• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.

Chap 32

4 Bình luận - Độ dài: 7,483 từ - Cập nhật:

Tôi đang ở trong một căn phòng ẩm thấp và tăm tối.

Chính xác hơn là đang ngồi trên một chiếc ghế thô sơ. Tứ chi bị trói chặt bằng dây thừng xơ xác, đồng thời vô số hộ phù dán kín lên khắp thân thể. Có vẻ chúng đang vận hành một loại kết giới nào đó, không chỉ trói buộc thân thể mà còn phong tỏa hoàn toàn linh lực của tôi.

「U… ư…………」

Tôi rên lên trong cơn mê man giữa buồn ngủ và đau đớn cực độ. Tôi đã bị giam ở đây bao nhiêu ngày rồi? Cảm tưởng như đã hơn một tháng, nhưng ngược lại, cũng như chỉ mới vài ngày, thậm chí chỉ vài giờ. Không có đồng hồ, cũng chẳng có ánh sáng mặt trời, cơm nước… không, đến cả nước cũng gần như không được uống lấy một ngụm cho ra hồn, khiến tôi hoàn toàn mất đi cảm giác về thời gian. Có lẽ tôi còn bị trúng cả ảo thuật nữa cũng nên. Bản thân nhận thức của chính mình giờ đã không còn có thể tin tưởng được nữa.

「Ồ, so với thân phận một kẻ đầy tớ tầm thường thì cũng dai sức đấy chứ. Dù đã nương tay, bị tra khảo đến mức đó mà vẫn không chịu hé miệng ra à. Quả nhiên nên thử xem ký ức hắn thế nào đi? Chắc chắn cách đó là nhanh nhất rồi chứ gì?」

「Ngu ngốc, thứ đó đâu có giá trị gì làm bằng chứng.  Dân chuyên nghiệp gắn ký ức giả vào đầu cũng chẳng phải phải kỹ thuật gì quá cao siêu đâu. Hơn nữa… chậc, không biết là kẻ nào làm, mà phong ấn ký ức kín kẽ đến mức này. Móc ra để xem thử cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì đâu nhé?」

Có hai bóng người lờ mờ hiện ra, trò chuyện điều gì đó. Tôi nhận thức được, nhưng đầu óc lúc này không thể hiểu nổi họ đang nói gì. Tôi đã quá suy yếu, nội dung cuộc đối thoại chẳng khác nào tiếng ồn bên tai.

(Chuyện gì vậy…… Đúng rồi, phải nhớ lại…… Phải nhớ ra điều gì đó…… một điều gì đó quan trọng………!)

Tôi cố gắng gom nhặt lại những suy nghĩ hỗn loạn, ra sức níu giữ lấy ý thức đang dần trôi xa, rồi suy nghĩ. Đúng vậy, tôi đã quên mất điều gì đó. Một điều vô cùng quan trọng, tôi không thể để bản thân quên được. Một điều gì đó, đúng rồi, tôi chắc chắn là mình có một thứ gì đó nhất định phải bảo vệ!!

(Mình…. mình đang làm gì? Đã làm gì? Rốt cuộc…… đây là tình cảnh gì? Phải rồi, nhớ lại đi. Nhớ lại! Nhất định là…… nhất định là………!!)

Và rồi, trước tầm nhìn mờ nhòe chao đảo, tôi đã trông thấy khung cảnh ấy, một thiếu nữ tóc vàng, đang run rẩy, sợ hãi. Đôi mắt đẫm lệ ấy đang hướng về phía tôi như muốn cầu cứu, hình ảnh đứa trẻ ấy lọt vào trong tầm mắt tôi. Đồng thời, tôi mở to mắt trong chấn động. Vừa nhìn thấy bóng dáng ấy, những ký ức từng mơ hồ trong đầu bỗng trào về như một trận lũ dữ.

(Phải rồi…… chuyện đó chắc chắn là…………)

Và như thế, tôi đã bắt đầu hồi tưởng lại những diễn biến đưa tôi đến nơi này……

-

Bầu trời kinh đô Phù Tang nằm quốc tọa lạc tại trung tâm lục địa hôm ấy phủ mây xám xịt, tuyết lặng lẽ rơi xuống, nhẹ nhàng như thấm vào từng nhịp thở. Những bông tuyết nhỏ li ti khi chạm đất liền tan biến ngay, chỉ để lại những vệt nước thấm đẫm mặt đất.

「………Lạnh thật.」

Cảm giác đầu tiên ập đến ngay khi vừa bước qua cổng lớn kiểm soát lối ra vào của kinh đô, người và xe ngựa qua lại tấp nập, chính là cái giá buốt tới thấu xương.

Bên trong tường thành kinh đô, nhờ lượng linh lực khổng lồ mà mùa hè luôn mát mẻ, mùa đông lại ấm áp. Trái lại, bên ngoài tường thành là thế giới khắc nghiệt của tự nhiên. Giờ đang là tháng cuối năm, mùa đông bước vào giai đoạn khốc liệt nhất, đến mức ở các thôn làng vùng núi, tuyết rơi dày đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

Thường thì vào đông, dân làng ở những vùng núi hoặc đảo xa sẽ gom góp tất cả lương thực để cầm cự qua mùa. Nhưng rồi đến mùa tuyết tan, khi lữ khách hay thương nhân ghé đến thì chỉ thấy ngôi làng đã bị diệt vong, chuyện ấy chẳng hiếm. Hoặc cũng có khi cả làng bị yêu quái đói khát không khác gì con người, tấn công, và tất cả đều đã trở thành bữa ăn trong bụng chúng.

Tiếc thay, đó chỉ là bi kịch thường nhật nơi đây. Ở những thôn khai hoang do đám người thất thế bị điều động xây dựng, như dân lang thang không nơi nương tựa chốn đô thị, những kẻ mang quá khứ mờ ám, hay con thứ trong các gia đình nông dân nghèo khổ, những người mà 「có chết cũng không ảnh hưởng gì,「 thì chuyện ấy lại càng phổ biến. Với Triều đình và tầng lớp cai trị mà nói, nếu làng phát triển thì lãnh thổ của yêu quái bị thu hẹp, thuế má tăng lên, cứ thế là tốt. Còn nếu cả làng bị xóa sổ thì cũng giảm được miệng ăn, thế là cũng tốt. Mà… cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bởi quê nghèo nơi tôi sinh ra cũng là một trong những thôn khai hoang sát ranh giới lãnh thổ yêu quái.

「……Nghĩ như vậy thì, khu ngoại thành vẫn còn là thiên đường so với mấy thôn làng heo hút trên núi」

Ít nhất thì kinh thành và vùng lân cận không lạnh lẽo đến mức khắc nghiệt như những ngôi làng trong núi, và yêu quái, ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt, cũng không bén mảng đến. Thực phẩm cũng có, và cũng có việc làm thuê theo ngày để kiếm sống. Không giống như nông thôn, không dễ gì mà chết đói được, và chuyện chết cóng vì thiếu củi sưởi cũng không phải là chuyện『quá thường xuyên』. Hèn gì, mỗi khi suy thoái kinh tế thì người vùng quê lại đổ xô lên thành là như thế.

「À… um… xin… xin lỗi, vào lúc như thế này…」

Giọng nói nhỏ nhẹ như sắp tan biến cất lên bên cạnh. Tôi hướng ánh nhìn về phía ấy qua lớp mặt nạ, liền thấy một bán yêu tóc bạc, đôi tai cáo được giấu dưới nón, cái đuôi thì che trong áo rơm, đang rụt rè ngước nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

「À, không sao đâu, không cần để tâm…」

「Nhưng mà………」

Shiro đưa ánh mắt áy náy nhìn về phía cánh tay của tôi . Chẳng cần nói cũng biết tay phải tôi, băng bó chi chít rồi đeo nẹp, đang trong tình trạng thế nào. Cánh tay bị thanh Yêu đao đánh gãy, thịt bị xé toạc, xuyên thủng từ bàn tay lên tận vai, đến giờ vẫn còn nhói đau.

「Đi cùng em là lời hứa với Azuma. Chỉ là làm tròn nghĩa vụ tất nhiên thôi. Với lại có việc làm thì vẫn tốt hơn. Ăn không ngồi rồi mãi anh cũng ngại lắm」

Tôi nói với cô bé không cần phải gánh nặng trong lòng. Và đó hoàn toàn là sự thật.

Lý do bán yêu Shiro cất công rời khỏi cổng lớn của kinh đô đến tận ngoại thành chỉ có một. Bởi đó là điều kiện. Khi nhận nuôi Shiro từ tay Azuma Hibari, tôi đã ký kết một giao kèo sẽ định kỳ đưa cô bé về cô nhi viện của Azuma để xác nhận mọi sự vẫn ổn. Và người được chỉ định làm người hộ tống trong lần ấy chính là tôi. Vậy thì, hoàn thành nhiệm vụ là lẽ tất nhiên. Hơn nữa, nếu vi phạm giao kèo thì sẽ bị nguyền rủa……

Ngoài ra còn một lý do khác là bởi tôi cảm thấy áy náy. Tôi đã ăn không ngồi rồi trong phủ quá lâu rồi.

…Sự kiện xảy ra dưới cống ngầm cách đây khoảng một tháng, tôi suýt thì chết, đến tận hôm nay tôi vẫn đang dưỡng thương.

Chuyện xảy ra trong cống ngầm, tôi không còn nhớ rõ. Có đoạn ký ức như thể bị mất đi từng phần. Có lẽ do bị ảo thuật hay nhãn thuật của 『Yêu Mẫu』làm nhiễu trí nhớ, hoặc cũng có thể do cú sốc trong trận chiến trước hoặc sau đó khiến tôi mất trí. Ít nhất thì, cảnh cuối cùng còn lưu lại trong ký ức tôi là lúc bị Yêu đao đã thoát khỏi sự kiểm soát của Ako Murasaki tấn công.

Có lẽ chỉ để tiêu khiển mà người gọi là Gorilla-sama ấy đã dùng thức thần theo dõi tôi, và vô tình phát hiện ra sự việc nghiêm trọng mang tên『Yêu Mẫu』. Rồi cô ta đích thân đặt chân vào cống ngầm, và khi thấy tôi trong tình trạng tả tơi như giẻ rách (đúng nghĩa đen), đã miễn cưỡng cứu tôi.

Dù gì, dù yếu đuối đáng thương, nhưng Yêu đao vẫn là Yêu đao. Chỉ là một đầy tớ nhỏ nhoi như tôi, giết lúc nào chẳng được. Nếu Gorilla-sama tìm thấy tôi trễ hơn một chút, có lẽ tôi đã đi rồi. Huống hồ……

「………」

「Tomobe-san………?」

Giọng nói đầy lo lắng khiến tôi bất giác nhìn về phía chủ nhân của nó. Trước mặt tôi, Shiro hiện lên vẻ sợ hãi. Có vẻ tôi vừa vô thức tỏa ra bầu không khí khó ở. Trẻ con thường rất nhạy cảm với những điều như thế.

「À, xin lỗi.  Anh chỉ đang suy nghĩ chút thôi.」

Xét theo mô tả trong nguyên tác game, việc Gorilla-sama giấu tôi trong phòng riêng, rồi cả những chuyện sau đó, hoàn toàn không phải vì lòng tốt hay từ bi, mà chỉ là trò tiêu khiển. Trong mắt cô, món đồ chơi là tôi lại trở thành món sưu tầm thú vị hơn nữa… chắc là vậy. Nếu không thì cô đã chẳng cố tình nói những lời như thế với tôi, cũng chẳng đầu tư gì cả.

Dù sao thì, sau sự kiện dưới cống ngầm đã gần một tháng trôi qua. Dù là trọng thương đi nữa, nhưng việc suốt thời gian ấy tôi không làm gì, chỉ quanh quẩn dưới  hiên nhà cũng khiến ánh mắt của người trong phủ trở nên khó chịu. Vì thế, đi cùng cô bé lần này lại trở thành cơ hội tuyệt vời để hồi phục cả thân thể lẫn tinh thần.

「Mà này, mang quà theo chưa? Đừng để rơi nhé? Không có cái khác đâu đấy?」

Một nửa là để đổi chủ đề, nửa còn lại là thật lòng, tôi chỉ tay về phía gói đồ mà Shiro đang ôm bằng cả hai tay, cẩn thận dặn dò. Gói đồ được cô bé ôm trong tay, bọc trong một miếng vải thô sơ, chính là quà biếu để lấy lòng khi đến cô nhi viện của Azuma. Cũng có thể gọi là hối lộ cũng không sai.

「Ah… V-vâng! Em sẽ giữ thật chặt để không làm rơi ạ!!」

Đáp lại lời tôi, cô cáo nhỏ căng thẳng đáp lời. Tôi mỉm cười trước sự ngoan ngoãn và chân thành ấy rồi dẫn đường, bắt đầu bước đi. Shiro lon ton đi theo, đứng chếch về phía sau bên cạnh tôi.

Dù gọi là kinh đô, nhưng khác với nội kinh được bảo vệ nghiêm ngặt trong tường thành, cấm vệ quân và kết giới để ngăn yêu quái và tội phạm xâm nhập, ngoại thành lại vô cùng lộn xộn và hỗn tạp.

Vốn là nơi người tị nạn trong loạn lạc tự ý cư trú, nơi đây không được quy hoạch gì cả. Từ đó về sau, nông dân làm thuê từ khắp các vùng đất, thậm chí là tá điền chạy trốn khỏi trang viên, người nghèo, tội phạm, người ngoại quốc, và cả những kẻ có quá khứ như lão già, ai cũng tùy tiện đến đây sinh sống. Ngay cả phong cách kiến trúc cũng không hề nhất quán.

Nói ngược lại thì, trong một khu phố gần như bị chính quyền ngó lơ như vậy, việc một đầy tớ và một thị nữ đi lại cùng nhau cũng khiến người khác chú ý. Tuy khiến người ta chú ý… nhưng trong trường hợp này cũng đành chịu. Chỉ cần chứng minh được mình là người phục vụ cho trừ yêu sư hoặc quý tộc, thì khả năng bị gây sự cũng giảm đi nhiều. Lợi ích lớn hơn bất lợi rất nhiều. Còn chuyện bị săm soi thì đành phải bỏ qua.

Cứ thế, men theo con đường lớn qua khu phố lộn xộn và bẩn thỉu, nhưng cũng mang vẻ náo nhiệt và sôi động riêng biệt, tôi đi thêm một khắc nữa. Dần dần nhà cửa thưa thớt, ruộng đồng xen vào quang cảnh, và cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

Một tòa nhà. Có lẽ gần giống với một trang viện của samurai được xây bằng gỗ và bao quanh bằng tường đất. So với mức độ ưu tiên thấp dành cho phúc lợi xã hội và dân sinh ở đất nước này, thì đây là một cô nhi viện khá bề thế.

(Gorilla-sama thật khôn khéo…)

Có lẽ cũng nhằm mục đích dùng nơi này làm tiền đồn bảo vệ kinh đô nếu loạn lạc xảy ra. Đồng thời, thông qua việc đổ tiền ra xây dựng, cô cũng ghi điểm với triều đình. Nếu không như vậy, thì dù là bảo đảm để mua Shiro về, Gorilla-sama kia cũng chẳng cần phải chi tiền để xây lại cô nhi viện hoành tráng đến thế.

「Mà, bỏ qua chuyện đằng sau, so với cái nhà tồi tàn trước kia thì đúng là đàng hoàng hơn nhiều rồi. …Có điều hơi lạc lõng so với cảnh vật xung quanh.」

「Ngươi đang mỉa mai đó à?」

Một lời đáp lại có phần gai góc vang lên từ phía sau khiến tôi khẽ rùng mình. Dưới lớp mặt nạ, tôi bất giác hiện nét mặt áy náy rồi quay đầu lại.

「……Chà, thưa Viện trưởng-dono. Lâu rồi không gặp. Theo đúng giao kèo, ôi đến đây để đưa cô bé tới thăm như đã hứa.」

Tôi từ tốn đứng thẳng, quay mặt lại phía trước. Hiện ra chính giữa tầm nhìn là một người phụ nữ mang dáng vẻ tri thức, ở độ tuổi chín muồi, khuôn mặt biểu lộ rõ sự khó chịu.

Có vẻ vừa đi chợ về, cô vẫn còn vác bao gạo lứt to đùng trên vai, đang nhìn tôi chằm chằm, một nữ bán yêu, viện trưởng cô nhi viện đồng thời là giáo viên của trường tư, và từng là trưởng quan Âm Dương Liêu, Azuma Hibari. Tôi liền cúi đầu chào cô, cố ý lễ nghi quá mức như một cách để lảng tránh ánh mắt sắc như dao kia…

-

Imo yokan tương tự như yokan nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Nói chính xác hơn, imo yokan là một loại bánh ngọt có nguồn gốc từ yokan, tuy nhiên, xét về phẩm cấp thì lại kém xa yokan rất nhiều.

Nhắc đến yokan, đối với những ai am hiểu tiểu thuyết lịch sử hay phim truyền hình thời tiền hiện đại ở kiếp trước thì hẳn không cần phải nói cũng biết đó từng là một món cao lương mỹ vị quý giá đến nhường nào.

Loại bánh ngọt Nhật Bản này, như một khối đường ngọt lịm được làm từ rất nhiều đường và đậu đỏ, từng là niềm khao khát trong những thời đại khan hiếm vị ngọt. Đặc biệt là vào thời Edo, nhất là thời kỳ đầu, ngay cả khi được dọn ra làm trà điểm tâm đãi khách, thì cũng phải ngầm hiểu là khách không được phép đụng đũa. Chính vì bánh để được lâu, nên thường bị tái sử dụng hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi sắp hỏng thì chủ nhân mới nếm thử. Ngay cả khi Mạc phủ chuyển giao quyền lực cho chính phủ đế quốc, rồi trải qua thời kỳ tiền chiến và chiến tranh, yokan Mamiya vẫn là món ngọt được lính tráng khao khát nhất.

Còn imo yokan, là món thay thế cho yokan. Người ta cho rằng món này có nguồn gốc từ việc tận dụng lại những củ khoai lang, một loại cây trồng cứu đói, để thay thế cho đậu đỏ đắt tiền... Mà ngay cả khoai lang dùng cũng là loại bị loại bỏ. Vì không để được lâu và rẻ hơn yokan, nên không ít dân thường đã ăn imo yokan thay cho yokan làm từ đậu đỏ.

…Tiện thể nói thêm, khoai lang ở Nhật thời hiện đại kiếp trước nhờ được cải tiến giống nên ngọt và ngon, chứ vào thời Edo hay trong chiến tranh thì ưu tiên năng suất, hương vị chỉ là thứ yếu. Đừng trông mong loại phế phẩm kém chất lượng trong số đó có thể ngon lành được. Điều này cũng tương tự với rau củ hay ngũ cốc. Hình ảnh rập khuôn như người già ghét khoai, tôn sùng cơm trắng, hay cà rốt và ớt chuông đắng và dở cũng bắt nguồn từ đây. Quả nhiên, sự phát triển của văn minh thật là vĩ đại.

Mà thôi, tuy đã dùng biết bao lời lẽ để chê bai imo yokan, nhưng dĩ nhiên đó chỉ là xét trong mối tương quan mà thôi. Dù thua kém yokan, nhưng của ngọt vẫn là của ngọt, và sống trong thời đại không thể dễ dàng tìm thấy đường ở mọi nơi, thì chỉ cần là imo yokan thôi cũng đã đủ quý giá mà cảm động rồi. Huống chi, nếu người đó thường ngày chỉ biết đến mỗi trái cây là vị ngọt thì lại càng khỏi nói. Nói cách khác là...

「M-mọi người ơi! Đây là quà... Kyaaaaaaaa!!!??」

Ngay khoảnh khắc Shiro mở khăn gói ra và để lộ imo yokan, lũ nhóc đói khát ào tới như thác lũ, nhấn chìm cả người cô bé. Bất kể là đám lớn tuổi hay nhỏ tuổi, ai nấy đều ánh lên tia sáng trong mắt, nước miếng trào hết khỏi miệng nhào đến gần món bánh ấy.

「Gì vậy!? Gì thế này! Nè!?」

「Thơm quá! Shiro, đây là khoai lang hả!?」

「Nè nè, ăn được không!? À mà thôi ăn luôn!!」

「Này! Đừng có lén lút!! Phải chia đều, chia đều cho tất cả mọi người chứ……!?」

Bọn nhóc bán yêu thi nhau reo hò thích thú, vây quanh imo yokan, đứa thì hít hà mùi thơm, đứa thì đưa tay ra nhưng bị đứa khác ngăn lại. Tất cả sự chú ý của chúng đều tập trung vào imo yokan. Quá đỗi náo nhiệt khiến tôi bất giác liên tưởng đến cảnh tượng đám đông fan hâm mộ vây quanh idol. Thì ra, imo yokan chính là thần tượng sao.

「Này, mấy đứa!! Có vui mừng cũng được, nhưng trước hết phải nói lời cảm ơn chứ!!」

Lũ trẻ đang phấn khích chợt khựng người lại vì bị quát. Hướng ánh nhìn về phía giọng nói ấy, chúng thấy Azuma đang đứng đó khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị.

「Haa… Trước hết hãy cảm ơn Shiro đã mang quà đến, và cả vị khách kia nữa. Không được coi thường lòng tốt của người khác, hiểu chưa nào?」

Sau một tiếng thở dài, lần này Azuma dịu giọng dạy bảo. Bọn trẻ ban đầu còn e dè nhìn nhau, rồi dần dần lúng túng bước ra xếp hàng.

「U-um… Em… cảm ơn vì món quà ạ!!」

Một trong số những đứa lớn cất lời rồi cúi đầu cảm tạ, theo đó những đứa còn lại cũng đồng loạt lên tiếng bày tỏ lòng biết ơn. Với độ tuổi như thế mà được dạy dỗ đến vậy cũng là khá tốt rồi.

「Anh chỉ là người đi cùng thôi, không cần cảm ơn đâu. ……Shiro mới chính là người đã chọn món bánh ấy. Hãy đáp lại lời cảm ơn của bọn nhỏ đi」

Tôi lên tiếng như vậy, thúc giục Shiro đang đơ người trước lời trách mắng của Azuma lẫn lời cảm tạ của bọn trẻ. Shiro thoáng bối rối nghe tôi nói, nhưng khi tôi nhắc lại một lần nữa thì cô bé liền gật đầu ngượng ngùng rồi đáp lại bọn nhỏ.

「Ờ, ờm… không sao đâu! Mọi người đừng quá lo nha!? Um, thấy mọi người vui là tớ cũng mừng rồi… ehehe, cùng ăn với nhau nha?」

Cuối cùng cô bé mỉm cười ngượng ngùng nói vậy. Nghe thế, bọn nhỏ đồng loạt hướng ánh mắt lo lắng về phía Azuma. Azuma lại thở dài một lần nữa, nhưng lần này thì mỉm cười bất đắc dĩ.

「Mọi người phải chia đều ra và ăn cho vui vẻ nhé?」

「「「Vâ~~~nggggg!!!」」」

Khác hẳn với cảnh tượng ban nãy, lũ trẻ đồng loạt hô to đáp lại lời Azuma. Một vài đứa lớn liền tất bật chạy tới bếp lấy đĩa và con dao nhỏ, bắt đầu bàn bạc cách chia bánh. Những đứa nhỏ hơn thì chăm chú quan sát, có đứa lại chạy tới ôm lấy Shiro, ríu rít trò chuyện.

「Thật là, bọn nhóc này không biết làm sao luôn. Xin lỗi nhé, bọn ta thường ngày hiếm khi cho chúng ăn món ngọt được. Ngoài hoa quả ra thì cùng lắm mới mua được mấy thứ như bánh dango hay kẹo mạch nha thôi. Mong ngươi thông cảm」

Azuma nói với tôi bằng vẻ mặt khổ sở, nhưng ánh mắt lại chan chứa dịu dàng khi nhìn lũ trẻ.

「Trẻ con mà, chuyện như vậy là thường thôi. Tôi cũng chẳng để bụng gì. Hơn nữa, Shiro được mọi người vui vẻ đón nhận như vậy, cũng là chuyện tốt mà」

「Shiro thì tốt rồi, nhưng còn ngươi thì sao? Món imo yokan ấy do Shiro chọn, nhưng tiền lại là của ngươi đúng chứ?」

「……Không cần bận tâm đâu. Trước đó tôi từng có lần coi nhẹ món quà là bánh kẹo của cô bé, nên đây xem như là một cách đền bù. Không có gì to tát cả」

Trước lời chất vấn của Azuma, tôi chỉ đơn thuần nói rõ sự thật hành động này vốn không xuất phát từ thiện ý. Kỳ thực, mọi chuyện đều là toan tính.

Đúng là tiền mua imo yokan là của tôi, nhưng đó là vì tôi vô tình làm hỏng món kẹo konpeito vốn định tặng cô bé trước đó. Vì dùng kẹo làm vật tạo khói đánh lạc hướng trong trận đấu với Ako Murasaki, tôi đã khiến các nữ tỳ nhà Aimi bất bình, còn tạo ra món nợ với Shiro nữa. Vì thế, tôi cần phải bù đắp cho cô.

Và hơn hết thảy… đây là lựa chọn xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình.

「Xem ra ngươi không nói dối. Thật lòng thì ta yên tâm rồi. ……Dù sao đứa nhỏ ấy cũng có hoàn cảnh đặc biệt. Ta vẫn lo rằng con bé sẽ cảm thấy lạc lõng, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì xem ra được yêu thương nhiều rồi nhỉ?」

Azuma mỉm cười nhẹ nhõm, dõi mắt theo Shiro đang trò chuyện thân thiết cùng lũ trẻ trong cô nhi viện. Dường như nàng luôn canh cánh trong lòng vấn đề mọi người đối xử với Shiro, về chuyển thân thế của cô bé vốn là một hung yêu bạo tàn từng tấn công kinh thành.

(……Chỉ cần tới imo yokan mà có thể tăng hảo cảm thì đúng là rẻ thật.)

Tôi lẩm bẩm trong lòng đầy dã tâm. Phải, tôi cũng đâu có bỏ tiền mua bánh vì lòng tốt gì cho cam. Shirou vốn dĩ là một nữ chính có thể xem như tai họa trong game gốc, được các nữ tỳ trong phủ yêu mến, hơn hết lại còn được chính Azuma Hibari, cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu, quan tâm. Đó chính là lý do tôi để mắt đến cô bé bán yêu này, cố gắng lấy lòng cô. Thắt chặt quan hệ hữu hảo với cô có lợi cho sự sống còn của tôi, tuyệt nhiên không có hại.

...Không, nói là quan hệ hữu hảo thì không sao, nhưng nếu gây dựng được quá nhiều hảo cảm thì lại phiền toái. Dù sao, tệ lắm thì chỉ cần để vị nhân vật chính lấp lánh ánh sáng hy vọng kia gánh đỡ mọi thứ trong màn đêm là được. Sức hút của cậu ta, từng trở thành vật hiến tế cho biết bao nữ chính điên loạn, cũng không phải là chuyện đùa. Chỉ cần tôi khéo léo điều hướng cậu ta tránh rơi vào bad end thì gần như chắc chắn sẽ ổn. Phải, không có vấn đề gì cả. Không thành vấn đề. Vấn đề thực sự là……

「………Xem ra, có chuyện phiền phức đang xảy ra thì phải?」

「……!? Ngài đang nói đến chuyện gì vậy?」

Bị bất ngờ chỉ điểm, tôi gắng hết sức kìm nén hoảng hốt mà giữ vẻ điềm tĩnh đáp lời. Ít ra thì việc tôi đã không phủ nhận thẳng thừng câu hỏi của cô ta ngay lập tức cũng đáng được khen chứ. Bởi nếu tôi phủ nhận, ắt hẳn sẽ khiến cô mất hết niềm tin và sinh nghi. Thế nhưng……

「Ngươi xem thường ta quá đấy, đầy tớ à? Đúng là ta không mạnh về dị năng chiến đấu, nhưng thời chiến loạn, nghề chính của ta là trinh sát và gây rối địch. Tri giác là sở trường của ta. Mũi ta không tệ đâu. ……Ngươi, có mùi đấy?」

Azuma Hibari liếc ngang với ánh nhìn thăm dò, trừng trừng nhìn về phía tôi. Sát khí cô ta rõ ràng đang nhắm vào tôi. Đám trẻ không hề nhận ra bầu không khí quanh cô đã hoàn toàn thay đổi.

「…………」

Cũng như lời nói, im lặng chẳng phải là khẳng định, nhưng dẫu vậy, tôi vẫn chẳng thể thốt ra một lời nào. Bởi với người có thể nhìn thấu lời dối trá như cô, những lời quanh co vụng về chỉ càng khiến tình hình tồi tệ hơn mà thôi.

「……Ngươi yên tâm đi. Ta không định ép ngươi nói hay đe dọa gì đâu. Tôi không phải yêu quái. Không phải kẻ lấy oán trả ân.」

Cô nhấn mạnh một cách kỳ lạ vào từ 「con người「. Dường như cô, dù bản thân là bán yêu, vẫn đặc biệt giữ chấp niệm bản thân là một 「con người「.

「Ngươi không cần phải trả lời cũng được. Nhưng…… về cơ bản thì ta đã đoán được tình trạng của ngươi rồi. Có đúng hay không thì ta không chắc.」

Sau khi dừng lại một nhịp, Azuma tiếp lời.

「Nếu ngươi đang trông đợi điều gì đó từ ta thì tiếc rằng ta không thể đáp lại đâu. Ít nhất thì vào thời của ta, đồng bọn bị mất kiểm soát sẽ bị xử lý ngay tại chỗ.」

Điều đó có nghĩa là, một khi binh sĩ bán yêu có dấu hiệu chuyển hóa hoàn toàn thành yêu quái, lập tức sẽ bị tiêu diệt. Tôi không trông mong gì, nhưng… quả đúng là nặng nề………

「…………」

Dưới lớp mặt nạ, trừng mắt đầy tức tôi. Khốn kiếp, giỡn mặt à. Tưởng rằng đã cẩn thận hết mức rồi, mà… không ngờ lại thành ra thế này!!

(Chẳng lẽ là vì đối thủ là 「Yêu Mẫu「 nên mới tệ hại thế này…?)

Có lẽ lượng chất lỏng thâm nhập vào cơ thể chỉ là vài giọt. Thường thì dù là dịch thể của đại yêu hay hung yêu cỡ lớn, chỉ với lượng nhỏ ấy cũng chẳng gây vấn đề gì. Nhưng… đối phương lại quá mức bất thường.

「………Không cần phải lo lắng. Dù tình trạng có xấu đi, tôi cũng không định làm hại em ấy… không làm hại Shiro. Tôi vẫn có thể xử lý được phần nào.」

Tôi chạm vào nửa khuôn mặt mình, từng bị vấy máu của ả đọa thần đáng ghét đó, qua lớp mặt nạ và bình thản đáp lời. Cảm giác chẳng khác gì da người bình thường, nhưng tôi cũng chẳng rõ phía dưới lớp da này đang ẩn chứa điều gì. Khốn kiếp, cứ tưởng với thân phận bán yêu kiêm cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu thì cô ta sẽ biết gì đó, nhưng hoá ra chỉ là hy vọng hão huyền sao……?

「Ta không lo về chuyện đó. Nếu đến lúc nguy cấp, lời nguyền ta đặt lên ngươi sẽ tự động phát động thôi. ……Ta xin lỗi, nhưng thời chiến loạn, ta chỉ là lính quèn. Khi được thăng chức thì phần lớn các tài liệu liên quan đã bị xếp vào loại cấm thuật và niêm phong. Ta cũng không biết nhiều về nội dung sách vở thời đó. Về mặt này thì ta không giúp được gì cho ngươi.」

Azuma đáp lại với vẻ áy náy. Rồi cô nói tiếp:

「Nếu chỉ dừng lại ở mức bán yêu thì còn tốt, nhưng tệ nhất là…… không, với đầy tớ như ngươi, chỉ riêng việc bán yêu hoá cũng đã rất nguy hiểm rồi.」

Ngay cả dân làng bình thường mà lỡ biến thành bán yêu cũng có thể bị toàn bộ dân làng bí mật xử tử. Huống hồ gì tôi chỉ là một đầy tớ được gia tộc trừ yêu nuôi, chỉ nghĩ thôi đã đủ rùng mình. Hiện tại, người duy nhất trong nhà Onizuki biết về thay đổi bí mật của tôi là Gorilla-sama, và việc cô ta không mang cảm quan thông thường coi việc tôi biến hoá là trò vui mà giữ kín chuyện ấy, đúng là may mắn lớn nhất.

(Hơn nữa, còn chịu khó đưa cho mình loại thuốc bí truyền kinh khủng kia để kéo dài mạng sống… Ít nhất cũng không phải là tệ nhất.)

Là một đầy tớ, chẳng biết gì về thành phần hay cách điều chế thuốc ấy. Chỉ biết giá trị của nó lớn đến nhường nào. Trong game nguyên tác cũng có sự kiện nhân vật chính đành lòng giết đồng đội đang dần yêu hoá. Ngay cả thuốc làm chậm quá trình yêu hoá trong sự kiện đó cũng được miêu tả là vô cùng đắt đỏ. Vậy mà lại có thể đều đặn cấp cho một đầy tớ như tôi… Đúng là chỉ có gia tộc Onizuki mới làm được.

「………Ta không biết tình trạng của ngươi đã tiến triển đến đâu. Nhưng nếu cần, cứ nói với ta cũng được. Tuy không thể chữa khỏi, nhưng chăm sóc giai đoạn cuối thì ta vẫn có thể lo liệu.」

Azuma đề nghị với ánh mắt đầy thương xót và áy náy. Đó là lời nói của người đã từng chứng kiến vô số trường hợp tương tự. Trong thế giới nơi sinh mạng rẻ mạt, sự phân biệt đối xử là điều thường nhật, thì lời đề nghị đó đủ để xem như lòng nhân hậu. Tuy nhiên, dẫu vậy, đối với tôi, nó chẳng mang lại chút giải pháp nào cả.

「…………」

Tôi im lặng. Chỉ có thể im lặng. Đương nhiên rồi. Ai lại muốn chết chứ? Thế nhưng, với những thông tin hiện tại thì không có phương pháp chữa trị hoàn toàn cho yêu hoá, lại còn không biết Gorilla-sama sẽ phát thuốc cho đến bao giờ. Cuối cùng thì ngay cả thuốc kia cũng chỉ là để kéo dài thời gian………

「A-ano! Tomobe-san!! C-cái này!!」

...Chìm đắm trong suy nghĩ về tương lai, nên mãi đến khi bị gọi tên, tôi mới nhận ra Shiro đã đứng trước mặt từ lúc nào. Tôi đưa mắt nhìn cô bé, cô rụt rè đưa ra chiếc bát đang cầm trong tay.

Thứ hình vuông màu vàng với cây tăm cắm trên đầu, thoang thoảng hương khoai ngọt ngào... rõ ràng đó là món imo yokan đã được cắt nhỏ.

「E-etto.. tại em nghĩ nên chuẩn bị phần của Tomobe-san nữa. Dù gì anh cũng trả tiền, lại còn đi cùng em nữa... Ah! Cũng có phần cho Azuma-san nữa đó!?「

Vừa ngượng ngùng, vừa lúng túng, nhưng cũng không giấu được chút mong đợi, cuối cùng cô thiếu nữ hồ ly bán yêu ấy cất lời có phần gấp gáp.

「………「

「Sao lại nhìn ta? Đó là phần của ngươi, cứ nhận đi cho đàng hoàng. Dù gì cũng là lòng thành của Shiro mà.「

Ta hơi bối rối liếc sang phía Azuma, song chính nàng lại nghiêng đầu, thản nhiên đáp như thế. Nghĩ lại thì đúng thật. Hơn nữa, đây là một đứa trẻ đã tự nguyện chủ động làm điều này. Từ chối thiện ý của một đứa trẻ thì cũng chẳng phải chuyện hay. Vậy nên...

「...Anh hiểu rồi. Vậy thì anh xin nhận.「

Tôi hơi dịch mặt nạ ra một chút rồi đón lấy chiếc bát. Shiro mỉm cười nhẹ nhõm, trông như vừa trút được gánh nặng.

...Imo yokan, cũng giống như hương thơm của nó, mang một vị ngọt dịu dàng, khiến người ta cảm thấy an tâm.

-

Dẫu là đi theo hộ tống, nhưng cũng không thể cứ thế ngồi không bên hành lang suốt được. Quả thực, như vậy thì thật quá mất mặt.

Shiro cùng bọn trẻ bán yêu mồ côi làm việc ở khu vườn nhỏ trước sân, dù gọi là vườn nhưng xét theo quy mô của một cô nhi viện nuôi hơn chục đứa trẻ thì cũng coi như là có phần tươm tất, thì tôi đã giúp một tay thu hoạch. Phần lớn là những loại rau như củ cải hay cải thảo, thứ nào cũng rẻ, to và có thể làm no bụng. Có một ít rau chân vịt… Đúng là những gia đình túng thiếu ở đâu cũng ăn mấy món giống nhau cả.

Đặc biệt là củ cải, phải nhổ lên thật cẩn thận để không làm gãy, sau đó rửa sạch đất bằng nước. Kế đến là phải chỉnh trang lại khu vườn để chuẩn bị cho tuyết rơi và vụ gieo hạt vào mùa xuân.

Gọi là xới đất cũng được. Dùng cuốc xới đất lên để giết chết bọn sâu bọ và trứng của chúng đang ngủ trong lòng đất bằng cái lạnh của mùa đông. Nếu không làm vậy thì đến mùa xuân bọn sâu bọ sẽ bám đầy vào rau… Nhắc mới nhớ, hồi còn sống ở thôn hẻo lánh, có lần làm việc này chưa được tốt, kết quả là gần như toàn bộ rau dự định thu hoạch vào mùa xuân bị sâu phá sạch, suýt nữa thì chết đói đấy (mắt nhìn xa xăm).

…Tuy ký ức chẳng mấy vui vẻ vừa ùa về, nhưng tôi cũng không ghét làm nông. Ít nhất thì vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc mỗi lần đi diệt yêu quái là đều phải cược mạng sống. Đôi lúc bị đám trẻ ở cô nhi viện quấy rầy, dù bị xem như món đồ chơi mà bị bắt cõng hay cho ngồi lên vai, nhưng nghĩ rằng đối phương là bọn trẻ ngây thơ thì cũng thấy đáng yêu.

「Ngươi về rồi à? Nếu chỉ là bữa tối thì ta có thể chuẩn bị cho.」

Sau khi kể cho lũ trẻ, bao gồm cả Shỉor, mấy câu chuyện được tôi cải biên từ hoạt hình hay phim ảnh ở kiếp trước (mà chúng tỏ ra khá thích thú), tôi nhìn ra ngoài trời và thấy đã đến giờ chạng vạng nên ngỏ ý muốn trở về thì Azuma liền nói vậy. Đó là lời mời xuất phát từ thiện ý chân thành, nhưng dù thế thì tôi cũng không thể nhận lời.

Dẫu có là kinh đô đi nữa thì đi lại lúc đêm muộn cũng không tránh khỏi nguy hiểm. Nhất là khi còn dắt theo Shiro. Hơn nữa, nếu ăn tối ở đây thì sau khi về nhà sẽ không ăn được cơm nữa.

「Xin lỗi nhé. Thật ra em cũng muốn ăn cùng với mấy đứa kia đúng không?」

Bước đi bộ trên đường phố ngoại thành vào lúc hoàng hôn, tôi hỏi Shiro đang theo sát bên cạnh như vậy. Azuma thì không để tâm cho lắm, nhưng lũ trẻ thì phản đối dữ dội. Nhóm nhỏ tuổi còn vừa khóc nức nở vừa níu tay áo của Shiro, không cho cô bé về. Shiro cũng có vẻ rất vui nên có bất mãn với quyết định của tôi là điều hoàn toàn có thể đoán được.

Hơn nữa, thời hạn lưu lại kinh thành và làm việc của nhà Onizuki cũng sắp hết rồi. Như vậy thì Shiro sẽ phải cùng tôi và con khỉ đột kia trở về bản gia ở phương Bắc. Một khi như thế, nếu không có lý do gì đặc biệt thì có lẽ phải đến ba năm sau cô bé mới có thể quay lại cô nhi viện. Chắc chắn trong lòng vẫn còn vương vấn.

「K-không ạ! À, cái đó… Quả thực là em cũng muốn ăn cơm cùng mọi người, nhưng em hiểu được lý do, nên em chấp nhận được. Với lại……」

Thiếu nữ yêu hồ vội vàng bác bỏ lời ta nói. Cô bé đan hai bàn tay lại, vẻ như đang bối rối, nhưng… vài giây sau liền ngẩng mặt lên, nở một nụ cười kiên cường đầy đáng yêu.

「V-với lại…! Em cũng rất thích ăn cơm cùng với tiểu thư và Tomobe-san nữa mà!!」

…Nếu nụ cười ngượng ngùng ấy là giả tạo, thì chắc tôi sẽ chẳng còn có thể tin vào đứa trẻ nào khác nữa mất. Một nụ cười thuần khiết, không chút giả dối.

「……Trước khi ra ngoài, anh có liếc qua khu bếp một chút. Họ đang ninh đậu phụ chiên với cải bó xôi bằng nước tương. Chắc hẳn sẽ có món rau hầm làm món phụ đấy」

「F-fue!?」

Trước lời tôi nói, đôi mắt của Shiro liền trợn tròn rồi sáng rực. Nước dãi suýt nữa thì nhỏ ra khỏi miệng, cô bé vội vàng nuốt nước miếng. Đúng là hồ ly, mê đậu phụ chiên đến mức đáng nể.

「Tomobe-san!! C-chúng ta mau về thôi! Trời cũng đã sắp tối rồi mà! Phải không? Phải không nào!?」

Shiro, mới lúc nãy còn tỏ vẻ e dè, giờ thì níu lấy tay áo pháp phục của tôi, giục giã đòi về nhà. Thật là, đúng là cái đồ tùy hứng.

(……Nhìn từ bên ngoài, người ta sẽ tưởng là cha con mất thôi)

Nghĩ tới đó, tôi khẽ im lặng trong chốc lát. Là do tự mỉa mai chính mình. Cha con, phụ thân… hửm.

Ngay cả vai trò làm anh tôi còn chẳng làm tròn, vậy mà lại ra vẻ như là cha thì đúng là quá lố bịch. Chẳng buồn cười chút nào)

Kiếp trước thì khỏi nói đi, nhưng… nếu chỉ xét riêng về khía cạnh đó thì kiếp này tôi được ban cho không ít may mắn, vậy mà lại chẳng suôn sẻ được chút nào.

「……Tomobe-san? N-nhột quá đi~?」

Trước khi khiến cô bé nghi ngờ, tôi đưa tay xoa mạnh đầu tiểu yêu hồ trước mặt. Đôi tai cáo của Shiro khẽ giật giật vì nhột rồi cười ngượng ngùng vẻ bối rối.

「Đúng là đói bụng thật. …Nghe em nói cũng đúng, về nhà thôi nào」

Nói đoạn, tôi liền rảo bước về phía cửa lớn của kinh thành. Rồi bất chợt, tay tôi đang lạnh vì gió lại cảm nhận được hơi ấm lạ thường. Khi nhìn xuống thì thấy Shiro đang nắm lấy tay mình.

「Thì, tại vì chân anh dài quá, em sợ bị bỏ lại… À, với lại trời lạnh nữa mà」

Cô bé vừa như biện minh, vừa như dò hỏi mà đáp lời… Thật sự, con bé này, không phải đang diễn đấy chứ?

「……Nắm cho chắc vào đấy, đừng có buông tay ra nhé?」

…Trước lời nói của tôi, cô thiếu nữ gật đầu đáp lại đầy sức sống.

-

Ngay bên trong cổng lớn của kinh đô, tại quảng trường rộng rãi ngay sau đó, vật ấy sừng sững án ngữ như thể đã mai phục sẵn từ lâu. Cỗ ngưu xa lớn kéo bởi bốn con bò, có vài tên đầy tớ cùng vệ sĩ đứng quanh, thoạt nhìn không giống vật sở hữu của đám quý tộc hay gia tộc trừ yêu, nhưng độ xa hoa thì cũng phải tiêu tốn không kém. Người đang ngồi bên trong, rõ ràng chẳng thể là hạng tiện dân vô danh tầm thường.

「Tomobe-san……」

「…Đừng nhìn thẳng, cứ lẳng lặng mà bước qua thôi」

Không biết là xe của ai, nhưng trong thế giới phân chia giai cấp khắc nghiệt này, những kẻ thuộc tầng lớp dưới đáy như bọn tôi thậm chí không được phép chạm mắt với những kẻ ở trên, chứ đừng nói tới chuyện mở miệng đối thoại. Hiếm thì hiếm thật, nhưng có lỡ xui xẻo thì cái kết cũng có thể là bị xử chém tại chỗ mà chẳng ai bênh vực.

Vì vậy, tôi cúi đầu, lặng lẽ đi ngang qua cỗ xe. Phía bên kia, tất nhiên cũng sẽ chẳng buồn lên tiếng gọi. …Ừ, nếu là theo lẽ thường thì là vậy.

「Thế mà lần này lại không phải lẽ thường sao……」

Ngay khi bọn tôi chuẩn bị lách qua bên hông cỗ xe lớn đang chắn gần một phần ba con đường, vài tên đầy tớ cường tráng bỗng hiện ra, như thể cố tình chắn lối đi. Tuy không mặc giáp trụ, nhưng mỗi tên đều lăm lăm gậy gộc trong tay, bên hông còn đeo thêm thanh đoản đao, ánh mắt lạnh lẽo chiếu tới khiến tôi vội đẩy Shiro ra phía sau lưng.

「Tomobe-san…?」

「Không sao đâu. Chắc không đến mức bị xử giữa chốn đông người như thế này đâu… Chắc là vậy」

Dường như đã có người để ý đến tình hình, vài kẻ qua đường bắt đầu dừng lại, tạo thành một đám đông hiếu kỳ. Dẫu sao bọn tôi cũng là gia nhân phục vụ gia tộc Onizuki. Không có lý do chính đáng, lại giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng ai lại liều lĩnh gây thương tích hay lấy mạng người khác cả. …Chắc là không đâu, nhỉ?

(…Cả đường lui cũng bị chặn rồi sao.)

Thấy thêm hai gã nữa đứng chắn phía sau, tôi càng thêm cảnh giác. Chủ động ra tay trước là điều tuyệt đối không nên. Không nên, nhưng… cứ như vậy cũng chỉ là bị dồn vào đường cùng. Rốt cuộc phải làm gì mới ổn đây?

(Mà… rốt cuộc bọn này là ai, và muốn gì chứ?)

Còn đang suy nghĩ mông lung, cỗ xe bắt đầu di chuyển chậm rãi. Và rồi, nó dừng lại ngay sát bên bọn tôi, khoảng cách có thể chạm tay. Đúng lúc ấy, tôi mới để ý tới gia huy được khắc bên hông xe.

「Cái này là……」

「Ara? Trùng hợp quá nhỉ, Tomobe-san! Thân thể anh nay đã khỏe hẳn rồi chứ?」

Chưa kịp mở miệng, ô cửa quan sát của cỗ xe chợt mở ra. Và âm thanh cất lên là một giọng trẻ thơ trong trẻo đầy vẻ đáng yêu. Nhân lúc đối phương không nhìn rõ mặt, tôi mặc sức bày ra vẻ mặt đầy chán chường, ngẩng đầu lên, rồi trong vô thức, buông ra một câu thì thầm mà chẳng ai nghe thấy.

「…Trẻ con, đúng là phiền phức mà.」

Từ khung cửa nhỏ của cỗ xe, ánh mắt mang vẻ ngây thơ pha chút lạ lẫm của một tiểu thư thương buôn mang khí chất ngoại quốc nhìn sang bên này. Chỉ một thoáng lướt qua nụ cười thất thường tưởng như vô hại đó, tôi mới cảm thấy thấm thía tận đáy lòng….

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tfnc, mà chương này có hơi nhiều lỗi vặt, mong trans rà lại sau
Xem thêm
Khổ vcl, mới đầu chương bị hành r
Xem thêm