Thế Thiên Hành Hiệp
Từ tiên sinh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Hiệp Đạo Hành

Chương 10 Tâm thư

0 Bình luận - Độ dài: 4,287 từ - Cập nhật:

            Vĩnh Tàng xốc hết đồ đeo lên vai rồi cứ thế mà cắm đầu chạy thẳng về phía trước, cũng không quản đến chuyện thân thể vừa mới có được một chút chuyển biến khả quan phải nghỉ ngơi để hồi phục được ổn định. Con chó vàng lớn nghiêng đầu cái đuôi ngắn ngủn vàng rực vẫn phe phẩy không ngừng, nó nhìn theo bóng hắn chạy cũng không hiểu cái tên thiếu niên này muốn làm cái gì, nhưng rồi khi nhìn thấy hắn đã cắp luôn cái túi đồ của mình lên vai chạy đi thì cũng lập tức đuổi theo ở ngay theo sau, cũng không biết là nó vì yêu thích hắn mà đuổi theo muốn hắn nhận nuôi mình hay là đang vừa chạy vừa chửi thề cái tên ăn cháo đá bát, vừa mới khỏe lại đã muốn ôm đồ của mình mà chạy. Cái ca này thì chịu thật rồi, dù sao nó cũng không biết nói tiếng người mà.

            Thiếu niên chạy như bay lướt người qua từng gốc cổ thụ lớn đến cả con chó vàng ở phía sau cũng phải chạy hết sức mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ của hắn. Tuy so với khi khỏe mạnh thì vẫn còn kém hơn nhiều, nhưng cũng đã nhanh hơn hẳn so với lúc từ trong miếu thờ sơn thần đi ra, chỉ điều này đã đủ để chứng minh hiệu dụng của loại thuốc hắn vừa ăn là cực kì kinh người. Thiếu niên chạy tới nhảy phóc lên một cái cả người đã lướt qua cửa vào thẳng trong điện thờ sơn thần, bởi vì chỉ là miếu thờ nho nhỏ lại nằm ở trong núi rừng hoang vu hẻo lánh, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy người qua lại cho nên cả kiểu cách bài trí và cũng như phong cách thiết kế của nơi này vô cùng đơn sơ, thậm chí có thể nói là điều hiu và cô quạnh chẳng hề có chút khí thế nào của nơi mà thần tiên trú ngụ cả.

Vĩnh Tàng lướt mắt qua khắp cả điện thờ, lập tức nhìn thấy ở ngay phía chân của cột trụ lớn nằm hơi khuất trong góc lúc này có một vị cô nương đang ngồi đó bộ dáng vô cùng mệt mỏi như người đã cận kề với cửa tử đang chờ đợi những vị quỷ sai đến đưa hồn về chốn âm gian. Khắp y phục cô đều là máu tươi vết loang lỗ vẫn còn rất mới, có lẽ vì đang ngồi ở nơi khuất ánh nắng mặt trời lại thêm nền gỗ ẩm thấp lâu ngày cho nên mùi tanh tưởi kia chẳng những không mất mà còn kết hợp với mùi mốc của rêu và gỗ trở nên tanh tưởi hơn gấp bội phần. Vĩnh Tàng đưa tay lên cao xoa xoa đầu mình mấy cái thật sự cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn nhớ khi đưa cô về chỗ này tạm trú chờ chết đã đặt thân thể ở một vị trí rất đẹp, chẳng biết tại sao lại bò vào chỗ này làm gì. Vừa định lên tiếng hỏi lí do, nhưng khi nhìn đến bộ dạng lúc này của nử tử hắn lại tặc lưỡi không dám nói những lời oán thán trong lòng ra ngoài, có lẽ cô ấy cũng giống như bao nhiêu nữ tử khác sợ xấu…sợ người khác nhìn thấy bộ dạng tàn tạ như hiện tại của mình…hoặc là một loại chấp niệm cuối cùng muốn bảo vệ phần thân thể được toàn vẹn một chút.

Vĩnh Tàng từ đầu đã không chậm, khi nãy đến giờ suy nghĩ nhiều nhưng cũng không hề đứng yên mà cẩn thận ngồi xuống ngay bên cạnh, hắn đưa một tay lên khẽ vén tóc mai dính trên mặt của cô xuống cho gọn gàng, xong xuôi hết mới cẩn thận bóp vỡ viên kim đan trong lòng bàn tay bỏ từ từ từng mảnh nhỏ vào miệng cho cô. Rồi lại lấy cái túi nước để ở ngay bên hông rót vào miệng thật cẩn thận, hiện tại cô không phải là người chết mà chỉ là bị chấn động quá mạnh cho nên tạm thời rơi vào trạng thái chết giả mà thôi, những chức năng cốt yếu của thân thể vẫn còn có thể sử dụng được, nhưng mà cũng rất yếu cho nên hắn phải bóp nhỏ viên đan dược này thành từng mảnh rồi mới để vào trong miệng của cô. Mặc dù làm như vậy sẽ lãng phí đi một chút dược tính trong đan khiến cho hiệu dụng không thể phát huy trọn vẹn mười phần, nhưng mà sẽ đảm bảo cô không bị chết vì nghẹn thuốc ngay cổ…chứ nếu như mang tiếng đi cứu người mà chữa từ vẫn còn một cơ hội sống thành chết luôn thì thật sự là hết đường nói.

Vĩnh Tàng ngồi xuống ngay đối diện, cầm vào một bên bàn tay vẫn còn lành lặn của cô, hắn cũng đồng thời nhắm mắt lại âm thầm dùng khí cơ trong người mình xâm nhập vào các đường kinh mạch trên người thiếu nữ, từ đó mà dẫn đường cho hiệu quả của đan dược đi đến các bộ phận trọng yếu đã bị chấn động mạnh để hồi phục trước tiên, vừa thực hiên còn không ngừng động viên thiếu nữ không được chấp nhận cái chết…nhất định phải cố gắng sống sót, sống thay cho những người đã chết ngoài kia.

Thật ra ngay từ đầu hắn đã phán đoán sai một chuyện, thiếu nữ hiện tại không phải rơi vào trong trạng thái chết giả hay là ngất đi, chỉ là nàng đã quá mệt mỏi và đau đớn…đến nổi ngay cả chuyện mở mắt nàng cũng chỉ có thể hé hé để nhìn thấy lờ mờ. Nhưng những chuyện đã diễn ra, từ khi hắn quay trở vào tìm thấy nàng cho tới khi hắn bóp vỡ viên đan dược bỏ từ từ vào trong miệng rồi đút nước cho nàng uống, ngay cả những tiếng nói ấm áp động viên và khích lệ nàng tiếp tục sống. Tất cả…tất cả mọi thứ đã diễn ra trong một lúc ngắn ngủi nàng đều có thể cảm nhận được, chỉ là không thể làm nổi bất kì một phản ứng nào đáp lại hắn mà thôi. Diệu dụng của thuốc cũng dần phát huy với tốc độ tương tự, chỉ có điều khả năng hấp thụ dược lực của thân thể thiếu nữ không bằng Vĩnh Tàng cho nên không thể giống như hắn có thể lập tức khỏe lại đủ sức chạy nhảy mấy chục vòng, cơn buồn ngủ ập đến khiến tâm trí của cô không thể chống đỡ nỗi, nàng đã ngủ…chìm vào trong một giấc ngủ miên man và thanh thản, không có một cơn đau đớn nào dày vò thể xác và tinh thần.

Con chó vàng chạy theo sau lưng đã vào trong miếu thờ sơn thần, nhưng nó không quấy rầy hai người mà chỉ ngồi phủ phục ở một góc ngay thềm cửa ra vào, ánh nắng từ thái dương treo tại thiên không xa xôi phả xuống chiếu vào bộ lông của nó ánh lên một màu vàng kin rực rỡ, cái đầu to của nó nhỏm lên quan sát nhất cử nhất động của Vĩnh Tàng từ đầu đến cuối. Người trong thiên hạ thường nói với nhau rằng khứu giác của đám chó vàng rất thính, đồ ăn trong nhà nếu như không để trên một chỗ cao nơi con chó không thể nhảy tới, thì cho dù có giấu ở nơi này cất kĩ đến mấy nó cũng có thể tìm ra mà ăn vụng. Mà con chó vàng này lại càng đặc biệt hơn cả, cái mũi của nó thính đến nổi có thể ngửi ra được cả cảm xúc ở trong lòng của con người. Giờ khắc này nó ngửi thấy ở trong lòng của Vĩnh Tàng hoàn toàn không dấy lên một chút tà niệm nào với vị cô nương này, chỉ có tâm tâm niệm niệm mong cho ân nhân có thể vượt qua cơn đại nạn, hóa nguy thành an. Con chó không hiểu tại sao hắn phải làm như thế đi cứu sống một người không quen không thân đã gần với cửa tử, với thương thế của hắn chỉ cần ăn trọn cả hai viên kim đan kia thì có thể lập tức trở lại trạng thái tốt nhất…thậm chí kéo dài được thêm vài năm tuổi thọ cũng không phải là không thể, nó không nghĩ hắn không biết điều đó. Bởi vì dược lực của thuốc này cực kì mạnh, đã ăn qua một viên rồi cho dù là kẻ ngu đần cũng không thể không nhận ra tác dụng bá đạo trong đó, bởi vì thế mà cho dù nó có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi việc làm của cái tên thiếu niên này.

Con chó vàng ở trong miếu thờ sơn thần đã nhiều năm, tuy chưa từng lộ mặt để con người nhìn thấy nhưng mỗi người đến người đi qua nơi đây nó đều quan sát đối phương rất kĩ càng, cũng chưa từng nhìn thấy một người nào có tâm tính giống với Vĩnh Tàng. Ở trong thế giới quan của nó, con người là một giống loài tự mãn luôn cho rằng minh là sinh vật bậc cao đứng trên đỉnh của vạn vật, cho rằng mình thượng đẳng hơn tất thảy sinh mệnh và chỉ xem những loài khác biệt ở dưới chân mình là thức ăn và tài nguyên săn bắn cùng khai thác. Thậm chí có những con người còn xem thường chính mạng sống của đồng loại của mình, coi người yếu hơn chỉ là thức ăn, một loại tài nguyên nên được khai thác muộn hơn những thứ khác. Nó luôn ngửi thấy sự tham lam, đố kị và ganh ghét thậm chí là thù hận ở trong lòng của mỗi người từng đi qua nơi này nó, cho nên từ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Vĩnh Tàng lê một thân đầy máu me đến chỗ này nó đã đặc biệt quan sát hắn, chủ đích ban đầu cũng chỉ là tò mò muốn biết một kẻ sắp chết trẻ rốt cuộc ở trong lòng có loại cảm xúc gì.

Chỉ là trái với những suy nghĩ của nó, cái tên thiếu niên này cho dù đã sắp chết tới nơi rồi cũng không hề có một chút oán hận hay than trách nào với ông trời, nhiều lắm cũng chỉ là bất lực với chính định mệnh trước mắt, nuối tiếc vì mình vẫn còn quá trẻ vẫn còn rất nhiều ước mơ và hoài bão chưa được thực hiện. Khi nhìn thấy những người thương lữ đến nơi này được bọn họ chia sẻ cho một phần đồ ăn, mặc dù không thể phục dụng được nữa nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ và biết ơn đối với bọn họ, đã xem những người này là ân nhân đáng trân trọng. Thậm chí là khi trận kịch chiến một mất một còn kia diễn ra, nó đã theo đuôi hắn đi từ trong miếu thờ đến tận chỗ đánh nhau, quan sát từng cử chỉ một của hắn, muốn xem thử một kẻ chính trực như thế nếu như phải đứng trước tài bảo ngàn vạn đứng hàng đầu thế gian sẽ nảy sinh ra loại ham muốn nào. Nhưng tất cả những gì nó cảm nhận được ở trong lòng của Vĩnh Tàng lại không phải là mong muốn cướp đoạt hay là cầu may đối với bảo vật của một trong hai người, mà chỉ đơn thuần là đi đến tận nơi tận mắt thưởng thức trận chiến thực sự của cường giả. Rồi đến hiện tại nhìn thấy một màn này, nó cảm thấy mình cứu hắn cũng không phải là một ý kiến tồi…rồi theo đó nó lại càng tò mò hơn về cuộc sống trước kia của tên thiếu niên này, tại vì sao hắn lại bị thương chạy đến chỗ này chờ chết. Tò mò tương lai của tên thiếu niên kia sẽ phát triển theo góc độ nào, liệu rằng một ngày nào đó hắn có thể mạnh mẽ giống như những kẻ kia hay không, cuối cùng nó càng muốn biết rốt cuộc tín niệm lớn nhất trong lòng của hắn là gì, nếu như không phải những thứ bình phàm mà những người ngoài kia vẫn bán sống bán chết theo đuổi, vậy cái gì cao cả đã khiến hắn dù cho cơ bắp đã mỏi nhừ cũng muốn đứng lên.

Dẫn dắt dược lực đi hết một vòng cơ thể, Từ Vĩnh Tàng mới ngả người về phía sau mồ hôi thấm đầy cả trán, phải thở gấp mấy hơi liền mới có ổn định nhịp thở. Mặc dù đây không được tính là chuyện khó khăn, nhưng bởi vì cần sự tập trung cao độ cho nên vẫn tương đối tốn sức mà sức khỏe là thứ mà hắn hiện tại thiếu thốn nhất. Nhưng mà cố gắng qua một trận cũng không hề vô ích, tình trạng sức khỏe của cô cũng đã khởi sắc hơn rất nhiều trước mắt đã qua được quỷ môn quan rình rập muốn bắt người, tiếp theo cứ từ từ tịnh dưỡng dùng các loại thảo dược bồi bổ. Còn chuyện bao lâu nữa sẽ khỏi hoàn toàn thì Vĩnh Tàng thật sự bó tay không dám mạnh miệng ước tính, hắn dù sao cũng không phải y sư mà. Hắn ngồi dậy cởi áo bên ngoài của mình ra đắp lên người của thiếu nữ đảm bảo cô khi nghỉ ngơi không bị trúng phải gió độc, mặc dù chiếc áo này đã rách tươm và hơi có chút bốc mùi nhưng mà hiện tại lại là thứ tốt nhất mà hắn có thể lấy ra. Thiếu niên đứng lên nhìn người mình vừa mới cứu về từ quỷ môn quan, trong lòng chẳng biết vì sao lại cảm thấy cực kì hạnh phúc cho dù hắn cũng là người vừa mới vật lộn với sinh tử quan đầu.

Từ trước đến nay Từ Vĩnh Tàng luôn là con người như thế, hắn dùng hết mười phần thực lực của mình để phấn đấu, hắn luyện tập quyền pháp và kiếm thuật không kể ngày đêm, mưa giông hay gió tuyết. Không có phút giây nào hắn ngừng vật lộn với thế gian, đấu tranh cùng mệnh số để tiến lên. Hắn có thể đi được đến ngày hôm nay, thật chất là một điều gần như không thể tưởng tượng được.

Chỉ là một thiếu niên nghèo khổ, cơm ăn chẳng no áo mặc chẳng đủ ấm, năm sáu tuổi cha mẹ chết trong cơn bệnh dịch, thôn xóm lần lượt có người qua đời rồi dần dần hoang tàn điêu linh. Hắn chỉ là một đứa trẻ phải tự tay lấp đất chôn cha mẹ về với cõi vĩnh hằng, sau khi hoàn thành cái thất đầu tiên của song thân trong người không có lấy một đồng bạc lẻ, áo mặc bên ngoài cũng chổ khâu chỗ vá tự lên đường tìm một vùng đất mới dành cho mình. Đã gần mười năm rồi, gần mười năm hắn vật lộn giữa dòng đời tấp nập và vội vã, gần mười năm chỉ để nếm qua hết những đắng cay khổ ải của trần gian. Từng vì đói mà phải tranh ăn một khúc xương với chó hoang, vì khác mà uống nước đọng trong ao tù mà bụng đau quằn quại tưởng rằng phải chết. Từng một mình run rẩy bên mái hiên của một ngôi miếu hoang, cố gắng chịu đựng những trận mưa gió trong đêm đông giá rét. Nhưng hắn vẫn muốn sống, bởi vì sống thật tốt, là tín niệm duy nhất trong lòng. Hắn giãy giụa giữa dòng người tấp nập trên các con đường lớn, làm đủ mọi nghề chỉ để kiếm miếng cơm bỏ bụng, hắn nhỏ bé ốm yếu và vô lực giống hệt như một con côn trùng nhỏ bé đến mức không ai muốn quan tâm đến, nhưng lại mang trong mình ý chí quật cường hơn người.

Bôn ba hết ngàn dặm đường, chịu qua trăm loại khổ cảnh. Có những lần đi dưới cái nóng đến bỏng rát da thịt mà không đủ tiền mua nổi một đôi giày rơm, dầm mưa đến cảm suýt chết chỉ vì không thể mua được một chiếc ô giấy rẻ nhất. Hắn tự mình chịu đựng chưa từng thốt ra nửa lời than vãn, ngày thi vào học cung hắn bị người ta chèn ép, bị đối thủ có thực lực và bối cảnh sỉ nhục, chà đạp. Hắn chỉ là một thiếu niên mười tuổi liều mạng tranh đấu…không phải nói là giống như bao nhiêu lần khác liều mạng để giành lấy một tấm phao cứu sinh. Trãi qua trăm đắng ngàn cay chiếm được vị trí áp chót trong số mười ngôi đầu bảng tại ngoại môn, mới giành được một suất tu hành tiến vào thế giới của tu giả siêu phàm thoát tục.

Hắn kinh qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, chỉ lấy việc chém thổ phỉ hung nô làm mục tiêu. Một thân một mình xông vào giữa đại bản doanh của thổ phỉ mà chém giết để cứu người. Kết cục đã rõ ràng, tuy mệnh này có thể cứu được người khác nhưng lại không thể tự cứu lấy chính mình. Những khi ngồi ở một góc trong tòa miếu hoang thờ sơn thần này, nhìn về không gian rạng rỡ bên ngoài, hắn thấy lòng rất thanh thản. Trong suy nghĩa của Vĩnh Tàng chưa từng tồn tại một chút hận thù nào với thế gian này, cũng chưa bao giờ than trách trời cao vô tình vì sao những người như mình phải chết…càng không hận những người mình đã giúp đỡ tại vì sao không quay lại giải cứu mình…hắn chẳng phải không có chút tâm niệm, chỉ là toàn bộ nhưng gì trong lòng của thiếu niên muốn nói chỉ là…ta nghĩ mình vẫn chưa thể chết được…

Khi hắn cố kéo thân thể đã đền hồi suy kiệt của mình ra nơi chiến trường, tất cả chỉ vì một chút tiếc nuối có thể coi là lòng riêng. Hắn đời này chưa từng được chứng kiến cường giả thực sự đánh nhau một trận sống chết, càng chưa từng được chứng kiến qua những loại thuật pháp thần thông khiến cho thiên lay địa chuyển. Vào giây phút cuối cùng khi mà trận chiến ấy kết thúc, trong lòng hắn thật ra đã chấp nhận sự kết thúc của sinh mạng mình, chút nuối tiếc cuối cùng đều là bởi vì song thân đã mất, chỉ là không nghĩ rằng mình vẫn có thể còn sống…thậm chí còn cứu được thêm một người nữa.

Hắn đoán chừng cái túi này chính là đồ của vị cường giả tên là Nộ Uyên Hành khi chiến đấu ném ra. Chỉ là đan dược thần cơ diệu dụng có thể khởi tử hoàn sinh giống như thế tại sao ông ta lại không dùng để giữ mạng. Nguyên nhân trong đó có lẽ cũng đã chôn cùng khi mà truyền kì anh hùng của ông ta kết thúc, thế gian này chắc không còn ai có thể biết được nữa.

            Nhưng câu chuyện của Từ Vĩnh Tàng một thiếu niên hiệp nghĩa, anh hùng lại vì như thế mà tiếp tục. Con người thường nói vận mệnh của mỗi người sinh ra trên thế gian này đều đã có sự sắp đặt từ trước, có lẽ đây chính là sự sắp xếp của số mệnh. Vĩnh Tàng đi ra khỏi miếu đặt cái túi vải đang đeo ở trên lưng của mình xuống, rồi mới ra hiệu cho con chó vàng lớn đang nằm tắm nắng ở bậc thềm chạy ra. Hắn đặt cái túi trước chỗ của nó, hai tay chấp lại làm một bộ động thái cúi đầu cảm ơn mà người ta vẫn thường dùng với ân nhân của mình, rất thành kính và chân thật.

            - Người anh em, hôm nay mạng của Từ Vĩnh Tàng ta và ân nhân của ta có thể được nhặt về từ quỷ môn quan đều là nhớ vào công của ngươi. Khi nãy thời gian gấp gáp cho nên hành động nóng vội, người anh em xin hãy lượng thứ nhé. Đây là đồ của người anh em nhặt được, theo lẽ ta không thể chiếm làm của riêng, nhưng mà ta đã ăn của người anh em hai viên đan dược…cái này tạm thời ta không có tiền trả. Nhưng mà ta là học sinh của học cung trong thành, đợi ta quay về tịnh dưỡng rồi làm thêm vài nhiệm vụ lớn nhất định có đủ.

            Con chó nghiêng đầu nhìn hắn, là giống loài đã thành tinh cho nên nó hiểu được những gì mà cái tên thiếu niên này đang nói, cũng cảm nhận được rất rõ ràng sự chân thành ở trong ánh mắt và cả hành động của hắn. Người ta nói ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, trừ khi trên đời có người lừa lọc giỏi đến mức lừa được cả chính bản thân mình, nếu không một khi nói ra lời dối lòng sẽ lập tức bị ánh mắt tố cáo. Mà ánh mắt của tên nhóc này trong sáng tinh thuần, vừa nhìn là đã hiểu. Con chó vàng ngửi ngửi mấy lần cái túi rồi lắc đầu biểu hiện không cần mấy thứ này, một chân của nó đưa về trước đạp cái túi sang chỗ của hắn rồi sủa liền mấy tiếng. Vĩnh Tàng cũng hiểu ý của nó rồi, cho nên quỳ xuống cúi dập đầu thêm một cái nữa bày tỏ ý chân thành của mình. Có người từng đứng giữa đường, dõng dạc mà cá rằng sẽ đi bằng đầu đến suốt đời nếu như có người nào dập đầu với một con chó…lúc này cũng may là hắn không có ở đây, nếu không phần đời còn lại nhất định sống không dễ dàng. Thiếu niên đứng lên hướng thẳng về phía của con chó vàng, giọng hắn dõng dạc chẳng sợ có người nào vô tình đi qua nơi này nghe thấy.

            - Người anh em, nếu như cậu không cần phần lễ vật này vậy tôi xin nhận nhé. Nhưng mà nhận không thì không được, nên tôi tính thế này. Người anh em hãy theo tôi về thành nhé, học cung không cấm nuôi động vật cho nên người anh em có thể ở cùng với tôi. Sau này chúng ta chính là huynh đệ sống chết có nhau, nếu tôi được ăn một chén cơm người anh em nhất định cũng được ăn nửa bát, nếu tôi được uống một chén rượu người anh em nhất định cũng ngà ngà say. Tuy tôi không biết người anh em ở nơi này sống tốt như thế nào, nhưng nếu như người anh em ở cùng tôi. Lấy danh dự của Từ Vĩnh Tàng ra để đảm bảo, chỉ cần tôi còn sót lại một hơi thở nhất định không để người anh em chịu thiệt, thế nào.

            Con chó vàng chẳng biết tại sao lại thấy vô cùng thích thú với hành động này của hắn, nếu như không phải đã quan sát hắn mấy ngày nghe được mấy lời kiểu này không thể nào không nghĩ đến chuyện cái tên này là một kẻ điên. Nhưng mà kẻ điên điên khùng khùng cũng có cái sự thú vị của hắn, giống như Vĩnh Tàng hiện tại đó là một cái chất không thể tìm thấy ở bất kì một người nào khác…thú vị và độc đáo nhất trên đời. Chó vàng không ngần ngại lập tức gật đầu ngoày ngoạy đồng ý, nó ở trong rừng tính ra cũng khá nhiều năm rồi nên thành ra cũng chán với mấy khung cảnh này, nếu như có cơ hội được vào thành thị của con người để thăm thú thì thật là tốt biết mấy, chưa kể cái tên Từ Vĩnh Tàng ngoại việc nhìn có vẻ hơi ngu ngốc và không được thông minh, thậm chí nếu nói thẳng là khùng khùng và đầu óc có vấn đề ra thì nhân phẩm hắn rất tốt, cực kì trong sáng và hào sảng. Ở cùng với loại người giống như hắn, con chó vàng này rất vui vẻ. Mà Vĩnh Tàng chỉ chờ đợi một cái gật đầu này của nó cũng vui vẻ gấp bội phần, lập tức ngồi xỗm xuống đất hai bên cùng đập tay.

            - Sau này chúng ta là huynh đệ rồi, ta sẽ làm đại ca cho. Hừm bây giờ để ta giới thiệu lại bản thân mình một lần nhé. Ta tên là Từ Vĩnh Tàng, năm nay mười lăm tuổi. Ta là học sinh của học cung tại An Chân thành. Từ nay về sau ngươi chính là tiểu đệ nhỏ của ta, gọi là Đại Hoàng. Chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu nhé.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận