Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.
Chap 44
11 Bình luận - Độ dài: 10,000 từ - Cập nhật:
Tôi chìm đắm trong cơn mê u tối, lạnh lẽo, nơi tận cùng thẳm sâu. Tựa như đang ngủ, mà cũng như đang thức, như thể có ý thức, lại như chẳng có, mọi thứ đều mơ hồ, bất định, vô tri, hỗn độn, chẳng thể phân biệt nổi thời gian đang trôi chảy hay ngưng đọng. Trong trạng thái ấy, ý thức tôi trôi dạt vô định, tưởng chừng như đã trải qua vô số năm tháng dài đằng đẵng như vĩnh hằng………
「…………?」
Cảm giác như thể ý thức đang tan vào hư không giờ đây dần trở nên rõ ràng hơn, cùng với một cảm giác phiêu bồng không sao diễn tả. Rồi từ cõi vô thức dưới đáy hư không ấy, tôi bắt đầu, chậm rãi nhưng rõ ràng, tựa như nổi lên mặt nước mà tỉnh dậy, rồi…..
「Happy birthday to you! Happy birthday to you~! Happy birthday dear, bé con yêu quý của mẹ~!」
Thứ đầu tiên tôi nhận thức được trong không gian ấy, là một sinh vật với mái tóc xanh lục đang vui vẻ vỗ tay, cất giọng hát mừng sinh nhật, toe toét cười. Nói đúng hơn, là một kẻ khả nghi tự tiện gọi tôi bằng cái danh 「bé con」 đó.
………Có lẽ chẳng cần nói cũng biết, tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
「…………Phù.」
Tạm thời, để giữ bình tĩnh, tôi khẽ thở dài một tiếng. Rồi tôi lần ngược lại ký ức ngay trước đó. Đồng thời hồi tưởng lại cả những tri thức từ nguyên tác. Sau đó, phân tích tình huống… và đưa ra quyết định.
「Happy birthday to yo—gya!?」
………Trước hết, tôi lựa chọn biện pháp tốt nhất vào lúc này, đâm thẳng vào mắt con quái vật trước mặt.
-
「Tệ thật đó, bé con. Mẹ đã cất công chúc mừng sinh nhật con vậy mà con lại không nói không rằng thọc mù mắt mẹ sao... Mẹ buồn đến phát khóc mất thôi~」
Là Yêu Mẫu đang nức nở than vãn đầy vẻ đau khổ tự đáy lòng. Nhưng mà này, ta không nhớ mình chui ra từ giữa háng ngươi bao giờ cả đấy?
「Mà khoan đã... đây là... nhìn qua thì, đây là thế giới tinh thần sao?」
Tôi đưa mắt nhìn quanh không gian chỉ toàn một màu trắng và đưa ra suy đoán. Trong game, tôi từng thấy loại không gian thế này rồi. Khi nhân vật chính mất đi ý thức, cậu ta cũng từng lang thang trong nơi tương tự như vậy.
「Tức là, mình ngoài hiện thực giờ không còn ý thức nữa sao」
「Ping pong! Chính xác luôn rồi kìa! Thưởng cho con, để mẹ xoa đầu con nha~」
「Không cần. Mà thôi, đừng có tới gần đây」
Tôi lãnh đạm đáp lại, đồng thời đẩy lùi kẻ khả nghi đang vừa nói「ngoan lắm ngoan lắm」 vừa tiến lại gần. Dù có là thế giới tinh thần thì cũng đâu thể tùy tiện để một con quái vật lại gần được chứ.
「Mà này, sao ngươi lại ở đây…?」
Tôi liếc mắt nhìn yêu mẫu và cất tiếng hỏi. Dáng vẻ của ả so với lần trước tôi chứng kiến đã thay đổi khá nhiều.
Khuôn mặt quái dị khác người kia thì vẫn vậy. Mái tóc xanh mơn mởn như cỏ non cũng chẳng khác. Thân thể hấp dẫn với những đường cong đầy đặn, phong phú, đúng với xuất thân địa mẫu thần cũng vẫn y nguyên. Thế nhưng… phần thân dưới mà tôi từng thấy trước đây không còn là khối thịt dị dạng ghê tởm nữa mà đã mang hình người, lại còn được khoác lên mình trang phục tử tế.
…Là bộ đồ bằng vải gai mà mẹ ruột của tôi thường mặc khi xưa.
「Khốn kiếp…! Đúng là thế giới tinh thần, cái quái gì cũng làm được à……!!」
Tôi nghiến răng lẩm bẩm đầy oán hận. Nhìn kỹ lại, khuôn mặt quái vật kia khiến tôi không thể không gợi nhớ đến khuôn mặt của mẹ tôi tại thế giới này. Dù không hề giống, nhưng lại mang một bầu không khí tương tự. Như thể đang xâm lấn vào ký ức tôi, rồi xóa mờ tất cả đi vậy……
「Fufufu, nhà chúng ta đại khái là như thế này, phải không nhỉ~?」
「Cái gì……?」
Bằng chất giọng ngọt ngào mà rợn người, Yêu Mẫu cất lời, và cuối cùng tôi cũng nhận ra sự thay đổi của cảnh vật xung quanh. Không gian chẳng còn là một mảng trắng vô định nữa. Mái rơm đơn sơ, tường gỗ treo đầy áo chống rét và dép cỏ. Ở giữa là lò sưởi bập bùng phát ra những tiếng tí tách. Trên sàn là tấm trải bằng vải gai, phía sau tấm shoji là căn phòng ngủ với chăn nệm cũ kỹ. Một căn nhà mục nát ở một làng quê nghèo lạnh lẽo... thế nhưng, quang cảnh ấy quá đỗi thân thuộc…
「Ngươi… lục lọi ký ức của ta sao…!? Không đúng, cái này là………」
Tôi trừng mắt căm phẫn nhìn con quái vật trước mặt, nhưng ngay sau đó, khi nhận ra bản chất của hiện tượng này, sắc mặt tôi méo mó đi vì tuyệt vọng. Một sự thật mà tôi chẳng muốn thừa nhận chút nào.
「Haha, với một con quái vật cỡ ngươi thì việc trong vài giọt máu có chứa cả nhân cách cũng đâu có gì lạ……!」
Tôi bật cười méo mó. Dù lý trí có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận được điều vô lý và ghê tởm đến buồn nôn này. Đúng là chỉ vài giọt máu thôi cũng chứa sức mạnh khiến người ta biến dị thành yêu quái. Máu ấy tự mang lấy ý thức, ký sinh vào não tôi…cũng không phải chuyện lạ.
…Chuyện này đâu còn là kiểu bị thức thần nhìn trộm ký ức hay bị cưỡng ép khai mở tâm trí gì đó dễ thương nữa. Mà là loại tồn tại có thể quanh năm suốt tháng, hai mươi bốn giờ, bất kỳ lúc nào, không ngừng dõi theo ký ức của tôi như chính kẻ trong cuộc vậy. Thật tuyệt vời nhỉ, cái đồ khốn nạn……!!
「Fufufu, tất nhiên rồi. Mẹ lúc nào cũng dõi theo đứa con trai bé bỏng đáng yêu của mẹ mà, và nếu được gọi đến giúp thì tất nhiên mẹ sẽ đến đáp lại. Thực ra là mẹ đã đến cứu con thật đấy nhé~?」
Trước cơn phẫn nộ của tôi, Yêu Mẫu vẫn vô tư, vui vẻ đáp lại, rõ ràng là chệch hoàn toàn khỏi trọng tâm. Điều càng khiến tôi tức điên hơn, những lời ngọt ngào kia lại khiến tôi suýt buông lỏng cảnh giác, tưởng như có thể an tâm mà dựa vào được.
Dù chẳng hề giống, nhưng ả lại toát ra một bầu không khí đầy mẫu tính khiến tôi liên tưởng đến người mẹ của tôi ở thế giới này. Đó là một thứ tình cảm dội thẳng vào bản năng con người, khiến tôi dù có hiểu bằng lý trí thì vẫn dễ bị mê hoặc. Một thứ độc dược như thế.
Và, lý do duy nhất tôi không bị nó nuốt chửng chính là vì tôi đã biết trước ả vốn là loại tồn tại như thế nào, và sẵn có ác cảm đối với cách hành xử cũng như lời nói của ả. Nếu không có kiến thức ấy từ trước, tôi e rằng bản thân đã dễ dàng bị lôi kéo theo. Quả là một bạo lực mang tên mị lực... Nhưng, thôi, bỏ qua chuyện đó. Vừa rồi hình như ả nói là đã 「giúp」 tôi……?
「Giúp đỡ? Ý ngươi là gì………!!?」
「Hmm, ký ức này có vẻ không được bé con yêu thích lắm nhỉ. …Fufufu. Vậy thì, thế này thì sao?」
Chưa kịp nói hết câu nghi vấn, khung cảnh xung quanh đã lại một lần nữa thay đổi. Thế giới đột ngột xoay chuyển.
「Dinh thự Onizuki sao………!!」
Khác hẳn với căn phòng đơn sơ khi nãy, nơi đây là một gian phòng kiểu Nhật tráng lệ. Tôi nhận ra lối trang trí ấy. Đây là…
「Phòng của Onizuki Hina, hả」
Chính xác hơn thì là căn phòng của cô ấy khi còn nhỏ, một đứa trẻ nghịch ngợm, lỗ mãng, hay gây rối vì cô đơn. Tấm shoji thủng lỗ, tường đầy nét bút vẽ bậy. Khi đó cô ấy chưa học phép tắc, suốt ngày nghịch ngợm gây phiền phức. Nếu là vậy, người mà Yêu Mẫu đang hóa thân lần này sẽ là…
「Hah, lại là bà già quái đản kia à」
Khuôn mặt vẫn không thay đổi. Có chăng chỉ khác bộ quần áo. Nhìn vào phục sức, khí chất tỏa ra, và cả ký ức mà ả đọc được, tôi chỉ có thể nghĩ đến một người duy nhất.
Khi tôi còn là người hầu cho anego-sama, bà của Hina, bà già Onizuki Kouchou cũng thường xuyên tới thăm thay thế mẹ cô. Nhân tiện, bà ấy cũng thường gọi tôi lại. Dù tôi mới chỉ vừa qua mười tuổi, bà vẫn cố tỏ ra là một người lớn tốt bụng, bảo tôi hãy xem bà như mẹ, như bà ruột mà đối đãi.
…Nhưng mà, nhớ lại cái độ dị của bà trong game thì tôi chẳng muốn thân thiết tí nào. Thực sự tôi vẫn luôn cố giữ khoảng cách. Chắc hẳn trong lòng bà, tôi là đứa trẻ vô lễ, chẳng dễ thương chút nào. Nhưng so với cái kết bi thảm của nhân vật chính trong bad end thì như vậy vẫn còn tốt chán.
「Tiếc thật đấy nhỉ, phản tác dụng rồi. Ngược lại chỉ khiến ta càng cảnh giác hơn thôi」
「Vậy à~. Hmm, cứ ngỡ con sẽ vui lắm cơ mà… Cảm xúc loài người thật là khó hiểu quá đi mất~」
Tôi lên tiếng nhận xét, Yêu Mẫu nghiêng đầu, đưa tay đặt lên miệng như đang thực sự bối rối. Có thể ả nhìn trộm được ký ức, nhưng không thể hiểu đúng được ý nghĩa bên trong chúng, quả đúng là thứ phi nhân loại.
「Thế thì… ừm… fufu, thế này thì sao nhỉ~?」
Yêu mẫu thoáng suy nghĩ một chút, rồi như đã quyết định điều gì đó, nhẹ nhàng cất giọng. Đồng thời, không gian lại một lần nữa méo mó, tan vỡ, rồi tái hiện lại. Có vẻ như lần này ả định lấy một ký ức khác trong đầu tôi để tái dựng.
「Chậc, muốn làm gì thì làm với ký ức của người khác… chẳng khác nào bị coi như món đồ chơi cả. Lần này lại là cái quái gì…」
Tôi mới nói đến đó thì… ngay khoảnh khắc nhìn thấy khung cảnh vừa tái hiện, lời lẽ nghẹn lại trong cổ. Mắt tôi mở lớn, sững sờ. Con quái vật này, lại dám chọn cái đó……!!?
「Ara ara, đúng như mẹ nghĩ. Mẹ đã xem qua toàn bộ ký ức của con rồi mà? Trong đó, cảnh tượng này là thứ được khắc sâu nhất đấy…. Fufufu, thấy sao nào?」
……Yêu Mẫu vô tư cười khúc khích dò xét phản ứng của tôi, có lẽ thực sự không mang theo ác ý. Dù kết quả thế nào, bản thân ả vốn dĩ là kẻ không tồn tại khái niệm như 「ác ý」 với đối tượng bản thân ả nhận định là con cái.
Thế nhưng… chính vì vậy, tôi mới cảm thấy những lời ấy thật quá đỗi tà ác.
「Ah……ư……a…………」
Trước khung cảnh ấy, tôi chỉ còn biết há hốc miệng như một con cá vừa bị đưa lên bờ. Mặt mày tái nhợt, lời nói chẳng thể thốt nên câu. Nơi đây là... phải rồi, nơi này chính là……
「Ufufu, quả nhiên với bé con thì nơi này vẫn còn nhiều lưu luyến nhỉ? Đã vậy có lẽ mẹ cũng nên thay đổi thì hơn」
Thấy rõ phản ứng khác thường của tôi so với từ nãy tới giờ, Yêu Mẫu mỉm cười thốt lên như vậy. Và trong khoảnh khắc tiếp theo, ả đã nhẹ nhàng áp sát đến trước mặt tôi. Diện mạo, khí chất, và cả dáng vẻ ấy, người mà ả tái hiện lại, đã hoàn toàn thay đổi. Trước hình ảnh ấy, trước việc ả chọn lấy hình dạng đó, tôi không kìm được mà để lộ cảm xúc, gương mặt méo mó vặn vẹo.
「Cái...!? N-ngươi lại chọn...!! Đó là... của ta, của ta………!!」
Mắt tôi mở to, tràn ngập phẫn nộ, bi ai và hận thù mà trừng trừng nhìn chằm chằm vào con quái vật.
Cảm giác ấy như thể tôi bị làm nhục. Như thể bị xâm phạm, bị vấy bẩn, bị phỉ báng. Quá mức ghê tởm. Quá mức nhục nhã. Quá mức sỉ nhục. Kẻ này... con yêu quái này, lại dám mang hình dạng của người ấy trong ký ức tôi... người đó…!!
「………!?」
「Ara ara, đến mức này mà còn hưng phấn đến vậy sao. Fufufu, thật là vui quá đi. Bé con lại vui mừng đến thế cơ à」
Ngay khoảnh khắc tôi định gào lên gì đó vì ký ức quý giá về ân nhân của mình đã bị vấy bẩn… cánh tay tôi nổ tung.
Không, chính xác hơn là phần thịt ở cánh tay đang phồng lên đầy bất thường. Các bó cơ phát ra tiếng như muốn đứt toạc, y phục bị xé rách từ bên trong, để lộ làn da quái dị không còn giống với con người. Người đó… không, Yêu Mẫu khoác lên hình ảnh người đó chỉ đứng đó, vô tư mỉm cười chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh.
「Gah!? Gya!!? Haghi!!? C-cái gì vậy… cái gì đang xảy ra thế này!!?」
Không kìm được, tôi ngã sập xuống đất mà gào thét. Cánh tay đã trở thành thứ gì đó không thể hiểu nổi. Lông lá như thú hoang mọc lởm chởm, móng vuốt dài ra, số ngón tay tăng lên dị dạng, từ bên hông mọc ra tay chân như côn trùng, rồi còn có cả nhãn cầu và miệng nữa. Dị biến ấy lan rộng nhanh chóng khắp cơ thể tôi………
「Agh!? Guh!!? Aaghh!!? N-ngươi đã làm gì… đã làm gì với ta vậy hả!!?」
Tôi gào thét, giận dữ gào về phía con quái vật. Mặt méo mó bởi cơn thịnh nộ, lời lẽ văng ra như lửa giận bùng cháy. Nhưng Yêu Mẫu chỉ khẽ nở nụ cười dịu dàng chẳng mảy may quan tâm đến thù địch kia, rồi đáp lại.
「Fufufu, mẹ có làm gì đâu? Đây là thế giới trong tâm trí con mà? Mẹ chỉ là khách tới thăm nơi này thôi. Nếu con muốn, con hoàn toàn có thể thay đổi thế giới này theo ý mình mà~」
「Hả……!? Guh……vậy… vậy thì cái này là cái gì… agh!?」
Vừa lăn lộn trên mặt đất vừa đau đớn, tôi cố gắng tiêu hóa lời của Yêu Mẫu. Nhưng hiểu thế nào cũng không thể chấp nhận nổi. Và sự xâm lấn vẫn cứ tiếp tục lan ra, khiến tôi quằn quại.
「Không cần phải suy nghĩ gì phức tạp đâu mà? Chỉ cần con thành thật hơn một chút thôi」
「T-thành thật… sao?」
「Đúng thế. Chính là như vậy. Chuyện rất đơn giản đó. Thế giới này chính là nội tâm của con, tức là, hiện tại con chính là bản thân chân thực nhất, không chút che đậy, không chút dối trá」
Những lời đó như vang vọng trong tâm trí tôi, len lỏi vào tận trong não bộ. Và chúng tàn nhẫn bóc trần sự thật mà tôi đang cố gắng trốn tránh, giả vờ không biết suốt bao lâu nay.
「Hình hài kia mới chính là con người thật của con sau khi đã bị tước bỏ mọi thứ dư thừa. Bản năng, dục vọng, cảm xúc, tất cả đều trần trụi… chính là bản thể chân thật của con」
…Yêu Mẫu mỉm cười, tuyên bố sự thật tàn nhẫn ấy.
「……!!? C-cái gì… đừng… đừng có nói nhảm!! Hình dạng như quái vật thế này mà lại là ta sao…!!」
Tôi khổ sở đứng dậy. Vừa quằn quại vừa gào lên phủ nhận. Một hình dạng ghê tởm, chẳng rõ là gì, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa, lại là bản chất của tôi sao? Không thể nào, phi lý hết sức. Nếu vậy thì chẳng phải tôi mới chính là con quái vật hay sao……!!
「Thật ra con thành thật tới như vậy cũng là nhờ đã trở thành yêu quái đấy? Nhưng cho dù là người hay là yêu, hay là sinh vật nào khác, thì cũng chẳng khác biệt là bao. Ai cũng ăn, ai cũng khao khát sống, ai cũng mang trong mình dục vọng. Chỉ có loài người là sinh vật duy nhất luôn che giấu bản năng, sống trong sự dối trá. Nếu lớp vỏ bên ngoài bị lột bỏ, thì chẳng khác gì những con thú bò dưới đất hay yêu quái cả, phải không nào?」
Ả Địa Mẫu Thần sa đọa tuyên phán như vậy, vừa như khẳng định, vừa như xoa dịu, vừa như hoan hỉ. Ả cất lời như thể muốn trấn an tôi, dù tôi đang điên cuồng vật vã vì sự thay đổi của bản thân. Với con quái vật này, dường như việc con người, yêu quái hay côn trùng gì đi nữa cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng… đợi đã. Mới nãy, mụ ta vừa nói gì…?
「Agh… t-trở thành yêu quái… sao?」
Giọng điệu ấy rõ ràng có điều gì kỳ lạ. Đúng là tôi đã bị yêu hóa bởi máu của ả, nhưng vốn dĩ đã dùng linh dược để kiềm chế lại rồi, cho nên cái cách mụ ta nói như thể việc đó đã hoàn tất là quá mức bất thường. Cứ như thể…
「Ah…」
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại. Nhớ lại những gì tôi đã làm trước khi mất đi ý thức. Nhớ lại tôi đã trở thành 「cái gì」…
「Ah… aah… ah…………?」
Nhớ lại cảm giác thân thể mình bị biến đổi nhầy nhụa. Cảm giác tâm hồn bị nhuộm bẩn, bị tha hóa. Rồi cái vỏ bọc con người bị phá vỡ, và từ đó hiện lên con quái vật ghê tởm lộ trần dục vọng. Và bằng móng vuốt, răng nanh đó… tôi đã… tôi đã…………!!!
「Ah…AAAHHHHHHHHHH!!?」
Tôi gào lên. Gầm rú. Phát cuồng. Bởi sự thật ấy quá sức kinh hoàng, quá sức tuyệt vọng.
「K-không thể nào…! Không thể nào!!? Agh… khốn kiếp… gah, hhic!!?」
「…Mà đúng là hình dạng bộc lộ đến mức này thì hiếm thấy thật đấy. Bé con tội nghiệp, con đã phải giấu mình nhiều đến thế sao」
Khi tôi vừa lấy lại ký ức, biến đổi lập tức tăng tốc. Gần như nửa thân người tôi đã biến thành một khối thịt pha trộn những thứ không thể gọi tên. Yêu Mẫu đặt tay lên má, thốt lời đầy thương cảm, đầy xót xa, và cũng có phần lệch lạc nhìn tôi đang đau đớn vùng vẫy.
「Thật đáng thương… Hẳn là từ kiếp trước con đã như vậy rồi, phải không? Luôn che giấu bản thân, giả tạo, luôn bị cướp đoạt, luôn phải dâng hiến… không được dựa vào ai, không được làm nũng, cũng chẳng thể khóc được」
Ả chạm vào má tôi. Dùng hai tay nâng lấy, nheo mắt lại thì thầm. Đôi mắt như thấu tận linh hồn, khiến lý trí tôi như bị xâm chiếm… cảm giác ấy, trong hoàn cảnh này, lại ngọt ngào như thuốc phiện.
「Agh… n-ngươi… hhic…!? Đ-đừng có tự tiện phán xét ta……!!?」
「Fufufu, phải rồi nhỉ. Ít nhất thì có vẻ con cũng không hối hận về kiếp trước. Dù sao thì… vẫn còn dễ sống hơn cái kiếp đầy bất công hiện tại, đúng không? Ít nhất, nếu chỉ để sống mà thôi」
Ả ta, con quái vật ấy, thốt ra những lời đầy ẩn ý. Khốn kiếp! Dừng lại đi, đừng nhìn ta bằng gương mặt đó, bằng ánh mắt đó… đừng nhìn ta như vậy! Đừng thương hại ta nữa………!!!
「Ugh… guh…………!!?」
Một thứ xúc động không thể diễn tả thành lời, nỗi buồn muốn trào ra. Cảm giác như lần trước khi tôi đối mặt với bản thể của Yêu Mẫu, là một cám dỗ không thể kháng cự. Huống chi lần này cơ thể tôi đang biến thành quái vật, cảm xúc lại càng khó kiểm soát.
…Phải rồi, tôi đang dần trở thành một con quái vật.
「………!!?」
Trước hiện thực đó, khoảnh khắc kế tiếp, tôi vươn tay chộp lấy cổ kẻ trước mặt. Xô ngã xuống đất, cưỡi lên người ả, tôi dùng hai tay biến dạng của mình bóp nghẹt cái cổ trắng nõn mảnh khảnh kia. Âm thanh răng rắc vang lên khi xương cổ bị nghiền nát.
「Ara ara, bé con hư lắm nha. Làm vậy cũng chẳng ích gì đâu. Mẹ giờ là một phần của con, đây là thế giới trong tâm trí mà? Mà con phản ứng mạnh như vậy cũng chẳng hay ho gì đâu nhé」
Dù bị bóp cổ, người ấy…không, con quái vật khoác lên vẻ ngoài của người ấy vẫn điềm nhiên thốt lời. Vừa nói, vừa mỉm cười vuốt đầu tôi đầy yêu thương. Như thể hành động của tôi hoàn toàn vô nghĩa.
「Câm miệng! Câm miệng, câm miệng, câm miệng!! Đừng dùng hình dạng đó mà nói chuyện với ta!! Đừng bắt chước người ấy!! Đừng bôi nhọ người ấy, đồ quái vật!!! Đừng có giỡn mặt với ta………!!」
Tôi gào lên, rống to hết cỡ vào mặt Yêu Mẫu. Vừa gào, vừa siết cổ ả chặt hơn. Dùng móng vuốt cắm vào cổ họng, bóp nát từng thớ thịt. Nhưng dẫu vậy, ả vẫn không tỏ ra đau đớn. Trong đáy sâu đôi mắt kia, chỉ có hình bóng tôi, hình ảnh một con quái vật bị nuốt chửng bởi hận thù và dục vọng.
「UWAAAAAAHHHHHH!!!!」
Tôi gào thét. Gầm rú như dã thú, như yêu quái. Khóc thét. Rít gào. Và rồi tôi đã…tôi đã………!!
-
「AaaaAAAAaa!!!??」
「Hyaa!??」
Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy cùng với tiếng gào thét, là lúc đang nằm trên một chiếc chăn bông. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, trong cơn ớn lạnh khó tả, tôi hoàn toàn tỉnh táo.
「Ơ……?」
Trong cơn rối loạn tâm trí, tôi đưa mắt nhìn quanh. Một căn phòng lạ lẫm mà tôi không hề quen thuộc. Tiếng tim đập thình thịch vang vọng trong lồng ngực. Đây là mơ hay thực, tôi không sao phân định được.
「……!?」
Ngay khoảnh khắc ấy, linh cảm khiến tôi lập tức xoay tầm mắt. Đập vào mắt tôi là bóng dáng của một thiếu nữ có mái tóc trắng, mang biểu cảm ngạc nhiên đan xen sự nhẹ nhõm.
…Cô không phải con người. Một sinh vật không phải người, có tai và đuôi rõ ràng không thể thuộc về loài người.
「Tomobe-san……?T-Tốt quá rồi! Cuối cùng anh cũng tỉnh lại………」
「……!?」
「Eh… kyaaa!?」
Theo phản xạ, tôi bật dậy và đè ngã thiếu nữ trước mặt. Bàn tay ta bóp lấy cổ cô. Mắt mở to, hơi thở dốc, linh lực tập trung vào bàn tay, để có thể bẻ gãy cổ đối phương bất cứ lúc nào.
「Tomobe-san……? A-anh đang……」
Tôi cảnh giác cực độ với sự tồn tại trước mắt. Chỉ riêng luồng yêu lực mơ hồ toát ra từ cô cũng đã đủ khiến tôi nhận định đó là mối nguy hiểm. Thứ tồn tại mang yêu lực, phần nhiều đều là yêu quái.
「Tomobe…san………?」
Tôi cẩn trọng kiểm tra hình dáng của cô, đề phòng ảo thuật hay chú thuật. Là một đứa trẻ. Một bé gái. Một thiếu nữ yếu đuối. Nhưng không thể vì thế mà lơ là. Không thể mất cảnh giác. Không thể tin vào bề ngoài. Hình dáng khả ái ấy chỉ là giả dối. Dùng da người để che giấu, khiến đối phương mất cảnh giác, đó là ngón nghề thường thấy của yêu vật. Tôi từ từ siết chặt bàn tay đang đặt lên cổ.
「Ah…? To……mobe……sa……n……?」
Không được nói chuyện. Không được nghe lời nó nói. Không được nhìn thẳng. Lời ngọt ngào của yêu vật là thứ không thể tin tưởng. Chỉ cần một khắc lơ là, lời nói đó, ánh mắt đó, có thể trở thành khởi điểm của yêu thuật. Chỉ cần nhìn vào thôi cũng có thể chấm hết. Tôi đã từng thấy một đầy tớ, chỉ vì nhìn vào nó mà toàn thân phun máu từ mọi lỗ trên cơ thể rồi chết. Cho nên không được nao núng. Chỉ cần siết cổ, từ từ siết chặt là được.
「A…gư…ư…kh-không…To…mobe………sa…………」
Đừng mềm lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của đối phương. Đừng để bị dao động. Yêu vật là thứ lợi dụng sự yếu đuối trong lòng người. Bởi vậy, dù thế nào đi nữa cũng phải trở nên tàn nhẫn. Phải lạnh lùng. Phải máu lạnh. Nhờ đó mà tôi mới sống sót đến hôm nay. Chỉ cần siết chặt là được. Như khi giết gà vậy. Lặng lẽ, bình thản mà làm.
「K-không…khó…ư…………」
Câm miệng, im đi. Đừng khóc. Đừng để ta thấy nước mắt, đồ yêu quái. Ta không giống các ngươi. Ta không giống cái lũ khoác lên da người như các ngươi. Ta là con người. Vì thế ta sẽ giết. Giết yêu quái. Cho nên… cho nên……… không… đợi đã, đợi đã, đợi đã. Không đúng. Không phải thế. Chẳng phải còn chuyện gì đó rất quan trọng mà tôi đang quên sao? Đúng rồi, bình tĩnh nhớ lại đi. Tôi là… chắc chắn là…… chắc chắn………
「………!!?」
Phịch, tôi đột ngột buông tay. Đồng thời, thiếu nữ đang nằm trong chăn bắt đầu ho sặc sụa như đang bị nghẹn, ho khan đau đớn.
…Và tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào cô bé hồ ly ấy trong trạng thái ngơ ngác.
Này, tôi vừa làm gì vậy? Vừa siết cổ sao? Cổ à? Cái cổ của một đứa trẻ nhỏ như thế này sao? Im lặng? Lạnh lùng? Như thể không có chút cảm xúc nào, như giết gà vậy? Tôi…tôi là…………!!?
「Uu……!?」
Cơn buồn nôn dữ dội đột nhiên ập đến. tôi gần như muốn nôn ra ngay tức khắc, nhưng lại vội đưa tay bịt miệng, cố gắng hết sức để kiềm chế.
「Khụ… khụ… Tomobe-san!? X-Xin hãy chờ chút! E-em sẽ mang thau đến ngay……!!」
Thiếu nữ đang ho sặc sụa với đôi mắt ngấn lệ, khi thấy tôi thay đổi, vội vàng xoay người chuẩn bị một cái thùng. Tôi thấy cái thau được đưa tới trước mặt thì ngay lập tức, không thể chịu nổi nữa, tôi nôn thốc nôn tháo toàn bộ thứ trong dạ dày vào đó.
「Ọeee……ọe……uọeee…………!!」
Tôi nôn đi nôn lại không biết bao nhiêu lần trong cơn mê loạn. Vị chua của dịch vị tràn đầy trong khoang miệng, mùi hăng nồng xộc lên mũi. Thế mà tôi vẫn không rời khỏi cái thùng, cứ tiếp tục nôn. Hết lần này đến lần khác, đến khi bụng rỗng vẫn chưa dừng lại………
「Haa……haa……haa……………」
「Tomobe-san……A-Anh có ổn không………!?」
「Không hẳn là ổn… nhưng……… chắc không chết được đâu. Quan trọng hơn…… em có bị sao không………?」
Trước sự lo lắng dè dặt của Shiro, tôi vừa thở dốc vừa hỏi. Lúc nãy rõ ràng tôi đã không kìm chế được bao nhiêu. Không, phần cuối tôi gần như thực sự muốn giết cô ấy. Dù cho bán yêu có khoẻ hơn người thường, thì việc một đứa trẻ bị siết cổ bằng toàn lực cũng không thể không nguy hiểm đến tính mạng.
「E-em không sao!! Vẫn còn hơi đau một chút, nhưng không gãy xương gì cả, nên không nghiêm trọng lắm đâu ạ」
「………!」
Thiếu nữ vừa ho khan, vừa rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cố mỉm cười đáp rằng cô không sao. Tuy nhiên, khi liếc mắt, tôi đã thấy rõ vết hằn đỏ in rõ trên cổ cô, cả vết cào do móng tay để lại, còn rỉ máu chút ít… Nói không sao là quá vô lý. Cảm giác tội lỗi và ghê tởm bản thân lập tức dâng trào trong lòng.
「Haa… haa……x-xin lỗi…… không, chuyện này không phải chỉ xin lỗi là xong… nhưng mà, tóm lại là anh xin lỗi. Khốn kiếp… mơ thấy cơn ác mộng gì à? Chết tiệt, mình chẳng nhớ được gì cả……!? Hình như đầu óc anh đang rất hỗn loạn. Có khi đã hóa điên thật rồi.………Đây là, chỗ quái nào thế này?」
Với ý thức vẫn còn chao đảo, tôi hỏi Shiro trong lúc vẫn đang úp mặt vào cái thùng. Đồng thời, lại nôn tiếp một ngụm dịch vị.
「A…um………Đ-Đây là một trong những căn phòng mà tiểu thư đã mượn từ nhà Aimi ạ」
「A…? …Aaah, hiểu rồi. Biết rồi. Hahaha, chẳng cười nổi. Lần thứ hai rồi đó. Hơn nữa, chỉ trong thời gian ngắn thế này………」
Khốn thật, mới hơn một tháng sau vụ rắc rối dưới cống ngầm mà lại như vậy sao? Tôi cũng đến chịu bản thân mình rồi… đúng là…?
「………!? Đ-Đúng rồi……!!? Cô bé đó đâu!? Cái cô bé đó vẫn an toàn chứ……ah ugh!?」
Trong khoảnh khắc, tôi thở phào khi biết mình đang ở nơi an toàn. Nhưng ngay lập tức, ký ức trước lúc mất ý thức ập về khiến tôi lo lắng cho cô bé ấy, Tachibana Kayo. Tôi cố gượng dậy để đứng lên… nhưng lập tức ngã vật xuống vì đau nhức toàn thân.
「Tomobe-san……!!? X-Xin hãy bình tĩnh lại!! C-Cô ấy vẫn an toàn ạ!!! Không sao cả, không bị thương gì hết!!」
Shiro chạy vội tới bên tôi vì thấy tôi ngã quỵ xuống sàn, không thể đứng dậy vì đau nhức khắp người như một con sâu quằn quại, và hết sức kéo tôi về lại giường.
「Fụt…V-Vậy à……? Phải rồi… may quá. Ực!?」
「Hiện giờ thân thể của Tomobe-san mới là đáng lo nhất đó!? Làm ơn hãy nghỉ ngơi đi mà!」
Giọng nói có phần tức giận, nhưng chất chứa lo lắng chân thành của cô bé khiến tôi không thể cãi lại. Tôi chỉ còn biết im lặng nghe theo lời cô. Cô nhẹ nhàng đắp lại chăn cho tôi, tôi thì gục đầu vì đau đớn, nhìn lên trần nhà mơ màng. Rồi lẩm bẩm.
「Haa……haa……haa……Em lúc đó đã trốn sau kho thóc đúng không?」
「Tomobe-san……?」
「Anh chỉ nhớ mang máng thôi, chẳng rõ còn ý thức hay không nữa…? Nhưng mà, anh cũng phá hoại ghê gớm đó nhỉ. Thật là hết chịu nổi mà」
Tôi bật cười lạnh lùng. Cười nhạo bản thân, khinh miệt bản thân, miệt thị chính mình. Một nụ cười tăm tối.
「Cuối cùng lại mơ hồ quá đỗi... Làm sao có thể quay trở lại được chứ?」
「Ch-chuyện đó... là nhờ tiểu thư cho thuốc...」
「...Ra là vậy. Lúc nào cũng đến đúng lúc cả. Chắc chắn là có tính toán cả rồi」
Dù nói thế, việc được cứu là sự thật. Vốn dĩ tôi đã chẳng còn tư cách gì để phàn nàn nếu bị vứt bỏ hay giết chết, nên có lẽ tôi nên biết ơn lòng từ bi đó mới phải...
「Ư-ừm...」
「Anh vẫn nhớ cái cảm giác như chính mình không còn là mình nữa.」
Tôi cất lời, ánh mắt đang nhìn về phía cô bé Shiro, khuôn mặt lộ rõ biểu cảm khó diễn tả. Vốn dĩ là hành vi thất lễ với người khác, nhưng dù vậy tôi vẫn muốn nói ra. Dù có là ích kỷ, tôi vẫn muốn trút bỏ nỗi bất an và sợ hãi đang rối ren trong lòng mình.
「Bên trong cơ thể thì nóng rực. Cảm giác như bản thân sắp biến thành một thứ gì đó hoàn toàn khác vậy.」
Nóng đến mức tưởng như máu đang sôi sục, nội tạng, xương cốt, cả não bộ cũng sắp tan chảy. Không, có khi thực sự đã tan chảy rồi cũng nên. Như con nhộng của loài côn trùng, tự hòa tan mình từ bên trong rồi tái cấu trúc lại để trở thành một sinh vật hoàn toàn khác. Chính là như thế. Cảm giác như chính bản thân đang tan rã từ trong lớp vỏ bọc con người, rồi thứ ấy trào ra khỏi cơ thể, phá tan lớp da thịt loài người mà thoát ra ngoài...
「U...ue... ọe...!?」
「Tomobe-san...!?」
Shiro vội đưa cho tôi cái thau khi cơn buồn nôn bất chợt ập đến. Tôi nôn cạn cả dịch dạ dày vào đó rồi run rẩy bởi cái lạnh chạy dọc toàn thân.
「Cứ như từng tế bào trong người đang bị biến thành thứ gì đó không phải của anh... cả suy nghĩ cũng bị tái tạo lại... Cái cảm giác mất mát đó, thật khủng khiếp, cô đơn, đáng sợ vô cùng...」
Tôi vừa nói vừa hồi tưởng, như thể cảm xúc lúc đó ùa về, khiến khóe mắt không ngừng trào dâng từng dòng lệ. Phải rồi, tôi đã rất sợ. Rất kinh hoàng. Đương nhiên rồi, cái trải nghiệm mà chính bản thân bị tan rã, rồi bị biến thành thứ gì đó khác hẳn, nào phải thứ mà con người có thể dễ dàng chấp nhận được?
「...Vừa rồi, thật sự xin lỗi. Anh lúc đó, đã thực sự quá mức bất thường.」
Hành vi ấy đáng bị khinh bỉ. Không chỉ hành động, mà cả ý nghĩa đằng sau nó.
「…Chuyện đó… điều khiến anh sợ đến vậy là vì… vì việc trở thành yêu quái? Hay là anh bắt đầu hoài nghi bản thân có còn là con người hay không…?」
「...Eh?」
Shiro nhìn tôi đầy bất an và lo lắng, nhẹ giọng hỏi. Tôi mất một lúc để hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói đó, rồi khi nhận ra câu trả lời, khuôn mặt tôi lập tức tái xanh.
「Ơ... Ch-chẳng lẽ... anh... anh đã nói ra thành lời sao?」
「...」
Shiro khẽ gật đầu trước câu hỏi của tôi. Lần này, tôi thực sự thấy máu trong người mình như rút hết. Một sự thật không thể chối cãi, đó là vào lúc ấy, khi tôi bóp cổ cô bé này, tôi đã buột miệng thốt ra những tiếng lòng của chính mình.
...Tôi đã xem cô bé như một yêu quái mà ra tay siết cổ.
「Đ-không, không phải vậy đâu! Chuyện đó là... không phải như vậy...!!」
Trong cơn hoảng loạn, tôi cố gắng tìm lời biện minh. Tình hình lúc này tệ đến cực điểm.
Cô bé trước mặt vốn dĩ trong game đã là một nhân vật có thể trở mặt thành tai họa chỉ vì một lỗi trong việc nâng thiện cảm. Hơn nữa, nếu cô bé vô tình thức tỉnh sai cách, thì sẽ trở thành một thực thể vượt xa tôi về mọi mặt. Với một nhân vật như thế, tôi còn dám nhục mạ và bóp cổ, xem cô bé như yêu quái... Không thể không khiến người ta oán hận.
Và trong bad ending của game, khi bắt cóc nhân vật chính, cô bé ấy đã thảm sát không chút do dự những kẻ từng coi thường mình chỉ như một thứ trút giận. Dã man đến rùng rợn.
Nói cách khác, tình cảnh hiện tại, nếu suy ra từ những điều đó thì...
「Sh-Shiro! Không phải đâu! Anh...」
「X-xin anh đừng quá để tâm. ...Em hiểu đó không phải là lời thực lòng mà」
Tôi cố ngồi dậy khỏi giường để biện minh, Shiro dịu dàng đẩy tôi nằm xuống lại như đang vỗ về.
「Sh-Shiro...?」
「Em biết rõ Tomobe-san luôn quan tâm đến em. Nên em không để tâm đâu. Những lời nói trong lúc tâm trí rối loạn như vậy, em sẽ không để trong lòng... Dù rằng cổ em vẫn còn đau một chút」
Cô bé chạm vào vết hằn còn sót lại ở cổ, khẽ cau mày. Dù vết thương ấy rồi sẽ mờ đi theo thời gian, nhưng vẫn khiến người ta xót xa. Tôi bất giác quay mặt đi vì mặc cảm tội lỗi.
「V-với lại, em cũng không nghĩ lúc đó Tomobe-san đã dùng toàn lực đâu!? Nếu anh thực sự nghiêm túc, cổ em chắc đã gãy từ lâu rồi!」
Có lẽ nhận ra tôi đang cực kỳ buồn bã, Shiro vội vàng lên tiếng xoa dịu.
「V-vả lại..」
「...?」
Cô bé như đang do dự điều gì, liếc nhìn tôi rồi trầm ngâm một lúc trước khi cất lời.
「Lúc ấy, Tomobe-san... trông rất cô đơn, và rất buồn...」
「Kh...!」
Những lời nói ấy của Shiro, được thốt ra đầy dè dặt, khiến mặt tôi méo mó đến thảm thương. Như thể những cảm xúc mà tôi cố dồn nén tận đáy lòng bị lôi ra ánh sáng.
「A-anh...」
「Tomobe-san... xin đừng cố gượng ép bản thân quá.」
Tôi định nói bản thân còn ổn... nhưng Shiro đã ngăn lại.
「Em biết mình không có tư cách để nói ra những điều vượt quá vai vế như vậy. Nhưng... em nghĩ anh không nên gánh vác mọi thứ một mình.」
Với giọng nói có chút run rẩy và căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng truyền đạt đến tôi.
「Ư-ưm... em cũng từng nhận được sự giúp đỡ từ Tomobe-san, lại còn gây phiền phức nữa... nên em chẳng dám nói gì to tát, nhưng mà... dù em là bán yêu, không biết có giúp được gì không, ít nhất trong những lúc thế này, nếu có thể hỗ trợ được chút gì... thì... x-xin lỗi... Có lẽ anh không thích... phải không ạ?」
Chắc là bản thân cũng chẳng biết nên nói gì cho đúng, nên lời nói của Shiro đầy lúng túng và thiếu trật tự, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, co người lại nhỏ xíu. Đôi tai cáo và chiếc đuôi xinh xắn cũng rũ xuống.
Và rồi, tôi chỉ lặng lẽ nhìn cô bé như thế một lúc... rồi ngả người xuống giường, lặng lẽ nhìn lên trần nhà và cất lời như buông xuôi:
「...Cơ thể này... cứ như thể bên trong chẳng còn là anh nữa.」
「Tomobe-san...」
「...Chuyện đó, có thể hơi khó chịu, nhưng... chỉ một lát thôi cũng được. Làm ơn... nắm lấy tay anh được không?」
Tôi khẩn cầu. Van xin. Trong cơn hỗn loạn và bất an, tôi cầu mong điều ấy. Vì giờ đây, tôi không còn phân biệt nổi bản thân là người hay là quái vật nữa. Nên chí ít, tôi muốn được cảm nhận hơi ấm của ai đó.
「...Vâng!」
Shiro thoáng tỏ vẻ bất ngờ trước lời đề nghị của tôi, nhưng chẳng hề tỏ ra chán ghét. Cô bé nắm lấy tay phải của tôi bằng cả hai tay. Nhẹ nhàng mà vững chắc. Đôi bàn tay nhỏ nhắn mang theo cảm giác mềm mại đặc trưng của trẻ con, dịu dàng và ấm áp.
「Khi còn nhỏ, em cũng từng có lúc mơ thấy ác mộng, mẹ đã làm điều giống như thế này cho em. Không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả, nên xin anh đừng bận tâm nhé?」
「Không, anh nghĩ thế này vẫn thấy xấu hổ đấy.」
Tôi bật cười khổ trước lời đáp đầy vui vẻ của Shiro. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thực sự cười từ khi tỉnh lại.
Rồi tôi cảm thấy cả người như trút hết sức, mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ dần kéo đến.
「Cơ thể anh vẫn còn yếu lắm, nên giờ hãy ngủ thêm chút nữa. Em sẽ nắm tay anh đến khi anh tỉnh lại!」
Với vẻ mặt trẻ con đầy quyết tâm, Shiro tuyên bố như đang thực hiện một sứ mệnh thiêng liêng. Đôi tai và chiếc đuôi cáo dựng đứng đầy kiêu hãnh. Trước dáng vẻ đó, tôi lại bật cười thêm một lần nữa. Và rồi, dần chìm vào giấc ngủ...
Ít nhất thì, có thể nói rằng, trong giấc ngủ ấy, tôi đã không còn bị những cơn ác mộng bám lấy nữa…
-
Dưới ánh trăng bị mây mù che khuất, vào giữa đêm sâu thẳm……… Trên con đường uốn lượn qua dãy núi ở cực đông của Trung Thổ, cách xa kinh đô đến tận vùng ven hoang vắng, mấy cỗ xe ngựa đang chậm rãi tiến bước. Người điều khiển xe mặc giáp, đeo kiếm bên hông, những kỵ binh hộ tống vây quanh cũng trong trang phục tương tự. Hiển nhiên, đây không phải đoàn thương nhân bình thường.
Dưới sự hộ vệ của đám vệ sĩ, xe ngựa của Bộ Hình (Bộ Tư pháp) đang vận chuyển phạm nhân. Điểm đến là nhà lao được gọi là Tam Túc Lao Ngục, toạ lạc trên đỉnh núi Vĩnh Lạc.
「Ugh………!? Khốn thật, cái xe này sao rung lắc thế hả!! Vết thương lại nhức lên rồi đây này!!」
「Khốn kiếp……!! Không thể chạy chậm lại một chút được à……!!」
Dù con đường núi đã được san phẳng, song chẳng thể gọi là đã được lát đá hay sửa sang gì cả, thành thử xe ngựa rung lắc là điều không tránh khỏi. Những kẻ bị nhồi nhét trong xe ngựa đương nhiên mệt mỏi đến cực độ, còn mang thương tích thì bị đau buốt cũng chẳng có gì lạ. Và trên thực tế, gần như tất cả những kẻ bị nhốt trong xe đều đang trọng thương.
Đám người do Tachibana Kurayoshi cầm đầu bị nghi ngờ phạm nhiều tội trạng: buôn lậu với dân Emishi, hối lộ triều đình, trợ giúp dân Emishi lẩn trốn trong kinh thành, và cả tội bắt cóc Kayo, con gái của Tachibana Kageki. Sau khi được sơ cứu vết thương, chúng bị còng tay và hiện tại đang bị giải đi thẩm tra và giam giữ.
「Gư……… bọn chúng bay…… vẫn chưa xong đâu… vẫn chưa kết thúc đâu……!!」
Tachibana Kurayoshi, giống như thuộc hạ của mình, toàn thân bị thương nặng và được băng bó kín mít, rít lên những lời nguyền rủa.
Dù không hề nghĩ rằng bản thân sẽ bị giải đến nhà lao, nhưng Kurayoshi, từng vượt qua vô số hiểm cảnh, đã sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ. Chúng đã được sắp xếp đưa vào Dương Toạ Thất [note72812] trong ngục.
Dù gọi là nhà lao, nhưng phân chia cũng có cao thấp khác nhau. Nếu bị nhốt trong cái ổ bẩn thỉu dành cho tội phạm hung ác, chưa kịp thẩm tra thì đã có thể bị đám tội phạm khác đang bị giam cùng giết chết. Chết một cách thê thảm như vậy thì khó mà chấp nhận.
Cũng như với Đàn Chính Đài, Kurayoshi đã từ lâu gửi hối lộ cho Bộ Hình và Kebiishi. Nhờ vậy, nơi giam giữ hắn trong thời gian điều tra là Dương Tọa Thất có đãi ngộ tốt nhất. Đó vốn là nơi chỉ có các tăng nhân cao vị, samurai, quý tộc hay Trừ yêu sư mới được đưa vào. Quả đúng lài địa ngục cũng có thể bị khuất phục bởi tiền bạc.
「Tên Kageki kia…… đừng tưởng thế là thắng được rồi……!! Chỉ cần có nhân mạch và tiền tài của ta…… chỉ bấy nhiêu chuyện này thôi thì………!!」
Gầm gừ trong đau đớn, Kurayoshi tức tối gọi tên đứa cháu trai cũng là hội trưởng thương hội của mình.
Sau khi bị con yêu quái dùng để buôn lậu chạy trốn khỏi kho hàng tấn công đến mức hấp hối, Kageki dẫn theo một đám lính đánh thuê đến và bắt giữ toàn bộ bọn chúng. Chúng bị đưa lên triều đình luận tội, được sơ cứu xong xuôi rồi bị áp giải trong tình trạng như hiện tại. Nghe nói tên cháu trai đó đã bắt đầu hành động khắp nơi nhằm kết án và đưa bọn họ lên đoạn đầu đài.
「Gư…… cái con ả phù thuỷ đó đã dụ dỗ hắn, lại còn toan xử tử cả thúc phụ là ta đây, đường đường là trưởng tộc…… thật là nhục nhã……!! Cả con bé nhà Onizuki thân thiết với bọn chúng nữa!! Đợi đến khi ta bị đánh trọng thương mới xuất hiện!! Không thể tha thứ… tuyệt đối không thể tha thứ……!!」
Mối thù này, nhất định phải được rửa sạch. Đến lúc đó, cả cái gia đình đáng ghét đang bám lấy nhà Tachibana kia cũng phải……!!
Gương mặt Kurayoshi nhăn nhúm trong ghen tị, phẫn nộ, khinh miệt, nhục nhã và nỗi ám ảnh, hồi tưởng về thời khắc trả thù sắp đến. Hắn quyết tâm làm nhục và đạp đổ hoàn toàn cái gia đình đó…… thì, vào đúng lúc ấy, chiếc xe ngựa đột ngột dừng phắt lại.
「Guh!? Hừ, bọn ngục tốt khốn kiếp, đang làm cái gì vậy hả!? Cưỡi ngựa cũng không nên thân à!?」
Vì cú dừng gấp đầy thô bạo khiến vết thương đau nhói, Kurayoshi hét lên đầy giận dữ. Tuy nhiên…….
「Hử………?」
Không một lời đáp, thậm chí chẳng có lấy một phản ứng, và cũng không có dấu hiệu nào cho thấy xe sẽ chuyển động trở lại. Kurayoshi và thuộc hạ bắt đầu cảm thấy nghi hoặc. Ngay khoảnh khắc kế tiếp, chiếc khóa bên ngoài xe ngựa bỗng được mở, cánh cửa bật mở…….
「Ồ, xem kìa, các ngươi bị nhét vào một chiếc xe chật chội thế này à. Không, so với bị tống vào nhà lao thì thế này vẫn còn khá khẩm đấy chứ……?」
「Ngươi là………」
Nhìn thấy người khoác áo choàng thấm đẫm máu kia, Kurayoshi thoáng sửng sốt. Một trong ba thích khách người Emishi từng tham gia bắt cóc Tachibana Kayo, Kamui, kẻ đã thâm nhập vào Đàn Chính Đài từ nhiều năm trước, đang đứng đó. Trong tay hắn cầm một thanh đoản đao, còn sau lưng là thi thể đám vệ sĩ và ngục tốt, bị cắt trúng yếu huyệt và ngã vật ra như rác rưởi.
「Ngươi…… là Kamui, phải không!?」
「Ồ? Tiểu nhân hèn mọn như tại hạ mà vẫn được ngài nhớ tên, thật là vinh hạnh vô cùng」
「Mấy chuyện đó không quan trọng………!! Mau tháo gông cho ta!!」
Kurayoshi chìa ra chiếc gông làm từ gỗ và kim loại, ra lệnh. Kamui, thuộc hạ của Thiếu phó Đàn Chính Đài, cũng là tên hợp tác trong việc buôn lậu, là kẻ luôn đứng ngoài vòng xoáy nhưng thực chất lại hành động như một tay sai của Kurayoshi. Việc hắn xuất hiện ở đây rõ ràng chỉ có thể là đến giải cứu bọn chúng. Thế nên lão thương nhân liền lên mặt ra lệnh đầy ngạo mạn.
「Đột ngột nhỉ. Ngài không định hỏi vài câu trước sao?」
「Hừ! Mấy chuyện đó chỉ tổ phí thời gian! Mau làm việc của ngươi đi!! Đúng rồi, gọi cả thầy thuốc đến! Cái đám sơ cứu kia chữa qua loa quá, đau chết đi được!!」
Trước nụ cười mỉa của Kamui, lão thương nhân nổi giận gầm lên. Có vẻ toàn thân hắn vẫn còn đau đớn không dứt, nên tinh thần cực kỳ bức bối.
「Ôi chà, thật là người nóng vội. Vậy thì cho phép tại hạ bắt đầu công việc của mình nhé」
「Ừm, mau tháo cái này………」
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh xé gió vang lên. Đồng thời, chiếc gông trên tay Kurayoshi bị thổi bay đi. ……Cùng với hai cổ tay của hắn.
「Hử? UAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!???」
Sau một thoáng im lặng, cơn đau thấu trời giáng xuống khiến Kurayoshi hét lên như dã thú.
「Hii……!?」
「Chuyện gì thế này…… hiii!?」
Thấy cảnh tượng đó, đám thuộc hạ hoảng loạn thét lên. Cùng lúc, một trong số chúng rú lên như tiếng gà bị cắt cổ. Nhìn về phía chúng. Kamui, không biết từ khi nào đã hoà vào 「bóng tối」, cắt đứt cổ họng một người trong số chúng.
「Chết tiệt, chạy…… gyaa!?」
「Dừng lại! Tiền sẽ trả sau…… guoh!!?」
「Tại sao!? Tại sao lại làm vậy………!?」
「Ngươi phản bội sao!?」
Những kẻ trong xe thi nhau gào lên, chất vấn, cầu xin, nguyền rủa. Nhưng cũng chỉ có vậy. Chúng vốn chẳng hề quen chiến đấu, lại bị thương và không có vũ khí, không cách nào phản kháng. Tất cả những tiếng ồn đó nhanh chóng lặng đi.
「Gư………? Tại sao!? Tại sao lại như thế này……!? Muốn bịt miệng sao!? Đồ ngu ngốc, dù có làm vậy thì………!!」
Nằm sõng soài dưới đất, máu từ cổ tay bị chặt tuôn ra xối xả, lão thương nhân gào lên căm phẫn, mắt trợn trừng nhìn Kamui đang bước tới từng bước, lau máu khỏi lưỡi dao găm.
Ngay trước đó, Kurayoshi chưa từng nghĩ mình sẽ bị phản bội, càng không tin sẽ bị bịt miệng. Đó không phải vì hắn ngu ngốc, mà là do suy luận hợp lý của một thương nhân. Hắn đã chuẩn bị vô số phương án dự phòng để kéo theo nhiều kẻ khác cùng thân bại danh liệt nếu có chuyện xảy ra, và bản thân cũng nắm trong tay quyền lợi lẫn nhân mạch rộng lớn. So với việc giết hắn, để hắn sống vẫn có lợi hơn rất nhiều. Vậy nên chuyện như thế này lẽ ra không thể xảy ra. Huống hồ………!!
「Tên đó, tên đó lẽ ra phải hiểu rằng giết ta chẳng có lợi gì chứ! Ngươi... ai đã ra lệnh cho ngươi!?」
Tachibana Kurayoshi hiểu rõ, Đàn Chính Đài Thiếu Tán không phải kẻ ngu dốt hay vô năng. Nếu giết hắn thì bản thân cũng chỉ chuốc lấy tai họa… Vậy thì, chuyện này… rốt cuộc là mệnh lệnh của ai……?
「Hừ……… cuối cùng thì ngươi cũng chỉ là một con buôn mà thôi. Bị vấp ngã rồi nhỉ?」
Kamui bật ra nụ cười lạnh, pha trộn giữa khinh bỉ, thương hại và mỉa mai. Có lẽ đầu óc Kurayoshi không tệ, nhưng…thương nhân thì không nên quá ngạo mạn. Dù có giỏi ngửi thấy mùi tiền, nhưng về phần còn lại thì tầm nhìn lại quá hạn hẹp. Thế giới này đâu chỉ tồn tại một giá trị duy nhất là tiền bạc.
「Ngươi… đang nói gì vậy………!?」
「À thì, chuyện này không liên quan đến ngươi」
Kamui chĩa dao găm vào lão già đang thở dốc, mồ hôi ướt trán, tiến gần thêm một bước. Từ kẽ áo choàng hé ra dung mạo giống người, nhưng lại toát ra thứ cảm giác dị thường khiến người khác lạnh sống lưng. Như thể, một thứ gì đó không phải con người đang đội lốt xác người…….
「Dừng lại………」
Vù, kế đó là cảnh tượng xoay tròn trong mắt Kurayoshi. Tầm nhìn như bay lên sát nóc xe ngựa, rồi ngay sau đó là hình ảnh mặt đất đang nhanh chóng áp sát. Trước khi đập xuống sàn xe, tầm nhìn của hắn, bỗng vụt tối lại………
-
「Giờ thì, xử lý đám này cũng chẳng có gì phức tạp cả. Còn lại là………」
Kamui, kẻ đã đồ sát toàn bộ những bên trong xe đúng nghĩa đen, liền bước xuống cỗ xe ngựa. Sau khi phóng mắt nhìn quanh, xác lính gác nằm rải rác đây đó, hắn liền trông thấy một cỗ xe ngựa khác ở cách đó không xa và hướng bước về phía đó. Mấy con ngựa không chủ, sau khi phu xe bị sát hại, đi lại lung tung, nhẩn nha gặm cỏ quanh khu vực.
「Này này, đừng có chạy đấy nhé…… Ngoan lắm, cứ thế mà đứng yên đó cho ta. Giờ thì………」
Những con ngựa chở hàng dừng bước khi tìm được bãi cỏ ưa thích, rồi bắt đầu nhai nhồm nhoàm. Sau khi dỗ dành bọn chúng xong, Kamui bước lên xe ngựa. Hắn phá ổ khóa sắt và đột nhập vào bên trong, nơi hắn tìm thấy mục tiêu thứ hai.
「Yo. Lâu ngày không gặp ha, Iruka? ……Nhìn bộ dạng ngươi thì có vẻ được 「yêu thương」 dữ lắm nhỉ?」
Với tấm áo rách rưới dành cho tù nhân, cả hai tay bị cùm, cổ bị khóa bằng gông, dây thừng phong ấn linh lực quấn chằng chịt, xiềng xích sắt trói buộc yêu lực, và cuối cùng là hàng loạt bùa chú phong ấn dán lên người không thương tiếc…tất cả là hình thức giam cầm cấp Giáp [note72811], chuyên dành cho loại phạm nhân hung ác có khả năng vượt ngục cực cao, theo phân loại của Bộ Hình…kẻ mang hình hài quê nhà y từng quen, giờ đây hiện diện trước mắt. Có lẽ trước khi chuyển đi đã bị 「thẩm vấn」. Những vết bầm tím trên má, tay chân lộ ra ngoài, là minh chứng rõ ràng.
「……Hả? Ngươi là Kamui à? Ngươi còn sống sao. Nếu trí nhớ ta không nhầm thì đầu ngươi đã bị thổi bay rồi còn gì?」
Iruka, với đôi mắt thâm quầng vì kiệt sức, cất tiếng hỏi bằng giọng mệt mỏi. Đôi tai sói mọc trên đầu hắn, dấu hiệu có sự nghiêng lệch về yêu tính, khẽ giật giật. Có vẻ hắn đang cố nghe ngóng âm thanh xung quanh.
「Ta còn vài con át chủ bài để giấu đấy. Nào, trước hết thì, gỡ cái thứ trói buộc khiếm nhã này cho ngươi trước nhé?」
Nói đoạn, Kamui dùng đoản đao cắt đứt dây thừng và xích sắt. Hắn mạnh tay gỡ tấm bùa phong ấn, một, rồi hai tấm, và ngay tức thì, ánh sáng lóe lên như dòng điện giật khiến Kamui rụt tay lại theo phản xạ.
「Đau thật đấy. Chậc, mấy cái bùa này đúng là hàng xịn mà」
「À à, đúng là thế thật. Chậc, đáng ghét……… Bùa thì để sau cũng được, trước tiên giúp ta tháo cái gông và cùm tay này đi đã?」
Làm theo lời Iruka, Kamui lấy chìa khóa từ xác phu xe rồi tháo gông gỗ cùng cùm tay cho hắn. Iruka nhăn mặt, vừa xoa cổ tay vừa hậm hực lầm bầm.
「………Này, đừng nói với ta là ông chú không đi cùng ngươi nhé?」
Với vẻ mặt nghiêm trọng, Iruka hỏi.
「Ừ. Ông chú toi rồi」
「Vậy à…… Khốn kiếp thật」
Kamui nhún vai truyền đạt cái chết của Ryuuhi, Iruka, dẫu đã có phần chuẩn bị tâm lý, vẫn nhăn mặt lại đầy đau đớn.
「………Thế giờ định làm gì? Ông chú chết rồi thì cũng đành chịu, nhưng ngươi lại giết sạch mấy lão kia à? Đã có chỉ thị từ các trưởng lão quốc gia chưa?」
Bằng khứu giác của mình, Iruka đã sớm nhận ra thảm kịch xảy ra ở chiếc xe ngựa kia. Dẫu mối quan hệ giữa bọn chúng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, song không thể phủ nhận rằng điều đó cũng mang lại lợi ích. Việc sát hại Kurayoshi cùng đám người kia, chẳng lẽ đã được quốc gia cho phép……… Đó là điều khiến hắn bất an.
「À à, chuyện đó thì ngươi khỏi bận tâm……… Vì ta sẽ rời khỏi ngôi làng ấy」
「Hả……!?」
Chỉ trong khoảnh khắc, một đường chém nhắm vào cổ hắn. Iruka, nhờ trực giác yêu quái sắc bén, kịp thời né được. Tuy tránh được đòn chí mạng, song một vết cắt mỏng cũng khiến máu rỉ ra từ cổ hắn.
「N-này Kamui……!? Ngươi bị gì vậy hả!!?」
Trước hành động bạo ngược của người đồng đội, không, là người từng được xem là đồng đội, Iruka hoảng hốt hét lên. Trong khi đó, Kamui huýt sáo, nhìn phản ứng của hắn.
「Ồ, vậy mà ngươi né được à. Dù ta đã chắc chắn là đánh lén rồi đó? Quả nhiên sau khi yêu hóa thì giác quan cũng bén hơn hẳn nhỉ」
Nói rồi, Kamui áp sát trong chớp mắt. Nhát dao găm của hắn bị Iruka chặn lại bằng sợi xích sắt…thứ chỉ mới trước đó vài phút còn trói buộc chính hắn.
「Khư…! Tên khốn……!? Tại sao………!!?」
「Sau khi đến thành phố, ta thấy quay về cái làng quê đó thật là ngu xuẩn……!!」
Trước gương mặt méo mó vì phẫn nộ lẫn bối rối của Iruka, Kamui nhếch môi cười khinh bỉ rồi vung dao lần nữa. Iruka cố gắng đỡ lấy.
「Ngươi định phản bội thật sao……!?」
「Từ góc nhìn của ta, chính ngươi mới là kẻ ngu muội vẫn còn bám víu vào cái nơi đó đấy……!!」
Lưỡi dao găm và sợi xích sắt chạm nhau tóe lửa, và cả hai cùng lui lại gần như cùng lúc, tạo nên một thoáng tạm nghỉ trong cuộc đối đầu. Iruka, với ánh mắt ngập tràn sát khí nhưng không giấu được vẻ hoang mang, trừng trừng nhìn Kamui. Bởi rõ ràng, tình thế hiện tại bất lợi đang nghiêng hẳn về phía hắn.
「Nhân tiện thì. Bên làng đã coi ngươi là phản đồ rồi đấy? Cũng đúng thôi. Vì ngươi chẳng bao giờ đáng tin bằng ta cả. Cẩn thận đi, rồi sẽ có người đến bịt miệng ngươi đấy」
「Tên khốn……!?」
Trước lời lẽ của kẻ phản bội, Iruka cứng họng. Hắn trừng mắt nhìn Kamui bằng ánh mắt căm phẫn, song tên phản bội chỉ khẽ huýt sáo như thể gió thoảng qua tai.
「Ta sẽ giết ngươi……!!」
「Thôi nào, ta sẽ nương tay để ngươi chỉ nửa sống nửa chết thôi. Giờ vẫn chưa đến lúc tiễn ngươi về suối vàng đâu mà?」
Trong màn đêm chốn sơn lâm, lại một lần nữa vang lên tiếng kim loại rít lên chát chúa……
-
Tập báo cáo của Kebiishi
Ngày mười tháng Chạp, tại đạo núi Vĩnh Lạc đã phát hiện cỗ xe ngựa liên quan đến vụ án. Toàn bộ ngục tốt cùng vệ sĩ đảm trách việc hộ tống đều bị sát hại. Đồng thời, đã xác nhận toàn bộ đối tượng hộ tống thuộc Thương hội Tachibana, bao gồm cả Tachibana Kurayoshi, đều đã tử vong. Việc đọc ký ức đã bị can thiệp bằng biện pháp vật lý lẫn thuật pháp, có thể xem là bất khả thi.
Ngoài ra, về tù nhân bị nghi là người Emishi, đang được hộ tống bằng một cỗ xe ngựa khác, hiện chưa rõ sống chết. Phần lớn khóa trói loại Giáp thức đã bị phá hủy, phù chú cùng xích sắt vấy máu được phát hiện ở địa điểm khác. Có thể suy đoán là đối tượng đang trên đường bỏ trốn. Hiện công tác truy lùng kẻ đào tẩu đang được tiến hành trong lúc đối tượng ẩn náu.
Hơn nữa, xét theo tình huống, việc trốn thoát chỉ nhờ sức một mình kẻ đào tẩu dường như là điều cực kỳ khó xảy ra. Bởi vậy, có thể suy đoán rằng đã có kẻ đồng lõa hoặc một đối tượng tương đương hỗ trợ. Kính xin chấp thuận cho điều tra thêm về khả năng này.
Hồi đáp từ Trưởng quan Bộ Hình
Theo nhận định của bản bộ, vụ việc lần này được đánh giá là do hành động đơn độc của kẻ đào tẩu. Kebiishi hãy chuyên tâm truy bắt kẻ đào tẩu nêu trên. Việc truy xét các đối tượng đồng lõa, do hạn chế về ngân sách và nhân lực, tuyệt đối không được chấp thuận dưới bất kỳ hình thức nào.


11 Bình luận