật khó mà tin được hắn lại không cài đặt bất kỳ cơ chế bảo vệ nào lên mớ chú cụ của mình. Nếu bị hiểu nhầm, người đụng vào có thể sẽ bị trúng lời nguyền nặng nề. Thực tế, trong một truyện ngắn ngoại truyện cũng đã từng có người bị dính như thế. Vậy nên tôi mới hỏi như vậy...
「Yên tâm đi. Ta cũng biết tính toán chứ. Không đến mức tự tiện đeo thử là bị nguyền đâu. Với lại, mấy món đó cũng kiêm luôn chức năng bảo vệ cho người mua nữa đó?」
「Ta tin rằng cả triều đình lẫn Âm Dương Liêu đều đang kiểm soát nghiêm ngặt việc lưu thông chú cụ, không sai chứ?」
「…Gì đây, ngươi định tố cáo ta à?」
「Thân phận của ta cũng không tiện làm ngơ như không biết…」
Làm ơn đừng bày ra trước mặt tôi như thế. Nếu Kayo không chạm vào món hàng, tôi cũng đã chẳng dính líu vào chuyện này. Dù sao thì, tôi cũng chẳng muốn vô tình phá hỏng route hiếm gặp của nhân vật chính chỉ vì chuyện cỏn con.
Dù vậy, chắc chắn ở đâu đó quanh đây vẫn có giám sát. Vì Kayo đang ở đây, ta không định làm to chuyện… Nhưng thành thật mà nói, tôi rất muốn hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuồn khỏi đây trước khi bọn keibiishi kéo tới.
「U-um… To… Gonbei-san?」
Có vẻ nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa tôi và tên bán rong, Kayo gọi tôi với vẻ bất an, mang vẻ áy náy. Tuy nhiên, tôi không thể tùy tiện đáp lại ngay lúc này.
「…Nào nào, thôi nào, huynh đệ. Đừng làm căng thế. Chúng ta đều đang làm công việc của mình cả thôi mà? Hợp tác một chút chứ?」
Sau một thoáng im lặng, tên bán rong như thể đầu hàng, vừa nhìn quanh đầy cảnh giác, vừa xoa dịu tôi. Có vẻ hắn cũng nhận ra phần nào tình cảnh của bên tôi. Dù gì thì, với xuất thân là hậu duệ gia tộc trừ yêu, lại buôn bán chú cụ chui như hiện tại, hắn hẳn cũng hiểu rõ những chuyện trong giới.
Và có lẽ, hắn đang ngầm nói rằng đấu đá vì lợi ích của cấp trên là điều ngu xuẩn. Người ta làm việc để sống, chẳng ai muốn vì việc làm mà thiệt thân, bị thương, hay thậm chí mất mạng cả. Mà, nếu nghĩ thế thì cũng chẳng sai đâu.
「Đây, ta giảm giá cái trâm tóc của cô nương kia. Coi như ta nhờ ngươi giữ kín giùm, được chứ? Mà thôi, để ngươi không thấy thiệt, ta tặng luôn một món này nhé?… Nè, cái này được chứ?」
Nhe răng cười, Masukura rút ra một món từ trong đống hàng rồi nhét vào tay ta. Rõ ràng đây là hối lộ. Ý hắn là, hắn sẽ rút lui, nên xin đừng báo cho bọn kiểm tra hay keibiishi lúc này.
「……Chất lượng xem ra cũng không tồi. Thế nhưng, với tay nghề như thế này, chẳng phải sẽ có chỗ làm trong Nội Tượng Liêu hay Âm Dương Liêu sao? Vậy mà lại cố tình mạo hiểm tới tận nơi như thế này chỉ để bày bán hàng ngoài phố…」
Hắn dúi vật ấy vào tay tôi……một chuỗi hạt đeo tay. Tôi vừa xem xét vừa cất lời hỏi. Có lẽ là do muốn dùng làm hối lộ nhưng lại phải chọn vật gì đó khó bị phát hiện, nên mới chọn loại dễ cất giấu như thế này. Quả là được bày bán ngoài phố, cho nên dù so với những vật phẩm cực hiếm bán cho nhân vật chính trong game thì chất lượng kém xa, nhưng dẫu vậy, vẫn còn hơn hẳn so với đám pháp cụ rẻ tiền, chất lượng tệ hại mà bọn buôn lậu sản xuất hàng loạt để bán cho đồng nghiệp hoặc dân thường. Với chất lượng như thế này thì có được việc làm trong Triều đình cũng chẳng phải chuyện lạ… Mà đúng rồi, nếu nghĩ kỹ lại thì, so với việc rong ruổi buôn bán, lựa chọn đó lại càng hợp với mạch truyện gốc hơn chứ? Làm ơn tăng cường sức mạnh cho phe Triều đình đi chứ.
「Hả? Đừng có nói đùa. Ta chán ghét làm quan lắm rồi. Làm việc ở một nơi gò bó và rắc rối như thế chẳng thà bị tống vào ngục còn hơn」
Tuy nhiên, đối với đề xuất của tôi, Masukura lại đáp lời với thái độ đầy chán ghét… À ừ thì, nhà ngươi vốn dĩ có tổ tiên từng chịu khổ bởi triều đình mà. Tôi cũng chẳng kỳ vọng gì cho lắm. Thôi thì, tạm gác chuyện đó sang một bên đã……
「………Ta sẽ trả tiền. Những chuyện thế này không tốt cho việc giáo dục. Với lại, ta cũng không muốn bị xem là đang đưa hối lộ」
Thực tế thì, trả tiền vẫn là thượng sách. Về mặt giáo dục đối với Kayo đang đứng cạnh, cũng như để sau này còn có cớ để đối phó nếu bị truy xét.
