The horror story of Yotsu...
Bùi Nam Phương
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đêm thứ mười một: Thợ cắt Tooryanse

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 9,824 từ - Cập nhật:

Chúng tôi theo Mana đi xuống chân núi và quẹo vào một con đường mòn . Gọi là con đường nhưng lối vào toàn cây cối và cỏ dại, tiến lên một chút nữa là một lối đi dẫn qua những cổng đền có đỉnh màu đen . Dù là buổi chiều nhưng ánh sáng ở đây khá yếu, có lẽ do những tán cây đang vươn tay phủ đầy tuyết che kín bầu trời . Những bông tuyết rơi nhè nhẹ xung quanh, đó đây có tiếng kêu của vài động vật dù đang giữa mùa đông lạnh giá . Đi càng xa, qua càng nhiều cổng đền tâm trạng tôi càng trùng xuống . Con đường mòn này đem tới một cảm giác, một nỗi sợ kỳ lạ tới mọi người . Đến cuối con đường tôi thấy một cánh cổng màu xám, có lẽ xưa kia là một màu khác nhưng hiện nay đã phai đi nhiều khiến cho nó có một màu xám xám . Trên cái cổng đó đầy những vết rạch, vết cào kỳ lạ . Khi nhìn vào cánh cổng thì ngay lập tức cảm giác tồi tệ nãy giờ của tôi đã đúng, tại con đường này ngày xưa chắc chắn đã có một chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra .

_ Lúc ấy bọn tớ vẫn chưa đi đến tận đây . Cánh cổng cuối cùng thật khủng khiếp, đã có chuyện gì xảy ra ở đây nhỉ ?

_ Sao con đường này kết thúc lạ vậy ? Đằng sau cánh cổng lại là một bờ vực . Vậy con đường mòn này để làm gì vậy ta ?

_ Chắc là có liên quan đến Tooryanse .

_ Tên hung thủ ấy à, hắn có nhắc tên mình sao ?

_ Mình đoán vậy, hắn có hát một bài hát kỳ lạ .

_ Cậu nhớ lời không ?

_ À chỉ nhớ bốn câu đầu thôi . Mình chỉ nghe được tới đó là đã bị đánh ngất rồi, nghe nhé....

Con đường mòn nào đây ?

Con đường mòn nào đây ?

Có phải con đường mòn dẫn đến đền Tenjin đó không ?

Đi tiếp thì an toàn nhưng chớ nên quay đầu lại .

_ Đến giờ mình vẫn chưa hiểu bài hát này là sao . Tức thật, chỉ nghe được nhiêu đó nếu mình nghe hết có khi cảnh sát có manh mối gì về hung thủ rồi .

_ Đây là bài hát " Tooryanse " .

_ Không phải đâu, em nhớ bài hát đó như thế nào mà . Không có lời hát như vậy đâu .

_ Em nhầm rồi đây là một bài hát về " Tooryanse " . Bài hát này từ trong một câu truyện rùng rợn mà ra, câu truyện về " Thợ cắt Tooryanse " . Đây là một câu truyện dân gian truyền miệng từ lâu nên không ai rõ nguồn gốc và nội dung thật sự của nó, cả anh cũng không biết được đầy đủ nội dung . Vào những năm chín mươi trên một con đường mòn tại một ngôi đền nào đó xuất hiện một người tự xưng là Tooryanse . Khuôn mặt hắn được giấu đằng sau những dải băng, thỉnh thoảng những người đi trên con đường mòn lại thấy hắn ở đó, giương đôi mắt đầy những gân máu đỏ liếc nhìn họ . Sẽ chẳng ai quan tâm đến một kẻ quái dị đứng ở đó cho đến khi có chuyện kinh khủng xảy ra . Một ngày hắn bắt đầu hát một bài ca kỳ quái....

Con đường mòn nào đây ?

Con đường mòn nào đây ?

Có phải con đường mòn dẫn đến đền Tenjin đó không ?

Đi tiếp thì an toàn nhưng chớ nên quay đầu lại .

Cho qua nào .

Cho qua nào .

Đây là con đường mòn nào vậy ?

Có phải con đường mòn dẫn đến đền Tenjin đó không ?

Làm ơn cho tôi đi qua....

Những kẻ không có việc cần thì không được phép đi qua .

Đứa bé này nay đã lên bảy .

Chúng tôi tới để đưa ra lời đề nghị .

Đi tới thì an toàn .

Đi tới thì an toàn .

Nhưng không được quay đầu lại .

Dù sợ hãi nhưng hãy đi qua thôi .

_ Vài ngày sau, Tooryanse bắt đầu hành động . Hắn bám theo những người qua đường mà không để họ thấy và hát . Khi con đường gần kết thúc hắn sẽ hát một đoạn hoàn toàn mới, những người đã được hắn tha, hắn luôn tha cho một người, đã kể lại sự việc . Tooryanse thình lình xuất hiện đằng sau nạn nhân và kề một chiếc kéo khổng lồ vào cổ họ và hát đoạn cuối cùng....

Đây là con đường mòn nào vậy .

Có phải con đường mòn của ngài Tenjin đó không ?

Đừng hòng trở về....

.... Vì đây là con đường của Tooryanse .

_ Ngay sau đó hắn sẽ cất lên một tiếng cười ghê gợn và cắt đầu họ . Dù cho có đông người tới đâu hắn vẫn sẽ cắt được đầu họ, vì thế không ai dám săn lùng hắn, những người đi qua chỉ có thể cầu mong hắn không xuất hiện . Tương truyền rằng hắn giấu những khuôn mặt của nạn nhân bên trong tấm áo choàng để có thể nghe thấy tiếng gào thét và gương mặt đau đớn của họ, nạn nhân sẽ không bao giờ chết và sẽ chịu đựng suốt kiếp . Vì lúc nào cũng dùng một cây kéo nên hắn được gọi là " Thợ cắt Tooryanse " .

_ Kyaaa ! Anh hét vào tai em làm gì chứ . Câu truyện thật khủng khiếp và bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây ? Hắn không sợ đông người nữa kìa, sao ta bắt hắn được chứ .

_ Yotsuba này, câu truyện của anh đầy đủ thế kia mà anh còn nói là không biết hết nội dung là sao ?

_ Mana à, em nhớ lại lời bài hát đi . " Đứa bé.... Đề Nghị ", câu hát ấy nghĩa là gì ? Tại sao con đường mòn của Tooryanse lại dính dáng tới Tenjin ? Chính vì vậy mới nói là nội dung còn thiếu sót .

_ Vậy câu truyện này liên quan thế nào đến hung thủ ? Hắn bắt trước câu truyện này sao ? Anh có thể bắt được hắn không ?

_ FuFuFu ! Bắt hắn không phải là nhiệm vụ của anh, đó là của Kiyoshi . Anh chỉ có thể tạo ra một câu truyện rùng rợn mới về " Thợ cắt Tooryanse " thôi .

_ Tạo ra câu truyện rùng rợn để làm gì ?

_ À, cái này thì để mình giải thích cho . Mà chúng ta nên đi thôi, đứng đây hoài lạnh lắm .

_ Mana này, em có thể dẫn bọn anh đến vạch qua đường mà em đã đi qua trước khi vào đây không ?

_ Được ạ, theo em nào . Cậu nói tiếp đi Makoto .

Trên đường đi tôi đã kể cho Mana vài vụ án mà nhờ những câu truyện của Yotsuba mà hung thủ đã bị bắt một cách dễ dàng . Mana có vẻ ngạc nhiên trước khả năng của những câu truyện này . Ra khỏi đền Kitain một đoạn chúng tôi đã đến vạch qua đường Mana chỉ . Nơi đây cũng bình thường như những khu phố khác, một ngã tư vắng người . Chẳng có gì đặc biệt so với những nơi khác . Yotsuba đứng nhìn một hồi rồi quay qua hỏi Mana .

_ Này, em đoán hung thủ bao nhiêu tuổi rồi ?

_ Ơ.... Em nghĩ chừng ba mươi tới bốn mươi . Anh phát hiện ra điều gì chăng ?

_ Không biết nữa mới chỉ là phỏng đoán . Kiyoshi, lát cậu điều tra xem đã có vụ bắt cóc hay mất tích nào ở con đường này chưa . Đối tượng là những đứa trẻ khoảng bảy tuổi . Thời gian từ hai mươi lăm tới bốn mươi năm về trước .

_ Được thôi, lát nữa chúng ta về nhà trọ tôi sẽ đi đến đồn cảnh sát xem sao .

_ Anh Yotsuba à ! Những chuyện mà Makoto nói có thật không ? Anh có thể đe dọa kẻ xấu chỉ bằng một câu truyện sao ?

_ Chỉ bằng một câu truyện ? Một câu truyện rùng rợn là một điều tuyệt vời . Với nó anh có thể khiến khán giả phải nhớ nó đến cuối đời .

_ Tuyệt thật ! Anh có thể khiến hắn trả giá cho tội ác của mình.... Thật sự rất tuyệt vời....

_ Sao cậu lại khóc vậy ?

_ Không có gì.... Chỉ cần khiến tên khốn ấy trả giá là tốt rồi.... Một câu truyện rùng rợn ư ? Tuyệt thật .

_ FuFuFu ! Đúng vậy một câu truyện rùng rợn là tuyệt nhất, những nỗi sợ và tiếng hét là phần thưởng lớn nhất .

_ Uhm.... Này Makoto, anh ta hình như hơi bị phấn khích đấy .

_ Ầy.... Yotsuba là vậy mà .

_ Mấy cậu cho mình số điện thoại đi, khi nào điều tra thì hãy gọi cho mình nhé . Mình rất muốn góp sức cho mọi người sớm bắt hung thủ .

_ Được thôi, mình sẽ gọi cho cậu .

Sau khi trao đổi số điện thoại xong bọn tôi lên xe buýt . Mana xuống trước bọn tôi, trông cô ấy khá vui có lẽ vì thấy được hi vọng bắt được tên sát nhân ấy . Chúng tôi đi về nhà trọ nghỉ ngơi riêng Kiyoshi sau khi ăn xong đã tới sở cảnh sát để tìm kiếm thông tin, Hibashi đi theo anh ta .Sau khi chơi bóng bàn trong nhà trọ và chiến thắng oanh liệt, Yotsuba chơi dở tệ, tôi và Kurumi qua phòng Yotsuba chơi . Tới tối hai người kia vẫn chưa về nên chúng tôi ngủ trước . Do chỉ còn hai phòng nên Kurumi và tôi ở chung với nhau, ba người kia một phòng . Ngoài trời từng hạt tuyết lạnh lẽo rơi xuống nhưng trong phòng thật ấm áp, dù cả ngày hôm nay nghe toàn những chuyện khủng khiếp nhưng tôi vẫn từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ tuyệt vời .    

Sáng hôm sau, khi mọi người đang ăn sáng ở dưới nhà trọ thì Hibashi và Kiyoshi mở cửa vào . Hai người ngồi vào bàn gọi món và Hibashi đặt một túi nhựa đựng hồ sơ lên bàn, trông vẻ mệt mỏi của hai người thì đêm qua là một đêm cực khổ tìm kiếm thông tin . Kiyoshi đặt ly cà phê xuống và kể lại quá trình điều tra .

_ Quả thật là có một vụ án về sự biến mất của một đứa trẻ bảy tuổi, ngã tư ấy cũng là nơi bắt đầu câu truyện . Không biết vì lý do gì mà hồ sơ về đứa bé ấy lại bị mất nên bọn tôi đành tới thư viện của thành phố tìm kiếm . Vụ việc xảy ra vào hai mươi bảy năm trước, một nhóm học sinh tiểu học đang đi về nhà sau giờ học . Khi đi qua ngã tư ấy thì đám nhóc đột nhiên chuyển hướng đi đến " Con đường mòn " và sau đó một đứa trẻ đã mất tích mất tích . Những nỗ lực tìm kiếm đều vô vọng, không ai nghe được tin tức về đứa bé ấy .

_ Tại sao bọn nhóc lại đi vào nơi ấy ?

_ Không rõ nữa, các bài báo nói khác nhau nhưng có vẻ là một trò thách đố can đảm . Những đứa trẻ đi cùng đứng chờ ở ngoài con đường mòn và đứa trẻ bị mất tích ấy đi vào trong . Khi đứa bé đó đi hết một vòng rồi quay lại, gần tới chỗ nhóm bạn của mình nó đứng lại vẫy tay chào . Đột ngột có hai người đeo mặt nạ từ rừng cây nhảy ra giữa đường, một trong hai tên cầm một cái còng rỉ sét khóa tay cậu nhóc đó và dẫn đi về phía cánh cổng xám . Những đứa trẻ khác báo cho cảnh sát và đứng ngay đó chờ, khi cảnh sát tới và đi hết con đường thì có chuyện kỳ lạ xảy ra . Ngay dưới cổng đền màu xám là cặp sách của cậu bé đó nhưng không có ai ở đó . Phía trước là vực sâu, hai bên con đường là vách đá cao, lối vào có người canh chừng thế nhưng không có dấu vết của ai trừ chiếc cặp xách . Lúc đầu cảnh sát nghĩ đây là trò đùa của đám nhóc nhưng đến khi gia đình đứa bé báo về sự mất tích của con mình thì họ bắt đầu nghiêm túc điều tra theo lời kể của những đứa trẻ . Tuy nhiên đứa trẻ ấy không bao giờ được tìm thấy .

_ Vậy thằng nhóc đó tên là gì ?

_ À, tên của nó là Saburo . Liệu Tooryanse và đứa bé này có liên quan không nhỉ ?

_ Đương nhiên, tên Kiba vì lý do nào đó đã nói cho chúng ta câu truyện về " Thợ cắt Tooryanse " và trong tấm bản đồ đã nói rằng " Khán giả gần giống vai diễn " . Chỉ bấy nhiêu là đủ khẳng định liên kết giữa hai câu truyện rồi, hơn nữa đây là vụ mất tích duy nhất bắt nguồn từ vạch qua đường đấy phải không ? Đó cũng là vụ duy nhất ở con đường mòn mà nạn nhân không bị cắt đầu ?

_ Phải, thật ra dường như nó là vụ đầu tiên . Sau khi nó xảy ra được mười lăm năm thì đột nhiên có những lời đồn về bài hát " Tooryanse " tại vạch qua đường đó . Có lẽ là còn nhiều nạn nhân khác nhưng đến tháng trước, sau vụ án của Mana thì nỗi sợ hãi về " Thợ cắt Tooryanse " mới xuất hiện . Có lẽ là liên quan tới tấm bản đồ ấy, dường như từ khi chúng ta có nó những câu truyện kinh dị đột nhiên xuất hiện . Cứ như những câu truyện này đã chờ đợi nhiều năm dài cho đến khi có một người kể chuyện đủ khả năng để kể lại .

_ Cũng có lý đấy chứ . Có khi đây là một trong số lý do mà những kẻ này muốn đấy, cứ nghĩ tiếp đi anh bạn . Ngay bây giờ chúng ta nên quan tâm đến câu truyện rùng rợn này hơn, nếu một tên đáng ngờ như Kiba đã chú ý đến câu truyện này thì có hai lý do . Một đây là một câu truyện đặc biệt, nó có thể là " Cội nguồn " hoặc là " Điểm chết " . Hai, nó sẽ là đầu mối dẫn đến một trong hai nơi đó .

_ Thế còn nguyên nhân đặc biệt mà Kiba nhắc đến thì sao ?

_ Thế thì hắn có thể lựa một câu truyện khác và dẫn chúng ta tới đó . Việc này dễ mà, cứ đưa mấy thông tin về câu truyện đó chúng ta sẽ đến thôi . Chẳng việc gì hắn phải đến tận đây để truyền thông điệp .

Cuộc trò chuyện giữa Kiyoshi và Yotsuba thật nhức óc . Chẳng biết hai người kia có lắng nghe không chứ tôi thì nghe hết những thông tin về Saburo, cậu nhóc bị mất tích, là đã chóng mặt . Cầm cốc sữa nóng nhâm nhi và để hết các câu nói còn lại đi từ tai trái ra tai phải, tôi ngồi ngắm nhìn ra bên ngoài . Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, có vài đứa trẻ đang nghịch tuyết . Khi đang nhìn bọn trẻ vui đùa thì tôi thấy Mana vừa bước xuống xe buýt . Cô ấy nhìn thấy tôi và vẫy tay chào, tôi cũng giơ nhẹ tay lên chào lại qua tấm kính . Cuộc trò chuyện dài dòng khó hiểu này ngừng lại khi Mana mở cửa bước vào . Cô ấy đến bàn chúng tôi kéo ghế và ngồi xuống .

_ Chào buổi sáng, mọi người đã điều tra thêm được gì về vụ án chưa ?

_ Ờ thì cũng có vài thông tin về hung thủ . Nhưng mà sao cậu biết tụi mình ở đây chứ ?

_ Đơn giản thôi, lúc anh Kiyoshi hẹn gặp thì mình đã hỏi địa chỉ nhà trọ rồi . Nếu không hỏi thì sao mình tham gia vào chuyện này được .

_ Việc này cứ để bọn anh điều tra, em không cần phải tham gia vào đâu . Hung thủ sẽ sớm bị bắt thôi .

_ Không được ! A.... Xin lỗi đã lớn tiếng nhưng em không thể đứng nhìn được . Em đã hứa với Ayako phải bắt hung thủ phải đền tội nên bằng mọi giá em phải tham gia vào vụ này . Nếu không em sẽ luôn luôn cắn rứt khi nghĩ về nó, chỉ có góp sức bắt hắn thì em mới có thể quên được ký ức đau buồn này .

_ Em chắc chứ ? Dù cho có bắt được hắn thì anh không chắc em có thể quên được nó đâu .

_ Có lẽ vậy nhưng nếu không làm gì em sẽ chìm trong đau buồn thôi . Nên cho em tham gia giúp đỡ mọi người đi .

_ Tuy lần này câu truyện có chút khác biệt, do " Thợ cắt Tooryanse " không hề sợ hãi về tội lỗi của mình nên.... Chúng ta sẽ phải thay thế vai trò của " Khán giả " . Được rồi ! Các " Vai diễn " của vở kịch đã đầy đủ, hãy tạo nên một truyền thuyết đáng sợ mới nào .

Sáu giờ tối gần đền Kitain, dưới cái se lạnh của đêm đông có hai cô gái đang bước đi trên hè phố, có lẽ họ mải chơi đâu đó nên về muộn . Do xe buýt không chạy buổi tối và taxi không thường đi qua đây nên họ phải đi bộ . May mắn thay, tuyết đã ngừng rơi từ hôm qua nên không khó để bước đi . Khi đi ngang qua một ngã tư thì một người dừng lại và kéo cô bạn đi chung đứng lại theo . Cô gái ấy chỉ vào vạch qua đường và nói với người bạn của mình .

_ Nè, bà có thấy vạch qua đường kia không ?

_ Uhm.... Nó có gì lạ lắm à ?

_ Mình nghe nói rằng những đứa trẻ đi qua đây vào một thời điểm nào đó sẽ nghe được một bài hát .

_ Bài hát gì thế ?

_ Bài " Tooryanse ", thời điểm ấy là sáu giờ tối . Vừa đúng giờ đó, bọn mình qua thử xem .

_ Hai đứa có còn là trẻ con đâu mà nghe được chứ, cơ mà tui không tin đâu .

_ Thì đi thử xem nè, có vẻ vui đấy .

_ Ừ, được thôi .

Hai cô gái nắm tay nhau bước qua vạch phân cách, dù nói là không tin nhưng phải chờ cô bạn lôi đi thì cô gái kia mới chịu qua . Hai người bước qua và chẳng nghe thấy âm thanh nào vang lên .

_ Thấy chưa.... Tui nói rồi mà, đâu có cái gì đâu . Đó chỉ là một lời đồn nhảm thôi .

_ Đúng thế, tuy nhiên lời đồn này vẫn còn nhiều lắm . Bữa nay rảnh rỗi tụi mình chứng thực nó xem có đúng không .

_ Cũng được, bà kể coi nó như thế nào xem .

_ À, những đứa trẻ khi đã bước qua con đường này và đi đến " Con đường mòn " ở đền Kitain thì sẽ không bao giờ trở về được . Chúng sẽ mãi mãi ở lại với " Thợ cắt Tooryanse " .

" Thợ cắt Tooryase " sao ? Tui có nghe câu truyện kinh dị này rồi . Hắn sẽ cắt đầu nạn nhân và lấy đi khuôn mặt của họ, nạn nhân sẽ mãi mãi thống khổ . Nhưng câu truyện này đâu có liên quan đến đứa trẻ nào đâu ?

_ Ờ.... Vậy tụi mình đi tới " Con đường mòn của Tooryanse " xem .

_ Ặc ! Nhưng mà....

_ Lo gì, bà nói đó là một lời đồn nhảm mà . Liệu chuyện gì sẽ xảy ra chứ ? Hay là bà sợ rồi nhỉ ?

_ Làm.... Làm gì có, đi thôi nào .

Vậy là trò thi gan bắt đầu, dù rất sợ hãi nhưng xem ra vì không muốn mất mặt nên cô gái kia đành phải đi theo bạn mình . Lát sau, cả hai người đã đứng trước lối vào " Con đường mòn " . Trước cái nhìn và nụ cười gian trá của bạn mình, cô đành phải đặt chân vào con đường . Thật khó gọi đây là một con đường khi lối vào bị che lấp bởi cỏ dại và đường phía trước là đất đá . Những cổng đền to lớn hòa cùng bóng tối, rừng cây và những tiếng kêu của động vật giữa đêm đông lạnh lẽo tạo nên một khung cảnh rợn người, cứ như đây là một bộ phim kinh dị và hai người là diễn viên trong đó với vai diễn là nạn nhân của ma quỷ . Đi càng sâu chân cô càng bủn rủn, nỗi sợ cứ lớn dần theo từng bước chân . Đằng sau, người bạn của mình cứ cười khúc khích hoài nhưng cô đang lo sợ nên không quay lại mắng được . Tốc độ của đôi chân cứ giảm dần dần và khi đã hơn được nửa con đường thì cô không nghe thấy tiếng cười hay âm thanh gì của cô bạn đằng sau . Sợ hãi cô vội quay lại thì không có ai ở đó, bạn của cô đã biến mất tự lúc nào . Hoảng hốt, cô chạy vội về lối vào con đường mòn . Chạy được một lúc thì cô dừng lại, xung quanh bỗng có tiếng xào xạt trong khu rừng, dường như có người trong đó . Một tiếng rắc vang lên, rõ ràng có ai đó vừa đạp gãy một cành cây khô dưới đất . Cô sợ hãi đứng yên trong một thoáng và chạy về lối ra . Thình lình có một bàn tay từ sau lưng vươn ra chụp lấy vai cô . Cô vội quay lại, một khuôn mặt bị biến dạng thình lình xuất hiện và từ từ tiếng gào đột ngột vang lên .

Đi tiếp thì an toàn nhưng chớ nên quay đầu lại .

.... Vì đây là con đường của Tooryanse .

Hoảng sợ tột độ cô ngã xuống mặt đất và ngất đi . Kẻ ấy cũng hoảng hốt quỳ xuống tuyết tháo mặt nạ ra, đó chính là cô bạn hồi nãy . Thật sự thì cô gái ấy chỉ muốn giỡn với bạn một chút ai ngờ bạn mình lại nhát đến thế . Không còn cách nào khác, cô gái đành phải khoác vai kéo bạn mình về .

_ Chán bà quá, có ai mà ngờ bà lại nhát đến thế chứ . Thật đúng là đồ chết nhát, hại tui cực khổ thế này đây . Ây da....

Con đường mòn nào đây ?

Con đường mòn nào đây ?

Có phải con đường mòn dẫn đến đền Tenjin đó không ?

Đi tiếp thì an toàn nhưng chớ nên quay đầu lại .

Thình lình một giọng hát rùng rợn vang lên, một bài hát vừa được cất lên . Cô gái giật mình và có vẻ ngạc nhiên khi bài hát ấy bỗng dưng vang lên, có người nào đó ở trong rừng cây đang hát về " Thợ cắt Tooryanse " . Do đã nghe câu truyện này từ trước nên cô gái mặc kệ kẻ đang hát và cố sức kéo bạn mình đi . Tới gần lối vào thì một cảnh tượng đã làm tiêu tan hi vọng trốn thoát của cô, một hàng rào sắt cũ kỹ đã được dựng lên che kín lối vào . Cô gái đành phải để bạn mình xuống đất và đứng yên nhìn xung quanh . Bài hát đã vang lên lại xung quanh cô và càng ngày càng ngần . Thình lình một bóng người xuất hiện đằng sau cô và kề một cây kéo khổng lổ vào cổ cô .

Đừng hòng trở về....

.... Vì đây là con đường của Tooryanse .

Không quay đầu lại cô gái cất lên từng lời rành mạch .

_ Vậy ra ngươi là " Thợ cắt Tooryanse " mà lời đồn nói sao ? Nhưng ngươi biết không, hiện tại ngươi không thể giết được ta đâu .

_ Tại sao ?

_ Vì ta vẫn chưa quay đầu lại . Bài hát đã nói " Chớ nên quay đầu lại " có nghĩa.... Nếu ta không quay lại ngươi sẽ không thể cắt đầu ta được .

_ Thật can đảm đấy, vậy ngươi nghĩ ta sẽ chờ ngươi quay đầu lại ư ?

_ Nếu không, ngươi không phải " Thợ cắt Tooryanse " .

_ Ô hô.... Hay đấy, ngươi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay đầu lại chăng ? Để ta nói nhé, điều đó là.... Không thể .

_ Này, câu vừa nãy không phải ta nói .

_ Cái gì ? Ngươi không nói thì là ai ?

Là ta đấy

Vì đã chặn con đường nên Tooryanse cứ nghĩ là cô gái đang nói, vì thế hắn hết sức bất ngờ khi có người khác ở đây . Hạ kéo xuống, hắn quay lại nhìn và trông thấy một người đàn ông bận áo khoác xám đang dựa vào hàng rào sắt . Người đàn ông này khiến hắn có cảm giác kỳ lạ, cứ như kẻ đó cũng bước ra từ một câu truyện như hắn . Nhấc người khỏi hàng rào sắt kẻ đó từ từ bước lại chỗ hắn, gần tới nơi kẻ đó đứng lại giữa đường và giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tooryanse .

_ Ngươi.... Là từ một câu truyện khác bước ra chăng ? Ngươi là ai ?

_ Ta là Yotsuba . Ta không giống ngươi, không giống một chút nào đâu " Thợ cắt Tooryanse " . À mà không, phải gọi ngươi là Saburo, đứa trẻ mất tích hai mươi bảy năm trước tại ngã tư đường .

_ Ngươi đang nói cái gì thế, sao ngươi lại biết thông tin đó ?

_ Được rồi, Saburo hãy nghe đây . Đây là câu truyện rùng rợn dành riêng cho ngươi, câu truyện về " Thợ cắt Tooryanse " .

_ Ô hô ! Nghe hay đấy, kể thử xem Yotsuba . Nếu hay có thể ta sẽ tha cho ngươi và lấy nó làm một câu truyện mới .

Chương sáu

Đứa Bé Này Nay Đã Lên Bảy .

Chúng Tôi Tới Để Đưa Ra Lời Đề Nghị .

_ Hai câu trong bài hát này đã miêu tả cách mà một Tooryanse ra đời . Những đứa trẻ bảy tuổi được chọn sẽ bị bắt đi nhiều năm, có thể là mười năm, mười lăm năm hay lâu hơn nữa . Đến khi đứa trẻ đó hoàn toàn đủ khả năng và suy nghĩ của một Tooryanse thì nó sẽ được đưa trở lại " Con đường mòn ", nơi mà nó đã biến mất . Đó là cách mà " Thợ cắt Tooryanse " ra đời . Saburo, ta muốn hỏi mi một điều.... Mi là Tooryanse đời thứ mấy ?

_ Đời thứ bảy, hay đấy nhóc . Sao ngươi biết được điều này ? Dù từ một câu truyện khác cũng không thể biết được điều này .

_ Hãy lắng nghe, đây là câu truyện hoàn toàn mới về....

" Thợ Cắt Tooryanse "

_ Tại ngôi đền Kitain từ rất lâu về trước, trong một " Con đường mòn " mà chỉ có dân bản địa biết có một lời đồn rùng rợn về một người đàn ông quấn băng khắp mặt . Mặt dù con đường này kết thúc ở một vực sâu nhưng vì một vài lý do người dân nơi đây vẫn phải đi qua . Cứ mỗi khi có ai đó bước vào, người đàn ông đó đều ngân nga một vài đoạn trong một bài hát kỳ lạ . Một ngày nọ, người đàn ông đó đột nhiên hát hoàn chỉnh bài hát . Hôm ấy những người đi vào con đường mòn này đều cảm thấy rợn người trước sự thay đổi đột ngột này, người đàn ông đó cứ đi theo họ và hát liên tục . Đến khi họ bắt đầu đi ra thì lại không thấy hắn đâu, họ mặt kệ và bắt đầu ra khỏi con đường . Đột ngột bài hát lại vang lên xung quanh họ và lần này giọng hát đã trở nên khủng khiếp, cứ như một loài thú dữ nào đó đang gầm rú . Người đàn ông đó đã quay lại và có một sự thay đổi kinh khủng . Đôi mắt vằn máu ánh lên những tia sáng hiểm độc như muốn lấy mạng tất cả mọi người, hắn mang theo một chiếc kéo khổng lồ và đứng giữa rừng cây nhìn thẳng vào đoàn người mà hát . Khi nhìn thẳng vào hắn, người nào cũng cảm thấy như máu trong cơ thể đang đông lại từ từ . Nỗi sợ hãi lan tỏa mạnh mẽ tới từng góc tế bào trong người họ . Thủ lĩnh của đoàn người quay lại và kêu mọi người chạy gấp về lối ra . Anh ta cứ cắm đầu chạy và đằng sau những tiếng thét khủng khiếp vang lên ngày càng nhiều . Đến khi chỉ còn vài bước chân nữa là ra khỏi con đường mòn, anh ta quay lại và trước mắt anh là một cảnh tượng khủng khiếp . Những cái xác nằm lê lết khắp mọi nơi, máu thấm ướt cả mặt đất . Điều đó không ghê sợ bằng một việc, tất cả cái xác đều bị cắt mất đầu . Dốc hết can đảm người thủ lĩnh tiến tới cái đầu gần nhất và lật lên xem, anh ta thấy những cái đầu có gì đó kỳ lạ một chút . Một tiếng hét vang lên, những khuôn mặt đã bị lấy mất thế nên cái đầu mới lún xuống đất như vậy . Chưa kịp hoàn hồn thì một vật lạnh lẽo đã kề vào cổ anh ta, người đàn ông đó đang ở đằng sau và tiếp tục hát .

Đi Tiếp Thì An Toàn Nhưng Chớ Nên Quay Đầu Lại .

.... Vì Đây Là Con Đường Của Tooryanse .

_ Thủ lĩnh đã phạm phải một sai lầm, ông ta đã quay lại nhìn Tooryanse . Vì thế ông ta đã bị lấy đi khuôn mặt . Sau khi cất khuôn mặt vào trong áo choàng, Tooryase quay lại nhìn về người còn sống duy nhất . Anh ta đang run rẩy đứng đó không thể di chuyển cơ thể được một ly . Tooryanse đứng trước mặt con người tội nghiệp ấy và hỏi anh ta .

Ngươi Có Sợ Ta Không ?

_ Anh ta đã trả lời " Có.... Tôi rất sợ hãi.... Tôi muốn về nhà.... Tôi sợ lắm " . Tooryanse đã trả lời rằng " Tốt lắm....

Thứ Ta Muốn Là Một Bộ Mặt Như Thế....

.... Hãy Xem Đây "

_ .... Tấm áo choàng được Tooryanse hất tung ra, bên trong đấy là những khuôn mặt khóc lóc đang cực kỳ đau đớn, khổ sợ và sợ hãi nhìn về anh ta . Trước cảnh tượng của địa ngục ấy, Tooryanse cười khùng khục đưa tay bóp nát một khuôn mặt quăng đi rồi gắn mặt của vị thủ lĩnh vào . " Đẹp không ? Đây là những bộ mặt mà ta cảm thấy thích nhất . Dĩ nhiên rồi nó sẽ bị thay thế bằng khuôn mặt kinh hoàng khác đẹp hơn . Tên kia, nếu muốn sống thì hãy lan truyền lời đồn kinh dị này, lan truyền câu truyện rùng rợn về " Thợ cắt Tooryanse " " .

_ Hahaha ! Thật là một câu truyện tuyệt vời đấy . Được rồi, ta sẽ để ngươi sống và lan truyền câu truyện mới này . Nó sẽ được lan truyền mãi mãi cho tới khi có một câu truyện nào khác hay hơn .

_ Câu truyện này còn chưa kết thúc anh bạn ạ .

_ Vẫn còn sao ?

" Thợ cắt Tooryanse " là danh hiệu được truyền cho những đứa trẻ bảy tuổi khi chúng đã hoàn toàn đủ khả năng kế thừa nó . Những đứa trẻ sẽ bị hai người đeo mặt nạ bắt mang đi để huấn luyện thành một Tooryanse và từ đó chúng sẽ vứt bỏ cái tên trước đó . Vậy Saburo, ngươi có bao giờ nghĩ tới khi danh hiệu được người khác kế thừa thì....

Thợ Cắt Tooryanse Đời Trước Sẽ Đi Đâu ?

_ Cái này.... Cái này....

_ Đơn giản lắm, khi đó Tooryanse đời trước sẽ phải .... Biến mất vĩnh viễn . Có như thế đời sau mới có thể kế thừa được . Nhưng Saburo à, ngươi có biết rằng Tooryanse đời trước vẫn phải tồn tại một thời gian ngắn để làm gì không ?

_ Làm gì cơ chứ ?

_ Đơn giản thôi, đôi khi kẻ kế thừa.... Quá vô dụng . Hắn không tìm hiểu kỹ câu truyện gốc, không hành động như một " Thợ cắt Tooryanse " và.... Dễ dàng để người khác thay đổi nội dung câu truyện . Khi đó, kẻ vô dụng sẽ phải bị.... xóa xổ .

_ Không thể nào.... Ta đã dành rất nhiều năm để có thể trở thành một " Thợ cắt Tooryanse " . Không thể có chuyện như thế được, ngươi là kẻ nào ?

Saburo từ từ tiến lại gần Yotsuba, cây kéo đang dần dần được nâng lên cao . Yotsuba thản nhiên đứng đó đưa một ngón tay lên, chỉ hành động nhỏ đó đã ngăn Saburo lại gần .

_ Ngươi có nghe tiếng gì xung quanh không ? Dường như tiếng động đó đến từ khu rừng thì phải ? Đó có phải là tiếng xích không nhỉ ?

Loảng xoảng

Tiếng xích sắt vang ra từ khu rừng ngày càng to, có ai đó đang từ từ bước tới gần . Hai người đàn ông đeo mặt nạ cáo xuất hiện, họ mặc một bộ đồ màu đen trông hơi giống Onmyouji ( Âm dương sư ) ngày xưa nhưng có nhiều rất khác biệt . Trên thắt lưng của họ là hai, ba cái còng cũ kỹ đã bị rỉ sét . Cả hai bước tới gần Saburo, một người lấy một chiếc còng ra khỏi thắt lưng .

_ Cái gì.... Ta.... Ta dù không tìm hiểu rõ câu truyện gốc nhưng những chuyện khác đều làm tốt mà ?

_ Vậy tại sao ngươi chấp nhận cho ta lan truyền câu truyện mới ? Chẳng phải ngươi đã nói rằng nếu có một câu truyện hay hơn thì ngươi sẽ vất bỏ câu truyện cũ ?

_ Nhưng.... Ta hành động đúng như Tooryanse đời trước mà ?

_ Làm sao ngươi biết đời trước hành động ra sao chứ ? Được rồi, nếu đã khăng khăng như thế vậy ngươi hãy đối mặt với người này thử xem . Hãy xem cách làm của hắn .

_ Kẻ nào ? Mà ngươi là ai ?

_ Ta chỉ là một người kể chuyện thôi anh bạn ạ .

Yotsuba từ từ đi về phía hai người đeo mặt nạ và từ nơi anh ta vừa rời đi xuất hiện một người mặt quấn đầy băng đang giương đôi mắt đầy máu nhìn về phía Saburo . Kẻ đó tiến lại gần và giơ tay ra, Saburo run rẩy đưa chiếc kéo cho người đó . Tooryanse đời trước đi lại gần chỗ hai nạn nhân, cô gái bị ngất đã tỉnh lại từ lâu, cả hai đang ôm nhau run rẩy nhìn người đang đi tới . " Thợ cắt Tooryanse " ngồi xổm xuống, ghé mặt lại gần cô gái can đảm kia và hỏi....

Ngươi Có Sợ Ta Không ?

_ Không, việc gì ta phải sợ hãi ? Theo câu truyện thì ngươi không thể nào giết được bọn ta .

_ Tại sao ta phải dựa theo câu truyện mà làm ? Bản thân ta.... Đã là một câu truyện rùng rợn .

_ Ơ....

Tooryanse đứng dậy và nâng cây kéo lên, cô gái can đảm kia bây giờ mặt trắng bệt không còn chút máu . Kẻ đang đứng trước mắt cô hoàn toàn khác hẳn với tên " Thợ cắt Tooryanse " nửa vời chỉ làm theo câu truyện định sẵn . Tooryanse này đã chứng minh rằng câu truyện được dựa trên cái tên của hắn chứ hắn không hề dựa vào bất cứ câu chuyện nào . Ở đằng sau, Saburo thấy hắn nắm nạn nhân lên và cắt . Sau khi hoàn thành công việc hắn lạnh lùng ném cái xác vào trong bụi cây và bắt đầu cắt khuôn mặt cô gái ấy ra . Hắn vất tiếp cái đầu vào bụi cây và mở tung áo choàng ra để mọi người có thể chiêm ngưỡng những khuôn mặt chết chóc mà hắn đã sưu tầm . Hắn bóp nát một khuôn mặt gần hỏng và vất đi, sau đó thế chỗ bằng khuôn mặt đẫm máu của cô gái kia . Người còn lại đang run rẩy sợ hãi trước " Thợ cắt Tooryanse ", một Tooryanse thật sự . " Thợ cắt Tooryanse " nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đầy tơ máu và tiếp tục hỏi....

Ngươi Có Sợ Ta Không ?

_ Có.... Tôi rất sợ hãi.... Thật sự sợ hãi.... Làm ơn tha cho tôi.... Tôi chỉ muốn về nhà....

_ Tốt lắm....

Thứ Ta Muốn Là Một Bộ Mặt Như Thế .

_ Hãy đứng dậy, biến khỏi nơi đây và lan truyền câu truyện cho những nạn nhân khác . Nếu không.... Ngươi sẽ là kẻ tiếp theo .

Hết sức hoảng loạn, cô gái vụt bật dậy mà chạy thẳng một mạch ra khỏi con đường mà không hề quay lại nhìn . Tooryanse bước chân đến chỗ Saburo, nhìn thẳng vào hắn .

_ Không Tooryanse nào lại dựng hàng rào để bắt nạn nhân cả . Không tìm hiểu kỹ câu truyện gốc, không hành động như một " Thợ cắt Tooryanse ", dễ dàng để người khác thay đổi nội dung câu truyện . Saburo, ngươi không đủ khả năng để kế thừa cái tên này, hãy biến mất vĩnh viễn đi hỡi kẻ bất tài kia, hãy mau đi ra khỏi " Con đường mòn " này ngay . Ngươi không còn là một " Thợ cắt Tooryanse " nữa đồ vô dụng .

Hai người đeo mặt nạ tiến tới gần Saburo và còng tay hắn dẫn đi khỏi con đường mòn . Saburo không hề kháng cự, hắn đi trong vô thức, những lời cuối cùng của " Thợ cắt Tooryanse " đời trước liên tục vang vọng trong tâm trí hắn . Từ trong bụi cây " Nạn nhân " bị cắt đầu bước ra và cô gái vừa chạy biến đi khi nãy cũng vừa quay lại . Yotsuba mỉm cười gian trá và nói với hai " Nạn nhân " và " Thợ cắt Tooryanse " đời trước .

_ Câu truyện về " Thợ cắt Tooryanse " đến đây đã kết thúc .  

Sau khi " Thợ cắt Tooryanse " bị bắt, chúng tôi đang chuẩn bị về nhà trọ thì đột ngột Mana hẹn gặp cả nhóm tại một tiệm bánh ngọt trong thành phố để hỏi thêm vài điều về vụ án . Vì thế, hôm sau bọn tôi đến tiệm bánh đó để gặp cô ấy, riêng Kiyoshi thì từ lúc bắt Saburo đã ở luôn sở cảnh sát . Tuy vậy, anh ta đã nói lát nữa sẽ đến nên bọn tôi cứ ra trước . Trong lúc tôi đang tận hưởng đĩa bánh ngọt ngào thì Mana đã bắt đầu hỏi .

_ Anh Yotsuba, anh đã nói là câu truyện rùng rợn " Thợ cắt Tooryanse " còn thiếu sót . Đó là nói dối ư ? Em thấy câu truyện mà anh kể với tên Saburo có đầy đủ những thiếu sót trong truyện về " Thợ cắt Tooryanse " rồi mà . Anh dấu nội dung còn lại của câu truyện chi vậy ?

_ FuFuFu ! Em hiểu lầm rồi đấy, Mana à . Nội dung câu truyện thật sự là còn thiếu sót, những điều mà anh kể với Saburo chính là câu truyện rùng rợn mới do anh tạo ra . Câu truyện này được anh xây dựng nên từ hai điểm, đầu tiên là câu hát không rõ nội dung trong bài hát . Tiếp theo chính là dựa vào quá khứ của đứa trẻ mất tích . Một đứa trẻ bảy tuổi bị bắt bởi hai người đàn ông, điều này không giống với lời bài hát sao ? Không bao giờ Tooryanse lại có thể biết rõ được tất cả nội dung của câu truyện " Thợ cắt Tooryanse " được truyền miệng . Không có tác giả, không được ghi chép và không biết thời gian cũng như địa điểm trong câu truyện, đến anh còn không thể biết tìm hiểu rõ nội dung thì làm sao hắn có thể biết được . Cho dù có người biết thì kẻ đó sẽ không bao giờ kể cho Tooryanse nghe, điều này sẽ phá hỏng câu truyện rùng rợn này . Chưa bao giờ một " Vai diễn " lại được tiết lộ hết nội dung vở kịch, chẳng lẽ lần này là ngoại lệ sao ?

_ Sao anh có thể chắc chắn vụ án sẽ liên quan đến câu truyện này chứ ? Nghe anh nói hình đã có rất nhiều vụ án kinh dị như thế này xảy ra rồi . Hình như anh còn biết một chút về những kẻ bắt cóc Saburo, có thể coi những kẻ đó là chủ mưu của câu truyện nữa .

_ Ồ, cái này thì đúng thế . Anh có biết được một chút về những kẻ đó, em muốn biết sao ?

_ Uhm, đúng vậy .

_ Thế thì.... Makoto, em kể đi .

_ Sao anh không kể nốt....

_ Hay anh kể một câu truyện rùng rợn về cái bánh em đang ăn nhá ?

_ Á.... Để em kể cho .

Để bảo vệ cái bao tử khỏi bị hành hạ trong sợ hãi, tôi đành buông muỗng xuống kể sơ về tấm bản đồ và một vài câu truyện rùng rợn đã trải qua . Nửa tiếng sau, tôi mới có thể thưởng thức tiếp cái bánh ngon lành . Mana trông có vẻ bất ngờ khi biết có những vụ án giống như thế này đã từng xảy ra và có lẽ lại càng ngạc nhiên về nội dung trên tấm bản đồ . Cô ấy liền hỏi về nội dung trên đó nhưng Yotsuba chỉ nói thêm được vài điều y như khi Hibashi nói với chúng tôi .

_ Vậy là.... Sẽ còn rất nhiều vụ án khủng khiếp như thế này xảy ra nữa sao ?

_ Rất tiếc là vậy, những vụ án này sẽ còn xảy ra rất nhiều . Vì thế bọn tớ mới được phía cảnh sát tài trợ để điều tra nó .

_ Điều tra nó á ? Chứ không phải em chỉ muốn đi chơi sao .

_ Ừ thì.... Vừa đi chơi vừa điều tra cũng được mà, có sao đâu hén .

_ Vậy em có thể đi theo mọi người không ?

_ Cái gì ? Đừng đùa chứ, tốt nhất cậu đừng nên dính dáng tới mấy câu truyện rùng rợn nhảm nhí này cũng như anh Yotsuba .

_ Giề, em dám chê câu truyện rùng rợn của anh là nhảm nhí á ?

_ Oái.... Em biết lỗi rồi, đừng bóp mặt em nữa mà .

_ Vậy lý do gì mà em muốn theo tụi anh ? Vừa trải qua câu truyện khủng khiếp này mà em lại muốn bước vào câu truyện khác sao ?

_ Nói sao nhỉ.... Nếu mà không làm gì thì em sẽ tiếp tục đau buồn về người bạn thân của mình . Vậy thì để xóa bỏ cơn đau ấy, em phải làm chuyện gì đó . Theo như anh nói thì sẽ còn nhiều nạn nhân như em nữa và mọi người sẽ bắt hung thủ trả giá hoặc là dừng lại câu truyện trước khi nó bắt đầu . Vậy thì chỉ cần đi theo mọi người, em sẽ có thể góp được một phần sức lực để giúp đỡ những nạn nhân khác và có khi chặn đứng được tội ác khi nó chưa hình thành nữa .

_ Ồ, nghe hay đấy.... Khả năng hóa trang và làm mấy đạo cụ như cái đầu giả của Kurumi thật sự rất hợp cho một câu truyện kinh dị . Được rồi, em hãy trả lời anh một câu hỏi .

_ Anh cứ việc hỏi ạ .

_ Shimizu Mana, em.... Có thích những câu truyện rùng rợn không ?

_ À thì em không hẳn ghét nó, em cũng thích coi phim ma lắm dù nó rất đáng sợ . Với lại khi trải qua câu truyện này hình như em đã hết sợ ma quỷ rồi, nếu không sao em làm được mấy đạo cụ ghê rợn ấy chứ ?

_ Vậy á ? Được rồi, anh sẽ huấn luyện em trong suốt chuyến du lịch này . Đảm bảo qua vài câu truyện, em sẽ trở nên yêu thích những câu truyện kinh dị như Makoto đây thôi .

_ Ế, em nói thích nó bao giờ ?

_ Thôi nào Tomashima, em chuyên thu thập các câu truyện rùng rợn mà .

_ Hihi, đúng đó .

_ Hai người....

_ Vậy em có thể đi chung với mọi người rồi nhỉ . Lát nữa em sẽ về chuẩn bị đồ, tối nay em sẽ qua ở chung với cả nhóm nhé .

_ Ồ, cậu qua ở chung phòng với tụi mình nè . Phòng cho bốn người mà chỉ có hai đứa ở hơi rộng .

_ Hì, có vẻ vui nhỉ .

Chúng tôi trò chuyện thêm tí nữa thì Kiyoshi đến . Nhìn anh ấy hơi bị mệt mỏi, dường như việc hỏi cung hết sức khó khăn . Kiyoshi ngồi xuống và bắt đầu lục cặp lấy ra một xấp tài liệu .

_ Trời ạ ! Chưa bao giờ anh hỏi cung ai mà lại mệt như vậy . Tên Saburo này cứ mơ mơ màng màng suốt cả buổi thẩm vấn . Ít ra việc liên tục đặt câu hỏi đã có kết quả, lâu lâu hắn cũng trả lời được một chút . Quả thật hắn đã bị bắt cóc bởi hai người đàn ông, họ còng tay và bịt mắt hắn nên Saburo cũng chả biết bọn chúng trốn ở chỗ nào ở gần cánh cổng đó, hắn chỉ biết là mình bị khiên đi thôi . Saburo bị đưa tới một hòn đảo nào đó và bắt đầu được huấn luyện nhiều điều xấu xa, cực kỳ xấu xa . Do hắn quá kẻm cỏi nên không thể dạy những điều khủng khiếp hơn . Huấn luyện kéo dài hai năm, sau đó hắn bị bắt làm tạp vụ cho nơi đó . Bây giờ tâm trí hắn đã trở nên xấu xa nên bắt đầu được chú ý, một năm sau hắn được rèn luyện tiếp . Đến khi mười ba tuổi hắn được đưa đi tham gia một câu truyện diễn ra ở nước Mỹ, câu truyện gì thì hắn không chịu tiết lộ . Mười lăm tuổi lại chuyển qua tham gia một câu truyện khác và đến khi hơn hai mươi tuổi do không phù hợp với bất cứ câu truyện nào nên hắn được chuyển về đền Kitain . Tại đây thì như chúng ta đã biết, hắn đã tạo nên nỗi sợ khủng khiếp về " Thợ cắt Tooryanse " . Này Yotsuba, cậu biết tại sao chúng ta thành công trong câu truyện này không ?

_ Vì hắn đã được cho là một kẻ kém cỏi trong các câu truyện rùng rợn ?

_ Không, từ đời hắn câu truyện về " Thợ cắt Tooryanse " mới trở nên nổi tiếng .

_ À, do đời trước chăng ?

_ Phải, đời trước đã bị bắn chết bởi.... Thám tử Ryuji . Chỉ mới xảy ra hai, ba năm trước thôi . " Thợ cắt Tooryanse " đời trước đã xây dựng được câu truyện này và Saburo chỉ bắt trước y chang thôi . Vì thế nên chúng ta may mắn đánh trúng tâm lý hắn .

_ Không hoàn toàn là vậy đâu . Câu truyện về " Thợ cắt Tooryanse " mà tôi kể chính là tin đồn do đời trước tạo ra . Đến tận lúc này mà câu truyện vẫn như cũ thì ta có thể đoán rằng Tooryanse mới khá là tệ .

_ À đây là mảnh giấy mà thằng cha bác sĩ đó gửi nè, khi lục soát người Saburo tôi đã phát hiện nó . Quả thật là liên quan đến Ryuji, vì thế mà cậu không liên lạc được với ông ấy .

Kiyoshi kéo ra một mảnh giấy từ trong xấp tài liệu đó . Đó là những chữ viết tay và tên Kiba đã tiết lộ cái nguyên nhân khiến câu truyện này đặc biệt .

" Gửi Yotsuba, người kể truyện .

Chúc mừng ngươi đã tạo ra một câu truyện rùng rợn mới về " Thợ cắt Tooryanse " . Như đã hứa ta sẽ nói nguyên nhân ngươi phải hoàn thành câu truyện này . Thám tử " Mắt cáo " Ryuji đã " Vô tình " xóa bỏ khá nhiều câu truyện trong bản đồ ảnh hưởng khá lớn đến trò chơi này . Tuy không ảnh hưởng đến các câu truyện quan trọng nhất nhưng cuộc chơi đành phải thu ngắn lại khoảng một tháng . Nhưng nơi ta ghi ở dưới không còn câu truyện nào nữa, ngươi cứ bỏ đi . Ngoài ra, ta xin thông báo một tin buồn với ngươi, Yamamoto Yotsuba à . Bọn ta đã bắt được Ryuji, hắn không tuân theo luật chơi khi hạ sát các " Diễn viên " mà ta cực khổ tạo ra . Đáng lẽ hắn sẽ phải biến mất trong một câu truyện nào đó nhưng bọn ta đã " Thông cảm sâu sắc " với ngươi nên chỉ giam hắn ở một câu truyện " Nho nhỏ " . Cố mà hoàn thành sớm các câu truyện đó nhé, kẻo không thì.....

Dr . Arika Kiba . "

_ Chậc.... Tệ thật đấy, không ngờ ông ấy lại bị bắt . Nhưng chẳng sao, đó chỉ là lời đe dọa suông . Chắc chắn ông ấy phải còn sống nếu không chúng ta sẽ không còn chơi theo luật của bọn chúng .

_ Nè nè, hai người đang nói cái gì thế ? Thám tử Ryuji là ai ? Bọn chúng là ai và luật gì vậy ? Hai anh nên nói cho bọn em biết chứ, dù gì chúng ta cũng điều tra chuyện này chung với nhau mà .

_ Để tớ nói cho, đầu tiên là về vị thám tử này . Tên của ông ta là Yamamoto Ryuji, cha của Yotsuba .

_ Ơ ! Vậy ông ấy đã bị....

_ Không sao, Ông ấy vẫn an toàn .

_ Tiếp theo về câu hỏi thứ hai của cậu về bọn chúng . Đây là một tổ chức với mục tiêu tồn tại là tạo nên những câu truyện khủng khiếp nhất, chúng ta không biết tổ chức này tên gì nhưng qua vài vụ án kinh hoàng nhất bọn chúng đã đặt biệt ký tên là " E ", viết tắc của chữ gì đó và chúng cũng nhắn với cảnh sát vài vụ án làm bằng chứng về chúng . Về luật chơi ? Đơn giản thôi, chúng sẽ gửi một tấm bản đồ như cái chúng ta đã nhận và thử thách ta . " Người chơi " phải tuân theo một luật là giải quyết các câu truyện kinh dị bằng cách kể lại một câu truyện hoàn toàn mới . Phần thưởng là điều họ muốn, bất kể điều gì . Cha của Yotsuba sau khi phá được vụ án " Mười ba trò chơi tử thần ", một câu truyện thử nghiệm đặc biệt của chúng, đã nhận được một tấm bản đồ giống chúng ta . Vị trí trên bản đồ là ngẫu nhiên, chúng không tiết lộ những câu truyện giống nhau . " Mắt cáo " tuy đã hoàn thành tấm bản đồ ấy nhưng do phạm luật nên không có phần tiếp theo, chúng bỏ qua vì bản đồ " Thượng " chỉ là những câu truyện bình thường, chứa những câu truyện mà phần lớn không phải bọn chúng tạo ra . Riêng bản đồ này lại khác hẳn, cái này thì tôi cũng chẳng biết khác gì nữa .

_ Có thể là do tài năng của anh đây, FuFuFu ! Chúng hứng thú với khả năng " kể " của Yotsuba này nên đã tập trung những câu truyện hay ho nhất đối với bản đồ " Thượng " . Chắc là thế đấy, mà bọn mình cũng không cần lo về cha anh . Ông ta cực giỏi, chỉ bắt giam thôi thì ăn nhằm gì với " Mắt cáo " . Tra tấn ? Trò đùa với ông ta thôi, nhưng mà anh bảo đảm bọn chúng chỉ bắt giam thôi . Không có lý do gì phải tra tấn, nếu làm thế trò chơi này sẽ kết thúc ngay khi chúng ta phát hiện ra ông . Nên chúng ta cứ

_ Thôi bữa nay mệt rồi . Chúng ta nên về nghỉ ngơi sớm thôi, Mana sẽ đi với bọn anh phải không ? Em mau chuẩn bị kỹ đi nhé, chuyến đi kéo dài khoảng một tháng đó . Ngày mai chúng ta sẽ đi trượt tuyết trên ngọn núi gần đây, núi tuyết Hamaga dake .

_ Tên núi gì ngộ dữ vậy ta ? Cơ mà núi đó có nhà nghỉ luôn á ? Em chưa nghe địa danh du lịch nào như vậy hết .

_ Trên đó có nhà nghỉ không đó ? Em ở đây mà chưa thấy ai lên đó để trượt tuyết bao giờ, leo núi thì có .

_ Lo gì, trên đó có một nhà trọ tên là " Lãnh tuyết sơn trang " . Mà trượt tuyết với leo núi cũng như nhau thôi mà, chắc là anh nghe nhầm ấy mà . Thôi lên đó không trượt được thì nghỉ ngơi cũng vui mà . Thế nhé, ngày mai chúng ta lên đường .

_ Thế còn bác Ryuji thì sao ? Bỏ qua lẹ vậy trời .

_ Khỏi lo, cha anh từng ở đơn vị gián điệp JGSDF mà . Bọn anh đã quen với tổ chức này lâu lắm rồi .

_ Vậy mình về chuẩn bị đây, chào mọi người nhé .

Sau khi Mana ra về chúng tôi cũng trở về nhà trọ nghỉ ngơi, riêng tôi cùng Kurumi và Hibashi tiếp tục đi chơi . Chúng tôi đi trên con đường Kura –Machi đến tháp chuông Toki No Kane chơi . Tới chiều về đã thấy Mana ở trong phòng nằm dài trên bàn sưởi . Tối đó chúng tôi thức khá khuya nói đủ chuyện, tới ba giờ sáng mới chịu ngủ . Trước khi chìm vào giấc mộng tôi chợt nhớ về bác Ryuji, lần đầu tiên tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ tới việc nếu anh Yotsuba thất bại khi kể truyện thì mọi chuyện sẽ ra sao . Đến giờ tôi mới thấy khả năng của Yotsuba quan trọng như thế nào, nếu không có cái tài năng hù người khác như thế này chắc chẳng bao giờ chúng tôi bắt được hung thủ, có khi đã tiêu đời từ lâu . Chợt nhớ tới câu nói " Bọn anh đã quen với tổ chức này lâu lắm rồi " tôi mới nhớ rằng mình chưa hề biết quá khứ của Kiyoshi và Yotsuba, chắc hẳn đã có một điều gì xảy ra nên Yotsuba mới ở lại ngôi trường này lâu như thế . Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đầu tôi trở nên nhức nhối, ném hết mọi chuyện ra khỏi tâm trí tôi bay thẳng vào giấc ngủ .    

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận