Tập 02: Tachibana Aoi
Chương 35: Trận quyết chiến vào Chủ nhật (8)
4 Bình luận - Độ dài: 881 từ - Cập nhật:
Tiếng gõ cửa vang lên.
Chết tiệt… đang đến đoạn hay! Tôi kìm cơn tức trong lòng, thở dài và liếc nhìn Ranko.
“…Để em ra.” Ranko nói.
“Ừ, nhờ em.” Tôi đáp qua loa.
Ranko đứng dậy, phủi nhẹ drap giường, bước xuống. Động tác của cô cẩn thận, chân chạm thảm chậm rãi. Trong không khí nặng nề, cô tiến thẳng đến cửa.
Tôi lơ đãng nhìn theo. Khoảng cách đến cửa chỉ vài bước, nhưng chuyển động của Ranko dường như chậm rãi lạ thường. Như thể cô đang xác nhận điều gì, hoặc củng cố quyết tâm.
Rồi cô đứng trước cửa, đưa tay nắm lấy tay cầm.
“Sensei! Em làm tốt lắm đúng không?! Khen em đi!” Ranko đột nhiên reo lên.
…Hả?
Một cảm giác kì lạ chạy qua đầu tôi. Chuyện gì đang xảy ra?
Cơ thể tôi lạnh toát. Lòng ngực xao động, một nỗi bất an không tên trỗi dậy.
Tôi bật dậy, đá mạnh giường, suýt vấp nhưng vẫn bước tới. Hất tấm drap, tôi hướng mắt về phía cửa.
Cơ thể nóng lên. Linh cảm xấu dâng trào. Tiếng gõ cửa vẫn vang vọng trong tai.
Tôi bước nhanh, tim đập dồn, tay ướt mồ hôi. Đến trước cửa, cảnh tượng đập vào mắt.
Cô gái mang đồ ăn… đang bị Ranko ôm. Nhưng không chỉ vậy.
Phía sau là Shinomiya Kagura.
Tôi hoảng loạn. “Cái gì thế này?! Chuyện quái gì đang xảy ra?!”
“Đó là điều bọn tôi muốn hỏi đấy, Kouda-san!” Giọng cô gái đột nhiên trầm xuống, là giọng đàn ông.
Tôi sững sờ. Cô gái – không, gã trai – giật mạnh tóc, ném xuống sàn.
Một bộ tóc giả rơi xuống.
Hơi thở tôi ngừng lại. “K-K-Kagura hả?!”
Nhìn kĩ, đúng là một gã trai!
“Mày là ai?! Sao lại giả gái?!” Tôi hét lên, hoảng loạn. “Hay mày là loại biến thái thích thế?!”
“Biến thái là mày!” Gã trai và Kagura đồng thanh quát.
Đầu tôi như bốc cháy. Chuyện gì thế này?! “Im đi! Kagura-chan, sao cô lại ở đây?!”
Nhưng Ranko phớt lờ tôi, bước vào góc phòng. “Đợi đã, cô đi đâu thế?!” Tôi gào lên, bất an dâng trào.
Ranko không quay lại, lục lọi thứ gì đó bên cạnh giường. Cô ngồi xuống, kiểm tra túi xách, rồi chậm rãi đứng dậy, tay cầm một thứ.
Một chiếc camera giấu kín.
Tim tôi như ngừng đập. “!!!”
Máu dồn lên đầu, tôi lao tới giật lấy camera, đập mạnh xuống sàn. Rắc! Thiết bị vỡ tan.
Nhưng chưa đủ. Tôi giậm chân lên mảnh vỡ, tức giận và hoảng loạn trộn lẫn. “Chúng mày… là một nhóm?!”
Tôi tiếp tục giẫm, tiếng vỡ lanh lảnh vang lên, nhưng cơn giận không nguôi.
Rồi một giọng lạnh lùng cất lên: “Vô ích thôi. Dữ liệu đã được gửi đi và lưu trữ.”
Đầu óc tôi trống rỗng. “Cái… gì?!”
Hơi thở nghẹn lại. Tầm nhìn mờ đi, mọi thứ như chao đảo. Nỗi sợ và tuyệt vọng nhấn chìm tôi.
Giọng nói lạnh lùng tiếp tục: “Này, Kouda-san. Akutsu đâu?”
Nghe cái tên đó, tôi như bị đóng băng. “C-Cái gì?! Đúng rồi, Akutsu đâu?! Sao hắn không quay lại?!”
Kagura cười nham hiểm. “Ồ, tiếc quá. Hắn đang ngủ ngon đâu đó, chắc còn lâu mới tỉnh.”
“Không thể nào!” Tôi gào lên, nhưng thực tại không thay đổi.
“Không ai đứng về phía ông đâu, Kouda-san.” Gã trai lạnh lùng nói, như lưỡi dao đâm vào tim tôi.
Sức lực rời bỏ cơ thể. Chân tôi run rẩy, suýt khuỵu. “Đùa à… không thể nào…”
Kagura tiếp tục: “Nếu không muốn bị phanh phui, ông biết phải làm gì rồi đấy?”
Tim tôi đập loạn. “Vụ… Toono Shiho?”
Giọng tôi khản đặc. Tôi cúi đầu, không nghĩ được gì, chỉ nghe tiếng tim đập trong tai.
“Đúng vậy. Và đừng bao giờ dính líu đến tôi… không, đến chúng tôi nữa!” Kagura nhìn gã trai và hét lên.
“Chúng tôi thuộc về Kei!! Ông không có cửa đâu!!”
Cơn giận trên mặt Kagura khiến tôi run rẩy. Nhưng rồi, một cảm giác kì lạ trỗi dậy.
Tôi bật cười. “Haha… hahaha…”
“Ghê quá!” Kei, Ranko và Kagura đồng loạt nhăn mặt.
“Đi thôi, Kei.” Kagura nói.
“Ừ, Ranko, đi nào.” Kei đáp.
“V-Vâng…” Ranko lí nhí.
Kei… đợi đã! Đầu tôi chợt lóe lên. Kei… Ranko…
Giọng nói này… tôi nhớ ra rồi. Gã thỏ chết tiệt ở buổi họp báo!
Máu rút khỏi mặt tôi. “Mày… là Rangaku Koto Kei?!”
Nhưng trước khi tôi kịp hét, cả ba đã rời đi. Cửa đóng lại.
Tôi khuỵu xuống, tay chới với trong không trung. Sức lực biến mất, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng.
Tất cả… bị cướp mất. Quyền lực, kế hoạch, tất cả thuộc về gã đó.
Nhưng rồi, lời Aoi vang lên trong đầu: “Chúng em là bạn thuở nhỏ của Kei-sensei.”
Tôi cười nham hiểm. Chưa xong đâu.
Tôi nhìn đồng hồ. “Mười hai giờ… còn vài tiếng nữa.”
Miệng tôi cong lên. “Haha… hahaha…”
Tôi sẽ khiến con nhỏ ngây thơ Tachibana Aoi phải trả giá. Tôi sẽ hủy hoại nó!
“Để rồi xem, Sensei…” Tôi đứng dậy, cười điên dại.


4 Bình luận