Tôi đã bước vào năm nhất cấp ba, và kỳ thi lần thứ hai cũng vừa kết thúc. Giờ sinh hoạt cuối cùng cũng xong, và vì kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu nên không khí trong lớp trở nên vô cùng náo nhiệt. Hôm nay là thứ Sáu, và bài kiểm tra sẽ được trả vào thứ Tư tuần sau. Ngay sau đó là lễ bế giảng, và bảng thành tích sẽ được gửi về nhà qua đường bưu điện.
Hôm nay tôi không có kế hoạch gì, nên giờ chỉ việc về nhà..… Nhưng trước khi về, ghé qua thư viện rồi mượn sách đọc cũng được nhỉ? Trước kỳ thi tôi cũng không mượn cuốn nào, nên cũng đã lâu rồi tôi chưa quay lại.
“Fuwaaa…”
“Hử? Hôm nay trông cậu có vẻ buồn ngủ nhỉ. Hiếm thật đấy.”
Tôi vừa ngáp một cái thì Yuuki - người đang chuẩn bị về - lên tiếng.
“Ừ. …Lần này tôi học bài để chuẩn bị cho kỳ thi đàng hoàng, nên hơi thiếu ngủ chút.”
“…Biết kết quả kỳ trước rồi mà còn nghe câu nàycủa cậu thì hơi rùng mình đấy nhé.”
Kỳ trước tôi không có ôn thi hẳn hoi. Tất nhiên cũng có xem lại mấy môn cần học thuộc, nhưng chỉ học sơ sơ trong giờ học hằng ngày thôi.
Lần này thì khác. Vì thời gian học thường lệ đã bị rút bớt, nên tôi đã học hành nghiêm túc hơn. Còn nữa, tôi từng nói với Miyamoto-san là “lần tới cũng sẽ không thua”. Đã nói vậy rồi mà lại không nỗ lực thì không được.
“Vậy nhé, tôi đi đến câu lạc bộ đây. Hẹn gặp sau.”
“Ừ. Cố lên nhé.”
Có vẻ Yuuki vẫn rất thích cầu lông. Cậu ấy bước nhanh về phía nhà thi đấu. Tôi nhớ cậu ấy có nói sẽ có giải đấu dành cho tân binh trong kỳ nghỉ hè, nên chắc đang dồn toàn lực tập luyện. Cậu ấy từng bảo “Nếu được thì đến cổ vũ cho tôi nhé”… nhưng mà… Giải cầu lông tổ chức trong hội trường kín nên nóng lắm… Dù tôi cũng muốn đi cổ vũ, nhưng nếu chỉ nói là “đi xem cầu lông” thì cũng hơi khó rủ Miyamoto-san và Obata-san đi cùng.
…Nhưng mà đi một mình thì cũng hơi ngại… Có khi lại đụng người quen hồi cấp hai… Mà nghĩ vậy thì có khi đi một mình lại hay hơn?
“Thôi, để sau cũng được.”
Vẫn còn hơn ba tuần nữa mới đến giải đấu của Yuuki. Tôi sẽ quyết định trước lúc đó.
Tôi xách cặp ra khỏi lớp, đi về phía thư viện - nơi mà trước kỳ thi tôi gần như lui tới mỗi ngày.
…Mới chỉ khoảng một tuần không đến đây thôi mà đã thấy nhớ thật.
--------------
Tôi bước vào thư viện qua cánh cửa đang mở. Bên trong yên tĩnh đến mức đáng sợ. Không khí của thư viện sau bao ngày này thật dễ chịu.
Không có cuốn sách nào mà tôi đặc biệt muốn đọc, nên tôi vừa dạo quanh vừa đi về phía kệ sách có cuốn tôi từng đọc lần trước.
…Giờ đọc gì được nhỉ?
Tôi đứng trước kệ sách mục tiêu, ngắm nhìn tiêu đề trên gáy các cuốn sách.
…Hmm?
Đang chọn sách thì tôi nhận ra có một nữ sinh đang đứng ngay trong tầm mắt. …À, tôi đang chắn đường cô ấy à? Các kệ sách trong thư viện được xếp khá sát nhau nên lối đi rất hẹp. Tôi đã đứng nép qua một bên rồi mà có vẻ vẫn không đủ chỗ để cô ấy đi qua.
“Xin lỗi nhé.”
“À, không sao đâu…”
Tôi hơi cúi đầu, lùi thêm một chút rồi nói vậy, nhưng cô ấy vẫn cúi mặt, không hề di chuyển. Dựa vào màu nơ, tôi biết cô ấy là đàn chị năm hai. Dáng người nhỏ nhắn, đeo kính, để tóc bob và ngắn hơn Miyamoto-san một chút nhưng dài hơn Obata-san, phần mái dài khiến cô ấy toát lên một không khí có phần u ám.
…Ơ, không phải cô ấy muốn đi qua sao? Mà sao đứng yên luôn rồi?
“À… bạn cũng thích đọc sách nhỉ?”
…Hở, bắt chuyện với tôi sao…? …Tại sao? Có ai đi chọn sách trong thư viện mà bị bắt chuyện không?
“…Ừ, chắc vậy.”
Tôi đáp lại cô ấy và có phần cảnh giác. Nếu hỏi có thích không thì… cũng không hẳn. Chỉ là đọc để giết thời gian thôi.
“Nếu đang bạn đang phân vân thì… cuốn này mình thấy rất hay. N-nếu được thì bạn thử đọc xem…”
“À… vậy à? Thế thì, nhân tiện tôi sẽ đọc thử. Cảm ơn nhé.”
Chắc cũng hay đấy. …Có lẽ vì tôi trông như đang lưỡng lự nên cô ấy gợi ý cho thôi? …Nếu vậy thì thật ngại khi nãy còn tỏ ra cảnh giác.
Nghĩ vậy, tôi nhận lấy cuốn sách được đưa.
“Nếu… nếu bạn đọc xong thì… mình rất muốn nghe cảm nhận, nếu có thể…”
“Ơ… à, ừm.”
À… đúng là nếu giới thiệu sách thì cũng muốn nghe người ta cảm nhận… Nhưng mà… tôi vốn ít cảm xúc khi đọc sách lắm…
“À không! Ý mình không phải là ép buộc gì đâu!”
Cô ấy vội vàng nói như thể sợ tôi từ chối, trông rất luống cuống. Kiểu “á á, không phải vậy đâu” đúng nghĩa luôn, nhìn cũng vui vui… À không, nghĩ vậy mà lỡ cười thì thất lễ quá.
“Không, chỉ là… tôi đang nghĩ liệu có nói được cảm nhận ra hồn không thôi.”
“N-nếu vậy thì… cảm nhận nào cũng được, nên… mong bạn nói cho mình biết!”
“À, vâng. Nếu vậy thì, khi nào tôi đọc xong…”
“M-mình… sau giờ học lúc nào cũng ở đây!”
“Vậy, khi đọc xong tôi sẽ quay lại nhé.”
“V-vâng! Mình sẽ chờ!”
Nói rồi cô ấy như chạy trốn khỏi nơi đó.
…Cuốn sách cô ấy đưa cũng khá dày, chắc hôm nay chỉ mượn mỗi cuốn này thôi vậy.
--------------------
Tôi mượn cuốn sách được cô ấy gợi ý ở thư viện, cặp sách vì thế mà nặng thêm đôi chút, rồi hướng ra cửa chính.
Khi xỏ giày chuẩn bị ra về, tôi nhìn thấy ở một góc sảnh có một người quen thuộc. Có vẻ người đó cũng nhận ra tôi và tiến lại gần.
“Ishikawa-kun, cậu vất vả rồi nhé.”
“Cậu cũng thế. Có chuyện gì sao?”
“À… cậu có rảnh không? Nếu được thì… muốn đối chiếu đáp án kỳ thi với mình không?”
Miyamoto-san nói vậy, miệng cười dịu dàng nhưng ánh mắt thì đầy nghiêm túc… hơi đáng sợ đấy nhé. Chắc là cô ấy vẫn còn cay vụ kỳ thi trước.
“Ừ, được thôi. Ờm… làm ở đâu đây?”
“Tiện thể, mình đến quán cà phê quen thuộc đi?”
Bình thường tôi chỉ đến đó làm thêm, đi với tư cách khách hàng thì có vẻ mới mẻ đấy.
“Ừ, được. Vậy đi thôi. Ăn trưa ở đó luôn nhỉ?… À mà, hình như chiều nay có mưa phải không?”
Mùa mưa sắp kết thúc nhưng thời tiết vẫn chưa ổn định. Hôm nay hình như dự báo mưa vào buổi chiều. Tôi thì có mang ô gấp, không biết Miyamoto-san thế nào.
“Mình có mang ô gấp nên không sao đâu.”
“À, vậy à. Mình cũng có ô, thế thì ổn rồi.”
Vậy thì không vấn đề gì.
…Ánh mắt xung quanh có hơi khó chịu, rời khỏi đây nhanh thôi.
“Vậy đi nhé.”
-----------------------------
Chúng tôi đi theo con đường quen thuộc và đến quán cà phê thường lui tới. Dù chủ đề hôm nay là nội dung kỳ thi, nhưng vì trước kỳ thi tôi đã nghỉ làm thêm, nên cũng có cảm giác như đã lâu không gặp Miyamoto-san. Dù vẫn nhắn tin nên không thấy xa cách là mấy.
Khi mở cửa quán, vì đang là giờ ăn trưa nên bên trong có vài nhóm khách. Chủ quán thấy chúng tôi thì gọi ới ra.
“Ơ kìa, Shouta-kun và Mizuki-chan. Chào hai đứa nhé.”
“Chào anh, Makoto-san.”
“Chào anh ạ.”
“Cả hai cũng lâu rồi nhỉ. À mà…”
“Hôm nay bọn em đến làm khách thôi ạ.”
“À, đúng rồi. Anh thấy hôm nay không phải ngày làm thêm nên hơi ngạc nhiên. Ngồi vào bàn nhé?”
“Vâng. Cảm ơn anh.”
--------------------
Chúng tôi ngồi vào bàn trống, ngồi đối diện nhau.
“Vậy thì, bắt đầu luôn nhé…”
Miyamoto-san đưa tay vào túi xách lấy ra đề thi.
“À, ờm… ăn trưa trước đã cũng được mà? Mình còn chưa gọi món nữa.”
“À, phải rồi… đúng ha.”
“Vậy gọi món trước đi.”
Tôi nói vậy, Miyamoto-san liền đặt file đựng đề thi vào mép bàn rồi cầm thực đơn lên. Dù thế, có vẻ cô ấy vẫn rất tò mò về kết quả nên trông hơi bồn chồn.
…Chắc sau khi gọi món thì đối chiếu một môn trước cũng được.
“…Ishikawa-kun, có món nào ngon không?”
“Ừm, để xem nào…”
Vì thỉnh thoảng được ăn món của quán như phần ăn nhân viên, nên tôi cũng khá quen vị mấy món ở đây. Không biết có món nào mà Miyamoto-san thích không ta? Tôi tự hỏi.
--------------------
Tác note: ...Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! (Âm thanh khi chợt nhận ra mình đang đăng câu chuyện này như một câu truyện tình cảm (Trans: gay BL é)
--------------------
Tác note tiếp:
Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi câu chuyện này. Tôi rất vui khi nhận được nhiều cảm nghĩ từ mọi người. Đặc biệt là chương trước đã nhận được rất nhiều phản hồi, nhờ đó tôi đã có thể biết thêm được nhiều ý kiến khác nhau, điều đó khiến tôi rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, sau khi đăng chương trước, tôi có đọc được một vài cảm nghĩ khiến tôi hơi bận tâm… hay nói đúng hơn là cảm thấy không thoải mái, nên xin cho tôi được chia sẻ một chút tại đây. Dĩ nhiên, phần cảm nghĩ là nơi để mọi người viết ra suy nghĩ của mình, nên việc nêu cảm nhận một cách chân thành là hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Thế nhưng, tôi mong các bạn đừng viết những lời kiểu như “Truyện của bạn đã trở thành một tác phẩm thế này rồi đấy”. Những lời đó như thể đang nói tôi đã viết sai một tác phẩm, khiến tôi mất hết tinh thần để tiếp tục. Từ giờ trở đi, nếu có ai để lại những cảm nghĩ như vậy, tôi nghĩ mình sẽ chọn cách chặn người đó.
Khi tôi nói ra những điều thế này, chắc sẽ có người lo lắng rằng “Liệu cảm nghĩ của mình có sao không nhỉ?”, nên tôi xin nói rõ: hầu hết mọi người đều không sao cả. Với những cảm nghĩ khiến tôi buồn lòng, tôi cũng đã phản hồi lại một cách đầy đủ. Hơn nữa, những lời đó không được viết ở phần cảm nghĩ chương trước mà là ở phần nhận xét chung của cả bộ truyện, nên những ai không nằm trong trường hợp đó thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cuối cùng, tôi nghĩ nếu trước khi đăng cảm nghĩ, các bạn có thể tự hỏi “Liệu viết thế này có ổn không nhỉ?” thì sẽ tốt hơn. Những người viết truyện như tôi, dù chỉ là vì sở thích, cũng có thể bị ảnh hưởng bởi một cảm nghĩ mà từ bỏ việc sáng tác. Bản thân tôi rất thích đọc truyện của nhiều người, nên tôi mong rằng đây sẽ là một môi trường mà ai cũng có thể thoải mái đăng truyện với tâm trạng vui vẻ.


6 Bình luận