Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.
Chap 37
5 Bình luận - Độ dài: 6,924 từ - Cập nhật:
「……Thần chợt nhớ ra còn chút việc cần lo liệu, thật thất lễ, nhưng thần xin được cáo lui」
Đó là một lời tuyên bố đầy bất ngờ.
……Nếu muốn biện minh cho nàng, thì hành động ấy tuyệt đối không thể coi là vô lễ hay đáng trách. Lời nói, cử chỉ, dáng điệu đều vô cùng lịch thiệp và tinh tế, hoàn toàn tuân theo phép tắc nghi lễ trong Triều đình, không thể bắt bẻ vào đâu được. Kể cả nhan sắc diễm lệ và gu thẩm mỹ trong trang phục cũng đều tuyệt vời, có thể gọi là hoàn hảo. Có kẻ còn sẽ ngẩn ngơ nhìn đến quên cả thở.
Thế nhưng, chính vì vậy mà việc nàng đột ngột cáo lui vẫn khiến những vị khách có mặt tại yến hội, đặc biệt là những kẻ ngồi gần nàng, không tránh khỏi ánh mắt tò mò, bối rối, và kinh ngạc. Điều đó cũng là chuyện tất yếu.
Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Dù giờ đây gần như chỉ còn là bù nhìn, thì Thiên Hoàng vẫn là Thiên Hoàng, và dù chỉ mang tính hình thức thì uy quyền ấy cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ.
Nhưng điều đáng lo hơn thế, chính là nguy cơ khiến những vị Đại thần đang thao túng quyền triều chính phật lòng.
Tuy rằng yến hội trong vườn được tổ chức nhân danh Thiên Hoàng, nhưng rõ ràng ai cũng biết đứa trẻ còn quá non nớt ấy không đời nào tự mình nghĩ ra được chuyện này, điều đó được thể hiện rõ qua gương mặt chán chường của cậu. Đối với những kẻ thao túng triều đình kia, việc tổ chức yến hội này chính là để phô trương quyền thế của bản thân, vậy mà bị một tiểu thư trẻ tuổi giữa chừng đứng dậy rời đi, e rằng sẽ là một chuyện hết sức khó chịu. Biết đâu lại bị họ để mắt đến theo nghĩa xấu. Và rồi, với cử chỉ, hành vi, lời lẽ từ nãy tới giờ…vị tiểu thư này rõ ràng là một người thông tuệ và am hiểu lễ nghi, không thể không hiểu điều đó. Bởi vậy, sự việc bất ngờ này lại càng khiến người khác thêm bàng hoàng, lẫn lộn.
Phải, trong tình huống hiện tại, việc rời khỏi yến hội quả là một hành động quá đỗi phi lý, không thể không gọi là dại dột. Nói thẳng ra thì, đây là một lựa chọn chẳng mang lại chút lợi ích nào cả…….
「Đi thôi. Theo ta nào.」
「Eh……v-vâng ạ!!」
Thế nhưng bất chấp điều đó, Onizuki Aoi vẫn cứ đường hoàng, cứ như thể chuyện đó hoàn toàn là lẽ đương nhiên, mỉm cười lịch thiệp với vị công tử ngồi đối diện đang ngẩn người từ nãy đến giờ, rồi thản nhiên đứng dậy, dắt theo nàng bán yêu đang hầu cận bên cạnh, không một chút do dự. Cùng với Shiro vẫn còn đang bối rối nhưng ngoan ngoãn vâng lời, nàng bước đi khoan thai giữa dòng người, định rời khỏi đại sảnh của Phong Lạc Viện…… thì hai bóng người chợt chắn ngay trước mắt.
「Phải chăng người chính là nhị tiểu thư Aoi, dòng dõi trừ yêu gia tộc Onizuki? Xin hãy quay lại chỗ ngồi.」
「Dù có lý do gì đi nữa, việc rời khỏi đây khi buổi tiệc chưa kết thúc và Thiên Hoàng vẫn còn hiện diện, xét ra vẫn là bất kính. Xin người hãy thấu hiểu cho.」
Hai viên quan thuộc Bộ Nội vụ hiện ra trước mặt Aoi, cất lời như vậy. Họ không phải tức giận, mà là lúng túng thỉnh cầu nàng. Đó là cảm giác xuất phát từ sự nghiêm túc đối với phép tắc, và cũng là thiện ý dành cho một thiếu nữ quê mùa mới vào triều.
「Ta nghĩ đã nói rõ rồi mới phải? Ta ý thức được sự thất lễ của mình. Mau tránh ra đi nào.」
Aoi mỉm cười, giấu nửa khuôn miệng sau tay áo kimono. Thái độ tuy lịch thiệp nhưng lại khiến người ta có cảm giác như bị kẻ bề trên hạ cố ban ân, quả là kiểu áp đảo khiến kẻ dưới không dễ đối kháng.
Tuy nhiên, điều đó cũng không khiến hai viên quan nổi giận.
Việc người trên gây khó dễ cho kẻ dưới vốn chẳng phải chuyện gì lạ. Dù là cao ngạo hay áp bức thì cũng chẳng ai lấy đó làm ngạc nhiên. Thành thử ra, dù Aoi chỉ mới bằng tuổi con cháu của họ, các viên quan cũng không tỏ vẻ giận dữ. Nhưng tất nhiên, để mặc cho nàng làm càn thì cũng không xong.
「Thưa tiểu thư, nhưng mà……」
Khi viên quan vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Aoi khẽ cau mày, một biểu cảm chỉ có Shiro đang đứng cạnh mới đủ gần để nhận ra, rồi nghĩ đến một cái cớ, nảy ra từ cảnh tượng nhục nhã của người em họ bất tài nàng đã thấy qua thức thần, và quyết định thốt ra câu nói ấy.
「……Hay là các người muốn ta tiếp tục thất lễ trước mặt Thiên Hoàng?」
「Thất lễ? Ý người là……」
Viên quan nhất thời lúng túng không hiểu rõ ý nghĩa của lời đó. Aoi vẫn mỉm cười, khẽ nâng gấu hakama của bộ lễ phục lên. Cùng lúc đó, hai viên quan kinh hãi lùi lại một bước, không chỉ bởi hành động ấy mà là vì thứ họ nhìn thấy dưới vạt áo của nàng. Ở mặt trong của chiếc hakama, có vài đốm đỏ mới lấm tấm loang ra như đang thấm xuống từ trên cao. Nếu những vết ấy là thứ mà họ nghĩ đến………
「Chẳng lẽ các người còn định bắt ta ở lại nơi này trong tình trạng như vậy? Không phải thế, đúng chứ?」
Aoi đã ghi nhớ toàn bộ nghi thức trong hoàng cung như nằm trong lòng bàn tay, lúc này cũng không hề cảm thấy xấu hổ bình thản cất lời như thế, đối diện với những viên quan cũng hiểu rõ quy tắc không kém nàng…….
-
「...Aoi! Chuyện đó rốt cuộc là thế nào hả!!? Ngươi làm ra trò như vậy... định khiến ta phải bẽ mặt hay sao!!?」
Từng ngấn mỡ trên cơ thể rung lên bần bật, thở dốc không ngừng, Onizuki Uemon vẫn bám đuổi theo sau lưng Aoi, nàng đang đi qua hành lang hoàng cung, định rời khỏi Đại điện. Ông ta cất giọng gắt gỏng truy vấn. Giọng nói dày nặng đanh thép khiến tiểu bạch hồ đi theo nàng giật mình sợ hãi. Aoi liếc mắt nhìn tiểu nữ hầu đó một cái, đoạn quay sang hỏi lại người chú.
「…Ara, là chú đây à. Chú định lui ra như vậy, có ổn không đấy?」
「Ta lấy cớ đi nhà xí để lén ra đây đấy! Mà hơn cả chuyện đó, ngươi! Rốt cuộc là ngươi làm cái quái gì vậy hả!!? Dám làm ra chuyện như thế giữa nơi quy tụ bao nhiêu quý nhân…!」
「Ta đâu có làm gì kỳ quặc? Nghi thức cung đình cũng quy định rõ mà, tới kỳ kinh nguyệt, thì có thể rút lui, chẳng phải sao?」
Aoi ung dung đáp lại, dửng dưng như thể chẳng có gì đáng nói. Quả thật, trong lúc yến tiệc đang diễn ra, mà rút lui đầu tiên trước mặt Thiên Hoàng thì đúng là bất kính. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ. Khi bệnh cũ tái phát, hoặc khi thân nhân nguy kịch chẳng hạn…trong vài tình huống nhất định, người ta vẫn có thể rút lui sau một cái cúi chào.
Thứ gọi là kỳ kinh nguyệt đối với nữ giới… đặc biệt là với một nữ trừ yêu sư, thì đó là lý do không chỉ được phép, mà còn là điều phải rút lui.
Tuy không biết đến vi khuẩn hay virus, nhưng từ kinh nghiệm mà người ta đã hiểu rõ, máu người, xác chết, hay những nơi không sạch sẽ đều là mầm họa gây bệnh. Bởi thế, giới quý tộc trong triều đình xem những thứ ấy là ô uế, là thứ đáng ghét và cần tránh xa. Huống hồ, yêu quái là những thứ tồn tại ưa chuộng huyết nhục của kẻ mang linh lực. Mà máu trong kỳ kinh nguyệt của phụ nữ lại càng giống như một loại mồi nhử yêu tà (thậm chí có kẻ còn dùng nó làm bẫy dụ yêu).
Bởi vậy, trong một buổi yến tiệc có sự tham dự của Thiên Hoàng còn nhỏ tuổi và các đại thần, nếu có ai đang trong kỳ kinh nguyệt, thì việc bị lệnh rời đi ngay lập tức là điều đương nhiên. Không có gì phải bàn cãi. Nhưng… Uemon, tuy có vẻ ngoài xấu xí, cũng không phải hạng ngu dốt dễ bị lời Aoi dắt mũi.
「Hừ, ngươi tưởng với cái lý lẽ nhảm nhí đó là gạt được ta sao!… Máu đó, rõ ràng không phải thứ như ngươi nói chứ gì?」
Nửa sau câu nói, ông ta hạ giọng thấp xuống, lặng lẽ hỏi. Linh lực bừng lên theo từng lời nói, dù không bộc phát ồn ào nhưng vẫn mạnh mẽ khiến tiểu hồ ly đứng gần đó phải rít lên một tiếng hoảng hốt. Tuy nhiên, chính chủ là cô cháu gái thì lại dửng dưng như gió thổi ngang tai.
Quả nhiên, Uemon nói không sai. Bởi vì ngay trước đó, Aoi đã dùng móng vuốt cường hóa bởi linh lực, rạch vào mặt trong đùi mình để làm chảy máu, giả vờ có kỳ nguyệt sự.
「Ara, bị lộ rồi sao? Đáng tiếc thật đấy. …Vậy thì sao? Chẳng lẽ chú định bảo ta quay lại? Không thể nào đúng không?」
Đâu thể nào nói rằng chỉ đùa một chút rồi quay lại được. Vậy nên, Aoi hỏi thẳng chú mình. Dù gì nàng cũng biết, người chú này không phải hạng ngu dốt đến mức vì cảm xúc nhất thời mà lồng lộn chạy theo như vậy.
「…Vì cớ gì mà ngươi lại rút lui? Với tính ngươi, chẳng lẽ lại định gây ra chuyện phiền phức gì nữa sao?」
Uemon cảnh giác mà hỏi. Dù khi còn ở dinh thự Onizuki hay khi đã lên kinh, cô cháu gái này vẫn luôn xen vào đủ loại chuyện. Phân nửa trong số đó đem lại lợi ích cho gia tộc, nhưng đi kèm với đó là cả tá rắc rối không đếm xuể.
