Trauma danshi wa shizuka...
takayama hidenori
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 30 - Vòng 2: Đối chiếu đáp án

5 Bình luận - Độ dài: 1,727 từ - Cập nhật:

*Paku paku mogu mogu*

“Ưm! Ngon quá đi!”

“Vậy thì tốt rồi. Lần sau tớ sẽ nói với chị Michiko nhé.”

Tôi đã ngẫu nhiên đề xuất món mì Ý sốt kem, và có vẻ nó hợp khẩu vị của Miyamoto-san. Cô ấy đang ăn nó một cách vui vẻ. …Chắc hẳn tâm trạng tốt của cô ấy cũng vì vừa đối chiếu đáp án môn Toán 1(?), và cô ấy đã làm bài một cách hoàn hảo. …Còn tôi, có lẽ đã tôi đã làm sai mất một câu. …Lần trước tôi cũng thua cô ấy môn Toán, nên giờ thấy hơi tiếc nuối.

“Chị Michiko?”

“Ừ. Người làm món này đó. Chị ấy rất tốt bụng luôn.”

“Hể…”

Miyamoto-san đáp lại, rồi nhìn chằm chằm vào miếng bông cải xanh trong món mì Ý sốt kem trước khi đưa lên miệng nhai *paku paku*.

------------

“Ra vậy… Hiểu rồi…”

“…”

Ngày thi cuối cùng, tức là hôm nay, việc đối chiếu đáp án cho các môn thi đã xong. Hôm nay có Toán 1, Địa lý, và Văn học hiện đại. Toán 1 thì Miyamoto-san đã làm nó một cách hoàn hảo. Địa lý, nếu không có lỗi viết sai chữ Hán, cả hai chúng tôi có lẽ đều làm đúng hết. Còn Văn học hiện đại, có lẽ Miyamoto-san đã bị mất một vài điểm.

Giờ là lúc vừa xong phần đối chiếu đáp án môn Văn học hiện đại, và Miyamoto-san trông hơi… không, là khá tiếc nuối.

“Rồi, tiếp theo là… Toán A!”

Một lúc sau, Miyamoto-san với tay lấy tập file, lôi ra tờ đề thi và thông báo điểm môn toán A.

À, nhân tiện…

“Tớ quên mang đề thi của các môn khác mất rồi.”

“À, đúng ha… Phải rồi nhỉ.”

Tất nhiên tôi có mang đề thi của các môn hôm nay, nhưng mấy môn trước đó thì đã để quên ở nhà rồi. …Vậy thì, chẳng còn cách nào khác…

“Cho tớ xem ké được không? Cứ để nguyên hướng như vậy cũng được.”

“Ừ, được thôi… Nhưng thế này ổn không?”

“Ừ. Không sao đâu.”

Dù sao cũng chỉ cần nhìn đề thôi. Xem đề là tôi có thể nhớ lại đại khái tất cả các đáp án, nên chắc cũng không có vấn đề gì.

“…Này, Ishikawa-kun.”

“Hử?”

Khi đang đối chiếu đáp án môn Toán A được khoảng nửa chừng, Miyamoto-san đột nhiên lên tiếng, giọng nghiêm túc.

“Cứ để hướng này thì chắc cậu khó nhìn lắm, đúng không?”

“…Ừ, hơi khó nhìn một chút, nhưng thế này thì vẫn ổn thôi.”

Thật ra, các công thức và câu hỏi có hơi khó đọc, nhưng cũng không phải vấn đề lớn với tôi. Để tờ đề nằm ngang giữa bàn thì thật ngại quá, vì đây là đề của Miyamoto-san mà.

Tôi trả lời để cô ấy không phải bận tâm, nhưng Miyamoto-san trông vẫn hơi lo lắng, tiếp tục nói.

“Không, ý tớ không phải vậy… Ý là, nếu ngồi cạnh nhau, chẳng phải sẽ dễ nhìn hơn sao…?” (lùa tiếp rồi)

…À, đúng thật. Bình thường khi ngồi ở bàn thế này, con trai và con gái hay ngồi đối diện nhau, nên tôi không nghĩ tới cách đó.

“…Vậy tớ qua ngồi bên đó nhé?”

“Ừ-ừm.”

Tôi đứng dậy, chuyển sang ngồi cạnh Miyamoto-san. Cô ấy liền đẩy tờ đề thi sang để nó nằm giữa hai chúng tôi.

-----------------

“…Nhưng mà, chưa có kết quả chính thức thì vẫn chưa biết chắc được…”

“…”

Việc đối chiếu đáp án tất cả các môn đã xong. Kết quả thì… hơi khó lói. Chắc chắn thì không dám nói, nhưng nếu đúng như đáp án đối chiếu, tổng điểm các môn của tôi nhỉnh hơn. Tuy nhiên, chỉ cần tôi mắc một lỗi bất cẩn hay sai sót ngoài dự đoán, có khi sẽ bị lật ngược tình thế. Đặc biệt, tôi không mang đề thi của hai phần ba số môn, nên khả năng đáp án lệch là rất cao.

Dù vậy, ngồi cạnh tôi, Miyamoto-san vẫn trông tiếc nuối, miệng chu ra.

“Cơ mà… Cậu xem, muộn thế này rồi, trời cũng sắp mưa to nữa, chắc về thôi nhỉ?”

“Ừ… Vẫn chưa biết chắc mà, đúng không…?”

“Ừ… ừ thì…”

Hả, cô ấy có nghe tôi nói về giờ giấc với thời tiết không vậy? …Miyamoto-san có cái tật là khi tập trung vào một việc, cô ấy hay quên hết mọi thứ xung quanh. Hiếm khi nào cô ấy lơ tôi đến mức này lắm.

Thanh toán xong, chúng tôi nhìn ra ngoài cửa, thấy trời đã tối sầm lại.

“Vậy, tạm biệt nhé.”

“Cảm ơn vì bữa ăn!”

Cảm thấy hơi áy náy vì nán lại quá lâu để đối chiếu đáp án, chúng tôi chào anh Makoto rồi rời quán. Từ đây đến ga mất chưa tới mười phút, nhưng phải đi bộ.

…Hy vọng là đừng có mưa trong lúc này.

-----------------------

Nghĩ vậy chắc là điềm xấu, vì đi được hai ba phút thì tôi cảm thấy vài giọt mưa rơi xuống.

“…Mưa lất phất rồi kìa.”

“Hả, thật hả?… Ừ, đúng rồi.”

Tôi chìa tay ra, và Miyamoto-san cũng nhận ra đã mưa, đáp lại. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, nên cả hai chúng tôi lôi ô gấp ra.

Miyamoto-san lấy từ túi ra một chiếc ô gấp màu xanh nhạt. Đúng lúc cậu ấy định mở ô, một cơn gió mạnh thổi vù qua.

“Á!”

“Uug…!”

—Phập phập!

Tiếng hét của Miyamoto-san hòa cùng với âm thanh chiếc ô bị lật ngược và cuốn theo chiều gió.

Khung ô của cô ấy có vẻ đã gãy hoàn toàn, lủng lẳng một cách kỳ cục.

“Làm sao bây giờ…?”

“Miyamoto-san, vào đây đã!”

Cứ đứng như trời trồng như thế cô ấy sẽ ướt mất, nên tôi bảo cô ấy chui vào ô của tôi, may mà ô của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Cô ấy hơi lúng túng, nói “Ừ, à, ừm” trước khi bước vào.

“Cảm ơn…”

“Không có gì…”

…Trời, gần quá. Lúc cô ấy bước vào, một mùi hương ngọt ngào thoảng qua. Bình tĩnh nào, tôi ơi. Giờ phải nghĩ xem làm gì tiếp theo đã.

“Ừm… Nếu cậu muốn, tớ cho cậu mượn cái ô này nhé.”

“Nhưng thế thì cậu…”

Không sao đâu. Nhà tôi ở giữa quán và ga, nên thật ra gần lắm.

“Nhà tớ ngay gần đây thôi, không sao. …Nhưng mà, cái ô này chắc cũng không bền lắm…”

Tôi định nói là sẽ chạy về nhà, nhưng rồi nghĩ cái ô của tôi cũng có thể gãy như của cậu ấy. Nó chỉ là ô gấp, không bền lắm.

…Vậy thì…

“Tớ chạy về lấy cái ô khác nhé. Loại chắc chắn hơn.”

“Ơ, sao không đi chung ô này cho rồi…?”

“À, đ-đúng ha.”

Tôi định đưa ô gấp cho cậu ấy thì Miyamoto-san đề nghị vậy.

Đúng thật. …Tự dưng thành ra chung ô thế này, tôi hoảng hết cả lên. …Bình tĩnh nào, tôi.

---------------

“Đây là nhà của cậu hả, Ishikawa-kun…?”

“Ừ, kiểu như căn hộ cho sinh viên ấy.”

Tới trước nhà tôi, Miyamoto-san nhìn tòa nhà nhỏ và nói vậy. Tôi đáp lại một cách thoải mái.

Giờ chỉ cần đưa cậu ấy cái ô to, không phải loại gấp nữa.

“Chờ tớ tí nhé.”

“Ừ. …Giờ mới hỏi, nhưng mượn thế này được không?”

“Ừ. Cậu mang đến trường lần sau là được. Hoặc ghé qua đây cũng oke.”

Tôi vừa nói vừa mở khóa cửa.

…Mang ô đi lại chắc cũng bất tiện, nên có khi cậu ấy ghé đây trước khi đi học sẽ tiện hơn.

Nghĩ vậy, tôi lấy cái ô để ở lối vào.

Cái này thì chắc chắn, gió cỡ nào cũng không gãy được đâu.

“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”

—*Rầm rầm rầm… lộp bộp lộp bộp*

“Hả…?”

Tôi mở cửa, định đưa ô cho cô ấy thì tiếng sấm vang lên. Như thể báo hiệu, gió mạnh nổi lên, mưa cũng trút xuống ào ào. Giữa tiếng mưa ầm ĩ, tôi chạm mắt Miyamoto-san, cô ấy trông khá lúng túng.

“Giờ làm sao…?”

“Ừm… Ừ thì, đứng đây cũng chẳng được gì… Cậu vào nhà chờ mưa tạnh nhé?”

Trời tệ đến mức không thể nói “Cứ thế này về được mà”. Chỉ có tôi với Miyamoto-san trong nhà… Không phải tôi phiền gì, nhưng trời ơi, tạnh nhanh giùm cái…

-----------------

Tiếng sấm rầm rầm vang lên, tôi mời Miyamoto-san vào nhà. Không khí nhẹ nhàng ban nãy bỗng đổi hẳn, giờ đây có một cảm giác căng thẳng lởn vởn. …Chắc chỉ mình tôi căng thẳng thôi. Miyamoto-san thì đang lau mái tóc ướt bằng khăn, mắt đảo quanh nhìn căn phòng.

“Hê, phòng cậu gọn gàng bất ngờ đấy, Ishikawa-kun!”

“Vậy hả? Ừm, bình thường thì cũng không hẳn…”

Thật ra, hôm nay sau khi thi xong, tôi đã dọn dẹp một chút. …Ai mà ngờ được tình huống lại thành ra thế này đâu chứ.

“Rồi, ừm… Tớ pha trà nhé? Hay cậu muốn ăn gì không?”

“Ừm, vừa ăn mì Ý xong nên chắc trà thôi.”

“Oke, chờ tớ chút nha!”

Đi ra bếp, tôi khẽ thở phào. Miyamoto-san trông bình tĩnh, may quá. …Nhưng mà, chỉ có hai đứa trong tình huống này, tim cứ đập thình thịch thế nào ấy.

Pha trà xong xuôi, tôi quay lại thì thấy Miyamoto-san đã ngồi trên sofa, lôi tờ đề thi từ tập file ra.

“Này, Ishikawa-kun, đã đến đây rồi, hay mình đối chiếu đáp án tiếp đi?”

“Gì, giờ á? Ngoài kia trời đang thế này mà?”

“Ừ! Tại tớ tò mò kết quả lắm!”

Mắt Miyamoto-san lấp lánh, như muốn xua tan nỗi tiếc nuối vì bài thi lúc nãy. …Trời, con người này đúng là không chịu khuất phục mà.

“Thôi được… Vậy tiếp tục Toán A nhé?”

“Ừ! Nhé, lần này tớ không thua đâu!”

Giữa tiếng sấm vang trời, chúng tôi trải tờ đề thi ra, bắt đầu đối chiếu đáp án. …Kỳ lạ thật, dù tình huống thế này, ở bên Miyamoto-san vẫn thấy vui, và cái cảm giác căng thẳng kỳ cục ban nãy cũng dần tan biến.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Có chắc là con vợ ko lo ko🐧
Xem thêm
Tks trans hehehhe
Xem thêm