31— Tên phản diện của ta(3)
Chíu chíu!
Đêm khuya, tại sân tập luyện ngoài trời của Học viện Quân sự Han-yul. Một nam sinh đang ngồi trên băng ghế, hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi di động.
Chíu bùm!
“Chỉ một chút nữa thôi…! Chỉ một chút nữa thôi…!”
Xung quanh không có một bóng người, tiếng trò chơi vang vọng rất lớn, gần bằng mức độ ô nhiễm tiếng ồn. Nhưng nam sinh kia lại không hề để ý, vẫn tiếp tục cầm điện thoại.
[Game over]
“Daumaa…! Game cho chó chơi à, mẹ kiếp…!”
Đùng!
Khi nhìn thấy thông báo Game Over, nam sinh đã ném điện thoại của mình. Ngay xuống đất.
“U ta ta. Cậu Hở tí là tức giận ném đồ lung tung vậy à? Lỡ chiếc điện thoại đắt tiền này hỏng thì tính sao?”
Không lâu sau, một nữ sinh xuất hiện ở sân tập luyện, cô nhanh chóng nhặt điện thoại nằm trên mặt đất lên, phủi sạch bụi bẩn.
Ngay cả trong bóng tối, lớp trang điểm mắt lấp lánh, má hồng đậm và tông màu đỏ tươi của cô vẫn nổi bật. Cô chính là Baek Joo-hee của sư đoàn chiến đấu.
“Dù cậu có là người thừa kế của một tập đoàn lớn đi chăng nữa, cũng phải biết quý trọng đồng tiền chứ, thiếu gia nhỉ?”
May mắn thay, điện thoại không bị hư hại gì cả. Baek Joo-hee đưa nó cho nam sinh.
“Dù sao thì, chúc mừng vì đã trở lại học viện nhé. Đã gần một năm rồi, phải không?”
“…”
Tuy nhiên, bất chấp lời chào thân thiện của Baek Joo-hee, nam sinh vẫn giữ vẻ mặt cứng nhắc. Anh ta nhìn cô chăm chú.
“Nhưng cô là ai mà lại dám tỏ ra thân thiết với tôi như vậy?”
“Baek Joo-hee, Baek Joo-hee đây! Chúng ta mới gặp nhau tuần trước thôi đấy!”
“Ồ, là Baek Joo-hee à. Xin lỗi nhé.”
Chỉ đến lúc đó, nam sinh viên mới lấy điện thoại từ Baek Joo-hee. Anh ta thổi vào điện thoại trong khi kiểm tra xem còn bụi bẩn nào không.
“Vậy, cảm giác được trở lại trường học thế nào?”
“Haiz, chán vãi bìu. Chỉ cần nghĩ đến việc bị nhốt trong cái phòng giảng đường từ ngày mai thôi là thấy mệt người rồi.”
“Hô hô, tính tình của cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ.”
Mặc dù tỏ ra bình tĩnh, Baek Joo-hee thực ra khá lo lắng. Tim cô đập thình thịch.
Cô lo rằng mình có thể sẽ vô thức thốt ra những lời ngu muội và làm anh nổi giận.
Tên này chẳng khác nào một con dã thú. Một khi mất kiểm soát, hắn sẽ tấn công mọi người xung quanh một cách tàn bạo. Nếu để hắn túm được, cô chắc chắn sẽ cụt mất một cánh tay.
Mặc dù biết rất nguy hiểm, nhưng, Baek Joo-hee vẫn cố để tiếp cận anh ta.
Để đạt được mục đích của mình.
“À, tôi có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.”
“Giúp gì?”
Nam sinh này có thứ mà Baek Joo-hee không tài nào sở hửu được. Anh ta không phải vô cớ bị gọi là hạng nhì. Sức mạnh của anh còn ngang bằng với cả học sinh đứng đầu năm, Arna.
Ít nhất, đó là những gì Baek Joo-hee nghĩ.
“Cậu có thể khiến một người biến mất giúp tôi được không??”
“Ai cơ, một học viên á? Phụt Ha ha ha ha…!”
Nghe thấy yêu cầu của Baek Joo-hee, nam sinh bật cười.
“Hahaha…hahahaha…kekekekeke!”
“Hả, chuyện gì vậy? Có gì buồn cười chứ hả!”
Sao lại có thể buồn cười đến vậy? Anh ta ôm bụng, cười sảng khoái đến mức không thể kiểm soát. Một lúc sau, khi những giọt nước mắt đã ướt đẫm gò má, anh mới lau đi và cuối cùng cũng lên tiếng.
“Này, cô nghĩ tôi là một lính đánh thuê à?”
“Nhưng năm ngoái không phải cậu—”
“Tôi của năm nay thì khác. Gần đây tôi bắt đầu hành nghề trộm cắp rồi.”
“T–Trộm cắp ư? Còn chiếc vòng cổ thánh giá kia thì sao?!”
Khi Baek Joo-hee chỉ vào cổ của anh ta, nam sinh kia cũng nhìn theo ngón tay cô và cúi đầu xuống.
“Ah, ờ thì gia đình tôi theo Đạo Thiên Chúa ấy mà.”
Anh ta nhanh chóng nhét sợi dây chuyền thánh giá nhô ra vào lại bên trong quần áo.
“Nhưng, tại sao lại từ chối chứ? Nhiệm vụ lần này không khó gì hết đâu, đối thủ chỉ là một thằng đần cầm thìa đi vòng vò… Kyaah!”
Thụp!
Sự việc diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Nam sinh nắm chặt cổ áo Baek Joo-hee. Vì quá bất ngờ, cô không thể phát ra một tiếng động nào
"Oy."
Giọng điệu khác hoàn toàn với trước kia, nam sinh kia dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
“Tao vừa nói rồi cơ mà? Tao đã nói là tao đết muốn làm chuyện đó rồi. Vậy tại sao mày lại lảm nhảm với tao lắm thế? Khó chịu cực luôn đấy.”
“Ư, ư…Tôi x-xin lỗi…”
“Tao tử tế với mày từ đầu nên mày tưởng bở mà cứ thể lấn tới mãi à, đúng không?”
Bạch bạch.
Anh nhẹ nhàng vỗ má Baek Joo-hee vài cái. Cô không thể chống cự và chỉ có thể run rẩy không ngừng.
Giống như một con thỏ đứng trước một con hổ vậy.
“Và tao cũng chả dư thời gian chỉ để xử mấy tên tép riu như thế đâu.”
Nam sinh đẩy mạnh cô ra.
“Kyaa!”
Baek Joo-hee ngã nhào xuống đất. Sau đó, nam sinh đứng dậy khỏi băng ghế và bước về phía cô.
“Này, mày có biết tại sao tao lại quay về cái trường này không?”
Khụp.
Anh ta khom người xuống. Với vẻ mặt không có tí cười đùa nào, anh nhìn thẳng vào mắt Baek Joo-hee.
“Tao trở lại đây là để giành cái lại vị trí số một trong năm nay vốn luôn thuộc về tao ấy. Đó là lý do chính khiến tao đến đây.”
***
Rẹttt!
Trong khi đó, tại bệnh viện giảng dạy của học viện quân sự Han-yul. Khi Choi Soo-eun kéo rèm phòng bệnh, cổ đã hỏi tôi.
“Lần này cậu lại làm cái gì nguy hiểm nữa vậy hả! Bị thương ở eo luôn cơ đấy. Cậu không thấy chán sao…”
Hiện tại, tôi đang ngồi trên giường trong bộ đồ bệnh nhân. Nói cách khác, tôi đang nằm viện.
Thật lòng thì, tôi cứ nghĩ việc bế một người lên sẽ dễ dàng thôi chứ. Nhưng khi làm thật, thì lại không đơn giản như vậy. Arna thực sự là một đối thủ "nặng ký" , tôi đã quá xem nhẹ cổ rồi.
Khi nhìn mỗi vẻ bề ngoài, thì cổ có thể trông không khác gì những cô gái khác là bao, nhưng cái sức nặng kinh khủng đó đến từ đâu? Có thể là do bộ ngực kia không?
May mắn thay, bác sĩ nói rằng không có bất thường nào ở xương. Có vẻ như tôi chỉ bị căng dây chằng thắt lưng một chút.
Sau khi khám, bác sĩ nói tôi có thể về ngay nếu muốn, nhưng tôi quyết định ở lại bệnh viện để đảm bảo an toàn.
Rốt cuộc, vòng eo không phải cũng quý giá như tóc sao? Bạn cần phải chăm sóc vòng eo của mình khi bạn có thể chứ.
“Dù sao thì… Tớ sẽ để túi chườm lạnh ở đây cho cậu.”
Choi Soo-eun đặt một túi chườm lạnh và một vài chiếc khăn lên kệ. Trông giống như một túi chườm lạnh y tế chất lượng khá cao.
“Cậu còn cần gì nữa không?”
“Cần Đồ ăn. Chứ đồ ăn ở đây dở điên luôn ấy.”
Vấn đề về bữa ăn – đây là một điều tôi chắc chắn phải đề cập đến.
Lần cuối cùng tôi nhập viện, tôi nhận thấy đồ ăn trong bệnh viện này thực sự quá nhạt nhoà.
Mặc dù tôi biết đồ ăn ở bệnh viện nói chung đều không ngon, nhưng nơi này đã vượt quá giới hạn chấp nhận được. Nó healthy vãi ò.
“Cậu ráng ăn thì cũng đâu chết được, phải không? Dù sao thì cậu cũng sớm xuất viện sau mấy ngày nữa thôi mà.”
“Thế tớ đặt đồ ăn trên app được khum?”
“Cậu nghĩ có thể không…?”
Tingggg!
Tôi chợt nhớ đến khẩu phần dã chiến trong khoá huấn luyện lần trước. Ít ra thì chúng còn có chút hương vị để kích thích vị giác.
À, gần đây có chỗ nào mua đồ ăn được không nhỉ? Giờ mà ăn đồ trong cửa hàng tiện lợi thì thấy sao sao ấy. Tôi chỉ muốn thưởng thức một bữa cơm nhà đúng nghĩa thôi.
“Đúng rồi. Choi Soo-eun, có cậu ở đây mà.”
“Hả?”
“Cậu không thể nấu ăn cho tớ được sao?”
Tại sao tôi lại không nghĩ ra điều này trước đây nhỉ? Choi Soo-eun có thể nấu ăn cho tôi mà.
Kỹ năng nấu nướng của cô ấy thì không thể chê vào đâu được, thật sự rất nà tuyệt vời. Hơn nữa, món ăn cổ làm không chỉ ngon mà còn dễ ăn, thật sự dễ chịu cho dạ dày.
Một bữa ăn như thế có thể ăn hàng ngày, thậm chí cả đời mà không thấy chán.
“Tớ không phải là chuyên gia dinh dưỡng của cậu… Tại sao tớ phải nấu…?”
“Sao thế, lần trước cậu làm ngon lắm luôn mà?”
“L-Lần đó…!”
Cô ấy đang nhớ lại điều gì đó đáng xấu hổ sao? Choi Soo-eun đột nhiên lên tiếng, mặt đỏ bừng.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và thì thầm nhẹ nhàng.
“Đó chỉ là việc tớ tình cờ làm thôi…”
“Tình cờ sao? Vậy chắc chắn sẽ không có lần sau chứ?”
“Lần sau? Tại sao cậu nghĩ sẽ có lần sau?”
Ẹc!
Tôi còn sốc hơn cả lần tôi bị thương ở eo trước đó.
Tôi sẽ không thể ăn lại bữa ăn đó nữa sao? Đây có phải là lời tạm biệt với món thịt bò xào nấm ngon tuyệt đó không? Cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta lại là cuộc gặp gỡ cuối cùng luôn sao?
U là trời.
Nước mắt tuôn rơi.
“Này, khoan đã! Sao cậu lại khóc thế? Đây không phải lúc để khóc!”
Choi Soo-eun theo bản năng cầm lấy khăn, lau nước mắt cho tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy như mình đã trở thành một ông già trong viện dưỡng lão.
“Aah, thôi được rồi! Tớ sẽ nấu mà! Đừng khóc nữa, nha?!”
Cuối cùng, Choi Soo-eun đã vẫy cờ trắng.
Quả thực, dù trái tim có lạnh lẽo đến đâu, cũng khó có thể vô cảm trước những giọt nước mắt chân thành. Choi Soo-eun cũng không phải là ngoại lệ khi đứng trước thứ sức mạnh này. Xem ra chiêu này là sở trường của phái nữ. Tôi cũng nên sử dụng nó thường xuyên hơn trong tương lai mới được.
“Haa… Tại sao một đấng nam nhi lại có thể rơi nước mắt vậy chứ…?”
“Đàn ông cũng có lúc rơi nước mắt mà. Kiểu nó đau đến mức không thể kìm nén lại nữa ấy.”
“Thiệt tình, mấy món đó thì có gì để xúc động dữ vậy…”
Choi Soo-eun lắc đầu như thể cô ấy không thể tin được. Dù sao thì có vẻ như tôi đã thành công trong việc bảo đảm từ tối nay mình sẽ được ăn ngon.
“Nhưng mà tớ không thể nấu mọi bữa ăn được. Tớ cũng có lớp học và công việc của mình.”
“Tớ không yêu cầu nấu đủ 3 bữa đâu. Chỉ cần bữa tối là đủ.”
“Thật sự… Tại sao tớ lại phải nấu đồ ăn nữaaa…”
Choi Soo-eun đặt tay lên trán, dường như vẫn chưa thể nắm bắt được hết tình hình.
Ngay từ đầu cô không nên chuẩn bị hộp cơm đó. Vì nó, khẩu vị của tôi đã được nâng lên một tầm cao mới.
Tất cả những điều này đều là tại Choi Soo-eun. Vì vậy, cổ phải có trách nhiệm chăm sóc tôi. Tôi không thể hài lòng với thức ăn thông thường nữa rồi.
Án tù chung thân vì tội nộp hộp cơm.
Lạch cạch.
“Đến giờ rồi nhỉ, tớ cần rời đi ngay đây. Tớ cũng phải ghé thăm những phòng khác nữa.”
“Được rồi, mai gặp lại nhé.”
“Đừng quên xài túi chườm lạnh.”
Sau khi để lại lời dặn dò cuối cùng, Choi Soo-eun rời khỏi phòng.
Không biết thực đơn ngày mai sẽ thế nào nhỉ? Dù thế nào đi nữa thì chắc chắn sẽ ngon hơn đồ ăn ở bệnh viện này. Mong chờ quá đê.
Tôi vui vẻ tưởng tượng khi nằm ngửa trên giường.
“Úi!”
chết tiệt. Tôi nằm xuống một cách bất cẩn, khiến cơn đau thắt lưng đã quên của tôi lại bùng phát. "Con quái vật vứ bệu" đó.
Nghĩ lại thì thấy hơi bất công. Tôi vừa cố nâng Arna, và tôi bị thương ở eo. Trong khi đó, Arna lại chẳng hề hấn gì.
Tôi không thể để vụ này chìm được. Tôi không thể để mình là người duy nhất bị tổn thương. Cùng làm cổ cũng phải chịu đau khổ giống tôi nào.
Tôi nhanh chóng cầm điện thoại lên và truy cập vào cộng đồng trường học.
─── Học viện quân sự Han-yul của Every Hunter ───
Diễn đàn tự do > Bài viết mới
<Chủ đề>
Ai xem bộ ảnh đồ thể thao mới nhất được Arna mặc chưa?
<Nội dung>
Có vẻ hơi khác so với trước đây nhỉ? ㅠㅠ?
Mấy buổi chụp hình trước đây đẹp cực kỳ, nhưng buổi chụp hình này thì lại có cảm giác hơi…
Không phải là vấn đề về sản phẩm đâu nha, nhưng có vẻ như người mẫu hơi đáng thất vọng một chút. ㅜㅜ!!!
Khuôn mặt của Arna có vẻ hơi sưng, và… hơi? Có thể thấy một chút bụng mỡ phệ xuống… Chân cô ấy có vẻ to hơn trước nhiều… Chắc dạo này cô ấy không giữ gìn sức khỏe tốt lắm nhể… Tôi phải làm sao đây? ㅠㅠㅠㅠㅠ
Tôi thường mua hai hoặc ba bức ảnh mỗi khi hình ảnh của Arna được bán vì cô ấy quá đỗi xinh đẹp, nhưng lần này làm tôi chẳng muốn mua nữa… Tôi cần phải đóng ví lại thôi…
Các fan khác của Arna nghĩ sao? Tôi là người duy nhất cảm thấy Arna xấu đi thôi sao? ㅠㅠㅠㅠㅠㅠ?
───
“Phù.”
Không gì tuyệt hơn thế này để giải tỏa căng thẳng. Ở đây, tôi có thể trêu Arna thoải mái mà không cần lo lắng về ý kiến của bất kỳ ai.
Trên thực tế, một nửa số bài ghét bỏ hiện lên khi bạn tìm kiếm tên Arna về cơ bản đều là do tôi viết. Tôi đăng ít nhất năm bài đăng trở lên mỗi ngày.
He he.
Đing~
Đúng lúc đó, tiếng thông báo trên điện thoại vang lên. Có người bình luận vào bài đăng của tôi.
Đing~
Đing~
Đing~
Không chỉ một mà là nhiều bình luận được tạo trong khoảng thời gian ngắn này. Thật là một phản ứng dữ dội.
Tôi vội vàng kiểm tra các bình luận.
└Anonymous2812: Hở? Thật không đấy? Tau có thấy mập méo đâu…
└Anonymous2812: Nếu có thì trông nàng ấy thậm chí còn đẹp hơn trước nữa kìa, đúng không?
└Anonymous2812: Và tau thực sự không hiểu tại sao mi lại nói idol của tau tăng cân luôn đấy.
└Anonymous2812: xàm vãi lờ, nàng làm gì có mở thừa trong cơ thể chứ
└Anonymous2812: mắt nào của mầy thấy mặt chị tao sưng hả?
└Anonymous2812: Bụng của cổ không có phệ chút nào cả, hiểu không thằng đần?
└Anonymous2812: Chân thì liên quan quá ha? Nó còn méo dày lên nữa là.
└Anonymous2812: Vợ tao tập thể dục mỗi ngày đấy thằng chó!
└Anonymous2812: Bro đã thực sự mua hình của cổ chưa? Bro có thể cho tôi xem biên lai mua hàng không?
└Anonymous2812: Này thằng đầu lợn!
└Anonymous2812: Trả lời nhanh coi!
“…”
Diễn đàn này lẽ ra phải ẩn danh cơ mà. Thế cái tên hiện lù lù kia là sao??
Không phải ai cũng để ý được mấy chi tiết này đâu. Tôi cũng có tài ở khoản này nữa nhể.


6 Bình luận