Thế Thiên Hành Hiệp
Từ tiên sinh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Hiệp Đạo Hành

Chương 06 Tiền Vô Cổ Nhân Hậu Vô Lai Giả

0 Bình luận - Độ dài: 2,858 từ - Cập nhật:

            Bạch Công Luận lướt giữa trời không, như một mũi tên đã tìm thấy đích đến chỉ cần cắm đầu mà bay, hắn của hiện tại so với một Bạch Công Luận tầm thường của trận chiến vừa mới đây thôi đã gần như là hai con người hoàn toàn khác nhau, không còn dáng vẻ khom lưng bó gối e sợ mà tràn ngập khí khái nam nhi, một bộ dáng vẻ có thể nói là chưa từng có ai được nhìn thấy xuất hiện trên người của hắn. Nếu như không phải trên thế gian này chỉ còn lại duy nhất một hậu nhân của Bạch Công thế gia là hắn thì nhất định sẽ chẳng ai tin chuyện cả hai là cùng một người. Càng tới gần sức nóng phát xuất từ người của Nộ Uyên Hành tỏa ra khắp không gian càng thêm khủng khiếp, thậm chí so với nhiệt lượng tỏa ra từ mấy lần giao thủ giữa hai bên thì sức nóng này còn khủng khiếp và bỏng rát da thịt hơn không biết bao nhiêu lần, hai bên vẫn cách nhau một khoảng tương đối xa mà sức nóng đã khủng khiếp như thế này, cũng không biết nếu như phải mắt đối mắt trực tiếp sẽ còn ghê gớm đến mức độ nào.

            Bạch Công Luận dừng chân đứng giữa trời chứ không lao tới nữa, theo như tính toán của hắn thì khoảng cách từ chỗ rời đi cho đến nơi này đã đủ xa để đảm bảo sự an toàn cho Hồn Huyên Kim, làm huynh đệ thân thiết nhiều năm hắn hiểu rất rõ tâm tình của con người này biết chắc y sẽ vẫn đứng yên ở đó để chờ hắn quay lại. Nhưng lần này sẽ không thể giống như vô số lần trước kia, cho nên ở khoảng cách này hắn vừa có thể đảm bảo cho y được an toàn vừa là để cho y một câu trả lời cuối cùng cho sinh mệnh của chính mình.

Nộ Uyên Hành lao vút giữa không trung, tốc độ của lão tuy không tính là nhanh nhưng do được bao bọc ở bên trong cực hỏa chi đạo cho nên cả đoạn đường bay đều để lại những vệt lửa cực sáng phát tỏa sức nóng kinh dị làm cho cả không gian ở chung quanh cũng vặn vẹo không ngừng. Nhìn thấy có người đứng đón mình vậy mà lại là Bạch Công Luận làm cho ông ta nhíu mày từ từ giảm tốc, ở trong ấn tượng đã được khắc sâu vào tiềm thức của lão thì yêu ma tà tu là một đám người có thể chỉ vì cầu sinh của riêng mình mà bất chấp tất cả, ví dụ như giết hại đồng tu để làm bia đỡ, hoặc dùng đủ thứ loại mưu ma quỷ kế để sống sót, nói chung không từ bất kì thủ đoạn nào. Cho nên lần này gặp phải một kẻ cũng là ma tu nhưng lại sẵn sàng ở lại chặn đường đoạn hậu cho những người khác chạy trước, lão rất bất ngờ thậm chí có chút không thể tin được vào mắt mình nghĩ đây chắc là một loại huyễn trận đánh lạc hướng nào đó. Nhưng mà rất nhanh hỏa nhãn trên mắt đã bát bỏ tất cả những nghi ngờ này, kẻ trước mắt là người thật …thậm chí khi lão dựa vào sự dao động của thuật pháp để dò xét còn bất ngờ hơn khi người này lại thực sự là Bạch Công Luận chứ không phải bất kì một kẻ tử sĩ nào thế thân.

Nộ Uyên Hành cũng dừng chân đứng giữa chừng không dõi mắt quan sát thật kĩ tên nhóc này, dựa vào gương mặt để xác định thì vẫn còn khá trẻ, tuổi của tên họ Bạch Công này khoảng chừng ba mươi mấy. Người mặc huyền bào bình thường cũng có thể tạm xem là tuấn tú, nhưng sắc mặt nhợt nhạt vô lực không hề có chút phong phạm nào của bậc cường giả tuyệt thế. Nếu như không phải vừa khi nãy đã được chứng kiến qua thực lực của hắn, thậm chí còn ăn không ít trái đắng thì lão thực sự sẽ cho rằng đây chỉ là một tên nhãi nhép trong ma đạo số mệnh xui xẻo bị chọn đi chết thay.

            - Bạch Công Luận, tiểu tử ngươi vì sao không tiếp tục chạy. Là cảm thấy chạy không thoát được à ?

            Nghe thấy người kia lên tiếng trước, hắn cũng mỉm cười hướng tới ôm quyền đáp lời, lần này không phải kiểu châm chọc hay khích tướng mà là thật lòng thật dạ nể phục thực lực cũng như kinh nghiệm lịch luyện chiến trường kinh người của lão già này, mọi mặt đều vượt xa bản thân mình. Hắn ngay cả một điểm để so sánh cơ bản cũng không tìm thấy, hoàn toàn vô lực.

            - Tiền bối thực lực thâm tàng bất khả truy, chúng ta ở thế thắng đã sắp xếp vây công không một kẻ hở như vậy mà còn không thành công, hiện tại đã rơi xuống thế hạ phong thì làm sao có thể chạy thoát khỏi tay của ngài.

            Ngữ giọng của hắn vẫn bình đạm như không, mắt đối mắt cùng với lão già mà trả lời. Từ trong đáy mắt hay từng lời nói của hắn hoàn toàn không ẩn chứa một chút tức giận hay là bất kham nào có chút giống như kẻ đã cam chịu số phận an bài, thậm chí hiện tại còn có hơi khàn đặc hơn so với khi nãy giống như người già đã đến bảy tám mươi, chắc là đã nội thương đến nguyên khí căn cơ không còn cơ hội phục hồi. Chỉ là Nộ Uyên Hành không quá chú trọng để phần tiểu tiết bên ngoài mà tập trung vào từng câu chữ của Bạch Công Luận khi trả lời ông, lão nhìn ra được huyền cơ từ lời nói của hắn, đoán chừng cả đám người đã chủ động tách nhau ra mà tìm đường cầu sinh. Bạch Công Luận hắn ở lại để đoạn hậu câu giờ cho cái tên thư sinh nho nhã kia đi một hướng khác, đoán chừng hiện tại đã cao chạy xa bay thoát thân an toàn. Hai kẻ sử dụng ma âm chạy chung một đường đã chết dưới tác động của cực hỏa, mục tiêu từ đầu đến cuối của lão cũng chỉ là hai tên này để lọt ra một người cũng không có vấn đề gì, dù sao kẻ này từ khi xuất hiện cho đến lúc chạy trốn chỉ ra tay để ép lão không thể thoát khỏi trận pháp vây khốn, từ đầu chí cuối đều không có sát chiêu hay sát cơ với những người phàm.

            - Xem ra vẫn là ta khinh thường mắt nhìn của ngươi, ta tưởng mình đã rất cẩn thận rồi không ngờ vẫn bị phát hiện đã ra tay đánh chết hai tên sử dụng ma âm kia. Ta cũng không biết là từ khi nào ngươi xác định được người mà ta muốn giết là hai kẻ này, nhưng cũng không quan trọng nữa. Người đã chết rồi, chết chính là hết. Nhưng hành động bây giờ của ngươi chắc là để đoạn hậu cho người còn lại chạy nhỉ, ta chưa từng nghe qua ở trong ma đạo có loại chuyện vì tình nghĩa mà chết thay?

            - Đây vốn dĩ là kế hoạch do ta chủ trì, hắn chỉ đến xem náo nhiệt không nên vì thế mà mất mạng.

            - Nói rất hay, người không liên quan đến chuyện của ta, không có lí do gì phải chết. Tâm tính này cũng được, đáng tiếc đi sai đường rồi. 

            - Sai đường…khà khà khà…sai đường sao…khà khà khà…

            Bạch Công Luận cười mà như khóc, khóc lại giống như đang cười…ở trong đó có chua xót dành cho số phận của mình, của người thậm chí là của cả thiên hạ đã bị lửa chiến loạn nhấn chìm, thây khô chất thành núi máu đỏ đổ thành sông. Hắn siết tay lại như thêm một lần nữa quyết tâm cho dù có được chọn lại một lần nữa hắn vẫn sẽ đi con đường này, bởi vì nếu như đời này hắn không đi theo con đường ma đạo, thù của mẫu thân sao có thể báo, sao có thể để cho Bạch Công gia đời đời diệt vong tuyệt tử tuyệt tôn, sao có thể trấn áp hồn phách của những kẻ kia vào trong địa ngục tu la vạn kiếp không bao giờ được siêu sinh. Chính đạo…hay cho một chữ chính…cái chính duy nhất trong thế gian, thứ tốt đẹp đang ngày đêm cứu rỗi hàng ngàn vạn sinh linh trên thế gian lại thứ nằm trong tay của những kẻ nắm quyền lực tuyệt đối, hắn cho đó là chính đạo thì là chính đạo hắn phán ngươi là tà đạo thì là tà đạo. Hắn cười…cười như điên dại một tràng thật dài rồi thốt nhiên im phắc chỉ một ngón tay thẳng về phía trước rồi lại chỉ ngược vào trong lòng của mình.

            - Đường ta đi, không cần ai phải phán đúng sai, việc ta làm cũng không cần phải giải thích với ai. Đây là chính đạo ở trong lòng ta, cái gọi là chánh hay tà ở trong mắt của ông đối với ta không có ý nghĩa. Ta biết ông là người nắm giữ nộ hỏa là truyền nhân cuối cùng của Hỏa Thần Chúc Toàn Dung, thứ lửa trắng xám kia cũng chính là tinh túy nhất của Nộ Hỏa. Cho nên ta ở đây chính là để giải quyết phần ân oán cuối cùng của tiền nhân.

            Nói rồi hắn chỉ thẳng vào vị trí ngay trái tim của mình mỉm cười hưng phấn, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho một trận chiến hủy diệt không một chút khoan nhượng nào giữa hai người, nộ hỏa ở trong thân thể của Nộ Uyên Hành bình thường luôn im lìm không quan tâm đến chuyện gì, giờ khắc này lại như bị cái gì đó triệu gọi nó ngay lập tức trỗi dậy bùng nổ sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng, lửa theo áo bào rực cháy phóng ra khắp không gian chung quanh nhấn chìm cả trời đất vào ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa.

Phụt…một tiếng vỡ chát chúa vang lên như có cái gì xuyên vào trong da thịt thậm chí làm gãy nát cả xương cốt ở xung quanh, không phải là đánh lên người mình lão già còn chưa hiểu chuyện gì lập tức ngửa đầu nhìn lên chỉ thấy bàn tay của Bạch Công Luận đã đâm xuyên qua lồng ngực của chính hắn, máu thịt tại chỗ vết thương bị hòa trộn thành một mớ bầy nhầy nhìn vào mà buồn nôn, nhưng trên gương mặt lại không biểu hiện ra bất kì một loại cảm xúc đau đớn nào, thậm chí còn hưng phấn hơn so với ban đầu từ từ kéo ở trong đó ra bên ngoài. Là một trái tim vẫn còn đang cố sức duy trì nhịp đập nhưng thay vì là thứ được máu thịt kết tụ thành nó lại được làm từ huyền băng tinh khiết nhất. Nộ Uyên Hành gần như không thể tin được vào mắt mình, phải dụi đi dụi lại tận mấy lần chỉ để xác nhận. Dù cho kinh nghiệm lịch luyện trên giang hồ của lão không quá phong phú, nhưng thứ đặc biệt ở cấp bậc này lão vẫn biết được nó là cái gì…kỳ vật thiên hạ đứng hàng nhất đẳng ngang với cả Nộ Hỏa, là Băng Tâm!!!!

Bạch Công Luận bóp nát Băng Tâm trong lòng bàn tay, toàn bộ chỉ kéo dài trong một tích tắc trong một phần sa số giây cực kì ngắn ngủi sức mạnh của Huyền Băng bộc phát đến cực hạn chảy thẳng hết vào thân thể của hắn bao bọc cả cơ thể vào bên trong băng khí vô hạn như muốn băng phách cả thế gian, biến đổi tất cả các tính chất của thân thể từ bên trong ra đến bên ngoài để có thể thích nghi hoàn mĩ với sức mạnh này. Đây là một cỗ đại lực hủy thiên diệt địa chưa từng được nhìn thấy trên thế gian, quyền năng chấn nhiếp vạn vật trong phạm vi ảnh hưởng tụ thành một cột sáng muốn xé nát cả các tầng trời nhưng đã bị kìm hãm lại. Cũng chẳng biết có phải do hoa mắt hay không mà từ trong hư vô xuất hiện biến hóa kinh người lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của một vị nữ tử cả người mặc theo y phục xanh lam đặc màu của băng đá, trên đầu đội vương miệng vàng kim rực rỡ sau lưng là một đôi cánh khổng lồ được kết tinh từ băng phách, Băng thần từ từ xà tới ôm lấy cả cơ thể của Bạch Công Luận lần này mới thực sự bao bọc hoàn toàn hắn trong Băng Tâm.

- Ta Bạch Công Luận chủ nhân cuối cùng của Băng Tâm, hôm nay thề rằng không chết không thôi. Tuyệt Niệm Chi Tâm, Tịnh Hải Vô Lai, Cực Băng Tạo Tổ, cùng đến cho ta chân đạo chúng sinh pháp.

Đây là lần đầu tiên trong đời của Nộ Uyên Hành…thật sự là lần đầu tiên trong đời của hắn trải nghiệm một loại cuồng nhiệt điên rồ đến mức độ này, lấn áp luôn cả lí trí vốn là thứ mà hắn tự tin còn hơn cả thuật pháp trên người. Cho dù là khoảng khắc một mình xông vào giữa trận hình của tà tu chém giết, mở một đường máu từ chỗ chết đi ra, hay tự mình giành lấy sự sống từ trong quỷ môn quan cũng không hề cảm nhận được sự điên dại đến mức độ này. Máu huyết sôi sục như dung nham cực hỏanộ hỏa chẳng biết từ khi nào đã hòa quyện vào làm một bao bọc hết thẩy cơ thể. Chậm rãi nhưng cuồng loạn tựa loài dã thú đã đói khát lâu này nó len lỏi vào từng thớ da thịt từng sợi cơ bắp, cắn nuốt hết thẩy lục phủ ngũ tạng đốt trụi luôn cả xương cốt, như muốn tịnh hóa tinh thần. Đây là một ngọn lửa khác biệt, thậm chí khác biệt hoàn toàn với bất kì một ngọn lửa nào ở trên thế gian này, một ngọn lửa có thể diễm hóa vạn vật, thắp sáng nhưng vùng tăm tối nhất nơi mà ngay cả ánh sáng mặt trời vĩ đại ở trên cao cũng không cách nào làm được.

- Dù sao cỗ thân thể này cũng sắp không thể chịu đựng được nữa, nếu ngươi muốn chiến ta sẽ tiếp ngươi, tới đây!!! Ta Nộ Uyên Hành chủ nhân cuối cùng của Nộ Hỏa, hôm nay thề rằng không chết không thôi. Cực Diệm Khốn Thần, Phần Thiên Chử Địa, Hỏa Nguyên Chỉ Tổ, cùng đến cho ta liệt diệm tịnh tru ma.

Ngay tại thời khắc mà hỏa lực cùng với băng phách cùng nhau bạo phát, toàn bộ không gian ở chung quanh cả hai vốn đã bị nén tới cực độ từ khi bùng nổ sức mạnh cũng được thả lỏng mà giản ra đến vô hạn lần. Hơi lạnh và sức nóng đến điên rồ gặp nhau không khí vốn dĩ đang bị co lại do hơi lạnh phải lập tức nở ra khi gặp nóng, hai phản ứng trái ngược gặp nhau đã trực tiếp xé rách toàn bộ không gian chung quanh thành một đống hỗn độn.

Từ khi hai chí bảo này xuất hiện trên thế gian cho đến nay đã hơn nghìn năm nhưng chưa từng có bất kì một trận chiến nào giữa truyền nhân của hai phái Băng Tâm và Nộ Hỏa có được sức mạnh hủy thiên diệt địa giống như hai người. Cũng chưa từng có một trận chiến nào của cả hai phái có thể cùng khiến cho Hỏa Thiêu Thượng Thánh và Băng Tịnh Thế Vương cùng nhau xuất hiện trên nhân gian, có lẽ mãi mãi về sau thế gian cũng không bao giờ được chứng kiến lại một trận đánh giống như thế này thêm một lần nào nữa, đây chính là trận chiến của sự kết thúc là dấu mốc quan trọng trên dòng sông lịch sử đánh dấu kết cục cuối cùng cho hận thù đã kéo dài hơn một nghìn năm, chính là trận chiến Tiền…Vô Cổ Nhân, Hậu…Vô Lai Giả.

             

                       

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận