Sự thật đôi khi là dối trá .
Vậy dối trá đôi khi lại là sự thật ?
Đằng sau một tin đồn được lan truyện
Liệu có ẩn giấu một câu truyện.
..........................................
"Chưa Đủ, Vẫn Chưa Đủ..... Vẫn Còn Một Cái Nữa......"
Búp bê !
Chúng được con người tạo nên .
Tồn tại vì con người .
Mang hình dạng của con người .
Chúng đang tìm kiếm một vật .
Đến tận bây giờ chúng vẫn tiếp tục tìm kiếm .
Một vật rất quan trọng với chúng .
Và đây là câu hỏi .
Vật đó thật ra là gì ?
_ Các em chú ý nghe thông báo !
Ngay khi giờ học kết thúc, mọi người đang chuẩn bị xách cặp ra về bỗng dưng thầy chủ nhiệm đột ngột lên tiếng nói với chúng tôi .
_ Chắc đã có vài em nghe tin rồi . Gần đây liên tục xảy ra việc những cô gái trẻ bị bắt cóc và giết hại quanh đây . Cho nên tất cả các em tuyệt đối không được đi một mình sau giờ học .
Xung quanh nơi tôi sống đang có rất nhiều lời đồn khủng khiếp về sự kiện này. Có lẽ tôi sẽ không quan tâm lắm với những tin đồn ấy nhưng đã có một việc xảy ra . Hai ngày trước Hinako Kurumi, cô bạn thân của tôi, đột nhiên mất tích bí ẩn và mãi đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì của bạn ấy . Nhớ lại lần gặp cuối cùng giữa hai đứa chỉ càng khiến cho lương tâm của một đứa ngô nghê như tôi bị dằn vặt ghê gớm . Lúc ấy đã khá muộn rồi, mọi người trong trường đã đi về hết, giữa cái lúc sắc trời nhá nhem tối trong khuôn viên trường chỉ còn lại hai đứa tôi . Chúng tôi luôn nán lại loanh quanh trong trường một tí để chờ đợi đứa kia cùng về chung với mình, đó đã là một thói quen khó bỏ . Hôm đó cũng như mọi ngày tôi đã hứa sẽ về cùng cô ấy, chúng tôi hẹn gặp nhau ở khu nhà cũ của ngôi trường . Tôi luôn là người đến muộn còn Kurumi sẽ chẳng nói gì và luôn chờ đợi tôi . Thế nhưng ngày hôm đó cô ấy lại không có mặt ở đó, ở vị trí quen thuộc của cô chỉ có chiếc cặp nằm dưới đất .
Ngày hôm đó tôi đã biết thế nào là nỗi sợ hãi hòa cùng sự tuyệt vọng và tội lỗi . Giá như lúc ấy tôi đến sớm hơn một tí, giá như tôi đừng để cô ấy chờ đợi mình như mọi ngày thì có lẽ mọi chuyện đã khác . Ký ức về ngày hôm ấy trong tôi khá mơ hồ, những gì tôi nhớ lại được là hình ảnh một đứa nhóc tất tưởi chạy khắp nơi tìm kiếm bạn mình . Đương nhiên việc đầu tiên làm của tôi lúc ấy là báo cho cảnh sát . Tuy nhiên, chẳng có ai lại có thể ngồi yên chờ đợi người khác khi chính bản thân đã gây ra mọi chuyện . Cả ngày hôm đó tôi không hề chợp mắt lấy một lần .
Dưới ánh dương nhè nhẹ của vầng mặt trời thờ ơ, nhân lúc đang nghỉ trưa tôi tiến tới góc sân quen thuộc dưới sân trường . Giở hộp thức ăn còn thừa ra, tôi giơ một khúc xương gà lên và ve vẩy dụ dỗ . Tức thì một bóng đen từ trong bụi rậm phóng lại chỗ tôi .
_ Nếu hôm ấy tao đến sớm hơn thì mọi chuyện có khác đi không ? Này Toto, liệu mày có biết gì không ? Nếu mày chịu nói tao sẽ cho mày khúc xương này.... Í đừng có giựt .
Sinh vật với bộ lông xù màu vàng đang cố gắng chộp lấy khúc xương trên tay tôi có tên là Toto . Toto là một chú chó hoang sống gần trường được tôi và Kurumi chăm sóc mỗi ngày . Ngày thường cứ mỗi khi rảnh rỗi, chúng tôi lại tới khu đất gần dãy hành lang chính của trường để chơi với nó, với chú chó quậy phá này thì có biết bao nhiêu trò vui để hai đứa chơi đùa cùng nhau .Những ngày đó dường như đã diễn ra từ quá lâu rồi, bây giờ chỉ có mình tôi và nó ở ngoài góc của dãy hành lang trường .
_ Này hình như đã có 3 cô gái bị giết rồi phải không ?
Giọng của bạn nữ nào đó vang lên từ phía trong góc quẹo của hành lang sau lưng tôi .
_ Mình nghĩ đúng là thế đấy . Nạn nhân gần đây nhất cũng chỉ khoảng 6 tuổi và nghe đâu..... Cô ấy bị mất chân trái .
_ Eo ui ! Người thứ nhất là tay trái , người thứ hai là tay phải.... Tức là người thứ tư sẽ mất chân phải ?
_ Uhm.... Nhân tiện bà đã bao giờ nghe câu truyện về " Chi của búp bê " chưa ?
_ Chưa, chuyện thế nào vậy ?
_ Được rồi, nhớ đừng kể lại cho ai đấy nhé - Giọng kể của bạn nữ đó bắt đầu trở nên hào hứng hẳn ra - Theo lời đồn thì dường như câu truyện kinh dị này có dính dáng tới mấy vụ mất tích gần đây . Các nạn nhân sẽ bị cưỡng đoạt mất một trong các chi của mình, mỗi lần là một bộ phận khác nhau . Sau đó, hung thủ sẽ gắn vào cơ thể nạn nhân một chi của con búp bê để thay thế .
_ Ghê óa ! Tên sát nhân biến thái đó nghĩ gì không biết .
Bạn biết đấy trong giới học sinh chẳng có thông tin nào có thể giữ kín được sự bí mật của mình . Chỉ trong vòng một buổi sáng ngắn ngủi, câu truyện đã được lan truyền khắp cả ngôi trường với tốc độ chóng mặt . Sự việc này gây lên một nỗi sợ khiến mọi người hoang mang . Những lời đồn kinh dị cứ tiếp tục thay nhau lan nhanh ra dù chúng chẳng liên quan gì đến những điều mà bạn gái kia đã nói . Ngay lúc này ở ngay sau lưng tôi là một câu truyện rùng rợn khác đang được kể lại . Với đôi tai đầy tò mò, tôi chẳng nghe sót một chữ nào cả .
_ Này này, bà biết truyện " Mika ba chân " không ?
_ Ừ, tui có xem trên mạng rồi . Truyện kể về một con búp bê tên Mika, các bộ phận của nó được thu nhập từ những người chết .
_ Đúng rồi đó . Búp bê Mika được làm ra nhưng nó lại có tới ba chân . Bởi sự khác biệt đó mà nó đã bị thiêu hủy vì được cho là hàng phế phẩm . Từ đó, nó cứ mãi nung nấu oán hận trong lòng .
_ Và rồi....
Giọng của hai đứa đằng sau đột nhiên ngưng lại một lúc khiến trí tò mò của tôi đặt tới đỉnh điểm . Đột ngột mà chẳng hề báo trước, cả hai đều đồng thanh chồm tới hét toán vào tai của tôi .
_ ..... Nó sẽ vô cớ tấn công bất cứ ai gần nó .
_ Khôngggg !
Tiếng hét đầy uy lực của tôi giờ lại dọa ngược lại hai đứa đằng sau khiến cho cả hai té dập mông xuống dưới đất vì bất ngờ .
_ Ế cái quái gì thế ?
Một bà thím ngơ ngác hỏi như còn choáng váng bởi chất giọng oanh vàng của tôi .
_ Sợ thật đấy, bà làm cả hai đứa tui hết cả hồn .
_ Ai biểu hù dọa người ta làm chi .
Tôi bĩu môi đáp trả .
_ Hờ hờ, ai kêu bà nghe lén cuộc đối thoại đầy quan trọng của tụi tui chi .
Sau khi đã hoàn hồn lại trong tôi bỗng xuất hiện một suy nghĩ khá đáng sợ .
_ Tớ biết là không thể nhưng.... Có khi nào Kurumi có liên quan đến việc này không ?
_ Ầy, bình tĩnh lại nào . Chắc nhỏ đó bỏ nhà đi đâu đó thôi . Đó chỉ là một câu truyện rùng rợn thôi mà .
_ Nhưng mà....
_ Nè, dù chỉ là tin đồn nhưng nếu gặp bất cứ rắc rối gì liên quan đến những hiện tượng bí ẩn, bà có thể nhờ Yotsuba thử xem . Nghe đâu anh ta rất giỏi về những chuyện này đấy .
_ Yotsuba nào.... Chẳng lẽ là anh ta sao ?
_ Chính anh ta đấy. Nghe đâu Yotsuba sẽ giúp bất cứ ai nếu có thể đến gặp anh ta . Dù gì thì sự tồn tại của con người này cũng chính là một điều bí ẩn rồi mà .
Yotsuba là một truyền thuyết đặc biệt của ngôi trường này . Khác với những câu truyện ma bình thường mà trường nào cũng có, sự tồn tại của anh ta luôn đứng giữa thực và ảo, dù ai cũng biết cái tên này nhưng chẳng ai khẳng định được cái tên đó là của một con người hay một bóng ma . Người ta nói anh ta là một con ma, một con quái vật, một người bí ẩn đã sống nhiều năm trong ngôi trường này . Anh ta là một " Học sinh ảo " không được điểm danh, đã có rất nhiều lời đồn về con người này . Người ta nói rằng Yotsuba học ở lớp 11A - lớp của tôi, bàn trống cuối cùng cạnh cửa sổ có lẽ là của anh ta . Có một điểm chung trong các câu truyện về anh ta đó là khả năng giải quyết tất cả những truyện bí ẩn . Nếu muốn gặp anh ta bạn phải chuẩn bị một " Câu chuyện lễ vật " , rồi tìm đến căn phòng nhỏ gần nhà kho của trường nói lên nguyện vọng, nghe đồn anh ta ăn những câu truyện đó để sống .
Sau giờ học, khi tất cả học sinh đã phóng như bay ra khỏi cánh cổng của trường, tôi bắt đầu lò mò tìm đường đến nơi của truyền thuyết bí ẩn này . Đoạn hành lang dẫn tới nơi của " Học sinh ảo " vốn chẳng có người nào dám đặt chân đến bởi nó nằm dưới sâu trong ngôi trường cổ kín này . Ngay cả chú bảo vệ của ngôi trường cũng rất hiếm khi bước xuống nơi này . Các bóng đèn điện được lắp cách xa nhau khiến cho con đường xuống nhà kho luôn bị bóng tối xâm lấn . Ở vài góc có mấy ngọn đèn bị hư khiến cho sự đe dọa của bóng tối càng thêm nặng nề hơn, chẳng thể hiểu được tại sao những bóng đèn hư đó không được thay . Tôi nhắm chặt con mắt của mình mỗi khi tới gần những góc khuất tăm tối ấy . Đôi chân chạy như bay khỏi sự sợ hãi đã hình thành bên trong mình . Càng gần tới nhà kho bóng tối lại càng dày dặt hơn, các bức tường dường như trở nên khác lạ, có một đoạn tôi nghĩ mình đã thấy những vết khắc gì đó trên những bức tường đã bị bóng tối giấu kín đi . Căn phòng nơi mà truyền thuyết kỳ bí nhất của ngôi trường trú ngụ chìm trong bóng tối . Chỉ duy nhất một bóng đèn điện được gắn đối diện cánh cửa đó .
Một tấm bảng gỗ cũ kỹ in những chữ đã tróc gần hết : " Hội .... Hiện tượng.... Nhiên " . Theo như tôi được biết thì nhà trường chưa bao giờ thành lập cái nhóm nghiên cứu này, bởi thế nên tôi hết sức ngạc nhiên trước tấm bảng đó . Trước cánh cửa màu đen và cái góc hành lang âm u vắng người chẳng ai có thể bình tĩnh được, cả cơ thể tôi lạnh tê tái, nổi hết da gà, lúc này đây tôi chỉ muốn chạy biến đi khỏi nơi đây thật lẹ . Tuy nhiên, vì Kurumi, vì gánh nặng tội lỗi của mình, tôi đành phải liều một phen . Gõ tay lên cánh cửa tôi bắt đầu cất tiếng gọi .
_ Anh Yotsuba ơi ! Anh Yotsuba à ! Hãy nghe lời thỉnh cầu của em . Em xin anh hãy cho em biết Kurumi đang ở đâu .
5 phút trôi qua mà chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra .
_ Biết ngay mà ! Làm quái gì có ai như thế trong trường cơ chứ . Mắc công mình đọc y chang lời chú trong trò thiên sứ, thôi đành lết về vậy .
Kẹt....Kẹt....
Vừa quay lưng đi được vài bước thì từ phía sau bỗng nhiên có tiếng kéo cửa, một giọng nói kỳ lạ vang lên . Bất chất nổi sợ bên trong đã gần tới đỉnh điểm, tôi vẫn cố gắng quay đầu nhìn lại đằng sau mình .
_ Được rồi, thế bé có câu truyện rùng rợn nào thỏa mãn được anh không ?
_ Á ma ma! Kyaaaaaaaaaa .
Tôi hét lên trước con mắt màu xám đang hé nhìn qua cánh cửa màu đen ấy . Chìm trong cái màu đen thẫm của bóng tối, con mắt ấy như gắn chặt vào người tôi . Cánh cửa bật mở ra, đứng sát lằn ranh mỏng manh giữa bóng tối và ánh sáng, hình hài anh ta như hòa lẫn vào những gam sắc tối đen, bọc trong giọng nói kỳ lạ ấy là một điều gì đó rất bất thường .
_ FuFuFuFu ! Này cô bé, tiếng hét tuyệt lắm đấy . Nào mau vào đây .
Phù hiệu lớp 11A trên đồng phục và bảng tên, thì ra đây là Yotsuba nổi tiếng . Anh ta chộp lấy vai tôi và kéo thẳng con mồi tội nghiệp của mình vào trong căn phòng . Sau khi cánh cửa đóng lại, tôi căng thẳng đến mức chẳng nói được gì mà chỉ có thể trơ mắt ngó cái truyền thuyết sống ấy .
" Anh ta đẹp trai thật nhưng sao đôi mắt màu xám buồn và lạnh lẽo thế nhỉ . Cơ mà bộ dạng nhìn chẳng giống học sinh cấp ba chút nào hơn nữa căn phòng này hình như có gì đó kỳ kỳ " .
Vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn xung quanh tôi mới chợt nhận ra căn phòng này... hết sức rùng rợn . Cái kệ này thì để mấy cái đầu lâu và những khúc xương kỳ quái . Cái kia thì toàn vật dụng bị dán bùa và mấy vật không thể biết là gì . Trên bảng dáng đầy hình ảnh ma quỷ nhìn ớn cả người . Kế bên tôi là một hình nhân phẫu thuật cũ kỹ đang giương con mắt ngó vào con nhóc tội nghiệp đang ngập trong sợ hãi .
_ Được rồi, giờ hãy bắt đầu kể cho anh câu chuyện của em . Nào nào, mau kể nhanh đi nào .
" Mình tới đây để hỏi xem Kurumi ở đâu nhưng xem cái bản mặt gian gian í có tin được không nhỉ ? Tuy nhiên, đã trót lết vào đây cứ hỏi anh ta xem . Nếu lời đồn đúng anh ta sẽ nói với mình điều gì đó " .
_ Uhm... Anh có manh mối gì về sự kiện đang xảy ra gần đây không . Có những câu truyện đặc biệt lan truyền cùng sự kiện này . Dạo gần đây mọi người trong trường thường nói đến....
_ " Mika ba chi ", ý em nói đến câu truyện đó à ? Em có biết ý nghĩa thật sự của chữ " Ba chi " không ?
Giọng nói của anh ta tác động thẳng vào não chứ không qua tai khiến người nghe không khỏi rùng mình .
_ Không phải để ám chỉ một con búp bê ba chân . Con búp bê tội nghiệp trong câu truyện đã mất hết chân tay sau khi bị thiêu hủy vì nó bị coi là hàng phế phẩm . Lẽ thông thường khi con búp bê rất muốn có tay chân mới để thay thế . Mãi đến tận bây giờ nó vẫn tiếp tục tìm kiếm .
Lê... Lê... Lê Đôi Tay, Đôi Chân Bị Nung Chảy
_ Tìm kiếm những bộ phận vừa với cơ thể mình . Tay trái , tay phải, chân trái.... Trước khi hoàn tất vẫn còn một thứ nữa . Một cơ thể phải có bốn chi, nhưng con búp bê lại chỉ có ba . Đó là toàn bộ sự thật về " Mika ba chi" , con búp bê tội nghiệp vẫn mãi tìm kiếm cái chân phải còn thiếu .
Chân Phải Của Mi.... MAU ĐƯA NÓ CHO TA. ĐƯA NÓ CHO TA .
Trong khi kể truyện, anh ta cứ đi vòng vòng chỗ tôi ngồi . Vì quá sợ hãi trước câu truyện nên tôi rụt cổ lại và ngồi im thin thít không dám cử động một miếng . Câu truyện sắp chấm dứt cũng là lúc anh ta hét thẳng vào tai tôi . Thật tội nghiệp cho cái thính giác của bản thân khi cứ bị tra tấn kiểu này hoài .
_ Kyaaaa ! Má ơi .
_ FuFuFuFu ! Đúng rồi tiếng hét của em thật tuyệt . Anh thích nó đấy .
" Đồ biến thái, lập dị, bệnh hoạn " . Lầm bầm rủa tên xấu xa kia trong đầu, tôi mím môi hỏi anh ta .
_ Anh kể truyện này cho em làm gì ? Nó có thể giải quyết được chuyện kia không ?
_ Giải quyết nó ? Ai thèm quan tâm . Anh đây chỉ thích những câu truyện rùng rợn thôi. Làm khán giả chú ý, khiến họ tưởng tượng càng xa càng tốt . Truyền đi nổi sợ chỉ bằng lời nói và những tiếng hét.... Không còn gì hấp dẫn bằng .
" Mình thật sự không nên tới đây " .
_ Vậy anh sưu tầm các tin đồn từ mọi người sao ?
_ Cái gì ? Sưu tầm em nói cái quái gì vậy ? Những câu chuyện rùng rợn chính là những tuyệt phẩm.
_ Tuyệt phẩm.... ?
_ Đúng là mỗi khu phố có cả đống lời đồn, nhưng tất cả đều không xảy ra với những người ở tận đẩu tận đâu . Những câu truyện rùng rợn cũng thế, chúng đáng sợ vì luôn xảy ra xung quanh chúng ta . Ờ thì.... Ngoài ra, những tiếng hét giả tạo chẳng hấp dẫn tẹo nào .
_ Hởởở ?
_ Bên cạnh đó đôi khi đằng sau một câu truyện rùng rợn thỉnh thoảng lại ẩn giấu một câu truyện đáng sợ khác như câu truyện ấy....
_ Câu truyện đáng sợ ấy là sao ?
_ Một câu truyện rùng rợn bao gồm ba yếu tố " Các vai diễn, cách kể chuyện và khán giả " khi kết hợp các yếu tố lại với nhau, câu truyện đáng sợ nhất sẽ hình thành và sau đó khắp nơi sẽ tràn ngập tiếng la hét .
_ Anh ở trường bao năm vì lý do vớ vẩn ấy à ?
_ Trường học là một nơi tách biệt nên rất thích hợp để tạo ra những câu truyện rùng rợn . Cho dù bị mọi người xa lánh cũng đáng . Bên cạnh đó, có lẽ câu truyện ấy sẽ có lời giải....
_ Thế câu truyện đó là cái quái gì vậy trời ?
_ À ờ ừ.... Em uống trà không anh pha bằng nguyên liệu bí mật ngon lắm ấy .
" Lão đang đánh trống lảng á ? Cơ mà trà gì xanh lè thế này uống có sao không ta...... "
_ À nhân tiện có một học sinh bị mất tích Hinako Kurumi, là cô ấy phải không ? Một cô gái liều lĩnh tự đi tìm bạn thân của mình . Rất nghị lực nhưng nhanh lên nhé . Nếu không.... Chân của Kurumi có thể bị Mika lấy mất đấy . FuFuFuFu !
_ Kurumi không phải là nhân vật trong câu truyện nào hết . Đừng có cho Kurumi vào mấy câu truyện tưởng tượng vớ vẩn của anh nhá .
" Cái gì mà giải quyết các hiện tượng bí ẩn chứ? Hắn ta chỉ lấy nỗi khổ của người khác làm niềm vui thôi "
_ FuFuFu, em nói đúng đấy cho anh xin lỗi . Vậy những điều anh vừa nói với em " Đừng kể với ai nhé ! "
_ Tất nhiên rồi, thật sai lầm khi tới đây . Em sẽ không đến đây lần nữa đâu . Tạm Biệt anh !
Nói xong lập tức tôi rời khỏi căn phòng ám muội ấy và về thẳng nhà mình mà úp mặt vào gối lầm bẩm rủa về sự ngu ngốc của bản thân khi đến nhờ cậy một kẻ đáng ngờ như thế . Tôi đã không nhìn thấy cái nét mặt gian trá của anh ta khi cánh cửa bị đóng ầm lại sau khi tôi ra khỏi căn phòng .
_Tốt, tốt lắm, cứ đi đi . Xem nào lớp 11A ngày mai có tiết gì nhỉ ? À há, buổi chiều có tiết Kinh Tế Gia Đình . Bé con sẽ là một vật trung gian, một con vi rút thay anh phát tán nỗi sợ . FuFuFuFu, thậtđáng mong chờ .
Ba giờ mười lăm chiều bầu trời trở nên xám xịt, buổi học của chúng tôi diễn ra khá lạ thường . Tất cả mọi cuộc trò chuyện diễn ra trong lớp đều liên quan đến sự kiện khủng khiếp ấy, những lời đồn về nó ngày càng phát triển và lan rộng . Lớp học chìm trong một bầu không khí u ám, mọi người đều hoang mang, lo sợ . Tuy vậy, đầu óc tôi lại đang suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với tiền bối Yotsuba .
" .... Nhanh lên nhé . Nếu không.... Chân của Kurumi có thể bị Mika lấy mất đấy " .
Chẳng biết lý do vì sao mà câu nói đó của anh ta cứ lảng vãng mãi trong trí óc tôi . Cứ mỗi khi rảnh tay thì những suy nghĩ trong tôi lại tìm về cuộc gặp gỡ ngày hôm qua . Hậu quả của việc lơ mơ này khiến cho tôi phải đau xót lãnh vài quả trứng ngỗng khi không chú ý tập trung trong lúc kiểm tra bài cũ . Tiết học chiều nay chẳng có gì khác biệt so với mọi bữa, vẫn là những bài học may vá cũ nên tâm trí tôi lại bắt đầu chìm trong những suy đoán đầy lo âu về sự mất tích của Kurumi .
_ Không thể nào, chắc chắn sẽ không xảy ra . Nhưng nếu có thì sao đây.... ?
_ Chuyện gì vậy Makoto ? Sao trông bà lo lắng thế ?
Trong khi đang ngồi gặm những móng tay của mình, một cô bạn đến gần vỗ vai tôi . Để những ngón tay bé nhỏ tạm thoát, tôi quay lại trò truyện với bạn mình . Chỉ khi bận bịu vào công việc thì đầu óc tôi mới được thanh thản trốn thoát khỏi cảm giác dằn vặt trong tâm hồn . Công chuyện của tôi bắt đầu lớn dần, nhiều đứa bạn tọc mạch bắt đầu xáp lại và bàn về đủ thứ trên trời dưới đất . Đến khi đề tài bắt đầu trở lại về những vụ mất tích bí ẩn gần đây thì tôi bỗng có cảm giác muốn kể câu truyện kinh dị chiều hôm qua cho bọn họ .
_ Uhm... Này mấy cậu có biết về lời đồn này không ? Câu truyện về " Mika ba chi " đấy .
_ À à ! Tui có coi trên mạng rồi nè – Một bà tám nhanh nhẩu lên tiếng – Hơi ghê ghê tí nhưng cũng thường thôi .
Trước khi để cô bạn kia kịp bĩu môi chê bai về khoảng mù thông tin của mình, tôi vội xua tay nói .
_ Không không ! Câu truyện này hơi khác một tí . Nghe tui kể nè, câu truyện này là về một con búp bê đang đi tìm chân tay mới.....
Cứ như thể đang bị gã Yotsuba ám quẻ, tôi bắt đầu kể lại câu truyện bằng cái giọng điệu rờn rợn khá giống anh ta . Các thính giả cứ im lặng mà chú ý nghe rõ từng câu khiến cho tôi bắt đầu cảm thấy thích thú . Dường như tôi đang bắt đầu hiểu rõ một phần cái sở thích quái gở của anh ta .
_ Kyaaaa ! Đừng kể nữa không phải bà rất sợ mấy thể loại này sao ?
Để trả thù cái vụ tra tấn lỗ tai hôm qua, tôi cố tình xáp lại gần mà hét những câu cuối cùng vào tai hai hung thủ . Trông cái cảnh cả hai xoa xoa lỗ tai, tôi rất muốn cười to lên một tiếng . Tuy nhiên, tôi bắt buộc phải nhịn cười nếu không chẳng biết sẽ bị báo thù thảm khốc như thế nào nữa . Thế là miệng nhoẻn cười, chắp tay về trước tôi bắt đầu diễn kịch .
_ Úi úi ! Xin lỗi nha, chẳng qua mình đang quá nhập tâm vô câu truyện ấy mà .
_ Không có gì đâu . Cơ mà truyện này nghe ghê thật đấy bà nghe ở đâu thế ?
_ À cái này thì tui....
_ E hèm ! Mấy em làm tới đâu rồi ?
Giọng của thầy bộ môn Hariko vang lên cạnh tôi . Thầy là một người khá dễ tính mặc cho đôi kính dày cộm trên mắt trông rất trí thức . Với cái đầu hói có thể phản xạ toàn phần ánh mặt trời trông thầy y như một ngọn đèn khi đứng ở gần cửa sổ . Tuy dễ gần đến thế nhưng thầy khá kỹ lưỡng trong vụ thực hành, đứa nào mà không làm xong là chuẩn bị ăn một con ngỗng to tướng là vừa .
_ Lo mà làm đi chứ, nói chuyện hoài biết chừng nào làm xong hử ? Chỗ này phối màu sai rồi, màu này phải đi với màu xanh chứ, còn nữa hoa văn phải như thế này này .
_ Khó quá thầy ơi, sao cầu kỳ ghê vậy trời !
Cả bọn đồng thanh rên rỉ ỉ ôi . Khiến cho ông thấy phải thở dài mà nói .
_ Chăm chỉ không nói chuyện riêng là làm được thôi mấy em à .
_ À thầy ơi ! Cái váy trong tủ kiếng là thầy may ạ ? Cho trẻ con hả, dễ thương quá nhưng hình như chưa xong thì phải ?
_ Gần xong rồi... Nhưng nó vẫn còn thiếu một thứ nữa .
Dứt câu nói bỗng thầy trở nên trầm ngâm đến lạ thường . Nhìn cái dáng vẻ nghiền ngẫm đó, cả bọn không khỏi tò mò .
_ Thứ gì vậy ta ?
Chuông reo lên báo hiệu giờ chơi đã đến, cả bọn nháo nhào chạy ra khỏi phòng học mà vui đùa . Mấy đứa bạn vừa mới dứt chân ra cửa đã reo ầm lên truyền bá câu truyện kinh dị này khiến tôi không kịp chặn lại .
_ Này này, mấy ông nghe câu truyện này chưa ? Makoto vừa kể cho tụi tui nè .
_ Ế ! Tớ đã nói là không được kể cho ai nghe mà .
Quá vội quay đầu nhắc nhở mấy bà tám kia khiến cho cây kim sắc nhọn có cơ hội tặng cho tôi một vết thương trên đầu ngón tay . Vừa mút ngón tay vừa ăn vạ, tôi bắt đầu rên rỉ .
_ Ui da ! Hức.... Kim đâm vào tay rùi nè . Tại bà hết á ! Bắt đền đó .
_ Bà hậu đậu quá, cái hộp cứu thương trong tủ đồ nghề kia kìa ra lấy đi .
_ Ui.....
_ Đi đi bà . Thui mấy ông nghe kể tiếp nè truyện ghê lắm á . Con búp bê ấy nó.....
Mặc cho nạn nhân tự trị thương trong đau khổ, cô bạn ấy lại tiếp tục công việc truyền tin vịt của mình . Thế là tôi đành phải lết cái thân tàn này về cái phía tủ dụng cụ . Trong khi đang định lấy cái hộp chết tiệt đó thì bỗng dưng có thứ gì đó mềm mềm rớt lên mặt tôi .
_ Oạch ! cái khỉ gì đây ta ?
Đang nhăn nhó nâng vật đó khỏi mặt mà chưa kịp nhìn rõ thì xuất hiện một tiếng hét rõ to bằng sau lưng tôi . Kèm theo tiếng hét đó là một tràng âm thanh ầm ĩ ùa theo .
_ Á á á !
_ Trời !
_ Ôi mẹ ơi ! Chuyện này là thiệt sao ?
Một loạt tiếng la hét và đẩy ghế vang lên từ phía những học sinh còn ở lại, cả lớp trở nên rối loạn hết mức . Một con búp bê vừa mới rớt xuống người tôi . Con búp bê khá cũ đã bị cháy xém, một vài chỗ còn chảy ra cộng với khuôn mặt đầy vết rạch biến nó trở nên kinh khủng hơn cả búp bê Annabelle đang chiếu ngoài rạp và quan trọng nhất.... Nó bị mất chân phải . Nhìn mê mẩn con búp bê ấy một hồi tôi mới nhận thức được mọi chuyện, thế là mắt tôi bắt đầu mờ dần đi . Dường như đỉnh của sự náo loạn bắt đầu khi tôi ngất xỉu, trước khi mê man chìm hẳn vào giấc ngủ thì tôi nghe có ai đó hét lên về mình .
_ Makoto xỉu rồi kìa khiên nó đi xuống phòng y tế mau . Còn nữa vứt con búp bê vào tủ đi .
Trên sân thượng, một dáng người cao nhòng khoác bộ đồ học sinh trông có vẻ chẳng hề hợp tuổi đang quan sát cảnh nhốn nháo bên dưới . Anh ta đứng trên ban công cầm ống nhòm ngó xuống cái cảnh tượng hỗn loạn bên dưới phòng Kinh Tế Gia Đình .
_ Chậc chậc chậc ! Là giáo viên mà lại chạy ra trước thế à, thưa thầy Hariko ? Xem nào trong tất cả mọi người thì ông là kẻ đang sợ hãi nhất . Chắn chắn ông thầy này biết điều gì đó . Theo tình huống này thì mình nghĩ cách đầu tiên là hay nhất . FuFuFuFu !
Bịch Bịch Bịch..... Rầm .
Đá tung cánh cửa phòng, tôi bay thẳng đến trước mặt Yotsuba và dí con búp bê vào thẳng mặt anh ta .
_ Yotsubaaaaaa ! Trò đùa này là anh làm phải không ? Chẳng vui chút nào đâu nhá . Mém nữa em " Thăng " luôn rồi đó anh biết không ?
_ FuFuFu ! Em phát tán câu truyện tốt lắm đấy .
_ Em không cố ý làm thế . Trả anh con búp bê kinh dị này nè, anh để cái chân phải của nó ở đâu rồi còn làm nó ra thế này nữa chứ . Anh không thấy có lỗi với nó à ?
_ Ầy ầy ! Trật tự nào, anh cất nó rồi . Cái chân là một nguyên liệu cần thiết trong câu truyện này đấy .
_ Tại sao anh lại làm thế.... Chỉ vì câu truyện linh tinh ấy à ?
Nhướng người ngó tôi một cách đầy giả tạo, anh ta trông như đang giả bộ bị tổn thương mà thều thào .
_ Chỉ vì á ? Em đừng có coi thường những câu truyện rùng rợn đấy .
_ Hờ.....
_ Nakashima, em đến đây vì bạn mình . Mặc dù anh không biết gì về truyện đấy nhưng những lời đồn và sự thật đều có liên hệ với nhau . Nghĩ kỹ xem, Nakashima . Chỉ là một câu truyện rùng rợn, chỉ là một lời đồn thổi . Tuy nhiên, một khi nó đã lan rộng thì mọi truyện sẽ thay đổi . Đôi khi ta tìm thấy sự thật đằng sau một tin đồn . Hãy nghĩ kỹ xem.....
Câu nói của anh ta như in vào não tôi, không thể quên được dù chỉ một từ .
Hết giờ giải lao tôi đành trở về lớp học . Trên đường về lớp tôi nghe đủ câu truyện, đủ các thể loại về việc đã xảy ra ở phòng Kinh tế . Cả trường đã biết về sự kiện đó và nhân vật chính trong câu truyện bất hạnh thay chính là tôi......
_ Nghe chuyện gì chưa có ma ở phòng Kinh tế đó . Mày biết chưa ?
_ Biết rồi tao nghe đâu con búp bê ma ấy sẽ ám nạn nhân đầu tiên lại gần nó .
_ Ờ còn tao thì nghe là nó đang cháy dở nhưng vẫn dí theo nạn nhân gần 40 Km/h và còn bò lên trên tường như phim kinh dị ấy .
" Mình không nghĩ nó có thể..... "
_ À nghe đâu nạn nhân tiếp theo nó chọn là con nhỏ Nakashima Makoto, cái người đụng nó đầu tiên và ngất xỉu ấy.
" Oạch sao lại liên quan tới mình ta ? "
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bốn ngày đã trôi qua nhưng vẫn chưa tìm được Kurumi, thậm chí cảnh sát đã vào cuộc nhưng vô vọng . Hi vọng tìm được cô ấy ngày càng mong manh còn trong lớp những lời đồn vẫn tiếp tục phát triển . Nỗi sợ hãi dần dần tăng lên trong tôi cùng với sự hối hận .
Có vẻ mọi người ai cũng thích thú câu truyện của anh Yotsuba, tâm điểm của mọi câu truyện trong trường hiện đều xoay quanh nó . Tôi nghe phong phanh từ tụi con trai ở góc lớp đang bàn về kế hoạch thám hiểm của mình, họ đang tính thử lòng can đảm của mình .
_ Tụi bây có muốn đến phòng Kinh Tế sao giờ học không ?
_ Nhưng bác bảo vệ luôn canh chừng ở đó mà sao lẻn vào được ?
_ Thế á ! Tao nghe đâu bác ấy bị thương ở chân nên nghỉ rồi mà ?
_ Chả biết nữa.... À mà này Nakashima ơi ! Nè, nè nghe không hả ?
Đang hóng hớt câu truyện bỗng dưng bị phát giác khiến tôi giật thót cả người . May thay, mấy đứa đó chẳng có vẻ gì biết về kẻ tọc mạch này .
_ À à.... Sao thế ?
_ Thầy chủ nhiệm kêu bà sau giờ học nhớ mang tài liệu của lớp lên nộp kìa .
_ Oày chán thế......
Sau giờ học, tôi nộp tài liệu cho thầy chủ nhiệm và xui làm sao thầy nhờ ở lại ghi điểm hộ nên khi xong việc đã sáu giờ tối . Trời thì tối thui, trong trường thì chẳng có một ai, hành lang và dãy lớp học nhìn âm u đến rợn người khiến cho tôi nổi cả da gà . Lớp học khi tan trường là nơi đáng sợ nhất mà tôi biết đến . Bóng đèn bên trong tất cả các phòng học đều tắt khi chẳng còn ai, gộp chung với nó là những âm thanh lạ lùng chẳng biết đến từ đầu khiến cho bất cứ đứa nhát gan nào như tôi cũng đều sợ hãi . Vừa đi vừa tự nhủ trong bụng chẳng có gì xảy ra đâu chỉ là do trí tưởng tượng bay xa và bay cao quá, tôi chợt nghe một tiếng gì đó ở phòng Kinh Tế .
Cạch... Cạch.... Xoạt... Xoạt... Ầm .....
" Í í í ! Tiếng gì thế nhỉ ? "
Một loạt những âm thanh cực kỳ đáng ngờ đang phát ra bên trong lớp học . Khi âm thanh đó chấm dứt, một giọng nói bắt đầu vang lên, do cách nhau những một lớp tường nên tôi không nghe rõ câu nói đang phát ra cho lắm .
_ Chỉ một..... Hoàn thành..... Một lần nữa.... Cái cuối cùng....
" Ôi mẹ ơi ! Đây là trường hợp không nên nhìn điển hình trong phim kinh dị mà . Sao mình lại đi nhìn chứ ngốc ghê, ngốc quá . Dọt lẹ thôiiii ! " .
Nghĩ xong tôi phóng đi khỏi hành lang tránh xa căn phòng đó lao thẳng về nhà .
_ Chỉ một chi nữa thôi . Hahaha !
Giữa lớp bóng tối đang phủ trong phòng học, một kẻ nào đó đang lặng lẽ thực hiện công việc đáng sợ của mình . Hắn vừa cười vừa lẩm bẩm những câu nói gợn người .
_ Cánh tay phải trắng trẻo này rất hợp với màu hồng nhạt . Cánh tay trái với những chỗ đóng vảy đầy sức sống . Sự khác biệt này tôn lên vẻ đẹp của cái chân trái nõn nà này . Việc làm của mình thật phi thường, một tuyệt tác nghệ thuật sắp sửa ra đời . Hahahaha !
Hôm sau tôi đến căn phòng của hội nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên và kể mọi chuyện cho anh Yotsuba nghe . Thật ra thì tôi chẳng biết nên làm gì mà cũng chẳng còn ai để kể lại chuyện này nên đành phải mò tới đây . Đáp lại câu truyện, Yotsuba nở một nụ cười lương thiện đến nổi gai ốc và đưa ra một sấp hồ sơ cho tôi .
_ Tập hồ sơ này là về thầy Hariko . Đây là những thông tin bên phía cảnh sát nên khỏi lo về độ chuẩn xác của nó . Theo như trong này thì Hariko có một quá khứ khá tồi tệ, thủa nhỏ ông ta luôn bị đánh đập và hành hạ bởi mẹ của mình, một nhà thiết kế thời trang trẻ em hết thời . Người mẹ đáng sợ này ép ông ta phải học những gì mà bà ta cho là cần thiết, do bà ta chỉ thiết kế đồ cho trẻ em nên Hariko chẳng còn cách nào khác phải học cách may cho những đứa trẻ . Dần đà ông ta bắt đầu cảm thấy thích thiết kế đồ cho trẻ em, đặc biệt là các bộ quần áo cho những cô bé . Về phần bà mẹ, sau khi bị sa thải trở thành một người cực kỳ quái đản và tại nơi ở xưa vẫn còn tồn tại hàng đống tin đồn về bà ta . Tới một ngày một vụ án xảy ra, bà ta bắt cóc nhiều đứa bé gái về chặt ra từng mảnh chỉ giữ lại bốn chi còn lại thủ tiêu hết . Một người hàng xóm phát hiện những điều bất thường ở bà ta nên đã báo cảnh sát tới khám xét và sau đó bà ta bị bắt . Vụ việc này chắc chắn đã in sâu vào tâm trí của thầy Hariko khiến ông ta hành động như vậy .
Thông tin mà tập hồ sơ này cung cấp thật đáng sợ . Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được có một cuộc đời đau khổ đến thế . Những tấm ảnh bên trong quá gê gợn nên tôi không dám đụng tới, gấp tập hồ sơ lại và trả Yotsuba . Tôi chìm lâu trong suy tư của mình trước khi bắt đầu hỏi anh ta .
_ Anh chắc đó là thầy Hariko chứ ? Thầy ấy là người hiền nhất trong các giáo viên ấy . Mà cái tập hồ sơ này có chính xác không đó ?
_ Sao không ? Anh lấy từ một thanh tra khét tiếng đó nha .Với lại anh nhờ em một chuyện nhá Nakashima !
Bỗng dưng anh ta hạ giọng xuống năn nỉ tôi, cảm giác có mùi nguy hiểm tôi cẩn thận hỏi lại lần nữa .
_ Hả, chuyện gì nè ?
_ Anh sẽ không cho cơ thể của Mika được hoàn chỉnh . Nếu các bộ phận đều đầy đủ thì câu truyện sẽ không trọn vẹn .
_ Nhưng đây không phải là một câu truyện rùng rợn . Đây là một việc có thật hơn nữa chắc gì thầy Hariko là hung thủ ? Kurumi đã mất tích năm ngày rồi . Em vẫn chưa có tin tức của cô ấy nên không có thời gian cho thú vui của anh đâu .
_ Liệu Kurumi có liên quan đến việc này không ? Mình phải làm sao để giúp cô ấy ? Em muốn biết điều đó nên mới đến đây đúng không ? Vậy thì em bắt buộc phải giúp anh thôi !
_ Nhưng nó đâu có liên quan đến câu hỏi của em ?
Anh ta trưng giọng cười kỳ cục của mình rồi đặt ra một câu hỏi khiến tôi phải suy nghĩ một lúc lâu .
_ Câu truyện rùng rợn như thế nào em cho là đáng sợ nhất ?
_ Câu truyện đáng sợ nhất ư ?
_ Phải câu truyện đáng sợ nhất cần có các vai diễn, cách kể truyện và khán giả . Tất cả đều rất cần thiết để hình thành một câu truyện đáng sợ . Tuy nhiên, hiện tại câu truyện đáng sợ trong trường vẫn chưa hoàn thành, thậm chí nó còn chưa đến lúc cao trào nữa . Người không tin câu truyện này đáng sợ chính là khán giả .
_ Khán giả ?
_ Đúng vậy ! Câu truyện rùng rợn từ anh ta sẽ bộc lộ nỗi sợ hãi tột đỉnh và khiến tất cả mọi người phải hoảng sợ . Và đến lúc đó, câu truyện kinh dị này mới thực sự hoàn thiện .
_ Vậy thì sao chứ ? Em chỉ mong Kurumi không liên quan đến chuyện này .
_ Được, vậy hãy tìm ra kẻ sát nhân là ai .
_ Hả ?
_ Từ bây giờ anh sẽ kể chuyện cho " khán giả " nghe nghĩa là.... Mà thôi có nói bây giờ em cũng chẳng hiểu nổi đâu . Như anh đã nói " khán giả " chính là người sợ câu truyện nhất . Thế ai là người sợ hãi nhất ?
_ Đó là.... Thầy Hariko ?
_ Anh sẽ lo diễn biến và phần cao trào, em chỉ cần xác nhận sự thật thôi . Cả hai đều có lợi phải không ?
_ Nhưng.... Sao anh lại muốn giúp em ?
_ Tuyệt ! Vậy em đồng ý rồi nhá . Tốt tốt !
_ Ế em nói vậy hồi nào ?
_ FuFuFu ! Chờ anh tí .
Công cuộc ép buộc đã xong xuôi, anh ta tảng lờ đi sự phản đối yếu ớt của tôi . Yotsuba đi tới cái bàn giữa phòng và lục cái thùng trên đó . Anh ta lôi ra một cái chân của búp bê khỏi cái thùng giấy . Hình như nó chính là cái chân của con ma búp bê kia .
_ Em chỉ cần cầm cái này và đứng ngoài phòng Kinh Tế còn lại để anh lo liệu .
Nói xong anh ta quẳng cái chân cho tôi .
_ Em sẽ làm gì với cái này ?
_ Em chỉ cần đứng ngoài cửa sổ và giữ nó, chỉ thế thôi . À ! Còn nữa, sau khi đèn tắt em phải đứng ngay cửa chờ 5 phút rồi mới vào rõ chưa ?
_ Sao ? Em phải làm vậy à ?
Một lần nữa câu hỏi của tôi bị vứt bén sang một bên . Yotsuba ngồi trên chiếc ghế gỗ đan những ngón tay lại với nhau đặt gần mặt mình và nói với tôi một câu mà sau này sẽ trở nên cực kỳ quen thuộc .
_ Được rồi ! Đi thôi, Cùng tạo nên một truyền thuyết đáng sợ nào . FuFuFuFu !
Sáu giờ ba mươi chiều, khi mọi học sinh đã về hết tôi vẫn ở lại lớp học và chờ đợi . Nhận được điện của anh Yotsuba, tôi bắt đầu đi đến phòng Kinh Tế Gia Đình . Khi đang băng qua bãi cỏ để đi tắt đến phòng Kinh Tế . Đột nhiên có ánh sáng phát ra từ phòng chuẩn bị vật liệu nấu ăn của trường nằm gần phòng Kinh Tế thu hút sự chú ý của tôi, tôi liền tiến lại cửa sổ nhỏ ngoài kho nhìn vào .
_ Tuyệt.... Tuyệt lắm.... Cuối cùng thì.... Cuối cùng thì mình cũng hoàn thành nó .
Một bóng người quay lưng đứng gần tủ lạnh đang thì thầm điều gì đó .
_ Thật hoàn hảo.... Tuyệt đẹp .
Hắn mở tủ lạnh ra làm hé ra một con búp bê thiếu chi phải đang ở trong đó .
" Í í í đó chính là búp bê Mika sao ? Nhìn... bình thường hơn con búp bê khủng khiếp của ông Yotsuba nhiều . Cơ mà cái váy đó quen thế nhỉ ? Hình như là.... " .
_ Này nhóc con với cái chân phải của mi, mọi thứ sẽ hoàn thành . Vui lên đi chứ ? HaHaHaHa !
Hắn quay lại nhìn vào một góc và trời ơi.... Trong góc đó là một bé gái nhỏ đang co ro sợ hãi . Lúc đó tôi chợt nhìn vào mặt hắn, một gương mặt quen thuộc hiện ra, khuôn mặt mà tuần nào tôi cũng thấy . Đó chính là Thầy... à không tên sát nhân Hariko.
_ Màu da của mi... Vị trí nốt ruồi... HaHaHaHa ! Phải là chân phải của mi, những cái chân khác sẽ không hợp với cái váy của ta .
_ Uhm.... Uhm... Uhm.... !
Đứa bé hoảng sợ co rúm người lại né tránh bàn tay của Hariko . Mặc dù cố gắng kêu cứu nhưng miếng vải buộc quanh miệng khiến cho âm thanh không thoát ra khỏi cổ họng của nó . Chỉ có thể nhìn cái chết đến gần mà không thể làm gì là điều kinh hoàng nhất mà nạn nhân của tên sát nhân phải chịu đựng . Hariko tự độc thoại với bản thân mình .
_ Sao ? Mi cũng đồng ý á ? Được rồi, được rồi . Giờ thì mau cắt cái chân phải của mi để hoàn thành tuyệt tác của ta thôi .
_ Này không được làm thế .
Fu Fu Fu Fu .
_ Gì thế ? Gì thế ?
Một giọng cười rợn người vang lên to đến mức át cả giọng nói của tôi . Có ai đó đang dựa vào cửa vừa nhìn vào đây vừa cười lớn . Từ cái âm điệu đáng ghét ấy khỏi cần nhìn tôi cũng biết đó là ai .
_ Thì ra là thế, tôi hiểu rồi . Đây không phải là con búp bê " Diện quần áo " mà phải là búp bê " Gắn thêm bộ phận" nhỉ ? Thường thì người ta chọn quần áo để diện cho búp bê tuy nhiên với ông thì lại khác . Ông chọn các bộ phận của búp bê để hợp với quần áo của ông .
_ Hừ ! Mày là học sinh à, lẽ ra giờ này mày phải về nhà rồi chứ ? Mà nhìn mày trông không giống học sinh cho lắm .
_ Tôi không về . Sau giờ học là thời gian hoàn hảo cho một câu truyện rùng rợn diễn ra .
Vừa nói Yotsuba vừa đóng cánh cửa và khóa lại . Anh ta cố tình giữ khoảng cách vừa phải với Hariko, liếc nhìn về phía tôi đang núp, Yotsuba bình thản nói .
_ À mà mỗi người đều có một công việc riêng nhỉ ?
_ Hử ?
" Oạch quên mất tiêu.... Rồi, được rồi, khó ghê đó đi liền đây " .
Nhớ tới chuyện đã được dặn tôi cắm đầu chạy như bay tới chỗ trong kế hoạch . Hariko không hiểu được ý trong câu của anh ta nên đã ngộ nhận . Hắn gãi cằm nhìn về phía anh có vẻ thú vị .
_ Chuyện rùng rợn à ? Hóa ra chính mày là thằng tung tin đồn đó à ? Điều đó làm ta rất khó chịu vì lũ học sinh cứ mò tới đây để thử lòng can đảm, ta đã gần xong việc rồi .
_ Không, không, không ! Việc của ông sẽ không bao giờ hoàn thành . Nếu Mika lấy đủ bốn chi, câu truyện sẽ trở nên quá đơn giản và nhàm chán . Nó sẽ phải lang thang đi tìm bộ phận cuối cùng mãi mãi . Đó là cái kết của câu truyện rùng rợn này . Tuy nhiên.... Trước đó, câu truyện vẫn cần một thứ nữa.... Tôi muốn tự mình nói với ông vì thế tôi đã đến đây , " Thầy " Hariko à.... FuFuFuFu ! Nào, giờ hãy nói về một truyền thuyết đáng sợ chỉ dành cho ông . Bắt đầu nhé ?
Trong căn phòng thoáng chốc trở nên im lặng . Hariko chẳng hiểu thằng nhãi kia đang tính bài trò gì, hắn nghĩ cứ chờ đợi một chốc xem sao . Cả hai người cứ dán chặt mắt vào nhau mà không nhúc nhích lấy một phân . Chính Yotsuba là người phá vỡ cái sự im lặng nặng nề ấy . Thình lình anh cất tiếng rồi từ từ di chuyển khắp phòng .
Lê... Lê... Lê....
Tìm kiếm một phần thân thể .
Một giọng nói vu vơ .
Chưa Đủ.... Chưa.... Vẫn Cần.... Một thứ nữa....
A.... Một cái chân phải.... Đây rồi .
_ Đúng là Mika muốn có cái chân phải . Nhưng, những người khác cũng muốn một thứ gì đó . Đó là những cô bé đã bị mất chân tay, vì ông . Chính vì ông, chân tay họ đã bị lấy mất . Những cô bé đó.....
Hướng ngón tay chỉ vào Hariko, Yotsuba chậm rãi tiếp tục câu truyện của mình .
Lê... Lê... Lê....
Kéo lê theo cơ thể của họ...
Cái cơ thể thiếu mất một chi....
Lê... Lê... Lê....
_ HaHaHaHa ! Mấy con bé đó đã bị giết rồi . Làm sao chúng có thể sống lại và di chuyển được chứ . Vả lại.... Tao.... Tao đã cho chúng những bộ phận thay thế rồi mà .
Yotsuba ôm bụng cười nhạo tên sát nhân . Có vẻ câu truyện của anh đang tác động một phần nào đó trong suy nghĩ của Hariko . Khi tiếng cười chấm dứt, Yotsuba lạnh lùng nói với khán giả của mình .
_ Ông nghiêm túc đấy à ? Ông gọi đó là thay thế ? Nói thật nhé, những thứ đồ nhựa ấy không bao giờ thay thế được máu thịt thật sự được . Những cô bé ấy đến đây trả lại mấy thứ đồ giả, họ dùng những chi còn lại của mình kéo lê ba chi kia và tới để lấy lại chân tay thật của mình .
Lời kể bắt đầu nhỏ dần di, trong bóng tối khuôn mặt Yotsuba không thể nhận diện được . Âm thanh cứ từ từ giảm dần cho đến khi chỉ như một tiếng thở dài thế nhưng Hariko vẫn cứ nghe rõ mồn một câu truyện ấy .
Mang bộ phận giả đến....
Có tiếng bước chân ai đó từ ngoài hành lang đang tiến lại gần thật nhanh . Cứ như thể thứ gì đó đang hối hả tìm đến căn phòng này .
_ Không....
Họ đang từ từ....
Tiếng bước chân nhỏ dần dần, thứ ngoài kia đã dừng lại tại đâu đó như thể đang lắng nghe .
_ Không thể được.....
Từ từ....
Chậm rãi....
Âm thanh lại tiếp tục và lần này hình như có thay đổi .
_ Chuyện này không thể nào...
Họ đã đến rất gần rồi....
Nỗi sợ bắt đầu lan tỏa vào sâu trong xương cốt của Hariko . Hắn bắt đầu mất bình tĩnh dần theo từng lời nói của Yotsuba .
_ Thằng điên ! Chuyện này thật vớ vẩn.... Hết sức vớ vẩn....
Đột nhiên Yotsuba giơ một ngón tay lên miệng cắt ngang câu nói .
Xoạt... Xoạt... Xoạt... Xoạt....
Âm thanh của một vật gì đang lê tới vang lên trong hành lang . Khi âm thanh biến mất, một bóng người thình lình đứng trước cửa căn phòng .
Lạch cạch... Lạch cạch.... Lạch cạch
Cánh cửa bị khóa chặt đang rung bần bật như muốn bung ra khỏi chốt cửa . Kẻ đứng bên ngoài chắn hẳn đang rất muốn vào trong .
_ Cái quái gì thế ?
Hariko bụm miệng sợ hãi, hắn bò xuống núp dưới chân bàn giáo viên .
_ Nghe này, " Thầy " Hariko ạ ! Dù ông có núp ở đâu, giữ yên lặng đến đâu thì.... Những bé gái ấy cũng sẽ tìm được ông thôi .
Chẳng hề thương xót, Yotsuba lạnh lùng nói với kẻ đang sợ hãi mà trốn dưới góc của cái bàn . Hariko giơ tay về phía anh cầu cứu với đôi mắt hoang dại đang chìm trong nỗi sợ tột độ .
_ Giúp... Giúp tôi với.... Cứu tôi, làm ơn cứu tôi....
_ Quá muộn rồi . Những cô bé đó đã.... Đến gần cửa sổ rồi . Mika và ba cô bé tội nghiệp, mỗi người thiếu mất một chi . Nhưng không sao, ông hãy nhìn đây......
Yotsuba tiến đến tắt đèn, mở khóa cửa và kêu Hariko nhìn ra khung cửa sổ gần đó . Một bóng người hiện ra trên tấm màng mỏng, người đó đang cầm một cái chân và dán sát cả cơ thể vào tấm kính mỏng manh .
_ Không... không ! Không thể thế được.... Làm ơn đừng.... Đừng vào đây !
Kẹt... Kẹt... Kẹt...
Tiếng kéo cửa vang lên . Một bàn tay đang nắm chắc tay nắm cửa đẩy vào trong . Trước khi cánh cửa hoàn toàn được mở tung, Yotsuba bắt đầu nói một cách thật nhanh với khán giả của mình .
_ Ông có nhận ra điều gì không nhỉ ? Hả " Thầy " Hariko ? Tất cả các chi của " Thầy " chẳng phải... Vừa đủ bốn cái sao ?
_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa .
Những ngón tay của Hariko ôm chặt lấy gương mặt của hắn . Tiếng thì thầm của những đứa trẻ bỗng xuất hiện bên tai hắn gần đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở .
Đưa nó cho tôi.... Đưa nó cho tôi... Mau đưa nó đây....
Một giọng nói trẻ em vang lên, trong mắt Hariko có một con búp bê đang ôm chân phải mình và ba đứa trẻ đang bám các chi còn lại của ông....
_ Làm ơn.... Không phải tôi.... Tôi không cố tình.... Đừng lấy chúng, đừng lấy chúng !
_ Chuyện gì đang diễn ra vậy anh Yotsuba ?
Ngay khi bước vào căn phòng tôi nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ . Thầy Hariko đang lăn lộn, cào cấu cơ thể và lết từ từ vào góc phòng . Còn anh Yotsuba đang đứng ôm cô bé bị bắt vào người .
_ Có chuyện gì vừa xảy ra thế anh yotsuba ?
_ Chân.... Chân của tôi......
_ À không biết, chắc ông ta nhìn thấy cái gì đó thôi . Hay có lẽ... Ông ta nghĩ rằng mình đã thấy gì đó . Dù là gì đi nữa, câu truyện về " Mika ba chân " đã kết thúc tại đây .
Tối hôm đó thầy Hariko đã bị bắt . Cô bé được gặp lại bố mẹ của mình, cảnh tượng thật sự rất xúc động . Trong lúc cảnh sát lấy lời khai, tôi tình cờ thấy anh Yotsuba đang ngồi tán chuyện với một vị thanh tra . Thấy tôi nhìn anh ta cười đểu một cái, một nụ cười đủ sức làm ứa gan bất cứ ai . Sáng hôm sau, không thắng nổi sự tò mò, tôi lại đến gặp Yotsuba .
_ Phù ! Em mừng là cô bé ấy đã an toàn . Nhưng em vẫn chưa biết Kurumi ở đâu, nhân tiện cho em hỏi có chuyện gì khi em mở cửa ra vậy ?
_ Hờ, anh đã dặn chờ năm phút rồi mà em vẫn lao vào lẹ thế ?
_ Úi... Tại lúc ấy em.... Gấp quá .
_ Được rồi ! Lúc ấy là sáu giờ bốn mươi lăm, đó là lúc bác bảo vệ đi tuần .
_ Đi tuần ?
_ Không phải chân bác ấy bị đau nên đi lại khó khăn sao ? Tiếng gót giày bị kéo trên sàn là của bác ấy . Bác ta luôn lười biếng trong việc tuần tra nên chẳng khi nào mở cửa phòng học để nhìn cả . Còn lúc em đứng ngay cửa sổ thì trong phòng tối thui và bị cửa sổ bị che bớt bởi tấm màn, Hariko đã bị lừa bởi cái bóng ấy .
_ Ồ ra là vậy ! Chỉ có thế thôi à . Phù !
Mọi chuyện đều xảy ra tình cờ . Chỉ là bác bảo vệ bị đau chân đang đi tuần, còn mình chỉ tình cờ đứng đó, chỉ vậy thôi . Nhưng chủ yếu là do Yotsuba, anh ta đã không để ai có thời gian nhận ra sự thật trong " Lời nói " của anh ấy .
_ Xem nào "Cách kể truyện ", " Vai diễn " và " khán giả " . Để tạo nên một câu truyện đáng sợ nhất thì cần khán giả tốt nhất . Khán giả phải là người có liên quan sâu sắc đến sự việc nghĩa là.... Câu chuyện đáng sợ nhất phải liên quan tới sự thật ư ?
_ Ai mà biết ! Anh chỉ tạo ra một truyền thuyết rùng rợn thôi, hiếm khi nó liên quan đến sự thật . Điều quan trọng nhất với anh là thuyết phục được khán giả . Vì thế, sự thật lộ ra từ câu truyện bởi vì có một nỗi sợ lớn hơn được truyền đến . Cơ mà nước trà anh pha ngon không ?
_ Uhm.... Ngon thật, lạ ghê nhìn ghê thế này mà ngon quá .
_ FuFuFuFu !
_ Sao anh lại cười ? Anh bỏ gì vào đây thế ?
_ Em không muốn biết đâu đồ ngốc ạ .
_ Em không có ngốc nhá !
_ Chắc là thế .
Chép miệng hừ một cái, tôi vội bỏ ly nước xuống bàn . Cố gắng xua tan ý nghĩ về thứ chất lỏng xanh xanh ấy, tôi hỏi về số phận của khán giả .
_ Còn thầy Hariko thì sao ? Hình như ông ấy chưa bao giờ trải qua một chấn động lớn đến thế . Lúc bị bắt thầy Hariko cứ luôn miệng rên đừng lấy chân tay của ổng .
_ Đó là vì nỗi sợ hãi của ông ta là cảm nhận chính " Những gì " ông ta đã làm, bọn tội phạm luôn thế . Có lẽ, ông ta sẽ không bao giờ bình tĩnh khi trông thấy trẻ con hay búp bê nữa . Nhân tiện sao em vẫn còn ở đây ? Em đã bảo sẽ không đến đây nữa cơ mà ? Anh không quan tâm đến những người không có " Câu chuyện lễ vật " .
" Đúng vậy, mình ghét những câu truyện rùng rợn hay những thứ đáng sợ . Nhưng mình không muốn Kurumi trở thành một phần của những câu truyện rùng rợn .Anh Yotsuba chẳng có quan hệ gì với Kurumi và bí ẩn vẫn chưa đượcgiải quyết . Mình cảm thấy như vậy, nhưng tại sao những câu nói của anh ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mình và hôm qua nhờ câu truyện rùng rợn đó mà tênsát nhân đã bị bắt . Nếu mình tin tưởng anh ta, biết đâu sẽ có cơ hội tìm được Kurumi chăng ? " .
_ Anh yotsuba ! Anh có thể nghe em nói một lần nữa được không ? Có một chuyện đã xảy ra vào hôm Kurumi biến mất .
_ FuFuFuFu ! Để xem nào, anh tự hỏi câu truyện của em liệu có phù hợp với một " Câu chuyện rùng rợn " ?


0 Bình luận