The horror story of Yotsu...
Bùi Nam Phương
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đêm Thứ Mười: Hanako - San

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 5,530 từ - Cập nhật:

Thân xác bị tách rời, cái đầu mất tích .

Cho dù bây giờ tất cả đã được tìm thấy .

Hanako – San vẫn đang tìm kiếm điều gì đó .

Vậy đây là câu hỏi....

.... Thứ đó thật ra là gì ?

Trước cảnh tượng kinh khủng ấy, Seito chỉ có thể đứng đó nhìn, cậu không thể làm gì khác . Tôi tiến tới gần Seito vươn tay ra nắm lấy vai cậu . Seito cất lên những lời đau đớn cho người chị của mình .

_ Kẻ nào.... Kẻ nào đã làm chuyện này ? Và tại sao chứ ? Làm sao hắn có thể làm thế ?

_ Seito à....

_ Mẹ tớ qua đời ngay khi tớ vừa chào đời . Tớ đã " Sống thay " phần đời của mẹ, chị tớ chưa bao giờ tha thứ cho tớ vì điều đó . Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, tớ chưa bao giờ đòi hỏi chị nói chuyện với tớ . Nhưng.... Tớ vẫn yêu quý chị ấy . Cho dù chị ấy không bao giờ nói chuyện và rất ghét tớ . Tớ vẫn cảm thấy hạnh phúc miễn là chị ấy ở bên tớ, như một gia đình .

_ Makoto hãy để cậu ta một mình, em không làm gì được đâu . Đi thôi !

_ Vâng....

Gần một tuần sau khi cái đầu của Hanako được tìm thấy, mặc dù hung thủ chưa bị bắt nhưng không khí trong trường đã trở lại bình thường . Tuy nhiên tôi vẫn lo lắng không yên, cảnh sát vẫn đứng gác ở gần trường từ sau vụ việc ấy . Các câu lạc bộ cũng hạn chế hoạt động một thời gian nên mấy ngày này bọn tôi cứ loanh quanh trong phòng của Yotsuba, anh ta đã lấy quỹ của hội để trang bị một cái tivi khá bự nên nằm lười ở đây cũng thú vị .

_ Này Yotsuba à . Sao anh không.... Tạo ra một câu truyện rùng rợn đi ?

_ Lạ à nha . Em mà lại muốn anh tạo ra một câu truyện rùng rợn á ?

_ Thì vụ của Hanako vẫn chưa giải quyết xong mà .

_ Xem nào.... Cái đầu bị mất tích, phần thân bị tách rời và nạn nhận là " Hanako – San " . Có vẻ như có kẻ muốn anh tạo ra một câu truyện dựa trên vụ án này . Cái đầu được tìm thấy trong hội trường đã thu hút hết sự chú ý về " Kokkuri – San ", việc tìm kiếm nó chẳng mất chút công sức nào . Hung thủ vẫn chưa đạt được mục đích, bây giờ hắn sẽ bắt đầu hành động . Sao lại nhìn anh như thế ?

_ Anh đang nghĩ cách để giải quyết vụ án chứ không phải nghĩ ra một câu truyện rùng rợn sao ?

_ Anh chỉ không muốn tạo ra một câu truyện rùng rợn theo ý của hung thủ thôi . Đồ ngốc !

_ Hehehe !

Kết thúc ngày học tôi đi tìm Saito, cậu ta vừa bước ra khỏi phòng hội học sinh .

_ Chào Seito !

_ À chào cậu Makoto . Có việc gì à ?

_ Uhm.... Không . Tớ chỉ muốn nói xin lỗi, cuối cùng tớ cũng chẳng giúp gì được cho cậu .

_ Không phải đâu . Lẽ ra tớ không nên nhờ cậu một việc như vậy, xin lỗi .

_ Chị cậu đã được tìm thấy nên....

Đây là thông báo dành cho một học sinh lớp 11A . Em Yotsuba hãy đến phòng hiệu trưởng có việc gấp .

Xin nhắc lại em Yotsuba hãy....

_ Hả ? Cái gì thế ?

Loa phát thanh của trường vừa phát ra một thông báo bất ngờ . Tôi ngạc nhiên trước thông báo ấy, hiệu trưởng có việc gì mà phải cần đến Yotsuba ? Thật là tò mò .

Trong phòng cố vấn, Hibashi đang đứng đối diện với Kudou . Tư vấn viên Kudou là người mở miệng trước .

_ Vậy là cậu nghi ngờ tôi ? Cái đầu được đặt ở lối vào cửa chính . Tôi đã khóa nó trước khi bắt đầu hội nghị . Trong bóng tối đúng là tôi có thể thực hiện việc đó lúc hỗn loạn mà không bị phát hiện . Nhưng để tôi nói cho cậu nghe điều này . Còn một người nữa cũng có thể thực hiện việc này .

_ Đó là.... ?

_ Chính là hiệu trưởng .

Yotsuba vừa đặt chân vào phòng hiệu trưởng và thấy ông ta đang chỉnh lại cà vạt của mình . Hiệu trưởng tiến tới chỗ Yotsuba mở cửa và nói .

_ Chào cậu Yotsuba ! Chúng ta nên tới nơi khác, những kẻ tò mò sẽ kéo đến sau khi nghe thông báo .

_ Được thôi....

Lúc này tại phòng cố vấn, Kudou tiếp tục nói .

_ Hôm ấy chỉ có hiệu trưởng là người duy nhất không có trên hàng ghế giáo viên, mà đáng ra là hiệu trưởng của trường thì ông ta phải có mặt ở đó . Theo tình hình này tôi đoán ông ta sẽ bị bắt thôi . Ở đây lắm kẻ quái dị thật đấy .

_ Vậy tại sao bây giờ thầy mới nói ?

_ Hì, bởi vì.... Như thế mọi chuyện sẽ thú vị hơn nhiều .

_ Vậy sao ? À, tôi cũng có việc muốn nói với thầy .

_ Cậu cứ việc nói .

_ Thật ra tôi đến để đưa thầy mấy tài liệu mà văn phòng giao cho thôi .

_ Thế sao ?

_ Những điều này là thầy tự nói đấy nhé . Thôi chào thầy, em xin phép lui ạ .

Còn lại một mình Kudou nhìn lên xấp tài liệu mà Hibashi đưa đến, một đồng xu được đặt phía trên . Kudou cầm nó lên xoay trên tay .

_ Tuyệt đấy ! Đây là lời khiêu khích của ngươi à, Yotsuba ?

Hibashi chạy đến phòng hiệu trường, mở cửa vào cậu không thấy ai . Một tiếng rên vang lên bên trái cậu, một cảnh sát đang nằm dưới đất . Cậu đi tới đỡ anh ta dậy .

_ Có chuyện gì thế anh cảnh sát ?

_ Ư.... Chết tiệt thật . Tôi đã đánh giá thấp lão già ấy .

_ Hắn có lấy món gì của anh không ?

_ Xem nào.... Lão ta lấy mất còng tay của tôi rồi .

_ Chậc....

Tôi cùng Seito băng qua sân đi tắt đến phòng hiệu trưởng . Đang chạy Seito nắm vai tôi lại .

_ Makoto, nhìn kìa !

Yotsuba đang bước theo hiệu trưởng vào dãy nhà cũ của trường . Hiệu trưởng vừa đi vừa nói .

_ Ngôi trường cũ này đã tồn tại từ lâu lắm rồi . Bao chuyện đã xảy ra, quả thật là những kỷ niệm đẹp . Yotsuba à, thầy gọi em đến để hỏi vài điều . Tại sao.... Em không tạo ra một câu truyện rùng rợn về " Hanako – San " ? Thầy đã cho em cốt truyện rồi mà ?

_ Vậy.... Đây là lời thú tội của ông à ? Ngài hiệu trưởng, có phải ngài đã giết Hasegawa Hanako ?

_ Mới đây ta đã học được một điều sau vụ hỗn loạn gây ra bởi " Kokkuri – San " . Có rất nhiều câu truyện rùng rợn nổi tiếng trong trường và tất cả đều là tác phẩm của cậu . Từ lâu ta đã vô cùng yêu thích các câu truyện kinh dị . Trên thế giới này, dù một sự việc có đáng sợ đến đâu thì rồi sẽ chẳng còn ai nhớ đến nó nữa . Nhưng một câu truyện rùng rợn thì lại khác . Rồi nó sẽ được kể lại năm này qua năm khác . Thế nhưng không có một câu truyện rùng rợn nào xảy ra trong ngôi trường này . Vì thế.... Ta đã quyết định tự mình tạo ra một câu truyện . Đó chính là " Hanako – San " .

_ Đó.... Đó chính là lý do khiến Hasegawa Hanako bị giết sao ?

_ Nghe trộm không tốt đâu Nakashima Makoto và.... Hasegawa Seito .

_ Nguyên nhân cái chết của chị tôi.... Tôi không hiểu ý ông và tôi cũng chẳng muốn hiểu nhưng tôi có thể hỏi ông một câu được không ? Tại sao luôn là tôi ?

_ Seito....

Tại sao tôi.... Luôn là kẻ sống sót ?

"Mẹ tớ qua đời ngay khi tớ vừa chào đời "

_ A....

_ Tại sao.... Tại sao tôi luôn là kẻ....

Vì cái tên .

_ Hả ?

_ Tên của chị cậu là " Hanako " . Cái tên phổ biến nhất trong một cây truyện kinh dị học đường nên là " Hanako " phải không ? Ngày nay ai cũng có một cái tên lạ lùng . Một cái tên kiểu cách như cô ta rất hiếm gặp .

Đó là lí do.... Ông chặt đầu chị ấy . Ông khiến Seito trở nên cô đơn, tất cả chỉ vì như thế ?

_ Còn lý do nào khác nữa ? Này Yotsuba, cậu hiểu cảm giác của ta phải không ? Tình yêu và sự ám ảnh đối với những câu truyện rùng rợn . Nào chiến hữu, hãy cùng nhau tạo ra một câu truyện rùng rợn nào .

_ FuFuFuFu ! Ông muốn tạo ra một câu truyện rùng rợn ư ? Tạo ra một câu truyện rùng rợn chính là kể lại một điều bí ẩn . Tôi là " Người kể truyện " còn ông thì không . Kể từ khi ông giết cô gái ấy, ông đã không còn là " Người kể truyện " nữa rồi . Ông đã là nhân vật trong câu truyện rồi thưa thầy.... Hiệu trưởng .

" Yotsuba đã từng nói đến truyện này . Không được phép tạo ra một vụ việc chỉ để có một câu truyện rùng rợn bởi một " Lý do nhất định " " .

_ Thế cũng chẳng sao . À không, có khi còn tốt hơn ấy . Tên ta sẽ luôn được nhắc đến trong một câu truyện kinh dị học đường . Ta chỉ là một kẻ tầm thường nhưng tên ta sẽ được lưu truyền trong một câu truyện rùng rợn . Nào, hãy kể lại câu truyện này vì ta đi .

" Hanako – San ".... Cô ấy đã bị hiệu trưởng giết vì ông ta muốn tạo ra một câu truyện rùng rợn . Cơ thể của cô bị vất ở bãi rác còn cái đầu thì mất tích . Cho dù Hanako có tìm được các phần cơ thể của mình thì cô ấy vẫn phải tìm một thứ nữa, đó là lão hiệu trưởng .

_ Tốt.... Tốt.... Đúng thế đấy.... Tốt lắm....

_ Trong ngôi trường cũ, mặc dù không có ai ở khác đó nhưng hiệu trưởng cảm thấy như có ai đang theo dõi mình . Hiệu trưởng biết rằng mình không nên quay lại nhưng lão lại rất muốn biết có gì đằng sau . Thế là lão bắt đầu cầu nguyện, " Chẳng có gì ở đây cả.... Chẳng có gì ở đây cả .... " . Tuy nhiên, lão biết rất rõ rằng " Hanako – San " đang ở đằng sau hắn .

_ Hahaha....

Hiệu trưởng không thể nhịn cười, ông ta bắt đầu chậm rãi quay đầu về phía sau . Trong mắt lão, ở giữa một phòng học cũ đã mục nát là một cái đầu đang lơ lửng nhìn thẳng vào người mình . " Hanako – San " cuối cùng cũng đã tìm tới, lão hiệu trưởng trở nên cực kỳ phấn kích trước những gì mình thấy .

_ .... Hahahaha ! Ta thấy rồi..... Ta thấy nó rồi.... Hahahaha.... Cuối cùng ta cũng đã ở trong một câu truyện kinh dị . Rồi đây lời đồn này sẽ được lưu truyền mãi mãi và tên ta sẽ gắn liền với câu truyện " Hanako – San " .

_ Mặc dù câu truyện này rất hay nhưng hiệu trưởng à.... Tôi sẽ không kể cho ai hết .

_ Hả....

_ Ông sẽ bị cảnh sát bắt và vụ án ông gây ra sẽ chỉ tồn tại một tuần trên các bản tin mà thôi . Sau đó, mọi chuyện sẽ kết thúc . Sẽ chẳng còn ai nhớ đến nó nữa mặc dù nó sẽ được ghi lại .Tôi sẽ nhờ những người quen trong ngành lượt bỏ bớt những chi tiết rùng rợn của câu truyện khi thông báo kết quả điều tra cho cánh nhà báo .

_ Cậu.... Cậu nói gì thế Yotsuba ? Đây là một câu truyện rùng rợn mà....

_ Hiệu trưởng à.... Ông không hề muốn câu truyện này được lưu truyền mãi mãi . Ông chỉ muốn tên tuổi mình được lưu truyền cùng câu truyện . Nhưng rất tiếc.... Sẽ chẳng ai nhớ đến ông đâu, sẽ không có ai nhắc đến tên ông cả....

_ Câm đi....

Yotsuba giơ tay chỉ vào mặt lão hiệu trưởng thốt ra những lời quyết định .

.... Đó Là Điều Mà Ông Sợ Hãi....

.... Tất cả đều sẽ quên lãng ông cùng với vụ án này .

_ Câm ngay ! Câm ! Câm đi.... Câm đi.... Câm đi.... Câm miệng ngay !

Hiệu trưởng trở nên kích động, lão liên tục gào thét . Đột ngột lão ta chụp lấy tay Yotsuba khóa vào một trong những cái ống nước cũ trên tường gần đó, cái còng mà lão đã chôm của vị cảnh sát lúc nãy .

_ Ồ ! Cái này để làm gì thế.... Hiệu trưởng ?

_ Yotsuba ! Cậu là biểu tượng nổi tiếng trong trường với những câu truyện rùng rợn . Xem nào....

Hiệu trưởng lôi từ một góc khuất trong hành lang một bình nhựa, lão mở nắp và đạp đổ nó, mùi xăng dầu lan nhanh ra không khí .

_.... " Yotsuba đã bị thiêu chết trong trường bởi thầy hiệu trưởng " thế nghe được không ? Thế là đủ để tạo nên một câu truyện rùng rợn rồi chứ ?

Lão ta móc trong áo ra một cái bật lửa và đánh lửa lên . Tôi và Saito không dám tới gần khi lão đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy . Tạm thời chúng tôi chỉ có thể đứng nhìn lão .

_ Nào ! Hãy cùng nhau " Trở thành " một câu truyện rùng rợn .

_ Lão già này cũng có chuẩn bị đấy nhỉ....

Chiếc bật lửa rơi xuống đất, một ngọn lửa bùng lên dữ dội chắn giữa hành lang . Bên kia ngọn lửa là Yotsuba bị còng vào ống nước và gần đó là lão hiệu trưởng cười trong điên loạn .

_ FuFuFu ! Cái quái gì thế này ? Mình sắp chết cùng một lão già quái dị sao.... Thật đáng thất vọng .

Phía bên đây tôi và Saito sững sờ nhìn ngọn lửa bốc lên . Saito vội quay người chạy khỏi hành lang tìm người giúp đỡ . Tôi thì đang nhìn quanh tìm thứ gì đó dập lửa .

_ Chết tiệt.... Ở đây có bình cứu hỏa nào không nhỉ ?

_ Makoto, em làm gì thế ? Mau chạy đi .

_ Không ! Còn lâu em mới đi .

_ Đồ ngốc .

_ Trong ngôi trường cũ này, Yotsuba đã cứu Kurumi.... Thế nên em sẽ cứu anh . Đây là do chính em muốn nên anh đừng than vãn nữa .

Hibashi đang chạy đến đằng sau Makoto . Dù đã đến lúc gần kết thúc câu truyện nhưng vì vài lý do cậu đã núp đến lúc này mới chạy ra .

_ Ồ ! Hibashi .

_ Makoto, có chuyện gì vậy ?

_ Hiệu trưởng phát điên nên đốt ngọn lửa này nè, ông có cách nào cứu Yotsuba ra không ?

_ Hibashi ! Mau đưa Makoto chạy đi, ngọn lửa bắt đầu cháy vào hành lang gỗ rồi .

_ Yotsuba.... Chúng ta có phải cộng sự không ?

_ Ồ hố ! Em.... Em lúc nào cũng sợ những câu truyện rùng rợn đến mức nổi da gà cơ mà .

_ Vậy giờ chúng ta làm gì đây Makoto ?

Nhảy.... Xuyên qua lửa .

_ Khoan, khoan đã.... Hibashi dừng nó lại .

_ Nghe hay mà .

_ Được rồi 1... 2.... 3 . Nhảy nào .

Tôi lấy lùi lại lấy đà chuẩn bị cho một cú nhảy tuyệt đẹp xuyên qua lửa . Cảnh đó chắc hẳn là đẹp lắm nhưng rất tiếc không xảy ra . Vừa bay lên một tí thì có ai đó nắm cổ áo tôi lại, lập tức tôi té bịch xuống đất ê cả mông .

_ Ây da.... Đau quá đi.... Sao cậu lại kéo tớ lại chứ ?

_ Ờ thì.... Cậu nhìn qua bên kia kìa .

_ Bên đó thì có gì.... Á ?

Bên kia ngọn lửa lại là thanh tra Kiyoshi và Kurumi . Kiyoshi đã còng tay lão hiệu trưởng lại còn Kurumi và Yotsuba đang dùng bình cứu hỏa dập lửa . Bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt tôi ngước mắt lên nhìn Hibashi, cậu ta trông có vẻ cực khổ để nín cười .

_ Màn Kịch này là sao.... Mọi người bắt tay lừa em đấy à ? Còn cậu, Hibashi muốn cười thì cười đại đi .

_ Hahahaha... Xin lỗi nhưng mắc cười quá .

_ Hi, xin lỗi nhé nhưng anh Yotsuba đã nói là chỉ vậy mới chịu điều tra vụ án của Hanako nên tớ và anh Kiyoshi phải làm vậy .

_ Đúng vậy, xin lỗi nhé Makoto . Tên này nói là hắn chỉ cần chưa tới ba ngày là bắt được hung thủ nên bọn anh phải hợp tác thôi .

_ À nhưng mà riêng Hibashi thì khác, cậu ta tình nguyện đấy .

_ Hibashi.... Yotsuba.... Hai người....

_ Thôi nào Makoto à, bình tĩnh đi . Chúng ta là cộng sự cơ mà .

_ Câu đó không tính.... Anh lừa em .

_ Đã nói ra thì không nên rút lời chứ, FuFuFu !

_ Đáng ghét....

_ Ít ra chúng ta đã bắt được hung thủ rồi . Vui lên nào Makoto .

_ Cơ mà tại sao anh yotsuba lại thoát ra lẹ vậy ? Bộ mọi người có chìa khóa sẵn luôn à ? Sao đoán trước việc này được vậy ?

_ À thì anh Kiyoshi đã theo dõi hiệu trưởng từ bữa mà bọn mình lên tiếng nhờ anh Yotsuba điều tra tiếp đấy . Kiyoshi đã thấy hiệu trưởng chuẩn bị sẵn một bình nhựa đựng xăng ở đây nên tụi mình đã chuẩn bị sẵn bình cứu hỏa . Hôm này thì khi vào gặp hiệu trưởng thì Yotsuba đã để ý trong túi áo của hiệu trưởng có một cái còng nên nhắn tin kêu bọn mình cưa mấy cái ống này, sau đó anh ta đứng gần đó giơ tay cho lão í còng . Chuyện là vậy đấy .

_ Nhưng mà sao lại phải lừa mình ?

_ Ờ thì.... Yotsuba âm mưu đó . Chắc anh ta muốn " Cộng sự " của mình sẽ vắt sức mà điều tra các lời đồn kinh dị cho ảnh .

_ Vậy mà bà chịu để anh ta mưu đồ với tui thế á ?

_ Hi.... Bữa nay đi ăn kem không Makoto ? Anh kiyoshi đãi đó .

_ Đánh trống lảng á.....

_ Kem ngon lắm Makoto ơi .

_ Hức....

Trong lúc mọi người, tất nhiên trừ Hibashi đang cười ra, bận dỗ Makoto . Yotsuba tiến tới lấy ví của lão hiệu trưởng ra, lão đã ngất khi bị Kiyoshi vật ngã .

_ Quả thật một kẻ như ông luôn giữ lại một phần của nạn nhân nhỉ ? Hóa đơn ư ? Cái này....

Yotsuba bỏ tờ hóa đơn vào túi . Lát sau, Kiyoshi và vị cảnh sát vừa nãy áp giải hiệu trưởng đi . Lão ấy cứ lẩm bẩm suốt về câu truyện kinh dị của lão . Khi bọn họ sắp tới xe cảnh sát ở cổng sau thì Saito đã xuất hiện gần đó . Yotsuba từ đằng sau đột ngột lên tiếng .

_ Hiệu trưởng.... Vừa nãy tôi đã nói rằng sẽ không ai nhớ đến ông cả . Nhưng không phải đâu, có một người sẽ không quên .

_ Đó là tôi .

Saito tiến tới trước hiệu trưởng và ghé sát vào mặt lão .

_ Tôi sẽ không quên.... Không bao giờ quên những việc ông đã làm, hãy nhớ lấy đồ sát nhân .

_ Seito à....

_ À tớ phải về đây, tớ còn nhiều việc phải làm . Không chỉ có chị tớ, mai là đến ngày giỗ của mẹ tớ rồi . Tất nhiên tớ cũng phải thu dọn đồ đạc để chuyển đến với những người họ hàng nữa . Tớ sẽ gạt hết những chuyện buồn sang một bên . Chào mọi người !

_ Tội nghiệp thật, ngày dỗ của mẹ cũng chính là ngày sinh của cậu ấy.... Seito thật đáng thương . À, sao anh vẫn chưa nói rằng câu truyện về " Hanako – San " đã kết thúc ?

_ Phải, nó vẫn chưa kết thúc .

_ Ủa ? Anh đã kể cho lão hiệu trưởng rồi mà ?

_ Đó chỉ là mở đầu thôi . " Khán giả " thật sự của câu truyện " Hanako – San " không phải là hiệu trưởng mà là Hasegawa Seita .

_ Vậy nghĩa là sao ?

_ Nguyên liệu đã đầy đủ, được rồi . Hãy tạo ra một câu truyện rùng rợn mới nào .

Ngày cuối tuần, bầu trời trong xanh không một gợn mây báo hiệu một ngày đẹp trời . Từng tia nắng chiếu xuống mặt đường làm mọi vật tràn đầy sức sống . Tại một căn nhà nhỏ những tia nắng sưởi ấm mọi vật nhưng có vẻ trừ một người . Mặc kệ cảnh vật tươi đẹp bên ngoài, Saito buồn bã dọn dẹp đồ đạc trong ngôi nhà . Những tia nắng lúc này không thể sưởi ấm được tâm hồn lạnh lẽo của cậu . Từ sau cái chết của người chị thân yêu, Saito trở nên chán nản với mọi thứ . Khi cậu đang chán nản thu dọn đồ đạc thì tiếng chuông cửa vang lên . Cậu ra mở cửa xem ai vừa bấm . Ngoài cửa là ba người bạn của cậu, Makoto và Kurumi cùng Yotsuba . Trong lúc Yotsuba đứng đó ngáp thì Makoto, Kurumi lên tiếng chào .

_ Bọn mình đến giúp cậu dọn nhà nè .

_ Hở ? À ừ, được thôi . Các cậu vào nhà nào .

_ Được rồi, tớ sẽ lo trong bếp .

_ Vậy tớ sẽ bắt đầu ở đây vậy .

_ Oáp....

_ Đừng có nằm đó chứ . Lại đây giúp em nào Yotsuba .

Trước sự giúp đỡ của ba người, Saito thật sự cảm động . Họ hàng chẳng ai tới để an ủi hay giúp đỡ cậu, được ở nhờ nhà cũng là tốt lắm rồi . Thế nhưng ba người này lại đang giúp đỡ cậu dù không thân thiết lắm . Dù biết Makoto và Kurumi nhưng chưa bao giờ chơi với nhau vậy mà giờ đây họ lại ra sức giúp đỡ cậu . Trong lúc suy nghĩ vẫn vơ thì Makoto từ tầng trên gọi xuống .

_ Này.... Tớ có thể dọn dẹp phòng chị cậu được không ?

_ À.... Được chứ .

Khi còn lại hai người trong phòng, Yotsuba nhổm dậy tới gần Saito .

_ Anh nghĩ đã đến lúc rồi .

_ Sao cơ ạ ?

_ Saito à . Giờ anh sẽ kể một câu truyện rùng rợn dành riêng cho cậu .

_ Hả ?

_ Cơ thể bị vất ở bãi rác còn cái đầu thì mất tích . Cho dù tất cả đã được tìm thấy, " Hanako – San " vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó .

_ Đó là hiệu trưởng, anh kể rồi mà ?

_ Cô ấy đang tìm.... Những lời cuối cùng dành cho em trai mình . Cô gái ấy vẫn còn do dự không dám bày tỏ tình cảm của mình .

_ Anh đang nói gì vậy ? Những lời cuối cùng của chị em là gì chứ ? Cho tới giờ chị ấy vẫn chưa hề nói chuyện với em . Có thể chị ấy sẽ nói gì đó kiểu như chị ấy ghét em ra sao . Em xin lỗi vì nói điều này nhưng em không tin vào ma quỷ cho nên....

_ Vậy.... Lão hiệu trưởng đã thấy gì trong ngôi trường cũ ? Cậu đã thấy lão ta làm gì phải không ? Lão ấy cú nhìn vào khoảng không .

_ Em hiểu . Lão hiệu trưởng đã nghe câu truyện rùng rợn của anh và tưởng tượng ra chị em . Trí tưởng tượng đã tạo ra những gì hắn thấy, một " Ảo giác " . Đó đơn thuần chỉ là một ảo giác, em....

_ Vậy, có phải đây cũng là " Ảo giác " không ?

_ Hóa đơn ? Của hiệu bánh gần đây . Cái này thì.... Ơ đây là....

Đằng sau tờ hóa đơn là nét chữ của Hanako, đó là những chữ cuối cùng của cô ấy gửi cho em trai mình .

( Gửi Seita .

Đây là lần đầu chị viết thư cho em và cũng có thể là lần cuối cùng, có vẻ như chị sắp bị giết . Thật lạ lùng . Dù đó là sự thật, chị vẫn thấy rất bình thản khi viết những dòng chữ này . Tờ hóa đơn này, chị mong rằng nó sẽ đến tay em .

Mẹ đã qua đời sau khi sinh em . Đúng là chị đã thật sự rất ghét em . Sự cô đơn, lo lắng cùng với nỗi buồn về mẹ khiến cho chị không thể nào đối mặt với em . Chị biết bây giờ đã quá muộn nhưng chị xin lỗi . Còn một điều nữa..... )

Kẹt....

Tiếng mở cửa vang lên, Seito quay lại nhìn . Không có ai ở đó, dường như có một người vô hình nào đó đã mở cửa và bước vào nhà . Ở trên lầu vang lên một tiếng nhạc, đó là bài hát mà người chị của cậu hay nghe . Cậu cứ tưởng là Makoto đã mở đĩa nhưng cả cô ấy và Kurumi đã đứng đây từ lâu . Một sự băn khoăn xuất hiện trong cậu cùng với nó là một tia hi vọng nhỏ nhoi .

_ Lão hiệu trưởng đã nhìn thấy ảo giác, rồi sao nữa ? Tự dưng em yên lặng vậy ? Bây giờ Hanako – San đang mặc gì ? Thói quen của cô ấy, giọng nói của cô ấy và khuôn mặt tươi cười của cô ấy....

_ Đây là....

Một mùi hương bay ra từ bếp . Đó là mùi của món súp miso mà chị cậu thường hay nấu . Cậu bước vào trong và cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng đó . Người đó quay đầu lại và mỉm cười với cậu, một cảm giác ấm áp từ trong tim cậu lan nhanh khắp cơ thể . Chị của cậu cười và cất lên giọng nói mà cậu đã từng nghe hằng ngày từ lâu .

_ Seita chúc mừng.... Chúc mừng sinh nhật em . Cảm ơn em đã ở bên chị.... Cảm ơn em .

" Chúc mừng sinh nhật ", đó là dòng chữ cuối cùng trong hóa đơn mà Hanako đã viết . Từng giọt lệ rơi trên mặt của Seito .

" Ký ức của mình không hề phai nhạt, chỉ là minh chưa nhớ lại . Lời kể của Yotsuba cùng những âm thanh khác và mùi vị gia đình hòa quyện với nhau . Những thứ đó đã khơi dậy ký ức của mình . Ký ức thân thương mà cứ ngỡ là đã mất từ lâu . "

Saito quay người lại, mặt cậu ta đầy nước mắt và một nụ cười hạnh phúc nở trên môi cậu .

_ Suýt nữa tớ đã quên mất nụ cười và giọng nói của chị ấy . Cảm ơn mọi người, cảm ơn anh Yotsuba . Em.... Giờ em ổn rồi . Em nghĩ em đã ổn hơn nhiều rồi . Được một lần nữa trông thấy nụ cười hiền hậu của chị ấy là quá đủ rồi .

Makoto và Kurumi tới gần an ủi Saito . Yotsuba mỉm cười quay lưng lại bước ra ngoài .

_ " Hanako – San ", câu truyện đã kết thúc .

Bên ngoài nhà Seito, Yotsuba và Hibashi đã đứng đó chờ . Bọn tôi mất một lúc để ra ngoài, Seito đang rất xúc động, cậu ta thật sự rất hạnh phúc vì thế chúng tôi nên về sớm . Trên đường về bọn tôi bàn về câu truyện vừa nãy .

_ Anh biết đấy . Câu truyện rùng rợn của anh chẳng đáng sợ gì cả . Điều đó còn khiến em cảm thấy sợ hơn đấy .

_ Những câu truyện rùng rợn không nhất thiết phải kích động nỗi sợ hãi . Chuyện rùng rợn và sự rùng rợn không hoàn toàn giống nhau . Nhưng anh vẫn thích những chuyện rùng rợn gây ra những tiếng hét hơn .

_ Ồ mà nhân tiện.... Hibashi ở đây từ lúc nào vậy ?

_ Trời ạ, tôi ở đây suốt mà . Nhiệm vụ của tôi là mở cửa rồi leo lên lầu mở nhạc và chuồn đi mà không để Seito biết .

_ À.... Mình quên bén mất .

_ Hừ !

_ À còn cái giọng nói thì làm sao phát ra thế ? Đó là giọng của chị Seito mà, nếu không cậu ấy đâu xúc động như vậy ?

_ Thì tôi lén vào nhà cậu ta lấy mấy cuốn phim gia đình cũ có giọng chị ấy và dựa theo đó mà chỉnh âm thanh trên máy tính cho những câu nói đó thôi .

_ Ra là vậy, nhưng mà ông chui vào nhà người ta chôm chỉa á ?

_ Tình thế bắt buộc thôi mà .

_ Cơ mà chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu hén ? Cảnh sát đã lập một trạm gác nhỏ ở dưới đồi rồi . Từ nay trường mình sẽ yên bình nhỉ ?

_ FuFuFuFu ! Khi một câu truyện rùng rợn kết thúc thì một câu truyện khác sẽ bắt đầu . Em còn nhớ vụ " Chiếc hộp Dibbuk " không ? Amano Nishita, cái tên bị bắt ấy, đã đưa cho chúng ta một thứ . Hắn nói là tên bác sĩ đã gửi cho hắn, khi nào bị bắt hãy đưa nó ra cho những người đã bắt được hắn . Đó là một tấm bản đồ những câu truyện rùng rợn . Trên đó tô đậm những chỗ có lời đồn kinh dị, nếu ta không nhanh điều tra thì nó sẽ trở thành sự thật và một câu truyện sẽ ra đời . Cảnh sát đã đi đến vài chỗ và kiểm tra, quả thật như những gì Amano đã nói . Hành trình của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu .

_ Cái này để cho cảnh sát ấy.... Đâu có liên quan tới em .

_ Thôi nào " Cộng sự " . Chúng ta phải sát cánh đi theo những câu truyện rùng rợn đến cùng chứ .

_ Á....

Có vẻ như những gì mà chúng tôi trải qua chỉ là sự khởi đầu của một câu truyện rùng rợn nhất . Liệu những tin đồn sẽ ẩn chứa một câu truyện nào đây ? Từ giờ tôi sẽ biết được những sự thật nào đằng sau một câu truyện rùng rợn ? Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu .

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận