Sau khi chia tay với Miyamoto-san ở cổng trường, trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, tôi ngồi vào chỗ của mình từ chiếc bàn thứ hai từ cuối dãy, cạnh tường gần cửa và mở cuốn sách mà tiền bối ở thư viện đã gợi ý.
“Chào buổi sáng, Shota.” - Yuki lên tiếng.
“Oh, chào buổi sáng.” - tôi đáp.
“Hiếm thấy thật. Cậu lại đọc sách ở trường à? Lại còn là một cuốn sách dày cộp thế này á,”
Yuki vừa đặt cặp xuống, lấy hộp bút ra, vừa nói.
“Ừ, cuốn sách này là do một tiền bối năm hai ở thư viện gợi ý cho tôi đấy.”
“Tiền bối năm hai? Cậu quen à?”
“Không, hoàn toàn không quen biết luôn.”
“Lạ nhỉ?”
Ừ thì, hiếm khi nào mà có một tiền bối hoàn toàn xa lạ gợi ý cho tôi một cuốn sách dày như thế này, nên phản ứng của Yuki cũng dễ hiểu thôi nhỉ.
“Thế, cuốn đó hay không?”
“Ừm… cũng được, chắc vậy.”
“Sao cậu trả lời kiểu lấp liếm thế?”
Thật ra thì cuốn sách này cũng hay. Trong số những cuốn sách tôi đã đọc từ khi vào cấp ba, nó chắc chắn nằm trong top đầu đấy. Nhưng nếu hỏi liệu nó có đáng để giới thiệu cho một người lạ mặt không… thì tôi không chắc. Có lẽ tôi đã kỳ vọng quá nhiều vào nó. Cuốn sách này cũng đúng là thú vị thật, nhưng cũng hơi thất vọng một chút. Đó là cảm nhận chân thật của tôi.
Tôi lật từng trang sách, nghĩ xem nên nói gì về cảm nhận của mình kiểu gì đây. Chẳng thể nào nói với một người lạ mặt, người mà tôi thậm chí còn không biết tên, rằng “cuốn sách này không hay cho lắm” được. Dù sao người ta cũng đã nhiệt tình gợi ý cho tôi, nên tôi cũng muốn đưa ra một nhận xét tích cực.
“Tiền bối bảo muốn tôi chia sẻ cảm nhận của mình, nên tôi đang nghĩ xem nên nói thế nào đây”
“Cảm nhận? Với một người lạ? Càng nghe càng thấy kỳ lạ. Có gì mờ ám không đấy?” - Yuki nhíu mày.
“Ừm… không có gì mờ ám đâu nhé. Nói thế này thì hơi thất lễ, nhưng tiền bối đó có vẻ là một khá là hướng nội.”
“Hừm… cậu nhớ cẩn thận đấy nhé.”
“Yên tâm đi.”
Yuki đã đến, và tiết học đầu tiên sắp bắt đầu. Tôi cất cuốn sách vào cặp. Tôi cũng đã nghĩ ra đại khái những gì sẽ nói, nên chiều nay sẽ ghé thư viện thử xem.
“…Hướng nội à… Chờ đã, tiền bối đó là con gái hả?”
“Ừ.”
“À… ra vậy.”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, thầy giáo dạy tiết một bước vào, dù chuông vẫn còn chưa reo. Thầy ấy trông khá mệt mỏi, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Chắc là do phải chấm bài thi. Kỳ thi cuối kỳ có thời gian trả bài ngắn hơn kỳ thi giữa kỳ, nên thầy hẳn rất bận nhỉ. Giáo viên đúng là vất vả thật…
--------------------------
“Gì cơ!? Sinh nhật của Ishikawa-kun đã qua rồi á!?” - Obata-san hét lên.
“Giọng cậu to thế” - Yuki phản ứng.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa. Chúng tôi đang ăn cùng nhau ở căng tin. Tôi và Miyamoto-san mang cơm hộp, Yuki mua ramen ở căng tin, còn Obata-san thì ăn bánh mì.
Miyamoto-san nhắc đến chuyện sinh nhật của tôi, khiến Obata-san phản ứng, và giọng cô ấy to đến mức làm Yuki phải lên tiếng.
“Ừ, đúng rồi.” - tôi gật đầu.
“Hơn nữa, ngày 4 tháng 6… là ngày thường mà! Trường vẫn học bình thường mà!” -Obata-san tiếp tục.
“Ừ, nhưng hôm đó tớ lại quên mất là sinh nhật mình.”
Tôi cười nhẹ, và cả ba người nhìn tôi với vẻ mặt ngán ngẩm.
Hôm đó, tôi chỉ nhận ra sinh nhật của mình khi mẹ nhắn tin chúc mừng thôi. Mà chắc mẹ cũng nhắn vì cảm giác “bắt buộc” thôi, kiểu như những dịp lễ lặt vặt khác ấy....
“Trời ơi… Ai mà lại quên sinh nhật của chính mình chứ? Cậu vẫn còn nhớ tuổi mình chứ? Đầu óc không bị làm sao chứ?” - Obata-san hỏi.
“Không, tớ không lẫn đến mức như ông tớ - quên mất tuổi của mình đâu.”
Tôi chợt nhớ tới người ông nội thân yêu, giờ đã mất và từng nói với tôi rằng: “Năm nay ông bao nhiêu tuổi nhỉ?”.
“Nhưng thế thì sinh nhật của Shota đã qua rồi à… Tiện thể, tớ không biết ngày sinh nhật của ai cả. Mọi người sinh nhật vào ngày nào vậy?” - Yuki hỏi.
“Tớ là 21 tháng 3!” - Obata-san trả lời.
“Tớ thì 5 tháng 11.” - Miyamoto-san nói.
“Còn tớ là 18 tháng 8, và Shota là 4 tháng 6, đúng không?”
Vậy là tôi ngày 4 tháng 6, Yuki ngày 18 tháng 8, Miyamoto-san ngày 5 tháng 11, và Obata-san ngày 21 tháng 3.
“Ủa, sinh nhật của Abe rơi vào kỳ nghỉ hè à?”
“Ừ. Mà nghỉ hè thì tôi bận bịu với câu lạc bộ lắm, nên sinh nhật lần này chắc thành chắc kinh khủng lắm đây.
“Khổ thân cậu. Cố lên nhé!”
“Ừ… Mà dạo gần đây trời nóng quá, cứ như muốn nướng chín người vậy.”
Hoạt động câu lạc bộ cầu lông vào mùa hè đúng là ác mộng. Mồ hôi tuôn như suối, vừa nóng vừa… hôi. Tôi chợt nhớ ngày trước từng ghen tị với các câu lạc bộ ngoài trời, giờ nghĩ lại thấy ngây ngô thật.
“Thôi, lần tới đi karaoke đi! Coi như tổ chức sinh nhật cho Ishikawa!” - Obata-san đề nghị.
“Ơ… Sinh nhật tớ cách đây cả tháng rồi, làm gì cần tổ chức chứ. Đi thì cứ đi như bình thường thôi.”
“Thôi nào, tớ mời nước ở quầy tự phục vụ mà!”
“Cảm ơn nhé?”
Tôi liếc sang Yuki, thấy cậu ấy gật gù. Còn Miyamoto-san thì đang lẩm bẩm gì đó, cúi đầu bên cạnh Obata-san. Cô ấy đang nói gì vậy nhỉ.
---------------
Học xong tiết sáu, Yuki đi sinh hoạt câu lạc bộ. Tôi hơi hồi hộp, nhưng vẫn quyết định đến thư viện.
Đến nơi, tôi nhìn quanh. Không thấy tiền bối đâu cả. Cô ấy từng nói thường ở đây sau giờ học, nên chắc đợi một lúc sẽ gặp thôi. Tôi ngồi xuống, mở lại cuốn sách được cô ấy gợi ý.
Đang xem sách, tôi nghe tiếng ghế trước mặt khẽ động. Ngẩng đầu lên, tôi thấy tiền bối đã ngồi đó rồi.
“Chào chị, tiền bối.”
“A, chào… Xin lỗi, tôi làm phiền cậu rồi…” - cô ấy đáp, giọng hơi lúng túng.
“Ơ? Không, tôi đang đợi tiền bối mà, đâu có phiền gì đâu.”
'Suýt nữa thì' - tôi mải đọc mà làm lỡ mất rất nhiều thời gian. Dù hôm nay tôi rảnh, nhưng để tiền bối chờ lâu thì cũng kỳ lắm.
“Cậu đã đọc xong rồi à?”
“Vâng, đọc xong rồi ạ. Về cảm nhận thì…”
“A, vâng! Tôi rất muốn nghe cảm nhận của cậu!”
Tiền bối reo lên, giọng đầy háo hức, dù tôi không thấy rõ mắt cô ấy.
--------------
Tôi kể hết cảm nhận của mình: về cách miêu tả tâm lý ở đoạn này, diễn biến ở đoạn kia… Khi nói xong, tiền bối im lặng, vẻ mặt như ngạc nhiên. Hay là gì nhỉ? Tôi không đọc được biểu cảm của cô ấy, nhưng có vẻ cô ấy bất ngờ.
“Tiền bối?” - tôi gọi.
“A, vâng! Gì thế?”
“À, cảm nhận của tôi thì đại khái là vậy thôi.”
“Cảm ơn cậu nhiều! Tôi không ngờ cậu lại đưa ra cảm nhận chi tiết đến thế, nên tôi hơi bất ngờ…” - cô ấy nói, giọng vui vẻ.
“Vậy à… Tôi mới là người phải cảm ơn vì tiền bối đã giới thiệu cho tôi một cuốn sách hay. Thôi, tôi xin phép về đây.”
“A… Khoan! Nếu… nếu được, cậu đọc thử cuốn này xem? Tôi nghĩ nó cũng hay đấy…” Tiền bối ngập ngừng đưa ra một cuốn sách khác.
Tôi hơi bất ngờ. Lại gợi ý sách nữa à? Cuốn trước thì hay thật, nhưng nghĩ cảm nhận mỗi lần cũng hơi mệt. Mà sao cô ấy cứ nhiệt tình gợi ý sách thế? Như Yuki nói, có mục đích gì không vậy?
“À, xin lỗi… Tôi đang làm phiền cậu rồi, phải không?”
Tiền bối buồn bã, giọng nhỏ lại.
“Không, không hẳn là phiền đâu…”
Tôi vội nói. Thật ra cũng không phiền lắm, và cảm giác như cô ấy đang rất tử tế với tôi.
(“Hãy cố gắng trở thành một người tử tế. Sự tử tế sẽ luôn trở lại với bạn.”) - Tôi chợt nhớ câu nói đó.
“Xin lỗi, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Cuốn này, tôi đọc được chứ?”
“Vâng, tất nhiên! Cứ đọc thoải mái đi!”
Tiền bối tươi tỉnh trở lại rồi.
Nhìn qua, cuốn này mỏng hơn cuốn trước. Chắc hôm nay và mai là đọc xong thôi. À mà, nhân tiện…
“Tiền bối.”
“Vâng, gì thế?”
“Tôi là Ishikawa Shota, năm nhất. Còn tiền bối…”
“A, tôi là Tokisaki Aya… Ghép giữa ‘thời gian’ với ‘văn chương’[note73788], Tokisaki Aya. Tôi năm học hai. Rất vui được gặp cậu, Ishikawa-kun.”
“Vâng, rất vui được gặp tiền bối, Tokisaki.”
Cô ấy còn giải thích cả cách viết tên nữa chứ. Có cần tôi nói rõ ý nghĩa tên mình không nhỉ? Thôi, chắc không cần đâu.
“Vậy tôi sẽ quay lại sau nhé.”
“Vâng, tôi sẽ đợi cậu!”
Tiền bối không có phản ứng gì đặc biệt khi nghe tên tôi. Chắc tin đồn về tôi chỉ lan trong năm nhất thôi. Mà nhìn cô ấy, có vẻ không phải người giao tiếp rộng. Thôi, kệ vậy.
Từ sau kỳ thi giữa kỳ, Sumika không còn làm phiền tôi nữa. Trừ những ánh nhìn khi đi cùng Miyamoto-san và mọi người, cuộc sống của tôi khá yên bình - đúng cuộc sống như tôi mong muốn. Không cần quá cảnh giác, nhưng cũng không nên chủ quan.
Chắc chắn sự bình yên này sẽ không bị tiền bối Tokisaki phá vỡ đâu.
Tôi trả cuốn sách cũ, mượn cuốn mới được tiền bối gợi ý, rồi về nhà.


2 Bình luận