Tập 1
Chương 31 - Nhà của người bạn - Góc nhìn của Mizuki Miyamoto
3 Bình luận - Độ dài: 1,128 từ - Cập nhật:
“Dù sao thì, ướt hết cả rồi, cậu cứ vào nhà trước đi.” Ishikawa-kun mở to cánh cửa đang hé ra, nói.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà một bạn nam… Không, đây là tình huống khẩn cấp, chẳng còn cách nào khác cả. Ừ, tôi chỉ vào tránh mưa một chút mà thôi…
“Ừm… Xin phép làm phiền…”
Tôi bước theo Ishikawa-kun qua cửa chính. Cậu ấy cởi giày, đi về phía căn phòng có vẻ là nhà tắm. Nhưng rồi cậu ấy quay lại, vẻ mặt áy náy:
“À… xin lỗi, nhà tớ không có dép đi trong nhà cho khách… Tớ có dọn dẹp thường xuyên nên không bẩn đâu, cậu yên tâm đi.”
“Ừm, không sao đâu.”
Ở nhà, tôi luôn đi dép trong nhà, nên cảm giác hơi lạ, nhưng cũng chẳng làm sao cả. Chỉ sợ tất của tôi ướt vì mưa, làm bẩn nhà cậu ấy thì…
Tôi kiểm tra tất thì may quá, vì chỗ mưa và nhà Ishikawa-kun gần nhau, nên đôi tất vẫn khô ráo.
“Đây là bồn rửa tay, cậu rửa tay ở đây nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
Vào phòng rửa tay, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là nhà vệ sinh.
“Nhà tắm kết hợp toilet à… Lần đầu mình thấy kiểu này đấy.”
Không nên tò mò nhìn ngó lung tung, tôi rửa tay thật nhanh, lau bằng khăn, rồi bước ra.
“Cậu uống gì không? Nhà tớ chỉ có nước lọc hoặc trà thôi.”
Ishikawa-kun vừa hỏi vừa lấy bình trà từ tủ lạnh.
“Vậy… cho tớ xin trà nhé…”
Tự nhiên lại nói giọng kính ngữ …Chắc tôi căng thẳng quá rồi.
“Ừ. Cậu vào phòng trong đó đi, tớ mang trà ra ngay.”
Ishikawa-kun chỉ tay về phía cánh cửa phía sau.
Tôi đứng ngây ra vì không biết đi đâu, thấy cậu ấy đang rót trà vào cốc, tôi vội làm theo lời, bước vào phòng.
“X-xin phép làm phiền…”
Tôi mở cửa bước vào.
“Sạch sẽ thật đấy…”
Chắc cậu ấy không kịp dọn dẹp khi đi lấy ô, và giờ cũng chỉ đặt cặp rồi chuẩn bị nước uống. Vậy có lẽ cậu ấy luôn giữ phòng gọn gàng thế này.
Ban đầu, tôi thấy ấn tượng vì sự ngăn nắp đó. Nhưng khi nhìn kỹ xung quanh, một cảm giác lo lắng thoáng qua.
“Đồ đạc của cậu ấy… ít quá, đúng không?”
Mọi thứ cần thiết đều có: bàn học, sách vở, đồ dùng cơ bản. Nhưng ngoài những thứ cần thiết, chẳng có gì cả. Dù đã học cao trung được ba tháng, căn phòng này chỉ cho thấy đây là phòng của một học sinh qua sách vở trên bàn, còn lại chẳng có chút dấu ấn cá nhân nào.
“Cậu ngồi đâu cũng được. Xin lỗi nhé, tớ không nghĩ sẽ có ai đến, nên chẳng chuẩn bị gì để tiếp khách.”
Ishikawa-kun nói khi bước vào.
“Ừ… Không sao đâu. Tớ đến nhà cậu đột ngột mà, không cần đâu…”
Chủ nghĩa tối giản gì đó, tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến. Nhưng căn phòng này… chẳng có chút cá tính nào.
“Tớ để trà đây nhé. À, mưa chắc khoảng 15 phút nữa sẽ tạnh.”
Ishikawa-kun đặt cốc trà lên bàn học, vừa xem điện thoại vừa nói.
“À, v-vậy à… Thế tớ xin phép ở lại đây một chút nhé.”
“Ừ.”
-----------
Chỉ có chiếc ghế bàn học là chỗ ngồi được, nên tôi đành ngồi xuống sàn. Nhưng rồi, một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu, tôi không kìm được mà hỏi:
“Ishikawa-kun… bình thường cậu làm gì ở nhà vậy?”
“Hả? Ờm, làm việc nhà hoặc học bài… và đọc sách mượn được từ thư viện, chắc thế.” Cậu ấy trả lời, lấy từ cặp ra một cuốn sách khá dày để minh họa, rồi đặt nó xuống, sắp xếp sách vở lên bàn.
Nhìn cậu ấy làm, tôi chợt để ý một thứ – thứ đầu tiên trong phòng này không phải là “đồ cần thiết”. Một chú thú nhồi bông nhỏ xíu treo bên cạnh bàn, gắn dây. Là mèo à…? Mặt nó trông… kỳ kỳ, không hẳn dễ thương mà đúng hơn là rất có cá tính.
“Cái này là…?”
“À, cái đó là quà từ máy gắp thú tớ kể lần trước, chơi cùng Yuki ấy. Không dễ thương lắm, nhưng tớ khá thích nó.”
Cậu ấy kể dịp tuần lễ vàng, khi đi chơi với Yuki-kun… Ra là món đồ từ lúc đó.
“…Nè.”
“Hử?”
“Tớ… đến đây lần nữa được không?”
“Hả? Được chứ… Nhưng nhà tớ chẳng có gì đâu, đến cũng chẳng có gì làm đâu?”
“Nếu được thì tớ sẽ quay lại.”
“À, ừ.”
Lần tới, tôi sẽ mang gì đó theo. Bất cứ thứ gì, để chơi cùng cậu ấy. Và rồi…
“Còn nữa, hè này, chúng ta đi chơi cùng nhau nhé?”
“Hả, ừ… Được chứ, rất sẵn lòng…”
Ishikawa-kun đáp, hơi ngạc nhiên nhưng vui vẻ.
Tôi biết hồi lớp 9, cậu ấy đã trải qua rất nhiều chuyện. Không rõ có phải vì thế không, nhưng tôi luôn nghĩ Ishikawa-kun chẳng kén chọn thứ gì cả. Nhưng căn phòng này… trống trải đến mức đáng sợ, như thể cậu ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào ấy.
Và trong căn phòng ấy, chỉ có món đồ từ lần đi chơi với Yuki-kun… Không phải ghen, nhưng tôi thấy hơi khó chịu.
Ishikawa-kun sắp xếp xong cặp, quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hơi lúng túng:
“À… Giờ làm gì đây ta?”
“Hè sắp đến rồi, hay chúng ta nghĩ xem hè này làm gì đi?”
“À… ừ.”
Cậu ấy đáp, miệng khẽ cười.
Dù phản ứng của cậu ấy hơi lạ, nhưng nụ cười ấy khiến tôi thấy vui.
Chỉ là, giá mà cậu ấy vén tóc lên một chút thì…
“À, Miyamoto-san?”
“Ơ, xin lỗi.”
“Không, có chuyện gì à?”
“K-không có gì đâu.”
Nguy thật… Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm mất rồi.
Từ ngày trả bài kiểm tra trước, tôi chỉ vài lần nhìn được vào mắt cậu ấy. Những lần đó, cậu ấy không cười. Tôi muốn thấy nụ cười ấy lần nữa, nhưng khó mà nói thẳng là muốn cậu ấy để lộ khuôn mặt.
“Miyamoto-san muốn làm gì vào hè không?”
“Làm gì à… Hỏi thế thì… nhiều thứ lắm, ngược lại chẳng nghĩ ra cái nào cụ thể.”
“…Haha, đúng thật.”
Cậu ấy cười lần nữa, nhưng đôi mắt vẫn bị tóc che mất. Lần trước thấy được đúng là may mắn thật.
Chắc chỉ mình tôi từng thấy nụ cười ấy của cậu ấy. Điều đó làm tôi hơi vui.


3 Bình luận