• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Tachibana Aoi

Chương 36: Tàn lửa còn sót

5 Bình luận - Độ dài: 688 từ - Cập nhật:

Bệnh viện yên tĩnh, rèm trắng khẽ lay động dưới ánh sáng dịu. Mùi vải thoang thoảng, xa xa là tiếng người qua lại.

Kyou-nee nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, không còn nụ cười tự tin thường ngày. Tôi kéo ghế sát giường, lo lắng nhìn chị.

“Kyou-nee…” Tôi gọi khẽ.

Chị mỉm cười yếu ớt. “Đừng làm bộ mặt đó, Kei. Có thế này thì chị ngủ một giấc là ổn.”

“Thế này là gãy xương sườn đấy!” Tôi vô thức cao giọng.

Chị nhún vai. “Rồi rồi, em đừng hét. Làm xương chị đau.”

Chị vẫn đùa được, nhưng tôi không thể xem nhẹ vết thương của chị.

Sau sự việc ở khách sạn, tôi đến bệnh viện nơi Kyou-nee được đưa vào. Bên cạnh chị là Marin, người đã chăm sóc chị, cùng Ranko và Kagura, những người hỗ trợ kế hoạch.

“Bây giờ nghĩ lại, tên Akutsu cũng được đưa vào đây à?” Kyou-nee hỏi Marin.

Marin cười khổ. “Vâng, em nghe nói hắn bị cảnh sát hỏi cung, nhưng hắn không nói gì và được đưa thẳng đến đây.”

Kyou-nee nhếch mép. “Hừ, chắc bị một đứa con gái như chị đánh bại làm hắn sốc lắm. Không dám nói với ai, đáng yêu phết.”

“Đáng yêu á?” Kagura nhìn Kyou-nee một cách khó tin.

“Gọi thứ đó là đáng yêu, Kyouko-san đúng là đỉnh… Với em, hắn chỉ là quái vật!” Kagura nói.

“Em cũng thế… em không muốn chứng kiến trận đấu đó nữa… sốc lắm…” Marin nhăn mặt.

Marin chợt nhìn Ranko. “Mà này, kế hoạch thành công rồi đúng không? Điểm yếu của Kouda là gì vậy?”

Cả nhóm im lặng, không khí căng thẳng.

“Ơ, à, cái đó… tui không tiện nói, với Marin thì còn sớm… đúng không, Kagura-san?” Ranko lúng túng đẩy sang Kagura.

“Đừng đẩy cho tôi! À, ừ, Marin, điểm yếu của Kouda là… Kei!” Kagura chỉ tôi.

“Gì? Tôi á?!” Tôi ngớ ra.

“À, ý tôi là… với Marin thì còn sớm! Ừ, đúng thế!” Tôi lấp liếm.

“Gì chứ! Đừng cô lập em chứ! Hajime-kun!” Marin phồng má, tiến tới.

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. “Kyouko-san!” Miyabi lao vào.

“Miyabi?! Sao cậu lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên.

Miyabi thở hổn hển. “Còn sao nữa! Gọi cậu mãi không được, mình mới gọi về nhà thì nghe nói mọi người đang ở bệnh viện, Kyouko-san bị thương. Rốt cuộc chuyện gì thế?”

“Mẹ chị cũng đến à?” Kyou-nee hỏi.

“Vâng, bác ấy đang nói chuyện với bác sĩ.” Miyabi đáp.

Kyou-nee thở dài. “Vậy chắc lần này chị bị mắng te tua đây…”

Marin, Kagura và Ranko bật cười. Nhưng Miyabi chợt nghiêm mặt, nhìn tôi. “Kei!”

“Gì vậy, Miyabi?” Tôi giật mình.

“Aoi lại mất liên lạc. Mình vừa ghé nhà cậu ấy, nhưng không có ai…”

“Aoi?” Tôi lo lắng. Từ khi Aoi nghỉ học, tôi luôn bất an, nhất là sau lần bị bắt gặp cùng Kagura ở khách sạn.

Miyabi hít sâu. “Mình có linh cảm xấu. Mình có hỏi mẹ Aoi, thì bác ấy bảo Aoi hẹn gặp một tiền bối lồng tiếng ở một quán cà phê nổi tiếng với món bánh kếp…”

Nghe đến đây, tôi lạnh gáy. “Tiền bối lồng tiếng…?”

Linh cảm tệ hại dâng lên. “Chẳng lẽ…!”

“Quán cà phê ở tầng một khách sạn đó, trên TV bảo họ có bánh kếp ngon!” Ranko nói.

Cả nhóm sững sờ. “Cậu biết gì hả, Kei?” Miyabi gặng hỏi.

“Aoi gặp nguy rồi!” Tôi tái mặt. Nếu cô ấy bị Kouda nhắm đến…

“Để em gọi taxi!” Kagura vớ lấy túi, lao ra hành lang, vừa chạy vừa bấm điện thoại, suýt va vào y tá.

“Kei, cậu mau giải thích đi!” Miyabi nắm tay tôi.

“Tớ không kịp giải thích đâu, chúng ta vừa đi vừa nói!” Tôi chụp áo khoác, lao ra khỏi phòng.

Lo lắng và sợ hãi bóp nghẹt ngực. Phải cứu Aoi!

Hơi thở tôi nặng nhọc, chân run rẩy, nhưng không có thời gian do dự. Chúng tôi vội vã rời bệnh viện.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Bóp dái là giỏi🐧
Xem thêm
Quá ngu
Xem thêm
Lại phải cứu rồi
Xem thêm