Gần đây nhất là vụ ở dưới cống ngầm lòng đất và việc bàn giao nhân chứng đi cùng. Dù về mặt pháp lý không sai, nhưng thẳng thừng từ chối yêu cầu của triều đình, đặc biệt là chỉ để bảo vệ một tên đầy tớ hoàn toàn có thể thay thế, thì đúng là… À, cuối cùng cũng kiếm được món lợi cho thương hội Tachibana bằng cách cho thuê người đó với giá ngàn lượng một ngày, nhưng... vốn dĩ chẳng cần thiết phải khớp tới mức ấy. Dùng người gần đúng, miễn sao bên kia chấp nhận được là xong, đó mới là suy nghĩ của Uemon.
…Tạm bỏ qua chuyện đó. Trên thực tế, Uemon không nghĩ rằng Aoi là kẻ ngu xuẩn đến mức không đoán được tình thế. Và ông ta cũng không muốn tin là như vậy. Thế nên ông mới phải dò hỏi.
「Ngươi, rốt cuộc…」
「Những kẻ mà chú sai đi theo dõi ta, đã báo cáo gì chưa?」
「Báo cáo? Ta có lệnh cho chúng định kỳ báo cáo về. Người được để lại trong phủ nếu thấy điều gì khả nghi thì sẽ lập tức tới báo, nhưng…」
Nghe Aoi hỏi vậy, Uemon thoáng nhíu mày khó hiểu. Nhưng sau đó, ông dường như nhớ ra điều gì, định bụng lên tiếng một cách vui vẻ thì...
「...Thứ lỗi. Ngài là Uemon-sama thuộc gia tộc Onizuki phải không?」
「Ừ, đúng vậy. Có chuyện gì sao?」
Một quan Triều đình chạy vội đến. Nhìn bộ dạng rối ren ấy, Uemon nghiêng đầu hỏi.
「Có một sứ giả tự xưng là thuộc hạ của ngài tới. Có vẻ là chuyện khẩn cấp…」
「Gì!?… Không lẽ là…!?」
Nghe vậy, mắt Uemon mở to, ánh nhìn trở nên sắc bén, quay phắt sang phía Aoi.
「Chú à, đừng lo. Lần này ta sẽ đặc biệt ra tay giải quyết. Không, để ta nói lại… Nếu chú dám nhúng tay vào, thì ta sẽ không nương tay đâu đấy?」
Những lời băng giá đến rợn người ấy khiến vị quan đi báo tin kia bật tiếng la và ngã lăn ra sàn. Tiểu hồ ly bên cạnh thì toát mồ hôi lạnh, nín thở nhìn.
Người gánh trọn sát khí ấy là Uemon, đến mức ông ta phải vô thức lùi lại. Chỉ vậy thôi đã đủ cho thấy, dù sao ông cũng là một trừ yêu sư có thực lực thượng thừa. Đôi môi run rẩy, ông cố gắng cất tiếng.
「Aoi, ngươi…」
「Vậy thì, thưa chú. Ta xin phép lui trước nhé?」
Aoi không còn thấy chút giá trị nào trong cuộc đối thoại này nữa. Thế nên, nàng tự ý cắt ngang rồi lại tiếp tục bước đi trên hành lang. Đi theo sau là tiểu hồ ly đang run rẩy. Shiro, cô bé nữ hầu, cứ chốc chốc lại liếc nhìn chủ nhân.
「Ư… um… thưa chủ nhân…」
「Thật là, rắc rối ghê ấy nhỉ?」
Hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi khe khẽ của nữ hầu, Aoi cất tiếng. Nụ cười méo xệch, độc ác, kiêu ngạo và tàn nhẫn hiện rõ trên gương mặt thiếu nữ.
「Chỉ cần ta lơ đễnh một chút là lũ ruồi nhặng đã bu vào rồi. Không sao, chuyện cỡ đó thì ta chẳng thèm ghen đâu? Ngược lại, phải đến mức đó mới có ý nghĩa chứ…」
Vừa như bào chữa, Aoi vừa đưa quạt lên che lấy nửa khuôn mặt, che đi biểu cảm. Phải, phải đến mức đó mới có ý nghĩa. Dù chúng chỉ là những thứ tầm thường, nhưng nếu các ả cái khác bu lấy người nàng yêu, ra sức ve vãn… thì đó là một cảnh tượng khiến nàng thích thú. Và để rồi chính nàng sẽ độc chiếm chàng ấy, sống bên nhau trọn đời, thu về ánh nhìn ganh tị và ngưỡng mộ của kẻ khác, đó là thứ thỏa mãn niềm kiêu hãnh của nàng. Đó là sự thật.
…Nhưng, chuyện này lại là chuyện khác. Dù hiểu là vậy, nhưng cơn bực tức vẫn không thể nguôi. Vì bản chất Aoi là một kẻ đầy cảm xúc mãnh liệt.
Thế nên, dù có che giấu bằng chiếc quạt, dù có cố che đậy sự sục sôi của linh lực, thì cơn giận như nham thạch cuộn trào dưới đáy lòng ấy vẫn không thể nào giấu được.
「…Cứ tưởng trong kinh thành thì sẽ an toàn. Đúng là, rắc rối cứ tìm đến mãi nhỉ?」
「Ah… uaa…」
Aoi cất tiếng như đang trò chuyện thường ngày với Shiro, nhưng tiểu hồ ly ấy vì quá sợ hãi mà chẳng thốt nên lời. Dù cơn thịnh nộ ấy không nhắm vào cô bé.
「Fufu, mà cũng do ta sơ suất thôi, nên cũng đành chịu nhỉ? Chuyện lần trước khiến chàng ấy chịu nhiều phiền toái quá. Dù không gọi là chuộc lỗi, thì ta cũng phải chịu trách nhiệm. Vì vậy…」
Cười khẽ một tiếng, Aoi nhìn về phía nữ tỳ non nớt, nở một nụ cười khinh miệt. Lạnh lùng đến tàn nhẫn, vô tình đến đáng sợ, nàng tuyên bố:
「……Lũ rác rưởi lần này, ta tuyệt đối không thể dung thứ đâu.」
-
Cảm giác ấy chẳng khác nào đang chết chìm trong làn nước lạnh buốt.
「Gaba… gobo…!!?」
Bị bất ngờ nuốt chửng trong bóng tối lạnh lẽo dày đặc... Trong thế giới đen kịt không một tia sáng, tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng như đang chết đuối. Không thở được. Không nắm lấy được thứ gì. Nghẹn thở. Đau đớn. Đau đớn. Đau đớn quá...!!
「Obo...!? Gabobobobo...!!?」
Nếu suy nghĩ kỹ thì việc vùng vẫy điên cuồng như thế chẳng qua chỉ là hành động vô nghĩa, chỉ tổ tiêu hao dưỡng khí… nhưng đột ngột bị rơi vào tình trạng như vậy, lại còn bị đánh vào bụng khiến tôi nghẹn thở, thì việc rơi vào trạng thái hoảng loạn cũng là điều không thể tránh khỏi.
「Chết tiệt, cuối cùng cũng tóm được rồi, tên khốn nạn!!」
Chẳng rõ là bao lâu đã trôi qu, vài chục giây, hay là vài phút? Trong thế giới đen kịt đó, bỗng nhiên có ai đó từ phía sau nắm lấy cổ tôi, kéo mạnh ra ngoài.
Tôi được giải thoát khỏi nỗi đau đớn chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngay giây kế tiếp, ánh sáng ập đến khiến đôi mắt mờ nhòe của tôi phải nhắm chặt lại, tôi thở dốc liên hồi rồi ho sặc sụa... Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một cú đá mạnh vào bụng khiến tôi ngã vật ra sau.
「Gah!? Guh... ugh... Geh!!?」
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tình hình hiện tại là thế nào, cũng không thể suy nghĩ gì với bộ não đang thiếu dưỡng khí. Chỉ có thể rên rỉ vì cơn đau dữ dội dưới bụng, và tiếp tục công việc hít thở lấy oxy như một con cá bị kéo lên khỏi mặt nước, chỉ có thể làm được thế mà thôi.
「Đau đấy, thằng rác rưởi!! Chết tiệt, có cái gì cầm máu không đấy!?」
「Chỉ thương tích mức đó mà cũng la lối cái gì. Hơn nữa, tranh thủ lúc này mà lục lấy vũ khí hắn mang theo đi」
「Vậy để ta làm cho? Ta sẽ lục, nên giữ chặt tên này lại đi」
Những giọng nói ấy vang lên trong tầm nhìn đang chao đảo… nhưng tôi chỉ có thể tiếp nhận từng mảnh rời rạc vì não bộ vẫn chưa hồi phục. Và tình thế hiện tại cũng chẳng hề có ý định đợi tôi bình ổn lại.
「Haa... haa... hic!!? Gah!!?」
Cảm giác đột ngột đè ép khắp cơ thể. Hẳn là có ai đó đang chèn đầu gối lên ngực tôi. Áp lực khiến tôi nghẹt thở, vùng vẫy khổ sở.
「Này, Iruka, là cái này sao? Con dao găm đã chém vào tay ngươi ấy? ...Heh, trông cũng ra gì phết đấy chứ?」
「Đừng có lơ là, Kamui. ...Lục cả trong áo choàng và bên dưới tay áo hắn. Có lẽ hắn giấu ám khí ở đó.. .Còn mấy con thức thần bám theo thì xử lý xong chưa?」
「Dĩ nhiên rồi, dù trông có vẻ to lớn và tinh xảo... nhưng suy cho cùng cũng chỉ là giấy cả thôi, kết cục cũng chỉ như thế」
Một tràng cười mỉa mai vang lên. Với chút lý trí còn sót lại, tôi hướng ánh mắt về phía đó thì bắt gặp vài thể xác rách nát của mấy con thức thần bị chém đến te tua, đang co giật nằm trên sàn. Chúng có lẽ được thiết kế thiên về chiến đấu hơn là giám sát hay hành động bí mật, nên có kích cỡ khá lớn. Sau khi run rẩy nhẹ, chúng liếc nhìn tôi một lần rồi ngay lập tức mất toàn bộ chức năng, đổ sập xuống.
(Hah... không biết là của ai với ai, nhưng mà... bị bám đuôi nhiều đến thế này sao. Biết là có, nhưng mà... đúng là ghê thật)
Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi bật cười lạnh lẽo. Dù biết mỗi người có toan tính riêng, và bản thân từng thấy chuyện tương tự lúc với Yêu Mẫu, nhưng khi tận mắt nhìn lại thì thật khiến người ta phát ngán.
Cái đáng buồn cười là, dù đã lường trước được chuyện này, thế mà lại chẳng cảm nhận được chút khí tức nào. Đúng là ngu ngốc đến đáng thương. Có lẽ chúng chỉ đơn thuần là được phái đến để hộ vệ, nhưng việc mấy con thức thần theo dõi tôi bị tiêu diệt sạch thế này... thật sự cũng khiến tôi thấy nhẹ người ít nhiều.
(...Vấn đề là, chẳng ai định để mình yên mà thả ra đâu nhỉ)
Đang nghĩ thế thì một trong hai tên đàn ông búng tay đánh 「tách」 một cái. Ngay lập tức, ngọn lửa xanh nhạt bùng lên, biến những xác thức thần còn sót lại thành tro bụi. Có vẻ đó không chỉ là lửa thông thường. Có lẽ nó dùng tàn dư của thức thần làm môi giới, đồng thời cắt đứt 「duyên thiết」 để tránh bị lần ra vị trí.
「Như thế là không còn truy đuổi được nữa. Giờ thì, đến phần kiểm tra vật dụng được mong đợi từ nãy đến giờ nhé, hửm?」
Và rồi, ta bị tước đoạt hết mọi vật dụng mang theo như một con vịt bị nhổ sạch lông.
「...Hừm, giấu được cũng kha khá đấy nhỉ. Cả đám thức thần theo dõi kia nữa, với quy mô thế này trong đô thành thì chuẩn bị kỹ càng quá ha」
Dù là trong nội thành an toàn, nhưng gia tộc Onizuki cũng không ngây thơ đến độ để một tên hộ vệ như tôi đi cạnh mục tiêu mà không mang theo vũ khí. Con đoản đao do Gorilla-sama tự tay chế tạo giấu trong ngực áo, cùng các loại vũ khí và ám khí được tôi hoặc chính gia tộc chuẩn bị giấu trong y phục... tất cả đều bị lột sạch trước khi có thể dùng đến. Cả bùa trừ yêu, bùa hộ thân cũng không ngoại lệ.
Dao găm, kunai, kim tẩm độc, súng bắn đá, bùa hộ mệnh, tổng cộng hơn chục món được giấu khắp nơi... Tôi bị lột sạch y phục, bị cướp đi mọi thứ. Cơ thể bán khỏa thân bị ép phải đứng dậy, rồi ngay sau đó bị đẩy mạnh lên một chiếc ghế gỗ sơ sài. Bàn tay và chân bị buộc chặt bằng dây thừng thô ráp.
「………!?」
Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác suy sụp và vô lực ập đến, sự kiệt quệ cùng cảm giác vô nghĩa... Lúc đó, tôi nhận ra rằng sợi dây thừng không chỉ đơn giản dùng để trói thân thể, mà còn được gia trì để ngăn chặn và phong ấn dòng chảy linh lực. Rồi người tôi còn dán thêm bùa trấn yểm lên trên.
(Đám này... không phải chỉ là lũ côn đồ đơn thuần... sao...?)
Trong tâm trí hỗn loạn, tôi cố gắng gom góp ý nghĩ.
(Đúng rồi... đúng vậy... mình đã... mình là hộ vệ cho cô bé đó...!!)
Tại hiệu sách, tôi đã bám theo cô bé tóc vàng ấy, rồi ngay trước mắt tôi, cô bị bắt cóc. Một bàn tay từ trong giá sách, như thể vươn ra từ lòng nước, bất ngờ xuất hiện và tóm lấy con bé. Tôi liền nhào tới cứu, nhưng cũng bị một bàn tay khác từ phía sau bịt miệng…
(…Là hắn, sao?)
Khoảnh khắc bị kéo chìm vào tường, ta đã dùng đoản đao của Gorilla-sama chém nhẹ vào bàn tay phía sau. Trong tầm nhìn mờ nhòe, tôi nhận ra một bóng người đang quấn vải cầm máu ở cánh tay. Không sai, chắc chắn là gã này.
「…Có vẻ ngươi đã tỉnh lại rồi nhỉ, đầy tớ nhà Onizuki?」
Nghe câu nói đó, tôi yếu ớt đảo ánh nhìn vẫn còn vô định về phía trước. Đứng ở đó là một bóng người đang nhìn tôi từ trên cao. Gã đàn ông mặc áo choàng màu trầm ấy, giọng nói nghe ra là trung niên… khoảng bốn mươi tuổi. Giọng điệu vô cùng nặng nề.
「Mấy… ngươi… là… ai…?」
Câu hỏi của tôi chỉ nhận được một cú đấm làm đáp trả. Kẻ thanh niên trẻ khoảng hai mươi tuổi, tên bị tôi chém vào tay, vung nắm đấm giáng thẳng vào mặt tôi. Đụp, một âm thanh nặng nề vang lên..
「Gah…!?」
「Đừng có mở miệng ngoài những gì được hỏi, đồ cặn bã còn thua cả loài người!!」
Tiếng gầm giận dữ vang lên cùng lúc với cơn đau lan khắp mặt, tôi cảm nhận được vị máu trào ra từ khóe môi. Hình như bị rách trong miệng.
「Này Iruka, đủ rồi. Thuộc hạ lỡ tay thôi, tha cho hắn đi. Nhưng cũng tại ngươi tự dưng chống cự làm gì. Nếu cứ ngoan ngoãn thì đã chẳng đến nỗi này rồi…」
Kẻ vừa nghiêm trang giơ tay cản Iruka lại, quay sang nói với tôi như thế. Hẳn đây là kẻ cầm đầu.
(Không phải… nhân vật trong nguyên tác…)
Không phải lúc nào cũng gặp đúng nhân vật game gốc thuận lợi cả. Thế nên việc kẻ trước mặt là người xa lạ cũng chẳng có gì lạ. Thế nhưng… câu nói vừa rồi…
「…À, quên mất không giới thiệu. Ta là Ryuuhi, quan lại thuộc Đàn Chính Đài.」
Chỉ một từ đó thôi, chỉ cần hiểu được ý nghĩa của nó, trong lòng tôi đã chấn động dữ dội.
「Giờ thì, hãy kể thật chi tiết cho ta về vụ việc ở đường cống ngầm hôm trước đi?」
Với ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn vào vật vô tri, gã tự xưng là Ryuuhi cất giọng đầy thản nhiên.
-
Đàn Chính Đài……… Về mặt từ nguyên danh xưng riêng này vốn là một cơ quan chính phủ từng được thành lập trong thời kỳ Luật lệnh của Nhật Bản trong lịch sử thực tế. Tuy được thiết lập với vai trò là cơ quan điều tra và giám sát trong chính phủ, nhưng do sự phản đối của giới quý tộc và các bộ ngành khác vốn không thích sự can thiệp, quyền hạn thực tế của cơ quan này bị giới hạn, hơn nữa với sự ra đời của Kiểm Phi Vi Sứ, Đàn Chính Đài nhanh chóng trở thành một chức danh danh dự không thực quyền.
Tất nhiên, đó là câu chuyện về Đàn Chính Đài trong chính sử. Hiển nhiên Triều đình ở thế giới này từ khi được thành lập cho đến hiện tại có lịch sử hoàn toàn khác biệt, mặc dù danh xưng giống nhau, nhưng vị trí và quyền hạn của nó lại khác xa.
Hệ thống tư pháp tại Phù Tang quốc được chia thành ba cơ quan chính: Hình Bộ Tỉnh (Bộ Tư pháp), Kiểm Phi Vị Sứ Sảnh, và Đàn Chính Đài, ba cơ quan này tồn tại song song.
Hình Bộ Tỉnh phụ trách việc lập pháp, thẩm định, thi hành luật pháp và xét xử cũng như trừng phạt dân chúng trong lãnh thổ trực thuộc triều đình. Có thể hình dung nó như sự kết hợp giữa Bộ Tư pháp, Tòa án và Nhà tù trong thực tế.
Hình bộ tỉnh, ngoại trừ ngục tốt, thì hầu như không có lực lượng vũ trang. Việc điều tra và bắt giữ tội nhân trên thực tế là do Kiểm Phi Vi Sứ Sảnh phụ trách. Cứ xem đó là cơ quan cảnh sát của lãnh địa trực thuộc triều đình là được.
So với hai tổ chức kể trên, nhân lực của Đàn Chính Đài tuy ít ỏi, nhưng theo một nghĩa nào đó, lại là tổ chức đáng sợ nhất.
Đàn Chính Đài chịu trách nhiệm thanh tra, giám sát và điều tra các bộ nội chính trong triều đình, các gia tộc quý tộc, lãnh chúa, các gia tộc trừ yêu, cùng một bộ phận thương gia và phú hào, và cả những kẻ có liên quan đến họ. Vì đối tượng như thế nên tổ chức này thường can dự vào các vụ việc mang tính chính trị, và do đó, nếu cần thiết, việc thực hiện những cuộc 「thẩm vấn」tàn bạo cũng không phải là hiếm.
Không, nói chính xác hơn, Phù Tang quốc vốn có chế độ giai cấp nghiêm ngặt, việc dùng vũ lực để 「thẩm vấn」những kẻ có quyền thế rõ ràng là điều kiêng kị. Do đó, trên thực tế, những người liên quan đến họ, tức là thuộc hạ hoặc đầy tớ, thường là những kẻ phải chịu nanh vuốt sắc bén của bọn họ. Trong nguyên tác trò chơi cũng vậy, tùy theo tuyến truyện mà có khi nữ chính hay nhân vật chính bị vạ lây, thậm chí dẫn đến kết thúc xấu... đó là nội dung được ghi rõ trong game và tập thiết lập chính thức.
Và rồi……… chính lúc này đây, cuộc 「thẩm vấn」ấy đang được thực thi với tôi.
「G-gii……!?」
「Ồ, kêu tiếng hay đấy nhỉ, hừ!!」
Kèm theo tiếng đó, thanh niên được gọi là Iruka nở một nụ cười tàn nhẫn, rồi siết chặt hơn nữa sợi dây thừng đang trói buộc thân thể tôi. Đây không phải là loại dây có phù chú phong ấn linh lực nhằm trói buộc tay chân tôi, mà chỉ là dây thường. Cách trói này được gọi là dây tra tấn, đúng như tên gọi. Bề mặt thô ráp của dây thừng cào xước da thịt, dần lún sâu vào trong, tạo cảm giác bóp nghẹt cản trở tuần hoàn máu, thậm chí cả phổi cũng bị đè nén.
……Ngoài lề một chút, trong nguyên tác game, nếu hoàn thành một sự kiện nhất định, sẽ có một route bad end được miêu tả chi tiết đến rợn người qua những bức tranh CG, bị viên tra tấn đồng tính béo phì trói trần truồng theo kiểu giáp giun, sau đó tra tấn bằng ngựa gỗ tam giác, rồi cuối cùng là bị tiêm thuốc, bị cưỡng bức đến tha hóa, bị bán vào kỹ viện trở thành nam kỹ… những hình ảnh đó được khắc họa một cách chi tiết đến thừa thãi.
「Ah ugh!? Fuh!? U……g……」
Bị siết chặt đến tơi tả, tôi cất lên tiếng kêu thảm thiết chẳng khác gì con gà bị vặn cổ, rồi gục đầu xuống. Dĩ nhiên, toàn thân đau đớn đến mức cảm giác trở nên hỗn loạn.
(Ha, dù chỉ là mấy chuyện vặt cũng được, nếu không nghĩ gì đó, mình sẽ phát điên mất thôi……)
Tra tấn. Phải, là tra tấn. Một cực hình chẳng biết khi nào mới kết thúc, hay thậm chí có kết thúc hay không cũng chẳng rõ. Để tránh bị nhấn chìm bởi cơn đau, tôi buộc phải nghĩ về điều gì đó, nếu không sẽ mất đi lý trí.
Tôi đã bị tra tấn liên tục không ngừng mà không hiểu lý do, đã bao lâu trôi qua rồi nhỉ? Cảm giác về thời gian đã trở nên mơ hồ, khó phân định. Có lẽ, thời gian trôi qua chẳng là bao. Nhưng vấn đề là………
(……Chúng muốn gì…?)
Cúi gằm mặt, nét mặt tôi vì kiệt sức mà trở nên yếu ớt, nhưng trong đầu vẫn cố gắng xoay chuyển suy nghĩ.
Đáng tiếc là, đến giờ tôi vẫn không hiểu được chúng muốn moi gì từ tôi. Không hề hỏi han gì, đã lập tức tra tấn ngay từ đầu. Điều đó đồng nghĩa với việc bọn chúng không tin bất cứ lời nào từ tôi, và muốn đợi đến lúc tinh thần tôi bị bào mòn bởi đau đớn để moi được điều chúng muốn.
「Được rồi. Tiếp theo là thứ này!!」
「Hí…!?」
Khi cái xô đầy nước lạnh được đặt trước mặt, tôi nhận ra điều sắp xảy đến, vô thức bật ra tiếng hét hoảng loạn.
「Ồ? Nhận ra nhanh đấy nhỉ? Mà, mới nãy vừa nếm mùi rồi thì biết cũng phải thôi ha? Ê?」
Những lời đầy khoái cảm cùng nụ cười hiểm ác, rồi cuộc tra tấn bằng nước không chút nương tay bắt đầu. Với thân thể bị trói, phản kháng là điều vô nghĩa.
Đợt tra tấn đầu tiên kéo dài đến lúc đếm tới năm mươi. Tôi bị kéo tóc lôi lên khỏi mặt nước lạnh ngắt chỉ trong hai ba nhịp thở ngắn ngủi, rồi ngay lập tức bị nhấn xuống lần nữa. Lần sau là sáu mươi, rồi bảy mươi……
Khi bị nhấn xuống đến đợt thứ sáu, tức là đến lúc đếm đến một trăm, tôi mới được kéo lên bờ, ho sặc sụa không ngớt. Trước mắt tôi, trong cơn choáng váng, có ai đó ngồi xuống và cất tiếng hỏi:
「Giờ thì, ta hỏi đây. Ngươi đã tham gia nhiệm vụ trừ yêu tại cống ngầm mấy ngày trước, đúng chứ?」
Câu hỏi ấy như thể thấm thẳng vào tâm trí tôi. Ta gật đầu khẽ, nhiều lần.
「Nhiệm vụ đó là của Thương hội Tachibana, do hội trưởng Tachibana Kageki giao phó. Không sai chứ?」
Tôi tiếp tục gật đầu trong trạng thái mơ màng. Phải rồi, chính Tachibana Kageki đã đề xuất với Gorilla kia mà.
「Theo báo cáo, con yêu quái trú ẩn trong cống là mẹ ruột của tên yêu ma khét tiếng từng bị nó triệu hồi. Điều đó là thật?」
Tôi gật đầu. Tôi đã báo cáo như thế với tên Khỉ Đột, mà Akou Murasaki từng cùng ta xuống cống, cũng tận mắt thấy và báo cáo tương tự. Việc sự thật là gì thì để cấp trên định đoạt, nhưng một khi đã báo cáo như thế thì chẳng có lý do gì để phủ nhận ở đây.
「……Nói thế chẳng qua là dối trá. Sự thật là, lũ yêu quái được nuôi bí mật trong cống bởi Táchibana Kageki đã vượt ngục, và chuyện vừa rồi chỉ là một màn tẩy sạch dấu vết, đúng không?」
「À… hả…?」
Suýt chút nữa tôi đã gật đầu theo bản năng, nhưng kịp hiểu được ý nghĩa trong lời đó nên dừng lại. Cùng lúc đó là tiếng tặc lưỡi vang lên từ đâu đó. Rồi mặt tôi bị dúi vào trong thùng nước.
「Gah ọc? Guh!? Ọc ọc ọc…!!?」
「Nói dối là không được đâu. Là dân lành thì phải nói thật chứ. Đó là nền tảng đạo đức cơ bản, đúng không nào?」
Tên thẩm vấn viên không hề mỉa mai hay cười cợt, chỉ lặng lẽ buông ra lời như vậy.
「Ngươi không thấy chuyện này quá mức hoàn hảo sao? Yêu Mẫu mà lại trốn trong cống à? Buồn cười thật. Một nhân vật lớn thế, cớ gì phải lẩn trốn im lìm suốt bao năm vậy?」
Bị kéo tóc lôi lên khỏi mặt nước, tôi ngẩng mặt nhìn hắn.
「Hơn nữa, nghe nói hè này đoàn thương buôn của Thương hội Tachibana bị lũ Yêu hồ tấn công nhỉ? Sao lại trùng hợp vậy? Có biết bao đoàn buôn đi lại khắp kinh đô, cớ gì phải nhắm đúng Thương hội Tachibana có đoàn hộ vệ hùng hậu như vậy? Rồi tiện thể lại có người của Onizuki đến cứu viện, cứ như thể đã biết trước cuộc tập kích vậy?」
Gã tên Ryuuhi nhìn thẳng vào mặt tôi, soi xét ánh mắt tôi. Rồi hắn nheo mắt, nói tiếp.
「Giờ ta sẽ tiếp tục thẩm vấn. Hãy cùng nhau phơi bày những bí mật tàn độc của Thương hội Tachibana, để chính nghĩa được đưa ra ánh sáng. Với tư cách là một dân lành lương thiện của Phù Tang quốc, sao nào?」
「…………?」
Tôi biết rõ lời nói kia không hề xuất phát từ mong muốn tìm ra sự thật. Nhưng điều khiến tôi thấy bất an hơn là cảm giác kỳ lạ trong cách hắn nói, giọng điệu ấy mang sắc thái lạnh lùng, châm biếm đến rợn người. Và rồi trong đầu tôi lại gợi về một bad end trong nguyên tác trò chơi. Kỳ lạ. Rõ ràng là trong đó thì………
「Hí… hức… u…ư…」
Đang lúc ta suy nghĩ như vậy thì bị cắt ngang bởi tiếng nức nở yếu ớt của một bé gái còn rất nhỏ. Đồng thời, tôi chợt nhớ ra. Đúng rồi, công việc của tôi là………
「Khát rồi chứ gì? Uống cho đã đi……!!」
Nhưng lúc này, tôi đâu còn tâm trí mà quan tâm đến điều đó. Bởi lẽ, địa ngục vẫn chỉ mới bắt đầu. Lại một đợt tra tấn bằng nước nữa đổ dồn lên tôi giữa những lời lăng mạ, tôi cũng chẳng nổi là lần thứ bao nhiêu. Còn những nghi vấn và bất an trong tôi, chưa kịp suy ngẫm trọn vẹn, đã tan biến như bọt nước giữa đau đớn, ngạt thở, và nỗi sợ hãi.
-
Trước mắt hắn là cảnh tượng một nam nhân bị trói, nửa thân trên trần trụi, không ngừng chịu đựng những tra tấn tàn khốc… Ryuuhi chỉ lặng lẽ dõi theo bằng ánh mắt vô cảm. Dường như, với hắn, khung cảnh u ám và tàn bạo này chẳng thể lay động chút gì trong lòng mình.
「…Ngạc nhiên đấy, tâm trí nó mạnh mẽ hơn ta tưởng. Nghe nói hạng đầy tớ thường thì ý chí yếu đuối lắm cơ mà」
「Aah, từ khi ta bắt đầu dấn thân vào cái loại công việc này, đám bị bắt trước giờ đều đúng là thế thật đấy? Thằng này thì ngoài dự tính rồi, không ngờ đấy.」
Ryuuhi vừa thì thầm trò chuyện cùng Iruka ở bên cạnh. Ban đầu, kế hoạch vốn chỉ là bắt cóc một con nhóc, nhưng… vì một nhiệm vụ quan trọng hơn, bọn họ đã bị kéo vào một chuyện phiền toái như thế này.
「Chỉ cần trích xuất ký ức sao cho chính xác thì không khó… nhưng lệnh là không được làm hắn hỏng, đúng là rắc rối mà.」
Nếu chỉ là việc bắt cóc, hai người bọn họ đã đủ để hoàn thành sau khi lén xâm nhập kinh thành… nhưng vì mệnh lệnh đó, họ buộc phải gọi thêm đồng bọn đang ẩn thân thành công trong Đàn Chính Đài ra phối hợp.
「...Mà lão già kia thì sao rồi? Đối với việc thay đổi kế hoạch này ấy? Cho dù là mệnh lệnh từ tên yêu quái kia, nhưng bị xen ngang rồi đổi đường lối đột ngột như thế, hẳn là không khỏi có lời oán thán gì đó chứ? Tên lão già đó, chẳng phải là cái loại suốt ngày sĩ diện vô ích hay sao?」
「Nghe đâu là đã thuyết phục được hắn rồi. Xem ra tuổi tác chưa làm hắn lú lẫn. Một thương nhân khôn ngoan như vậy mà bị thuyết phục dễ dàng thế kia... đúng là bọn quan lại thật khiến người ta phải kiêng dè.」
「Ra thế... quả nhiên là gừng càng già càng cay à? Mấy tên yêu quái đầu óc linh hoạt đúng là phiền toái vô cùng.」
Kamui khẽ nhếch môi, nở một nụ cười tưởng như giễu cợt. Ryuuhi bắt lấy ngữ khí đó, liền đọc ra được ẩn ý châm chọc trong lời nói của hắn. Vị đồng bào này, kể từ khi xâm nhập vào quốc gia Phù Tang, dường như đã bị ảnh hưởng bởi nơi này mà chẳng hề hay biết.
「Thế còn con nhóc đó thì tính sao? Giao luôn cho lũ lão già kia đi chứ?」
Kamui liếc mắt về phía góc phòng, một cô bé mang nét dị quốc bị trói cả tay chân, rồi hỏi ý thủ lĩnh của mình.
「Không, cứ để nó lại đây. Càng có nhiều quân bài trong tay càng tốt. Có thể dùng làm con tin, mà dồn bọn chúng vào đường cùng thì mới dễ nắm đằng chuôi.」
Nghe Ryuuhi nói thế, Kamui chỉ nhún vai:「Mặt lạnh mà lời lẽ độc địa thật đấy.」Nói xong liền bỏ đi, bảo rằng mình ra ngoài xem tình hình.
「………」
Ryuuhi khẽ liếc nhìn bóng lưng đồng bọn rời đi. Sau đó như sực nhớ ra điều gì, liền ra lệnh cho Iruka tạm dừng tra tấn. Vì những cực hình đang ngày một leo thang trong lúc hắn rời mắt đi có thể vô tình khiến mục tiêu mất mạng. Sau đó, hắn lại điềm nhiên tiếp tục cuộc tra khảo với chàng trai đang ho khan và vật vã kia, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
…Và lúc ấy, trong căn phòng đó, một con chim ruồi đang đậu bám chặt lấy vách tường sát trần, lặng lẽ quan sát tình hình.
Chiếc mỏ con chim ruồi ngậm một viên ngọc lớn chẳng chút cân đối với thân hình nhỏ bé của mình, bằng ánh mắt vô hồn như vật vô tri vô giác, chỉ chăm chú, lạnh lùng, dõi theo cảnh tra tấn thảm khốc đang diễn ra trước mắt mà không chút cảm xúc nào.
「………Thật kỳ lạ.」
Thức thần, nói chính xác hơn, là thiếu nữ trừ yêu sư đang quan sát toàn bộ tình hình thông qua đôi mắt của thức thần, khẽ nheo mắt, lẩm bẩm một tiếng thật khẽ. Và rồi, thức thần ấy tiếp tục dõi theo cảnh tượng khiến người ta muốn ngoảnh mặt đi, bằng ánh nhìn lạnh lẽo, như muốn nhìn thấu tất cả...


5 Bình luận