Dù cho Triều đình có cố gắng kiểm soát đến đâu, các loại bùa hộ mệnh và phù chú do bọn buôn lậu sản xuất vẫn tràn lan khắp chốn vì nhu cầu lớn trong dân gian cùng với sự thiếu hụt nguồn cung chính thống. Kết quả là, mặt hàng bất hợp pháp này trôi nổi vô số mà hầu như không thể xử lý triệt để. Thành thử, nói thật thì, chỉ cần mua thôi cũng chẳng phạm tội gì ghê gớm. Nếu bắt hết vì mấy chuyện cỏn con thế này thì nhà giam đầy mất. Cùng lắm là bị phạt tiền thôi.
Dù vậy, nhận không thì vẫn là không ổn. Cách tốt nhất là giả vờ như mình không biết đây là hàng cấm, mua với tư cách người thứ ba thiện chí, đó là một điểm dừng hợp lý.
「……Thôi được rồi. Chậc, cứ nghĩ xuống chợ kiếm chút tiền lẻ mà rốt cuộc lại vướng vào đám rắc rối thế này. Đúng là vận đen」
Nhận lấy số tiền vừa xứng với chất lượng xét trên phương diện pháp thuật, nếu không muốn nói là hời, gã thương nhân thở dài não nề, rồi bắt đầu gom hết hàng hóa lại để tẩu thoát.
「Mà này, tuy mới gặp có chút nhưng ta khuyên ngươi cố gắng lên nhé. Có vẻ như gian nan lắm đây…… thôi thì, ít nhất hãy học cách đối nhân xử thế khéo léo đi?」
「………? Ý ngươi là gì vậy……」
Gã thương nhân vừa chất hàng lên con ngựa buộc bên cạnh vừa buông lời như trêu chọc nửa thương hại, khiến tôi có cảm giác kỳ lạ không thể nói thành lời. Nhưng tôi không có thì giờ để truy hỏi thêm, bởi trước khi kịp lên tiếng gọi hắn, cô bé đứng bên cạnh đã tỏ vẻ bất mãn mà nắm lấy tay áo tôi.
「……Tomobe-san」
「Tên tôi là Gonbei」
「Gọi mãi mà anh cứ lơ đi thôi」
Kayo đáp lại với vẻ mặt cực kỳ không hài lòng. …Nhắc mới nhớ, lúc nãy hình như cô ấy đã gọi tôi vài lần. Có vẻ cô vì bị cho ra rìa một mình rồi giận dỗi đây mà.
「……Thật lấy làm xin lỗi, Yuzu」
「Ta là Kayo」
「……Vâng, Kayo-sama. Thành thậ-」
「Là 「Kayo」」
「……Kayo, tôi xin lỗi」
Tôi cung kính đáp lời, vậy mà Kayo lại càng lộ rõ vẻ khó chịu. Không, giờ thì đến ta cũng không biết rốt cuộc cô ấy còn bất mãn chuyện gì nữa.
「Hãy cố nhớ lại đi. Trước khi ngươi nói chuyện với gã thương nhân đó, cô bé kia đã nói gì nào?」
Một giọng thì thầm như than thở vang lên bên tai tôi để nhắc nhở. Thế nhưng đáng tiếc là tôi đã quên mất Kayo đã nói gì ngay trước lúc đó, nên chẳng thể nào lần ra được đáp án.
Có lẽ nhận ra vẻ bối rối của tôi, Kayo dù vẫn hờn dỗi nhưng sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đành thở dài, rồi đưa vật đó ra cho tôi với vẻ miễn cưỡng.
「Cái này là gì vậy?」
「Không thấy sao? Là cây trâm mà lúc nãy Gonbei-san đã mua」
「À, phải rồi…… nhưng mà?」
「Thật ra lúc nãy còn có một cái khác cũng khá đẹp đấy?」
……Ra là vậy, tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu nguyên do khiến cô nổi giận rồi.
Nghĩ lại thì, lúc đầu Kayo đã khoe với tôi món đó. Có lẽ cô ấy có vài món ưng ý, nên mới đeo thử rồi hỏi ý kiến tôi để chọn mua. Ấy thế mà lại bị tôi ngó lơ, cả khi cô gọi tên tôi cũng bị làm ngơ, rồi cuối cùng tôi lại tự tiện chọn mua mà chẳng hỏi gì, bảo sao cô không thấy khó chịu cho được.
「Không phải là ‘có lẽ’ mà là chắc chắn. Bất cứ ai cũng cảm thấy khó chịu khi bị ngó lơ mà. Nhất là trong tình huống lần này」
Chú chim ruồi vô hình chọc chọc tai tôi mà trách móc. Ừ, đau lắm đó, đừng làm vậy nữa.
「Gonbei-san, chẳng phải anh đã hứa sẽ làm ta vui vẻ đến khi nào ta hài lòng sao?」
Nếu tôi nói rằng mình chưa hề khẳng định chắc nịch như vậy thì chắc cô ấy sẽ nổi đóa mất… Thôi thì, tốt hơn hết là cúi đầu xin lỗi. Dù có gì muốn nói đi nữa, cũng có lúc phải nhẫn nhịn, không biện minh mà thành tâm hạ mình là tốt nhất.
「……Thật lòng xin lỗi. Từ nay tôi sẽ cố gắng chuộc lại lỗi lầm, mong tiểu thư rộng lòng tha thứ」
「Tomobe-san, anh nghĩ chỉ cần xin lỗi là được tha sao?」
「Tôi nào dám」
Nếu xin lỗi mà xong chuyện thì cảnh sát đã thất nghiệp rồi. Dù nói vậy, chuyện lần này thì cũng chẳng tới mức phải báo quan đâu.
「Muu…… chẳng vui gì cả. Đã xin lỗi thì cũng đừng có thành khẩn thái quá chứ, làm vậy thì ta biết gây gổ kiểu gì đây!」
Cô nói vậy rồi phồng má tỏ vẻ dỗi hờn.
「Tôi không có ý định cãi nhau với tiểu thư, cũng không muốn. Còn Yuzu thì khác sao?」
「Cái đó…… không phải. ……Được rồi. Vậy thì, từ giờ hãy cố mà chuộc lại ấn tượng xấu mà anh dành cho ta đi nhé?」
Dù còn chút bất mãn, nhưng Kayo vẫn ra lệnh cho tôi như vậy. Đồng thời, cô cũng đưa ra cây trâm tóc đã mua lúc nãy.
「Cái này là?」
「Đã vậy thì đeo nó lên cho ta đi. Hay là anh không thích?」
「Không đâu……」
Dù sao cô ấy cũng đã hồi đáp thành ý của tôi, nên từ chối vào lúc này chỉ khiến không khí thêm tồi tệ. Tôi nhận lấy cây trâm rồi cẩn thận cài lên mái tóc màu hoàng kim của cô.
「Ehehe, có hợp không?」
「Rất hợp. Phối màu cũng không tồi chút nào」
Màu vàng và xanh là cặp màu bổ trợ nhau rất tốt. Viên bảo ngọc hình hoa ánh lam kia quả là vô cùng hợp với mái tóc cô…
-
「……Vậy ra, nơi mà tiểu thư muốn đến từ lâu chính là đây sao?」
Tôi bị tiểu thư thương hội kéo tay dẫn đi, và nơi được đưa đến là một hiệu sách. Một hiệu sách bình thường nằm ở một góc kinh thành… Tuy nhiên, tôi đã từng thấy nơi này trong nguyên tác game, nó là một trong những bối cảnh có xuất hiện.
Chắc chắn nơi này là địa điểm mà tùy thuộc vào mức độ hảo cảm và tiến độ trong game, người chơi sẽ gặp gỡ một vài nhân vật tại đây, và xảy ra những sự kiện nhỏ không mấy liên quan đến cốt truyện chính. Bề ngoài là một hiệu sách bình thường, nhưng bên trong lại buôn bán hoặc cho thuê những loại sách có vấn đề theo cái nghĩa dở người, đến cả các bậc quý nhân vi hành cũng lui tới.
「Vậy… tại sao lại đến nơi như thế này?」
「Ta tình cờ nghe được các nữ tỳ đứng nói chuyện lúc trước. Phụ thân và cả Tsurugi cũng không cho ta tự do đọc sách. Chính vì vậy nên…」
Kayo chắp hai bàn tay nhỏ bé lại, nở một nụ cười tươi tắn. Tư thế cầu xin thật là khéo léo và có phần toan tính.
「Ta có vài cuốn truyện muốn đọc thử. Anh cùng tìm với ta được không?」
「……Tôi không dám đảm bảo gì đâu đấy?」
「A, anh biết đọc chữ à?」
「……Một phần nào đó thôi」
「Fufufu, vậy thì tốt quá rồi」
Trước lời nói của Kayo, tôi nhận ra mình vừa đào hố chôn thân. Cho tới giờ, tôi vẫn thể hiện mình là một tên đầy tớ vô học, ngoài đánh đấm ra thì gì cũng kém cỏi, nhưng có vẻ cô ấy đã phát hiện ra tôi đủ khả năng đọc chữ đến mức hiểu được tên sách. Phiền phức thật…
Dẫu cho thời đại nơi đây giống với thời Edo, vẫn có Tự Tử Ốc, song đại đa số dân chúng là nông dân, mà Tự Tử Ốc lại chẳng miễn phí gì. Huống hồ, ở nông thôn, trẻ nhỏ cũng là nhân lực lao động quý giá. Tỉ lệ biết chữ chắc chắn không cao. Nếu cả nam lẫn nữ có được một nửa là đã may lắm rồi. Nhất là những đầy tớ như tôi, chỉ là vật tiêu hao mà thôi…
May thay, chữ viết được sử dụng ở quốc gia Phù Tang này phần lớn là chữ phá thể, tuy cách dùng từ có hơi cổ xưa, song vẫn là tiếng Nhật. Nhờ vậy, tuy có chút khó khăn, nhưng nhờ kiến thức kiếp trước mà tôi đã biết đọc viết từ hồi còn ở làng, và lúc được thuê làm hầu cận cho Hina, tôi cũng từng được dạy qua đôi chút về văn pháp và kiểu chữ dành cho quý tộc.
「……Yuzu」
「Ta biết rồi mà. Anh yên tâm đi. Ta đã viết tên sách ra giấy rồi. Như vậy có thể viện cớ với phụ thân được chứ?」
Cô nở nụ cười dịu dàng, rồi đưa ra một mảnh giấy ghi tiêu đề bằng bút mực. Quả là chu đáo.
Tạm không nói đến gia tộc Onizuki, nhưng ở nhà Tachibana thì tôi không muốn bị phát hiện bản thân có thể đọc chữ, dù chỉ một chút. Nếu như việc tôi đang tìm kiếm những cuốn sách đi ngược với chủ trương giáo dục của họ bị lộ, chắc chắn sẽ bị ghi hận. Tôi muốn giả bộ như mình chỉ đang tìm theo hình dạng chữ trên bìa sách. Bởi nếu không hiểu ý nghĩa tên sách thì đương nhiên cũng không hiểu nổi nội dung bên trong.
「Đa tạ tiểu thư…… Vậy thì, tôi sẽ tìm giúp cuốn sách đó nhé?」
Tôi cúi đầu biểu lộ lòng cảm kích, rồi cùng cô ấy với tôi chia nhau đi tìm quyển sách mục tiêu.
「Nhưng mà… cái thể loại này thì đi hơi xa quá rồi đấy」
Vừa thản nhiên lướt mắt qua các kệ sách, tôi vừa âm thầm đọc các tiêu đề và không khỏi thốt lên. Không, đúng là trong văn học hiện thực cũng có những đề tài như chênh lệch giai cấp, hay bách hợp, nam sắc… vốn đã tồn tại từ rất xa xưa, nhưng TS, dị giới giao hợp, chênh lệch tuổi tác, onee-shota, thôi miên cơ đấy… Đúng là nghiệp chướng sâu nặng. Cứ như thể cố tình khiêu chiến với đạo đức và quan niệm trinh tiết vậy.
「Còn có cả những tờ báo gạch đá Triều đình viết nặc danh, hay bản khuyên can kèm hình biếm họa quá khích… nhưng đại đa số chỉ là sách giải trí nhảm nhí mà thôi. Đúng là đáng chán. Dùng loại giấy quý giá như thế vào thứ rác rưởi này thật là…」
「Haha… đúng là… lòng ham muốn của con người không có điểm dừng mà」
Trước giọng nói khinh miệt của chú chim ruồi đậu trên vai, tôi chỉ còn biết cười gượng. Những quyển sách chất đầy kệ, đến mức đè lên cả phần trên kệ như muốn sụp đổ… một nửa trong số đó rõ ràng là thể loại không lành mạnh… Tôi không khỏi sửng sốt. Dù gì thì khác với kiếp trước, sách vở nơi đây không rẻ đến mức vứt bỏ một cách tùy tiện đâu mà…
(Mà, ai mà chẳng cần giải trí)
Dù có sống ra sao, thì nếu chỉ toàn làm việc, tinh thần cũng sẽ bị bào mòn. Nội dung có thế nào đi nữa, thì vẫn còn hơn là đánh bạc, rượu chè hay đắm mình vào nữ sắc rồi thân bại danh liệt. Vừa nghĩ vậy, tôi lại tiếp tục tìm cuốn sách mà Kayo mong muốn.
…Có lẽ chính vì đang lơ đãng như vậy mà chuyện xảy ra.
「Vậy cuốn sách cần tìm ở đâu nhỉ? Eh? Hả…? Uwaa!?」
Vì thế mà ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã không kịp nhận ra bóng người đang ngồi đọc sách ngay sau khi rẽ qua dãy kệ…
-
Nếu phải bênh vực nàng, thì trước hết, vốn dĩ nàng hoàn toàn không có dự định sẽ đến nơi này…một tiệm cho thuê sách không quá lớn nằm ở một góc kinh đô. Huống chi lại còn khoác lên người áo choàng dành cho nữ giới, cài trâm ngọc, trang điểm chải chuốt… chuyện như vậy, nếu không thật sự cần thiết thì nàng tuyệt đối không tự nguyện mà làm.
Bởi vậy, nàng đã tự nhủ với chính mình vào sáng nay rằng, việc này là bất đắc dĩ. Phải, là bất đắc dĩ mà thôi.
…Vụ việc dưới cống ngầm khiến nàng bị tuyên án quản thúc, và mãi đến tận ngày hôm qua mới được giải trừ. Sau đó, nàng lập tức thực hiện điều đã suy nghĩ bấy lâu khi còn bị nhốt trong phủ.
Ngay sau khi được tự do, nàng ra lệnh cho các nữ hầu chuẩn bị y phục chỉnh tề. Khoác lên người chiếc áo khoác từng được cha và huynh trưởng ban cho, gài trâm lên tóc, điểm chút phấn hồng nhẹ… tuyệt đối không phải vì hắn. Dù đúng là có nghĩ đến chuyện nhân tiện ghé qua phủ nhà Onizuki để gặp mặt hắn và trách móc đôi chút, nhưng chuyện đó… hoàn toàn không liên quan. Một chút cũng không hề liên quan.
Nàng tự vấn như thế, rồi tự đưa ra đáp án như thế, nàng thong dong định ghé qua phủ Aimi nơi hai người chị họ nhà Onizuki đang lưu trú. Nhưng ngay trước khi rời khỏi phủ, nàng được một nữ hầu báo rằng các tiểu thư ấy đã được mời đến yến hội trong hoàng thành, hiện đang vắng mặt.
Và vì vậy, nàng đành miễn cưỡng ghé qua thăm tên nam nhân ấy, phớt lờ lời can ngăn của các nữ tỳ, đến tận phủ Aimi, để rồi được người hướng dẫn dưới cống ngầm, không hiểu sao lại đang làm việc tại Onizuki, báo rằng hắn cũng đi vắng do có công chuyện. Việc này xảy ra cách đây độ chừng hai khắc. …Thật sự khiến nàng sững sờ.
Sau đó, nàng lang thang khắp các nẻo đường trong kinh thành với tâm trí rối bời. Nhìn thấy những cặp trai gái trẻ tuổi sánh bước bên nhau đầy tình tứ, nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, bực bội, cay đắng, rồi lại thấy cô đơn chẳng rõ vì sao. Lúc đang nghĩ đến việc quay về phủ, nàng bỗng nhớ lại lời đồn mà mấy nữ hầu khá lắm lời từng kể trong lúc nàng bị quản thúc.
Khi bị giam trong phủ, nàng đột nhiên có hứng lục lọi lại mấy kệ để trâm cài và y phục bị bỏ quên đã lâu, khiến đám hầu gái thi nhau kể lể về chuyện phấn son, xu hướng thời trang, và trong số đó, một người đã nhắc đến tiệm sách cho thuê ấy.
Thoạt nhìn thì chỉ là một tiệm sách bình thường dành cho dân thường như bao tiệm khác trong kinh, nhưng thực chất phía sau lại là nơi cung cấp sách truyện tục tĩu cho những người có địa vị nhưng lại muốn che giấu thân phận. Nghe nói cũng có cả những bậc cao quý ghé chân qua đó.
Nhớ lại câu chuyện đó, nàng chẳng biết từ lúc nào lại bước chân đến nơi này. Rồi cứ thế đi vào từ lối sau như lời đồn, và lập tức bị chấn động không nhỏ.
Thông thường, sách vở mà các công khanh, lãnh chúa, hoặc các gia tộc trừ yêu đọc đều có nội dung tương xứng với thân phận. Bản thân nàng, vốn dĩ cũng được nuôi dạy để trở thành một trừ yêu sư như phụ thân và các huynh trưởng, chẳng mấy khi đọc mấy loại truyện gọi là 「truyện tình cảm dành cho tiểu thư」. Nếu có thì cũng chỉ vì muốn có chuyện để nói với người chị họ. Nhưng chính người chị họ ấy cũng chỉ nhàm chán đáp lại, bản thân nàng cũng chỉ đọc cho có nên chẳng thể nhớ nổi nội dung. Ấy vậy mà…
「À, cái này, tựa đề là…」
Trong lúc vô thức, nàng đã rút một cuốn sách trong số rất nhiều cuốn được xếp chật trên kệ, rồi mở ra xem. Đó là một quyển truyện tình cảm, đại khái là nói về chuyện một nữ nhân cao quý và người hầu của mình nên duyên với nhau.
Thành thật mà nói, theo quan niệm đạo đức và thường thức của quốc gia này, một mối tình tự do có sự chênh lệch giai cấp như thế không phải là điều đáng được khen ngợi. Đặc biệt nếu là đàn ông có địa vị thấp hơn… Tác giả có vẻ là một thường dân.
Chỉ với cốt truyện và thân phận tác giả, tác phẩm này sẽ bị phán là một thứ rác rưởi thiếu vần luật, thiếu phép tắc, một thứ văn chương tầm thường của kẻ hạ tiện. Người có địa vị sẽ lập tức đánh giá như thế ngay cả khi chưa mở sách. Bởi ở quốc gia này, văn chương chỉ được tôn trọng khi được viết nên bởi những người cao quý, có học thức, theo đúng phong nhã và khuôn mẫu. Những gì đi lệch khỏi đó, dù hay đến đâu, cũng không được đánh giá cao… Ít nhất bề mặt là thế.
Tất nhiên, đại chúng thì phóng khoáng hơn nhiều, họ không màng đến hình thức hay phong nhã, mà chỉ đơn thuần tìm sự thú vị và bất ngờ trong nội dung. Ngay cả những người có địa vị cũng không phải ai cũng thật lòng yêu thích thứ văn chương đầy tính hình thức. Không ít người vẫn âm thầm say mê các loại truyện dân gian, giải trí của dân chúng.
Huống hồ, bản thân nàng, hiếm khi đọc đến cả truyện tình cảm theo phong cách quý tộc, liệu có đủ sức đề kháng với thể loại này không thì… Chỉ biết là một khi đã cầm lên đọc, ý định ban đầu chỉ là đọc lướt qua cho biết, chẳng biết từ lúc nào nàng đã bị cuốn hút hoàn toàn và đắm chìm trong đó.
Chỉ trong chớp mắt đã đọc xong cả một quyển, nàng đỏ mặt thở dài sâu một hơi, rồi ánh mắt không tự chủ mà chuyển sang những quyển sách khác trên kệ. Bàn tay trắng muốt, mảnh dẻ với những ngón tay thon dài từ từ lướt theo tiêu đề từng cuốn sách.
…Vấn đề nằm ở chỗ, chính hoàn cảnh gia đình và sở thích từ trước đến nay của nàng. Sinh ra trong một gia đình toàn nam nhân đến nỗi khi nàng đến kỳ cũng không ai trong nhà nhận ra cho đến khi nữ tỳ lên tiếng.
Hơn nữa, kinh nghiệm đọc truyện tình cảm của nàng chỉ dừng lại ở những tác phẩm dành cho giới quý tộc. Vì thế, nàng hoàn toàn không biết đâu là tiêu chuẩn chung của những truyện giải trí dành cho nữ giới thường dân. Mà thật ra nàng cũng hơi tự ti về việc không có nhiều bạn bè, nên chưa từng nghe ai nói chuyện về mấy thứ này.
Nói cách khác… trong lúc say mê đọc sách, nàng đã vô tình bước sang khu vực dành cho nam giới trưởng thành mà không hề hay biết. Mà kể cả nội dung có là loại đó đi nữa, nàng cũng không nhận ra, thậm chí hoàn toàn không nghi ngờ.
「Ể…!? Đ-đùa sao, đến cả chuyện đó mà cũng viết…!!?」
Bắt đầu quyển thứ sáu, khuôn mặt nàng đỏ bừng, môi run rẩy, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào chữ nghĩa và minh họa. Nếu có ai ở đây, hẳn sẽ lập tức chỉ ra rằng thứ mà nàng đang lầm tưởng là tiểu thuyết tình cảm dành cho nữ giới thật ra chính là loại sách đồi trụy, tục phẩm vốn dành cho đàn ông. Tiếc thay, không có ai ở đây để nói cho nàng biết điều đó.
「A-a… ư ư… s-sao lại như thế này… hể!?」
Cặp đôi yêu nhau bị ngăn cấm thân phận, vì lỡ uống phải rượu nên không còn kìm nén được tình cảm mà giao hoan với nhau… đến đoạn mà thiên hạ gọi là cảnh nóng, sắc mặt nàng đỏ như tôm luộc.
「H-haa… t-thật là… đ-đê tiện quá! C-các nữ nhân thường dân thật sự đọc mấy thứ này sao!? K-không thể tin nổi! T-thật là hạ cấp…!?」
Dù ngoài miệng mắng nhiếc mấy thứ văn chương của dân thường như thế, ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi trang sách. Nếu có ai chỉ ra điều đó, hẳn nàng sẽ hét lên hoảng loạn. Nhưng không, chẳng có ai ở đây cả. Chỉ còn nàng, thở gấp, tiếp tục lật trang sách, nuốt khan, đọc tiếp hành động tiếp theo của các nhân vật.
「Ể!? Ể!? Ểểể…!? M-một nơi như vậy… đ-đùa sao…!? A-a… s-sao lại m-…mạnh bạo như thế…?」
Vừa thì thào từng chữ, nàng vừa huy động toàn bộ trí tưởng tượng, hoặc là vọng tưởng và mộng tưởng, để tái hiện cảnh tượng ấy trong đầu. Rồi chẳng biết từ lúc nào, hình ảnh cô gái trong truyện hiện lên trong đầu lại chính là nàng. Còn người bên cạnh thì…
「K-không có ý gì đâu đấy!? P-phải đấy!! T-ta không thể lấy người nhà ra làm mẫu được đâu nhé!? N-nên, cho nên… chỉ là tưởng tượng vậy thôi! Nhất định là vậy…!!」
Tự nói với bản thân, đồng thời như thể đang biện bạch với một ai đó không tồn tại, nàng lắp bắp, cố gắng lảng tránh. Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh giao hoan trong truyện, vọng tưởng bắt đầu tràn ngập, cảm xúc của nàng càng trở nên mãnh liệt.
Chàng trai có thân phận thấp hơn đè nàng xuống giường, cô tiểu thư thường ngày mạnh mẽ, gan dạ giờ lại yếu đuối lạ thường. Ánh mắt bình thường vốn dịu dàng của chàng trai, giờ trong căn phòng tối lại ánh lên vẻ như dã thú săn mồi, khiến thiếu nữ co người sợ hãi. Thế nhưng… không hề chống cự.
Rồi nàng bị lột sạch y phục đầy thô bạo, để lộ nửa thân trên đỏ ửng, rõ ràng không chỉ vì men rượu. Thiếu nữ bất lực nằm im, ngước mắt nhìn lên đầy yếu đuối, ánh mắt như muốn được che chở, lại pha chút nũng nịu. Chàng trai cũng say, hé ra nụ cười nham hiểm chưa từng thấy, rồi đáp lại phần cảm xúc sau cùng nàng gửi tới. Kéo mái tóc nàng, ép đầu nàng xuống nệm, bắt nàng bò bốn chân.
…Với ánh mắt ướt đẫm vì bị đối xử thô bạo, thiếu nữ nhìn lên chàng trai. Nhưng không một lời oán trách, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Cuối cùng, vì cấu tạo cơ thể mà nàng vô thức ưỡn phần hông ra sau. Thân dưới của nàng đã bị chàng trai lột phăng, không chỉ đôi chân mà cả đùi, để lộ làn da trắng nõn chưa từng sạm nắng. Chàng trai ghé sát tai nàng thì thầm điều gì đó. Thiếu nữ mở to mắt, rồi khẽ gật đầu. Xác nhận xong, ánh mắt chàng trai tràn ngập tà ý, thản nhiên vươn tay…
「Haa… haa… ực…」
Giờ đây, bất kể lễ nghi hay thể diện cũng đã tan biến, nàng ngồi co ro kiểu con gái, dựa lưng vào góc kệ sách, mê mẩn đọc đoạn mở đầu cảnh tượng ấy. Vừa đọc, mắt nàng long lanh, thở ra hơi thở ngọt ngào, nặng trĩu.
Trong khi hình ảnh hiện lên trong đầu không ngừng lan rộng, cơ thể nàng cũng bắt đầu run rẩy vì cảm giác nhói lên từ tận sâu bên trong. Không ai dạy, cũng chẳng có kiến thức hay ý thức rõ ràng, nàng chỉ thuận theo bản năng mà đưa tay về phía đùi non của mình, rồi…
「…Ở đâu nhỉ? Hm? Eh…? Ối!?」
「F-fue!?」
Ngay khoảnh khắc đó, nàng va phải bóng người vừa rẽ qua kệ sách, ngã sấp xuống đất. Một tiếng 「bịch! rầm」 vang lên.
「Chết rồi!?」
Cùng lúc, một giọng nam vang lên. Dường như là giọng đã từng nghe ở đâu đó, khiến nàng sững lại trong giây lát. Tuy nhiên… nàng nhanh chóng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó. Bởi va chạm giữa hai người đã khiến đống sách xếp lộn xộn trên kệ ào ào đổ xuống như tuyết lở.
「Kyaa…!?」
Nếu là lúc đang luyện tập hay chiến đấu với yêu quái thì còn ứng biến được, nhưng đây là trong kinh thành, và nàng vừa mới tập trung toàn lực vào việc đọc sách (và mơ tưởng). Nàng không kịp phản ứng, chỉ biết đưa tay ôm đầu, nhắm mắt chờ cơn đau ập đến.
「…Eh?」
Nhưng mãi vẫn chẳng thấy cơn đau đến, khiến nàng từ từ mở mắt đầy cảnh giác. Trước mắt nàng là bóng người đang đè lên nàng, che chắn phía trên—
「Đau thật… đen đủi quá. Xin lỗi, cô không bị thương… chứ…?」
Ánh mắt của cả hai chắc chắn đã giao nhau. Nhưng… do chiếc áo choàng che giấu nhận dạng, nàng không thể nhận ra được giọng nói hay diện mạo người đó. Lại càng không nhận ra ánh mắt của người trước mặt nàng đang vô cùng bối rối. Chỉ có một điều duy nhất nàng biết rõ…
…Bụp.
「……Fueh?」
Chỉ một điều Murasaki hiểu rõ lúc đó, chính là, vừa gặp mặt người đó, liền xảy ra chuyện ấy sau một tháng trời, chiếc đồ lót nàng mặc hôm nay đã không còn cứu được nữa rồi…
-
Một khoảng lặng bao trùm nơi ấy. Một bên là người vô tình gặp gỡ lại hóa ra đã từng quen biết, hơn nữa cuộc hội ngộ lại diễn ra tại một chốn như thế này; còn bên kia thì bởi sự biến đổi đột ngột trong thân thể ngay khoảnh khắc nhận ra người mình vừa gặp, đã không khỏi rơi vào hoang mang.
Một sự im lặng nặng nề khiến người ta cảm thấy ngột ngạt... Người đầu tiên cử động là thiếu nữ với mái tóc màu vỏ sò dạ quang đang nằm gục trên sàn. Nhưng, hành động ấy tuyệt đối không phải xuất phát từ một tư duy bình tĩnh, mà ngược lại là từ một cơn hỗn loạn tột cùng.
「~~~!!!?」
Một tiếng kêu khe khẽ chẳng thể diễn tả bằng lời đã bật ra, nhưng nguyên do tuyệt nhiên không phải vì thiếu nữ đang sợ hãi trước người đang phủ lên mình. Quả thật, Murasaki là một thiếu nữ có vóc dáng nhỏ nhắn, thế nhưng lượng linh lực cùng năng lực võ thuật của nàng, tuy thua kém anh chị ruột, song vẫn đủ để khiến hầu hết nam nhân bình thường không thể nào chống lại, thậm chí nếu cần, nàng hoàn toàn có thể đánh chết họ.
Vì lẽ đó, lý do nàng thét lên tuyệt nhiên không phải vì sợ hãi đối phương, mà đúng hơn, là vì chính bản thân mình.
「X-xin thứ lỗi!? T-tôi sẽ rời khỏi ngay...!」
Dẫu nói vậy, nhưng việc trông mong người kia nhận ra điều đó là không tưởng. Trước dáng vẻ đỏ bừng mặt, đôi mắt ngân ngấn lệ và tiếng thét thất thanh của Murasaki, người nọ vội vã choàng lấy áo choàng và như bị điện giật, bật dậy tránh ra xa. Tuy nhiên, vào lúc này, những lời ấy hoàn toàn không lọt vào tai Murasaki. Dòng suy nghĩ của nàng đã hoàn toàn bối rối, hỗn loạn. Và hơn hết, là tuyệt vọng.
...Phải, Murasaki đang tuyệt vọng. Nàng lấy làm xấu hổ bởi sự hạ đẳng, đáng khinh, và dục vọng trụy lạc trong chính mình, nhưng trên hết là kinh hãi vì cơ thể nàng lại phản ứng như một con thỏ động dục trước một nam nhân xa lạ, chỉ vừa gặp mặt, thậm chí không rõ lai lịch. Sự kinh ngạc, hoang mang và cuối cùng là cảm giác tội lỗi đã dâng tràn trong tâm khảm nàng.
「H-hả!? T-ta... ta đang làm cái gì thế này...!!?」
Suy nghĩ đến đó, Murasaki cuối cùng cũng hướng tới nguyên do vì sao những cảm xúc ấy lại xuất hiện, và càng thêm hoảng loạn. Đúng là, cảm thấy xấu hổ khi bản thân động lòng trước một kẻ xa lạ là điều tự nhiên. Nhưng tội lỗi là vì cái gì? Với ai chứ...?
「C-cô ổn chứ...?」
「Hyaaaaaaa!!!!???」
Murasaki ôm đầu rên rỉ trong tuyệt vọng. Và khi chàng trai kia lên tiếng hỏi han, nàng hoảng loạn phản ứng đến độ tiếng trả lời nghe chẳng khác nào tiếng thét.
「Ờ, ờm... chuyện gì vậy nhỉ... Ơ? Cái này là...」
「H-hii!? Hyaaah aaaaaaaa!!???」
Nét mặt chàng trai càng lúc càng bối rối, thì đúng lúc đó, ánh mắt chàng bắt gặp quyển sách trong tay Murasaki.
Ngay khoảnh khắc người đối diện nhìn thấy quyển sách mà nàng đã mải mê đọc ban nãy, Murasaki lại một lần nữa rú lên như điên loạn. Trang đang mở lại đúng là một bức tranh minh họa mờ ám đầy sống động.
Vừa động tình trước một người xa lạ, lại còn để kẻ đó trông thấy nội dung quyển sách nàng đang đọc, Murasaki cảm thấy phẩm giá của bản thân trong khoảnh khắc ấy đã bị xé vụn như mảnh giẻ rách.
「Ah, uaaa... hức... ục... ueee…っ!!?」
Murasaki rơm rớm nước mắt…hay đúng hơn là đã khóc mất rồi. Nếu trong tay có một thanh kiếm, hẳn nàng đã mổ bụng tự vẫn ngay lúc ấy. Nỗi hổ thẹn vì sự yếu đuối, nhục nhã và hèn mọn của bản thân đã dìm nàng vào vực sâu tăm tối.
「Ờ, ờm…!? Ể, không thể nào!? Tại sao!? Tại sao lúc này cái sự kiện này lại...!?」
Trong khi đó, chàng trai cũng như rơi vào hoang mang cực độ. Nhìn thấy Murasaki ngồi bệt dưới đất mà bật khóc, chàng lắp bắp nói điều gì đó. Có vẻ như việc Murasaki có mặt ở đây là điều vượt ngoài suy đoán của chàng, như thể đó là điều vốn dĩ không thể xảy ra... Thế nhưng, chàng không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ về thiếu nữ trước mắt nữa. Bởi vì—
「...Tomobe-san, anh đang làm gì vậy...?」
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói lạnh lẽo tột cùng, đầy sát khí và run rẩy vì cơn giận đã vang lên trong phòng.
「……」
Giọng không lớn, nhưng lại khắc sâu khó phai, tôi cứng người, rồi quay đầu về phía phát ra thanh âm ấy.
...Nơi đó, là một thiếu nữ đang nhìn chàng trai với ánh mắt nguội lạnh và tràn đầy thất vọng.
「...Yuzu, không phải vậy đâu. Thật sự không phải như tiểu thư nghĩ đâu」
「Câu trả lời kỳ quặc đấy? Tomobe-san trước giờ vẫn luôn bình tĩnh khi trả lời mà, phải không?」
Cô gái đội ichimegasa cười nhạt, hơi nghiêng đầu đặt câu hỏi. Giọng nói lịch thiệp, nhưng ánh mắt và nét mặt thì lạnh như băng.
「Tôi không làm gì cả. Tuyệt đối không làm gì khiến người khác chỉ trích」
「Nhưng rõ ràng vừa rồi anh đã đè lên người cô ấy đúng không?」
「...Tai nạn thôi」
「Vậy tại sao cô ấy lại khóc?」
「…………」
「...Đủ rồi」
「Kayo-sama...!?」
Thiếu nữ đội ichimegasa quay phắt người đi, giọng run rẩy vì giận dữ. Sải bước lớn, tiếng guốc vang lên dồn dập, nàng rời khỏi nơi ấy. Và chàng trai vội vã mặc lại áo choàng liền hấp tấp chạy theo sau. Cả hai khuất bóng sau góc khu vực kệ sách.
「...Ể? Tomobe-san? Eh!? Không thể nào, ch-chẳng lẽ...!? Vừa rồi là... đầy tớ...? Không thể nào...!?」
Lời thì thầm lạc lõng của cô gái tóc vàng lúc ấy, đến giờ Murasaki mới nghe thấy. Đồng thời, nàng cũng lờ mờ hiểu ra tình cảnh hiện tại, khuôn mặt biến sắc, vội vã đứng bật dậy. Cái tên nàng vừa nghe từ thiếu nữ nọ, một danh xưng không thể bỏ qua, đã khiến nàng bừng tỉnh. Và từ chút manh mối ít ỏi đó, nàng ngay lập tức suy luận ra được một đáp án gần như là sự thật, dù rằng, trong hoàn cảnh này, có lẽ thà không nhận ra thì hơn...
「K-không phải vậy!! Không phải như thế!! Là hiểu lầm thôi!! Chuyện đó không thể nào!! Mà rốt cuộc, cái cô đó là ai chứ!!?」
Murasaki định chạy theo sau, nhưng rồi lại không biết phải nói gì nếu đuổi kịp họ, chỉ có thể đứng tại chỗ, hoảng loạn hét lên một mình. Song, đó lại là sai lầm. Bởi vì...
「X-xin chờ đã!! Xin hãy dừng lại!!」
「Ta không muốn nghe!! Xin hãy dừng lại đi!! Ta đã đánh giá sai anh!! Đừng đi theo ta…Eh? Kyaa!!?」
「…!? Kayo!? Guhh!!?」
Bất chợt, từ phía sau kệ sách vang lên tiếng thét của hai người.
「Đ-đầy tớ...!?」
Nghe thấy tiếng hét, Murasaki lập tức nhận ra có chuyện gì đó xảy ra, mắt mở to vì kinh hãi, vội vã đuổi theo hai người kia. Nàng rẽ qua góc kệ sách nơi họ vừa biến mất. Và rồi—
「Eh...? Đây là...」
Những gì hiện ra trước mắt Murasaki là chiếc ichimegasa rơi lăn lóc trên sàn nhà hiệu sách, và những vệt máu văng tung tóe trên kệ sách...


19 Bình luận
Lại còn tưởng tượng các thứ nữa