Tập 02: Tachibana Aoi
Chương 10: “Lời rửa tội của ‘Konban Ranran’ ”
9 Bình luận - Độ dài: 786 từ - Cập nhật:
Không thể ngờ cuộc gặp ban ngày lại dẫn đến một diễn biến bất ngờ như thế này.
Tái hợp với Ranko, cùng ngồi làm việc bên nhau, nhìn chung một màn hình. Trong tôi là sự xen lẫn giữa ngạc nhiên và bối rối, một cảm giác khó tả. Nhưng Ranko, dù cũng ngạc nhiên, lại trông vui vẻ hơn bao giờ hết.
Khi biết cô ấy là fan của tác phẩm của tôi, tôi đã bất ngờ. Nhưng làm việc cùng nhau thế này là điều tôi chưa từng tưởng tượng. Tuy nhiên, gương mặt Ranko không chút do dự hay lo lắng, chỉ có nụ cười rạng rỡ, tràn đầy niềm vui.
Liếc nhìn cô ấy, tôi cảm nhận hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ.
“Sensei, không ngờ lại gặp lại theo cách này ha?”
Ranko vừa thao tác trên máy tính vừa cười tinh nghịch.
“Ừ, thật sự bất ngờ. Nhất là sau chuyện ban sáng.”
Ranko cười khúc khích, đưa mắt trở lại màn hình.
“Và đây, tèn ten! Đây là avatar mặt nạ thỏ 3D dành riêng cho sensei!”
Cô ấy hiển thị trên màn hình một nhân vật đeo mặt nạ thỏ trắng đen đầy phong cách. Thiết kế vừa bí ẩn vừa đáng yêu.
Chi tiết được chăm chút kĩ lưỡng, từ hoa văn tinh xảo trên viền mặt nạ đến đôi tai chuyển động chân thực. Thậm chí, cả chuyển động chớp mắt và biểu cảm đều được tái hiện, khiến tôi kinh ngạc trước sự tinh tế.
Không ngờ họ chuẩn bị một thứ chuyên nghiệp đến vậy.
“Cái này… là của tôi sao?”
“Đúng rồi! Em làm riêng cho sensei đấy. Dễ thương không?”
“Thật sự ấn tượng. Nhưng cái này chắc tốn kha khá tiền…?”
Nghe tôi hỏi, Ranko cười khổ, nhún vai.
“Cũng đúng. Nhưng đều là vì ngày hôm nay mà!”
“Liệu có phải… đó là lí do của vụ cha nuôi?”
Sau một thoáng im lặng, Ranko gật đầu.
“Ừ, em chỉ là tiêu tiền cho sở thích thôi. Nhưng với em, đó là điều rất quan trọng.”
Mắt Ranko lấp lánh. Không phải chi tiêu vô nghĩa, mà là khoản đầu tư để hiện thực hóa giấc mơ. Không ai ép buộc, cô ấy làm vì đam mê, điều đó rõ ràng qua ánh mắt cô.
Tôi ngạc nhiên, nhướng mày. Dù xem đó là trò vui, gương mặt cô ấy lại ánh lên niềm đam mê chân thành.
“Vậy à.”
Tôi buột miệng. Ranko khẽ nhìn đi chỗ khác, má ửng hồng, trông hơi ngượng.
Sau khi Ranko giải thích xong, chúng tôi bắt đầu buổi phát trực tiếp.
“OK, chúng ta bắt đầu thôi!”
Ranko gửi tin nhắn cho đội ngũ ở phòng bên, và buổi phát trực tiếp chính thức khởi động.
Khi màn hình chuyển đổi, hàng loạt khán giả đã chờ sẵn, bình luận tràn ngập ngay tức thì.
"Konban Ranran"
Cụm từ ấy đồng loạt xuất hiện, khiến tôi mở to mắt.
“Konban… Ơ, gì vậy?”
Thấy tôi lúng túng, Ranko nhanh chóng tắt mic, thì thầm:
“Lời chào đặc trưng của bọn em đó, sensei cũng làm theo nhé! Nào, cùng hô!”
Cô ấy bật mic, giơ tay về phía máy quay, hô to:
“Mọi người ơi, konban Ranran!”
Tôi vội bắt chước, nhưng lệch nhịp hoàn toàn.
“Haha, y như buổi họp báo!”
“Lệch nhịp kinh khủng!”
Bình luận bùng nổ.
Ranko vội chữa cháy:
“Đúng là sensei, không bao giờ làm người ta thất vọng! Mọi người chắc đã biết, nhưng để tui giới thiệu nhé! Vị khách hôm nay là tác giả của tiểu thuyết Hai người và một người, vừa được công bố chuyển thể thành phim và anime, Rangaku Koto Hajime-sensei!”
Cô ấy vỗ tay, hô “Clap Your Hands” bằng tiếng Anh lưu loát, khiến bình luận sôi động hơn. Khán giả nhiệt tình, màn hình ngập tràn “888888888!!” và “Sensei ơi!”.
Nhìn cảnh đó, tôi nhận ra mình đã bị cuốn vào cơn sóng phát trực tiếp mà chưa kịp chuẩn bị. Tay tôi rịn mồ hôi. Ý thức rằng hàng ngàn người đang theo dõi khiến tôi áp lực nặng nề.
Kí ức về buổi họp báo ác mộng ùa về. Khi ấy, tôi cũng bị chú ý như thế, không thốt nổi lời nào, chỉ biết lúng túng.
Liệu có ổn không… chuyện này…
Tôi tự nhủ. Nhưng mọi thứ đã bắt đầu.
Và thế là, buổi phát trực tiếp đầu tiên của tôi cứ thế tiến hành, không chút khoan nhượng.
**********
P/S: Mai tôi đi xuống Tokyo phỏng vấn rồi, nên chắc tốc độ không có được như mấy hôm nay.


9 Bình luận
Chắc phải oách xà lách lắm