Trauma danshi wa shizuka...
takayama hidenori
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 27 - Nụ cười: Góc nhìn Miyamoto Mizuki

1 Bình luận - Độ dài: 1,016 từ - Cập nhật:

*Bồng bềnh, bồng bềnh, bồng bềnh*...

“Uwa~ Dù sao thì, không ngờ Ishikawa lại đứng nhất luôn đấy…”

“Có cả hạng nhất lẫn hạng nhì trong nhóm tụi mình, nghe đã thấy siêu rồi.”

“…”

“Mizuki? Cậu sao vậy?”

“À, không… Không sao đâu.”

Nghe xong tụi mình gọi món, Ishikawa-kun quay lại với công việc làm thêm.

Còn tôi… tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình, liệu có phải thứ tôi thấy lúc nãy chỉ là ảo giác không.

Lúc cậu ấy đặt tay lên trán một lúc, tôi tình cờ nhìn thấy rõ khuôn mặt Ishikawa-kun – phần mà bình thường vẫn bị mái che khuất.

Từ trước đến giờ tôi luôn thắc mắc không biết khuôn mặt cậu ấy trông ra sao dưới lớp tóc đó. Và giờ, chỉ cần liếc qua cũng thấy được những đường nét rất thanh tú. Tới đó thì cũng tạm hiểu rồi.

…Nhưng cái nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng ấy, cùng câu nói “Lần sau tớ cũng sẽ không thua đâu”, cứ mãi hiện lên trong đầu tôi không dứt. …Ảo giác sao? Không, tôi nghĩ bộ não mình không đủ khả năng tự tạo ra nụ cười đẹp đến vậy.

Ishikawa-kun là kiểu người rất ít cười. Bởi thế nên chỉ cần thấy khoé môi cậu ấy hơi cong lên là tôi cũng thấy vui rồi. Vậy mà dưới lớp tóc ấy, lại ẩn giấu một nụ cười rạng rỡ đến thế…

“Miizukii~!”

“Ueeh⁉”

“Cậu bị gì thế? …À, cậu bị sốc vì thua Ishikawa à?”

Cũng… có phần sốc, nhưng cảm giác gần giống như cay cú hơn. Dù sao thì, kỳ thi tới nhất định tôi sẽ cố gắng hơn nữa.

“Không hẳn, đúng là thấy tức nhưng không phải vì thế. Xin lỗi nhé, tớ chỉ hơi mơ màng chút thôi.”

“Vậy sao?”

Chắc là Nao không thấy được nụ cười đó nhỉ… Cảm giác như vậy. Nếu thấy, thì Nao không thể nào bình thường như giờ được.

Còn Abe-kun thì sao, cậu ấy đã từng thấy mặt Ishikawa-kun chưa nhỉ?

-----

“Vậy, gặp lại ở trường nha.”

“Ừ, hẹn gặp.”

“Hẹn gặp lại ngày mai!”

“…”

Tụi tôi vừa tính tiền xong thì Ishikawa-kun, Nao và Abe-kun cùng nói lời tạm biệt. …Dù lúc này cậu ấy không còn cười như ban nãy, nhưng tôi cứ thắc mắc không biết sau lớp tóc đó giờ là nét mặt gì.

“Miyamoto-san?”

“Ah, ừm… Vậy, chào nhé.”

“Ừ. Hẹn gặp lại mai.”

Ishikawa-kun vừa nói, vừa như khẽ cười.

Chỉ cần nhớ lại gương mặt lúc ấy là tôi lại thấy xấu hổ, thế nên tôi vội bước nhanh theo Nao và Abe-kun ra khỏi quán như thể đang chạy trốn.

----------

Trên đường ra ga thì tụi tôi vẫn đi bộ chung nên không có gì đặc biệt, nhưng một khi đã lên tàu và ngồi một mình, hình ảnh nụ cười của Ishikawa-kun lại hiện về rõ mồn một trong đầu.

…Không ngờ khi cười, Ishikawa-kun lại có gương mặt như thế.

Ấn tượng ban đầu của tôi về cậu ấy là một người kỳ lạ. Đồng thời cũng rất cảnh giác. Vì người bình thường đâu ai lại để ý đến một người xa lạ đang lục tìm gì đó ở góc sân trường. Thế nên tôi cũng tự nhiên thấy bất an, kiểu như cậu ấy có vấn đề gì đó.

Nhưng chỉ trong hôm đó thôi, tôi đã thấy rằng mình không cần phải lo lắng. Và rồi tôi cũng nhận ra: đúng là một người kỳ lạ… nhưng cũng rất tốt bụng. Làm gì có ai dành hơn một tiếng rưỡi chỉ để giúp người khác tìm đồ chứ. Đến lúc tôi định cảm ơn thì cậu ấy lại bỏ về ngay, điều đó càng khiến tôi ngạc nhiên.

Từ đó, tôi bắt đầu thân với Ishikawa-kun và Abe-kun, rồi cũng chơi thân với Nao. Cả nhóm bốn đứa thường xuyên đi cùng nhau. Đến lúc diễn ra hội thao, tôi mới biết được lý do dẫn đến những tin đồn xấu về Ishikawa-kun. Thật sự là một câu chuyện tệ hại. …Nhưng Ishikawa-kun lại bảo tụi tôi đừng làm gì cả. Vậy nên tôi nghĩ, điều tốt nhất mình có thể làm… là vẫn ở bên cạnh cậu ấy như một người bạn bình thường. Cứ như từ trước đến giờ, sống như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra – có lẽ đó là cách tốt nhất.

…Có lẽ việc cậu ấy để tóc che mặt cũng là do chuyện xảy ra hồi đó.

---------------

Rồi từ sau đó, tôi bắt đầu lui tới quán cà phê nơi cậu ấy làm. Đó là một nơi tuyệt vời. Cà phê ngon, không gian yên tĩnh, lại còn được nói chuyện với Ishikawa-kun và Makoto-san nữa – thực sự là một nơi rất vui vẻ.

...

Và rồi, cách đây một tuần, cả nhóm rủ nhau đi karaoke. Rất rất vui. Chỉ có điều… tôi với Ishikawa-kun đã bị nhầm đồ uống của nhau. …Nghĩ lại vẫn còn thấy xấu hổ. Ishikawa-kun có nói là không bị đổi, nhưng… rốt cuộc tôi vẫn uống mất rồi…

...

Nhìn lại thì, chỉ trong thời gian ngắn mà tụi tôi đã trở nên thân thiết đến thế. Lúc mới vào cấp ba, tôi chưa từng nghĩ mỗi ngày sẽ trở nên vui như vậy.

Và rồi, nụ cười ấy của Ishikawa-kun lại hiện về trong đầu.

“Lần sau tớ cũng không thua đâu” hả… Lúc Nao hỏi có nhắm đến hạng nhất không, tôi chỉ nói là muốn lấy điểm cao nhất có thể. Nhưng sau khi bị đẩy xuống hạng hai… thì cay thật. Kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước chỉ còn một tháng nữa. Tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa.

-----------

Tác note: Cảm giác như đây là một chương nhẹ nhàng trước cơn bão vậy... Cảm giác chương sau sẽ có biến dữ dội.

Từ chương 2 trở đi, chắc tôi sẽ viết xen kẽ nhiều góc nhìn khác nhau hơn.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận