• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Tachibana Aoi

Chương 01: Bóng hình mơ hồ, cô gái không nên tồn tại

14 Bình luận - Độ dài: 1,510 từ - Cập nhật:

Trong trạng thái ý thức mịt mờ, tôi chậm rãi mở mắt. Tầm nhìn mơ hồ dần rõ nét, và trần nhà hiện ra, chìm trong bóng tối. Ánh trăng nhàn nhạt len qua khe rèm, tạo nên những vệt bóng mờ nhạt trên trần. Thỉnh thoảng, ánh đèn pha từ xe cộ ngoài đường lướt qua, thoáng chiếu sáng căn phòng, để lại những mảng sáng tối mong manh trong không gian tĩnh lặng.

Khi ý thức dần trở lại, tôi bắt đầu hiểu được khung cảnh trước mắt. Những bức tường trắng vô cảm, tiếng bíp đều đặn từ máy móc, mùi thuốc khử trùng thoảng trong không khí khô khốc, xen lẫn chút lạnh lẽo như kim loại.

Đây là bệnh viện.

Nhận ra điều đó, một cảm giác nặng nề trỗi dậy trong đầu. Chưa kịp suy nghĩ thêm, tôi nghiêng đầu, nhìn quanh. Và rồi, ánh mắt tôi chạm đến ba bóng người bên cạnh giường.

Ở giữa, Kyou-neesan ngồi trên ghế, tựa lưng, hơi thở đều đều trong giấc ngủ. Mái tóc vàng dài của chị lấp lánh dưới ánh trăng, khuôn mặt bình thản, toát lên vẻ an tâm. Hai bên vai chị, Miyabi và Aoi tựa vào, say ngủ. Miyabi với mái tóc đen khẽ lay động, Aoi để tóc lòa xòa che một bên má. Nhìn kĩ, tôi thấy cánh tay Miyabi quấn băng nhỏ, đầu gối Aoi dán miếng gạc mỏng. Cả hai dường như bị vài vết trầy xước và bầm tím, nhưng giấc ngủ của họ thật yên bình, như thể đã kiệt sức sau cơn ác mộng.

Nhìn cảnh ấy, lòng tôi nhẹ nhõm. Họ an toàn. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lồng ngực, khóe mắt cay cay. Chỉ cần họ ổn, vậy là đủ.

Cốc cốc.

Một âm thanh nhỏ phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tôi ngoảnh lại, thấy cánh cửa bệnh phòng khẽ mở, và một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc áo blouse trắng, ló đầu vào.

Anh ta có gương mặt thanh tú, mũi cao, ánh mắt dịu dàng, toát lên vẻ trí thức và điềm tĩnh. Trong không gian lạnh lẽo của bệnh viện, anh mang đến một cảm giác ấm áp kì lạ. Nhận ra tôi đã tỉnh, anh mỉm cười nhẹ, cúi đầu chào, rồi bước đến gần giường.

“Cậu tỉnh rồi nhỉ?” giọng anh nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

“À, vâng… nhờ anh. À, anh là…?” Tôi hỏi, đầu óc vẫn mụ mị sau giấc ngủ.

“Ôi, xin lỗi vì chưa giới thiệu. Tôi là Amane Mizuki, bác sĩ thực tập ở đây.” anh đáp, vẫn giữ nụ cười hiền.

Mizuki-san liếc sang Miyabi, và tôi chợt đoán. “Có phải anh là… người nhà của Miyabi?”

Anh gật đầu. “Đúng vậy, con bé là em họ tôi. Mà này, ba người họ vẫn thân thiết như ngày nào nhỉ…” Anh nhìn Miyabi và Aoi, đang tựa vào vai Kyou-neesan, ánh mắt đầy trìu mến.

“Anh biết bọn em sao?” Tôi ngạc nhiên.

“Ừ, dĩ nhiên. Có thể cậu không nhớ, nhưng tôi đã gặp Kei vài lần hồi nhỏ. Chỉ chào hỏi qua loa thôi.” Mizuki-san cười gượng.

“Vậy sao? Xin lỗi vì em không nhớ…” Tôi cúi đầu, ngượng ngùng.

“Không sao đâu." Mizuki-san phẩy tay, rồi nhìn quanh phòng. “Mà này, hai người còn lại không ở đây nhỉ…”

“Hai người còn lại?” Tôi ngẩn người, không hiểu anh nói gì.

Mizuki-san dường như nhận ra điều gì, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. “À… ra là vậy.”

Tôi định hỏi thêm, nhưng anh chuyển chủ đề. “Lần này, cậu bị ngất do mất cân bằng hệ thần kinh tự chủ, có thể do đau đớn hoặc căng thẳng đột ngột. Dù đã tỉnh, cậu vẫn không nên gắng sức ngay đâu.”

Tôi gật đầu lia lịa, hơi choáng với những thuật ngữ y khoa. “Vâng, em biết rồi.”

“Vậy tôi xin phép.” Mizuki-san nói, quay gót ra cửa. Nhưng khi mở cửa, anh đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên đầy bí ẩn.

“Hi vọng lần này, cậu sẽ không mất thêm ai nữa…”

Lời nói ấy như một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi rùng mình, cảm giác bất an dâng lên. “Gì cơ…?” Tôi hỏi lại, nhưng Mizuki-san không đáp, lặng lẽ rời đi.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, nhưng cảm giác khó chịu vẫn đọng lại trong lồng ngực.

“Ư…?” Một tiếng động khẽ vang lên. Kyou-neesan tỉnh dậy, dụi mắt, ngẩng đầu. “Kei…?” Chị gọi, giọng còn ngái ngủ.

Miyabi và Aoi, cảm nhận được động tĩnh, cũng mở mắt. “Kei!” Miyabi kêu lên, lao đến ôm chặt tôi. “May quá… thật sự là may quá đi…” Giọng cô run rẩy, vai rung lên, nước mắt thấm ướt vai tôi.

“Kei… cảm ơn trời, cậu tỉnh rồi…” Aoi cũng lao tới, ôm lấy tay tôi, cố kìm nước mắt.

“Này, này, Kei đang bị thương đấy, bình tĩnh nào.” Kyou-neesan thở dài, bật đèn. Ánh sáng trắng chiếu sáng căn phòng, làm mọi thứ rõ ràng hơn.

“Cảm ơn chị, Kyou-neesan.” tôi nói, nhẹ nhàng gỡ Miyabi và Aoi ra và nhìn họ. Cả hai lau nước mắt, nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ đau đớn.

“Tớ ổn rồi. Còn hai người thì sao?” Tôi lo lắng nhìn những vết băng trên tay và chân họ.

“Ừ, bọn mình ổn. Chỉ là bị va đập khi chống cự thôi.” Miyabi mỉm cười yếu ớt.

“Tớ chơi bóng rổ mà, nên mấy vết thương cỡ này gặp hoài.” Aoi nói, xoay tay ra vẻ cứng cỏi.

“Thật sự không sao chứ?” Tôi hỏi lại, nghi ngờ.

“Ừ, tụi tớ ổn mà!” Aoi đáp, nhưng nụ cười của cô có phần gượng gạo. Tôi để ý ngón tay cô vô thức chạm vào mép băng, như thể đang cố che giấu nỗi đau.

“Nhưng chắc vẫn đau chứ? Miyabi cũng thế…” Tôi nhìn Miyabi.

Cô ấy cúi mắt một thoáng, rồi cười. “Không sao đâu. Miễn là Kei an toàn, thế là đủ. À, mà Aoi này, lúc bị kéo áo, cậu ấy cắn tay Godai và Takamatsu một phát đau ra trò luôn đấy.”

“Hê, cuối cùng cặp răng khểnh của tớ cũng phát huy tác dụng!” Aoi cười đắc ý, khiến Miyabi bật cười theo.

Nhưng dù họ cố tỏ ra vui vẻ, tôi vẫn thấy bàn tay họ khẽ run. “Thật sự… tớ rất mừng vì hai người an toàn.” tôi nói, nắm nhẹ tay họ.

Cả hai giật mình, rồi cười ngượng nghịu. Tôi không dám nghĩ nếu mình đến muộn, chuyện gì sẽ xảy ra. Ý nghĩ ấy khiến ngực tôi đau nhói.

“Kei…” Miyabi và Aoi nhìn nhau.

Đột nhiên, một câu hỏi lóe lên trong đầu. “Mà này, Godai và Takamatsu… sau đó hai kẻ đó thế nào?”

Câu hỏi khiến Miyabi và Aoi sững lại. Họ liếc sang Kyou-neesan, nhưng chị vẫn khoanh tay, mặt không cảm xúc.

“Sao thế?” Tôi hỏi lại.

Aoi ngập ngừng. “Ừm… hình như hai kẻ đó cũng đang ở bệnh viện này.”

Tôi cứng người. “Nhưng yên tâm.” Miyabi vội nói. “Có cảnh sát canh trước phòng canh gác rồi.”

“Vậy à…” Tôi thở phào, nhưng Kyou-neesan hừ nhẹ. “Dám làm Kei ra nông nỗi này, tụi nó nên cảm ơn vì chỉ tới mức đó.”

“Đến mức đó là sao…?” Tôi lo lắng hỏi.

Chị cười nham hiểm. “À, chị chỉ đập nát một bên của tụi nó thôi. Cả hai còn một bên, thiếu một bên thì có sao đâu.”

Căn phòng như đóng băng. “Cả hai… một bên…?” Tôi lẩm bẩm, hoang mang.

“Này, Kei!” Aoi vội đánh trống lảng. “Sao cậu biết chỗ đó? Điện thoại của mình bị lấy mất, nên mình không kịp nói địa điểm mà.”

“À, lúc đang tìm hai người, tớ tình cờ gặp Suzu-chan… à, ý là Konatsu—”

“Suzu-chan?” Giọng Kyou-neesan đột nhiên lạnh lùng, khiến tôi nhíu mày.

“Chị biết Suzu-chan sao?” Tôi hỏi.

Kyou-neesan cúi mắt, thở dài. “Vậy là… mẹ chưa nói gì với em à?”

Giọng chị thận trọng, như đang cân nhắc từng chữ. Một cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực. “Kyou-neesan…?”

Chị mím môi, như nuốt xuống điều gì, rồi nói chậm rãi:

“Suzu-chan… đáng lẽ đã mất cách đây năm năm rồi…”

Lời nói ấy như đánh thẳng vào đầu tôi. Tiếng bíp từ máy móc bỗng trở nên chói tai, mọi âm thanh như xa dần. “Cái… gì?”

Tôi lặp lại lời chị trong đầu, cố hiểu. “Mất… là sao cơ?”

Tôi đã nói chuyện với Suzu-chan. Cô bé rõ ràng đứng đó và đưa tôi mẩu giấy. Nhưng giờ, Kyou-neesan nói cô bé đã chết? Tôi chỉ biết nhìn chị, không thốt nổi lời nào, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

******

P/S: Hạ hồi phân giải, tôi đi ngủ.

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Liên kết lại những đoạn bôi đậm thì ta có thể đoán thằng cha anh họ của miyabi có liên quan đến cái chết của suzu-chan và có thể bộ 3 kia cũng có 1 chút liên quan đến cái chết ấy dù vô tình hay gì đó và main có vẻ cũng rất thân thiết với suzu-chan, cu cậu có lẽ làm 1 việc gì đó gián tiếp gây nên cái chết ấy(có lẽ đây là nguyên nhân hận thù của đứa em). Thằng anh họ này rất là sú🤨
Xem thêm
Đánh cho mất dai nghe đau thế đọc truyện mà cứ phải check phía dưới 🐧🐧🐧
Xem thêm
Vcl🐧
Drama hít mãi k hết, bú🐧🐧
Xem thêm
TRANS
Cua bể đầu clm =))))
Xem thêm
Đọc truyện còn thấy thốn.

Mà chắc suzu là chị em chứ nhỉ
Xem thêm
xứng đáng mất 2 hòn dái chứ không phải chỉ 1
Xem thêm
lit as fire 🔥
peak
không biết là đôi kia còn hay mất nhỉ
Mà đến tầm này thì nó cũng không còn quan trọng nữa. Hay đến vậy là cháy rồi
Xem thêm
Mat 1 hon dai, thon
Xem thêm