Chương 17: Món Quà Từ Lifestream
Màn đêm buông xuống, hai bóng người lặng lẽ tiến vào giáo đường Estath, nơi ánh nến vẫn leo lét soi tỏ những bức tượng thánh uy nghiêm. Tổng Giám Mục Ralph, người đứng đầu giáo phận Đông Aerion, đang cúi mình trên những trang tài liệu cổ kính trong thư phòng.
Cảm nhận được sự hiện diện lạ thường, vị mục sư già khẽ thở dài, rời khỏi những dòng chữ đã nhuốm màu thời gian và bước ra sảnh lớn đón khách.
"Chúng tôi đã nhận được thông báo khẩn của ngài, đây quả là một sự kiện hết sức bất thường" người đàn ông có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, tên Cole, lên tiếng phá vỡ sự im lặng trang nghiêm của thánh đường. Ánh mắt sắc sảo của hắn không rời khỏi vị Tổng Giám Mục.
"Đúng vậy," Tổng Giám Mục Ralph chậm rãi đáp. "Đây cũng là lần đầu tiên ta chứng kiến trường hợp này. Khi chàng lính Henry vừa hoàn thành nghi thức thăng cấp, ta đã cảm nhận được một nguồn aether sung mãn, mạnh mẽ đến kỳ lạ bên trong cậu ấy. Nó hoàn toàn vượt qua ngưỡng sức mạnh của một người lính Rank 3 bình thường vừa tấn thăng."
"Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực cảm nhận aether phi thường của ngài, đó là lý do chúng tôi lập tức đến đây," người còn lại, dáng người cao ráo với mái tóc đen dài buộc phía sau gáy, tên Dash, tiếp lời.
"Trong gần ba tháng qua, trên toàn Zephyros, số lượng dị biến xuất hiện ngày càng nhiều. Các biểu hiện vô cùng đa dạng, nhưng đáng lo ngại là hơn bảy mươi phần trăm trong số đó có chiều hướng tiêu cực."
"Tình hình tệ đến vậy sao?" Tổng Giám Mục Ralph nhíu mày, vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt phúc hậu. "Ta muốn biết thêm chi tiết về những biểu hiện dị biến mà các ngươi đã ghi nhận."
Dash nghiêm nghị tường thuật: "Trong ba tháng qua, chúng tôi đã ghi nhận tám mươi hai vụ dị biến, thưa ngài. Đa phần những người dân thường hoặc binh lính cấp thấp đột nhiên có thêm những năng lực đặc biệt."
Hắn dừng lại một chút, nhìn Tổng Giám Mục Ralph. "Một số người trở nên mạnh mẽ hơn về thể chất, nhưng xu hướng bạo lực cũng tăng cao, dẫn đến những vụ hành hung gây thương tích. Đáng lo ngại hơn, có những trường hợp người bị dị biến mọc lông và dần biến đổi thành người thú."
Giọng Dash trầm xuống. "Cũng có những người bỗng nhiên nghe được những lời thì thầm vô nghĩa, và sau một thời gian ngắn thì phát điên, tự sát. Đặc biệt nghiêm trọng là hai vụ binh lính cấp thấp bất ngờ có được năng lực thao túng tâm lý. Một kẻ đã gây ra vụ chiếm đoạt tài sản của một phú ông, và sau khi bị truy bắt, hắn đã nổ tung đầu do cố gắng sử dụng sức mạnh vượt quá giới hạn."
"Kẻ còn lại," Dash tiếp tục, "đã thao túng rất nhiều người dân hòng chiếm đoạt một thị trấn, nhưng đã bị đặc vụ của chúng tôi ám sát. Sáu mươi trên tám mươi hai vụ đã gây ra thương vong và thiệt hại nghiêm trọng. Điểm chung của những vụ án này là sự gia tăng đột ngột về sức mạnh, thường đi kèm với những khả năng tâm linh, năng lực mà bản thân người tiếp nhận chưa thể kiểm soát, dẫn đến những hậu quả khôn lường."
"Vậy hai mươi hai vụ còn lại có kết quả tốt đẹp sao?" Tổng Giám Mục Ralph hỏi, trong giọng nói vẫn còn chút hy vọng.
Cole lắc đầu, dập tắt tia hy vọng mong manh ấy. "Không hẳn, thưa ngài. Chỉ là chúng chưa phát sinh biến cố xấu nào. Mười tám vụ là trung lập, không tốt cũng không xấu. Đa phần những người này khi có những biểu hiện lạ thường đều báo cáo sớm với chính quyền, nên chúng tôi có biện pháp theo dõi và hỗ trợ họ tốt hơn."
Hắn ngừng lại một nhịp. "Chỉ có bốn vụ thực sự mang lại kết quả tích cực. Vụ thứ nhất, một người thỉnh thoảng nhìn thấy trước những tai nạn bất ngờ trong khu vực họ sống, từ một đến ba ngày, nhờ vậy đã cứu được khá nhiều người."
Cole tiếp tục: "Vụ thứ hai, một người có khả năng hồi phục vết thương nhanh chóng, tương đương với phép chữa thương Rank 2. Người này tham gia các giải đấu võ thuật để kiếm tiền, không phát sinh dị biến tiêu cực nào."
"Vụ thứ ba," Cole nói, "một binh sĩ đang ở Rank 2 đã thăng cấp lên Rank 3 ngay giữa quân doanh mà không thông qua nghi thức chính thức, sự việc diễn ra trước sự chứng kiến của nhiều người nên chúng tôi có thể bỏ qua nghi ngờ anh ta bí mật thực hiện nghi thức thăng cấp."
Cuối cùng, Cole nhấn mạnh: "Người cuối cùng là đặc biệt nhất. Đây là một người ở Rank 2. Trong một nhiệm vụ suýt mất mạng, một khoảnh khắc bất ngờ, anh ta đã sử dụng được một phép thuật Rank 4 cực mạnh để tiêu diệt kẻ địch. Tổ đội của anh ta đã báo cáo lại, và chúng tôi đã tiến hành kiểm tra rất kỹ lưỡng nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ xác nhận được hiện tại anh ta có thể sử dụng một kỹ năng vượt hai cấp trong vòng mười giây. Chúng tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi anh ta."
Tổng Giám Mục Ralph khẽ bật cười, một nụ cười thích thú hiếm hoi trong không khí căng thẳng.
"Haha, quả thật thế giới này luôn ẩn chứa những điều thú vị bất ngờ."
"Vâng, thưa ngài," Cole đáp, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn. "Chúng tôi đã tiến hành một cuộc kiểm tra sơ bộ tình trạng của binh sĩ Henry khi nhận được thông báo từ các bác sĩ quân đội về lượng aether tích lũy mạnh mẽ của cậu ta dù mới thăng cấp. Tình huống này thực sự cần được theo dõi sát sao."
Tổng Giám Mục Ralph nhìn thẳng vào mắt Cole và Dash, giọng nói ôn tồn nhưng đầy sự chân thành. "Henry là một tín đồ ngoan đạo. Cậu ấy thường xuyên đến nhà thờ sau mỗi ca tuần tra, chăm chỉ học tập trong thư viện giáo đường, và có một tư duy rất nhạy bén. Thú thật, ta rất quý mến chàng trai này. Dù hiện tại cậu ấy có những biểu hiện dị thường, ta biết rằng các ngươi sẽ theo dõi, kiểm tra và có thể sẽ thẩm vấn cậu ấy. Nhưng ta vẫn muốn bảo lãnh cho cậu ấy, hy vọng mọi việc sẽ được tiến hành một cách thận trọng và có chừng mực."
Dash cúi người khiêm tốn đáp lại: "Chúng tôi vẫn luôn tin tưởng vào sự sáng suốt của ngài, thưa ngài. Với sự bảo lãnh này, chúng tôi sẽ tiến hành mọi việc một cách nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên, ngài cũng nên để mắt tới cậu ấy nhiều hơn và đảm bảo rằng cậu ấy không đi lệch hướng. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của ngài."
Tổng Giám Mục Ralph đứng thẳng người, ánh mắt kiên định, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn một chút, mang theo uy lực của một người đứng đầu giáo phận.
"Cũng như các ngươi, ta rất tự tin vào khả năng nhìn người của mình. Và hơn hết, đó là sự tự tin đến từ sức mạnh của một mục sư đứng đầu thành Đông Aerion. Ta tin rằng mình đủ khả năng để bảo hộ và giải quyết vấn đề này nếu có bất kỳ điều bất thường nào xảy ra."
Một luồng aether mạnh mẽ, đặc trưng của một cường giả Rank 5, tỏa ra từ cơ thể ông, sức mạnh của vị Tổng Giám Mục đã gần chạm đến ngưỡng Rank 6, chỉ còn chờ đợi nghi thức thăng cấp cuối cùng.
Cả Cole và Dash đều cảm nhận được áp lực vô hình đó, họ đồng loạt cúi người đáp lại với sự kính trọng: "Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh của ngài, thưa ngài."
Sau vài khoảnh khắc im lặng, hai vị khách rời đi, để lại một không gian tĩnh mịch bao trùm lấy thánh đường. Tổng Giám Mục Ralph truyền aether vào những viên đá phát quang trên tường, tăng độ sáng dịu nhẹ trong sảnh lớn. Vừa đi sâu vào bên trong, vị mục sư vừa khẽ nói, giọng thì thầm như đang trò chuyện với chính mình: "Henry, Sophia, ta chỉ có thể giúp hai đứa đến thế này thôi. Hãy cố gắng giữ vững bản thân, đừng để lạc lối. Nếu có chuyện gì xảy ra, ngay cả ta cũng khó lòng can thiệp."
.
Những ngày sau đó trôi qua một cách bình lặng đối với Henry. Buổi sáng, hắn vẫn đi tuần tra cùng tiểu đội, luyện tập chiến đấu một cách chăm chỉ. Buổi chiều, hắn đến giáo đường, vùi mình trong những trang sách cổ kính của thư viện. Nếu có những công việc từ thiện, hắn luôn sẵn lòng giúp đỡ. Buổi tối, hắn dành thời gian đi chơi cùng Sophia, trò chuyện cùng những người đồng đội. Không có gì khác biệt so với những ngày trước.
Chỉ có một điều thay đổi, một bí mật mà hắn giấu kín trong lòng. Đêm nay, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Henry lén ghi một dòng chữ vào giấy, để trong ngực áo rồi truyền aether của mình vào hình xăm cây Sanctuary trên cánh tay. Một vầng sáng dịu bao quanh hắn rồi tan biến, tinh thần hắn một lần nữa xuất hiện trong không gian tĩnh mịch, nơi quả cầu ánh sáng Will đang lơ lửng.
"Chào mừng cậu quay trở lại," giọng nói trầm ấm của Will vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Tôi muốn gia nhập hội Sanctuary," Henry nói, giọng nghiêm túc và kiên định.
Quả cầu ánh sáng rung nhẹ, như thể đang mỉm cười. "Ồ, ta rất vui khi cậu đồng ý trở thành một thành viên của chúng ta."
"Tôi cần phải làm gì để chính thức gia nhập hội Sanctuary?" Henry hỏi, ánh mắt dò xét nhìn quả cầu ánh sáng.
"Ta sẽ kết nối tinh thần cậu với dòng chảy Lifestream tại đây - một dòng chảy aether thuần khiết và đậm đặc hơn nhiều so với Lifestream bên ngoài," Will ôn tồn giải thích. "Lúc này, tùy thuộc vào việc Lifestream có chấp nhận cậu hay không mà kết quả sẽ khác nhau. Nếu không được chấp nhận, tinh thần cậu sẽ bị dịch chuyển ra ngoài, mất kết nối với nơi này. Nếu thành công, cậu sẽ nhận được một món quà bất kỳ từ Lifestream. Ta đoán món quà đó sẽ giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều."
"Được, tôi đồng ý," Henry không chút do dự. "Xin ông hãy giúp tôi kết nối với Lifestream."
Quả cầu ánh sáng của Will rung lên một tràng cười khẽ, âm thanh chứa đựng sự vui vẻ khó tả. "Hahaha, một lựa chọn rất sáng suốt, chàng trai trẻ. Tin ta đi, đây sẽ là quyết định thay đổi cuộc đời cậu đấy." Sự phấn khích trong giọng nói của Will khiến Henry không khỏi cảm thấy hơi bất an.
"Tôi đã sẵn sàng," Henry nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Chúng ta bắt đầu thôi."
Quả cầu ánh sáng của Will bỗng nhiên nở rộng ra gấp đôi kích thước ban đầu, rồi từ từ co lại cho đến khi chỉ còn bằng một nửa. Đồng thời, vô số sợi ánh sáng mềm mại phía trên Will và Henry bắt đầu chuyển động, chúng chảy vào bên trong quả cầu, khiến nó trở nên rực rỡ với nhiều màu sắc khác nhau, không còn là một màu trắng tinh khiết như ban đầu. Kích thước của nó cũng phình to trở lại bằng lúc ban đầu.
Sau đó, một phần nhỏ tách ra từ quả cầu ánh sáng của Will. Phần tách ra kia phát ra vô vàn tia sáng lung linh, tiến về phía Henry, càng ngày càng nhỏ lại. Khi đến trước mặt Henry, nó chỉ còn to bằng một quả dâu tây chín mọng. Rồi, phần ánh sáng ấy dung nhập vào tinh thần của Henry, chầm chậm tan biến, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Bản thân Henry cũng không cảm thấy gì khác lạ, cứ như một cơn gió nhẹ thoảng qua.
"Ồ, thành công rồi," Will reo lên, giọng đầy vẻ hài lòng.
"Cái gì cơ? Chỉ vậy thôi sao?" Henry ngạc nhiên hỏi, cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Đúng thế, chỉ vậy thôi," Will giải thích. "Việc cậu vẫn còn ở đây chứng tỏ Lifestream không bài xích cậu. Cậu chính thức trở thành một thành viên của hội Sanctuary. Còn về món quà, nó có tác dụng trên thực thể, nên khi cậu trở về cơ thể, nó sẽ xuất hiện bên cạnh cậu. Vì thế, ở dạng tinh thần này, cậu không thể cảm nhận được gì cả."
"Tôi đã hiểu," Henry gật đầu. "Ông có điều gì muốn giải thích hay chỉ dẫn cho tôi trước về hội, cách thức hoạt động hay những quy tắc nào đó không?"
"Giờ cậu đã là thành viên của Hội, những việc đó chắc chắn sẽ được giải thích, nhưng không cần vội," Will đáp. "Giờ chắc cậu đang nóng lòng muốn biết món quà đó là gì. Ta cũng không vội. Khi nào cậu sẵn sàng, hãy kết nối tinh thần vào đây gặp ta, lúc đó hướng dẫn cũng không muộn. Chúc cậu có một trải nghiệm thú vị sắp tới." Giọng Will lại lộ ra sự vui vẻ, như thể đang ẩn chứa một bí mật thú vị.
"Tôi muốn nhờ ông một việc," Henry nói, giọng có chút dè dặt. "Hi vọng điều này nằm trong khả năng của ông."
"Ta đang lắng nghe đây," Will đáp, quả cầu ánh sáng khẽ rung động.
"Ông có thể giúp tôi phong ấn một phần ký ức được không? Điều này rất có lợi cho tôi. Trong thời gian tới, tôi sẽ phải trải qua một buổi thẩm vấn. Tôi không muốn lộ ra thông tin về hội Sanctuary với bên quân đội Zephyros."
"Hahaha, cậu quả thật là một người rất cẩn thận," Will bật cười. "Nhưng rất tiếc, việc này nằm ngoài khả năng của ta. Ta chỉ là sứ giả của Lifestream. Ta không thể thi triển bất kỳ phép thuật cụ thể nào cả. Lifestream cũng chỉ là một dòng sông aether thuần khiết, không thể tự nó biến thành phép thuật được."
"Tạm biệt ông," Henry nói, một chút thất vọng thoáng qua trong giọng nói. "Cảm ơn về món quà của Hội."
Tinh thần của Henry được truyền trở lại thân xác. Tất cả những chuyện vừa xảy ra tựa như một giấc mơ, cảm giác của hắn bây giờ thật mơ hồ và trống rỗng.
Bất ngờ, một giọng nói vang vọng trong đầu Henry, không phải của Will. Hắn kiểm tra ngực và thấy một tờ giấy nhỏ để trong đó. Vừa đọc xong những dòng chữ ngắn ngủi trên đó, hắn liền nuốt vội mẩu giấy. Đúng như những gì hắn lo lắng, sắp tới Henry sẽ phải trải qua một đợt thẩm vấn và kiểm tra từ quân đội. Hắn không biết liệu họ có sử dụng những vật phẩm phép thuật hay kỹ năng tra xét đặc biệt nào đó để kiểm tra cơ thể hắn hay không.
Hiện tại, mọi thứ đối với hắn thật mơ hồ. Hắn không biết đến khi bị thẩm vấn có vô tình thốt ra những điều ngu ngốc hay phạm vào những điều cấm kỵ hay không. Nếu điều đó xảy ra, thì đúng là tự tìm đường chết. Nhưng thôi, chuyện gì đến sẽ đến, điều quan trọng bây giờ là phải nghỉ ngơi thật tốt để có tinh thần đối phó với những chuyện sắp tới.


0 Bình luận