• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 30: Tên phản diện của ta(2)

4 Bình luận - Độ dài: 2,167 từ - Cập nhật:

30— Tên phản diện của ta(2)

Sau bài giảng video ngắn, chúng tôi bắt tay vào thực hành ngay.

Bao gồm cả tôi, các thành viên trong nhóm đã vào phòng mô phỏng phối hợp được xây bên cạnh giảng đường. Vì quá trình mô phỏng phối hợp vẫn chưa hoàn tất nên không có một vật thể nào được nhìn thấy bên trong phòng mô phỏng phối hợp. Đó chỉ là một căn phòng trống.[note72824]

“Hiểu rõ chưa? Không cần phải lo sợ vô ích! Tuy bọn chúng có vẻ đáng sợ ở bên ngoài, nhưng chúng chẳng qua chỉ là những cái vỏ rỗng tết bên trong mà thôi!”

“Ừm… Vâng… Tớ sẽ cố gắng hết sức…”

“Cô Baek Joo-hee cũng hiểu mà, đúng không?”

“Trời ạ. Tôi hiểu rồi. Tai tôi sắp rỉ máu chỉ vì cô cứ lãi nhãi quài rồi này!”

Ngay khi chúng tôi bước vào phòng mô phỏng phối hợp, đội chia thành hai nhóm. Arna và hai cô gái thì tụm lại với nhau. Có vẻ như họ đang tổ chức một cuộc họp bàn chiến lược nào đó.

Mặt khác, nhóm của tôi thì…

“Này, Moon Shin-chung. Chúng ta hãy chơi một trò chơi đố vui nhỏ nhé. Sẵn sàng đoán chưa?”

"đố vui à? Được thôi, bắt đầu đi.”

Chúng tôi đang trao đổi câu đố với tinh thần phấn khởi. Tôi đã đặt câu hỏi.

“Được rồi. Câu hỏi ở đây là: Chúa ghét loại bánh mì nào nhất?”

“Bánh mì mà Chúa ghét ư? Là cái mẹ gì?”

“Đó là bánh mì mới nướng.”[note72820]

Ha-ha-ha!

Chúng tôi ôm bụng và cười lớn đến nổi cả phòng mô phỏng phối hợp đều vang vọng tiếng cười của 2 bọn tôi.

“Ugh, ồn quá…”

Trong khi đó, Arna đứng nhìn từ xa và nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh thường như thể chúng tôi là lũ côn trùng không bằng.

Cổ cũng không cần phải cố nhíu mày lại vậy đâu, tại tôi nhìn cũng biết là cô đang cố nhịn cười gòi.

[Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu quá trình đồng bộ hoá để chuẩn bị cho buổi tập huấn chiến đấu. Xin các học viên hãy giữ nguyên vị trí.]

Trong lúc chúng tôi tưởng chừng phải đợi ở đây mãi mãi, giọng của Seo Dan-ah vang lên từ loa. Cuối cùng, đến lượt chúng tôi toả sáng rồi.

Xoẹt-rắc—

Sau đó, Phòng mô phỏng bắt đầu hoạt động. Căn phòng này, trước đây không có đồ vật, đã nhanh chóng được biến đổi thành một phòng tiệc lộng lẫy.

Những chiếc đèn chùm lớn được treo từ trần nhà, một con đường trắng tinh khôi trải dài trên sàn, và những chiếc ghế dành cho khách trước sân khấu trung tâm đều chật kín.

Chúng tôi đã bước vào một sảnh tiệc cưới.

“Woahh… đẹp quá…”

Ngay cả Arna, người vừa mới nhíu mày, cũng phải tròn mắt khi nhìn thấy sảnh cưới xa hoa.

“Oa…”

“Ôi trời…”

Những nữ sinh còn lại cũng không khác gì. Họ hoàn toàn bị mê hoặc, đắm chìm vào vẻ đẹp của nơi này.

“Này, Thìa… không hiểu sao ta bắt đầu thấy mệt mệt kiểu gì ấy…”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy…”

Moon Shin-chung bên cạnh tôi nhún vai.

Không chỉ riêng Moon Shin-chung; tôi cũng cảm thấy như vậy. Chỉ cần bước vào sảnh cưới thôi là tôi đã cảm thấy cạn kiệt năng lượng rồi.

Tôi không chắc tại sao lại như vậy.

[Buổi tập huấn của đội này sẽ được tiến hành tại sảnh tiệc cưới này. Xin hãy đi theo vòng tròn được đánh dấu trên sàn và vào vị trí được chỉ định.]

Thực hiện theo hướng dẫn đó, mọi người di chuyển đến vị trí của mình.

Đầu tiên, Arna, với tư cách là một dân thường, đi thẳng dọc theo con đường vắng vẻ và một mình bước lên sân khấu.

Tiếp theo, các cảnh sát Baek Joo-hee và Prometheus ngồi vào hàng ghế đầu tiên của khu vực dành cho khách mời, gần Arna.

Cuối cùng, với tư cách là những kẻ tấn công, Moon Shin-chung và tôi được phân công đứng ở cuối con đường vắng, gần lối vào.

Điểm xa nhất có thể tính từ Arna, người đang ở trên sân khấu.

[Bây giờ mọi người đã vào vị trí, tôi xin giải thích mục tiêu nhiệm vụ.]

***

[Mục tiêu của nhiệm vụ rất đơn giản.

Hai cảnh sát được giao nhiệm vụ xử lý những kẻ tấn công đến bắt cóc cô dâu.]

Khi nói đến “cô dâu”, điều đó ám chỉ Arna.

“Tôi á? Tôi là cô dâu á?”

[Là cô dâu, em không được phép thực hiện bất kỳ hành động nào. Em thậm chí không được phép chạy trốn hoặc sử dụng vũ lực.]

Ngay cả việc trốn thoát khỏi những kẻ tấn công cũng bị cấm. Có vẻ như cô dâu sẽ mặc váy cưới, hạn chế mọi sự chạy nhảy.

"Vậy thì, bất kể những kẻ tấn công này làm gì, em cũng chỉ được phép đứng yên thôi sao?"

[Ừ, đúng vậy.]

“…”

Arna đứng đó, sững sờ, miệng há hốc.

[Nếu không còn câu hỏi nào nữa, chúng ta sẽ bắt đầu bài thực hành luôn. Xin hãy vào vị trí và tiến hành tập huấn một cách có trách nhiệm.]

Bíp!

Ngay khi tín hiệu vang lên, Arna thoát khỏi trạng thái sững sờ và tuyệt vọng cầu xin với khu vực dành cho khách mời.

“Tôi cắn răng cắn cỏ cầu xin hai người! Làm ơn hãy hạ gục những kẻ tấn công đó! Nếu không còn cách nào khác, ít nhất hai người phải loại bỏ kẻ tấn công tên thìa đó!”

Cô ấy thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.

Như mong đợi từ Arna — cô không bao giờ làm bất cứ điều gì nửa vời. Cho dù đó là huấn luyện hay hành động như một thường dân, cô ấy đều hoàn toàn tận tâm với vai trò của mình.

Trong trường hợp đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhập vai vào kẻ tấn công.

“Này, xăm trổ đầy cổ, hãy đi quét hết tiền chia buồn trong sảnh đi.”

“Không phải tiền chia buồn, mà là tiền chúc mừng mới đúng!”

“Ồ, xin lỗi nha. Tôi đánh máy nhầm.”

“Đó không phải là đánh máy nhầm, đó là nói nhầm mới đúng!”

Ngay cả trong hoàn cảnh đó, Arna vẫn sửa lỗi cho tôi.

“Sống đủ lâu để rồi bị một người Mỹ sửa lỗi là điều đáng xấu hổ sâu sắc với tư cách là một người Hàn Quốc. Tôi cho rằng mình còn nhiều điều phải cải thiện.”

"Cậu cố tình nói thế phải không? Tôi nói thẳng luôn cho cậu biết, tôi không phải người Mỹ!"

Arna thở hổn hển và vung nắm đấm. Cô ấy có vẻ vô cùng tức giận.

Nhưng vậy thì sao? Người dân thường thì có thể làm gì ở đây chứ? Ngoài việc tức giận, cô ấy có thể làm gì?

“Này, xăm trổ đầy cổ, cậu hãy 'chăm sóc' cho Baek Joo-hee. Trong khi đó, tôi sẽ xử lý phần còn lại.”

“Thế thôi à? Dù sao thì cũng chỉ có một người thôi.”

Moon Shin-chung giơ vũ khí lên. Tôi có thể dễ dàng xử lý Baek Joo-hee, nên không có gì phải lo lắng.

Dù sao…

“Này, Baek Joo-hee.”

“Hả? Cậu gọi tôi à?”

“Ừ. Sao lần này cô chỉ đứng đó vậy? Giống như lần trước ấy, sao cô không cởi hết đồ ra đi…?”

“Hảaaa?!"

Khuôn mặt của Baek Joo-hee đỏ bừng khi cô ấy hét lên một tiếng lớn. Cô cũng có tiếng gầm khủng khiếp ngang ngửa với Arna. Trong một khoảnh khắc, tôi cứ tưởng màng nhĩ của mình rách rồi chứ.

"Tôi cũng có mắt để nhìn người đấy! Làm sao tôi có thể trao thân thể mình cho 'con bọ nước' đấy cơ chứ?!"

"Thì ra đó là lý do khiến cô nổi giận à."

Tôi khẽ quay đầu lại liếc nhìn Moon Shin-chung.

Mặc dù chúng tôi cùng đội, nhưng tên này thực sự không hấp dẫn cho lắm. Thành thật mà nói, "con bọ nước" là một cách nói giảm nói tránh rồi ấy. Tôi cũng hơi hiểu được một tí cảm xúc của Baek Joo-hee.

“Này, Thìa, con ả đó đang sỉ nhục ta phải không?”

Ít nhất thì Moon Shin-chung cũng có trực giác tốt, không giống như vẻ ngoài của cậu ta, điều đó thật may mắn. Cậu ta nghiến răng và khom người xuống.

“Ta còn định nương tay một tí với con ả khốn đó, nhưng… có vẻ như ta phải bung hết sức lần này rồi.”

Đùng đùng đùng!

Cậu ta ngay lập tức chạy về phía trước, mục tiêu của cậu không ai khác chính là Baek Joo-hee.

Mục tiêu nhiệm vụ đã bị lãng quên từ lâu. Moon Shin-chung giờ đây chỉ tập trung vào mỗi việc đối đầu với Baek Joo-hee.

—“Cút khỏi mắt của ta đi, đồ bọ nước xấu quắc!”

—”Aaaaaaarrrgh!”

Đúng như dự đoán, Moon Shin-chung và Baek Joo-hee đã đụng độ trực diện.

Trong lúc họ đang chiến đấu ác liệt, tôi thản nhiên bước về phía sân khấu.

“Ờ… Không… Cái đó…”

Nhưng Prometheus đã chặn đường tôi. Cô ta đứng trước mặt tôi, toát mồ hôi hột vì lo lắng, rõ ràng là không biết phải làm gì.

“Nếu bây giờ cô tránh ra, tôi sẽ không đụng vào cô đâu.”

“V-Vâng, thưa ngài!”

Với điều đó, Prometheus ngay lập tức dọn đường cho tôi. Thế là, Đường cao tốc dẫn đến sân khấu đã hoàn tất rồi đấy.

“Này, đợi đã! Các người đi đâu thế hả?! Không phải nhiệm vụ của mấy người là phải bảo vệ tôi sao?! Quay lại đây!”

Bất chấp tiếng kêu la tuyệt vọng của Arna, không một tên cảnh sát nào quay trở lại.

Một người đang bận chiến đấu với kẻ tấn công xấu xí, còn người kia đã từ bỏ nhiệm vụ và trốn đi.

Bịch.

Bịch.

Giữa tất cả những điều này, tôi bước về phía Arna mà không có bất kỳ sự cản trở nào. Khi tôi đến gần, khuôn mặt của Arna ngày càng nhợt nhạt.

“Dừng lại…! Dừng lại ngay! Đừng đến gần hơn nữa!”

“Tôi trông giống như người sẽ dừng lại chỉ vì cậu yêu cầu à?”

“Ơ ơ…”

Arna nhanh chóng vòng tay ôm lấy ngực.

“Cậu định làm gì tôi?! Nếu cậu dám làm bất cứ điều gì quá khích với tôi, dù là tập huấn hay không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu!”

"Quá khích? Tôi chỉ làm nhiệm vụ của một kẻ tấn công mà thôi. Tôi đang cố gắng hết sức để bắt cóc cậu đấy."

“Nhưng… Nhưng cậu định làm gì sau khi bắt cóc được tôi?!”

Sau vụ bắt cóc? Hừmmm. Tôi nghĩ rằng buổi tập huấn sẽ kết thúc sau vụ bắt cóc. Tôi cũng chả cần nghĩ nhiều về sau đó.

Gạt chuyện đó qua một bên, vì Arna hiện đang bất động nên tôi cũng nên nắm bắt cơ hội này chứ nhể.

Tôi nên làm gì nhỉ? Điều gì sẽ khiến Arna hét lên và phản đối kịch liệt đây?

Nghĩ ra rồi, chúng ta hãy cho cô ấy ăn một chiếc pizza Hawaii phủ đầy dứa nhé.

Ngay cả Arna, một hốc trưởng hầu như sẽ mukbang bất cứ thứ gì, cũng không thể chịu đựng được điều đó. Cổ chắc chắn sẽ thể hiện sự đau khổ của mình bằng toàn bộ cơ thể.

“Yên tâm đi, tôi sẽ tô điểm cho đêm tân hôn của cậu kekeke.”

“Hiieeeek! Cút đi, đồ biến thái! Đồ trai đểu! Sao cậu dám không tôn trọng tôi hảaaaa!”

Đồ biến thái? Lại còn trai đểu? Cổ mất trí rồi à? Arna đang tự tiện buông lời lăng mạ thẳng vào tôi luôn kìa.

Dù sao…

Tôi dang tay ra để bắt cóc Arna, nhấc bổng cô ấy lên như một nàng công chúa.

“Cậu nghĩ cậu đang chạm vào đâu vậy hả?! Tôi bảo, thả tôi xuống mau lên!”

“Yên nào. Nếu không….”

Rắc!

Có lẽ là do Arna vùng vẫy dữ dội. Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng kêu rắc rắc ở lưng dưới.

Một cơn đau dữ dội không thể diễn tả được chạy dọc theo các dây thần kinh của tôi, lan tỏa khắp cơ thể. Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi như mưa.

Tôi đã bị trật cả lưng sau khi cố nâng cái sinh vật mũm mĩm đó.

“Cái dittttt?! Ẵm có cái mà lưng tôi gãy mẹ rồi này?!”

Cuối cùng, không có người chiến thắng trong buổi tập huấn này.

Arna và tôi đều là kẻ thua cuộc.

Ghi chú

[Lên trên]
Giải thích: Trong tiếng Hàn, "bánh mì mới nướng" là: "방금 구운 빵" (bang-geum gu-un bbang) Trong đó: "빵" (bbang) = bánh mì "방금" (bang-geum) = vừa mới (ngay lúc nãy) "구운" (gu-un) = đã nướng Vấn đề là ở chữ "구운" – đọc giống với từ "구원" (gu-won) nghĩa là cứu rỗi, cứu chuộc – một khái niệm quan trọng trong đạo Thiên Chúa. => Khi nói "방금 구운 빵" (bánh mì mới nướng), người Hàn có thể nghe nhầm hoặc chơi chữ thành "방금 구원 빵" – tức là bánh mì vừa mới được cứu chuộc. Từ đó nảy sinh câu đùa: "Chúa ghét bánh mì mới nướng", vì bánh mới nướng thì chưa được "cứu rỗi" hoàn toàn, hoặc "cứu" kiểu sai lầm, nên Chúa không ưng. Tóm lại: Đây là một câu đùa kiểu đồng âm khác nghĩa trong tiếng Hàn, và khi dịch sang tiếng Việt thì chỉ thấy buồn cười khi bạn biết tiếng Hàn hoặc hiểu bối cảnh tôn giáo một chút. Trung bình chuyện cười dì mai?
Giải thích: Trong tiếng Hàn, "bánh mì mới nướng" là: "방금 구운 빵" (bang-geum gu-un bbang) Trong đó: "빵" (bbang) = bánh mì "방금" (bang-geum) = vừa mới (ngay lúc nãy) "구운" (gu-un) = đã nướng Vấn đề là ở chữ "구운" – đọc giống với từ "구원" (gu-won) nghĩa là cứu rỗi, cứu chuộc – một khái niệm quan trọng trong đạo Thiên Chúa. => Khi nói "방금 구운 빵" (bánh mì mới nướng), người Hàn có thể nghe nhầm hoặc chơi chữ thành "방금 구원 빵" – tức là bánh mì vừa mới được cứu chuộc. Từ đó nảy sinh câu đùa: "Chúa ghét bánh mì mới nướng", vì bánh mới nướng thì chưa được "cứu rỗi" hoàn toàn, hoặc "cứu" kiểu sai lầm, nên Chúa không ưng. Tóm lại: Đây là một câu đùa kiểu đồng âm khác nghĩa trong tiếng Hàn, và khi dịch sang tiếng Việt thì chỉ thấy buồn cười khi bạn biết tiếng Hàn hoặc hiểu bối cảnh tôn giáo một chút. Trung bình chuyện cười dì mai?
[Lên trên]
Phòng mô phỏng này là phòng đồng bộ của chương 4 nha, mình sửa lại đọc cho đỡ khúm núm
Phòng mô phỏng này là phòng đồng bộ của chương 4 nha, mình sửa lại đọc cho đỡ khúm núm
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Thần đìa đã đánh giá quá nhẹ








hốc trưởng🐧
Xem thêm
:))))))))
Bế phát gãy lưng
Tôi thấy cảnh 2 kẻ trầm cảm sụp xuống đâu đây
Xem thêm