• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.

Chap 33

7 Bình luận - Độ dài: 6,418 từ - Cập nhật:

Từ góc nhìn của người ngoài, hẳn đây là một cảnh tượng hết sức kỳ dị.

Giữa kinh thành được quy hoạch chỉnh tề, trải rộng như bàn cờ với những con phố chạy song song và vuông vức, một chiếc ngưu xa cùng hai bóng người sánh vai nhau tiến bước trên con đường lớn.

Không, nếu chỉ là vậy thì không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở chỗ cỗ ngưu xa ấy được trang hoàng xa hoa với vài nữ tỳ và đầy tớ đi theo, cùng gia huy được khắc lên xe, và trên hết là hành vi mà phải nói là lệch chuẩn của người ngồi trong xe.

Gia huy được khắc bằng chữ vàng đầy hiển hách trên cỗ ngưu xa ấy chính là biểu tượng của gia tộc Tachibana, không chỉ đại diện cho Thương hội Tachibana mà còn là biểu tượng cho chính gia tộc Tachibana, người kế thừa chức hội trưởng qua các thế hệ, một Thương hội nổi danh khắp Phù Tang quốc, không nói đến top năm thì ít nhất cũng nằm trong mười cái tên hàng đầu, mà nếu xét riêng về hàng ngoại nhập và buôn bán với ngoại quốc thì chắc chắn thuộc ba vị trí đầu tiên.

Tại kinh thành quy tụ vô số kỳ vật từ phương xa, là nơi tọa lạc trụ sở chính của Thương hội, chỉ riêng gia huy ấy thôi cũng đã mang một quyền uy to lớn. Ngoại trừ bậc thân vương hay lãnh chúa, thì đến cả các quý tộc nghèo không có nổi một điền trang ra hồn hay tiểu gia tộc chỉ có thể huy động chừng trăm samurai, đều sẽ lặng lẽ nhường đường.

Thứ khiến người qua đường phải ngoái nhìn, đồng thời cũng gây ra cảm giác kỳ quái trong mắt họ, chính là hành vi có thể gọi là kỳ quặc hay thậm chí là lố bịch của thiếu nữ đang ngồi trong ngưu xa kia. 

Thiếu nữ đang ngồi trong cỗ ngưu xa ấy chính là Tachibana Kayo, con gái rượu của hội trưởng Thương hội Tachibana. Mái tóc sắc mật ong rực rỡ hiếm thấy tại đất nước này, đôi mắt biếc như ngọc bích, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo mang vẻ gì đó giống như người Nam Man phương Tây. Cô ấy mặc bộ hakama lấy màu xanh lục làm chủ đạo, điểm thêm hoa văn Tây phương. Phải chăng do liên hệ với cái tên Tachibana, cô còn tỏa ra một hương thơm ngọt ngào thoảng mùi cam quýt, ắt hẳn là do nước hoa…? [note72617]

Một người như vậy, chỉ cần hé mở ô cửa quan sát của ngưu xa để lộ khuôn mặt thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn của đám đông. Bởi lẽ với thân phận cao quý, phụ nữ nơi đây đâu dễ gì mà tùy tiện để lộ dung nhan nơi chốn đông người, nên điều đó càng gây nên cú sốc lớn hơn nữa.

「Quả nhiên chiếc mặt nạ đó chẳng dễ thương chút nào cả nhỉ? Nếu đã vậy thì anh có thể tháo nó ra được không? Chẳng phải tầm nhìn cũng kém đi sao? Coi chừng vấp ngã đấy đấy?」

「Về đề xuất ấy, tôi đã thưa trình với tiểu thư trước đó rồi ạ」

「Thật đáng tiếc」

...Huống hồ, một tiểu thư cao quý như cô, trong mắt người thường hệt như tiên nữ trên chín tầng mây, lại mở toang cửa ngưu xa, mỉm cười tươi tắn nói chuyện không ngớt, mà lại là với một tên đầy tớ và một đứa trẻ đeo khăn trắng, thì hiển nhiên điều đó chẳng khác gì đốt đuốc giữa ban ngày, thu hút mọi ánh nhìn theo một chiều hướng chẳng mấy tốt đẹp.

Mà nội dung câu chuyện lại chẳng mang chút xã giao nào, ngược lại còn mang đậm tính cá nhân thì...

(Và phần lớn ánh mắt căm ghét đều đổ dồn về phía mình cả thôi mà...)

Biết rõ nếu quay về theo lộ trình bình thường thì sẽ phải đi đường vòng, nhưng tôi vẫn quyết định tránh khỏi trục chính trung tâm, quả nhiên là quyết định sáng suốt. Ngay cả bây giờ, mỗi lần đi ngang qua ai đó đều phải hứng lấy những ánh nhìn đầy nghi hoặc, kinh ngạc, chán ghét hay hiếu kỳ… đủ loại cảm xúc. Nếu như đang ở đường Suzaku vốn lúc nào cũng đông nghịt xe ngựa, thì không biết sẽ tệ đến mức nào nữa. [note72618]

…Không thể nói là không có cả sự ganh tỵ. Nhưng đây là một xã hội phân chia giai cấp nặng nề, nơi mà ngay cả sống còn cũng khó khăn, lại chẳng mấy thú vui để tiêu khiển. Trong thế giới đó, kẻ thấp kém bỗng nhiên được người ở địa vị cao hơn để mắt tới thì đương nhiên sẽ bị chú ý thái quá.

Kẻ ấy dễ dàng bị coi là loại mặt dày, không biết điều, dùng thủ đoạn bỉ ổi để lấy lòng một tiểu thư ngây thơ không hiểu sự đời. Dù cho sự thật không phải vậy, thì với thiên hạ, điều đó cũng chẳng quan trọng.

…Sự thật, thực tế hay hoàn cảnh thế nào không quan trọng. Trong một thế giới đầy rẫy khổ đau như hiện tại, người ta chỉ cần một đối tượng để trút giận, để xả stress. Và hiện giờ, tôi chính là đối tượng đó, quá mức lý tưởng nữa là đằng khác.

Mà, xét cho cùng cũng không khác gì kiểu căm ghét mấy kẻ có bồ hay kết hôn với người giàu vậy thôi. …Mặc dù, trong trường hợp của tôi thì chẳng được lợi gì cả.

「Đúng rồi, về chuyện xảy ra mấy hôm trước, ta có nghe qua đôi chút rồi đấy? Nghe nói phụ thân ta đã gây không ít phiền phức cho anh nhỉ?」

Thiếu nữ ấy, chẳng rõ hiểu nổi nỗi sầu trong lòng tôi hay không, đột nhiên cất lời như thế.

Chuyện mà Kayo nhắc đến mấy hôm trước… rõ ràng chính là sự việc dưới hệ thống cống ngầm.

…Vụ việc ấy đã bị áp đặt cấm ngôn lệnh. Dĩ nhiên, tôi cũng bị sứ giả Triều đình niệm chú bịt miệng.

Lập trường của Triều đình đối với báo cáo của tôi và Murasaki hầu như toàn hoài nghi, nhưng dù sao đi nữa, họ cũng đã hiểu dù có phải 「Yêu Mẫu」 hay không thì dưới đó quả thực vẫn có thứ gì đó. Hiện tại họ đang bí mật cử các Trừ yêu sư truy quét tàn dư trong hệ thống cống… theo như lời Gorilla-sama kể.

Từ góc nhìn của triều đình, đương nhiên họ không muốn tin rằng thứ như 「Yêu Mẫu」 lại hiện diện ngay dưới chân mình. Mà ngay cả đám yêu quái đã bị tiêu diệt thì hầu hết cũng bị Murasaki thổi bay không để lại một mảnh xác, hoặc bị đồng loại ăn thịt mất rồi. Chứng cứ vật lý thì gần như đã bị xóa sạch. 

Triều đình có thể sử dụng năng lực của một vài Trừ yêu sư để xem ký ức của người khác, nhưng phương pháp đó không phải toàn năng. Vốn dĩ ký ức là thứ mơ hồ, mà càng để lâu thì càng mờ nhạt.

Năng lực của trừ yêu sư cho phép nhìn vào ký ức sẽ bị ảnh hưởng bởi niềm tin chủ quan của người bị xem. Nếu người đó tin một ký ức sai là thật, thì pháp sư cũng chỉ nhìn thấy đúng ký ức sai lệch đó. Nếu ai đó bị nhồi nhét ký ức giả, thì lại càng vô nghĩa. Tệ hơn, hành vi xem ký ức còn có thể gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần và nhân cách của người sử dụng.

Hơn nữa, bị người khác nhìn thấu ký ức chẳng khác nào bị lột trần mọi bí mật. Đó là một nỗi nhục tột cùng. Kỹ thuật gia truyền hay bí mật của gia tộc có thể bị bại lộ. Trừ khi phạm đại tội, còn không thì kể cả Trừ yêu sư, quý tộc hay lãnh chúa cũng đều có quyền từ chối bị xem ký ức, và điều đó cũng được pháp luật công nhận.

Hiển nhiên, trong số những người chứng kiến sự việc dưới cống, ký ức của Murasaki là đáng tin cậy nhất. Nhưng nếu muốn xem thì chắc chắn sẽ bị người thân cô phản đối gay gắt. Huống hồ, việc xem ký ức của một người mang địa vị thấp kém như tôi, trong một thế giới đề cao giai cấp như thế này, là điều mà ngay cả trừ yêu sư cũng chẳng muốn dính vào. Họ có khi còn nổi da gà vì sợ bị dính bẩn.

Cũng có một cách duy nhất để nhìn vào ký ức không bị sai lệch, khách quan hơn… nhưng điều kiện là phải được chủ nhân của tôi, Gorilla-sama, cho phép. Và có vẻ cô ấy tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Tất nhiên rồi. Chẳng ai muốn món đồ chơi của mình bị 「phá hỏng」 cả. Dù cho có được đề nghị một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh đi nữa… Tóm lại, chừng nào Gorilla-sama còn không gật đầu, thì thân phận của tôi vẫn được an toàn. Dấu cho cô vẫn chỉ là một ả Gorilla vô lương tâm, tôi vẫn phải biết ơn về điểm đó.

(Mà… quay lại vấn đề chính…)

Nếu cô ấy nhắc đến chuyện đó ở đây, thì bước tiếp theo chính là…

「Không cần phải nhọc công xin lỗi tôi đâu. Gia tộc Onizuki đã nhận được sứ giả từ Kageki-sama rồi. Kayo-sama không cần phải trực tiếp xin lỗi ở nơi này」

「Anh yên tâm, người mà ta định xin lỗi… không phải là Onizuki đâu」

Để tránh phiền phức, tôi liền vội nói lời từ chối. Thế nhưng Tachibana Kayo lại chẳng ngại ngần mà bước thêm một bước táo bạo. Chết tiệt, biết ngay mà. Vậy thì lời sắp tới chắc chắn là...

「Tiểu thư, xin người hãy dừng lại. Con gái nhà Tachibana không nên làm những chuyện đáng hổ thẹn như vậy giữa chốn đông người đâu ạ.」

Người xen lời vào lúc ấy là một nữ tỳ già cũng đang đi song song với cỗ ngưu xa, giống như tôi và Shiro. Khóe mắt sắc lẹm, chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ là một lão bà nghiêm khắc.

「Trời ạ! Lần nào cũng chỉ biết ra lệnh cho ta thôi! Phiền phức thật đấy. Nếu cứ thích chõ mồm vào như thế, ta cho bà nghỉ việc luôn bây giờ đấy?」

Kayo gằn từng chữ với vẻ mặt vô cùng khó chịu sau khi nghe lời của bà lão. Có vẻ cô nàng đã quen biết bà lão này từ lâu, và lần này bị nhắc nhở ngay trước mặt người ngoài nên mới nổi giận đến vậy. Còn với tôi thì, thật lòng muốn hét lên là tuyệt vời lắm!

(Nếu bị ép xin lỗi ngay giữa chốn đông người như thế thì mình cũng chẳng còn đường lui...)

Chỉ cần cô ta viện ra một cái cớ nào đó để đưa ra lời mời hay đề nghị, thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhận lời. Một kẻ đầy tớ như tôi mà dám từ chối lời mời của tiểu thư nhà đại thương gia có thế lực ngang ngửa quý tộc thì hậu quả sẽ thế nào chứ? Ngay cả khi dùng cái danh nghĩa 「được gia tộc Onizuki bảo hộ」 để làm khiên chắn, thì tên tham tiền và thực dụng như lão mập Onizuki Uemon cũng chẳng đời nào đặt tôi và gia tộc Tachibana lên bàn cân. Vì vậy, với tôi mà nói, hành động cắt lời đúng lúc của bà lão nữ hầu kia xứng đáng được tán thưởng nồng nhiệt.

(...Hoặc cũng có thể là để ngăn chặn một lời 'đe doạ' tàn độc hơn, nhưng mà, chắc cũng không đến mức đó đâu.)

Tôi thoáng nghĩ tới một kịch bản đe doạ vô cùng khủng khiếp, nhưng ngay lập tức tự bác bỏ ý nghĩ ấy. Dù gì thì cô nàng được nuông chiều từ bé như thế chắc cũng chẳng thể nghĩ ra trò nào quá đen tối như vậy đâu. Bỏ qua suy nghĩ trong lòng mình, cuộc trò chuyện giữa tiểu thư nhà thương gia và bà lão vẫn tiếp diễn ngay trước mắt.

「Rất tiếc, nhưng tiểu thư không có quyền cho tôi thôi việc đâu ạ. Phu nhân cũng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.」

「Vậy thì, ta sẽ cầu xin phụ thân! Chẳng phải số tiền đang trả cho bà là do người kiếm ra đó sao, bà biết không?」

「Tiểu thư, người nghĩ phụ thân của người có thể chống lại phu nhân được sao?」

「………」

Trước lời phản bác điềm tĩnh của bà lão, Kayo lập tức im bặt. À, ra là trong nhà Tachibana thì cán cân quyền lực là như vậy à...

「Thật là, phiền chết đi được! ...À đúng rồi! Tomobe-san, anh định về dinh thự của Aimi luôn sao? Nếu anh muốn thì ta có thể đưa về bằng ngưu đấy. Anh nghĩ sao?」

Kayo chu môi vùng vằng trước lời can ngăn của nữ tỳ phiền phức, nhưng rồi ngay lập tức như chợt nghĩ ra điều gì hay ho, cô nàng đổi sắc mặt, nghiêng đầu đưa ra lời đề nghị. Giọng điệu và lời nói nghe có vẻ hồn nhiên, non nớt, nhưng từng biểu cảm, từng cử chỉ ấy kết hợp với vẻ đẹp đậm chất ngoại quốc của cô nàng lại trở nên vừa quyến rũ, vừa mê hoặc đến mức khiến người đối diện bị thu hút. Tuy nhiên, nếu lùi lại một bước để suy xét kỹ hơn, thì lại cảm thấy có chút gì đó... cố ý. Vấn đề là, không rõ bao nhiêu phần trong đó là diễn kịch, và bao nhiêu là bản chất thật...

「…Tôi thực lòng cảm kích lời mời của tiểu thư, nhưng xin phép được từ chối ạ.」

「? Tại sao vậy? Đây là lời mời từ chính con gái nhà Tachibana cơ mà?」

Kayo hơi phồng má lên, hỏi lại. Trông cô nàng lúc này mới hiện ra vẻ ngây thơ đúng với tuổi, đồng thời lộ rõ sự kiêu ngạo sinh ra từ việc được nuông chiều quá mức.

「Xin thất lễ, nhưng lần này tôi ra ngoài với tư cách người đi theo hộ tống. Nếu lên ngưu xa thì cô bé này cũng phải cùng lên.」

Tôi liếc nhìn Shiro, đang nắm lấy tay áo tôi và bước từng nhịp. Xin lỗi nhé, lần này đành lợi dụng sự hiện diện của em vậy.

「Thì ra là vậy… là như vậy sao.」

Kayo thoáng có vẻ không hiểu ý tôi , nhưng ngay sau đó, dường như đã cảm nhận được khí tức lạ lùng toát ra từ Shiro, sắc mặt liền trở nên căng thẳng, ánh mắt mang theo sự khinh miệt hướng về phía cô gái bán yêu. Một thiếu nữ từng bị yêu quái tấn công, cho dù không biết kẻ đó chính là Shiro, thì cũng chẳng đời nào lại muốn đưa một bán yêu lên ngưu xa của mình. Tôi cũng không nên lợi dụng thân phận bán yêu của Shiro theo kiểu này, nhưng mà...

「E-em không sao đâu ạ…」

Nhận ra ánh mắt của tôi, Shiro thì thầm đáp lại nhỏ tới mức chỉ mình tôi nghe thấy. Lực tay nắm lấy tay áo tôi như mạnh hơn. Có lẽ cô bé đang gắng gượng chịu đựng ánh mắt thù địch từ phía Kayo.

(Không phải dụ bằng đồ ăn đâu… nhưng chắc sau này phải mua gì đó để xoa dịu em ấy thôi.)

Tôi thầm xin lỗi Shiro trong lòng, rồi quay lại nhìn vào khung cửa ngưu xa. Kayo nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trách móc và cất lời.

「…Nếu chỉ mình Tomobe-san thì có được không?」

「Đây là trách nhiệm của tôi.」

Chuyện này thì tôi không thể nhân nhượng. Tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy. Nếu cố tình bỏ rơi thì sẽ bị nguyền rủa. Kể cả là Kayo, nếu biết chuyện đó, thì cũng chẳng thể ép tôi hơn nữa.

「Hừm………」

「Híc……」

Kayo trừng mắt nhìn Shiro với vẻ mặt vô cùng bất mãn. Bị đối phương tỏ thái độ thù địch, Shiro hoảng sợ khẽ rúc vào người tôi, lén liếc nhìn Kayo qua khung cửa xe. Dĩ nhiên, tôi đứng về phía Shiro.

「Xin đừng nhìn em ấy như vậy. Em ấy không có lỗi gì cả.」

「Anh bênh vực tiện nhân đó ghê nhỉ?」

「Vì em ấy là đồng sự đang cùng phục vụ dưới trướng nhà Onizuki.」

「Cô ta là thứ giả người đấy? Lại còn để nắm tay áo anh như thế…」

「Còn hơn là để em ấy bị lạc ạ.」

Tôi bình thản đối đáp, một cách điềm nhiên nhất có thể, với những lời công kích dồn dập từ Kayo. Có lẽ vì được nuông chiều từ nhỏ, hoặc cũng có thể là do dòng máu Nam Man, mà cô nàng này chẳng biết sợ là gì, cứ thế mà áp sát. Thế nhưng, xem ra cô ta chẳng có kinh nghiệm khẩu chiến, nên việc đối đáp lại cũng không quá khó khăn. …Ít ra thì, vẫn nhẹ gánh hơn Gorilla-sama.

「………Muuu, cái đồ gian xảo.」

(Gian cái quái gì chứ)

Tôi lập tức thầm phản bác lại lời phàn nàn của Kayo, đang phồng má như một con sóc.

「…Kayo-sama, không cần tôi phải nhắc lại, nhưng xin người đừng làm ra những hành vi khiến người đời phải bận tâm như thế này nữa. Xin đừng để phụ thân người phải lo lắng」

Chuyện một tiểu thư danh gia vọng tộc cho xe đi song hành với một tên ti tiện chẳng hơn gì súc sinh hay nô lệ mà buôn chuyện rề rà, chỉ cần lời đồn như vậy lan ra cũng đủ đáng sợ rồi. Thế giới này, bức tường giai cấp lớn tới như vậy đấy, và thể diện là thứ tối quan trọng.

「Nếu vậy thì ta có cách giải quyết hay hơn nhiều đấy, Tomobesan? Nếu Tomobe-san chịu…」

「Như đã thưa lần trước, nếu Tiểu thư định mua lại một đầy tớ, thì xin hãy đề xuất với tiểu thư gia tộc tôi chứ không phải tôi」

「Muu…! Ít nhất cũng để tôi nói hết câu đã chứ!」

Thiếu nữ nhà Tachibana giận dỗi, trưng ra vẻ mặt phồng má phụng phịu. Thế nhưng, về phần tôi, nói chuyện linh tinh giữa chốn đông người thế này thì thật sự không dễ chịu gì. Tin đồn lan nhanh lắm, hơn nữa phần lớn những lời đồn đại đều được thêm mắm dặm muối chẳng ít.

「………Vậy nếu không gây chú ý thì được phải không?」

Như thể đã nhận ra thái độ chán nản của tôi, cô nheo mắt hỏi, như muốn xác nhận điều gì đó. Ừm, tôi có dự cảm chẳng lành lắm rồi đây.

「……Tiểu thư đang âm mưu gì thế?」

「Fufufu, bí mật đấy! Hãy chờ đón nhé?」

Trước câu hỏi của tôi, tiểu thư nhà Tachibana chỉ đáp lại bằng nụ cười vô tư và thích thú.

(Chẳng phải là trong tiền kiếp từng nghe nói, nụ cười vốn là biểu hiện mang ý nghĩa khiêu khích, đúng không nhỉ…?)

Tôi chợt nhớ lại một tri thức từ kiếp trước. Cũng như nụ cười của Gorilla-sama, nụ cười của phụ nữ ở thế giới này tuyệt đối không thể nào khiến người ta yên tâm được. …Đau bụng mất thôi.

「Xin hãy yên tâm. Không đến mức vô lý đâu. Thật sự, chỉ là chuyện đơn giản thôi, được chứ?」

Cô nói như muốn trấn an nỗi bất an trong tôi. Ờ thì, chẳng thấy an tâm tí nào cả.

Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ như vậy, hai chúng tôi đã đến trước cầu Wakatsuki. Tại kinh đô rộng lớn này tất nhiên có nhiều con sông chảy qua, cây cầu Wakatsuki này dài hơn mười trượng theo chiều dọc, rộng hơn ba trượng theo chiều ngang, chính là ranh giới phân cách giữa khu vực của giới quý tộc và khu vực của tầng lớp bình dân. Tuy dân thường vẫn được phép đặt chân lên cầu, song hai bên đầu cầu đều có trạm gác, lính canh mang theo giáo đứng nghiêm trang, và sẽ bắt giữ bất kỳ kẻ khả nghi hay trộm cắp nào muốn trà trộn vào.

…Nhân tiện thì trong game, cây cầu này cũng là bối cảnh của một tiểu sự kiện thuộc route 「Kinh đô」. Nếu nhận nhiệm vụ, người chơi sẽ phải tiêu diệt một tsukumogami đang quấy phá nơi này nhập vào cây cầu.

「…Vậy thì, hôm nay đành để tới đây vậy. Dù bị anh lạnh nhạt vậy có hơi buồn, nhưng đành chịu thôi. Ta sẽ mong chờ lần sau vậy nhé?」

Tiểu thư Tachibana Kayo, vẫn đang tựa người ra khỏi khung cửa ngưu xa, nở nụ cười dễ thương và xinh đẹp pha chút tinh ranh để cố gắng cưỡng ép tôi hứa. Thành thật mà nói, dù cô ấy có thái độ tùy tiện như vậy, tôi cũng suýt chút nữa bị rung động vì sức hút ấy. Đúng là thủ đoạn, nhưng đủ gọi là yêu mị.

(Chừng này tuổi mà đã thế sao. Mà, cũng chính vì vậy nên trong game mới bị đối xử như thế kia.)

Thậm chí trong giới doujinshi thì cũng… nói sao nhỉ, khá là như vậy đấy. Tội nghiệp, nhưng cũng rất… dễ vào chuyện. Ừm, như cái tác phẩm của sensei nào đó ấy, toàn bộ đều là bản in màu tuyệt đẹp, bối cảnh tỉ mỉ mà lại nhét vào cái nội dung kinh khủng kia không thương tiếc, quả thật kinh hoàng. Bao gồm cả các phần tiếp theo, cả ba tập đều cháy hàng ngay lập tức.

「…Xin thứ lỗi, Tomobe-san. Chẳng hay vừa rồi có phải anh đang nghĩ gì đó bất kính không?」

「Tôi cho rằng đó chỉ là tiểu thư tưởng tượng ra thôi.」

Tôi điềm nhiên đáp lại Kayo, đang nghiêng đầu đầy nghi hoặc. Phụ nữ đúng là loài có trực giác vô nghĩa mà lại đáng sợ thật.

「…Mà thôi, được rồi. Vậy thì, Tomobe-san, xin cáo từ tại đây. Hẹn gặp lại sau nhé…」

Dù có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được, Kayo vẫn mỉm cười lễ phép cúi đầu chào. Khi người trên làm lễ, kẻ dưới cũng phải đáp lễ. Tôi cũng chậm nửa nhịp, cúi đầu theo. Cả Shiro đứng cạnh cũng khẽ cúi đầu theo.

Tiếng cửa sổ của ngưu xa khép lại vang lên. Chiếc xe bắt đầu di chuyển chậm rãi và lăn bánh ngang qua trước mặt tôi. Trong khoảnh khắc, dường như có tiếng lưỡi tặc lưỡi vang lên từ tên hộ vệ đứng cạnh xe, nhưng tôi quyết định không để tâm. Với hệ giá trị của thế giới và thời đại này, đó cũng là phản ứng hợp lý thôi.

Sau khi xác nhận rằng cỗ xe đã đi qua hẳn, cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu vốn đang cúi xuống đất lên…… Và lập tức thu vào tầm mắt một lão nữ tỳ đang đứng ngay trước mặt.

「…!?」

Không thể phủ nhận là tôi đã quá lơ là. Tôi giật mình khẽ lùi lại. Không phải bà ta cố ý che giấu hiện diện, chỉ là tôi không để ý nên mới giật mình khi thấy bà ta đứng đó. Ngược lại, bà lão thì nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, khe khẽ thở dài một hơi.

「Thật thất lễ, nhưng xin được mạn phép mượn một chút thời gian của cậu. Được chứ?」

Bà ta chỉnh lại tư thế rồi cất tiếng hỏi. Dĩ nhiên, với câu hỏi ấy, tôi vốn dĩ chẳng có quyền từ chối. Đó chỉ là câu hỏi mang tính hình thức mà thôi.

「…Có chuyện gì sao? Nếu đợi đến khi tiểu thư rời đi mới mở lời, vậy thì hẳn là câu chuyện thuộc loại như thế?」

Tôi lên tiếng hỏi, giọng có phần cảnh giác. Bà lão im lặng một lát, rồi cất lời với giọng điệu bình thản.

「………E rằng tiểu thư sẽ không thích nói chuyện này trước mặt người. Dĩ nhiên, đây không phải là lời xem thường hay phàn nàn gì về gia tộc Tachibana cả. Xin cậu hãy lưu tâm điều đó.」

「………Vậy, tôi cũng xin được lắng nghe.」

Tôi liếc mắt về phía các binh lính đang đứng nghiêm trước cầu Wakatsuki, rồi cất tiếng. Tôi cần có nhân chứng, như một bằng chứng tôi không hề nói chuyện gì bất chính cả. Dù ở thế giới này không thể hoàn toàn tin tưởng vào ký ức, thì lời nói của người có địa vị xã hội cũng không thể bị xem nhẹ. Hơn nữa, việc thao túng ký ức vô cùng tốn công. Nếu đối tượng là nhiều người thì lại càng khó. Nói cách khác, đây là biện pháp dự phòng.

Và rồi, tôi gồng mình, chờ đợi lời bà lão sắp nói ra.

(Nào, rốt cuộc là chuyện gì đây…)

Ta phần nào cũng đoán được rồi. Với bà lão này, việc quan tâm tới một kẻ hạ nhân của nhà khác, cho dù chỉ là trò đùa đi nữa, cũng không phải điều nên làm. Hẳn sẽ là chuyện liên quan đến khía cạnh ấy…

「Đầy tớ-dono, ta hiểu được tấm lòng của câu, nhưng xin đừng quá ghét bỏ tiểu thư của chúng tôi.」

「Vâng, chuyện đó thì… ơ… vâng…?」

Trước lời của bà lão, tôi suýt thì gật đầu đồng tình, rồi buột miệng ngớ ngẩn đáp lời. Tôi không tin vào tai mình. Những lời ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Một bà lão có vẻ ngoài nghiêm khắc, truyền thống như thế này lại nói về Kayo như vậy với một kẻ đầy tớ như tôi ư? Không, không thể nào đoán trước được. Hơn nữa, giọng điệu ấy là…

「Chuyện đó…」

「Không thể phủ nhận là tiểu thư có phần hơi cưỡng ép, nhưng người tuyệt đối không phải kẻ ích kỷ.」

Không để tôi có cơ hội nói xen vào, bà lão chủ động cắt lời và liếc nhìn cỗ ngưu xa đang rời đi. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận ra ánh dịu dàng như tình yêu của người bà dành cho cháu gái mình.

「Từ khi tiểu thư còn là trẻ sơ sinh, ta đã luôn bên cạnh chăm sóc. Kỳ thực, tiểu thư là người rất dễ cô đơn. Nhưng vì xuất thân… người không có nhiều bạn bè, cũng chẳng có mấy người hầu đáng tin. Do đó, dù có người muốn thân thiết cũng không biết làm sao để rút ngắn khoảng cách… xin cậu hãy lượng thứ.」

Dẫu biết là do hoàn cảnh thời đại và thế giới, đất nươc Phù Tang này vẫn mang nặng tính khép kín, coi trọng tập thể, và phân biệt giai cấp. Trong xã hội như vậy, Kayo mang dòng máu Nam Man, tất nhiên trở thành một tồn tại lạc lõng. Hơn nữa, phụ thân cô, Tachibana Kageki lại là một nhân tài đưa Thương hội Tachibana phát triển từ khi còn trẻ, song lối làm việc cứng rắn, không theo truyền thống đã gây ra không ít phản đối. Có lẽ cũng bị các thương nhân khác ganh ghét.

Vì thế mà Tachibana Kayo trở nên cô lập. Dù muốn cũng khó kết bạn. Cha cô, vừa cảm thấy áy náy vừa nuông chiều, dẫn đến kết quả như bây giờ. Tôi hiểu điều đó. Nhưng…

「………Tôi hiểu hoàn cảnh rồi. Nhưng, sao bà lại phải nói những điều đó với một người như tôi?」

Đúng vậy. Vấn đề ở đây không phải là tính cách hay hoàn cảnh của Tachibana Kayo. Mà là, một điều căn bản hơn thế.

「Xin thứ lỗi, nhưng bà đang nói ra những lời như thế với tôi trong trạng thái tỉnh táo thật sao? Nếu những lời này lọt đến tai Kageki-sama thì chẳng phải sẽ khiến ngài ấy nổi giận hay sao……」

Phơi bày chuyện của gia tộc cho một kẻ chỉ là đầy tớ thì nào thể xem là hành vi đáng khen. Huống chi lại là vị hội trưởng Thương hội nổi tiếng chiều chuộng con gái, vậy thì lại càng không thể chấp nhận. Không, nói đúng hơn thì, cái cách nói chuyện này chẳng khác nào……

「Người thuê ta là phu nhân, nên người mà ta nhận chỉ thị cũng dĩ nhiên là phu nhân」

Lão nữ tỳ vẫn bình thản nói ra những lời y hệt như khi tranh cãi với tiểu thư Kayo lúc trước. Ra vậy, điều đó có nghĩa là……

「……Tôi đã hiểu rồi. Nhưng vì lợi ích của tiểu thư, tốt nhất vẫn nên tránh những hành động quá thiếu suy xét. Tự do và buông thả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ừm…」

「Ta là Otsuru」

Nhận ra tôi chợt ngập ngừng vì không biết tên của bà, lão nữ tỳ… Otsuru đã nhanh chóng giới thiệu bản thân.

「……Vậy thì, Otsuru-dono, xin hãy truyền đạt lại với phu nhân. Dẫu chỉ là chút kiến thức hời hợt của một đầy tớ không học vấn ra gì, tôi vẫn nghĩ phu nhân hẳn phải có suy xét sâu xa của riêng mình. Nhưng, cũng vì nghĩ đến tiểu thư Kayo, để mặc con trẻ hành xử theo cảm tính nhất thời như vậy thì không thể xem là điều tốt được」

Biết rõ mình không có địa vị để thốt ra những lời ấy, tôi vẫn cất tiếng nói. Đã trót tiến cử thì không thể rút lại được nữa.

「Dù gì thì tuổi vẫn còn nhỏ. Chắc cũng chẳng thật lòng đến một nửa đâu. Chỉ là một trò đùa nhất thời thôi. Chỉ vì cảm xúc nhất thời mà khiến tiểu thư Kayo bị bao quanh bởi những lời đồn đại không đáng có thì quả thực là điều chẳng hay ho gì. Mong phu nhân hãy suy xét lại」

Tôi có thể đại khái đoán được suy nghĩ của mẹ Kayo, cũng hiểu rằng những điều ấy xuất phát từ thiện ý dành cho cô con gái. Hiểu được, nhưng… chí ít thì cũng nên cân nhắc đến đối tượng một chút. Ít ra thì cũng nên chọn người xứng đáng hơn chứ. Cớ sao lại nhằm đúng một kẻ đầy tớ như tôi mà nhắm đến cơ chứ.

「………Ta sẽ chuyển đạt lời ngài đến với phu nhân. Nhưng xin lưu ý, việc phu nhân có chấp thuận hay không thì ta không dám cam đoan」

Nghe xong lời tôi, lão nữ tỳ trầm ngâm giây lát rồi đáp lại như vậy, sau đó thi lễ xã giao. Và rồi, bà nhanh chóng bước đi, hướng về cỗ ngưu xa đang lăn bánh phía trước con phố…

「Tomobe-san………」

Trong lúc vẫn còn đang dõi mắt theo bóng dáng ấy với ánh nhìn sắc lạnh, thì bỗng có tiếng gọi tên tôi vang lên từ bên cạnh. Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt có phần bất an của Shiro đang ngước nhìn về phía mình, hẳn là do không hiểu rõ nội dung cuộc trò chuyện khi nãy.

「………Thật là, lại bắt mình đi đường vòng vô ích. Mau về thôi, anh cũng bắt đầu đói rồi」

Tôi khẽ xoa đầu thiếu nữ bán yêu qua vành nón tre, rồi cất bước tiến về phía phủ của gia tộc Aimi, nơi gia tộc Onizuki đang tạm trú. Shiro quan sát tôi một chút, rồi không nói một lời nào, lặng lẽ bước theo sau. Tay cô bé nắm lấy vạt áo tôi, hằn lại những nếp nhăn.

(Thế giờ nên báo cáo thế nào với Gorilla-sama đây…?)

Dù sao thì, vốn đã là kẻ bị nghi kỵ vì chuyện thuốc men cùng chỗ dựa sau lưng, mà còn chất thêm vấn đề mới này nữa thì… mong là mình không bị vứt bỏ đi.

Nghĩ đến đó, khi vừa bước qua cây cầu Wakatsuki, tôi có thể nhìn thấy thấp thoáng phủ Aimi gia tộc Onizuki đang tá túc… và trong khoảnh khắc, tôi vô thức nín thở mà dừng bước.

……Một thiếu nữ khoác trên mình bộ kimono hồng rực rỡ đang đứng trước phủ. Dáng người nhỏ nhắn mảnh mai, thế nhưng phần ngực đầy đặn nổi bật y phục không thể che giấu nổi—một mỹ thiếu nữ như thế lại đang từ khoảng cách khá xa nhìn chằm chằm về phía tôi.

Và ngay khi ánh mắt hai bên chạm nhau, cô khẽ đưa quạt che miệng rồi nở một nụ cười. Tàn nhẫn. Như loài thú ăn thịt đang đùa giỡn với con mồi của mình. Phải, giống như một đứa trẻ đang chặt chân con côn trùng dùng làm đồ chơi……

「Hii-!?」

Shiro bỗng phát ra một tiếng hét kỳ lạ rồi nhảy dựng lên, nhào ra sau lưng ta mà ôm chầm lấy chân. Dù bị nón và y phục che lấp, nhưng hẳn là tai cáo và đuôi của cô bé giờ đây đều đã cụp rũ xuống.

「……Quả nhiên, nụ cười ở thế giới này toàn là thứ chẳng ra gì cả」

Tôi nặn ra một nụ cười méo mó, lẩm bẩm một câu như vậy rồi lại bước tiếp, dáng vẻ chẳng khác nào tử tù đang lê bước đến pháp trường……

………Và để nói thêm, cái tin tôi bị Uemon cho thuê một ngày cho Thương hội Tachibana với một rương tiền mang huy hiệu gia tộc Tachibana đặt bên cạnh, chính là vào buổi tối hôm đó. Haha, chết tiệt thật!!

-

……Kinh đô dần bước vào buổi hoàng hôn.

Hai bóng người trong dáng vẻ lữ khách, đầu đội nón lá, tay cầm trượng, đang ngồi tại một trà quán ven đại lộ đông đúc người qua kẻ lại vào buổi chiều tà. Mỗi người chỉ gọi một chén trà nóng cùng vài xiên bánh dango, rồi cứ thế ngồi lì không rời. Cô nương của trà quán có chút vẻ không hài lòng, song chỉ thoáng qua chốc lát, nàng liền lập tức xoá sạch biểu cảm ấy mà quay sang tiếp đón những vị khách mới đến bằng nụ cười tươi tắn, tiến đến ghi nhận lời gọi món.

Hai lữ khách, từ dưới vành nón rộng, chăm chú dõi mắt vào dòng người tấp nập. Đêm đã gần kề, viên lại cùng thợ thuyền tan sở trở về, phụ nữ vội vã quay về lo bếp núc trong nhà, nông dân kết thúc việc buôn bán định trở lại làng bên, còn đoàn xe ngựa chở hàng thì vừa kịp lao vào cổng thành trước giờ đóng cửa, đang hướng đến kho hàng… Dù là đại lộ nơi mười cỗ ngưu xa đi song song cũng chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn vì dòng người, xe và súc vật chen chúc lúc xế chiều. Trong sự huyên náo hỗn tạp ấy, hai kẻ lữ hành chỉ chăm chăm tìm kiếm một mục tiêu duy nhất.

Và rồi, thứ họ muốn liền hiện ra ngay trước mắt. Điều đó cũng không có gì lạ. Trên ngưu xa kia, gia huy được khắc đầy chỉn chu, mà mỗi khi nó đi qua, dòng người hai bên cũng lập tức dạt ra, nhường đường. Nhìn thấy chỉ trong nháy mắt. Tuy vậy, so với điều đã được nghe kể, thì quả là chiếc xe ấy đến đây hơi trễ.

「Chính là nó đấy nhỉ……」

Một trong hai lữ khách buông lời thì thầm, lạnh nhạt đến mức tưởng như không chút cảm xúc. Y nhìn chăm chú vào cô thiếu nữ đang hé rèm cửa sổ xe, trò chuyện với vẻ cau có cùng một lão nữ tỳ đứng cạnh bên. Nhưng…ánh mắt ấy không chất chứa tò mò, chẳng đượm say mê, cũng chẳng có chút ngưỡng vọng hay chán ghét. Đó là ánh nhìn lạnh lẽo, vô cảm, như côn trùng quan sát con mồi, một cái nhìn máy móc, hoàn toàn trống rỗng.

Kẻ ấy chẳng màng tới xiên bánh dango còn dang dở, để lại vài đồng tiền lẻ rồi đứng dậy. Người còn lại hốt hoảng nhai nốt phần bánh còn lại, cũng lập tức đặt tiền xuống mà nối gót theo sau.

「Cái đó là mục tiêu hả? Không phải thế thân hay gì chứ? Tiểu thư của một thương hội lớn mà lại để lộ dung nhan giữa đường như vậy à…」

「Chừng đó thì ngươi hẳn có thể tự nhận ra được. …Dù sao đi nữa, hãy nhớ kỹ gương mặt mục tiêu… hoặc ít nhất là mùi của nó. Đến ngày hành sự mà nhận nhầm người thì đúng là trò hề rồi đó」

Bóng hai người lặng lẽ bám theo sau cỗ ngưu xa… Trong kinh đô, với dáng vẻ quê mùa có phần nhếch nhác ấy, bị người ta chú ý mới là lẽ thường… Vậy mà, không một ai để tâm đến họ. Không, phải nói là, mọi người cố tình không chú ý đến họ theo một cách đầy bất thường. Đó chính là kết quả của ẩn hành thuật cao độ.

Rốt cuộc, cả cỗ ngưu xa lẫn đoàn người hộ tống quanh nó, cho đến khi về đến bản doanh của Thương hội Tachibana, không một ai trong số họ phát giác sự hiện diện của hai kẻ lạ mặt kia, càng không hề nảy sinh cảm giác bất thường.

Và rồi, ngay cả chuyện hai kẻ ấy, sau khi kịp liếc thoáng dung nhan của thiếu nữ bước xuống từ xe bò, đã tự lúc nào lặng lẽ tan biến như gió khỏi nơi đó, cũng không một ai nhận ra…

Ghi chú

[Lên trên]
Tachibana/橘 có nghĩa là quả quýt, quả quất
Tachibana/橘 có nghĩa là quả quýt, quả quất
[Lên trên]
Suzaku/朱雀: Chu Tước
Suzaku/朱雀: Chu Tước
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Đoạn 152 ta -> tôi
Sao thấy bé này là lạ nhỉ, chắc hiếm gặp nên không nhớ ai với ai
Xem thêm
+1 gái yan hở, ae có ai đọc trc spoil riêng cho tui xem kayo yan ko đc ko
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Lịch1234
spoil:







có yan +máu M nữa :)))
Xem thêm