Trauma danshi wa shizuka...
takayama hidenori
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 16 - Cuộc sống thường nhật mới và những điều bất thường

1 Bình luận - Độ dài: 917 từ - Cập nhật:

Kể từ ngày hôm sau, Obata-san bắt đầu nhập hội ăn trưa cùng bọn tôi. Những ngày cô ấy không thể tham gia, một tin nhắn sẽ được gửi đến. Từ sau hôm ấy, ánh mắt dò xét của Obata-san biến mất, thay vào đó là sự chu đáo, như thể cô ấy đang âm thầm quan sát tôi. …Sao lại thế nhỉ?

À, còn một chuyện nữa. Ba ngày sau vụ việc ấy, đám ba tên từng gọi tôi ra lại tiếp tục giở trò. Chúng bảo tôi đi theo. Tôi thẳng thừng từ chối, kèm theo một câu cảnh báo: “Nếu còn làm chuyện như lần trước, tôi sẽ báo lên nhà trường.” Chúng chỉ tặc lưỡi rồi bỏ đi. Ừ thì, chắc chẳng ai muốn bị đình chỉ hay đuổi học đâu, nên tôi nghĩ chúng sẽ không dám lặp lại. Mấy kẻ như vậy thường nhắm vào những người chỉ biết câm lặng. …Nhưng, nghĩ đến việc chúng có thể bắt nạt người khác, có lẽ tôi nên để mắt đến chúng một chút.

Tôi cũng bắt đầu đi làm thêm. Nhờ một cơ duyên, tôi quen được một ông cụ điều hành một quán cà phê cách trường một quãng. Tôi ghé đó khá thường xuyên, nên giờ công việc cũng đã quen tay. …Dù nói vậy, quán chẳng bao giờ quá đông cả.

Cứ thế, hai tuần trôi qua, và một cuộc sống thường nhật dần được định hình. Ban đầu, tôi còn nhận những ánh nhìn ghen tị hay nghi ngờ, nhưng giờ chúng đã nhạt nhòa đi nhiều.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, khác với thường nhật. Đó là ngày hội thể thao, sự kiện đã được bàn tán sôi nổi từ vài ngày trước, khi cả lớp quyết định các môn thi đấu trong giờ sinh hoạt.

Luật chơi rất đơn giản: cứ đúng giờ, đến đúng địa điểm thi đấu là được. Còn thời gian còn lại, mọi người chia thành hai nhóm: cổ vũ hoặc đi loanh quanh.

Và hiện tại, thật bất ngờ, tôi đang ở phe cổ vũ. Miyamoto-san đang thi đấu bóng chuyền, nên tôi, Yuki và Obata-san cùng kéo nhau lên tầng hai nhà thi đấu để… ừ thì, cổ vũ. Nhưng nói cổ vũ cho oai, chứ tôi chẳng hò hét gì đâu.

Trận đấu đang đến hồi gay cấn. Lớp của Miyamoto-san chỉ cần một điểm nữa là giành chiến thắng.

…Ồ, xong rồi.

Một cú phát bóng hỏng từ đối thủ đã khiến trận đấu kết thúc chóng vánh. Miyamoto-san… ừm, không phải là tệ ở khoản thể thao, nhưng cũng chẳng phải sở trường. Nhớ lại bài phát biểu chào mừng năm học mới của cô ấy, chắc học hành mới là thế mạnh.

Trận đấu vừa kết thúc, mọi người tự nhiên giải tán. Miyamoto-san tiến về phía bọn tôi.

“Vất vả rồi.”

“Ừ, cảm ơn vì đã cổ vũ nhé.”

“Mizuki, tuyệt lắm! Cậu chơi đỉnh thật đấy!”

“Đâu có… tớ toàn làm hỏng thôi mà.”

“Không, cậu chính là MVP!”

Obata-san hôm nay phấn khích hơn hẳn ngày thường. Chắc cô ấy mê mấy dịp sự kiện thế này. Tiếng cổ vũ của cô ấy to gấp ba lần bọn tôi cộng lại.

“Shota, bao giờ tới lượt cậu thi?”

“À, sắp rồi. Tớ đi đây.”

Trong lúc Miyamoto-san và Obata-san đang ríu rít, tôi trao đổi với Yuki như vậy. Bất ngờ thay, Miyamoto-san quay sang.

“Ishikawa-kun, cố lên nhé! Tớ sẽ cổ vũ cho cậu!”

“Ơ, à, không cần đâu. Tớ chỉ định đứng sau phòng ngự thôi, nên không cần cổ vũ thật mà?”

“Không đời nào! Tớ nhất định sẽ đến!”

Nghe tôi nói thế, Obata-san tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng mà, tôi đâu có ý định lao lên tranh thắng. Được cổ vũ trong khi chỉ chơi cầm chừng thì… ngại lắm. Tôi không muốn nổi bật, nên chẳng định tấn công gì đâu.

“À mà, lớp của hai người sẽ đối đầu nhau đấy…”

“Ồ, thật hả?”

“Vậy tớ sẽ cổ vũ cả hai!”

“Tớ thì cổ vũ bình thường thôi. Nhưng giữa chừng tớ phải chuồn mất.”

Vậy là cả đám đều sẽ đến cổ vũ. …Chết, thế này thì tôi không thể chơi qua loa được rồi. Dù sao cũng phải cố một chút, không thì áy náy với những người đến cổ vũ mất.

~~~

“Vất vả rồi.”

“Ừ, cảm ơn.”

Trận đấu kết thúc với tỷ số 0-0, hòa. Người lên tiếng là Miyamoto-san. Yuki và Obata-san chắc đã đến giờ thi đấu của họ, nên chỉ còn cô ấy ở đây.

“Ishikawa-kun, cậu chơi bóng đá giỏi thật đấy.”

“Thật à? Không có đâu.”

“Thật mà! Nhìn cậu chơi thoải mái lắm luôn.”

“Vậy hả? Cảm ơn nhé.”

Như tôi đã nói, tôi chỉ lo phòng ngự, không chạy lung tung, nên đúng là khá dư sức.

“Hai người kia thi bóng rổ, đúng không?”

“Ừ, họ vừa đi cách đây một lúc.”

“Cậu có thể qua cổ vũ họ cũng được mà.”

Nghe vậy, Miyamoto-san hơi cau mặt.

“Giờ vẫn còn kịp. Hay là cùng đi qua đó?”

“…Ừ.”

Cô ấy đáp, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

…Dễ thương thật. Tôi biết cô ấy dễ thương từ trước, nhưng giờ lại càng thấy rõ hơn. Chả trách cô ấy hay bị người ta ghen tị.

Tôi và Miyamoto-san vừa đi vừa trò chuyện, hướng về phía nhà thi đấu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận