Thế Thiên Hành Hiệp
Từ tiên sinh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Hiệp Đạo Hành

Chương 07 Thiên Địa Thông

0 Bình luận - Độ dài: 3,333 từ - Cập nhật:

            Gần như chưa từng được nhìn thấy, chưa từng được nghe qua ở trên thế gian này, hai luồng đại lực cực mạnh cùng nhau xuất thế oanh tạc hết cả một khoảng thiên địa, nếu không phải hai vị thần minh từ hai bên đích thân hạ phàm đã dựng lên một tòa cấm khu để phong bế hoàn toàn sức hủy diệt này, thì chỉ tính riêng những dư chấn từ nhiệt lượng tăng giảm liên tục va chạm đã phá hủy hết cả môi trường xung quanh, làm kinh động tới không biết bao nhiều người kéo đến xem đại chiến rồi. Những biến đổi ở bên trong đều bị giới hạn trong phạm vi rộng gần trăm dặm, nhưng cũng bởi vì sự cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài này mà sức nóng cũng với nhiệt lạnh ở bên trong cấm khu tăng lên ít nhất gấp ba lần, môi trường này đủ khắc nghiệt để đảm bảo không có bất kì một sinh linh nào trên thế gian này có thể tồn tại dù chỉ trong một khắc.

Toàn bộ không gian lặng yên như tờ, chỉ có tiếng gió rít dài cùng với nhưng thanh âm của không gian bị nhiệt lượng cực nóng và cực lạnh giày xéo, liên tục phục hồi rồi lại liên tục đổ vỡ bị xé nát. Không có lấy cả tiếng thở cũng như tiếng nói, hai người đứng đối mắt với nhau, một ngự tại thiên không cao vút phát tỏa ánh lửa cháy rực tựa như thái dương cuồng bạo khi đi đến đỉnh cực, sức nóng thiếu cháy da thịt thậm chí là thiêu đốt luôn cả tâm can cả tư duy con người. Nó giống như một loại thanh tẩy và tịnh diệt của chốn thiên đường trong sạch dành cho phàm gian dơ bẩn bên dưới chân.

Bạch Công Luận đứng phía thấp ngửa đầu nhìn lên cao, toàn bộ thân thể của y hiện tại đang được bao bọc bên trong huyền băng của băng tâm, khí lạnh tản mát từ chỗ hắn không ngừng đối chọi trực tiếp với ánh lửa đỏ rực như thái dương kia, lớp băng vây quanh thân thể cũng phần nào đảm bảo chủ nhân mình không bị thái dương hỏa thiêu đốt. Cho dù nói Băng Tâm và Nộ Hỏa có sức mạnh tương đương với nhau không ai hơn hay kém đối phương, nhưng thực tế khi sử dụng vẫn còn phụ thuộc rất nhiều vào các yếu tố môi trường xung quanh, mà chiến trường hiện tại lại không phải là nơi để cho Băng Tâm phát huy một trăm phần trăm thực lực vốn có cho nên nhìn theo một cách nào đó nó đang bị lép vế hơn một chút. Chỉ là khi đạt tới sức hủy diệt tuyệt đối, một chút này không phải là vấn đề, huyền băng không ngừng phả âm hàn chi khí vào môi trường đống băng hết tất cả những thứ tồn tại xung quanh nó. Cũng giống như sức nóng từ lửa cái lạnh của băng giá cũng có thể giết người, lạnh đến kinh khủng khiếp lạnh đến mức làm cho người ta tưởng rằng mình đang ở trong chốn diêm la địa phủ chứ không phải là con người đang sống sờ sờ nơi trần thế.

Trên đầu có thiên đàng chiếu rọi hỏa diệm cực dương thuần túy tịnh hóa vạn tà trong nhân gian, đưa tất thảy chúng sinh quay về với bản ngã thuần chất như một đứa trẻ vừa khi được sinh ra. Dưới chân là diêm la địa ngục âm u lạnh lẽo, giam cầm trong biển khổ vô biên, để cho bọn họ trải nghiệm qua tất thảy nhân sinh thế sự kéo dài tới vĩnh hằng, để khi bước chân ra như một kẻ già đời, cốt khô mục rữa vẫn còn tâm tâm niệm niệm ngộ hành đại chân pháp vô thượng chấn thiên. Đấy chính là…

Khai Thiên Địa Môn!!!!!

            Nộ Uyên Hành đứng giữa trời thiên, thân thể vốn chỉ là một phàm nhân tầm thường nhưng không biết tại vì sao khi được bao bọc trong Cực Hỏa và Nộ Hỏa lại giống như thần linh từ các tầng trời giáng lâm nhân gian, lẫm liệt và cuồng nộ thậm chí còn có chút dáng vẻ cao ngạo của chư thần khi nhìn xuống kiến cỏ bên dưới chân của mình. Cuồng phong không ngừng rít gào như muốn xé toạt các mảng kiến tạo của thế giới này ra, trong lòng bàn tay của ông ta chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một ngọn thương lửa cực sáng, có vẻ như chính là dùng đạo thuật ngũ hành tạo ra. Nhưng thay vì dùng hỏa diệm thông thường để kết tinh thành vũ khí thì lại sử dụng hai thứ lửa đứng hàng nhất đẳng trong thiên hạ, cho nên nhiệt lượng và sức sát thương mà mũi thương này có thể gây ra không một ai có thể tưởng tượng được, giờ khắc này chĩa mũi nhọn của mình xuống thẳng đầu kẻ địch. Ở phía trên đầu của Nộ Uyên Hành toàn bộ bầu trời trong xanh dần bị một màn ánh sáng cực đại che lấp không còn nhìn thấy, thứ ánh sáng này mạnh mẽ đến cực hạn đủ sức mạnh đương cự với cả thái dương quang đang gần như treo trên đỉnh đầu. Chú ý nhìn tới mới nhận ra đó là vô số những đóa diệm hoa được kết tinh đang treo lơ lửng, số lượng nhiều đến khủng khiếp thậm chí còn đang gia tăng theo cấp số nhân.

Đây chính là một trong số những thần thông thuộc cấp bậc Long Môn Thiên mà Nộ Uyên Hành lĩnh ngộ được sau khi đã khai thiên địa môn, là sự kết hợp hoàn mỹ nhất của Nộ Hỏa Tịnh Minh và Cực Hỏa sáng tạo thành Phần Diễm Tịnh Diệt thức. Còn đại tuyệt kĩ đang được thi triển chính là thức thứ nhất trong đại thiên quyển gồm sáu thức, gọi là Cực Diệm Vô Lượng kết tinh thành vô số những đóa diễm hoa trên bầu trời, số lượng nhiều không thể đếm xuể. Chỉ có điều hiện tại đây lại không phải là toàn bộ sức mạnh của chiêu thức này, bởi vì trong đại thiên quyển có viết như sau. Hỏa thần giáng lâm thế gian trong thời khắc sáng thế thứ bảy, khi trận đại chiến diệt thế đã hủy diệt đi toàn bộ nguồn ánh sáng của nhân gian nhấn chìm nhân loại vào trong vùng tăm tối nhất, vì không nỡ nhìn con người chịu đựng khổ ải bị tà ma trong màn đêm săn giết như gia súc, ngài đã dùng đến thức thứ nhất này để thắp sáng toàn bộ đại địa, lúc đó hoa lửa bung cánh nở ngập trời hoàn toàn che phủ cả ánh sáng của tinh không.

Chỉ là Bạch Công Luận khi đứng trước một loại tuyệt kĩ có uy thế kinh thiên giống như thế này trên gương mặt của hắn ngược lại không có lấy một chút lo sợ, thậm chí còn hưng phấn đến cực độ. Suy nghĩ đầu tiên hiện ra ở trong đầu óc cũng không phải là nên tìm cách nào để né tránh hay lẩn trốn loại chiêu thức hủy diệt toàn diện này, mà là nếu như để thân thể đối đầu trực diện với nó cuối cùng sẽ có loại kết quả gì. Hắn đứng yên từ từ dang rộng cả hai cánh tay ra giống như đã chuẩn bị sẵn sàng để đón đỡ bất kì một loại hủy diệt nào giáng xuống thân thể.

Đại thiên quyển có niên đại xưa cũ, ngay cả trong những thiên thư đã tồn tại từ thuở hồng hoang ban sơ nhất của nhân loại, cái thuở mà trời đất vẫn còn bình hòa thần minh hiện diện cứu rỗi chúng sinh, thì nó đã được ghi chép như một thứ cổ thư bí điển không biết đã xuất hiện ở trên nhân gian từ lúc nào. Sự hiện diện của nó giữa nhân gian vô cùng kì bí, rồi lại biến mất một cách huyền dị không thể lí giải.

Thế gian đối với sự tồn tại của nó đã đặt ra rất nhiều loại nghi vấn và giả thuyết khác nhau, tuy không ai giống với ai nhưng mỗi người đều có cách giải thích là lí lẽ riêng của mình cho nên tranh cãi đã kéo dài suốt không biết bao nhiêu thế hệ. Mà giả thuyết có thể nói là phổ biến nhất và cũng được nhiều người chấp nhận nhất rằng đại thiên quyển là một thần vật chí cao được thai nghén sinh ra cùng với trời đất, là một thứ tạo vật thiêng liêng của ngày sáng thế, quyền năng của nó hùng mạnh đến nổi không một con người hay thậm chí là thần linh có đủ sức hiểu biết để lí giải, cho nên thứ này đến hiện tại có lẽ vẫn là một tồn tại không có chủ đích, đang chờ người xứng đáng tìm tới nó.

Tuy đến tận ngày nay vẫn còn rất nhiều người bán tín bán nghi về sự tồn tại của đại cổ thư có thật hay là không, thế nhưng tuyệt nhiên chưa từng có bất kì một người nào dám phủ nhận sự tồn tại của đại thiên quyển. Bởi vì những kẻ từng chạm tới ngưỡng cửa thiên địa môn thậm chí là đẩy được thứ này ra đều sẽ có một cơ hội được nhìn thấy nó một lần duy nhất, thứ thần vật ghi chép hết thẩy mọi thần thông trong vũ trụ. Vạn vật trên đời thuận theo âm dương tương sinh tương khắc, đại thiên quyển là chí bảo của ngày sáng thế đã định hình nên vũ trụ có lẽ cũng dùng loại lí lẽ này để kiến tạo nên các loại thần thông khác nhau, cho nên khi Bạch Công Luận khai thiên địa môn bước chân vào trong đại cổ thư loại thần thông mà hắn có được lại phụ trợ một cách hoàn hảo với Băng Tâm trong người chỉnh được sinh ra để giết chết Phần Hỏa.

Thật giống như sự trớ trêu của ngày hôm nay, tất cả mọi thứ đang diễn ra đều đã được sắp xếp từ hàng hà kỉ nguyên trước. Cũng tựa như những lời mà thiên sư đạo môn đã từng giảng giải. Khi ngươi đi trên đường nhìn thấy một loại biến cố nào đó xảy đến với một cá nhân nào đó, có thể là thương tâm đến cực độ, hoặc là đáng hận tới cực điểm, ngươi phải hiểu rằng chúng đều là những thứ đã được thiên mệnh định đoạt ngay từ khi sinh mệnh ấy chào đời. Đây là quy luật vận hành bất biến, không một ai có thể nhảy ra khỏi quỹ tích vốn có của số mệnh. Bạch Công Luận nhắm mắt lại miệng bắt đầu lẩm nhẩm.

- Long Môn thần thông thuộc về đại thiên quyển Huyền Âm Địa Sát Pháp: đệ nhất pháp Băng Khí Triều Tiễn.

            Sau lưng của Bạch Công Luận vốn chỉ là một khoảng không gian trống trãi chẳng có gì làm điểm mốc, vậy mà giờ khắc này chỉ sau một lời tụng niệm của hắn ngay tức thời toàn bộ bị huyền băng đông cứng, đây chính là uy lực của thần minh khi hiện thế nhân gian đừng nói là vật chất hữu hình có thể cầm nắm hay tác động, ngay cả những thứ phi vật chất không thể nhìn thấy được bằng mắt thường cũng phải chịu ảnh hưởng. Sức mạnh đã sớm vượt xa khỏi sự lí giải của chúng nhân tầm thường, toàn bộ khoảng không sau lưng của Bạch Công Luận nằm trong phạm vi cấm khu đã hóa thành đại địa băng phách. Chỉ là lúc này toàn bộ đại địa tưởng chừng phải tồn tại sừng sững được vài vạn năm không ngừng rung động, có vô số những vết nứt vỡ từ trên mặt băng đang dần lan rộng đi với tốc độ mắt thường cũng không theo kịp. Từ những vết nứt có thể nhìn thấy rõ ràng một thứ gì đó đang không ngừng phá băng bò lên, giống như hạt giống nảy mầm phá đất tìm kiếm sinh mệnh của chính mình. Một cái chớp mắt qua đi…đó là hàng hà sa số những thanh binh khí được ngưng kết từ huyền băng, có lẽ đã ngủ say ở bên trong lớp nền vĩnh cửu kia từ thời khắc đại thiên quyển kiến tạo sáng thế, giây phút này được chủ nhân triệu gọi mà sống lại chuẩn bị nghênh chiến.

            Bạch Công Luận đưa cánh tay chỉ thẳng về phía trước hướng thẳng vô vàng đóa diễm hoa đã thắp sáng cả một vùng trời, cùng đồng thời với đó Nộ Uyên Hành chỉ thẳng mũi thương về phía đầu, lửa cháy rực như ngày tịnh thế.

            - Trực Chỉ Thiên Hạ.

            - Tịnh Hóa Thương Khung.

            Chuông ngân lên một tiếng thật dài báo hiệu cho thời khắc của kết thúc, diễm hoa từ trời rơi thẳng xuống nhân gian sức nóng đốt thiên thiêu địa mang trong mình quyền năng và sứ mệnh tịnh hóa mọi thứ đen tối nhất của trần đời trả lại cho thương khung dáng vẻ ban sơ và thuần túy nhất, lại có vô vàn những thanh binh khí băng phách từ hướng nhân gian bay lên thật cao trực chỉ thiên hạ, chống lại thứ mệnh số đã bị trời đất sắp đặt nghênh chiến với tịnh hóa của thiên mệnh. Cảnh tượng lúc đó…thật sự là không thể nào tưởng tượng được, ngập trời hoa lửa kín đất băng khí đã bao phủ toàn bộ không gian rộng mấy chục dặm của cấm khu…nếu như không từng nhìn thấy nhất định không thể miêu tả thành lời…chỉ đáng tiếc giờ khắc này toàn bộ trận chiến đã bị hai vị thần minh dùng thần thông che đậy cho nên không một nhân loại nào được tận mắt chứng kiến…hoặc có lẽ không phải là toàn bộ.

            Có một tên thiếu niên ăn mặt rách rưới chẳng khác gì mấy tên ăn mày, áo ngoài của y thấm đầy máu đỏ nhưng đã bị đã khô quệnh thành một đống đen thui bốc mùi tanh tưởi, lại có lẽ vì nhiều ngày không tắm rửa cho nên bốc mùi không chịu nổi. Y chạy một đoạn dài chỉ để được tận mắt chứng kiến, sớm sức cùng lực kiệt dựa lưng vai vào một thân cây đại thụ, nhưng thật may mắn y đã đến kịp…đến kịp vào thời điểm có thể ngửa đầu là quan sát được toàn bộ trận đại chiến ở cự li có thể nói là gần nhất. Dựa vào phần tâm tính này có thể xác định được y vốn không phải một tên ăn mày…nhưng mà hiện tại so với ăn mày thì cũng không có chút khác biệt gì quá lớn.

Chỉ là có một điều làm mọi người tò mò, khi nãy y vốn đã là người sắp chết, ngay cả Nộ Uyên Hành khi dùng linh thức để dò xét cũng nhìn thấy hơi thở của y đang yếu dần theo thời gian, dựa theo tính toán sinh mệnh có lẽ sắp tắt ngúm chỉ kéo dài được thêm vài canh giờ, nhưng vì sao y vẫn còn có thể đi được đến nơi  này…chuyện kì lạ giống như kia, y học của phàm nhân tầm thường lại có thể đưa ra được một kết luận có thể xem là tương đối thuyết phục. Khi một người sắp chết đã đứng trước ngưỡng quỷ môn quan, nếu như được nhìn thấy một điều mình luôn mong mỏi được nhìn thấy, tự nhiên sẽ giống như người khởi tử hoàn sinh đủ sức để gắng gượng tận hưởng trọn vẹn, đáng tiếc đây không phải là hiện tượng phượng hoàng niết bàn trong truyền thuyết mà chỉ đơn thuần là hồi quang phản chiếu mà thôi. Có thể nói là vắt hết tiềm lực trong thân thể để gắng gượng cho đến khi hoàn toàn mãn nguyện nhắm mắt. Đôi mắt tinh thuần của thiếu niên vốn dĩ có màu nâu đen rất bình thường giờ khắc này chẳng biết tại sao lại rực sáng kim quang và lam sắc. Tả nhãn là phản chiếu kim quang rựa rỡ như ngọn lửa lấy từ thái dương càng cháy càng sáng càng nhìn càng thêm chói mắt, hữu nhãn lại là lam quang trong ngần và tinh khiết như hải ngọc được vớt từ đáy biển, bảo quản suốt hàng hà kỉ nguyên ở bên trong băng phách vĩnh hằng. Giây khắc ấy có một cảm giác không thể tưởng tượng được tràn ngập trong tâm trí, hắn có thể thấy những thứ mà phàm nhân không thể thấy, có thể cảm nhận được những thứ mà phàm nhân không thể cảm nhận được…thậm chí còn có thể giao tiếp với những thứ mà phàm nhân không thể giao tiếp.

Thế nhưng thiếu niên lại không hề phát giác ra những điều này, bởi vì toàn bộ tâm trí của hắn đều đã để hết vào bên trong trận đại chiến của hai cường giả tuyệt thế…toàn bộ tư duy đều được dùng để lí giải nhưng quyền năng vượt trên cả phạm trù thuật pháp mà mình vẫn luôn xem là tồn tại thần thánh không có bất kì thứ gì sánh ngang hàng, thì ra trên thế gian này…thuật pháp không phải là lực lượng toàn năng nhất, giống như sư phụ đã nói thần thông của thánh nhân mới là thứ đi ngược lại với quy luật nhất. Đây là đút kết duy nhất ở trong lòng của Từ Vĩnh Tàng đối với trận kịch chiến này.

Bầu trời bị xé rách khi hai luồng đại lực va chạm vào nhau, diễm hoa nuốt chửng băng khí ở trong nhiệt lượng khủng khiếp của nó, mà băng khí cũng thôn phệ cả diễm hoa vào bên trong băng phách, cho dù có bao nhiêu trận va chạm diễn ra cũng tuyệt nhiên không có bên nào hơn kém bên nào cũng giống như âm dương tương sinh tương khắc trong quy luật vũ trụ, chúng đều được sinh ra chỉ để giết chết đối phương. Nộ Uyên Hành giẫm một bước về phía trước rồi từ phía thiên không cả cơ thể cùng lao xuống với diễm hoa toàn trời đều là lửa mà bao bọc lấy hắn chính là ngọn lửa rực rỡ nhất, Bạch Công Luận cũng biết thời khắc của định mệnh đã đến, nếu như đối phương cũng tới rồi hắn làm sao có thể không đi. Chỉ thấy đôi cánh được kết tinh từ vô số mảnh vỡ huyền băng đằng sau lưng bung mở, cả người y hiện tại giống như một vị thần linh hiển thế ngay trong lòng bàn tay một thanh băng khí có hình dáng như kiếm xuất hiện, y thoáng hiện ra rồi cả người biến mất trong màn khói trắng.

- Phần Diễm Tịnh Diệt thức, thức thứ sáu Trường Dạ Khởi Dương.

- Huyền Âm Địa Sát Pháp: đệ lục pháp Ngưng Thế Băng Âm.

Ở trong màn khói trắng bao phủ cả cấm khu có sự va chạm cuối cùng giữa hai con người, một đại diện cho Hỏa Thiêu Thượng Thánh, một người lại đại diện cho Băng Tịnh Thế Vương.

Kết thúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận