Ánh sáng dịu dàng len qua khe rèm đánh thức tôi. Hôm nay là ngày lễ, tôi ngủ muộn hơn thường lệ, đáng ra tâm trạng phải thoải mái. Nhưng khi mở mắt, lồng ngực lại bồn chồn khó tả.
Tôi biết lí do. Hôm nay, tôi, Kei-kun và Kagura dự định cùng nhau trải qua ngày này.
Sáng sớm, nhìn tên hiển thị trên điện thoại, tôi khẽ hít vào. Toono Shiho-san. Người truyền cảm hứng để tôi theo đuổi nghiệp diễn xuất, thần tượng và cũng là bậc tiền bối tôi kính trọng, như người mẹ thứ hai.
Vào ngày lễ mà tôi nhận cuộc gọi trực tiếp từ chị ấy ngay sáng sớm là lần đầu tiên. Giọng Shiho-san lịch sự nhưng pha chút căng thẳng, nói rằng: “Chị muốn nói chuyện riêng với Marin-chan, chỉ hai người thôi.” Không rõ lí do hay nội dung, nhưng tôi chẳng thể từ chối. Tôi lập tức đồng ý.
Đó là sáng nay. Ngay sau đó, tôi gọi cho Kagura.
“Kagura, xin lỗi. Hôm nay mình không đi được.”
Giọng Kagura ngái ngủ, có vẻ bất mãn: “Hả? Sao thế?”
“Mình được Toono Shiho-san gọi. Sáng nay, chị ấy muốn nói chuyện riêng.”
“Thật á? Ghê thế?”
“Ừ… Mình cũng bất ngờ.”
Tôi chia sẻ mọi thứ với Kagura, nhưng nội dung cuộc gọi của Shiho-san thì chưa thể nói. Chỉ có linh cảm đây là chuyện quan trọng, và Kagura dường như cũng cảm nhận được.
“Vậy à… Thôi không sao.”
“Xin lỗi nhé. Nhưng lần sau cả ba mình lại đi chơi với nhau nha, được không?”
Tôi nói, cảm thấy hơi áy náy. Giọng Kagura chợt sáng lên:
“Vậy hôm nay, tớ có thể sẽ tỏ tình với Kei rồi.”
“…Vậy à.”
Lòng tôi bình lặng hơn tôi nghĩ. Chắc vì tôi đã biết Kagura thích Kei-kun. Và nếu là Kagura, tôi thấy ổn.
“Nhưng mình cũng không định từ bỏ Kei-kun đâu.”
“Hì, thế thì huề nhau. Nếu là Marin, tớ có thể chấp nhận. Biết đâu đấy, tương lai cả hai ta cùng yêu Kei cũng nên?”
“…Hả?”
Tôi buột miệng, giọng ngớ ngẩn. Yêu Kei cùng nhau—tôi chưa từng nghĩ tới. Nhưng lời Kagura, dù nói trong tiếng cười, lại tự nhiên thấm vào lòng, nhẹ nhàng chạm đến trái tim.
Có lẽ, tương lai như thế thật sự tồn tại.
“Cùng nhau à… hì, nghe hay đấy.”
Tôi nói, lòng chợt ấm lên. Chỉ với Kagura, tôi mới nói được những lời này.
“Biết đâu tớ lôi anh ấy vào khách sạn thì sao?”
“Chuyện đó tùy Kei-kun. Mình cũng không thua đâu.”
Chúng tôi kết thúc cuộc gọi bằng kiểu đùa giỡn quen thuộc. Nhưng sâu trong lòng, một quyết tâm lặng lẽ nhen nhóm.
Tôi sẽ đối diện với Kei-kun theo cách của mình.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị. Tôi chọn trang phục giản dị hơn thường ngày, chải tóc cẩn thận, đứng thẳng lưng, hướng đến khách sạn cao cấp nơi Shiho-san đợi.
Nhìn cảnh vật trôi qua cửa sổ xe, tâm trạng tôi dần chuyển đổi. Không biết chị ấy sẽ nói gì, điều gì đang chờ đợi. Kì vọng xen lẫn bất an đan xen trong lòng.
Đến quán cà phê ở sảnh khách sạn, Shiho-san đã ngồi cạnh cửa sổ. Trên bàn là tách cà phê, chị lặng lẽ nhìn ra ngoài. Gương mặt chị đẹp như trên màn ảnh, nhưng thay vì sự tự tin thường thấy, chị dường như bị bao bọc bởi không khí trầm lắng.
Chào hỏi xong, tôi ngồi đối diện. Shiho-san khẽ cười: “Bận rộn thế này mà bắt em đến, xin lỗi em nhé.”
“Không sao ạ.” tôi đáp, nhưng lòng dâng lên bất an khó tả.
Chị mời tôi gọi đồ uống, nhưng tôi nhẹ nhàng từ chối. Có lẽ sự nôn nóng muốn biết chuyện đã lộ rõ trên mặt.
Rồi, bằng giọng trầm tĩnh, Shiho-san kể một sự thật nặng nề. Chị khẽ cúi mắt, chọn lời cẩn thận:
“Chị bị tuần san chụp ảnh…”
Giọng chị bình thản, nhưng thoáng run rẩy.
“Người đó… là đạo diễn Mishima.”
Đạo diễn Mishima Youhei, người đưa tên tuổi Toono Shiho tỏa sáng, giúp chị được đề cử giải nữ diễn viên xuất sắc. Và chị đã có quan hệ không chính đáng với ông ấy.
Tôi không thể tin, nhưng Shiho-san chỉ bình thản kể sự thật.
“Bài báo ấy… không phải công ty chúng ta, mà Starface đã ngăn chặn. Nhưng điều kiện là… Kouda-san muốn nói chuyện riêng với Shinomiya Kagura-san và Kosaka Marin-san…”
Lời chị khiến tôi nghẹn thở.
Không phải công ty chúng tôi xử lí, mà là Starface.
Nghe cái tên ấy, tôi như bị lưỡi dao lạnh buốt lướt qua lưng. Kouda Subaru đang nhúng tay vào.
“Chị xin lỗi… Để Marin-chan phải nghe chuyện này…”
Shiho-san cúi đầu, tay siết chặt trên đầu gối.
“Chị không biết phải làm sao… Chị định tự chịu trách nhiệm, không muốn liên lụy công ty. Nhưng nếu giấu mà sau này lộ ra, chị nghĩ phải tự mình nói rõ. Dù vậy, kéo em vào chuyện này, chị xin lỗi không bao giờ đủ…”
Giọng chị nghẹn ngào, liên tục cúi đầu.
“Chị không biết phải làm gì nữa…”
Shiho-san cố mỉm cười.
“Xin lỗi vì gọi em vào ngày lễ… Cảm ơn vì đã lắng nghe chị.”
Chị hít sâu, đứng dậy, dáng vẻ vẫn là nữ diễn viên lộng lẫy trên màn ảnh.
“Gặp lại em sau nhé, Marin-chan.”
Tôi ngồi đó, ngẩn ngơ.
Nhạc nền nhẹ nhàng vang lên. Tách cà phê Shiho-san uống dở. Những viên đá trong ly khẽ kêu lách tách.
Mọi thứ như thật, lại như giả.
Chuyện gì đang xảy ra? Đầu óc tôi rối loạn, không thể nghĩ rõ.
Nhưng tôi không đủ mạnh mẽ để ôm trọn chuyện này một mình.
Kagura…
Tôi vô thức cầm điện thoại. Ngón tay run rẩy, suýt bấm nhầm. Thấy tên Kagura, tôi khẽ thở phào.
“Xin hãy trả lời…”
Tôi lẩm bẩm, nhấn nút gọi.
Tiếng chuông vang lên đều đều.
Tôi chỉ mong nghe được giọng Kagura.


3 Bình luận