Hơi nước từ vòi sen vẫn còn đọng trên da, tôi lau tóc bằng khăn tắm, bước về phòng.
Kéo nhẹ rèm, tôi ngó ra bầu trời đêm. Mây mỏng giăng kín, che lấp những vì sao, mặt kính cửa sổ mờ mờ phản chiếu bóng tôi. Tóc ướt dính vào vai, làn da còn ấm sau khi tắm khẽ run khi chạm cái lạnh của đêm.
Liếc mắt, tôi thấy chiếc lịch treo ở góc phòng. Ngày khoanh đỏ như kéo tâm trí tôi lại. Hôm nay là thứ Bảy. Đã bốn ngày kể từ khi tôi tỏ tình với Kei trên sân thượng.
Và cũng bốn ngày Aoi không đến trường.
Lòng tôi xao động. Rời mắt khỏi lịch, tôi nhìn lại cửa sổ. Gương mặt mình trong kính u ám, lo lắng và bất an lộ rõ, hơn cả tôi tưởng.
“Aoi, cậu đang làm gì thế…”
Lời lẩm bẩm tan vào không gian tĩnh lặng của căn phòng.
Do dự, tôi cầm điện thoại, chạm vào tên Aoi. Dẹp chút ngần ngại, tôi nhấn gọi. Tiếng chuông lạnh lùng vang lên bên tai, mỗi tiếng như siết chặt lồng ngực.
—Làm ơn, hãy trả lời đi.
Sau vài tiếng chuông, giọng Aoi vang lên.
“…Alo.”
“Aoi!”
Tôi gần như reo lên, lòng lẫn lộn giữa nhẹ nhõm và lo lắng.
“May quá, cậu trả lời rồi… Aoi, cậu ổn không? Ốm à? Có chuyện gì vậy? Cậu nghỉ học suốt, mình lo lắm…”
Tôi tuôn lời, nhưng Aoi không đáp. Chỉ có im lặng nặng nề qua điện thoại, như đè lên vai tôi.
“Aoi… cậu buồn vì chuyện của Kei à?”
Tôi hỏi chậm rãi. Im lặng kéo dài, nhưng cuộc gọi không ngắt. Đó là câu trả lời của Aoi.
Hình ảnh hôm ấy ùa về—Kei và Kagura bước vào khách sạn, bóng lưng họ như cào xé lòng tôi. Chắc chắn Aoi cũng đang đau đớn như thế.
Nhưng Aoi giờ khác tôi ngày trước. Giờ tôi hiểu cảm xúc của Kei, của Aoi—những điều tôi từng mù mờ.
“Aoi… cậu đã đọc xong tiểu thuyết của Kei chưa?”
Tôi phá vỡ im lặng, hỏi khẽ. Tiếng hít thở khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.
“…Đọc được một nửa… Nhưng đoạn cuối, tớ chưa dám đọc…”
Giọng Aoi khàn khàn. Tôi nhắm mắt. Đúng như tôi nghĩ. Aoi sợ biết cái kết.
Tôi từng như thế.
Hồi đó, tôi đọc bản giả do Godai sửa, nơi Aoi chỉ là bạn, còn tôi và Godai kết đôi—một câu chuyện kinh tởm tôi không muốn nhớ lại.
Nhưng tiểu thuyết thật của Kei lại khắc họa rõ nét kí ức của tôi, Aoi và Kei. Những ngày ba chúng tôi bên nhau sống động trong từng trang sách.
Càng đọc, tôi càng lo. Kei sẽ chọn ai? Aoi hay tôi? Tôi sợ biết đáp án.
Nhưng tôi vẫn đọc tiếp, vì cảm nhận được nỗi đau, sự giằng xé của Kei khi viết.
Kei yêu quý cả tôi và Aoi, nên không thể dễ dàng chọn một người. Vì thế, câu chuyện giữ cả hai chúng tôi là “nhân vật chính” đến cuối.
Nhận ra điều đó, tôi mới dám nói lòng mình với Kei.
Giờ đến lượt Aoi.
“Aoi, cậu sợ đúng không? Sợ biết mình sẽ ra sao, sợ cái kết…”
Tiếng sụt sịt khẽ vang qua điện thoại. Aoi đang cố kìm tiếng khóc.
“Không sao đâu, Aoi. Hãy tin Kei. Cậu ấy từ nhỏ đã giữ lời hứa với chúng ta. Dũng cảm đọc tiếp đi… Chắc chắn, nó sẽ là chỗ dựa cho cậu.”
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng ngắt máy lặng lẽ. Tôi cảm nhận đó là nỗ lực lớn nhất của Aoi.
Tôi đặt điện thoại xuống, chạm vào cuốn tiểu thuyết của Kei bên cạnh.
Ngón tay lướt qua bìa sách, cảm giác giấy gợi lại lời hứa ngày ấy.
“Kei… hãy cứu Aoi…”
Dưới ánh trăng rọi vào phòng, tôi lặng lẽ cầu nguyện.
Mong lời hứa năm xưa sẽ nối lại ba chúng tôi, như một tia sáng.


6 Bình luận