Chương 4 - Gọi cơm katsudon lúc thẩm vấn đúng là kinh điển nhỉ.
Chap 42
21 Bình luận - Độ dài: 8,387 từ - Cập nhật:
Tachibana Kayo là một thiếu nữ có hoàn cảnh vô cùng phức tạp.
Nàng là kết quả của cuộc hôn nhân giữa cha nàng, Hội trưởng của Thương hội Tachibana, một trong mười đại thương hội hàng đầu xứ Phù Tang, và mẹ nàng, một mỹ nữ là thế hệ thứ hai của dân di cư Nam Man, đồng thời cũng là「hoa khôi」của tổng hành dinh thương hội, nổi danh bởi dung nhan kiều diễm lẫn tính cách hiền hòa. Chính vì huyết thống ấy mà sự tồn tại của nàng, nói cho cùng, khó có thể được xem là một điều khiến người đời vui mừng hay chúc phúc.
Thế nhưng, bởi vì thương hội đã thu nhận không ít thương nhân đến từ Đại Lục và Nam Man, đồng thời đẩy mạnh mối liên kết với ngoại bang, hơn thế nữa lại do được vị anh hùng đã khôi phục lại thương hội chỉ trong một đời, Tachibana Kageki sủng ái hết mực, nên nàng cũng tuyệt đối không phải kẻ có thể xem thường hay khinh suất đối đãi.
Bởi lẽ đó, trong mắt đại đa số người đời, sự tồn tại của nàng cuối cùng đã trở thành thứ cần phải đối xử cẩn trọng, kính nhi viễn chi. Hoặc có thể nói, họ nhìn nàng chẳng khác gì một món đồ dễ vỡ, cần hết sức dè chừng khi động đến. Dĩ nhiên, cũng không thiếu những kẻ dũng cảm, hay đúng hơn là liều lĩnh, tiếp cận nàng chỉ vì bị vị thế của nàng hay khí chất quyến rũ bẩm sinh thừa hưởng từ người mẹ hấp dẫn đến mê hoặc.
Tachibana Kayo là một thiếu nữ thông minh.
Đúng là nàng được nuông chiều nên có phần ích kỷ, lại hay làm theo ý mình. Thế nhưng đồng thời, nàng cũng có đủ trí tuệ để quan sát và nhận thức được ánh mắt người đời nhìn mình như thế nào. Những kẻ tiếp cận hay giữ khoảng cách, tất thảy đều vì địa vị của nàng, và điều đó, nàng hiểu rõ, là chuyện không thể nào thay đổi được. ……Tuy nhiên, đám người hay dùng ánh mắt ong bướm ve vãn thì quả thực nàng không biết phải xử trí ra sao.
……Thế nhưng, mặc dù như vậy, Tachibana Kayo vẫn là một thiếu nữ mộng mơ, say đắm trong mộng tưởng tình yêu.
Là một thiếu nữ thông minh hiểu rõ vị thế của bản thân, nhưng nàng dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu thư khuê các đang độ tuổi mới lớn, vẫn là một đứa trẻ ngây thơ trong lồng kính.
Hơn hết, dù người ngoài có đồn đoán ra sao, soi xét thế nào bằng ánh mắt đầy nghi ngại, thì sự thật là gia đình nàng luôn hòa thuận, và tình cảm giữa cha mẹ nàng cũng không hề vương chút u ám hay toan tính nào, điều ấy, dù tốt hay xấu, đã góp phần quan trọng hình thành nên tính cách của nàng. Dù nhiều người cho rằng cuộc hôn nhân của cha mẹ nàng hẳn phải có ẩn tình gì đó do thân phận và địa vị không tương xứng, nhưng… thực tế thì, đó chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân vì tình yêu ngọt ngào đến phát ngấy mà thôi.
Chính vì vậy, ngày ngày đều tận mắt chứng kiến tình cảm sâu đậm giữa cha mẹ, lại còn thường được nghe kể về chuyện tình trước hôn nhân của họ, nên quan điểm về tình yêu của Tachibana Kayo cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Tốt cũng có, mà xấu cũng không thiếu, nàng ôm ấp một lý tưởng quá đỗi mộng mơ về tình yêu, hoàn toàn thiếu đi cảm giác chấp nhận việc kết hôn chính trị là lẽ đương nhiên như bao tiểu thư quyền quý khác, hoặc cam chịu số phận, hoặc đơn giản là chưa từng tự hỏi vì sao phải như thế. Tuy nhiên, vì là một thiếu nữ thông minh nên nàng cũng hiểu rất rõ rằng đối với bản thân, một cuộc hôn nhân vì tình yêu là điều gần như không tưởng.
Cho nên, vào thời khắc ấy, lúc bị quái vật tấn công cùng với cha mẹ, và bản thân nàng cũng suýt bị nuốt chửng, thì chàng thanh niên đột ngột xuất hiện trước mắt nàng…… ít nhất là vào khoảnh khắc đó, trong mắt Kayo, đã hiện ra như một vị anh hùng, nên việc nàng có thiện cảm với chàng, dù mang theo phần nào trẻ con, cũng là điều có thật. Hơn nữa, bởi không có ai phù hợp hơn, nên nàng đã áp đặt lý tưởng của mình lên người ấy theo đúng sở thích cá nhân.
……Một lần nữa phải nói rằng, tuy còn nhỏ nhưng nàng rất thông minh. Trong sâu thẳm, nàng hiểu rằng bản thân sẽ không thể nào có được một mối tình đích thực. Nàng cũng hiểu rằng việc chàng thanh niên kia cứu nàng đơn thuần là vì công việc. Dù vậy, Kayo vẫn định lợi dụng chàng như một vật thay thế để thỏa mãn lý tưởng riêng.
Biết rồi thì quả thực cũng chỉ là chuyện nhạt nhẽo mà thôi. Vì muốn được sống trong mộng tưởng yêu đương, nàng đã chọn một đầy tớ nhà Onizuki làm đối tượng để trao gửi trái tim… Đó mới là sự thật đằng sau việc Tachibana Kayo thiên vị và tỏ ra quyến luyến với một kẻ thấp hèn tới vậy.
Phải, đúng là hiệu ứng 「cầu treo」đã khiến nàng dao động phần nào, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là vì muốn thỏa mãn lý tưởng và khát vọng bản thân. Tình yêu đó chẳng qua cũng chỉ là để 「được yêu」, chứ tuyệt nhiên không phải là thứ phát xuất từ sự rung động chân thành.
Phải, đúng là như vậy.
……Ít nhất thì, tính đến buổi sớm ngày hôm đó.
-
「Ể………?」
Phải mất vài giây, Tachibana Kayo mới có thể hiểu được chuyện gì vừa diễn ra ngay trước mắt mình.
Đối với nàng, hôm nay là một ngày đặc biệt đậm nét, đến mức có thể nói là mãnh liệt nhất trong suốt cuộc đời từ trước đến nay. Mặc dù biết rõ phần nào chỉ là trò đùa, nhưng vì lý do nào đó, nàng lại thức dậy từ sáng sớm, trang điểm chỉn chu rồi ra ngoài, và đến trưa, buổi hẹn hò bí mật đã bắt đầu… Dẫu về bản chất chỉ là một cuộc hộ tống, Kayo cũng không mấy bận tâm.
Dù sao thì, sớm muộn gì nàng cũng sẽ gặp mặt công tử con nhà gia thế nào đó, rồi kết hôn như một lẽ dĩ nhiên. Ít nhất thì, nàng cũng muốn được nếm trải cái gọi là cảm giác của tình yêu một lần trong đời. Thật lòng thì, đối tượng là ai cũng không quan trọng. Là ai cũng được………
Không thể nói là nàng trông đợi điều gì quá lớn lao, nhưng ít nhất, nửa đầu của buổi hẹn hò quả thật đã mang lại cho nàng niềm vui ngoài dự liệu.
Tất nhiên, nàng không phải là người có thể đọc được lòng mình, nhưng chàng thanh niên ấy khéo léo gợi mở, nắm bắt được những điều Kayo từng hứng thú, từng muốn thử, từng lý tưởng ao ước, rồi còn thực hiện chúng đầy tinh tế, điều đó khiến nàng không khỏi xúc động. Buổi 「hẹn hò」ngày hôm nay, dù chỉ là chuyến đi bí mật, nhưng so với những lần trước, nó tự do hơn, vui vẻ hơn nhiều… Quả thật nàng đã cảm thấy mãn nguyện. Ít nhất là, cho đến khoảnh khắc ấy.
Phần sau của buổi hẹn, khi Kayo đề nghị đến hiệu sách, cũng chỉ là một cơn bốc đồng, một chút tinh nghịch, một ít lòng hiếu kỳ. Tất nhiên, nàng muốn tìm mua những cuốn sách mình yêu thích mà không để bà hầu già hay cha mẹ biết, nhưng hơn cả thế, việc bước vào hiệu sách lúc ấy, đối với nàng, giống như một cách để tái hiện lại bản thân.
Trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu mà nàng từng đọc, có cảnh nam nữ chính gặp nhau ở hiệu sách, nàng muốn tái hiện lại cảnh ấy một nửa là để thỏa mãn mong muốn thầm kín của bản thân, một nửa là coi như phần thưởng cho chàng thanh niên đã mang đến niềm vui cho nàng ngày hôm đó. Kayo hiểu rất rõ khuôn mặt mình được xem là giá trị trong con mắt người đời.
Chính vì vậy, khi nàng nhìn thấy cảnh tượng ấy, chàng thanh niên đè lên người một nữ nhân không rõ lai lịch, lại còn có vẻ thân mật hơn cả với nàng, Kayo cảm thấy lòng mình lạnh ngắt đến mức chính nàng cũng thấy kinh ngạc, và khi nhận ra trong lồng ngực mình trào dâng thứ cảm xúc giận dữ và chán ghét chưa từng trải qua, nàng không khỏi cảm thấy bối rối.
………Và ngay sau đó, một trải nghiệm khủng khiếp, phi thực tế bắt đầu. Kayo biết chắc rằng nàng sẽ không bao giờ quên được.
Đây là lần thứ hai nàng cảm nhận được sát khí rõ ràng từ người khác, và nếu chỉ xét đến con người, thì là lần đầu tiên.
Khi cuộc tra tấn nhắm vào chàng thanh niên bắt đầu, Kayo vô cùng kinh hãi. Với một người chưa từng tiếp xúc với bạo lực như nàng, cảnh tượng đó quá đỗi khủng khiếp. Cơn giận dữ và khúc mắc nàng từng cảm thấy với chàng chỉ vài phút trước đó liền tan biến như bọt biển, để lại trong nàng chỉ còn thứ cảm giác tội lỗi khó gọi thành tên. Dù gần như rơi vào trạng thái điên loạn, nhưng Kayo không phải là kẻ ngu ngốc. Nàng hiểu rõ chuyện này không thể chỉ có mình chàng là nguyên nhân.
Âm thanh của cú đấm giáng xuống cơ thể, tiếng ngạt thở đến mức sắp chết đuối, tiếng cơ bắp rách toạc, tất cả đều là lần đầu tiên nàng được nghe. Khi nhìn thấy vô số vết thương sống động hằn sâu dưới lớp áo của chàng, Kayo mới thực sự hiểu ra rằng giữa nàng và người thanh niên kia, tồn tại một khoảng cách quá lớn, như thể đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Khi đang run rẩy ở góc phòng, một thức thần tự xưng là của chàng, vốn dĩ Kayo không rành về lĩnh vực này…nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe được giọng nói của một thức thần có ý thức…đã thì thầm lời khuyên với nàng. Dù lòng tràn ngập sợ hãi, nàng cũng không thể khước từ. Chỉ cần có thể giúp người đang đau đớn trước mặt nàng, chừng đó là đủ.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, nàng đang được chàng ôm trong tay. Ngay khoảnh khắc ấy, cảm giác cơ thể rắn chắc, đầy cơ bắp cùng với mùi mồ hôi nam nhân kích thích khứu giác khiến nàng bất giác xấu hổ vì cảm giác kỳ lạ không gọi tên được, và điều đó… là một bí mật.
Khi chàng chiến đấu với tên đàn ông gớm ghiếc đã hòa nhập với yêu vật, Kayo chỉ biết không ngừng cầu nguyện. Ý thức được sự bất lực của bản thân, rằng ngoài cầu nguyện ra nàng chẳng làm được gì, điều đó khiến nàng tuyệt vọng.
Vì vậy, khi cuối cùng cũng có thể giúp ích được cho chàng, Kayo mới cảm thấy nhẹ nhõm. Rằng mình không phải là kẻ vướng víu, vô dụng. ……Dù rằng với thân phận và chức trách của mình, những gì nàng làm vốn chỉ là bổn phận tất yếu, thậm chí, nếu xét việc để xảy ra chuyện như thế này, người đáng bị khiển trách phải là chàng, Kayo vẫn hiểu rõ điều đó.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, khi nhận thức được bản thân đã làm điều nguy hiểm đến mức nào, nàng xấu hổ vì đôi chân run rẩy, vì nước mắt sắp trào ra mà phải cố gắng che giấu. Đồng thời, nàng cũng nhận ra nỗi tiếc nuối, buồn bã, và cay đắng vì một ngày hôm nay đã bị hủy hoại hoàn toàn. Vì thế, dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cuối cùng, vẫn bị nỗi bất an nuốt chửng mà nàng ngập ngừng cầu xin được gặp lại chàng một lần nữa. Khi chàng chấp nhận lời thỉnh cầu ấy, Kayo đã vui sướng đến mức như thể bản thân sắp bay lên trời.
Từ tận đáy lòng non trẻ, nàng tin chắc, đây chính là tình yêu. Nếu không phải là tình yêu, thì chỉ cần được gọi tên, được mỉm cười, chỉ cần ngửi thấy mùi mồ hôi ấy, chỉ cần cơ thể chạm vào nhau, sao nàng lại có thể rung động đến thế? Y như những gì được mô tả trong tiểu thuyết tình yêu nàng từng đọc.
Phải, chắc chắn Kayo đã yêu. Nàng đã nhận thức được điều đó. Nàng đã biết đến tình yêu. Một tình yêu sai biệt về thân phận, đầy rẫy gian nan, nhưng không muốn từ bỏ. Vì vậy, vì thế nên………
「Ah………?」
Kayo sững sờ không nói thành lời. Ánh mắt nàng dán chặt vào dòng máu đỏ sẫm tuôn ra từ hông của người ấy, từng chỉ là vật thay thế, rồi dần được nàng để tâm, sau đó là dằn vặt vì tội lỗi, và cuối cùng thật sự đã chiếm lấy trái tim nàng...
Và rồi, tiếng súng thứ hai vang lên, kèm theo đó là cảnh tượng đầu của chàng nổ tung ngay trước mắt Kayo, người vẫn luôn tin tưởng chàng. Nàng cảm nhận được thứ gì đó ấm áp từ đầu chàng bắn trúng vào má mình. Thế nhưng… tâm trí Kayo chỉ còn biết tập trung duy nhất vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
「A… aah……aahh…………」
Miệng không ngừng phát ra âm thanh nghẹn ngào, ánh mắt Kayo trừng trừng nhìn vào thực tại không thể tin nổi, không muốn tin ấy. Gương mặt nàng trắng bệch cắt không còn giọt máu. Không thể nào, vô lý quá, vì cớ gì? Nếu là một câu chuyện, thì đáng lẽ nơi đây nên là đoạn kết, một cái kết hạnh phúc. Thế mà, cớ sao lại thành ra thế này………!!?
「K-không, k-không… KHÔNGGGGGGGGGGGGGG!!?」
Ngay khoảnh khắc hiểu ra tất cả, Kayo gào lên như phát cuồng. Không, lý trí có thể hiểu, nhưng trái tim nàng không chấp nhận. Không thể chấp nhận.
「D-dừng lại…! Nguy hiểm lắm đấy!?」
Tiếng ngăn cản vọng lại của Botan thông qua thức thần, nàng hoàn toàn phớt lờ, lao nhanh về phía chàng. Khi đến gần hơn, cảnh tượng bi thảm hiện ra rõ ràng hơn khiến sắc mặt Kayo tái xanh, mắt mở to sững sờ.
Vết thương nơi bụng không ngừng tuôn máu như vòi nước hỏng, nhuộm đỏ cả mặt đất, tạo thành một vũng máu tươi.
Nhưng vết thương ở đầu mới thật sự nghiêm trọng. Viên đạn chì bắn thẳng vào đỉnh đầu lệch sang phải đã không chỉ xé toạc lớp da mà còn thổi bay cả phần sọ. Những mảnh trắng vỡ nát hoặc cắm ngược vào lớp mô màu hồng, kéo theo nội tạng văng tung tóe khắp mặt đất.
Thoi thóp… Đúng vậy, chính là thoi thóp. Gần như chết hẳn. Dù chưa chết, nhưng chẳng khác nào đã lìa đời.
Khung cảnh ấy quá đỗi tanh mùi máu, quá đỗi thảm khốc, quá đỗi sốc, đặc biệt là khi người chịu nạn lại là chàng trai mà nàng, từ tận đáy lòng non trẻ, đã bắt đầu cảm nhận tình cảm mơ hồ nhưng rõ rệt, càng khiến nó thêm tàn nhẫn…
「Tomobe-san!? Tomobe-san!! Tomobe-san…!!?」
Trong cơn hoảng loạn, điều Kayo làm là lao đến nhặt nhạnh những phần thân thể văng vãi của chàng. Với đôi tay trắng muốt, yếu ớt chưa từng cầm vật gì nặng hơn đôi đũa, nàng nỗ lực gom từng mảng thịt máu nhầy nhụa trên mặt đất bằng tất cả vẻ mặt tuyệt vọng, chẳng hề nhận ra đôi tay mình đã nhuộm đỏ từ khi nào.
「Không thể nào! Nói dối! Là nói dối đúng không!? Sao có thể… không, không, KHÔNGGGGG!!?」
Vừa khóc vừa hét, Kayo tiếp tục nhặt nhạnh những phần của chàng. Chính nàng cũng chẳng rõ mình đang làm gì. Nhưng nàng chỉ muốn làm gì đó cho chàng, hiểu rõ cứ để mặc thế này chàng sẽ chết mất, cảm thấy rằng nếu không làm gì thì sẽ không bao giờ có thể gặp lại chàng nữa… Vì vậy………
「Không! Khônggg…!! Không thể nào, Tomobe-san!? Không sao… sẽ ổn thôi! Em sẽ gom hết! Em nhất định sẽ gom hết cho anh! Vì vậy… vì vậ… ghaa!?」
Tiếng khóc đầy nức nở của Kayo bị chặn đứng bởi cú đá vào bụng từ bên hông. Vì thân thể vốn mảnh mai, nhỏ nhắn, nàng bị đá văng ra một chút rồi lăn tròn trên mặt đất, ho sặc sụa. Trong khi nước mắt vẫn lăn dài, ánh mắt nàng vẫn hướng về phía chàng…
「Hừ, lệch mục tiêu một chút rồi… vẫn còn thở sao. …Vậy thì, ở khoảng cách này thì sao hả?」
Ngay khoảnh khắc ấy, Kayo chứng kiến cảnh một bóng người đang đạp lên người chàng ấy, chuẩn bị giáng phát đạn kết liễu vào cái đầu giờ đã nát như trái lựu.
「Khônggggggggggg!!? Làm ơn dừng lạiiiiiiiii!!!??」
Tiếng cầu khẩn của Kayo bị một tiếng súng vang lên tàn nhẫn, nghe như thể cố tình dập tắt tiếng kêu la của nàng, lạnh lùng và tàn nhẫn vang vọng khắp nơi.
「A… Aaah……………」
Nàng ngẩn người nhìn cảnh máu thịt văng tung toé cùng âm thanh 「bẹp」đáng sợ. Nhưng chỉ một khắc sau, đôi mắt ấy đã ánh lên thù hận rõ rệt cùng sát ý mãnh liệt. Dù nước mắt ngấn nơi khoé mắt, dù thân ngã gục trên mặt đất, Kayo vẫn ngẩng đầu lên với một sát khí chẳng thể nào nghĩ là của một thiếu nữ, toan trừng mắt nhìn tên sát nhân…..
「Eh… Tại… sao…………?」
Đôi môi run rẩy thốt ra lời thì thầm. Ánh mắt nàng đầy bối rối và kinh ngạc như không thể tin vào điều mình đang thấy.
「Kurayoshi ojii-sama…? Chuyện này rốt cuộc là……」
Phải mất vài giây, Kayo mới nhận ra người vừa nổ súng chính là Kurayoshi, tuy chỉ là họ hàng xa nhưng đã từng làm việc dưới trướng phụ thân nàng, cũng là người mà nàng từng gặp mặt nhiều lần. Nhưng trước khi kịp thốt ra lời nào, một cú đá mạnh vào bụng lại giáng xuống nàng.
「Kh…ư…!? Ggghhh……!!??」
「Im mồm đi, con nhãi」
Kurayoshi lạnh lùng phun ra câu đó, nhìn Kayo đang ôm bụng ho sặc sụa với vẻ khinh bỉ. Cái thái độ ấy, hoàn toàn không giống đối xử với người thân. Ánh mắt hắn ánh lên sự ghê tởm, khinh miệt và thứ cảm xúc không thể gọi tên, nhìn nàng từ trên cao.
「Xem ra để bọn chúng thoát mất rồi nhỉ? Đúng là lũ man di mãi chỉ là lũ man di, chẳng ra gì cả…!!」
Kurayoshi nhếch mép mắng nhiếc lạnh lùng, bực tức vì lũ man tộc chẳng thể giữ nổi một đứa con gái và một tên đầy tớ. Đáng lý ra, ít nhất cũng phải thu hồi được Kayo, vốn được dự định dùng làm con tin hay quân bài đàm phán… vậy mà giờ lại thấy nàng xuất hiện nơi này.
「Khụ… khụ… t…ại… sao……… vì sao… lại thế này…………」
「Hừm, tại sao à…? Những con nhãi vô tri như ngươi đúng là phiền phức hết sức」
Kurayoshi vừa nói vừa lấy gậy gõ nhẹ lên đầu Kayo, đang thều thào hỏi với đôi mắt ngấn lệ. Trong giọng hắn đầy vẻ giễu cợt.
「Ta đã để mắt đến ngươi từ lâu rồi đó. Hai mẹ con các ngươi đúng là yêu nữ đê tiện, lẳng lơ và hiểm độc, không thể lơ là dù chỉ một khắc」
Vừa nói, Kurayoshi vừa mân mê chuỗi ngọc hình Magatama đeo trên cổ như chợt nhớ tới điều gì đó, rồi khạc ra những lời đầy khinh ghét về phía Kayo.
Trong tâm trí Kurayoshi, một ký ức vô cùng khó chịu hiện lên. Hơn hai mươi năm về trước, hắn đã bị mê hoặc bởi một thiếu nữ chỉ là gái đứng quầy, dù bản thân đã già và hiểu rất rõ thân phận mình khi ấy. Hắn không thể cưới nàng làm vợ, song chính vì nét quyến rũ vô thức đầy ma lực của ả đàn bà ấy, nét quyến rũ lay động lòng người chỉ bằng một cái liếc mắt, hắn chẳng thể nguôi ngoai được.…
「Hừ, nghe nói ở Nam Man người ta gọi loại đó là phù thủy thì phải? Thật đúng là xứng danh」
Hắn nhớ lại khi còn trẻ từng làm việc ở cảng thị ngoại quốc, từng nghe kể về những「phù thủy」dùng tà thuật quái dị và sắc đẹp siêu phàm để mê hoặc nam nhân. Những nữ nhân mang linh lực hay yêu lực thối nát, chính là một phần nguyên nhân khiến đế quốc phương Tây sụp đổ. Trong vùng lãnh thổ từng thuộc đế quốc ấy, người ta đồn rằng có những phù thủy tàn nhẫn coi con người như gia súc mà sai khiến…
「Khụ… khụ… c… chú… đang nói cái gì vậy………?」
Về phần Kayo, dù chẳng mấy thân thiết, nàng vẫn không thể lý giải nổi vì sao một người thân lại có thể thù ghét và mắng nhiếc nàng như vậy. Hơn nữa lại gọi nàng là 「phù thủy」. Nàng chỉ biết đến phù thủy qua vài cuốn truyện tranh ngoại quốc, toàn là nhân vật phản diện. Nàng hoàn toàn không hiểu sao bản thân lại bị gán mác đó. Cùng lắm là nhờ mẹ dạy vài kiến thức về hương liệu và thuốc kiểu Nam Man mà thôi.
… Suy cho cùng, đây là một loại trút giận. Gã đàn ông này, từng vì địa vị và thân phận mà phải kìm nén tình cảm, che giấu bản thân suốt bao năm, nếu năm đó cô gái kia biết thân biết phận mà nên duyên cùng một người đàn ông bình thường khác thì có lẽ hắn đã chẳng chấp niệm đến mức này.
Mặc dù xét về vai vế thì hắn gần với chi chính hơn, nhưng một gã trẻ tuổi không chút kinh nghiệm mới ngoài hai mươi lại được chọn làm người đứng đầu thương hội… điều đó, dẫu bề ngoài hắn không nói gì, nhưng trong lòng không thể không có khúc mắc. Lại thêm việc gã đó kéo hàng loạt người ngoài vào thương hội, cải tổ toàn bộ cách làm việc mà hắn từng gắn bó, thì dẫu năng lực có cao đến đâu, với Kurayoshi, vẫn là điều không thể nuốt trôi.
Và giọt nước tràn ly chính là việc gã đó, không màng danh phận hay phản đối, lại cưới cô gái kia làm vợ chính thức! Không phải thiếp, không phải hầu… mà là chính thất!
Đứa con gái duy nhất giữa hai người ấy, đối với Kurayoshi, là tồn tại không thể không ghét cay ghét đắng. Nàng ta chẳng những giống mẹ như đúc, mà còn kế thừa luôn cả ma tính đó. Dù có vô thức hay không, từng cử chỉ, từng biểu cảm của nàng đều toát lên vẻ quyến rũ, tà mị, khiến người khác không thể rời mắt.
「Chậc……… Quả là bẩm sinh. Đồ ký sinh ngoại lai」
Đúng là phù thủy… Kurayoshi liếc nhìn cô thiếu nữ đang ho sặc sụa và rơm rớm nước mắt dưới chân mình, nghĩ như vậy. Mẹ con nhà này chắc chắn là phù thủy chui rúc vào gia tộc Tachibana, ký sinh rồi tìm cách chiếm đoạt. Lão thương nhân già tài giỏi nhưng ăn sâu thành kiến ấy, đã hoàn toàn gán cho nàng cái danh như vậy.
Vì với một lão già bị ám ảnh bởi ghen tuông, hối hận, sĩ diện và danh dự, bị giằng xé bởi yêu ghét và cố chấp như hắn, thì quy kết tất cả tội lỗi cho「phù thủy」chính là cách dễ dàng nhất để tự an ủi bản thân…
「Thưa Hội trưởng, ngài làm mạnh quá vậy không sợ con bé chết à? Dù gì cũng là con tin mà」
「Vả lại nếu đã định thu hồi, sao không để bọn tôi làm? Cần gì đích thân Hội trưởng ra mặt……」
Những giọng nói vang lên phía sau Kurayoshi. Khi quay đầu lại, hắn thấy các thuộc hạ thân cận của mình, gồm cả viên thư ký. Đồng thời, chúng cũng là đồng lõa trong những vụ giao dịch ngầm với dị tộc mà Kurayoshi đứng đầu. Tất cả đều đeo chuỗi ngọc giống như hắn.
「Không thể chỉ giao cho các ngươi. Chuyện hệ trọng thế này thì ta phải đích thân đi mới an tâm」
Kurayoshi bực dọc buông lời. Dù gì thì hắn cũng là một thương nhân lão luyện, đã nhúng tay vào nhiều phi vụ có thể lãnh án tử nếu bại lộ. Lòng gan lì và sự đa nghi của hắn đều thuộc hạng nhất. Trước đây, hắn từng tự mình đích thân đi giám sát không ít vụ giao dịch ngầm. Hắn không tin ai khác.
Dĩ nhiên, lần này, không chỉ vì lý do đó…
「Dù sao thì, bây giờ phải làm gì đây. Không ngờ lũ Emishi đó lại để thoát ra được. Suýt thì hỏng bét」
Kurayoshi vừa nói vừa dùng đầu gậy nâng cằm Kayo lên.
「Thư ký, dẫn theo vài người, đi lùng bọn chúng. Ta không biết chúng lẩn đi đâu, nhưng tên Kageki chắc chưa tìm tới khu này. Mau chuẩn bị rút lui」
Khu nhà kho này thuộc về thương hội Tachibana, cũng tức là của Kurayoshi. Hắn chắc rằng Kageki không ngờ con gái lại bị nhốt ở đây. Vì thể diện, bọn họ còn chưa báo cho Kebiishi của triều đình, theo như tin tức từ tay chân được cài trong tổng hội. Dù nhà Onizuki đã biết chuyện, nhưng các nhân vật chủ chốt đều đang dự Yến hội có sự hiện diện của Thiên Hoàng, làm sao có thể bỏ ngang được. Phải tranh thủ lúc này thu thập chứng cứ và chuyển sang nơi ẩn náu khác.
… Kurayoshi không thể ngờ được rằng nhị tiểu thư nhà Onizuki đã lấy cớ hoang đường để bỏ tiệc giữa chừng, cũng không biết rằng vì luôn rình rập tên đầy tớ mà nàng đã lần ra nơi giam giữ, càng không biết rằng đám thích khách bắt cóc đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Làm sao mà hắn có thể biết được chứ.
Mà cho dù biết, thì có lẽ vẫn còn cách xử lý. Chính vì thế, thất bại thật sự của Kurayoshi bắt đầu từ lựa chọn tiếp theo, một lựa chọn xuất phát từ bản chất và cũng là quả báo của chính hắn.
「Nhân tiện, các ngươi, dạy dỗ con nhãi hỗn xược này một trận cho ta」
-
「Quản lý… không, là Hội trưởng, ngài thực sự cho phép chuyện này chứ?」
Một trong số các thuộc hạ lên tiếng như thể muốn xác nhận lại mệnh lệnh của Kurayoshi. Gã đàn ông nở nụ cười khinh bỉ đầy hạ tiện ấy, Kayo từng gặp vài lần. Gã vốn là một thương nhân có năng lực đủ để được giữ lại làm việc ở trụ sở chính của thương hội, song vì bản tính thô lỗ, ích kỷ và tham vọng vươn lên bằng mọi giá mà đã tìm cách tiếp cận Kayo, kết quả là khiến phụ thân cô, Kageki nổi giận và đày gã về chi nhánh phía Đông.
「Không sao, con nhãi láo xược ấy mà. Nếu không dạy cho nó hiểu rõ vị trí của bản thân thì chắc chắn dọc đường đi sẽ phiền phức không thôi. Dù gì thì, khi thương hội rơi vào tay ta, nó cũng sẽ được dùng để tiếp khách thôi. ……Và đừng gọi là hội trưởng nữa.」
Cuối cùng, Kurayoshi có trách mắng nhẹ, nhưng khóe môi hắn vẫn cong lên méo mó, minh chứng cho việc quyết định ấy sẽ không thay đổi.
……Nếu còn là một thiếu nữ thuần khiết thì đó là một giá trị riêng, nhưng xét đến đối tượng phía trước thì sẽ không chịu nổi nếu có sai sót xảy ra. Vậy nên, trước hết cứ 「giáo huấn」một chút để nó hiểu thân phận của mình, đó là suy nghĩ của hắn.
Nhan sắc yêu mị của Kayo thực sự có sức quyến rũ và là công cụ hữu hiệu cho những buổi tiếp khách kiểu đó. Hơn nữa, nàng còn là đứa con duy nhất mà Kageki sinh ra và lại còn được ông ta chiều chuộng hết mực, khiến ai cũng tin rằng nếu thuận buồm xuôi gió thì một ngày nào đó, chồng hoặc con của nàng sẽ trở thành hội trưởng thương hội trong tương lai, điều này chính là nguyên nhân lớn khiến Kurayoshi đưa ra mệnh lệnh hạ lưu như thế.
Làm nhục nàng, sỉ nhục nàng, cưỡng đoạt nàng, rồi đẩy nàngvào địa vị thấp hèn ấy, chính là cách để vĩnh viễn ngăn chặn huyết thống của Kayo quay trở lại đỉnh cao của thương hội. Dù có là mỹ nữ hiếm thấy, có là con gái ruột của Kageki, thì nếu đã bị đối xử như kỹ nữ dơ bẩn, chẳng ai muốn lấy nàng làm biểu tượng cho phe phái, mà các gia đình quý tộc hay lãnh chúa vốn có thể hậu thuẫn cũng sẽ do dự. Kể cả có sinh con đi nữa thì cũng sẽ bị xem thường vì không rõ cha đứa trẻ là của ai. Việc làm nhục Kayo không chỉ đơn thuần là để hạ nhục huyết thống của Kageki, mà còn mang ý nghĩa thiết yếu để chuẩn bị cho việc thâu tóm thương hội sau này.
……Tuy nhiên, đối với Kurayoshi, có lẽ mệnh lệnh này còn mang một ý nghĩa khác nữa.
「Đã rõ rồi. ……Nghe thấy chưa, tiểu thư? Lúc nào cũng cứ thả thính gợi tình dụ dỗ đàn ông như thế. Giờ thì đến lúc cô phải bước thêm một bậc trên nấc thang thành người lớn rồi đó? Bọn ta sẽ hướng dẫn tận tình cho nhé?」
Không phải tất cả những kẻ còn lại có mặt lúc đó đều hớn hở tiếp nhận mệnh lệnh của Kurayoshi, nhưng ít nhất hơn nửa số bọn chúng đã nở nụ cười lạnh lẽo hoặc chế giễu trước số phận của Kayo. Trong đó không chỉ có ham muốn đơn thuần, mà còn rõ ràng là thù hận và ác ý.
Trong số chúng, có không ít kẻ từng trên con đường thăng tiến, hoặc dù chỉ là chi nhánh nhưng cũng mang dòng máu nhà Tachibana, lại vì làm phật lòng hội trưởng mà bị đày đi nơi xa xôi hoặc bị đuổi việc. Dù có năng lực, nhưng vì biển thủ công quỹ, lạm dụng chức quyền, tiếp cận và lợi dụng con gái, hay bị ảnh hưởng bởi việc cải tổ thương hội mà gia đình bị thanh trừng... Tất cả đều có nguyên do. Hơn nữa, một tiểu thư mang dòng máu dị tộc từ Nam Man lại ngồi chễm chệ trên đỉnh cao của bản gia, khiến nhiều kẻ mang đầy oán hận với Kageki và Kayo. Đối với Kurayoshi, chúng chỉ là những con tốt thuận tiện để chiếm lấy thương hội, nên đã bí mật, cẩn trọng gom góp và mở rộng phe phái trong nội bộ. Kageki tuy tài giỏi và có tầm nhìn xa, nhưng lại quá mức cứng rắn.
Dù thế nào đi nữa, với chúng, mệnh lệnh của Kurayoshi, cộng thêm sắc đẹp của Kayo, chính là cơ hội tuyệt vời để giải tỏa thù hận bao năm, như thuyền gặp gió vậy.
「Ah… aaaaah…!!」
Ngay khoảnh khắc bị vài gã đàn ông nhìn bằng ánh đầy dâm loạn, Kayo khẽ thét lên. Trước nay dù từng nhiều lần bị nhìn với ánh mắt chứa đầy dục vọng, nhưng vì thân phận của nàng, nên ít nhất bọn chúng vẫn giữ vẻ ngoài lễ độ. Đây là lần đầu tiên nàng bị nhìn bằng ánh mắt không che đậy, trần trụi đến thế. Về mặt này, dù thông minh, nhưng Kayo vẫn chỉ là một cô tiểu thư sống trong lồng kính, chẳng khác nào chưa biết gì về thế gian.
Hơn nữa, dáng vẻ run rẩy sợ hãi của Kayo không khiến người ta động lòng trắc ẩn hay cảm thấy tội lỗi, mà trái lại, lại khơi dậy tâm lý bạo ngược ở những kẻ nhìn thấy. Ngay cả những cử chỉ run rẩy vì sợ hãi ấy cũng mang theo một vẻ đẹp yêu mị đến khó tả.
「Này, đừng có mà chạy, con nhãi. Con nít thì phải nghe lời người lớn chứ?」
「A… aaaaa…!」
Kayo vội vã định đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị đẩy ngã ngồi xuống sàn. Bị nhìn xuống từ trên cao bằng thái độ áp bức thế này, là lần đầu tiên trong đời nàng phải nếm trải. Đứa trẻ trong nàng rợn da gà khi cảm nhận được những điều sắp xảy ra. Nước mắt tuôn rơi lã chã, và chính sự tương phản với thái độ thường ngày của nàng càng khiến mấy gã đàn ông càng thêm ham muốn hành hạ.
「K-không… làm ơn dừng lại… Không mà… không… làm ơn… xin đừng mà………!」
Như chú nai con bị vây quanh bởi lũ thú săn mồi, Kayo run rẩy cầu xin... nhưng hoàn toàn vô ích. Một trong số gã đàn ông bắt đầu chạm tay vào chiếc hakama màu xanh non óng ả của nàng, cố gắng xé toạc nó ra. Hiểu được hắn định làm gì, đôi mắt Kayo run rẩy, vùng vẫy phản kháng trong tuyệt vọng, nhưng do chênh lệch về tuổi tác và giới tính, rõ ràng nàng không thể chống cự được lâu.
……Và rồi, chú chim ruồi đậu trên nóc kho cứ lặng lẽ, điềm tĩnh quan sát toàn bộ tình cảnh đó.
(Chuỗi ngọc Magatama…nhìn vào hoa văn được khắc trên đó thì chắc chắn là trang bị của đám ẩn hành thuộc Đàn Chính Đài. Chỉ là thương nhân mà cũng có thể sở hữu được một món đồ cổ quý giá như thế này, thật đáng kinh ngạc.)
Đó là chiếc ngọc có khả năng khiến người sở hữu dễ dàng lọt vào 「điểm mù「 trong tầm nhìn của người khác, được chế tạo vào khoảng thời kỳ thành lập triều đình. Dù không có mấy tác dụng với những yêu quái sở hữu khứu giác, thính giác hay giác quan thứ sáu mạnh mẽ, nhưng với con người, vốn chủ yếu dựa vào thị giác, thì hiệu quả lại vô cùng lớn. Nhất là nếu người dùng không có yêu lực hay linh lực thì khả năng ẩn thân đó có khi còn khiến cả những trừ yêu sư bình thường cũng khó phát hiện.
(Cả cách tra tấn của đám man di khi nãy nữa… đúng như dự đoán, đằng sau bọn chúng chắc chắn có kẻ hợp tác.)
Dù tình hình đang rất nghiêm trọng, nhưng Botan vẫn điềm tĩnh, hoặc đúng hơn là lạnh lùng, để phân tích. Điều quan trọng nhất với nàng lúc này là lợi dụng lúc bản thân chưa bị phát hiện để thu thập càng nhiều thông tin càng tốt tại hiện trường. Việc đám thương nhân cấu kết với man tộc và cả Đàn Chính Đài, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đã là thứ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Dù sao thì……
(Bị sơ hở cũng là lỗi của ta…)
Botan dửng dưng nhìn cảnh tượng thê lương ngay trước mắt… Kayo đang khóc nức nở trong khi y phục dần bị xé toạc. Sau đó nàng lặng lẽ liếc nhìn xác chết dưới đất rồi tặc lưỡi nhẹ một tiếng.
……Vốn dĩ, việc điều khiển thức thần dò tìm từ xa không thể chính xác bằng việc tự thân thám sát. Huống hồ chú chim ruồi ấy lại có năng lực thấp, ngoài tài ẩn hành, thì nếu đối phương sở hữu món đồ quý giá kia thì dù có nói là do bất cẩn hay chủ quan cũng chẳng thể trách được. Căn bản, thuật pháp của Botan, dòng dõi nhà Matsushige, vốn được thiết kế để chiến đấu với yêu quái, nên đối phó con người chỉ là thứ yếu. Bởi vậy, thất bại cũng là điều khó tránh.
(Mặc kệ để cô ta chết cũng không ảnh hưởng gì nhiều……)
Vốn dĩ, nghề trừ yêu sư không hề hiếm chuyện bỏ mặc người khác chết. Vì yêu quái là hiện thân của sự vô nhân tính và phi lý, nên những kẻ tiêu diệt chúng cũng phải có thái độ tương xứng, nếu không sẽ bị kéo ngã. Vậy nên, dù là đứng nhìn ngôi làng bị tấn công ngay trước mắt để quan sát số lượng và năng lực yêu quái, hay là ném nô lệ vào hang ổ quái vật làm mồi nhử, hoặc biến đầy tớ hay ẩn hành thành vật hy sinh, tất cả đều được phép. Vì mục đích, vì nhiệm vụ, vì Phù Tang, sự hy sinh của kẻ vô danh là có thể chấp nhận được.
(……Giờ thì, phải xử trí ra sao đây.)
Tên đầy tớ đã chết thì không còn cứu được, nhưng với Kayo thì sao, Botan trầm ngâm suy nghĩ. Thực lòng mà nói, số phận của Kayo có ra sao thì cũng không gây ảnh hưởng gì đến nàng. Qua những gì nghe được, ít nhất thì tính mạng nàng sẽ không bị tước đoạt. Nếu vậy, có thể giữ bí mật về sự hiện diện của mình bằng cách bỏ mặc nàng… cũng là một lựa chọn. Một lựa chọn, nhưng…
(Có lẽ nên trả lại chút nghĩa tình đã nhận…)
Botan có chút bất đắc dĩ, điều khiển Thức Thần bay lên định lao đến cứu thiếu nữ đang bị lăng nhục ngay trước mắt… nhưng rồi đột ngột dừng lại. Không phải vì nàng từ bỏ ý định cứu Kayo. Mà là vì tình hình đã phát sinh sự việc quá nguy hiểm khiến nàng không thể hành động bừa bãi được nữa.
「Chậc… chuyện này là sao chứ… Đầy tớ, chết rồi mà còn gây rắc rối thế này cho ta à…!!」
Khi nhận ra 「nó」, Botan buông lời cay độc bằng giọng điệu đầy phiền toái và khó chịu…
-
Kẻ đầu tiên nhận ra điều đó là một thuộc hạ của Kurayoshi, vốn vẫn đứng tách ra một bước, lặng lẽ quan sát hành vi bạo ngược của đồng bọn.
Gã thanh niên ấy ngồi ở hàng cuối trong nhà họ Tachibana, là một người từng bị giáng chức do bê bối của cha mẹ mình…cụ thể là chuyện dùng công quỹ của thương hội vào việc riêng. Với thân phận như vậy, hắn ôm hận với hội trưởng hiện tại là điều đương nhiên. Tuy có thừa nhận rằng Kayo, con gái của hội trưởng, quả là có gương mặt đáng yêu, nhưng vì hắn không có sở thích bệnh hoạn với trẻ con, nên đành đứng ngoài nhìn đồng bọn đối xử tàn bạo với Kayo mà không can dự vào.
「K-không…!! Khônggggg…!!?」
「Chậc! Đừng có la lối om sòm, con nhóc bất trị này!!」
Bốp!—Tiếng tát mạnh vang lên trên má Kayo. Gã thanh niên nhíu mày, hiện lên một tia ghê tởm. Tuy nhiên, cảm giác ấy không nhắm vào hành vi bạo lực kia.
...Nếu nhớ không lầm, tên đó từng là người xuất thân từ tầng lớp đầy tớ. Hắn có tài ăn nói, giỏi dụ dỗ khách hàng, từng được xem là ứng cử viên cho chức chi nhánh trưởng. Nhưng cùng lúc, hắn tiêu tiền như nước, lại còn dùng tiền của cửa hàng để vui chơi trong kỹ viện, cuối cùng gây ra bạo loạn và bị đuổi việc, đúng là kẻ có vấn đề.
(Thật là tên vũ phu. Đám hạ đẳng này đúng là không thể chấp nhận được...)
Từ khi Kangekilên nắm quyền, thương hội chuyển sang chế độ trọng dụng thực lực. Không chỉ người từ lục địa hay Nam Man, mà ngay cả dân nghèo, kẻ không xuất thân thương gia, hay có xuất thân thương gia nhưng dòng dõi thấp kém, chỉ cần có tài là đều được tuyển vào hàng ngũ lãnh đạo. Tất nhiên, điều này một phần là vì cuộc thanh trừng đã làm giảm số lượng các lão làng dày dạn kinh nghiệm, và cũng không phải tất cả những kẻ được tuyển ấy đều thành công.
「Này, đừng đánh vào mặt, để lại sẹo thì sao?」
「Không sao. Với loại con gái kiêu căng thế này, phải cho nó hiểu thế nào là địa vị mới được.」
「Mày cũng vì thế mà bị cấm cửa ở kỹ viện sau khi làm gãy mũi một ả oiran còn gì.」
「…Đám khỉ hoang các người...」
Ánh mắt khinh bỉ của gã thanh niên ấy không phải là biểu hiện của công lý. Lời thì thầm ấy chỉ đơn thuần là biểu hiện của sự khinh miệt và thành kiến đối với những kẻ xuất thân thấp hèn mà dám leo lên làm lãnh đạo. Với hắn, dù có tài giỏi hay đạo đức đến đâu, để kẻ không có dòng dõi làm cán bộ trong thương hội danh giá này là điều không thể dung thứ. Sau khi xử lý kẻ phản bội trong gia tộc là Kangeki, thì đến lượt đám này phải bị loại bỏ, hắn đã quyết tâm như vậy. Chính lúc đó…
「...Hử?」
Có gì đó chuyển động phía sau. Một tiếng động lặng lẽ vang lên. Gã thanh niên quay đầu lại, nét mặt nghi hoặc, và rồi hắn nhìn thấy. Thứ hình thể dị dạng kia.
「Cái...!?」
Biểu cảm ngỡ ngàng hiện lên, nhưng hắn chẳng thể cử động. Với một công tử của thương gia giàu có chưa từng dính dáng đến đâm chém hay bạo lực, điều đó quá sức chịu đựng. Hắn chỉ biết đứng bất động, miệng há hốc.
「Gì vậy...? Uwaa!?」
Một gã khác bên cạnh nhận ra sự bất thường, quay đầu lại, và rồi cũng hóa đá. Những kẻ khác cũng lần lượt quay lại...
「……」
Trước những ánh mắt đổ dồn, 「nó」bắt đầu chuyển động. Đám đàn ông vừa nhận ra sự hiện diện của nó liền lập tức dạt sang hai bên. Phía trước nó, là gã đàn ông vừa mới xé toạc hakama của Kayo và đang lột đến phần vai của lớp y phục bên trong.
「N-này! Nhìn ra sau kìa! Mau tránh ra mau!」
Một tên trong đám sực tỉnh, hét lên. Nhưng... phải nói rằng lời cảnh báo ấy đã quá muộn.
「Hả? Đang lúc hay ho thì cái quái gì...」
Gã đàn ông đè lên người Kayo cau mày, quay đầu lại…. Khoảnh khắc tiếp theo, thứ hắn nhìn thấy là một cánh tay khổng lồ, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một cú va chạm dữ dội kèm theo sức nóng như thiêu đốt đã nuốt trọn thị giác của hắn vào bóng tối vĩnh viễn.
「GyaaaAAAAAAAAAAAAAA!!!?」
Mặt bị xé toạc, hắn ôm lấy gương mặt rú lên thảm thiết. Một tai và mũi bị xẻo, đôi mắt thì tổn thương nặng khiến hắn vĩnh viễn mất đi ánh sáng. Máu phun tung tóe từ mặt hắn, cơ thể giãy giụa trên mặt đất. Những kẻ còn lại đồng loạt trừng mắt nhìn kẻ gây ra thảm cảnh.
...Là một cánh tay. Một cánh tay khổng lồ. Năm ngón tay với móng vuốt sắc nhọn như lưỡi liềm, bọc ngoài bằng lớp vảy màu xám xỉn như da cá. Ngón tay ấy khẽ cử động, lách cách như chân côn trùng. Nhìn theo cánh tay đó thì thấy, đó là xác chết của một đầy tớ dưới trướng Onizuki, vừa bị bắn chết lúc nãy...
「C-cái gì... vậy chứ...?」
Kurayoshi há hốc nhìn cảnh tượng ấy. Trước điều quá sức tưởng tượng, trí óc hắn tạm thời ngừng hoạt động.
「Hii!? Quái... quái vật!?」
Tên đầu tiên phản ứng là một gã trong nhóm thuộc hạ. Gã đàn ông rám nắng, cơ bắp cuồn cuộn, rút khẩu súng lục giấu trong người ra và nổ súng. Viên đạn đầu tiên từ khẩu súng lục nòng đôi bắn thẳng vào cánh tay kia... nhưng vừa chạm vào lớp vảy, đạn liền vỡ vụn.
「Cái gì!? Chết tiệt!?」
Bắn thêm phát nữa, rồi rút hai khẩu súng còn lại ra tiếp tục khai hỏa. Vì súng nhồi đạn bằng thuốc đen phải mất thời gian nạp lại, nên với súng lục, người ta thường chuẩn bị trước nhiều khẩu đã nạp sẵn để bắn liên tục mà không cần nạp đạn...
「Tại sao lại không có tác dụng chứ...!?」
Một phát, hai phát, ba phát... Dù đã nổ súng liên tục, cánh tay kia không hề chao đảo. Các ngón tay giống lưỡi liềm lách cách như chân sâu bọ, kéo lê cái xác chết tiến lại gần gã đàn ông, với tốc độ như một con gián đang lao đi.
Phát thứ tư... là viên đạn cuối cùng. Đương nhiên, đạn bật ra như không. Cánh tay đã đến sát mặt hắn.
「Hii... N-nó đến rồi...」
Không kịp nói hết câu, hắn bị một ngón tay trong số đó đập văng. Ngực rách toạc, cơ thể hắn bị đập xuống mặt đất. Máu phun trào, hắn rên rỉ đau đớn.
「Chết tiệt!!」
「Chết đi đồ quái vật!!」
Lúc này, đám thuộc hạ còn lại của Kurayoshi mới đồng loạt phản công. Chúng cùng rút súng lục ra bắn liên tục. Nhưng...
「Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Sao lại không ăn!? Đến trung yêu còn phải bị thương chút chứ!!」
Vừa bắn súng, một tên gào lên. Đối với những yêu quái không có thực thể, hay dạng lỏng, dạng dính, hoặc khái niệm, thì là chuyện khác, nhưng với phần lớn yêu quái, vũ khí sử dụng thuốc nổ như súng hỏa mai vẫn có tác dụng nhất định. Thậm chí còn an toàn hơn so với dùng giáo hay kiếm, nên Triều đình vẫn trang bị cho quân đội, nhất là các đơn vị tinh nhuệ, loại vũ khí đắt đỏ này.
Dĩ nhiên, vì lượng thuốc súng và kích cỡ đạn đều hạn chế, nòng súng ngắn, nên uy lực súng lục thấp hơn hỏa mai. Nhưng nếu bắn vài phát thì có thể giết Tiểu Yêu, còn với Trung Yêu thì cũng không thể không bị thương. Vốn là như thế...
「KyaaAAAA!!」
Lại thêm một tên nữa bị móng vuốt sắc như liềm cắt ngang từ vai phải đến mạng sườn trái. Máu tuôn ra, hắn quằn quại trong đau đớn.
「Không được rồi!! Bắn bao nhiêu cũng không có tác dụng!」
「Đừng nhắm vào tay nữa! Chết tiệt, thử cái này xem sao...!?」
Một tên khác, tay run rẩy, chuyển nòng súng khỏi cánh tay đầy máu sang cái xác mà nó đang kéo lê. Tay đã chẳng còn tác dụng, liệu bắn vào xác chết có gì thay đổi không? Với chút hy vọng mong manh, hắn định bóp cò...
...Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cổ tay hắn bị cắt đứt.
「Aaaaaaahhhhhhh!?」
Vết cắt ngọt lịm, máu phun tung tóe từ cổ tay đứt lìa. Hắn gào lên như thú vật.
「Hii!? C-cái quái gì thế này!? Rốt cuộc là cái gì vậy hả!?」
Đám còn lại run rẩy. Cảnh tượng hiện ra trước mắt bọn chúng quá đỗi ghê rợn, vượt khỏi tầm hiểu biết của con người.
...Cái xác ấy đã đứng dậy. Cử động kỳ dị như con rối bị treo dây từ trên cao. Dù hộp sọ đã bị nghiền nát, não vẫn rỉ ra ngoài. Cánh tay vốn bình thường còn lại, chỉ sau một khắc, cũng đã hóa dị hình. Giống hệt như bên kia, trở thành cánh tay khổng lồ với năm móng vuốt sắc như liềm… Và chưa dừng lại ở đó.
Cơ bắp phình to, nở ra. Đôi chân biến thành những chi dưới rắn chắc như lợn rừng, lông xám mọc lên phủ kín da.
Rắc rắc…xương gãy kêu răng rắc, cổ hắn dài ra. Vết thương ở đầu sủi bọt, da thịt lấp đầy.
Hộp sọ biến dạng. Cái đầu giờ trông như ngựa với cổ dài dị dạng, hoặc như rồng. Trong đêm tối, hơi thở nó phả ra làn khói trắng. Hàm răng không còn giống người nữa, phải gọi là 「nanh」mới đúng. ...Hình dạng của nó đã hoàn toàn khác xa con người.
Mái tóc đen như màn đêm trải dài từ đầu dọc theo đốt sống, như bờm ngựa. Vì dài quá, tóc che cả mắt. Nhưng từ kẽ hở, đôi mắt đỏ rực ánh tà ác vẫn nhìn chằm chằm đám đàn ông.
...Là ánh mắt trống rỗng pha trộn giữa cuồng loạn, bản năng, dã tính và chút lý trí mờ nhạt.
『GRUOOOOOOOOOOAAAAAAOOOOOOOOO!!!!』
Tiếng gầm ghê tởm, đáng khinh, và kinh hoàng của quái vật đó vang vọng khắp bầu trời đêm trăng…


21 Bình luận
theo các đạo hữu thì tôi nên đi khám khoa nào đây :<