Bạch Công Luận nhìn thoáng qua ca ba người, lúc này trong đầu đã không còn muốn nói nhiều thêm nữa lập tức vận dụng tất cả những gì mình có thể làm được để diệt trừ Nộ Uyên Hành, hắn tự biết nếu như ngày hôm nay người không chết thì chính là ta chết tuyệt đối không có tình huống thứ hai. Mười ngón tay y đan vào nhau dâng lên cao trước người kết thành một loại hình thù quái dị, tóc dài tung bay dù cho trời đang lặng gió. Gương mặt y nhăn tít lại dáng vẻ khổ nhọc làm cho người ta nhìn mà phát hoảng, hiển nhiên muốn dùng được chiêu này phải trả một cái giá không nhỏ. Nhiệt độ xung quanh ngay lập tực chìm ngỉm xuống còn cực kì thấp, thấp đến nổi mà những hơi thở cũng bị đóng băng. Các hạt lửa mà khi này Nộ Uyên Hành bày bố vậy mà cũng không thể chịu đựng được loại nhiệt độ thấp đến khiếp hồn này hóa thành vô số những hạt giống như bông tuyết rơi từ từ xuống mặt đất. Ai cũng nín lặng không thể nói được điều gì khi nhìn thấy cảnh tượng này…quá…quá mạnh rồi.
Nhiệt độ đột ngột bị hạ xuống cực thấp, ngay đến cả hai bên lông mày của Bạch Công Luận cũng bị đóng băng hết. Toàn bộ nước trong phạm vi mấy trăm trượng gần đó cũng đồng loạt hóa thành nước đá, đông cứng lại chẳng khác gì mấy tảng kim cương huyền thạch, nhiệt độ này đã làm cho nước hoàn toàn bị biến đổi về mặt tính chất vật lí từ bên trong ra tới bên ngoài, thay vì là nước đá dễ phá mau tan bọn chúng đều trở thành một đống huyền băng tinh thạch độ cứng rắn chẳng hề thua kém gì khi so sánh với huyền thiết một loại vật liệu chế tạo binh khí nổi danh trên giang hồ. Nộ Uyên Hành cũng cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo khác thường đang dần xâm lấn vào tâm can mình ngay cả nộ hỏa trong người cũng không thể khắc chế được hoàn toàn thứ này cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ tâm mạch mà thôi, cái lạnh này hoàn toàn không giống với bất kì một loại thuật pháp làm suy giảm nhiệt độ bình thường nào chỉ sợ chính là thần thông băng pháp trứ danh trong thiên hạ Huyền Dụ Băng Phức. Khí lạnh liên tục được Bạch Công Luận thổi vào từ miệng lúc này đã đóng băng hầu hết các vật thể trong phạm vị trận pháp, cành cây ngọn cỏ đều đông cứng thành huyền băng cay cả hơi ẩm trong không khí cũng không thể thoát được khỏi nó…sự quỷ dị này hoàn toàn không thể dùng cách gì giải thích được.
Nộ Uyên Hành lùi chân về phía sau, hắn âm thầm cảm nhận được rất rõ ràng sự tử vong đang chậm rãi bước tới trước mắt mình. Ở trong khu vực tác dụng của Huyền Dụ Băng Phức trong hơi thở đầu tiên toàn bộ các sợi cơ trên thân thể đều sẽ bị đông cứng lại người không thể di chuyển nhưng vẫn còn cảm giác, đến hơi thở thứ hai toàn bộ ngũ giác trên người đều sẽ bị huyền băng phá hủy rơi vào tình trạng mù câm điếc, không thể cảm nhận được không gian xung quanh hay là mùi vị gì nữa…đến hơi thở thứ ba toàn bộ máu trong cơ thể đều sẽ bị đông kết nhưng ý thức lại không hề mất đi người bị trúng chiêu này sẽ trãi qua một cảm giác không khác gì rơi vào trong địa ngục. Đến hơi thở thứ tư thì toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người đều sẽ bị đóng băng hết thẩy, khi này tinh thần hay tri giác đều của người đó đã lờ mờ gần như sụp đổ đạt đến cực hạn của sức chịu đựng. Hoàn thành hơi thở thứ năm não sẽ hoàn toàn bị đóng băng sau đó huyền băng từ từ vỡ nát xé rách toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài đảm bảo đối phương chết đến không thể chết hơn được nữa.
Ma âm đang ngưng bặt không còn quấy phá tâm thần của Nộ Uyên Hành nhưng tình cảnh của lão hiện tại quả thực cũng không hề khả quan gì cả…y phục bên ngoài đã bị huyền băng này đông đá cơ thể cũng bị khí lạnh xâm nhập, lạnh từ trong ra tới ngoài. Nếu như so với lúc này bị vô số thuật pháp vây công còn hung hiểm hơn gấp bội phần, mười phần đã chắc chết đến chín phần chín gần như không có khả năng nghịch chuyển chiến cục nữa. Cũng đồng dạng với người ở bên dưới những tử sĩ đi theo Bạch Công Luận giờ khắc này đều đã bị Huyền Dụ Băng Phức cứng giết chết, một trăm tà tu cùng tề tụ mà chiến chỉ có một phần năm trong đó là chết dưới tay của Nộ Uyên Hành còn lại đều là bị chủ tử của mình giết chết…đây chính là kết cục của những kẻ đi theo con đường tà đạo lấy chém giết làm lẽ sống.
Nam tử mặc huyền bào gương mặt càng thêm phần nhợt nhạt, hiện tại ngay cả đứng cũng hơi chút khó khăn phải nhờ vào người đồng bạn ở bên cạnh đưa vai ra để vịn vào. Trên gương mặt âm hàn lại ẩn hiện thêm một nét trầm mặc, hắn nhìn chăm chăm vào trong đại trận đã hoàn toàn tan vỡ trong đáy mắt có trông chờ lại cũng có sự cuồng nhiệt kì dị ánh lên, đã qua ba hơi thở của Huyền Dụ Băng Phức không hề có bất kì một sự phản kháng nào xuất hiện nữa…Bạch Công Luận mày mắt bây giờ mới được giãn ra tinh thần của hắn vốn đã căng thẳng và ngưng trọng như dây đàn bị kéo căng đến cực điểm cuối cùng cũng thả lỏng, nếu như trong vòng ba hơi thở đầu tiên người kia dám liều mạng tấn công thì chắc vẫn có một phần nhỏ khả năng đột phá được đại trận huyền băng này, nhưng tiếp theo hơi thở thứ tư đã tới lục phủ ngũ tạng trong người sẽ lập tức bị đong cứng thành đá băng kết cục của Nộ Uyên Hành cũng có thể xem như đã được định đoạt, nhưng mà…hắn vẫn có một cảm giác gì đó không ổn với thứ bên dưới kia…bất an tràn ngập nỗi bất an ở trong đầu óc. Đây là lần đầu tiên khi hắn dùng Huyền Dụ Băng Phức lên người đối phương những trong lòng lại vẫn cảm thấy không được an toàn…không chắc chắn về kết cục…
Nhưng thật sự đúng với những linh cảm của hắn, Nộ Uyên Hành chẳng những không chết trong huyền băng thậm chí dưới tác dụng âm hàn bổ khuyết của thần thông Huyền Dụ Băng Phức người kia hình như còn lĩnh hội được một cái gì đó cực kì quỷ dị, chỉ thấy cả thân thể từ từ đằng không mà lên khắp người bị bao bọc vào bên trong một ngọn lửa màu xám trắng đang rực cháy, chỉ có điều lửa này không nóng mà lại lạnh lẽo dị thường…huyền hàn âm khí không thể xâm nhập vào trong đám lửa này để tấn công lão Uyên Hành mà hình như nó còn đang bị ngọn lửa kì dị kia tiêu hóa ngược lại, trở thành một phần năng lượng cho thứ này càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Mọi người đờ mặt ra, tiếng nhịp tim của Nộ Uyên Hành ở hai bên tai bọn họ lại có âm vang như tiếng trống vỗ, thình thịch…thình thịch…thình thịch…lặp lại liên tục không có điểm dừng, thậm chí bọn họ còn nghe thấy cả tiếng nước chảy đập vào đá, tiếng suối trong gào thét…nhưng không phải nước mà là máu huyết đang không ngừng lưu động trong cơ thể lão ta. Diễm bào đỏ rực như ngọn lửa kia khi nãy đã bị cháy mất một nửa lúc này phần còn lại cũng bị bốc hỏa theo, nhưng không phải sắc trắng xám kì lạ như thứ vừa mới xuất hiện mà là màu đỏ rực rỡ như ánh bình mình, một ngọn lửa đã quá quen thuộc gần như gắn liền với hình tượng của lão già một đời dọc ngang thiên hạ trảm ma trừ yêu.
Thân xác, ý chí và tâm thức của Nộ Uyên Hành cùng đồng loạt bùng cháy…như một ngọn lửa vốn phải kéo dài đến vĩnh hằng nay bị ép phải tàn lụi muốn bùng nổ lên sức mạnh một lần cuối cùng trước khi tắt liệm vĩnh viễn. Huyền băng vốn có tính chất cứng rắn không hề thua kém khi so với huyền thiết nhưng khi đứng trước luồng hỏa nhiệt cuồn cuộn nóng đến mức vô lí này cũng không còn bất kì một ý nghĩa gì…bị nung chảy ra thành một vũng nước, rồi nước lại hóa thành hơi tan biến vào trong không gian. Trận pháp tuy đã mất hết những kẽ duy trì, nhưng Bạch Công Luận đứng ở vị trí của mắt trận nắm quyền điều khiển chính của nơi này vẫn chưa chết cho nên đại trận chỉ suy yếu đến cùng cực chứ không hề đổ vỡ như tưởng tượng ban đầu, chỉ là loại thủ pháp này còn có thể chống lại được một Nộ Uyên Hành đã ở trạng thái chờ chết hay không thì rất khó nói.
Chỉ thấy lão đưa một cánh tay về phía trước, ngọn lửa trắng xám đột ngột bùng lên thiêu đốt hết thảy những gì còn lại thậm chí đến cả hư vô mờ mịt vô hình vô tướng cũng không thể thoát khỏi nó…không gian bị điều khiển cho vặn vẹo cũng bị thiêu đốt…Bạch Công Luận không thể tin được vào mắt của mình…, hai con người tròn xoe của hắn trợn lên gần như muốn rơi hẳn ra bên ngoài, cả người run lên bần bật không thể đứng vững được nữa, mọi tính toán trong đầu óc giờ khắc này cũng giống như khoảng không gian bên dưới kia đều đã bị ngọn lửa khiếp hồn thiêu đốt hết thẩy.
- Ngay cả không gian vô hình tướng mà cũng bị thiêu đốt…đây rốt cuộc là loại hỏa diệm gì, sao lại có sức hủy diệt khủng khiếp đến mức độ thế này. Đây không lẽ chính là chênh lệch của ta và thiên tài sao…
Cả ba người còn lại đều nhận ra chuyện này không bình thường, thậm chí nói cho đúng thì sức bộc phát vừa rồi của Nộ Uyên Hành đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự kiểm soát và tầm hiểu biết của của bọn họ. Không thể tiếp tục nấng ná lại nơi này buộc phải tìm cơ hội để chạy trốn là những gì mà bọn họ có thể nghĩ đến vào ngay thời khác ấy. Dù sao hôm nay cũng đã ép hắn tiêu phí hết toàn bộ tâm huyết tích góp cả đời, lần sau tập kích nhất định có thể hoàn thủ an toàn, không cần bây giờ phải liều mạng làm gì cả. Nghĩ thì liền làm ngay, nhưng làm sao Nộ Uyên Hành để cho bọn họ có thể thực hiện được những suy nghĩ của mình, tức thời thân thể của hắn biến mất trong không gian rồi cứ như thế xuất hiện ở bên cạnh của cả bốn người.
- Muốn chạy!!!
Một kích này mang theo sức nóng hủy diệt chưa từng thấy, quyền ảnh còn ở xa mà khí thế và sức nóng đến cháy da thịt đã truyền vào tận sâu trong xương cốt của mỗi người, sức hủy diệt này đã hoàn toàn lấn áp cả tâm trí của bốn người. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là bỏ chạy, chỉ có điều suy nghĩ đến là một chuyện cơ thể có kịp phản ứng hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác, chỉ thấy khi quyền pháp trùng trùng điệp điệp đánh xuống vị trí kia thân hình của người nam tử nho nhả lại lập tức biển đổi. Nhưng lần này thay vì cả người của y cùng biến dị thì chỉ có cánh tay to lớn ra gấp mười lần được bao bọc ở trong một lớp cơ giáp dày đặc để tạm thời chống lại sức nóng…chỉ nghe thấy một tiếng ầm chấn động cực lớn, thân hình của người thiếu niên nho nhã tuấn tú kia bay ngược hẳn về phía sau được ba người cùng đón lấy, cả cánh tay của y tuy chỉ bị nhiệt khí tấn công nhưng cũng đã phỏng đến đen cháy da thịt còn phần cơ giáp được bọc ở cánh tay thì đã bị hỏa khí nuốt chửng hoàn toàn…nhiệt lượng này thật sự không thể nào tưởng tượng ra được rốt cuộc là nóng đến mức độ nào. Vừa kịp ổn định lại đã tức tốc bộc phát hết sức mạnh trong người cắm đầu mà chạy về phía trước…cả bốn người đều cùng một hướng yểm trợ qua lại lẫn nhau chứ không có ý định tách ra, dù sao tốc độ của Nộ Uyên Hành quá mức khủng khiếp cộng với sức mạnh vô lí từ hai ngọn lửa của hắn một khi lựa chọn chia đường mà chạy chỉ có kết cục duy nhất là tất cả cùng chết.
Nộ Uyên Hành đời này thích nhất là giết ma tu, thích thứ hai chính là dày vò bọn chúng để những kẻ này hiểu được cảm giác sống không bằng chết là như thế nào, bởi vì với tội nghiệp dài cả một sớ của những kẻ này chết là một loại giải thoát quá mức đơn giản, lão muốn cho bọn chúng nhìn thấy cơ hội sống sót ở ngay trước mắt xong rồi sẽ bóp nát nó để cho chúng hiểu được thế nào mới là tuyệt vọng thật sự. Bàn tay của Nộ Uyên Hành nhanh thoăn thoắt chốc cái đã kết xong thủ ấn bấm chỉ niệm quyết, thuật pháp cũng thuận thế mà thành tạo ra vô số những con chim lửa nhỏ nhắn và cực kì dễ thương từ trong lòng bàn tay của lão bay đi, bọn chúng nối cánh với nhau từ từ giăng thành bẫy lưới so với Thủy Tiễn Thương Tập được sử dụng hồi đầu tiên mức độ hoành tráng đúng là không bằng nhưng mà sức hủy diệt lại hơn hẳn một bậc.
Thứ lửa này cực kì mạnh mẽ và hung tàn có khả năng thiêu đốt hết thãy những thứ cản đường, là thuật pháp thần thông hay các loại binh khí ẩn chứa linh lực của trời đất cũng không thể chống lại nó, một khi cản đường đều sẽ bị luyện hóa thành tro bụi. Cả bầu trời vốn bị mây đen che phủ đầy âm u quỷ khí lúc này được ánh sáng rực rỡ từ tấm lưới lửa kia chiếu tới, nơi nào nó đi qua không gian bốn phía lập tức sáng trưng như ánh mặt trời. Cả bốn người vừa chạy, Bạch Công Luận cũng liên tục thi triển Huyền Dụ Băng Phức lên không gian xung quanh bạo ra vố số những thanh huyền băng cứng rắn để đương cự mong có thể giúp suy yếu phần nào sức mạnh hủy diệt kia, nhưng mà cơ bản chút huyền băng này không bỏ kẻ răng của nó nữa, lửa đi đến đâu là băng tan thành nước rồi lại hóa thành khí hoà tan trong không gian.
Thuật pháp vốn dĩ đã mạnh mẽ không thể tưởng tượng lúc này lại còn được hỗ trợ bởi thứ hỏa diệm kì dị có thể nuốt chửng luôn cả không gian vốn dĩ vô hình tướng kia, đã tiến hóa thẳng lên một tầm cao mới. Môn thuật pháp này còn được gọi là Liệt Diệm Truy Điểu chính là chiêu thức độc nhất vô nhị trong thiên hạ, cũng chính là môn thuật pháp được liệt vào hàng sát chiêu đắc ý nhất của Nộ Uyên Hành. Vốn được lão già dùng cả khoảng thanh xuân thiếu niên tu hành trên núi sáng tạo thành, nhưng lần nó nổi danh khắp cả thiên hạ chính là khi lão dùng thuật pháp này để đốt trụi cả một ngọn núi khi đang truy tung dấu vết của tà tu. Những chú chim được tạo thành từ hỏa diệm vô cùng đáng yêu, lúc bùng cháy thiêu đốt kẻ địch lại có dáng vẻ cực kì mỹ lệ, nhưng sự xinh đẹp đến không ngờ này lại ẩn chứa một cỗ sức mạnh hủy diệt đến cực hạn có thể giết chết đối phương trong chưa tới một cái chớp mắt. Như loài ác thú thích đội lốt thỏ con đáng yêu, chỉ chờ người sập bẫy liền bị nhai đến không còn mẫu xương.
Cả bốn người cùng nheo mày gương mặt ai cũng u ám, lập tức cùng đồng thời xuất chiêu để phản công lại đòn hỏa diễm kia, trong lòng ai cũng đã có phán đoán của riêng mình. Loại thuật pháp đang truy đuổi bọn họ là một kiểu sát chiêu truy tung rất hiếm thấy trên giang hồ, loại thuật pháp này một khi được kích hoạt nếu như mục tiêu rơi vào trong tầm ngắm của nó được xác định phải đánh trúng, thì thứ này sẽ đuổi cùng giết tận, cho dù bọn họ có thể chạy lên trời hay xuống biển cũng không thể tránh khỏi sự truy sát của nó, cho nên nếu cứ tiếp tục bỏ chạy sẽ càng hao phí sức lực nhiều hơn. Hợp công một lần để đánh tan thứ này mới là chuyện cấp bách phải làm…nếu không bọn họ có thể dựa vào hao phí sức lực mà chạy được đi bao xa nữa chứ. Liều mạng thôi, cả bốn người cùng nhìn nhau rồi quay quắt về phía sau đưa thân thể vào thế tấn công ngay tức thời. Trên người còn lại bao nhiêu bảo khí có thể lấy ra để chiến đấu đều được đổ xuống, chuẩn bị cho liều mạng!!!


0 Bình luận