• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Suzumura Suzu

Chương 01: Khi bánh răng bắt đầu chuyển động

8 Bình luận - Độ dài: 1,739 từ - Cập nhật:

Sáng thứ Ba, lớp học ồn ào hơn bình thường. Không chỉ vì là đầu tuần. Tin đồn “đó” được thì thầm suốt tuần trước giờ đã trở thành sự thật.

Ánh mắt của đám học sinh đang xôn xao đồng loạt hướng về phía cửa lớp. Ở đó là hai học sinh chuyển trường từ Học viện Nghệ thuật Hibiki — Shinomiya Kagura và Kosaka Marin.

“Chào mọi người! Từ hôm nay tụi tớ sẽ học ở đây, mong được giúp đỡ nha~”

Kagura, với tính cách rực rỡ vốn có, cất lời chào bằng giọng điệu thoải mái, khiến cả lớp lập tức rộ lên.

“Họ thật sự đến rồi!”

“Nghe đồn chuyển trường mà, hóa ra là thật…!”

“Có liên quan đến bộ phim hả?”

Ngôi trường này đã được chọn làm bối cảnh cho bộ phim “Hai người và một người”, và nhiều người suy đoán đó là một trong những lý do cho việc chuyển trường.

Tiếp đó, Marin bước lên một bước. Khác với Kagura, cô nở nụ cười điềm tĩnh, cúi đầu chào lịch sự.

“Mình là Kosaka Marin. Rất mong được hòa hợp với mọi người. Xin cảm ơn.”

Cử chỉ tao nhã của cô khiến lớp học càng xôn xao. Bầu không khí đúng chuẩn “diễn viên” khiến học sinh vừa căng thẳng vừa không giấu nổi phấn khích.

Nhưng để trấn tĩnh, giáo viên chủ nhiệm ho khan một tiếng rồi bước lên.

“Được rồi, các em yên lặng nào! Ừm, giờ thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho hai em…”

Thầy đảo mắt quanh lớp. Nhưng ngay lúc đó, Kagura và Marin nhìn nhau, rồi đồng thời chỉ tay về hai chiếc bàn cuối lớp.

“Thầy ơi, tụi em muốn ngồi ở kia ạ!”

Cả lớp lại rộ lên.

“Ơ, khoan, chỗ đó…”

“Là ngay cạnh bàn của Aizawa mà!?”

Những học sinh từ trước đã tò mò về mối quan hệ giữa Kei, Kagura và Marin lập tức quay sang nhìn cậu.

“Này, đúng là họ có quen biết với Aizawa thật hả?”

“Cả ba người họ có mối quan hệ gì vậy?”

Bị cả lớp nhìn chằm chằm, Kei im lặng ngắm trời xanh qua cửa sổ. Thời tiết hôm nay thật dễ chịu.

(Muốn về nhà quá…)

Không ai biết tâm trạng của cậu, và sóng gió tiếp tục nổi lên.

“Thưa thầy, dù là học sinh chuyển trường, em nghĩ không nên chiều theo ý muốn quá mức.”

Miyabi đứng dậy, giọng điềm tĩnh nhưng đầy kiên định.

“Em đồng ý với Amane-san. Em nghĩ thầy nên quyết định.”

Aoi ngồi cạnh, cũng đứng lên, ủng hộ Miyabi một cách mạnh mẽ.

Kagura lập tức lườm cả hai.

“Hừ, hai người tự tin lên giọng ghê nhỉ.”

Marin cũng gật đầu đồng tình.

Nhưng Aoi đáp trả ngay.

“Tại tụi này đã trải qua nhiều thứ, rèn luyện đủ rồi.”

Miyabi với nụ cười tự tin, nhẹ nhàng nói thêm.

“Tụi này không định ngoan ngoãn ngồi yên nữa đâu.”

Cuộc đối đáp như tóe lửa khiến cả lớp nín thở theo dõi. Giáo viên thì luống cuống, cố gắng kiểm soát tình hình.

Cảnh chuyển sang một căn phòng bệnh tĩnh lặng.

Bệnh viện ở Tokyo. Ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm trắng, dịu dàng chiếu sáng căn phòng.

Trên giường bệnh là Aizawa Kyouko, trán dán băng gạc, cánh tay quấn băng.

“Thật tình… Con bé này, sao lúc nào cũng liều lĩnh thế hả?”

Ngồi cạnh giường là mẹ cô, Aizawa Shouko, một người phụ nữ điềm đạm nhưng toát lên vẻ nghiêm khắc.

“Chỉ là vết thương nhẹ thôi mà.”

Kyouko cười khẽ, nhưng Shouko không thay đổi sắc mặt.

“Trốn viện để đi cứu em trai, có bà chị nào bình thường mà làm thế?”

“Con có bao giờ là bà chị bình thường đâu?”

Câu trả lời của Kyouko khiến Shouko thở dài.

“…Thật không biết con giống ai nữa.”

“Chắc chắn không giống bố rồi.”

Kyouko nhún vai, nhẹ nhàng gạt lời mẹ.

Shouko cười nhạt, lẩm bẩm: “Làm ơn chăm sóc bản thân chút đi.”

Không khí buổi sáng trong phòng bệnh thật yên bình.

Nhìn ra cửa sổ, Kyouko im lặng một lúc. Rồi cô khẽ thở ra, cất tiếng.

“Này, mẹ…”

Shouko, đang ngồi cạnh, ngẩng lên.

“Gì thế?”

Kyouko, như đã quyết tâm, thận trọng chọn lời.

“Suzumura Suzu…”

Khi cái tên ấy được thốt ra, nét mặt Shouko thoáng u ám.

“Năm năm trước, mẹ nói con bé ấy đã qua đời…”

Kyouko định nói tiếp, nhưng Shouko nhẹ nhàng ngắt lời.

“Kyouko… Chuyện đó…”

Thấy mẹ ngập ngừng, Kyouko không có ý định dừng lại.

“Đây là chuyện quan trọng. Với con, với Kei… Suzu-chan, tại sao lại tự sát? Mẹ biết gì, đúng không?”

Shouko thở dài sâu.

“Ừ… Mẹ biết sẽ có ngày phải nói với hai đứa…”

Dù hơi do dự, Shouko dần lấy quyết tâm, chậm rãi kể.

“Con còn nhớ lúc gia đình Suzu-chan chuyển đi không?”

“…Mẹ nói con bé ấy bị liên lụy vào một vụ việc gì đó, con nhớ thế.”

Kyouko trả lời, còn Shouko cúi mắt, như lục tìm kí ức xa xôi.

“Mẹ nhớ rõ ngày hôm đó… Một buổi trưa hè oi bức… Cảnh sát, xe cứu thương đến, cả khu phố yên tĩnh bỗng náo loạn… Hình ảnh Suzu-chan bị đưa đi trên cáng đầy đau đớn, mẹ không bao giờ quên được…”

Shouko khẽ thở ra, rồi tiếp tục, giọng trầm.

“Người ở hiện trường nói… Suzu-chan dường như bị ai đó tấn công…”

Chỉ nói đến đó, khuôn mặt Shouko đã hiện rõ đau đớn. Kyouko lo lắng nhìn mẹ, nhưng Shouko lắc đầu, tự trấn an: “Mẹ ổn.” rồi kể tiếp.

“Nhà Suzu-chan là một gia đình giàu có, khá nổi tiếng. Họ không muốn tin đồn lan rộng, nên nhanh chóng chuyển đi… Nhưng vài năm sau, mẹ nghe từ một người quen rằng Suzu-chan đã tự sát…”

Nói đến đó, Shouko lặng lẽ cúi đầu.

Nhìn mẹ, Kyouko linh cảm bà vẫn đang giấu điều gì đó. Nhưng cô cũng sợ hãi khi nghĩ đến việc biết sự thật.

Cô định mở miệng, rồi lại ngậm lại. Cuối cùng, cô quyết tâm, khó nhọc thốt ra.

“…Tại sao, Suzu-chan lại…?”

Câu hỏi khiến vai Shouko khẽ run, như thể đó là điều bà sợ bị hỏi nhất.

Im lặng bao trùm. Rồi, như chấp nhận, Shouko đáp bằng giọng trầm buồn.

“…Suzu-chan… Có lẽ đã mang thai…”

Không khí như đóng băng.

Ánh sáng sớm từ cửa sổ lạnh lùng làm rung rèm trắng.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng nặng nề.

Nhìn mẹ với nét mặt u ám, Kyouko ôm trong lòng những cảm xúc không thể tiêu hóa.

Nên tiếp tục hỏi, hay dừng lại ở đây?

Sự do dự ấy lặng lẽ lan tỏa trong phòng bệnh.

Xa xa, tiếng còi xe cứu thương vang lên.

Cảnh chuyển đến đám đông hỗn loạn ở Shibuya.

Xe cứu thương lướt qua, dòng người qua lại ở ngã tư. Giữa đó, Sasahara Konatsu và Kouda Sanae dừng bước, ngước nhìn màn hình lớn trên cao.

Trên màn hình là bản tin khẩn.

“Tin nóng. Rạng sáng nay, sau cuộc điều tra khẩn cấp của cảnh sát Tokyo, nghi phạm Kouda Subaru, một diễn viên, đã bị bắt giữ.”

“Liên quan đến tội đe dọa và hành hung trẻ vị thành niên, cùng nghi vấn dính líu đến các vụ việc khác…”

Hình ảnh Kouda Subaru bị dẫn đi giữa vô số ánh đèn flash hiện lên.

“…Hừ, tớ biết kiểu gì cũng có ngày này mà.”

Sanae lẩm bẩm, giọng đều đều, không chút ngạc nhiên.

“Anh trai tớ ngu ngốc từ xưa rồi. Chuyện này sớm muộn cũng xảy ra…”

Nhưng trái với lời nói đó, cô nhìn màn hình với vẻ lạnh lùng.

Còn Konatsu thì trừng mắt vào màn hình, ánh mắt đầy giận dữ và tiếc nuối.

“…Khốn kiếp, đồ vô dụng… Đáng lẽ phải giẫm nát hắn thêm nữa…”

Konatsu nghiến răng lẩm bẩm.

Kế hoạch ban đầu là lợi dụng Kouda Subaru để bẫy Kagura và Marin, khiến Kei đau khổ. Nhưng kế hoạch sụp đổ, khiến cô âm thầm nuôi cơn giận.

Nhưng lúc đó, một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng Konatsu. Sanae bên cạnh rõ ràng có gì đó không ổn.

“…Hử?”

Konatsu nhíu mày. Ngón tay Sanae khẽ run, như bị đóng băng. Hơi thở cô nông, môi mấp máy liên tục.

“Sao thế…? Sanae, cậu bị gì?”

Sanae không nhìn màn hình lớn. Ánh mắt cô hướng về một nơi hoàn toàn khác.

Vẻ mặt bất cần thường ngày biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi chi phối. Mắt cô mở to, đồng tử lạc lõng, như thể một ký ức kinh hoàng đang tua lại, khống chế hoàn toàn cơ thể.

“Sanae! Tỉnh táo lại đi!”

Konatsu nắm vai Sanae lay nhẹ. Khác với Sanae vô tư thường ngày, giờ đây cô im lặng một cách bất thường.

“Konatsu… K-Không… Bên đó…!”

Cuối cùng, như trở về thực tại, Sanae run rẩy chỉ tay về phía trước.

Konatsu dõi theo ngón tay cô, chậm rãi nhìn sang. Hành động ấy vô thức, nhưng sâu trong lòng, một linh cảm xấu đang lan tỏa.

Xa xa, trong đám đông —

Một người đàn ông chừng hai mươi, toát lên vẻ trí thức và điềm tĩnh đang đứng đó.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh ta, kí ức xa xôi ùa về trong đầu Konatsu.

Một ngày hè oi ả. Mùi nhựa đường cháy bỏng. Tiếng ve kêu xa dần, âm thanh thế giới méo mó.

Trước mặt cô và Sanae, một thanh niên với nụ cười điên loạn, tay nắm chặt con dao.

Cơ thể như bị trói chặt, không thể nhúc nhích. Mồ hôi chảy dọc lưng, cổ họng phát ra tiếng rít.

Và giờ đây —

Người đàn ông trước mắt, dáng vẻ của anh ta, hoàn toàn trùng khớp với bóng hình gã thanh niên ngày ấy.

********

P/S: Phù, không ngờ speedrun nhanh vậy. Và xin giới thiệu với các bạn, đây là chương gay cấn nhất và cũng là chương cuối của bộ truyện. Rất tiếc là thằng cha tác giả vẫn đang delay ở đoạn gay cấn. :( 

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

End vol vẫn không quên để lại drama, mà lần này nặng đô phết🐧
Peak✋🐧🤚
Xem thêm
Tutu, suzu-chan mang thai ? Học sinh tiểu học mà, huh ? Nghi có cái j đó ở đây
Xem thêm
Chưa đọc raw đoạn này
Nhưng đoán nó là thg anh họ miyabi
Xem thêm
Phản diện tiếp đây r
Xem thêm
Ủa v thằng cha này là thằng rape con suzu hả mấy ní?
Oh fuck
Liệu có ntr real?
Xem thêm
Vcl rush j quỷ v
Xem thêm