Thế Thiên Hành Hiệp
Từ tiên sinh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Hiệp Đạo Hành

Chương 05 Đau thương

0 Bình luận - Độ dài: 3,619 từ - Cập nhật:

            Kế hoạch vây công lần này đã có sự chuẩn bị từ rất lâu được bố trí cực kì hoàn mỹ bởi rất nhiều cao nhân của thượng tầng, Bạch Công Luận cũng là vì đề phòng bất trắc có thể xảy ra nên đã dẫn theo toàn bộ thủ hạ tinh nhuệ nhất dưới trướng cùng tham chiến, quân đông thế mạnh lại còn ép được đối phương vào đường cùng thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, những tưởng lần này chắc chắn đắc thủ rồi lại không tính đến được sức mạnh của cái lão già Nộ Uyên Hành này lại nghịch thiên đến mức độ như thế, là một biến số hoàn toàn nằm ngoài khả năng tính toán và hiểu biết của bọn họ. Trong lòng cả bốn người đều không cam tâm chấp nhận thất bại lần này, hai năm chuẩn bị toàn bộ vốn liếng đều đổ vào nếu như tay trắng mà về thì làm sao trình báo lên các vị ở trên…nhưng sức mạnh của Nộ Uyên Hành đã thể hiện ra thật sự đã vượt xa cả dự đoán của họ, thậm chí còn rất có khả năng vượt trên tất cả những kẻ ở đây một đại cảnh giới, ở trước sức mạnh tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế cho dù có thông thiên triệt địa cũng hóa thành vô dụng.

            Nam tử vừa dùng một quyền chặn đường tiến công của Nộ Uyên Hành lúc này cánh tay đó của y vẫn còn sót lại một vài vết cháy nhỏ đã bị y phong trận vây khốn giữ cho nằm yên một chỗ, ngọn lửa trắng xám vừa được tế ra quá mức quỷ dị một khi đã bám vào vật gì thì gần như không có phương pháp nào dập tắt hay tách ra được, cho dù có dùng linh mạch thôi động cũng vô dụng. Cũng may mắn khi tính chất ngọn lửa này không phải là cực lạnh hay cực nóng, cho nên y vẫn miễn cưỡng gắng gượng được nếu không chỉ sợ lúc này cả tâm thần cũng không thể giữ được bình tĩnh rồi. Thanh giọng nam tử khàn khàn nhắc nhở mọi người, mười ngón tay cũng lập tức chuyển động vô cùng linh hoạt động tác như đang thuê hoa làm người ta hoa hết cả mắt, đằng sau lưng của y còn đeo theo một cái hạp gỗ màu đen tuyền dài sọc gần giống như hộp đựng kiếm, thứ này từ nãy tới giờ vẫn thủy chung nằm yên lặng trên vai cho dù y có dùng các loại thủ pháp biến đổi cũng không hề nhúc nhích. Hiện tại như được một cỗ lực lượng nào đó thôi động mà rung lắc dữ dội, nam tử vừa niệm xong chú quyết thì ngay lập tức dang rộng hai tay ra động tác giống hệt như chim ưng vung cánh lướt gió chuẩn bị vồ mồi, cái hộp gỗ đằng sau lưng y cũng bật mở giống y hệt nhưng thay vì là những chiếc lông vũ ở trên đó thì thứ được lắp kín lại là vô vàn những thanh đoản đao, lưỡi đao sáng loáng ánh lên những tia sắc lẹm nhìn mà ghê người. Không một ai đếm được rốt cuộc có bao nhiêu thanh đoản đao đang được cất giữ ở trong hộp này, một hai hay ba…không chắc phải tính đến con số hàng trăm thậm chí là hàng nghìn.

            Theo sự thôi động của hắn vô số những thanh đoản đao này cùng lao vút ra, mũi đao chỉ thẳng hướng tấm lưới lửa đang rực cháy kia mà đâm tới. Bạch Công Luận cũng lập tức hiểu ra đây là ý gì, cũng biết rằng người ở bên cạnh mình sắp thật sự hết cách rồi, hắn cũng sẽ không lưu lại thực lực để đề phòng đối phương trở mặt giết người nữa hai tay kết lại với nhau lập tức bấm niệm pháp quyết. Tốc độ bấm tay kết ấn lần này so với khi dùng trong trận chiến khi nãy thậm chí phải nhanh hơn gấp đôi ba lần, thậm chí còn bất chấp cả phản phệ từ thần thông Huyền Dụ Băng Phức lên thân thể của mình điều động sức mạnh của huyết mạch Bạch Công gia đang chảy trong thân thể. Chỉ thấy hắn kết thành một thủ ấn hình tròn đặt ngay trước miệng, hít vào một hơi thật mạnh rồi thổi qua, không khí sau khi đi qua vòng tròn thủ ấn trên cánh tay lập tức hóa thành một đám sương lạnh dày đặc che phủ luôn cả tầm nhìn ở phía trước trực tiếp hóa tất cả những thanh đoản đao đang bắn phá đi thành những cột băng đá cực lớn. Đây chính là cấm thuật huyết mạch đại danh đỉnh đỉnh trong thiên hạ của Bạch Công thế gia, gọi là Cốt Sương Tinh Tủy!!!

            Hai tên còn lại ở phía sau cũng không hề chậm tay, điên cuồng kết ấn hỗ trợ mặc dù điểm mạnh của chúng là ma âm một loại thuật pháp chỉ chuyên dùng để tấn công tinh thần chứ không thể tạo thành bất kì một loại sát thương thực tế nào, nhưng mà hiện tại đã đứng chung một thuyền không thể không tận lực ra sức. Chỉ thấy sau khi hai tên này kết ấn xong ngay lập tức dùng móng tay cào rách cả cổ họng máu tươi từ chỗ đó bắn ra xối xả, muốn lợi dụng sự đau đớn đến cực điểm này để tạo thành ma âm có sức hủy diệt thật sự.

Hai tên cùng đồng loạt gào thét kết hợp vô số những thanh đoản đao đã được cấm thuật huyết mạch gia trì cùng bắn phá tới ngay phía trước…chỉ thấy giữa trời có một trận tiếng nổ cực lớn vô số những va chạm từ cả ma âm và đoản đao cùng với Liệt Diệm Truy Điểu nổ lên, âm thanh liên hồi nối tiếp giống như pháo hoa vào ngày tết. Chỉ có khí kình từ vụ chấn động này đã ép cho cả hai bên bay đi ngược hướng nhau một đoạn tương đối xa, nhờ đó lại kéo giãn được khoảng cách an toàn. Bạch Công Luận được người dìu đỡ thân thể vô lực, vừa rồi hắn bất chấp trả giá để sử dụng tới cấm thuật huyết mạch lúc này hẳn là đang phải chịu đựng sự phản phệ từ nó thổ huyết đến mức suýt chết, nếu như không phải đã kịp dùng huyền băng để bao bọc hết cả lục phủ ngũ tạng trong người thì có lẽ đã thật sự bị luồng khí kình khủng khiếp từ vụ nổ kia chấn cho nát bét thành cháo rồi. Lập tức cắn vào mấy viên đan dược trị thương trong người, lực lượng ấm áp từ dược liệu tan chảy hòa vào các cơ quan trong thân thể chữa trị đi phần nào nội thương trong đó, tuy không thể ngay tức khắc cho hắn sức mạnh để tiếp tục đối chiến nhưng vẫn đủ để cầm cự. Ba người còn lại tuy có đỡ hơn một chút nhưng tình trạng bên ngoài nhếch nhác thì đều giống như nhau, đỡ nhất chắc vẫn là nam tử có diện mạo tư sinh nho nhã, chỉ là lúc này y phục của hắn có rất nhiều chỗ đã bị cháy xém, tóc sau rối nùi tóc mai loạn đả thậm chí còn có một vài vị trí dính phải lửa cháy mất để lại mấy lõm chỉ còn nhìn thấy mỗi da đầu.

Bạch Công Luận nhăn mặt nhưng lại hơi lộ ra ý cười chăm chọc. Hắn làm bạn bè với cái tên này đã rất nhiều năm, cho nên cũng hiểu rất rõ tâm tính của y, là một người xem trọng diện mạo bên ngoài còn hơn cả mạng sống. Hắn từng nói mình thà chết đẹp còn hơn sống mà phải chịu cảnh xấu xí bị người ta chê cười chỉ trỏ, chỉ là giờ phút đứng trước cửa tử này nhìn qua y quả thật đâu còn cái phong thái tiên phong đạo cốt anh tuấn tiêu sái như mọi khi nữa, chật vật và nhếch nhác giống hệt như dáng vẻ xấu xí mà y vẫn luôn muốn tránh né, rốt cuộc bây giờ trở thành cái dáng vẻ mà mình từng ghét nhất…trong lòng hắn chắc cũng đang đau khổ lắm…ngươi nói có phải không huyền tâm. Bạch Công Luận khóe miệng hơi nhếch lên hắn cười, cười một trận thỏa mãn, cười một trận với cái thế gian này…cười cái thế đạo loạn lạc chiến tranh xuất phát từ tham vọng không đáy những kẻ cầm quyền bạo ngược nhưng lại đổ hết mọi đau khổ lên đầu của người dân tầm thường…cười cái cảnh máu đổ thành sông nhân sinh lầm than, người người kêu khóc oán thán không nguôi. Một tay đặt về trái tim lạnh lẽo của mình, tự hỏi một câu mà hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại vô số lần, tại vì sao lại có những chuyện giống như vậy diễn ra.

Cả người đứng thẳng, bước chân vững vàng như đại sơn hướng thẳng về phía trước để tất cả ở lại sau lưng mình, nam tử từ khi được sinh ra đã luôn bị người ta coi là thứ phế vật nhu nhược bị gọi là sao chổi khắc chết nhân thân. Hắn bị chính những con người mà mình vẫn luôn hết lòng thương yêu tin tưởng gọi là thúc thúc gọi là cô cô, thậm chí còn gọi là phụ thân chà đạp vứt bỏ. Chỉ là một đứa trẻ mới có chừng bốn năm tuổi, hắn vốn dĩ nên được sống trong vòng tay ấm áp được bao bọc che chở bởi cả cha lẫn mẹ, nhưng hắn lại phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẫu thân vì uất ức mà thắc cổ tự tử ngay trong chính điện, bị hạ nhân trong nhà lôi xuống xé hết quần áo ném thân thể trần chuồng như nhộng cho đám chó hoang ngay ngoài đường lớn xâu xé. Thậm chí còn để cho những kẻ đi qua lại nơi ấy phỉ nhổ, ném rác thải phân thối nước tiểu vào đầu vào mặt. Một đứa trẻ bảy tuổi bị chính người thân cắt đứt gân tay gân chân ném vào rừng sâu chịu chết.

Hắn đã luôn khom lưng mà đi…luôn quỳ lạy dưới chân người khác, sẵn sàng làm một con chó liếm giày thậm chí là ăn cứt mua vui cho đám quyền gia thế tộc, tất cả chỉ để được sống…được sống…phải sống đúng vậy phải sống…ta phải sống để trả mối thù cho mẫu thân. Trong tâm can của Bạch Công Luận tràn ngập sự thù hận, nhưng chỉ có một góc ánh sáng cực kì nhỏ bé…nhỏ bé đến mức chỉ chứa nỗi một nụ cười mệt nhọc và đau khổ của người phụ nữ đáng thương ấy. Nhưng hôm nay hắn đã dám ngửa đầu nhìn trời cao, nhìn thương sinh thiên hạ. Nam tử với gương mặt tái nhợt nhắm mắt lại, lại một lần giống như vô số lần hắn thức giấc giữa đêm bởi những cơn ác mộng về bi kịch của mẫu thân, hắn nhớ lại hình ảnh ngày xưa của bà. Hai mẹ con sống chui rúc trong cái xó góc thối nát của một nhà kho bị bỏ hoang trong phủ duệ, cái khoảng tách biệt tựa như người ở hai thế giới với sự xa hoa trong kia, hắn vẫn nhớ cứ mỗi lần trời mưa tới là chỗ ngủ của hai mẹ con bị dột nước tùm lum, bà ngồi nép sát nhường cho con trai chỗ ngủ khô ráo còn dùng chiếc chăn nhỏ duy nhất để che chở cho hắn, kể cho hắn nghe những câu chuyện cổ tích về những người anh hùng cứu thoát chúng sinh trong khổ nạn. Mẫu thân hài nhi đã tận hiếu với người ở cõi trần, giờ chỉ xin được đến cõi âm ti tiếp tục làm tròn phần hiếu hạnh.

- Ba người đi đi, ta sẽ một mình cản hắn. Hôm nay ta muốn không chết không thôi…

Bạch Công Luận nói ra những lời này, tuy trong ngữ giọng rất nhẹ nhàng và bình thản nhưng khi chúng lọt vào tai của tất cả lại thì từng chữ từng chữ đều giống như sấm động vang trời lôi đình giữa mây quang đãng. Bạch Công Luận là người như thế nào không ai không biết, hắn từng vì sống sót mà bất chấp mọi thủ đoạn, cho dù có phải làm chó ăn cứt uống nước tiểu của người chỉ để được sống sót hắn cũng sẽ không một chút nhíu mày, gặp phải cường địch mạnh mẽ hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn mà chạy trốn. Tại vì sao hôm nay lại dám nói ra những lời này…hai người lạ thì không hiểu…nhưng cũng không muốn tìm hiểu sâu xa vấn đề. Bọn chúng chỉ cần biết hiện tại đã có người đứng ra dùng mạng để ngăn cản cường địch câu giờ cho bọn hắn chạy thoát là được rồi, một câu cũng không nói thoáng cái đã dùng hết tốc lực hoàn toàn biến mất vào trong khoảng không, tốc độ bộc phá này cực nhanh hoàn toàn không lưu lại một chút dấu về nào để truy tung theo. Chỉ có người được Công Luận xem là huynh đệ vẫn đứng như trời chồng tại chỗ, mắt nhìn tới…không tin phải nói là gần như không thể nào tin được.

- Tại vì sao ngươi lại nói ra những lời này ?

- Khà khà khà…tâm ta vốn đã chết từ cái ngày nhìn thấy mẫu thân bị ném ra cổng thành rồi, bây giờ có chết thêm một lần cùng không có gì lạ cả. Huynh đệ à…ta cảm ơn ngươi.

- Cảm ơn ta…ngươi thật sự nói ra những lời này à…ta không nghe lầm chứ ?

Đối phương vẫn đeo theo chiếc mặt nạ tinh xảo kia, chỉ là nãy giờ hai bên chiến đấu quá mức kịch liệt cái món đồ chơi này cũng không chịu nổi nên đã bị vỡ mất một góc lớn, để lộ cánh môi mỏng đỏ mọng không giống như của nam tử. Tuy khoảng hở kia không để lộ hết cả gương mặt ra bên ngoài nhưng cũng phần nào có thể xác nhận được cảm xúc của đối phương ngay giây khắc này đều là thật lòng, sự bất ngờ cùng với dáng vẻ không thể tin nổi của hắn cũng đều là sự thật. Có lẽ khi con người ta đứng trước giờ khắc của cái chết không còn muốn đeo theo cái lớp mặt nạ giả tạo nữa, bày tỏ ra hết những cảm xúc chân thật và thuần túy nhất trong lòng. Bạch Công Luận nhìn sang vô thức mỉm cười, nụ cười này của hắn giống y hệt như hồi còn trẻ dại những ngày ban sơ khi mà mẫu thân vẫn còn bên cạnh, chân thành không chất chứa bất kì tâm cơ xảo trá, ma mưu quỷ kế…nụ cười này của hắn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho đối phương phải rung động tâm can nhưng chỉ có điều từ khi cả hai người quen biết cho đến nay vẫn chưa từng nhìn thấy hắn mỉm cười như thế một lần nào.

- Không lầm, đáng ra ta đã phải nói những lời này từ rất lâu trước kia rồi. Sau mẫu thân có lẽ ngươi chính là lí do duy nhất để ta tiếp tục sống, ta vẫn luôn tự hỏi nếu như ngày hôm đó người cứu ta trong rừng là một kẻ nào khác chứ không phải ngươi, thì Bạch Công Luận của hiện tại có thể hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trong lòng hay không…cho nên…cảm ơn ngươi Hồn Huyên Kim, cảm ơn ngươi đã luôn đồng hành cùng ta. Nhưng hành trình của chúng ta hôm nay cũng phải kết thúc rồi, mẫu thân ta từng nói gặp gỡ chính là khởi đầu của chia li cho nên ngươi cũng không cần phải để trong lòng.

Nói đến đoạn hắn lại đưa tay vào trong áo lục lọi kiếm tìm một cái gì đó, đến khi tìm thấy mới thoải mái ném qua cho đối phương. Vào những thời khắc cuối cùng này Bạch Công Luận cùng với Hồn Huyên Kim dường như thoát xác không còn lại một chút dáng vẻ nào của hai ma tu giết người thành thói lạm sát chúng nhân cả, mà lại giống như một cặp thiếu niên hiệp nghĩa tình thân như huynh đệ thủ túc cùng xông pha giang hồ đang nói những lời chia tay cuối cùng trước khi mỗi người đi mỗi con đường khác nhau.

- Ta chết rồi những thứ kia có giữ lại cũng không còn ích lợi gì đều tặng hết cho ngươi muốn dùng thế nào cũng được, còn cái mặt nạ này là ta nhờ một vị luyện khí sư quen biết đặc biệt chế tác. Cái cũ đã đeo nhiều năm rồi, cho dù là đồ mà ta làm cho ngươi cũng không cần tiếc rẻ nữa nên đổi một cái mới. Này, Hồn Huyên Kim…

Bạch Công Luận đang thao thao bất tuyệt tự nhiên nói lớn một tiếng làm cho Huyên Kim đang mân mê mấy món đồ trong tay với vẻ mặt khó hiểu lập tức bị giật mình ngửa đầu nhìn lên, cũng chẳng biết tại vì sao cái dây treo để giữ chiếc mặt nạ kia trãi qua trăm trận chiến lớn nhỏ hung hiểm khác nhau vẫn còn nguyên vẹn mà lúc này lại đứt giữa chừng. Người huynh đệ này nhìn lên chiếc mặt nạ cũ vốn chỉ vỡ một phần cũng trượt khỏi mặt của y mà rơi xuống đất, làm lộ ra một gương mặt trắng nõn hình trái xoan cực kì đồng đều, mày lá liễu mắt tựa phượng hoàng môi đỏ căng mọng, như tiên nữ tuyệt thế chốn thiên đình hạ thân xuống nhân gian dạo chơi, nếu như không phải hơn phân nửa làn da trên mặt nổi cộm sần sùi như bị bỏng ăn vào tận xương thịt thì thật sự quá đỗi mê hoặc lòng người. Cô nhìn thẳng đến chỗ hắn, lần đầu tiên trong rất nhiều năm tháng dùng đến đôi mắt trong ngần và tinh khiết để trực tiếp nhìn ngắm. Cô thấy hắn cười vui vẻ, như một thiếu niên mới tuổi đôi mươi ôm chí lớn xông pha giang hồ một lòng hào hiệp kinh thiên, lấy cứu nhân độ thế làm lí lẽ chiến đấu không ngần ngại cường quyền ác tặc.

- Ta thật ra rất thích ngươi, cực kì thích ngươi. Thích từ lần mà chúng ta gặp mặt cho đến tận bây giờ, còn vì sao lại thích u…đương nhiên vì ta thấy ngươi rất đẹp, nam nhân tự nhiên sẽ ưu thích con gái đẹp. Cho nên…hãy sống nhé, sống thay cho cả phần của ta nữa, để lần tiếp theo chúng ta gặp mặt có thể cùng nhau ngồi bên suối nước nói chuyện trăm năm.

Bạch Công Luận vừa cười vừa nói cũng không để cho Hồn Huyên Kim kịp có bất kì một phản ứng nào, đã xoay người hướng trời đạp không ngược gió mà đi. Thân ảnh của y giữa trời thiên bao la, rộng đến đại ngàn quả thật vô cùng nhỏ bé tựa như một con du long yếu ớt bị người ta xem là vô dụng. Nhưng nó lại mang theo trong mình một ý chí quật cường, muốn thách thức cái được gọi là thiên điều không thể trái, muốn chống lại một số mệnh an bài.

Người đã xa dần khuất hẳn vào biển mây tan biến trong đáy mắt của nàng, nhưng những lời cuối cùng thì vẫn ở lại còn văng vẳng bên tai trùng trùng điệp điệp không bao giờ dứt đoạn. Mỗi một câu nói từ miệng của người ấy thốt ra, nàng đều biết rất rõ nó là những lời chân thật nhất, hàm xúc một thứ tình cảm không thể miêu tả trong câu chữ.

Một thứ tình cảm mà có lẽ trọn đời trọn kiếp này cũng không thể đặt được một cái tên, nhưng nó sẽ mãi mãi ở lại nơi đó như một lời nguyền rủa tàn độc nhất có trọng trách phải nhắc lại từng cơn đau thương bất tận và kéo dài cho đến thời khắc vĩnh hằng, lời nguyền ấy sẽ khắc nỗi đau vào trong tim can của người ở lại, để mỗi khi trong lòng người đó có được một chút nguôi ngoai thứ nguyền rủa của tận cùng đau thương sẽ tiếp tục đâm vào, biến vết thương đã cũ dần lành càng thêm trầm trọng, luôn luôn rỉ máu.

Đây có lẽ chính là thứ mà người ta vẫn hay gọi vui là số mệnh an bài, chính là thiên ý đã sắp xếp cho mỗi con người từ khi được sinh ra trong thế gian này, là một lộ tuyến thẳng về phía trước không ai có thể đi ngược lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận