Ngày 30 tháng 5, năm thứ 1026 theo lịch Đế quốc.
Ở phía Nam của Đế quốc Grantz Vĩ Đại, có một vùng đất mang tên Kaktos. Nơi này nằm phía Nam lãnh địa của Hầu tước Grinda, cũng chính là khu vực phía Bắc từng thuộc về Công quốc Lichtine.
Vì vậy, Kaktos quanh năm bị thiêu đốt bởi gió nóng rát và những làn hơi nóng cuộn lên từ mặt đất như lửa đang cháy.
Mặc dù nguồn nước đã được cải thiện kể từ khi vùng đất này được nhượng lại cho Grantz, nhưng để nói là nó đã hồi sinh hoàn toàn thì vẫn còn quá sớm. Tuy nhiên, với một Lichtine đang khốn khổ vì nạn đói, thì mảnh đất này chính là niềm hy vọng cuối cùng.
Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, đất trời Kaktos ngập tràn doanh trại.
Ở chính giữa là một chiếc lều lớn hơn hẳn những cái còn lại – tổng hành dinh chỉ huy.
Trên đó, lá cờ của Công quốc Lichtine tung bay trong gió.
“Thưa Đại tướng Ranquill, sứ giả vừa báo tin: ngài Karl sẽ sớm có mặt tại đây.”
Viên tham mưu cung kính nói với người đang ngồi trên ghế chủ tọa.
Ranquill Caligula Gilberist.
Năm nay ba mươi bảy tuổi, ông là một anh hùng của Lichtine, được các quốc gia xung quanh mệnh danh là “Đại bàng cuồng nộ giữa bầu trời nghịch chuyển”. Thế nhưng, mặc dù sở hữu tài năng hiếm có, Ranquill lại không được lòng các quý tộc vì tính cách cộc cằn, khó gần.
“Vậy à… Khi nào Karl-sama tới, báo cho ta biết.”
Ông đáp cụt lủn, rồi khoanh tay trầm ngâm.
Trong đầu ông lúc này chỉ có một câu hỏi duy nhất – có nên tấn công Đế quốc Grantz hay không.
“Vẫn chưa quyết xong à?”
Nghe thấy giọng nói của viên tham mưu, Ranquill khịt mũi lớn, ánh mắt vẫn dán chặt vào bản đồ.
“Dĩ nhiên là chưa.”
“Nhưng Lichtine chúng ta đâu còn đủ sức chống đỡ nữa. Không phải dân thường hay quý tộc, mà là đám nô lệ đói khát – họ đã chạm giới hạn rồi.”
“Ta hiểu… Ta cũng không ngờ mầm họa từ chế độ nô lệ lại bùng phát thành thế này…”
Không có nước thì cây không mọc được. Không có lương thực thì con người sẽ đói khát, kiệt sức.
Mà đã vậy thì đám nô lệ – những kẻ vốn đã ăn không đủ no – sao có thể ngồi yên chờ chết?
Không. Mọi oán hận, mọi thù ghét sẽ dồn hết lên người chủ.
“Lichtine có nhiều nô lệ hơn cả dân thường. Nếu một ngày nào đó bọn họ cùng vùng lên, sẽ là thảm họa.”
“Thế thì càng không cần do dự nữa. Cách duy nhất để sống sót bây giờ… là cướp của nước khác.”
Không nước, không lương thực.
Người thì đói, quý tộc thì tàn bạo, dân chúng thì căm phẫn. Cả đất nước như một chiếc nồi áp suất chực nổ tung.
“Cứ cái đà này, Lichtine sẽ diệt vong trong vòng một năm – hoặc cùng lắm là sáu tháng.”
Không chỉ nội chiến mới khiến một quốc gia sụp đổ. Khi người dân chết đói, lính cũng sẽ chết đói. Mà lính chết đói thì quốc lực suy yếu, tạo điều kiện cho nước khác xâm lược.
“Cứ như thể Lichtine bị nguyền rủa vậy. Vừa mới ổn định lại dưới quyền Karl-sama thì mọi thứ lại nát bét…”
Cách duy nhất để thoát khỏi kết cục thảm hại – là xâm lược nước khác.
Lấy lý do “đòi lại vùng đất phía Bắc”, Ranquill cân nhắc việc đưa quân đánh Grantz. Nhưng nếu thua, Lichtine sẽ mất tất cả – kể cả quốc khố cũng chẳng còn. Còn nếu để yên không làm gì, một là nội chiến sẽ nổ ra, hai là Cộng hòa Steichen ở phía Tây sẽ nhân cơ hội tấn công.
Công quốc Lichtine lúc này chẳng khác nào lạc giữa mê cung, không thấy được đường ra.
“Vậy… tại sao không chuyển hướng sang Steichen? Nếu giải phóng được sông Zahle – con sông họ đang ngăn đập – thì ít ra ta còn có nước. Hơn nữa, họ là bên gây sự trước, lý do chính đáng cũng có sẵn rồi.”
“Ta cũng từng nghĩ tới… Nhưng xét về chi phí, nhân lực và thời gian, Grantz vẫn dễ đánh hơn.”
Ban đầu, họ định tấn công Steichen – nơi phe Nidavellir trấn thủ biên giới. Nhưng Nidavellir – phe vốn từng thất thế – nay lại vực dậy mạnh mẽ, quân lực tăng vọt, phòng bị cực kỳ nghiêm ngặt.
Ngược lại, Grantz vừa mới giành lại quyền kiểm soát khu vực phía Bắc, nhiều pháo đài còn đang xây dở, sơ hở đầy rẫy.
Chiếm lại vùng đất cũ phía Bắc chắc chắn sẽ nhanh hơn việc đánh xuyên qua bức tường kiên cố ở phía Tây Lichtine.
Với lực lượng 30.000 binh, họ đã tới sát biên giới. Nhưng bước quyết định lại quá nặng nề – nó có thể định đoạt cả vận mệnh quốc gia.
“Thôi thì cứ đợi Karl-sama về đã. Biết đâu ngài ấy mang tin tốt.”
“…Ừ.”
Ranquill gật đầu, không giấu nổi vẻ thất vọng trước câu nói đầy lạc quan kia.
Thật ra, bản thân ông cũng chẳng hy vọng gì nhiều.
Bởi vì câu trả lời… đã có sẵn từ đầu rồi.
“Chà… đúng là đời chẳng như mơ.”
Ánh mắt Ranquill rơi vào bức thư đặt nơi góc bàn.
Là thư của Karl – thông báo thất bại trong đàm phán. Dù kết quả này đã được đoán trước, nhưng sâu thẳm trong lòng ông vẫn mong một tia hy vọng.
“Nếu không thể đòi lại bằng lời… thì chỉ còn cách chờ đúng thời cơ mà thôi.”
Việc này ông vẫn chưa nói với bất kỳ ai. Bởi chỉ cần rò rỉ tin, phía Grantz có thể ra tay trước.
Một chút cướp bóc thì họ có thể nhắm mắt cho qua, nhưng nếu để mất thế thượng phong, thì mọi lý do gây chiến sẽ trở thành trò cười.
Hơn nữa, nếu để mất nhân lực – đặc biệt là nô lệ – thì đội quân sẽ hóa thành một lũ ô hợp không hơn không kém. Sau khi giành được lãnh thổ, điều quan trọng nhất là ổn định trật tự càng nhanh càng tốt.
“Ít nhất… việc cử Karl-sama đi cũng coi như để rèn luyện.”
Dù ông tự mình đi cũng chẳng khá hơn, nhưng ít ra việc để Karl va vấp cũng giúp ích về sau. Với tính cách hiền lành, cậu ta khó có thể đẩy mọi chuyện đi xa – đó cũng là ưu điểm.
“Thưa tướng quân Ranquill, chúng ta vừa nhận được thư kháng nghị từ Hầu tước Grinda…”
“Lại nữa à… Thôi, cũng phải thôi. Có 30.000 quân đóng sát biên giới thì ai chả lo.”
Ranquill bật cười cay đắng, chống cằm gõ nhẹ bàn rồi gằn giọng.
“Bảo rằng chúng ta tập trung quân là để nghênh đón Karl-sama, vì trong nước đang bất ổn, chứ hoàn toàn không có ý gì khác.”
“Tuân lệnh. Nhưng liệu có nên hành động trước khi Grinda tập hợp xong quân không?”
“Ta biết. Nhưng tình hình phía Nam của Grantz cũng chẳng khá hơn đâu.”
“Không ổn định ạ?”
Viên tham mưu nhướng mày khó hiểu.
Người ngoài nhìn vào Đế quốc Grantz sẽ nghĩ họ mạnh mẽ vững vàng – nhưng nếu quan sát kỹ bên trong, họ còn rối ren hơn cả Lichtine.
Tân Thủ tướng đang thúc đẩy cải cách với quyền lực tuyệt đối, khiến rất nhiều thế lực phản đối.
“Grinda thì nghiêng về phe Thủ tướng. Quý tộc miền Nam chắc chắn không hỗ trợ ông ta. Nếu vậy, quân lực của ông ta cùng lắm cũng chỉ có 5.000. Với số lượng đó thì chẳng đáng lo.”
Nhưng thứ đáng lo thật sự – là phe miền Đông do gia tộc Kelheit cầm đầu. Nhưng ngay cả họ cũng không dễ gì động binh. Cục diện giữa họ và miền Nam đang giằng co, chỉ cần một tia lửa nhỏ, chiến tranh toàn cục sẽ bùng phát.
“Lợi dụng lúc cả hai phe còn đang dè chừng nhau, chúng ta cứ chiếm lấy vùng đất phía Bắc là xong.”
“Vậy cứ chuẩn bị sẵn sàng, chờ hiệu lệnh là hành quân.”
“Được. Nhưng đừng để quân ta manh động quá. Phải kiểm soát thật chặt đám nô lệ, nếu không, thất bại là điều chắc chắn.”
“Rõ!”
Viên tham mưu rời khỏi lều, thì ngay lập tức, sứ giả khác thở hổn hển chạy vào.
“Tin khẩn! Có khoảng 3.000 quân đang hành quân về phía chúng ta!”
Ranquill nhướng mày, nhìn xuống bản đồ:
“Của Hầu tước Grinda à?”
“K-không, chúng tôi thấy một lá cờ có biểu tượng cán cân, bên cạnh là một con rồng trên nền đen…”
“Tiểu quốc Baum!?”
Ranquill lập tức bật dậy, trừng mắt nhìn viên sứ giả.
Cả lều chỉ huy rúng động.
“Vâng! Quân đội của họ đang tiến thẳng đến chỗ ta!”
“Vị trí?”
Ranquill gật đầu ra hiệu cho người kia chỉ vào bản đồ. Sứ giả tiến tới, mặt tái xanh.
“Cách đây khoảng hai đơn vị – tầm sáu cây số!”
“Vậy sao tới giờ mới phát hiện!?”
“Thưa… vì chúng tôi dồn toàn lực theo dõi Hầu tước Grinda nên không để ý đến Baum…”
“Sơ suất – hay nói đúng hơn là… chẳng ai thèm quan tâm tới hướng đó.”
Tiểu quốc Baum từ trước đến nay vẫn giữ thế trung lập.
Tra lịch sử nước này thì lần cuối họ động binh là từ… lúc lập quốc. Vì vậy, không ai ngờ họ lại bất ngờ kéo quân.
“Dù sao thì cũng là một sai sót nghiêm trọng.”
Ranquill đập mạnh tay lên bàn, tự trách bản thân vì đã quá xem nhẹ tình hình.
“Mình đã nhắc đi nhắc lại với bản thân… rằng suy nghĩ kiểu ‘đáng lẽ phải có’ hay ‘đáng lẽ không nên có’ là điều ngu ngốc ― vậy mà cuối cùng vẫn phải tự cảnh tỉnh thêm một lần nữa.”
“Cũng khó trách. Không ai có thể ngờ một tiểu quốc như Baum lại bất ngờ hành động thế này.”
“Tập hợp quân đội ngay.”
Ranquill gật đầu trước lời khuyên của các tham mưu, rồi quay ánh nhìn nghiêm nghị về phía bản đồ trên bàn.
“Chúng ta vẫn chưa quyết định sẽ giao chiến. Trước mắt, hãy cử sứ giả ra đàm phán để câu giờ. Trong trường hợp xung đột xảy ra, đưa ba nghìn nô binh lên hàng đầu làm lá chắn, tranh thủ thời gian hoàn tất đội hình.”
“Rõ!”
Khi thấy các tham mưu bắt đầu tất bật rời đi, ánh mắt Ranquill lại quay trở về bản đồ.
“…Chúng đang nghĩ gì mà lại mò đến đây?”
Thông tin về phía đối phương quá ít ỏi. Họ chỉ biết rằng tại tiểu quốc Baum, một vị vua mới vừa đăng cơ.
Ranquill từng cử không ít gián điệp xâm nhập vào Baum để điều tra tình hình bên trong, nhưng kết quả thu về hoàn toàn vô ích. Không ― nói đúng hơn là không ai trong số đó quay trở lại.
“Có lẽ các quốc gia khác cũng thế thôi. Chắc chắn bọn họ cũng chẳng moi được gì. Cái cảm giác không thu thập nổi chút tin tức nào… thật đáng sợ.”
Hình như trước đây từng có xung đột với Đế quốc Grantz, nhưng cuối cùng vẫn giữ được liên minh.
Điều này cũng dễ hiểu nếu xét đến giá trị của linh thạch, bùa hộ mệnh, và sự hiện diện tuyệt đối của “Tinh Linh Vương” – biểu tượng của Baum.
“Là một đất nước nhỏ… nhưng là một quốc gia vĩ đại.”
Ranquill cười tự giễu, lần đầu tiên nhận ra sự chênh lệch giữa quốc gia của mình và Baum.
“Nhưng mà… mục tiêu của Baum lần này là gì chứ?”
Hành động vào thời điểm này chắc chắn là có dụng ý.
Tuy nhiên, việc Baum nhắm vào Lichtine lại quá vô lý. Với lãnh thổ nhỏ nhưng phì nhiêu, chẳng đời nào họ muốn những vùng đất cằn cỗi của Lichtine. Dù có thiếu tài nguyên, chỉ cần mở miệng ra là họ có thể nhận được hỗ trợ khổng lồ từ Grantz.
Một lần nữa, Lichtine chẳng có thứ gì mà Baum cần.
“Haiz, chẳng hiểu nổi luôn.”
Ranquill cười chua chát trước câu đố hóc búa trước mặt.
“Đã không hiểu thì khỏi cần nghĩ. Muốn biết câu trả lời, cứ phải tận mắt kiểm chứng.”
Lâu lắm rồi mới lại ngửi thấy mùi chiến tranh ― sự căng thẳng bao phủ lấy cơ thể khiến nụ cười trên mặt Ranquill càng sâu thêm.
Ông xếp lại bản đồ tổng thể trên bàn, thay vào đó là bản đồ chi tiết địa hình.
“Giờ thì, gạt mấy suy nghĩ vẩn vơ sang một bên, đối diện với vấn đề trước mắt nào.”
Ông nhìn xuống bản đồ, mân mê các quân cờ trên tay, ánh mắt híp lại như dã thú đang nhìn con mồi.
Dù trong lòng bắt đầu phấn khích trước viễn cảnh chiến sự, thì một viên tham mưu khác bất ngờ bước tới.
“Thưa Đại tướng, sứ giả quân sự từ tiểu quốc Baum đã tới.”
Tay Ranquill khựng lại, ánh mắt sắc lẹm liếc qua viên tham mưu. Khí thế toát ra khiến đối phương phải lùi một bước.
Thấy vậy, Ranquill day trán, ngửa mặt lên trần hít một hơi thật sâu, cố nuốt cục tức đang trào lên.
“Khốn thật… Chúng muốn thử xem chúng ta có dám ra tay không à?”
Bên này có ba vạn quân, bên kia có ba nghìn – sự chênh lệch quá rõ ràng. Vậy mà Baum vẫn ngang nhiên kéo quân tới sát, chẳng khác nào đang khiêu khích, như thể muốn chế giễu Lichtine.
“Gặp chúng luôn đi, để xem rốt cuộc chúng định giở trò gì.”
Ngay lúc Ranquill dứt lời, vị sứ giả từ Baum bước vào lều.
Là một người phụ nữ có đôi mắt… không, phải gọi là một ánh mắt tăm tối kỳ dị.
Nửa thân trên bị bỏng nặng, đến mức cả đàn ông trông thấy cũng phải rùng mình. Cô ta mang dáng vẻ như một bóng ma vất vưởng – như thể đã chết từ lâu mà vẫn còn sống lay lắt. Ống tay áo bên trái lặng lẽ đung đưa trong gió lùa vào từ cửa lều.
“Chúng tôi đang trên đường tới lãnh địa của Hầu tước Grinda – một phần thuộc Đế quốc Grantz. Vậy ngài có thể cho biết vì sao lại tập trung đại quân sát biên giới và còn liên tục có hành động khiêu khích không?”
Không chào hỏi, không kính ngữ. Giọng điệu dứt khoát, thẳng thừng, cứ như thể chính đối phương mới là bên bị hại. Vô lễ đến mức… phải gọi là trơ trẽn mới đúng.
Hơn nữa, chuyện phái một nữ sứ giả ra mặt cũng khiến Ranquill rất khó chịu.
Sứ giả là người cần được bảo vệ, vì chỉ cần đối phương có ác ý thì họ hoàn toàn có thể bị giết ngay lập tức. Vậy mà lại cử một cô gái – còn bị thương nặng – vào giữa doanh trại tử địch thế này, đúng là không thể hiểu nổi.
Ấy vậy mà người phụ nữ ấy không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn toát ra khí chất cứng cỏi khiến Ranquill không thể không thầm khen là gan lỳ thật.
“Ta là Ranquill Caligula Gilberist. Chúng ta không hề có ý đối địch với tiểu quốc Baum. Thành thật mà nói, Lichtine đang gặp bất ổn nội bộ, chúng ta chỉ đóng quân ở đây để đợi Karl-sama, ngoài ra không còn mục đích nào khác. Mong sứ giả thông cảm.”
“Vậy thì… ngài có thể trực tiếp giải thích điều đó với Bệ Hạ – Hắc Long Vương.”
Một câu đáp khiến ông phải suýt bật ra “Cái gì cơ?”.
Nhưng chưa kịp phản ứng thì nữ sứ giả kia đã rời đi với bước chân đầy dứt khoát.
Không khí trong lều bỗng trở nên kỳ dị đến khó tả.
“…Giờ làm gì đây? Dù có là sứ giả đi nữa, thái độ kiểu đó không thể chấp nhận được. Hay là xử trảm luôn làm gương?”
Ranquill liếc nhìn viên tham mưu vừa lên tiếng bằng ánh mắt chán nản.
“Không. Làm thế chẳng khác gì trao cớ cho chúng. Có khi chính đó mới là điều chúng đang chờ.”
“Chờ cơ hội ư? Nhưng bên đó chỉ có ba nghìn quân thôi mà?”
“Đồ ngốc, phía sau bọn họ là cả Đế quốc Grantz đấy.”
Câu nói của Ranquill khiến các viên tham mưu như chết sững.
Cuối cùng… họ cũng nhận ra.
Vì Hầu tước Grinda đứng về phe Thủ tướng, nên không thể nhận viện binh từ quý tộc miền Nam. Nhưng nếu Baum lên tiếng cầu cứu, Grantz buộc phải ra tay – bất chấp phe phái.
“Hãy nhớ lấy câu này: ‘Tiểu quốc, nhưng là đại cường quốc.’ Nếu họ cần giúp đỡ, Grantz sẽ phải can thiệp, bất chấp lập trường của đám quý tộc miền Nam. Chính vì thế, dù không phục chuyện vị vua kia đăng cơ, chúng ta cũng không dám manh động. Cái danh xưng ‘Tinh Linh Vương’… nặng đến mức đó đấy.”
Cảm thấy bất an, Ranquill tựa người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực, rồi nghiến răng ken két. Viên tham mưu nhìn thấy biểu cảm ấy liền cất tiếng hỏi:
“Vậy… chúng ta sẽ làm gì?”
“Không còn cách nào khác. Chờ thôi. Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh tiếp họ.”


0 Bình luận