SANCTUARY
Nhím Ngào Đường Tui + AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01: Thủ Đô Aerion

Chương 19: Phong Ấn Ký Ức

0 Bình luận - Độ dài: 2,056 từ - Cập nhật:

Vừa bước chân ra khỏi cánh cổng giáo đường Estath, Henry đã thấy Sophia đứng chờ. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy yếm cổ điển màu vàng nhạt điểm xuyết những đường viền trắng tinh tế, tôn lên làn da trắng mịn và mái tóc nâu óng ả. Gương mặt thanh tú của cô ánh lên vẻ dịu dàng, nhưng Henry vẫn nhận ra chút lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt. Rõ ràng, cô đã đến đây chờ đợi kết quả buổi thẩm vấn của hắn. Nhanh chóng tiến đến, Henry nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng nhau bước đi.

"Em chờ anh lâu chưa?" Henry khẽ hỏi, siết nhẹ bàn tay cô.

"Không lâu đâu," Sophia mỉm cười, đáp lại cái siết tay của anh. "Em chỉ mới đến một chút thôi. Thấy anh bình an trở ra, em vui rồi."

Henry nhìn ngắm vẻ đẹp dịu dàng của cô, một ý trêu chọc nảy ra trong đầu. "Hôm nay em mặc đẹp thế này, chắc là muốn chúc mừng anh vượt qua lần thẩm vấn phải không? Vậy thì chúng ta đi chúc mừng riêng hai đứa mình thôi." Ánh mắt hắn ánh lên vẻ tinh nghịch.

Sophia khẽ véo vào tay Henry, giả vờ trách móc. "Anh đó, mới chiều thôi mà, trời còn chưa tối nữa, sao mà tham lam thế." Dù miệng nói vậy, tay cô vẫn nắm chặt lấy tay Henry, sánh bước bên cạnh anh.

Đi bộ hơn mười phút, khi đã cách xa giáo đường một quãng khá xa, Henry mới giảm tốc độ. Hắn dừng lại, nâng bàn tay Sophia lên môi hôn nhẹ nhàng. Cô không hề phản kháng, đôi mắt vàng long lanh ánh lên vẻ trêu chọc.

"Từ ngày làm nhiệm vụ ở hồ Loknezt, anh chủ động hơn trước nhiều rồi đấy," Sophia nói, giọng pha chút hờn dỗi. "Sơ hở một chút là nắm tay em, giờ còn hôn tay giữa đường, giữa ban ngày thế này nữa chứ."

Henry cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô. "Có một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện như em làm người yêu, sao anh lại phải giấu giếm chứ? Giờ anh còn muốn hôn em ở những nơi đông người như quán ăn, lễ hội luôn kìa."

Gương mặt Sophia ửng hồng, cô cúi đầu ngượng ngùng đáp: "Thôi đi, như thế thì sỗ sàng quá."

"Chỗ đông người thì sỗ sàng, vậy giờ mình đi chỗ vắng nhé?" Henry lại nhếch mép cười tinh quái với cô.

Sophia khẽ đánh vào vai hắn, miệng khẽ lẩm bẩm: "Giờ mới chiều mà, còn chưa tắt nắng nữa."

"Càng tốt chứ sao," Henry đáp, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên má cô. "Để anh ngắm em rõ hơn."

...

Đêm xuống, khi trở về doanh trại, Henry nằm trên giường, khẽ nhắm mắt. Hắn truyền aether vào hình xăm ẩn trên cánh tay, kết nối tinh thần với hội Sanctuary. Khung cảnh quen thuộc hiện ra, những dải ánh sáng mềm mại bao quanh tinh thần hắn rồi tan biến, trả hắn về không gian tĩnh mịch.

"Chào mừng quay trở lại." giọng nói của Will vang lên.

Henry đáp lại với giọng điệu đầy nghi hoặc: "Tôi không chắc lắm, nhưng tôi biết đây là việc bản thân tôi muốn làm và chính tôi bảo tôi làm. Vì thế, nếu ông đã có sự chuẩn bị gì đó, xin hãy thực hiện đi."

"Tốt lắm," Will đáp, giọng đầy vẻ quyết đoán. "Ta sẽ mở phong ấn ký ức cho cậu ngay."

Từ bên trong quả cầu ánh sáng Will, một vòng phép thuật nhỏ bay về phía Henry, đánh thẳng vào trán hắn. Một cảm giác chói lóa như một quả bóng đập vỡ tấm gương trong đầu hắn lại ập đến.

...

Trở lại thời điểm ngày hôm qua.

"Ông có thể giúp tôi phong ấn một phần ký ức được không?" Henry hỏi Will, giọng đầy lo lắng. "Điều này rất có lợi cho tôi, trong thời gian tới tôi sẽ phải trải qua một buổi thẩm vấn. Tôi không muốn lộ ra thông tin về hội Sanctuary với bên quân đội Zephyros."

"Hahaha, cậu quả thật rất cẩn thận đó," Will bật cười, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ ôn hòa. "Nhưng rất tiếc, việc này nằm ngoài khả năng của ta. Ta chỉ là sứ giả của Lifestream. Ta có thể điều động sức mạnh của Lifestream để tạo ra các vật phẩm phép thuật hoặc tăng sức mạnh cho thành viên dựa trên năng lực của họ. Nhưng ta không thể thi triển một phép thuật cụ thể nào cả. Lifestream cũng chỉ là một dòng sông aether, không thể tự nó biến thành phép thuật được."

"Không được thì thôi vậy," Henry khẽ thở dài. "Dù sao cũng cảm ơn ông rất nhiều."

"Ta không được, nhưng ta vẫn có cách giúp cậu." Will bất ngờ lên tiếng.

"Vẫn còn cách gì khác sao?" Henry ngạc nhiên hỏi.

Will im lặng, vầng hào quang xung quanh quả cầu ánh sáng rung động liên tục. Chưa đầy ba phút sau, một tinh thần khác được triệu hồi bên cạnh Henry. Tinh thần này là một vầng sáng màu xanh dương nhạt, hình dáng mơ hồ khiến Henry không thể xác định được đặc điểm cụ thể. Hắn chỉ đoán đây hẳn là một người đàn ông mặc trang phục pháp sư.

"Chào ngài Will," tinh thần màu xanh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và lịch sự. "Thật lạ khi ngài lại yêu cầu sự giúp đỡ của tôi đột ngột thế này."

"Giọng nói trầm nhẹ, cách xưng hô vô cùng nhã nhặn," Henry âm thầm đánh giá. "Đây chắc hẳn là một người có trình độ giáo dục cao, có khi còn xuất thân trong gia đình quý tộc."

"Giới thiệu với cậu," Will điềm đạm nói với người vừa xuất hiện. "Đây là thành viên mới của Hội. Cậu ấy có một việc muốn được giúp đỡ, và cậu là người phù hợp nhất mà ta nghĩ đến."

Rồi Will nói về phía Henry.

“Đây là Socrost, thành viên đặc biệt nhất của hội Sanctuary, cậu ấy là người duy nhất có năng lực vào được không gian tinh thần của các thành viên khác cùng với ta.”

Henry vội nhìn sang tinh thần màu xanh bên cạnh, lịch sự chào hỏi: "Chào ngài, tôi tên là Henry. Rất vui vì được tham gia vào hội và quen biết ngài."

"Chào Henry," tinh thần màu xanh đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng. "Cậu có thể gọi tôi là Socrost. Nếu ngài Will đã có yêu cầu giúp đỡ và triệu hồi tôi thế này, thì đây chắc hẳn là một trường hợp rất cấp bách."

Không cần Henry phải hỏi, Socrost dường như đã hiểu rõ tình hình. Henry không chắc liệu đó là do sự thông minh của người này hay do Will đã nói trước những gì cần thực hiện. Dù sao, sự tự tin của Socrost cũng khiến Henry cảm thấy yên tâm hơn. 

Hắn kể về việc có thể sẽ bị thẩm vấn và có thể bị kiểm tra ký ức, điều này rất nguy hiểm và có thể làm lộ thông tin về hội Sanctuary. Henry miêu tả rõ ràng những ký ức mà hắn muốn được phong ấn cho Socrost biết, và hắn cũng muốn nhận được lời nhắn khi hắn cho chính bản thân vừa tỉnh lại.

"Được," Socrost đáp, giọng đầy tự tin. "Tôi cần sự hợp tác của cậu. Xin hãy thả lỏng, gỡ bỏ mọi tâm lý phản kháng. Tôi sẽ sử dụng một phép phong ấn cao cấp. Nếu đối phương không có những pháp sư cấp độ bán thần trở lên, thì không thể nào phát hiện được phong ấn này. Cậu có thể yên tâm."

Một vòng sáng phép thuật màu xanh lam xuất hiện trong tay Socrost. Anh ấn nó vào trán Henry. Đầu hắn bỗng nhiên trở nên nặng trĩu, rồi một cơn đau nhức dữ dội ập đến, mỗi lúc một kinh khủng hơn, giống như có một quả bóng đang bị nhét thẳng vào não hắn. Quả bóng càng đi sâu, cơn đau càng tăng lên gấp bội.

Henry nghiến răng chịu đựng cơn đau xé trời đất, chấp nhận hoàn toàn phép thuật của Socrost, trong đầu không hề có một tia suy nghĩ bỏ cuộc nào. Khi toàn bộ vòng sáng đã nằm yên vị trong đầu hắn, Socrost bắt đầu kích hoạt phép thuật. Từng mảng ký ức của Henry trở nên mờ nhạt, vặn vẹo rồi tan biến vào hư vô.

Thay vào đó, vô số tấm kính phản chiếu những phần ký ức còn lại hiện ra, chúng tự liên kết với nhau theo một cách hợp lý nhất, giống như trí não của Henry đang tự sửa chữa, lấp đầy những lỗ hổng, giúp trạng thái tâm trí hắn ổn định trở lại sau này.

Khi mọi việc hoàn tất, cơn đau cũng dịu đi. Henry quỳ rạp xuống đất, chống tay, thở một cách nặng nhọc. Giờ đây, đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, hắn không thể nghĩ được gì cả, cũng không biết mình đang làm gì, đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Quả cầu ánh sáng trước mặt là cái gì?

Khi Henry còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Will đã đẩy tinh thần hắn trở về lại cơ thể. Thức dậy với một trạng thái mơ màng, đầu đau nhức khó chịu. Cảm nhận có một thứ gì đó cộm trong ngực áo, hắn lấy ra một tờ giấy nhỏ được viết sẵn bằng nét chữ của chính hắn: 

"Sau khi thẩm vấn thì lại truyền aether vào vai phải, giờ thì tiêu hủy mảnh giấy này. Ký tên……" 

Sau cảm giác mơ hồ, giờ lại là sự hoang mang tột độ trước những chuyện vừa xảy ra. Nhưng ký hiệu chỗ ký tên là thứ chỉ có hắn mới viết ra được. Henry cảm nhận được đây là thông điệp mà chính hắn đã gửi cho bản thân. Tự nghĩ bản thân mình sẽ không tự hại mình, nên hắn tin tưởng và làm theo.

...

Trở lại thời điểm hiện tại.

"Tôi phải thật sự cảm ơn ông và Socrost đã giúp tôi vượt qua lần thẩm vấn vừa rồi" giọng Henry nhẹ hẳn đi, thể hiện sự cảm kích đối với Will.

"Vậy là tốt rồi," Will đáp lại bằng giọng châm chọc quen thuộc. "Ta thật sự không muốn vừa chiêu mộ được một thành viên mà ngay lập tức cậu lại chết đi vô cớ thế."

Chỉ qua vài lần tiếp xúc với Will và một lần với Socrost, Henry đã vô cùng ấn tượng với năng lực của hội Sanctuary. Những sự việc dị thường, phép thuật cao cấp, ngọn nguồn lịch sử... tất cả đối với họ dường như là những điều không đáng kể, mọi việc xảy ra như thể nó vốn dĩ nên như vậy, hoàn toàn bình thường. 

Một phép thuật phong ấn mạnh mẽ đến mức phải cần người cấp độ bán thần mới có thể phát hiện được, thì hẳn chính Socrost đã ở cấp độ này rồi. Nhưng với Will, với Socrost, thì đây chỉ là một việc dường như chỉ tiện tay, trong khả năng thì làm thôi.

Điều này càng thôi thúc Henry muốn gia nhập sâu hơn vào hội, để nâng cao sức mạnh, hoặc thậm chí, với một khát vọng mơ hồ, là vượt qua giới hạn của chính bản thân mình.

"Tôi vừa nhớ ra," Henry nói, giọng trịnh trọng hơn hẳn. "Tôi vẫn còn giữ món quà của Lifestream. Bây giờ tôi xin phép được trở về cơ thể để sử dụng nó."

"Được," Will đáp, quả cầu ánh sáng rung nhẹ. "Ta rất vui vì đã giúp được cậu. Hy vọng món quà đó sẽ giúp cậu sớm đạt được mong muốn của chính mình."

"Vâng, một lần nữa, chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ông," Henry nói trước khi kết nối tinh thần tan biến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận