Tập 1
Chương 28 - Một con người mạnh mẽ – Góc nhìn của Hosokawa Sumika
9 Bình luận - Độ dài: 1,526 từ - Cập nhật:
Reengggg————…
“Vậy nhé, Hosokawa.”
Tôi chẳng thể nói được lời nào, chỉ còn cách đứng im nhìn cậu ấy rời đi.“Chúng ta đâu có thân đến mức phải hỏi nhau mấy chuyện đó, đúng không?” - câu nói đó đúng là không sai.Nhưng… tôi vẫn muốn biết thứ hạng của Shouta.Tôi cũng tò mò không biết cậu ấy có làm bài nghiêm túc không. Dù sao đi nữa, tôi không muốn thua Shouta ở hiện tại.Nếu Shouta làm bài nghiêm túc thì chắc chắn sẽ lọt vào top 10. Còn tôi thì đứng thứ 5, nên có thể tôi đã bị cậu ấy vượt rồi cũng nên.
…Lẽ ra tôi nên cố hỏi bằng được thứ hạng của cậu ấy.
“Sumika-chan, đi vào câu lạc bộ thôi nào!”
“À, ừ. Đợi tớ một chút nhé.”
Một người bạn học khác lớp nhưng cùng câu lạc bộ gọi tôi.Vì tôi vẫn chưa mang cặp nên đáp lại như vậy rồi quay lại lớp.
“À, Sumika. Hôm nay cậu đi câu lạc bộ à?”
“Ừm.”
“À~ tiếc thật đấy.”
Trong lớp, mấy người bạn đang nói chuyện về kế hoạch sau giờ học, có vẻ định rủ nhau đi chơi ở đâu đó.Tiếc thật, nhưng hôm nay tôi có câu lạc bộ nên không thể đi cùng.
“Lần sau nhớ rủ tớ với nhé.”
“Ừ. Cố lên nha!”
“Vậy tớ đi đây.”
Sau khi sinh hoạt câu lạc bộ xong, tôi mệt rã rời vì phải đi tàu rồi đi bộ về nhà. Cuối cùng cũng về tới, tôi mở cửa ra.
“Tadaima.”
“Về rồi à con. Mẹ nấu cơm xong rồi đây~.”
Có lẽ mẹ đang ở trong bếp, giọng vang từ đó lên.
“Vâng, con ăn ngay đây ạ.”
“Ừ.”
Tôi rửa tay, vào phòng mình đặt cặp xuống rồi thay đồ. Sau đó cầm tờ kết quả bài thi rồi đi ra phòng khách.
“Con ăn cơm bao nhiêu nhỉ? …À, đó là kết quả thi à?”
“Vâng. Cơm như mọi khi là được ạ. …Đây là kết quả.”
Mẹ đang xới cơm vào bát, nên tôi tạm đặt kết quả lên bàn.
Sau khi mẹ đặt bát cơm vào chỗ ngồi của tôi, bà cầm tờ kết quả lên xem.
“Đâu nào… Hạng 5! Tuyệt vời! Con đã cố gắng lắm rồi nhỉ~!”
“…Vâng. Cảm ơn mẹ ạ.”
“Sao thế? Có gì không vừa ý à?”
“Không phải ạ, chỉ là vì không được hạng nhất nên con nghĩ lần sau phải cố hơn nữa.”
“Vậy sao… Nhưng hạng 5 cũng giỏi lắm rồi.”
“Cảm ơn mẹ. …Con xin phép.”
Sau bữa cơm, tôi quay lại phòng mình.Nằm dài trên giường, tôi nhìn chằm chằm vào tờ kết quả bài thi nhận được hôm nay.
So với toàn trường, tôi xếp thứ 5. Không có môn nào được hạng nhất cả.
…Rõ ràng là tôi đã rất cố gắng mà.
Người đứng đầu bảng tổng điểm… có lẽ là Miyamoto Mizuki - người từng làm đại diện tân sinh? …Hoặc là…
…Tại sao cô ấy lại hay đi cùng với Shouta như vậy?
Chỉ cần nghĩ đến cái tên Miyamoto Mizuki, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của Shouta.
Tôi ghét Shouta ở hiện tại. ( Trans: ghét vl)
Hồi đó, tôi từng rất ngưỡng mộ Shouta.
Cậu ấy mạnh mẽ, luôn hết mình trong mọi việc, làm gì cũng giỏi… Tôi đã từng ngưỡng mộ một Shouta như vậy.
Trong ký ức hồi tiểu học, tôi nhớ rõ một chuyện xảy ra khi tôi đang học lớp 4.Khi đó, trong lớp tôi có một bạn bị bắt nạt. Dù bạn ấy không làm gì sai, nhưng lại bị chửi đến mức tôi nghe thấy rõ mồn một.
…Khi ấy, tôi chỉ biết đứng nhìn, không dám làm gì. Người đã chấm dứt việc bắt nạt đó chính là Shouta. Khi tôi kể chuyện bắt nạt với Shouta - lúc ấy cậu ấy học lớp khác thì chỉ hai ngày sau, những kẻ bắt nạt đã đến xin lỗi bạn ấy.
Lên cấp 2, khi chính Shouta trở thành mục tiêu bị bắt nạt thì cũng vậy.Trước cả khi tôi nhận ra sự việc, Shouta đã tự mình giải quyết xong.
Shouta bắt đầu thay đổi vào năm lớp 8. Tự dưng cậu ấy tỏ ra xa cách với tôi, lúc nào cũng đi cùng Ryousuke-kun. Chuyện diễn ra quá đột ngột khiến tôi thấy bất mãn và bắt đầu nghi ngờ. Và rồi, nghi ngờ ấy đã thành sự thật.
-------------Mùa hè năm lớp 9, chuyện đó xảy ra.Theo lời Ryousuke-kun thì Shouta đã lừa cậu ấy, rồi cướp lấy người con gái mà cậu ấy thích.
Tôi nghĩ: “Phải chăng vì thế mà cậu ấy đã tránh xa mình?” Đồng thời, tôi cũng không thể tin nổi chuyện đó là thật.
Nhưng sau chuyện đó, khi có người trong lớp bị bắt nạt, Shouta cũng không ra tay ngăn chặn nữa. Cậu ấy bị quấy rối, bị bêu xấu, như thể đang phải trả giá. Rồi dần dần, việc bắt nạt này ngày càng leo thang. Đến khi Shouta bắt đầu bị thương, tôi cảm thấy không thể chịu nổi nữa và đã báo cho thầy cô cùng phụ huynh cậu ấy.
Nếu Shouta thật sự không làm gì sai, thì đáng ra cậu ấy phải tự ngăn được việc bắt nạt.Vì Shouta vốn rất mạnh mẽ cơ mà.
Từ đó, Shouta chẳng bao giờ cố gắng hết mình nữa. Dù là tiết thể dục hay các hoạt động sự kiện, cậu ấy đều làm qua loa như cho có vậy.…Tôi ghét điều đó nhất trên đời. Tôi ghét những người có khả năng nhưng lại không chịu cố gắng.
Và rồi, khi vào cấp 3, tôi hơi căng thẳng khi bước vào lớp học đầu tiên… nhưng lại thấy Shouta ở đó. Cậu ấy vẫn như những ngày cuối năm lớp 9, mái tóc che hết cả mắt và giờ còn đeo cả kính. Nhưng tôi chỉ cần nghe giọng là nhận ra đó chính là Shouta mà tôi từng biết.Từ khoảng năm lớp 8, chúng tôi đã chẳng còn trò chuyện gì, và kể từ hè lớp 9 thì không hề nói với nhau một lời. Tôi thậm chí không biết rằng cậu ấy cũng vào cùng trường cấp 3.
Khoảng hai tuần sau khi bắt đầu năm học mới, Miyamoto Mizuki - người từng đại diện tân sinh - đến lớp tôi.Cô ấy rất xinh đẹp nên ai cũng biết, tôi cũng nhận ra ngay khi thấy mặt cậu ấy. Mọi người đều bất ngờ khi biết cô ấy đến tìm Shouta.
-----------
Chỉ vậy thì cũng chẳng có gì to tát đâu. Nhưng chuyện bạn tôi bắt đầu tò mò về Shouta vì “người như thế nào mà lại quen thân được với Miyamoto-san” thì… tôi không thể để yên được.T ôi kể lại chuyện hồi cấp 2, cảnh báo bạn mình, và từ đó tin đồn xấu về Shouta lan ra khắp khối. (Trans: vcl thế là từ con này ra ạ)…Dù sao thì tôi cũng không nói dối, và tôi nghĩ điều đó là cần thiết.
Rồi đến đại hội thể thao. Đúng như tôi nghĩ, Shouta chẳng hề thi đấu nghiêm túc. Có vẻ bạn của Shouta cũng nói kiểu như “do Shouta nên mới thua như vậy”… Nhưng nếu Shouta nghiêm túc, thì họ có thể đã thắng.Ít nhất là, hồi cấp 2 cậu ấy giỏi hơn nhiều. Nếu chơi giống như hồi đó, chắc chắn họ đã có cơ hội.
…Bạn của Shouta, huh. Tôi từng thấy cậu ấy đi cùng Miyamoto Mizuki và Abe Yuuki - bạn cùng lớp - cả bốn người họ thường đi chung với nhau.
…Bạn bè à…Từng phản bội bạn mình mà sao lại có thể làm ngơ mọi chuyện rồi kết thêm bạn mới như chẳng có gì xảy ra? Chuyện với Ryousuke-kun, đáng ra cậu ấy nên giải quyết cho rõ ràng trước đã.
Tôi ngồi dậy khỏi giường, vô thức nhìn về phía nhà của Shouta. Giờ nghe nói cậu ấy không còn sống ở đó nữa. Tôi từng nghe mẹ cậu ấy nói rằng Shouta đang sống một mình.
…Lúc đó tôi đã nghĩ, “Sao cậu ấy lại sống một mình cơ chứ?” Việc đó chắc chắn sẽ rất tốn tiền. Dù gì thì từ nhà ấy đến trường cũng không phải xa không thể đi. Tôi vẫn đang đi học mất 1 tiếng rưỡi mỗi ngày cơ mà.
---------
Shouta bây giờ làm những điều tôi chẳng thể tưởng tượng nổi từ cậu ấy ngày trước.
Tôi ghét Shouta của hiện tại. Nhưng Shouta ngày xưa từng là niềm ngưỡng mộ của tôi.…Tôi muốn cậu ấy quay trở lại là Shouta ngày xưa. (Tran: cút mẹ đi ko có cơ hội đâu e)
--------
Tác note:
Chương 2 sẽ bắt đầu từ lần sau.
Lần đăng chương này khiến tôi hồi hộp cực kỳ luôn. Làm ơn nhẹ nhàng với tôi nhé…
…Không biết con bé này có ổn không nữa…
------------------------
Trans: nhân cách thối tha xịt nước hoa...


9 Bình luận