• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 28: Kỳ nghỉ(2)

10 Bình luận - Độ dài: 2,760 từ - Cập nhật:

28— Kỳ nghỉ(2)

Sau khi khóa huấn luyện kết thúc, chúng tôi được hưởng kỳ nghỉ theo đúng kế hoạch.

Thực ra, gọi là kỳ nghỉ cho nó sang mồm vậy thôi, chứ vui chơi được có mỗi 2 ngày trên chiếc du thuyền sang trọng này à. Sau đó, chúng tôi phải quay lại Học viện Quân sự Han-yul và tham gia các bài giảng như thường lệ.

Tuy nhiên, vì đây là cơ hội hiếm có để được nghỉ ngơi nên chúng ta cũng nên tận dụng tối đa cơ hội này chứ nhờ.

Nhân tiện, trong số tất cả học viên của sư đoàn chiến đấu còn lại trên du thuyền này, chỉ có khoảng 30 người. Hơn 400 học viên khác vẫn đang mắc kẹt trên đảo.

Có lẽ họ đang bận dọn dẹp hoặc sửa chữa thiết bị bị hỏng ngay lúc này. Bao gồm cả học viên nữ mà được tôi đích thân tiễn đi, một người phụ nữ hôi hám, Baek Joo-hee.

Đã đủ tệ khi bọn họ đã phải chịu đựng một khoá huấn luyện bất công như này, giờ họ lại phải lo dọn dẹp tàn cục. Tôi thực sự biết ơn vì mình không bị cuốn vào mớ hỗn độn đó.

Dù sao.

Thua là thua. Không còn lý do gì để tôi phải bận tâm đến họ nữa vì khóa huấn luyện đã kết thúc hoàn toàn rồi cơ mà.

Bây giờ là lúc để tôi tận hưởng kỳ nghỉ này một cách đúng nghĩa. Tôi cũng có thể thoải mái đi lang thang khắp du thuyền.

Vì vậy, vào ngày nghỉ đầu tiên, nơi đầu tiên tôi hướng đến là…

“Whoaaaa, nước!”

Bùm!

Hồ bơi. Ngay khi vừa đến nơi, tôi đã lao ngay xuống. Nhiệt độ của nước—không quá lạnh cũng không quá nóng—rất ư là dễ chịu.

Đây thực sự là kỳ nghỉ siêu cấp sang trọng màaaa.

“Ý cậu là 'whoa' là sao hả? Đây là hồ bơi đấy, không phải biển đâu!”

Ngoài ra còn có Arna, cô ấy mặc đồ thể thao và đứng cách tôi khá xa, đang nhìn tôi từ bên ngoài hồ bơi.

"Dám xuống hồ bơi mà không mặc đồ bơi — đúng là đồ thiếu ý tứ!"

“Ủa, cậu mong tôi thủ sẵn đồ bơi chắc? Mà nói nghe coi, cậu lôi đồ bơi từ đâu ra vậy? Cứ như thể cậu đã đoán trước được chuyện này từ lâu rồi ấy nhỉ...”

Có lẽ, trong số tất cả các học viên của Sư đoàn Chiến đấu, tôi là người duy nhất mang theo đồ bơi. Cả Arna và những học viên khác đều không ngờ rằng khoá huấn luyện sẽ diễn ra trên chiếc du thuyền này.

"Còn cái phao vịt kỳ lạ kia của cậu là sao nữa thế?"

" Ý cậu là cái này hở?”

Nhân tiện, gắn vào eo tôi là một chiếc phao hình con vịt đáng yêu, tôi đã chuẩn bị trước, giống như bộ đồ bơi vậy.

Quạc quạc.

Khi tôi ấn vào phao, con vịt phát ra tiếng kêu quạc quạc—dễ thương điên~. Đây mới chính là cảm giác được chữa lành chớ.

“Ugh, đồ tởm lợn…”

Mặt khác, Arna nhăn mặt tỏ vẻ ghê tởm.

Làm sao cổ có thể không nhận ra sự dễ thương của con vịt này chứ? Khiếu thẩm mỹ của Arna tệ hại hết sức.

“Không có đồ bơi thì ra sảnh mà thuê ấy họ có cả đống cơ mà.”

“Nãy tôi có hỏi rùi…nhưng…”

Arna bắt đầu bồn chồn khắp cơ thể và mặt cô bắt đầu đỏ lên.

Có chuyện gì thế?

“Kích thước…mấy bộ của họ toàn kích thước tiêu chuẩn thôi.”

“Ừm…”

Có vẻ như một bộ đồ bơi thông thường không vừa với cơ thể của cổ. Dĩ nhiên là tại bộ ngực quá khổ kia gòi.

“Được rồi, tôi đoán là cậu chỉ cần ngồi trên ghế tắm nắng và xem thôi.”

“Xem? Tôi chỉ định hỏi vài lời rồi đi thôi.”

"Lời gì?"

Cô ấy có điều gì muốn hỏi tôi không? Tôi nghiêng đầu một chút khi nhìn chằm chằm vào Arna.

“Ừm… ờ… ưm… vậy…”

Chuyện gì thế? Arna đang do dự một cách bất thường với lời nói của mình. Có thể đó là điều khiến cổ xấu hổ khi nói thẳng ra không?

Có lẽ nào là một lời yêu cầu vay tiền? Cô ấy đến để xin tiền tôi à?

Có thể lắm chứ. Rốt cuộc, có một sòng bạc trên du thuyền này. Nếu bạn định đánh bạc, thì thông thường là phải mang theo khá nhiều tiền để bắt đầu mà. Không phải có câu nói rằng tiền đẻ ra tiền sao?

“Hiểu rồi. Cậu cần bao nhiêu? Tôi sẽ cho cậu vay không lãi suất. Nể tình vì sự giúp đỡ cậu đã dành cho tôi trong khoá huấn luyện này.”

“Hở? Không lãi suất? Cậu đang nói gì thế?”

“Cậu không đến đây để tư vấn vay vốn sao?”

“Không, tôi không có màaa!”

Arna đột nhiên hét lớn.

Sau đó, cô thở ra thật sâu, có vẻ như đã trút bỏ mọi lo lắng.

“Được rồi… tối nay hai ta cùng đi uống rượu nhé?”

“Rượu?”

Cái gì cơ. Nhìn cách cô ấy lắp bắp, tôi nghĩ là có chuyện gì nghiêm trọng lắm, nhưng cổ chỉ muốn cùng uống rượu thôi sao?

“Ừm…! Lúc nãy tôi có thấy một quán bar gần đây í…! Với lại bây giờ khóa huấn luyện cũng đã kết thúc rồi mà, uống vài ly để ăn mừng cũng không sao cả, đúng khom?”

“Cậu có bao tôi không?”

“…”

Không phải là một quán bar ở khu phố bán rượu soju đâu. Đây là một nơi khá cao cấp. Một ly rượu chắc chắn sẽ tốn hơn mười ngàn won.

Có vẻ như việc tiêu tiền của chính mình vào việc này khá lãng phí.

“Được, tôi sẽ bao….”

“À, cậu biết mở ví đấy nhờ. Thật là một tư duy đáng khen ngợi.”

“Đừng nói nhảm nữa… Thôi, tối nay gặp lại nhé.”

Nói xong, Arna rời khỏi khu vực hồ bơi.

Cổ thực sự đi xa đến thế chỉ để nói bấy nhiêu đây thôi sao? Arna quả thật là một nhân vật khó hiểu mà.

“Ôi, mối tình thanh xuân.”

“…”

Một giọng nam trầm. Khi tôi quay đầu lại để xem giọng nói đó phát ra từ đâu, tôi thấy giảng viên Kim Dong-hak đang nằm dài trên ghế tắm nắng phía sau tôi.

“Thầy ở đó bao lâu rồi, thưa thầy?”

“Tôi đã ở đây trước khi em tới rồi.”

Kim Dong-hak ngồi dậy khỏi ghế tắm nắng và tháo chiếc kính râm rẻ tiền ra.

“Shin Yoon-seong. Cuối cùng thì em cũng đã vượt qua khoá huấn luyện rồi.”

“Ồ, em chỉ gặp may thôi.”

Tôi liếc về phía cửa hồ bơi, nơi Arna vừa bước ra.

Thành thật mà nói, tôi thực sự không làm gì trong suốt khoá huấn luyện. Tôi chỉ lấy hộp tiếp tế bằng thìa mà thôi. Mọi cuộc chiến đều do Arna đảm nhiệm cả.

Trên thực tế, Arna cũng là người đối mặt với huấn luyện viên Geum Gye-jun vào ngày thứ tư.

“Nhân tiện, ai là người quyết định gửi các huấn luyện viên đến hòn đảo vậy ạ?”

“Dĩ nhiên là tôi rồi.”

"Thế em nhổ hết râu trên mặt thầy được không ạ?"

Tất nhiên là do Kim Dong-hak làm rồi. Lão già quỷ dữ.

Nhưng mà, chẳng phải ông ấy đã làm cho mọi thứ trở nên thú vị và hấp dẫn hơn sao?

“Chẳng vui chút nào. Thầy có biết em đã phải chịu đựng bao nhiêu để sống sót trong cái nơi địa ngục đó không?”

“Tại sao tôi phải biết?”

Hahaha! Kim Dong-hak cười phá lên. Đếu nhịn nổi nữa, tôi phải nhổ hết râu của lão ra và đốt hết.

“Dù sao thì, em đã cố gắng hết sức. Một lần nữa, em lại làm tôi ngạc nhiên nữa rồi, Shin Yoon-seong.”

“Ngạc nhiên ư? Tại sao chứ? Em chỉ đơn giản là đã vượt qua nhờ chút may mắn mà thôi, như em đã nói ban nãy.”

“Không hoàn toàn đúng đâu.”

Kim Dong-hak lắc đầu. Sau đó, ông ấy hỏi tôi một câu hỏi khá nghiêm túc với vẻ mặt dữ dội.

“Em biết không? Trong số những học viên vượt qua được lần này, có bao nhiêu người là thức tỉnh giả hạng C?”

Hừmmm. Tổng cộng có khoảng 30 người sống sót, vậy thì phải có khoảng năm cá nhân hạng C, bao gồm cả tôi, đúng không?

Có lẽ nhiều nhất là mười người.

“Trong số tất cả những thức tỉnh giả hạng C, em, Shin Yoon-seong, là người duy nhất vượt qua.”

“…”

“Ngoài ra, tất cả thức tỉnh giả dưới hạng C cũng đều đã bị loại hết.”

Vãi lúa—vậy là tất cả học viên sư đoàn Chiến đấu trên con tàu du lịch này chỉ là những thức tỉnh giả hạng A hoặc hạng B sao?

Tất nhiên, Arna là một ngoại lệ vì cô ấy là hạng S.

“Nói chung ấy, điều tôi muốn truyền đạt tới em là…”

Kim Dong-hak đứng dậy khỏi ghế tắm nắng. Chiếc kính râm ông đang cầm được gấp gọn gàng và nhét vào túi áo sơ mi Hawaii.

“Có một lý do tại sao những người khác đều thất bại nhưng chỉ có mình em lại thành công sống sót. Tôi chỉ hy vọng em sẽ không cho rằng tất cả chỉ dựa vào mỗi may mắn.”

Có vẻ như lão đang đưa ra điều gì đó giống như lời khen ngợi. Dĩ nhiên, cảm giác thật tuyệt khi được người khác công nhận. Đặc biệt là lời khen ngợi từ một giảng viên dày dặn kinh nghiệm.

"Tôi vẫn sẽ trông đợi vào màn thể hiện của em trong thời gian tới đấy. Bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới đúng không?"

"Ah…"

Mẹ kiếp. Niềm vui chẳng kéo dài được lâu. Vừa mới vượt qua một ngọn đồi nhỏ, một ngọn núi lớn đã hiện ra trước mắt tôi rồi.

Mấy người này chả bao giờ cho tôi một phút nào để nghỉ ngơi cả.

***

Giữa đêm khuya, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, tôi trèo lên boong tàu, một lát.

“Cậu ở đây à.”

“Hể…?”

Tôi nhìn thấy Choi Soo-eun ở đó. Cô ấy đang dựa vào lan can, đắm mình trong gió biển.

“Đây có phải là của cậu không?”

Tôi đưa túi đựng hộp cơm trưa cho Choi Soo-eun.

Ngay lập tức, mắt cô mở to.

"Làm sao…?"

“Tớ đã rửa sạch bát đĩa cả rồi, khỏi phải lo nhé. Thực ra tớ khá tự tin vào trình độ rửa bát của mình đấy.”

“Hả…?”

Choi Soo-eun theo bản năng ôm chặt chiếc túi trong tay, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ trả lại nó.

“Cậu tự làm hết à?”

“Ừm… đúng vậy…”

“Món nào cũng rất ngon. Lâu lắm rồi tớ mới có lại cảm giác như mình đang thực sự ăn một bữa cơm ấm cúng tại gia đấy.”

Tôi nắm chặt lan can. Vì trời tối nên tôi hầu như không thể nhìn thấy đại dương. Tôi chỉ có thể xác nhận là mặt nước đang gợn sóng nhẹ nhàng.

“Cậu thích món nào nhất…?”

Choi Soo-eun ôm chặt túi đựng hộp cơm trưa, nhẹ nhàng hỏi tôi. Cô ấy trông cực kỳ thận trọng.

“Tất cả đều ngon. Nhưng nếu tớ phải chọn một thì…”

“Hửm…?”

Choi Soo-eun dựng tai lên và nghiêng người lại gần tôi, trông giống như một học sinh đang chờ kết quả kiểm tra vậy.

“Chắc chắn là món thịt bò xào nấm. Đó là món tớ thích nhất, tớ thậm chí còn phải mua thêm cơm ăn liền giữa chừng chỉ vì hết cơm thôi đó.”

“Thật sự ngon đến vậy sao?”

Choi Soo-eun vô tình lắc vai, không tin vào những gì mình nghe từ nãy giờ.

Có phải cô gái này đang nghi ngờ tôi chỉ đang phóng đại không nhỉ?

“Tớ có nên đưa biên lai cho cậu không?”

“Không, không cần thiết…”

Choi Soo-eun cũng quay người lại hướng về phía biển, bên cạnh tôi.

Sau đó cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng,

“Này… sao cậu biết thế…?”

“Túi đựng hộp cơm trưa à?”

"Đúng…"

Tôi có thể nhận ra ngay chủ nhân của chiếc túi chỉ bằng cách nhìn vào nó. Tất nhiên, Choi Soo-eun sẽ vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

"Cái túi có mùi quen quen. Sau khi suy nghĩ một lúc, tớ nhận ra nó gợi cho tôi nhớ đến cậu."

“Thật sao? Cái túi ư…?”

Khịt–khịt. Choi Soo-eun bắt đầu ngửi túi của mình, nhưng vì không phát hiện ra điều gì bất thường nên cô nghiêng đầu.

“Tớ không dùng nước hoa mà nhỉ…”

“Vậy mùi việt quất đó từ đâu ra?”

“Mùi việt quất?”

Có phải cô ấy chợt nghĩ ra điều gì đó không? Choi Soo-eun bắt đầu ngửi tay mình sau chiếc túi.

“Có lẽ… là từ sữa tắm…”

“Sữa tắm?”

“Đúng rồi, cậu muốn ngửi thử không? Tớ vừa mới tắm xong.”

Choi Soo-eun đưa tay ra.

Tôi có phải là chó đâu nhỉ? Yêu cầu tôi ngửi tại đây à?

Nhưng tôi hơi tò mò chút chút. Sữa tắm phải tốt đến mức nào mới có thể lưu lại mùi hương tự nhiên như vậy trên cơ thể người chứ?

Tôi cúi gần vào cổ tay của Choi Soo-eun.

***

“Trời ơi! Tên ngốc đó không phải đã quên mất kế hoạch rồi đấy chứ?”

Cùng lúc đó, Arna đang điên cuồng đi lại bên trong du thuyền, tay cầm hai ly rượu. Những lát chanh vàng tươi trang trí trên ly highball.

Dĩ nhiên Arna đã trả tiền rồi vì lời hứa sẽ bao thần đìa Shin Yoon-seong.

“Mình cũng không tìm thấy cậu ấy trong phòng, vậy tên ngốc ấy đã đi đâu rồi…”

Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ tự giác mà đến nếu tôi đợi ở quầy bar cơ.

Nhưng khi thời gian đã định trôi qua mà vẫn chưa thấy Shin Yoon-seong xuất hiện, cô bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Có thể cậu ấy cố tình cho mình leo cây không?”

Có thể lắm chứ. Những trò hề của Shin Yoon-seong khiến cho hành vi như vậy trở nên có thể xảy ra. Suy cho cùng, cậu ta cũng là người khó đoán mà.

“Nếu là vậy, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu…”

Có vẻ như cô đã quét qua hầu hết các khu vực bên trong du thuyền rồi. Bây giờ là lúc kiểm tra bên ngoài.

Thụp—thụp.

Arna bước lên cầu thang dẫn ra ngoài, trước tiên kiểm tra boong tàu.

“Đó! Quả nhiên là tên đần đó trốn ở đây mà!”

Arna bước nhanh hơn, thận trọng đảm bảo ly rượu trên tay không bị đổ.

Nhưng…

Bước chân của cô ấy gần như ngay lập tức trở nên loạng choạng.

Bởi vì Shin Yoon-seong không ở một mình. Có người khác đang ở cùng cậu ấy.

Không ai khác chính là Choi Soo-eun từ Khoa Y.

“…”

Arna do dự, cảm thấy không thể chen vào giữa hai người.

Ngay lúc đó, Shin Yoon-seong vừa hôn vào mu bàn tay của Choi Soo-eun.

Cảm giác giống như đang xem một cảnh trong phim vậy.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, trên chiếc du thuyền sang trọng, xung quanh là những con sóng lăn tăn nhẹ nhàng, cặp đôi dường như đang thì thầm tình yêu của họ dành cho nhau.

“Cậu nói rằng cậu không có bạn gái cơ mà…”

Mọi thứ cậu từng tuyên bố trên đảo, tất cả đều là lời dối trá sao? Và tệ hơn nữa, cậu cũng đã quên mất lời hứa với cô lúc này.

Dối trá nối tiếp dối trá.

Không thể tránh khỏi cảm giác bị phản bội tràn ngập trong cô.

“Hóa ra, dù có cố gắng đến mấy… kẻ phải ôm trọn đớn đau cuối cùng..., vẫn là tôi…”

Arna khẽ nở một nụ cười chua chát, rồi không nói một lời, lặng lẽ quay lưng rời khỏi boong tàu, như thể gió đêm có thể xóa nhòa đi mọi vết thương.

Có vẻ như hai ly này, đành phải uống hết một mình đêm nay rồi...

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Làm ly đi gái êinuevD43.jpeg
Xem thêm
Hi vọng mảng tình cảm bộ này làm hay 1 tí
Xem thêm
TRANS
tui là tui thấy mùi drama nữa r:) cứ truyện hàn là lại y rằng như này
Xem thêm
NDK
Chà, chưa sơ múi được gì đã bị bắt quả tang
Xem thêm
Vờ lờ như đọc nờ tê rờ :)
Xem thêm